Ban Ngày Tận Tình - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Ban Ngày Tận Tình


Chương 9


Đại khái là ngày mùng năm tết âm lịch, Bạch Tuần trở lại, tiếng gõ cửa rất nhẹ, Phương Giác đi mở cửa, mới vừa mở cửa, đã hôn nhau kịch liệt, Bạch Tuần đẩy mạnh cậu lên trên tường, rất đau, Phương Giác cau mày.

Hai người nhanh chóng hôn khó rời khó bỏ, như là người yêu đã tách ra hồi lâu.

Phương Giác nhất thời không thở nổi, trong lòng là vũng nước mềm mại, cậu ôm Bạch Tuần, Bạch Tuần thậm chí ngay cả áo khoác cũng không kịp cởi, trực tiếp đẩy cậu lên trên thảm trải sàn, thảm trải nền lông mềm mại, Phương Giác nói: “Nhẹ chút…”

“Nhớ tôi không?” Bạch Tuần gập chân của cậu, “Hả?”

Phương Giác lại không trả lời, Bạch Tuần thẳng tắp tiến vào, Phương Giác ôm lấy anh, gần như một tuần không trải qua tình sự sảng khoái tràn trề, thân thể mẫn cảm vô cùng, Bạch Tuần đâm cậu một lát, cậu liền bắn, bắn lên trên thảm, dính nhơm nhớp.

Lần này Bạch Tuần đặc biệt thô lỗ, cơ hồ không có chút kỹ xảo nào, chỉ là đấu đá lung tung, Phương Giác mới vừa bắn xong, mà Bạch Tuần lại không giảm bớt chút cường độ nào, Phương Giác rít gào: “Chậm một chút… Chậm một chút… A…”

Bạch Tuần lật nghiêng người cậu, dùng một tư thế thâm nhập sâu hơn tiến vào, Phương Giác mê mang giật mình sờ bụng của mình, nơi đó theo động tác của Bạch Tuần nhô lên một cái gờ nhỏ, Bạch Tuần dạng chân của cậu, mạnh mẽ va chạm.

“Ha… Ư… Mạnh quá…”

Cuối cùng, Bạch Tuần bắn tinh dịch vào trong, trúng vào tuyến tiền liệt, khoái cảm cường liệt, cả người Phương Giác run rẩy.

Bạch Tuần ôm cậu vào buồng tắm rửa thân thể, Phương Giác mơ mơ màng màng hỏi: “Tại sao anh lại như vậy…”

“Hả?” Bạch Tuần hạ mắt hỏi cậu, “Khó chịu sao?”

“Anh tính làm tôi đến chết à?” Phương Giác có chút oan ức, “Anh không đau lòng tôi một chút nào.”cloudyhiromi.wordpress.com

Bạch Tuần hôn cậu một cái, “Hôn nhẹ liền hết đau.”

Lần này trở về, Bạch Tuần càng thêm tàn nhẫn hơn so với hồi xưa, lúc trời còn sáng đã ở trong phòng khách làm một lần, buổi tối vẫn phải đâm chọc tới gần nửa đêm, đến cuối cùng Phương Giác chỉ có thể dựa vào bản năng mà nhỏ giọng kêu, mệt không chịu được.

Mấy ngày nay, giữa hai chân Phương Giác vẫn luôn nhớp nháp, cậu hoảng hốt nhớ tới lần đầu tiên khi thấy Bạch Tuần, Bạch Tuần nói “Trên người cậu quá khô”, khi đó là mùa hè, cậu chảy mồ hôi vì gió nóng, mà hiện tại, cậu nằm dưới thân Bạch Tuần chảy mồ hôi.

Nhưng mà, Bạch Tuần vừa về, Phương Giác không thể không cùng anh, mỗi sáng sớm đi chạy bộ, chạy nhanh tới mức muốn tắt thở, sau đó trở về, bị Bạch Tuần ấn vào trong thư phòng đọc sách, trong gần một tháng, Phương Giác đã đọc xong một nửa sách trong thư phòng Bạch Tuần.

Vừa bắt đầu còn cảm thấy khô khan vô vị, sau đó cũng từ từ thấy thú vị.

Không biết là ngày nào, tỉnh lại, Bạch Tuần không ở đây, Phương Giác tìm được danh thiếp của Bạch Tuần từ trong ngăn kéo, cậu bỗng nhiên nghĩ: Tại sao mình không thể chủ động đi tìm Bạch Tuần, nhất định phải để Bạch Tuần tìm đến mình chứ?

Phương Giác thay đổi quần áo, Bạch Tuần mua cho cậu, áo màu cây đay, quần dài màu gạo trắng, rõ ràng cũng hai mươi tuổi, lại mặc có cảm giác như một học sinh cấp ba, cậu huýt sáo với chính mình trong gương.

Bạch Tuần làm cho một công ty buôn bán, chức vị là tiếng Anh, cậu nhìn không hiểu, gọi một chiếc xe taxi, đến chỗ đó, theo thói quen muốn trả giá, chợt nhớ tới Bạch Tuần đã từng nói với cậu.

“Sau này không được trả giá, tiếc tiền, tôi bù cho em.”

Phương Giác chần chừ một lúc, không đòi lại tiền thối, cười nói: “Cám ơn bác tài.”

Đến nơi, Phương Giác có chút thán phục nhìn tòa nhà cao tầng này, khó giải thích cảm giác rất kiêu ngạo này.

Nhìn thấy không?

Kim chủ của tôi, ở đây này!

Mà rất nhanh sau đó Phương Giác gặp ngăn trở —— cậu không vào được, cần phải có thẻ ra vào.

Vì vậy một người một ngựa như Phương Giác, chỉ có thể ngồi ở luống hoa bên cạnh cửa, buồn bực ngán ngẩm chờ Bạch Tuần —— cậu chưa gọi điện thoại cho Bạch Tuần, suy nghĩ, muốn cho anh niềm vui bất ngờ.

Bạch Tuần có lẽ cũng rất yêu thích cậu.

Nhìn thấy cậu chắc cũng sẽ cao hứng.

Còn chưa tới mùa xuân, có chút lạnh, Phương Giác lạnh tới mức cả người phát run, cậu hà hơi vào lòng bàn tay, chà xát mặt của mình, ước chừng đến buổi chiều ba giờ, cậu thấy một chiếc màu đen xe dừng ở cửa công ty.

Bạch Tuần xuống xe.

Phương Giác đột nhiên đứng lên, không biết có phải là do ngồi quá lâu, chân có chút tê, cậu nhất thời không nhúc nhích được.

Bạch Tuần nghiêng người sang, mở cửa xe, thân sĩ mà tao nhã, bên trong duỗi ra một cái tay thon thon, Phương Giác ngẩn người, nhìn người phụ nữ từ trong xe đi xuống, hai người vừa nói vừa cười.

Đây là làm gì vậy?

Phương Giác rất muốn xông lên phía trước, chất vấn Bạch Tuần. Thế nhưng chân tê hạn chế cậu, Phương Giác cứ trơ mắt nhìn anh đi vào như vậy, cậu lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại di động cho Bạch Tuần.

Điện thoại di động reo trong chốc lát mới được nhận, giọng Bạch Tuần: “Tiểu Giác?”

“Anh đi ra ngoài đi, ” Giọng Phương Giác có chút run, lớn tiếng nói, “Tôi đang ở cửa công ty anh.”

Điện thoại không bị cúp, Phương Giác nhìn cửa lại tiếp tục mở, Bạch Tuần có chút kinh ngạc nhìn cậu, bước nhanh tới, cau mày: “Sao em lại tới đây?”

“Tại sao anh lại ở cùng người phụ nữ khác!” Phương Giác có chút oan ức, “Anh! —— “

Bạch Tuần nắm cánh tay lạnh lẽo của cậu, “Em đã ở đây bao lâu rồi?”

“Anh nghĩ anh là ai chứ, quản tôi!” Phương Giác nổi nóng, “Anh qua lại với người phụ nữ kia!”

“Phương Giác, quan hệ giữa chúng ta, mặc dù không có điều kiện rõ ràng, thế nhưng em phải biết, tự ý sinh bệnh, cũng là làm trái quy tắc, phải bị phạt tiền, ” Ánh mắt Bạch Tuần trầm xuống, “Tôi không có lý do gì phải trả lời vấn đề của em, em hiểu không?”

Sao Phương Giác lại không hiểu cơ chứ.

Cậu cũng không biết, tại sao mình phải nổi nóng, còn phát ra… tính tình không hiểu ra sao này, làm hai phe đều lúng túng. Cậu đỏ cả mắt, “Nhưng tôi khó chịu.”cloudyhiromi.wordpress.com

“Tôi không muốn nhìn thấy anh và cô ta ở cùng nhau, Bạch Tuần, ” Phương Giác nhỏ giọng nói, “Anh chỉ có thể làm tôi, ít nhất trong một năm này “

Tay Bạch Tuần dừng một chút, anh ôm Phương Giác, dẫn cậu lên xe, trở về nhà trọ, ôm cậu, cho cậu tắm nước nóng, cả người đều ấm áp, nhất thời Phương Giác không biết là nóng mắt hay là do nước nóng, cậu vươn tay, nhổ mất một sợi tóc của Bạch Tuần.

“…”

Loại hành vi này quá ngây thơ.

Bạch Tuần có chút không nói nổi, “Cao hứng?”

Phương Giác mở rộng hai tay, “Anh ôm tôi!”

Lần trước cậu yêu cầu Bạch Tuần ôm cậu, là ở phòng vệ sinh trong quán bar, vì muốn Bạch Tuần thương tiếc cậu một chút, như vậy lần này thì sao? Phương Giác cũng không nói được, cậu chỉ muốn Bạch Tuần ôm lấy cậu.

Bạch Tuần cân nhắc đánh giá cậu, “Nếu như không ôm thì sao? Tiểu Giác, em hai mươi rồi.”

“Hai mươi thì không được ôm à?” Phương Giác ưỡn ưỡn thân thể, “Ba mươi tôi còn muốn cho người khác ôm tôi mà làm đó —— nhưng vào lúc ấy có lẽ không phải là anh, tôi khuyên anh, hiện tại ôm tôi nhiều một chút.”

Nghe lời này, Bạch Tuần đã hiểu, anh ngồi xuống ôm lấy Phương Giác, Phương Giác thét một tiếng kinh hãi.

Không có làm tình như trong dự liệu, Bạch Tuần đặt cậu lên giường, nhét chăn, “Ngủ trưa đi, tỉnh lại đọc sách một hồi, nhé? Đêm nay tôi về sẽ kiểm tra, nếu không đọc sách, ngày hôm nay liền cột nó…”

Bạch Tuần chỉ chỉ tiểu đệ đệ của cậu.

“…?” Phương Giác nói, “Anh mới là trẻ con đúng không?”

Mùa xuân sắp tới.

Mùa xuân đến, ngày mùa hè ánh mặt trời cũng sẽ từ xích đạo đến chí tuyến bắc, kèn hiệu vang lên, Phương Giác không muốn để cho mùa hè đến nhanh như vậy, mùa hè vừa đến, tháng bảy vừa đến, khế ước bao dưỡng cũng kết thúc —— cậu và Bạch Tuần sẽ không còn liên quan.

Thời gian làm việc của Bạch Tuần vô cùng bận rộn, Phương Giác thường là một tuần cũng không thấy anh một lần, mỗi lần đều là nửa đêm, Phương Giác ngủ chìm, bị Bạch Tuần hôn tỉnh, Bạch Tuần mới vừa trở về từ bên ngoài, trên người mang theo khí lạnh mùa xuân, Phương Giác bị lạnh giật mình.

“Tiểu Giác, ” Cả người Bạch Tuần đều là mùi rượu, hôn môi đều là hương rượu, anh cởi quần áo của Phương Giác, “Tiểu Giác…”

Phương Giác mơ mơ màng màng hôn môi anh, đầu lưỡi đảo qua cằm trên mẫn cảm, rất thoải mái, Bạch Tuần xoa xoa thân thể của cậu, từ cổ mò tới cái đùi lớn, hôn mút đầu v* của cậu, hàm răng cắn một cái, Phương Giác nhẹ giọng hừ hừ.

Mãi đến tận khi Bạch Tuần tiến vào, cậu mới hoàn toàn tỉnh lại, Phương Giác ôm cổ của anh, nói: “Sao anh uống nhiều rượu như vậy?”

“Không uống quá nhiều, ” Ánh mắt Bạch Tuần đúng là rất trong trẻo, “Một ly.”

Một ly rượu, bên trong là một ly ánh trăng, uống cạn ánh trăng chính là Phương Giác, cuối cùng say lại là anh.

Phương Giác bị làm có chút mệt rã rời, ngày hôm nay Bạch Tuần rất ôn nhu, tiến vào cũng chầm chậm, dương v*t chen vào tách thịt mềm ấm, khoái cảm cũng như dòng nước ấm áp, không quá phận, Phương Giác lại cảm thấy bên trong ngứa, không nhịn được tự mình giật giật.

Bạch Tuần dứt khoát nằm ngửa, để Phương Giác tự tìm điểm thoải mái dễ chịu của bản thân.

Phương Giác nhổm lên hạ xuống, dùng một tư thế xấu hổ, giống như đi vệ sinh, dâm đãng lắc cái mông, ngồi xuống rồi rút lên, Bạch Tuần đỡ lấy eo cậu, đột nhiên nhanh chóng rút ra cắm vào, Phương Giác như bị treo trên không, cảm thấy mình phải chết ở chỗ này, ngước đầu, vẽ ra độ cong duyên dáng, thở dốc.

“Tiểu Giác, ” Bạch Tuần nắm đầu v* của cậu, thở dốc, “Kêu lớn tiếng nữa đi.”cloudyhiromi.wordpress.com

Động tác của thân dưới cũng ngày càng nhanh chóng, tiếng va chạm “Ba ba” vang lên đặc biệt kích tình, Phương Giác như ước nguyện của anh, càng rên rỉ lớn tiếng hơn, chênh chếch nhìn Bạch Tuần, “A, rất lớn tiếng sao?”

“Tháng sau tôi cho em mười lăm vạn, ” Bạch Tuần vẫn ở trong cơ thể cậu ra vào, mạnh mẽ nghiền ép chỗ mẫn cảm kia, Phương Giác vừa thở dốc, vừa hỏi: “Tại sao?”

Trong đầu là ánh sáng trắng, phần cuối giống như ngọn lửa, ngọn lửa màu xanh lam, dọc theo thần kinh, đảm nhiệm kíp nổ, thiêu đốt, một chút lý trí cũng không còn, mỗi một tấc đều đang thở dốc, muốn tiến vào thật sâu lại muốn rút ra hết

“Đến tháng tư, chúng ta ngưng hẳn loại quan hệ này đi.”

Rõ ràng là thân thể Phương Giác còn đang nóng rực, lại cảm thấy căng thẳng, cậu khó mà tin nổi: “Anh nói cái gì?”

Bạch Tuần không tiếp tục nói nữa, chỉ rút ra đẩy vào, Phương Giác bị khoái cảm đưa lên đỉnh cao, lại bị té xuống mạnh mẽ, đầu trống không, cái gì cũng không hiểu.

Đường chân trời có ánh sáng, là cảnh “xuân”, đâm thủng gông xiềng hắc ám, Phương Giác rõ ràng rất mệt, nhưng ngủ không được, tay Bạch Tuần để bên hông của cậu, rất gần, Phương Giác lại cảm thấy mình cùng anh cực xa.

Cậu thấy mặt trăng, mặt trăng màu vàng, vầng sáng chậm rãi mở rộng, Phương Giác một đêm không ngủ.

Bạch Tuần nói xong câu nói kia, dường như tất cả chưa từng xảy ra.

Phương Giác  đi chạy bộ cùng anh mỗi ngày như trước, chạy xong trở về đọc sách, nói thô tục liền bị trừ tiền —— ngoài miệng trừ tiền, trên thực tế đều là đền thịt, không cho ăn đồ ăn vặt.

Bạch Tuần không đề cập tới, Phương Giác coi như anh chưa nói câu nói kia, thế nhưng trong lòng vẫn biết, đồng thời bắt đầu đếm ngược, mỗi một giây cậu và Bạch Tuần ở bên nhau, sắp tới tiếng chuông kết thúc.

Có lúc Phương Giác nghĩ, tại sao Bạch Tuần đột nhiên muốn rời đi?

Là mình không dễ nhìn, không đủ hấp dẫn người hay sao?

Không thể nào.

Vậy thì vì cái gì?

Phương Giác không nghĩ ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN