Bản Năng Yêu Thích - Chương 52: Ngoại truyện 2. Không cần nữa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Bản Năng Yêu Thích


Chương 52: Ngoại truyện 2. Không cần nữa


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Khắc miễn cưỡng cười một tiếng, anh không nói tiếng nào mà bế cô trở về phòng. Chiếc đèn ngủ ở đầu giường phát ra những tia sáng mờ ảo, Thời Vũ cuộn người nằm ở trên giường giống như một chú mèo con vậy, cô cảm thấy khó chịu không nhịn được mà rên hừ hừ.

Cô nhắm mắt lại, lông mi run run, hình ảnh thiếu nữ muôn hồng nghìn tía, khoe màu đua sắc phản chiếu trên gò má cô, cô mệt đến mức không mở nổi mắt. Mới vừa rồi … ở trong phòng tắm không biết bao nhiêu lần, trên mặt gương vẫn còn đọng hơi nước, tất cả đều là hình ảnh hai người quấn quýt lấy nhau.

Giang Khắc định tha cho cô, anh đang định đi ngang qua cô gái nhỏ tắt đèn, điện thoại di động trên bàn phát ra tiếng “ding”.

Anh vô tình liếc nhìn, tầm mắt anh dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào tiêu đề tin tức —— Đàn ông không được, chỉ cần ba món bảo bối này, lập tức được ngay!

Giang Khắc nheo mắt lại, anh cúi người hôn lên môi cô, anh tắt đèn ngủ đi. Thời Vũ sắp chìm vào giấc ngur, cô mơ mơ màng màng, cảm giác có một nguồn nhiệt bao phủ khắp người mình.

“Không… Không cần nữa.” Giọng Thời Vũ run lên.

Hai người kéo dài đến tận nửa đêm, Thời Vũ mệt mỏi đến nỗi suýt chút nữa bất tỉnh, cô thầm ghi nhớ trong lòng, sau này ngàn vạn lần không bao giờ được động đến lòng tự trọng của một người đàn ông nữa.

Đồng thời, Thời Vũ cũng có chút sợ hãi. Rốt cuộc Giang Khắc còn có bao nhiêu mặt mà cô không biết nữa đây. Bất luận là khi còn đi học hay là sau khi trưởng thành, cô đều thích Giang Khắc như như thế này—— anh mặc áo sơ mi trắng, quần đen, ánh mắt lạnh lùng như trăng gặp sao, ánh mắt nhìn thẳng, dáng vẻ bất khả xâm phạm.

Còn bây giờ anh không chỉ bá đạo độc tài mà nhu cầu lại cao. Thời Vũ vừa nghĩ đến những hình ảnh kia, cô không nhịn được mà che mặt, đầu óc cô đang ở trên mây, chợt phát hiện chân mình lạnh toát.

Thời Vũ nhìn xuống, không biết Giang Khắc nằm ở đó làm gì. Cô gái nhỏ có chút sợ nên lập tức tránh đi, nhưng Giang Khắc đã giữ cô lại, anh nhẹ nhàng khiển tránh: “Em đừng động đậy xem nào.”

“Bôi thuốc lên sẽ không đau nữa.” Giang Khắc nhận ra giọng mình quá nghiêm khắc, sau đó anh đổi lại tông giọng.

Thời Vũ không lên tiếng trả lời, bây giờ một chút sức cô cũng không còn, nhưng nếu cô còn sức lực, cô nhất định sẽ đạp Giang Khắc xuống giường.

Ngày hôm sau, sắc trời sáng rỡ, Thời Vũ tỉnh dậy trong vòng tay của Giang Khắc, người đàn ông ôm cô vào trong lòng mình, cằm anh đặt trên tóc cô, tư thế hai người vô cùng thân mật. Thời Vũ nhấc chân lên, cô phát hiện phía dưới đau rát.

Thời Vũ đau đến phát khóc, cô tức giận đạp Giang Khắc rơi xuống giường. Còn anh, một câu oán thán cũng không dám hé, anh lại leo lên giường, ôm cô vào trong lòng mình, môi anh nhẹ nhàng chạm vào cô.

“Anh… Anh đừng có động vào người em!” Thời Vũ nghiêm túc nói.

“Còn đau không?” Giang Khắc vừa định vén chăn bông lên,, “Anh nhìn xem nào.”

“Không được phép nhìn.” Thời Vũ nắm lấy chăn bông, giọng điệu vô cùng hung dữ, nhưng tiếc là nó không có một chút uy hiếp nào.

“Anh phiền chết đi được.” Thời Vũ vén chăn lên che mặt mình lại, giọng cô mang theo chút hờn dỗi, nghe rồi thì lại thấy có chút nhõng nhẽo.

Giang Khắc thấy cô gái nhỏ kéo chăn bông lên che kín người người, tuy rằng vẫn lộ ra đôi tai nhỏ nhắn đang ửng đỏ, trông rất đáng yêu. Giang Khắc nhếch môi, anh đứng dậy mặc quần áo vào, không trêu chọc cô nữa.

Một lúc sau, Giang Khắc ăn mặc chỉnh tề, sau khi anh rửa mặt xong, anh lại trở về phòng, ôm cô gái nhỏ từ trên giường xuống, đưa cô vào nhà vệ sinh, bóp kem đánh răng cho cô.

Chờ cô đánh răng xong, anh lại bế cô gái nhỏ đến bàn ăn. Thời Vũ ngồi trên bàn không chịu ăn sáng, cô len lén quan sát Giang Khắc.

Mũi cao môi mỏng, cài cúc tề chỉnh, lộ ra một đoạn yết hầu, nhìn thì có vẻ lạnh lùng cấm dục, bất khả xâm phạm. Nhưng mà lại không giống với trước kia, quan hệ giữa bọn họ đã thân mật hơn trước, còn hơn cả những người yêu nhau bình thường.

Nghĩ đến đây, Thời Vũ lại đỏ mặt.

“Không ăn sáng à?” Ánh mắt Giang Khắc mang vẻ chèn ép.

Thời Vũ ngày càng lớn mật, cô được cưng chiều mà có chút kiêu ngạo: “Anh đút em ăn đi.”

Giang Khắc có chút bất lực, anh không biết phải làm sao, anh di chuyển đến ngồi bên cạnh cô, xé bánh mì thành từng miếng nhỏ rồi đưa lên miệng cho cô ăn, anh nhướng mày:”Sao anh lại cảm thấy giống như mình đang chăm con gái vậy nhỉ.”

“Hihi!”

Thời Vũ quay đầu lại hôn lên má anh một cái, xem như đây là phần thưởng. Giang Khắc cau mày, trên mặt anh vẫn còn giữ lại độ ẩm từ đôi môi cô.

Anh rút khăn giấy, chậm rãi lau ngón tay, nhìn chằm chằm đống hoa văn đẹp mắt trên bàn đá cẩm thạch: “Ở đây thử một chút cũng được.”

“Anh, em phải đi rồi, hôm nay em phải tham gia hoạt động.”

“Bye bye anh nhé!”

Giây tiếp theo, Thời Vũ nhảy ra khỏi bàn ăn, cô nhanh chóng chạy vào phòng quần áo, thay một bộ quần áo đi làm, cầm lấy chiếc túi rồi như một con mèo nhỏ chạy trốn khỏi hiện trường.

Cách xa cái tên biến thái này ra mới là con đường đúng đắn.

Thời Vũ còn tưởng rằng mình đã tránh được một kiếp, nhưng mà con người Giang Khắc quá là cáo già. Anh vì dỗ dành cô gái nhỏ mở khóa tư thế mới, hôm nay anh đã đặc biệt tặng cô một sợi dây chuyền “Trái tim đại dương”, hai ngày sau anh lại tặng cô chiếc túi Birkin phiên bản giới hạn.

(*) Sợi dây chuyền “Trái tim đại dương” đây nhe (giá sương sương 68 triệu NDT) [Source: 

Thời Vũ vui vẻ nên đồng ý với anh. Nhưng mà thể lực của Giang Khắc quá mức dồi dào, trong đầu anh toàn là những ý tưởng thú vị, Thời Vũ để cho anh làm ở bồn rửa tay, trước cửa sổ sát trần, rồi lại trước gương, tất cả những chỗ này cô đều thử qua cả rồi.

Cô gái nhỏ nằm trên đùi Giang Khắc nghỉ ngơi, lông mi cô ướt đẫm vì mệt mỏi, Giang Khắc đang ngồi trên sofa hút thuốc, khói xám bay đầy trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Lòng bàn tay Giang Khắc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô gái nhỏ, nhưng Thời Vũ lại bị cái sự vuốt ve nhịp nhàng của anh làm cho khó chịu: “Anh cứ vuốt em như vuốt chó ấy.”

“Là mèo, ” Giang Khắc sửa lại, giọng nói có chút nghiêm túc, “Cô mèo của anh.”

Thời Vũ thật sự rất giống chú mèo mà anh nuôi, chỉ cần anh vuốt lông cho cô, cô sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, còn những lúc anh chọc giận cô, cô lại giận dữ đưa móng vuốt của mình ra, nhưng mà những thứ này chỉ khiến anh muốn chiếm hữu cô hơn mà thôi.

Giang Khắc nghĩ, nếu như cô chỉ là một con mèo bé xíu xiu thì tốt quá rồi, có thể để cô trong túi, đi đâu cũng có thể mang cô theo. Người đàn ông nheo mắt, anh nhớ lại vòng eo mềm mại của cô, làn da trắng như sữa của cô, có thể lên xuống theo anh, cong người thành mấy đoạn.

Càng nghĩ thì cổ họng Giang Khắc càng trở nên khô khốc, anh chầm chậm nuốt yết hầu, giọng nói trầm thấp, giống như đang cám dỗ cô: “Vũ Mao, em mặc đồng phục Catwomen cho anh xem đi.”

(*) Bạn nào tò mò bộ đồng phục này thì search keyword “猫女的制服” rồi tự xem nhé ><

Bầu không khí im lặng, không có ai trả lời.

“Anh đi chết đi!” Thời Vũ cầm gối nện lên mặt anh.

Nghĩ thôi cũng đừng nghĩ tới, cô sẽ không làm mấy chuyện như vậy.

Đương nhiên Giang Khắc chưa bao giờ nghĩ sẽ ép buộc cô, anh làm chuyện của anh, hai người ở bên nhau, tình cảm giữa hai người càng ngày càng bền chặt, trong mắt người ngoài, đây là tình yêu thần tiên đom hoa kết trái, tu thành chính quả.

Nhưng mà đoạn thời gian này, Thời Vũ thường xuyên phàn nàn với Nguyễn Sơ Kinh, tính chiếm hữu của Giang Khắc quá mạnh mẽ, còn quá đáng hơn cả ba cô nữa.

【Cậu biết Giang Khắc đã nói gì không? Ngoài công việc, tớ phải về nhà trước chín giờ, không thể nói chuyện với trai lạ. Lúc trước có một lần tớ về nhà lúc mười giờ, anh ấy còn lạnh mặt, hung dữ nhìn tớ nữa kìa.】

【Còn có lần trước, cậu nhớ không, cái lần mà bọn mình đến quán bar đó, mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, anh ấy liên tục gọi điện thoại cho tớ, còn bảo tớ gửi vị trí của mình qua cho anh ấy. Chuyện tệ hại nhất là, không biết anh ấy lấy được số điện thoại của bartender kiểu gì, còn nói với bartender là tớ đang mang thai, chỉ có thể uống nước trái cây??! Kết quả sau khi tớ lén uống rượu, anh ấy nói tớ không ngoan, còn nói nếu có lần sau nữa thì sẽ đánh gãy chân tớ. Bây giờ là xã hội pháp chế cơ mà!】

【Lần trước đi chơi cũng vậy, anh ấy đang làm việc, đến người tớ còn chưa tới khách sạn, vì để anh ấy yên tâm mà tớ đã gọi điện thoại ở trên xe. Tài xế nói chuyện với tớ, bị Giang Khắc nghe được, anh ấy còn hỏi tớ là ai? Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là tài xế rồi, đúng là cạn lời mà.】

Nguyễn Sơ Kinh nhận được hàng loạt tin nhắn phàn nàn từ Thời Vũ, cô không nhịn được cười, đặc biệt là tin nhắn cuối cùng, cô trả lời; 【Chậc chậc, ham muốn kiểm soát của Giang tổng nhà chúng ta quá mạnh mẽ, còn ghen với cả tài xế nữa cơ.】

【Còn cậu, không phải vô duyên vô cớ đến than thở với tớ chứ, nói đi, cậu định làm gì?】 Nguyễn Sơ Kinh hỏi tiếp.

Thời Vũ nói ra suy nghĩ của mình: 【Tớ muốn đi học tiếp, tớ muốn thi thử kỳ thi nghiên cứu sinh.】

【Được đó, bảo bối, tớ ủng hộ cậu, chẳng qua là Giang tổng của chúng ta thật đáng thương, tuổi đã cao lại còn phải chịu cảnh phòng không nhà trống.】 Nguyễn Sơ Kinh trêu chọc cô.

Thật ra thì Thời Vũ đã rất lâu, lúc còn học đại học, chuyên ngành của cô và Nguyễn Sơ Kinh là phát thanh truyền hình, sau khi tốt nghiệp, công việc của Nguyễn Sơ Kinh lại có liên quan đến chuyên ngành này một chút, cô ấy làm phóng viên, còn cô thì sao, đánh bậy đánh bạ mà tiến vào giới giải trí.

Nhưng trên thực tế, Thời Vũ trên phương diện này không được đào tạo chính quy, cho nên cô muốn nhân lúc mình vẫn còn trẻ, tranh thủ học hỏi trau dồi thêm một chút.

Mặt khác, quả thật Thời Vũ cũng có ý đồ khác, Giang Khắc quản cô quá chặt, không cho cô uống rượu đã đành, anh còn không cho cô nói chuyện với những người đàn ông khác. Nếu cô có thể nhân cơ hội này mà thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, vậy thì quá tốt rồi.

Nhưng chắc là Giang Khắc sẽ không đồng ý với cô chuyện này đâu, cho nên Thời Vũ đã nghĩ ra đủ các loại phương pháp khiến anh thỏa hiệp.

Mười giờ tối chủ nhật, sau khi tham gia bữa tiệc xã giao xong, Giang Khắc về đến nhà, anh uống mấy ly rượu nên cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Vừa mở cửa ra, Giang Khắc ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy bó sát màu đen, đang đưa lưng về phía anh, thiết kễ rỗng phía sau váy lộ ra tấm lưng trắng như tuyết của cô, hai chiếc xương bướm lõm xuống như sắp vỗ cánh bay đi, đường hõm lưng ở giữa kéo dài đến tận mông.

Thời Vũ quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ: ” Anh về rồi à.”

” Ừ.” Giọng Giang Khắc nhàn nhạt, anh bước tới ngồi xuống sofa, giống như người bình thường vậy.

Cô gái nhỏ chịu ăn mặc như vậy, hoặc là cô đã gây họa, hoặc là cô có chuyện muốn xin anh.

Thời Vũ trực tiếp ngồi lên đùi anh, Giang Khắc ôm eo cô, đặt tay lên đùi cô, da cô mịn màng như sữa, anh vuốt ve một lúc.

Thời Vũ vòng tay ôm lấy cổ anh, cô áp sát người anh, trên đầu cô đeo một chiếc tai mèo bằng nhung màu trắng, vô tình cọ vào mặt anh, vừa mềm vừa ngứa.

Trên người cô có mùi hương nhàn nhạt, mùi cam trên người cô hòa quyện với mùi tuyết tùng trên người anh, quyến rũ đến nỗi anh không nhịn được mà sa vào.

“Anh, em mặc thế này đẹp không?” Ánh mắt Thời Vũ ươn ướt.

Giang Khắc khó khăn nuốt yết hầu xuống, giọng anh khàn khàn: “Đẹp.”

“Hôm nay Vũ Mao ăn bánh red velvet, anh có muốn nếm thử một chút không?” Ánh mắt Thời Vũ có chút giảo hoạt.

Giang Khắc nhướng mày, anh nhàn nhạt trả lời: “Mùi vị thế nào?”

Thời Vũ cười cười, hôn lên môi anh, chỉ có một chút kem vị đào, lan từ đầu lưỡi đến giữa môi và răng, sau đó đi vào trong miệng, từ từ tan chảy.

Thời Vũ chủ động hôm anh, tay cô chạm vào mạch máu xanh nhạt trên cổ Giang Khắc, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn lên, rất rõ ràng, hô hấp của anh trở nên nặng nề hơn, mồ hôi chảy xuống, lông mi lại ướt đẫm.

Rõ ràng Giang Khắc biết đây là một cái bẫy do cô bày ra, nhưng anh vẫn nhảy xuống, cam chịu để cho cô gái nhỏ mê hoặc anh.

Vào thời khắc mấu chốt, Thời Vũ cố ý dừng lại, cả người toát ra một tầng mồ hôi, cô ổn định lại hô hấp, đặt ngón tay sau đầu anh, cô nũng nịu nói: “Anh, em muốn thương lượng với anh chuyện này.”

“Chuyện gì?” Hai mắt Giang Khắc đỏ lên, giọng nói khó chịu.

“Em muốn thi nghiên cứu sinh.” Thời Vũ nhìn kỹ sắc mặt của anh rồi nói.

Cô vừa dứt lời, ánh mắt Giang Khắc thay đổi. Tình triều* nhạt dần, khuôn mặt anh lạnh đến nỗi nhìn rất kỳ quái, nếu không phải Thời Vũ cảm giác được cơ thể của anh không có gì thay đổi, cô còn tưởng người này thu phóng tự như**.

(*) Tình triều: Ánh mắt của những người đang yêu nhau.

(**) Thu phóng tự như: kiểm soát cảm xúc, không cứng nhắc hay giả tạo.

Anh cau mày suy nghĩ một chút, xem ra phải đem chuyện kết hôn diễn ra càng sớm càng tốt rồi.

Thời Vũ sợ anh nổi giận, mở to đôi mắt đen láy, cong cong ngón tay, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Meoww ~ “

“Moew, có được không, em rất muốn đi.” Thời Vũ làm nũng với anh.

Cổ họng Giang Khắc như thát lại, anh ậm ừ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang đeo đôi tai mèo, giọng nói mười phần nguy hiểm: “Được, nhưng tối nay em đừng hòng muốn nghỉ ngơi.”

Ngày hôm sau, lúc Thời Vũ đi bộ, hai chân cô không ngừng run rẩy, cô không nhịn được mà mắng một câu, nhưng cuối cùng cô cũng có thể đăng ký thi nghiên cứu sinh.

Thời Vũ nhất định sẽ quý trọng cơ hội học tập khó mà có được này, cố gắng học tập thật tốt, sớm ngày tu thành chính quả, cố gắng thoát khỏi móng vuốt biến thái này càng sớm càng tốt.

Vì kỳ thi lần này, Thời Vũ không những chia phòng ngủ với Giang Khắc, cô còn đăng ký các lớp ôn thi tuyển sinh. Trong lớp học chuyên nghiệp đào tạo diễn xuất, người đại diện đã giúp Thời Vũ tìm một diễn viên trong giới để giúp đỡ cô.

Về phần Toán học, Thời Vũ đã đăng ký một lớp ôn thi, học cùng lớp với các bạn học khác.

Vì vậy, trừ những lúc Thời Vũ phải tham gia hoạt động, cô sẽ đi đến những địa điểm gần lớp học ôn tập lại một chút, cuộc sống mấy ngày này của cô đừng nhắc đến hai chữ phong phú. Chỉ khổ cho nhân viên của tập đoàn Tấn Thăng, bọn họ không hề biết ông chủ nhà mình gần đây bị ai đó cho ăn quả đắng* rồi, ngày ngày bày ra khuôn mặt lạnh lùng, không nói câu nào mà bắt bọn họ tăng ca, bọn họ chỉ dám âm thầm than khổ sau lưng mà thôi.

(*) 吃瘪: tiếng địa phương chỉ sự khuất phục, nhận thua [BaikeBaidu].

Tối thứ sáu, Thời Vũ hẹn Giang Khắc cùng ăn cơm tối. Bởi vì giáo viên trì hoãn mất một lúc, cộng thêm bài tập có chút khó, vừa tan học Thời Vũ đã dùng bút chọc vào lưng anh bạn ngồi phía trước cô, cô thảo luận về vấn đề này, nhập tâm đến nỗi cô quên béng đi cuộc hẹn giữa cô và Giang Khắc.

“Chào cậu, cậu biết đề này làm thế nào không?” Thời Vũ lễ phép hỏi.

Anh bạn kia quay đầu lại, tim đập thình thích, anh biết Thời Vũ ngồi phía sau mình, anh mới vào lớp được một tuần nên cũng ngại không dám chào hỏi với cô.

Hôm nay nhìn thấy Thời Vũ trong khoảng cách gần, anh mới phát hiện các đường nét tinh tế trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, làn da cô chỉ cần động vào thì sẽ vỡ, xứng đáng với danh hiệu nữ thần sát thủ mà mọi người trên mạng đặt cho cô.

“Có thể giải được.” Khuôn mặt bạn học kia đỏ bừng.

Thời Vũ chống cằm nghiêm túc nghe anh giải đề, đối phương rất kiên nhẫn, giải thích kỹ càng cho cô từng bước, cô nghe quá nhập tâm, điện thoại ở trong túi xách lại để trạng thái im lặng, cô căn bản không phát hiện ra Giang Khắc đã gọi cho cô mấy chục cuộc điện thoại.

“Hiểu chưa?” Người kia hỏi cô.

Thời Vũ gật đầu, cô bắt đầu thu dọn sách vở, cười nói: “Cảm ơn nhé, làm phiền cậu rồi.”

Cô thu dọn sách vở bỏ vào trong túi xách, đang chuẩn bị rời đi.

Anh bạn kia lại gọi cô lại: “Cậu chờ một chút!”

“Hả?”

“Tôi có thể… thêm WeChat của cậu không?” Anh bạn kia nói lắp ba lắp bắp, anh hoảng loạn trước ánh mắt nghi ngờ của Thời Vũ.

“Không phải… Ý của tôi là… Nếu cậu còn có bài nào không biết làm, có thể hỏi tôi trên WeChat, hỏi lúc nào cũng được.”

Thời Vũ nhìn đối phương đang cố gắng giải thích, cô cảm thấy có chút buồn cười.

Làn da anh ta trắng như sứ, mái tóc đen nhánh, khí chất tỏa nắng, rõ ràng là ra dáng của một chú chó con* đang được người ta ưa chuộng.

(*) 小狼狗, ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ những người đẹp trai, lạnh lùng và độc đoán. Tuy còn nhỏ nhưng chúng mang lại cho các cô gái cảm giác an toàn tuyệt đối. [Baikebaidu]

Cô không có cảnh giác với những anh chàng đẹp trai, nhưng nghĩ đến Giang Khắc, hay là thôi đi.

Thời Vũ đang định lên tiếng từ chối, một giọng nói lạnh lùng xen vào: “Thêm cái gì?”

Hai người đồng thời quay đầu lại, Giang Khắc mặc âu phục đứng sau lưng bọn họ, sắc mặt không mấy dễ nhìn.

“Vợ ơi, đi thôi.” Giang Khắc cố ý lên tiếng.

Vẻ mặt của anh bạn kia biến sắc, anh ta trơ mắt nhìn Giang Khắc đặt tay lên vai Thời Vũ, còn dùng ngón tay nhéo cổ cô, tư thế có chút thân mật.

Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của Giang Khắc, giàu có sang trọng, khí chất cao quý, quả thật anh không so được.

Anh bạn kia đang phiền não, Giang Khắc bỗng nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn đề bài trên bàn anh, trực tiếp nói ra một con số, đôi mắt đen láy nhìn anh: “Là số này đúng không?”

“Đúng vậy, nhanh như vậy anh đã giải ra rồi à?”

Giang Khắc cười cười, cũng không biết tại sao, anh bạn kia lại nhìn ra được mùi vị nghiền nát trong nụ cười của Giang Khắc.

Giây tiếp theo, Giang Khắc thản nhiên nói: “Bởi vì phương pháp của cậu quá rườm rà.”

Vãi, dựa vào bề ngoài đè bẹp anh đã đành, lại còn dùng IQ đè bẹp anh thêm lần nữa.

Anh bạn kia vùi đầu xuống bàn, khóc không ra nước mắt.

Trên đường đi ăn tối, Giang Khắc im lặng lái xe, anh không nói tiếng nào.

Thời Vũ cho là anh đang tức giận, cô lên tiếng giải thích: “Em quên xem điện thoại di động, thật đó.”

“Chỉ là em tập trung giải đề quá thôi, anh không tự hào vì mình có một cô bạn gái ham học như vậy à?” Thời Vũ nói.

Giang Khắc: “…”

Khả năng đánh trống lảng của cô gái nhỏ vẫn lợi hại như thường ngày.

Thời Vũ thấy Giang Khắc không thèm để ý đến cô, Thời Vũ trợn tròn mắt, cô vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc là cô làm sai chỗ nào mà lại khiến anh tức giận như vậy.

“Không lẽ… anh ghen à?” Thời Vũ nheo mắt, ánh mắt cô giảo hoạt như một con hồ ly.

Giang Khắc cười lạnh một tiếng: “Cái này quan trọng à? Sao em phải thêm WeChat của cậu ta.”

“Tại em không hiểu môn Toán mà.” Thời Vũ nhẹ nhàng nói..

“Không cần đến lớp ôn thi nữa, anh dạy kèm cho em.” Giang Khắc tuyên bố.

Không còn cách nào, Thời Vũ không thể làm gì khác hơn là ở nhà học tập. Nhưng có sao nói vậy, có một học thần như Giang Khắc dạy kèm cho cô, quả thực rất có ích.

Thời Vũ chăm chỉ học tập, lại có thêm lá vương bài là Giang Khắc trong tay, con đường học hành của cô ngày càng thuận lợi.

Thời gian như nước, lặng lẽ trôi qua. Thời Vũ tham gia kỳ thi, đến khi trúng tuyển, dường như đây chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Trước ngày nhập học, Thời Vũ ở nhà thu dọn đồ đạc, cô ngâm nga một bài hát, cô vui sướng đến nỗi không thể nói nên lời.

“Trông em rất vui vẻ nhỉ?” Giang Khắc nhướng mi hỏi cô, giọng có chút không vui.

“Đương nhiên rồi, em sắp được gặp bạn mới rồi, hihi, anh không quản em được nữa.” Thời Vũ lộ đuôi hồ ly của cô ra, còn lắc lắc.

Giang Khắc thản nhiên cười, anh liếm môi: “Phải vậy không? Vậy tối nay anh quản em được chứ?”

Trong mắt Thời Vũ hiện lên một dấu chấm hỏi, cô còn chưa kịp phản ứng, Giang Khắc đã bế cô về phòng.

Ngày hôm sau là ngày khai giảng của tân sinh viên, Thời Vũ đứng dậy nhìn mình trong gương, trong lòng cô muốn đem Giang Khắc băm thành trăm ngàn mảnh.

Trước ngực cô đều là dấu vết mà anh để lại, trên cổ cô còn có mấy dấu răng sâu.

Biến thái! Chắc chắn là anh cố ý!

Cuối cùng, Thời Vũ dùng kem che khuyết điểm để che đi dấu vết mà anh để lại, trang điểm kỹ càng rồi mới đến lớp.

Trở lại trường học, những ngày ở trường rất vui vẻ, Thời Vũ cũng rất hưởng thụ, cô cảm thấy tự do.

Bất tri bất giác mà một tuần đã trôi qua, Thời Vũ cũng quen một người bạn học cùng lớp.

Thứ bảy, hai người ôm bài thi chuẩn bị đi đến câu lạc bộ.

Một nhóm người như chim bồ câu đi qua hai người bọn họ.

Thời Vũ còn nghe được bọn họ đang nói gì.

“Vãi, Nghe nói giảng viên dạy PETS* mới là một anh chàng đẹp trai. Anh ấy đẹp trai đến nỗi nhiều người đổ xô đến lớp của anh ấy đấy.”

(*) Bài kiểm tra Tiếng Anh Công cộng Quốc gia, Hệ thống Kiểm tra Tiếng Anh Công cộng (PETS), là một bài kiểm tra tiếng Anh dành cho người lớn. PETS được chia thành năm cấp độ. Mỗi cấp độ yêu cầu một bài kiểm tra Writing và một bài kiểm tra Speaking, chỉ khi nào pass cả hai bài thi mới có thể nhận được chứng chỉ đầy đủ. [Nếu chỉ pass bài kiểm tra Writing hoặc bài kiểm tra Speaking thì sẽ chỉ nhận được một chứng chỉ duy nhất.]

“Đi thôi, chúng ta cũng vào lớp đi.”

“Không thích hợp đâu, không phải là giảng viên chuyên nghiệp.”

“Cậu không muốn xem trai đẹp à? Nghe nói anh ấy vẫn chưa lập gia đình đâu, còn là chủ tịch tập đoàn nữa đấy. Nghe nói anh ấy đến giúp một người bạn, tạm thời đến trường dạy học ba tháng.”

“Trọng điểm là, tớ còn nghe nói rằng anh ấy rất đẹp trai,dáng người cũng rất tuyệt, có cả cơ bụng nữa!”

Thời Vũ đứng ở một bên nghe, cô cảm thấy hứng thú, cô chọc người bạn bên cạnh: “Nếu không chúng ta cũng đi xem anh chàng đẹp trai kia một chút đi?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN