Bản Năng Gốc (Phản Diện) - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Bản Năng Gốc (Phản Diện)


Chương 3


Nick gần như về kịp cái hẹn lúc ba giờ. Gus đã phóng xe hết ga trên đường xa lộ số 1, chạy như điên vượt qua cầu Golden Gate, mồm liên tục chửi rủa những cái xe chen chúc trên đường ở khu Marin Presidio. Nhưng từ Stinson về tới Sở thì xa nên tới 3 giờ 15 phút Nick mới đẩy cửa vào phòng mạch của Beth Garner, nữ bác sĩ tâm lý tại sở cảnh sát San Francisco.

– Xin lỗi Beth – Hắn nói khi đẩy cửa bước vào – Tôi kẹt một công vụ mãi tận Stinson.

Xem ra hắn áy náy vì vụ trễ hẹn hơn là cô bác sĩ. Beth Garner là một phụ nữ còn trẻ đẹp, mới 30 và vào nghề được hai năm. Nick Curran là bạn cũ, là bệnh nhân và có một lúc còn là người tình nữa. Chơi trò yêu đương với một trinh sát, chứ đừng nói tới đó là một bệnh nhân do mình chăm sóc, là vi phạm nội quy của sở và vi phạm cả đạo đức nghề nghiệp nữa. Nhưng Curran có sức quyến rũ mạnh quá, sức quyến rũ của một cảnh sát hình sự. Chính nó đã khiến cô chon làm việc tại sở cảnh sát.

Cô vui thật sự khi thấy hắn tới:

– Khỏe không, Nick?

Curran đủ rành về tâm bệnh học để hiểu rằng khi người ta hỏi mình khỏe không thì chẳng phải họ muốn biết sức khỏe của mình ra sao đâu.

– Hỏi vậy khó trả lời quá Beth. Tôi khỏe mà.

– Khỏe sao?

– Kìa Beth! Cô biết là tôi khỏe mà. Tôi còn phải tiếp tục đi khám thế này bao lâu nữa?

– Chừng nào ban nhân sự còn yêu cầu – Cô trả lời bình tĩnh.

Cô đã quen với những bực bội của Curran. Nó hơi khác với phản ứng của các cảnh sát khác do cô điều trị. Trong tâm tưởng họ thế nào cũng âm ỉ một nỗi nghi ngờ về môn tâm bệnh học này. Làm như có gì khác thường khi phải trao đổi với một bác sĩ tâm lý. Thế là xuống cấp đấy. Mỗi ngày, cảnh sát vớ trên đường cả đống trường hợp tâm thần và tống vào bệnh viện đa khoa của thành phố ở Napa. Hoặc có khi cớm nghe nói những kẻ đó bị buộc phải “giám định tâm thần”. Có gì khác nhau giữa một tay cớm bị điều trị tâm lý với một thằng xỉn bị tóm trên phố cứ luôn mồm kêu mình là Chúa Jesus đâu?

– Thiệt là thối – Curran càu nhàu – Cô biết như thế, tôi cũng biết. Chỉ là trò phá rối thôi.

Beth Garner cười rộng lượng. Chỉ là chuyện một anh cảnh sát mượn ngôn từ luật pháp để đối mặt với một điều anh ta không khoái hoặc anh ta sợ mà thôi.

– Thì anh cứ ngồi xuống, mình nói chuyện. Có hại gì đâu?

Curran ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, giọng cam chịu:

– Đồ thối tha!

– Có lẽ thế. Nhưng anh vượt qua sớm chừng nào thì càng khỏe chừng nấy. Tụi mình ai cũng biết mà. Đâu phải tôi soạn ra nội quy.

– Nội quy cũng thối như cứt – Curran sủa.

– Không cần thiết.

– Thế chuyện này có ý gì?

– Dù anh có công nhận hay không, Nick à, thì anh cũng bị sốc sau cái … cái tai nạn đó.

– Trời ạ! Tai nạn! Sao cô không gọi đúng tên nó ra cho rồi? Vụ bắn người. Hai du khách vô tội qua đường bị đạn lạc từ một khẩu súng 9 ly của một cảnh sát San Francisco. Còn muốn nói chuyện sốc hả? Đừng nói vụ sốc của tôi, còn vụ sốc vì bị cớm bắn chết thì sao? Cái đó mới sốc chứ.

– Vậy là anh cảm thấy có tội?

– Lạy Chúa, Beth. Ai mà chẳng cảm thấy?

– Như thế là tốt.

– Ồ, xin cô …

Beth ghi thêm vài dòng trên hồ sơ bệnh án của Nick đặt trên bàn trước mặt. Nét chữ của cô nhỏ, ngay ngắn và rõ ràng.

– Còn … các chuyện khác thì sao? – Cô hỏi – Trong đời sống hàng ngày? Có bị khó ngủ hay đại khái kiểu đó không?

– Mọi chuyện ngon lành. Tôi đã nói với cô là … Mọi chuyện ngon lành cứ như …

– Như gì?

– Cứ như chuyện cô có cái nghề như tôi mà sở cứ liên tục bắt tôi tới đây và nói rằng tôi có triệu chứng tâm thần vậy.

– Anh biết là tôi đâu có nói với anh như thế. Anh tin tôi được không?

– Được – Nick nói dịu lại. Mà quả thực hắn đã dịu lại. Chẳng phải vì cô là một bác sĩ mặc blue trắng có bằng cấp đàng hoàng mà bởi vì dù gì đi chăng nữa, trước kia và hiện giờ, cô ta căn bản vẫn là chỗ bạn bè với hắn.

– Đời sống riêng của anh ra sao? Có gì cần nói không? Anh có gì cần bàn với tôi không?

– Đời sống riêng hả? À, cô muốn nói đời sống tình dục hả? Ngon lành – Anh dừng lại và mỉm cười. Chẳng việc gì phải nói láo với cô cả – Hơi chán một chút, kể từ hồi không gặp cô nữa. Tức là không gặp cô ngoài giờ làm việc chuyên môn đó – Hắn giơ một bàn tay lên – Coi nè, tay tôi bắt đầu chai.

– Kiểu như hồi trẻ vậy phải không?

– Tôi nghĩ là thế. Xin lỗi nghe, Beth.

– Còn vụ rượu chè. Anh còn kiêng được rượu không?

– Được ba tháng rồi – Hắn đáp. Với một tay chuyên uống rượu mạnh cỡ như Jack Daniel mà nhịn được ba tháng thì quả là một thắng lợi.

– Có chơi ma túy không?

– Không.

– Cần sa?

– Không luôn – Hắn nhấn mạnh – Beth, tôi đang cắt hết sạch mọi thứ. Thuốc lá cũng không hút luôn.

Cô mỉm cười. Ngưng hút thuốc đối với một ống khói tàu cỡ này quả là công việc nặng nhọc, chứng tỏ nghị lực ghê gớm.

– Sao lại bỏ hút vậy?

– Nó chán lắm – Hắn đáp cụt ngủn. Hắn đã ngồi đây cỡ 15 phút rồi và bắt đầu thấy nóng đít. Hắn muốn được đi ra, trở lại với đường phố để điều tra coi thằng chó nào đã thịt Johnny Boz. Hắn mê công việc cứ như người ta nghiện ma túy vậy. Beth nè, cô nói với ban nhân sự giùm tôi là tôi đã khỏe nghe. Tôi thì cũng bình thường không hơn không kém gì cô, khỏe mạnh, hăng hái như mọi thằng cớm khác, rồi cho tôi ra khỏi đây nghe?

Beth Garner im lặng một lát trước khi đáp. Kết thúc điều trị nghĩa là cô sẽ chẳng còn được gặp hắn nữa, rồi về mặt chuyên môn, cô không thể khuyến cáo là hắn cứ phải tới đây điều trị mãi. Cô cũng thấy hắn đúng như vừa tự mô tả: một trinh sát bình thường với đủ thứ chuyện thối tha phải làm, nghĩa là, nếu trên đời như thế là một trinh sát “bình thường”.

– Tôi sẽ báo cáo.

– Rồi sao?

– Thì tôi sẽ báo cáo rằng anh là một trinh sát bình thường, khỏe mạnh, hăng hái. Được chưa?

Curran cười rạng rỡ: “Cám ơn, Beth”. Rồi hắn đứng dậy.

– Tôi sẽ nhớ anh nhiều đấy, Nick – Beth nói.

Cô nói câu ấy rất nhỏ. Nhỏ đủ để Nick giả vờ như không nghe thấy.

*

Công việc giấy tờ của Nick mỗi ngày vẫn chưa xong. Sau khi rời chỗ Beth Garner, hắn chạy bộ suốt bốn tầng lầu để xuống khu trinh sát lúc nào cũng ồn ào bên dưới. Nào tiếng điện thoại reo, tiếng máy đánh chữ, tiếng mấy thằng trinh sát bự con đang hù doạ mấy tên tình nghi các thứ. Khống chế mức tội phạm ở một thành phố tùm lum cỡ San Francisco thì chẳng hợp cho những người thích làm việc trong yên lặng. Bình thường thì Nick Curran cũng khoái cái không khí mọi – chuyện – còn – trị – được ở đây, hắn cảm thấy thân quen với những lộn xộn lu bu của ban trinh sát này. Tuy nhiên, hôm nay, cái lộn xộn xung quanh coi bộ khó chịu quá, giống y cái lộn xộn trong đầu hắn: Cái chết của Johnny Boz, mối tình của Beth Garner, rồi thêm nụ cười mơ hồ và đôi mắt rành rọt của Catherine Tramell nữa chứ.

Gus Moran đón hắn với những tin tức chẳng phấn khởi chút nào. Tay trinh sát lão đời mệt mỏi đứng dậy khi hắn tới.

– Talcott đang trong văn phòng của chief Walker.

– Căng à nghe.

– Chắc lại tiếp tục quan sát. Sáng nay quan sát vẫn chưa đã mà.

– Thằng ngốc chuyên quan sát.

– Còn bà bác sĩ thì nói sao?

– Cô ấy nhớ tôi.

– Ôi giời, chừng nào tới mùa thì cũng hết đời – Gus nói và mở cửa văn phòng Walker.

Số người có mặt trong văn phòng trưởng ban án mạng ít hơn hồi sáng nay ở hiện trường. Harrigan với Andrews lo vòng ngoài, suốt ngày gọi đi tới các nơi moi móc các thông tin về Boz, công việc làm ăn, những bạn bè và kẻ thù của anh ta. Họ đã thu nhặt mọi dữ kiện về hiện trường và đang chờ Moran với Curran vào để bàn giao kết quả.

Walker trông có vẻ căng thẳng và cáu kỉnh vì phải chờ đợi. Nhưng vì chính ông ta buộc Curran phải ghé phòng khám của Beth nên ông chẳng phàn nàn gì được chuyện Nick tới trễ. Talcott thì không mất chút xíu lạnh lùng nào suốt từ

Nick và Gus vừa vô tới cửa là Walker nói liền:

– Được rồi, bắt đầu đi.

Cứ như vừa được bấm nút, Harrigan bắt đầu đọc báo cáo liền:

– 16 vết đâm vào ngực và cổ. Không có dấu tay. Không có dấu vết đột nhập. Không có vật quý gì bị lấy trộm.

– Tóm lại – Moran nói khi ngồi xuống ghế – Là không có gì cả.

– Để hắn đọc – Curran nói và rót ra hai tách café từ các bình để trên bàn gần cửa sổ. Không pha đường sữa gì cả, hắn ực liền một tách theo đúng kiểu Gus rất ưa.

– Cám ơn Nick – Harrigan nói chua chát – Xong rồi.

Anh ta cũng chẳng phí thì giờ nhiều lắm cho vụ án sắp được bàn giao. Nick rót thêm tách khác và đặt một tách trước mặt Gus.

– Lúc nào cũng được, các chief – Nick nói.

– Không có dấu tay trên con dao cạy đá – Andrews tiếp lời bạn trực chung ca – Loại bằng chứng KM …

– KM là sao? – Talcott hỏi.

– Tức là khỉ mốc, thưa đại úy – Gus đáp.

– Dao cạy đá đó cửa tiệm nào cũng có bán, từ siêu thị cho đến tạp phẩm hay quầy bán ở chợ. Có tới 500 cảnh sát cũng chẳng mong truy ra ai bán.

– Còn cái khăn? – Curran hỏi.

– Thứ đắt tiền, hiệu Hermes, cỡ 600 đô – Harrigan lắc đầu như không tin – 600 đô cho một cái khăn. Tiền đâu mà dư thế.

– Bọn giàu – Gus nói.

– Thì biết rồi, nhưng 600 thì ghê thiệt.

– Harrigan – Walker chen vào – Tiếp đi.

– Tôi có hỏi một cửa hàng Hermes ở quảng trường Union. Họ bán cỡ 8 đến 10 cái mỗi tuần. Ngoài ra còn vài cửa tiệm ở khu Marin, thêm mấy cái Hermes khác ở San Rafael nữa cũng có bán loại khăn này. Họ nói mùa giáng sinh bán còn được nhiều hơn. Tính chung, hãng Hermes bán ra mỗi năm chừng 20,000 khăn loại này trên toàn thế giới. Mẹ, thu 12 triệu mỗi năm. Nhờ bán khăn không. Tổ bà nó.

– Ta sẽ tập trung điều tra việc bán khăn ở vùng vịnh San Francisco – Walker nói – Điều đó làm cũng được, nếu cô ta mua ở đó. Mẹ kiếp, còn nếu như mua ở Hồng Kông hay Paris gì đó là bứt luôn, đừng mong mò ra dấu vết.

– Cô ta? – Moran hỏi – Sao ông nghĩ thủ phạm là đàn bà?

– Có bằng chứng nào cho thấy Boz đồng tính luyến ái không? – Walker quay lại hỏi Harrigan và Andrews. Hai anh này lắc đầu.

– Vậy là đàn bà, Gus à!

– Phải! – Andrews tiếp – Lai lịch Boz cho thấy tay này không đồng tính luyến ái.

– Boz không ưa trai bô – Gus nói khơi khơi.

– Còn gì về Boz nữa không? – Curran hỏi.

– Bột trên mặt bàn gương là ma tuý, Nick …

Curran và Talcott liếc nhìn nhau như hai kiếm sĩ so gươm.

– … Thứ trắng, chất lượng cao. Không như thứ thường thấy bán trên đường phố gần đây, vốn chỉ là thứ tồi cho giới bình dân. Loại bạch phiến này rất phổ thông thời gian Reagan. Hồi đó người ta khoái chơi sang.

– Giới đó bây giờ quá đát rồi – Moran nói – Chỉ dùng để chích heo thôi.

Mọi người, kể cả Walker, nhưng không có Talcott, đều phải bật cười. Họ biết Moran tự giễu mình. Trò chơi sang cuối cùng Moran từng chơi là sắm một bộ đồ xịn vào năm 1974. Lâu lâu cũng lôi ra mặc cho mọi người ngứa mắt chơi.

– Rồi – Andrews tiếp – Anh ta hít thứ bột đó. Bột đó còn tìm được ở môi của anh ta.

– Trời! – Moran vọt miệng hỏi.

– Kìa Gus – Andrews cười – Để tôi nói hết đã. Boz để lại cỡ 5 triệu đô, không thân nhân thừa kế, chưa từng có tiền án tiền sự, ngoại trừ một đơn khiếu nại việc anh ta cùng với ban nhạc làm tanh bành một phòng khách sạn hồi năm 1969. Anh ta nộp phạt, chi tiền bồi thường, thế là xong.

– Tay này mê ma túy – Harrigan tiếp – Mê gái và mê nhạc rock.

– Anh ta cũng thích thị trưởng nữa phải không? – Nick châm chọc.

Talcott cho hắn một cái nhìn lạnh tanh có cầu chứng tại toà.

– Được rồi – Walker nói – Còn các bạn gái của nạn nhân?

– Có vài cô, thường chơi với cô ở câu lạc bộ. Nhưng bạn ruột lâu nay, ưng ý nhất là Catherine Tramell.

– Cô ta có liên quan ở đây không? – Talcott chen vào – Có phải tình nghi không?

– Sao Nick? – Walker hỏi.

Curran nhún vai và nhấm nháp café.

– Gus? – Walker hỏi tiếp.

– Tôi đồng ý với Nick – Moran tiếp.

– Được rồi – Walker nói – Thế ý kiến của tôi là thế này. Cô ta là một tình nghi.

Mọi người có vẻ ngạc nhiên, còn Talcott thì nhảy dựng lên như vừa bị chích điện:

– Trên cơ sở nào?

– Catherine Tramell – Walker coi lại sổ tay – 30, không tiền án tiền sự. Tốt nghiệp Berkeley 1983 ngành văn chương và tâm lý. Con gái của Marvin và Elaine Tramell.

– Chỉ là tiểu sử thôi – Talcott nói.

– Học giỏi dữ – Curran nói – Tốt nghiệp Berkeley chứ chơi đâu. Đâu như cái thứ trí thức miệt Palo Alto.

Bất giác, Talcott đưa tay ra chỗ khác cho đừng ai thấy cái nhẫn của trường Stanford đeo trên tay phải.

– Hình như không hoà đồng lắm, Nick ạ – Walker tiếp.

– Tôi biết, gặp rồi mà.

– Cô ấy có nói chuyện bị mồ côi không?

– Vậy à, đáng buồn nhỉ – Gus nói.

– Bố mẹ cô bị chết- Walker coi lại sổ tay – Trong một tai nạn chìm thuyền hồi năm 1979. Lúc đó cô ta mới 19 tuổi, kẻ thừa kế duy nhất một gia tài 110 triệu đô – la.

– Ái chà! – Harrigan kêu lên.

Con số đó làm như hiện ra lơ lửng trong một lúc. Nick phải lắc đầu để xua đi:

– Giỡn sao chief? Cô ta trị giá bao nhiêu? – Hắn hỏi.

– 110 triệu – Walker nhắc lại.

– Số 11 thêm 7 con zero nữa – Gus tiếp.

– Tôi vẫn chưa hiểu – Talcott nói – Chuyện hưởng gia tài thì dính gì tới việc cô ta trở thành tình nghi?

– Chờ đã. Cô ta chưa lập gia đình …

– Có tôi đây – Gus nói – Cô này thật đáng chú ý, làm tôi thật tình muốn được săn sóc.

– Nhưng đã từng đính hôn, với một người tên Manuel Vasquez.

– Gã làm vườn cho cô ta à? – Harrigan tò mò.

– Khoan – Nick kêu lên – Manuel Vasquez, tức là Manny Vasquez chứ gì?

– Đúng đó – Walker xác nhận.

– Giỡn hoài chief – Andrews nói.

– Khó mà tin nổi! – Harrigan nói xuôi xị.

– Ai? Ai vậy? – Talcott hỏi với vẻ nóng nảy.

– Họ thậm chí đã làm giấy đăng ký ở New Jersey.

– Ai? Ai vậy? – Talcott cứ tưng lên như người không nghe kịp một câu khôi hài trong khi ai nấy đều ôm bụng cười. Harrigan đành giải thích:

– Manny Vasquez, đại úy nhớ không? Tay đánh box hạng trung. Đang lên, di chuyển nhanh, thiện nghệ cú trái …

– Không nhớ – Talcott càng hoang mang.

– Vasquez bị đánh chết trên võ đài, làm om sòm báo chí một thời ở … ở đâu vậy ta?

– Atlantic, bang New Jersey – Walker bổ sung – tháng 9, 1984.

– Cú đó đẹp – Nick tiếp – Có cả triệu đô, chơi với võ sĩ rồi nhạc sĩ. Chơi ai người đó chết. Có đẳng cấp chứ giỡn đâu.

– Nhưng những chuyện đó đâu khiến cô ta thành tình nghi vụ giết Johnny Boz – Talcott phản đối – Đâu có gì chứng tỏ cô ta muốn giết anh ta. Đời tư của người ta là chuyện riêng.

– Nhất là ở San Francisco này – Gus chêm vô khơi khơi.

– Tôi trình bày chưa xong – Walker tiếp.

– Để tôi đoán – Nick chặn lại – Chắc cô ta từng là diễn viên nhào lộn? Không. Hay xưa là đàn ông rồi giải phẫu thay đổi giới tính?

– Anh quên cô ta tốt nghiệp văn chương rồi, Nick. Cô ta là nhà văn …

– Chán thật – Gus nói.

– Chưa đâu. Cô ta xuất bản một cuốn năm ngoái, dĩ nhiên là với bút hiệu. Trong cuốn đó nói gì biết không?

– Từ từ tôi mới đoán ra chứ – Nick nói.

– Chắc anh không đoán nổi đâu – Walker đáp.

– Xuất bản cuốn sách – Talcott nói – Có gì là tội đâu?

– Không có tội, nhưng vụ giết người này hơi khác thường – Walker cố tình ngưng lại – Cuốn truyện mô tả một nhạc sĩ rock and roll về vườn và bị tình nhân giết chết.

Không ai cười nói gì nữa. Sau cùng Nick lên tiếng:

– Chắc tôi phải bỏ giờ tìm đọc cuốn đó quá.

*

Khuya hôm đó, Nick ngồi trong phòng đọc cuốn Love Hurt của tác giả Catherine Woolf.

Hắn coi kỹ bìa sau, có ảnh tác giả và vài dòng tiểu sư ngắn gọn: Catherine Woolf sống ở bắc California và đang viết tiểu thuyết thứ ba. Hắn đọc từng trang rồi đột nhiên ngừng lại, và chụp lấy điện thoại, hắn bấm số gọi Gus ở nhà riêng.

Không kịp để Gus càu nhàu vì gọi điện quá khuya, Nick nói liền:

– Trang 67, Gus à. Cô ta miêu tả giết tình nhân ra sao biết không? Bằng dao cạy đá, trên giường, buộc hai tay anh chàng vào thành giường bằng khăn lụa trắng.

Bên kia cứng họng không nói nên lời khi Nick gác máy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN