Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 47
Bà Út Chi vẫn nằm bất động như vậy, gần như là người thực vật, không hề có dấu hiệu sẽ mở mắt tỉnh dậy. Chăm sóc cho bà có chồng bà và đội ngũ y tá bác sĩ ở bệnh viện, mọi người ở đây chỉ có thể thăm thăm về về, ngoài chờ đợi kỳ tích xuất hiện ra thì cũng không biết làm gì khác hơn nữa.
Mà kết quả xét nghiệm huyết thống của Vĩnh Ngôn và ông nội Chiến cũng đã có, giống như những gì hai vợ chồng Vĩnh Ngôn đã đoán được từ trước… Vĩnh Ngôn chính xác là con của ông nội Chiến… kết quả chính xác tuyệt đối 100 phần trăm!
Còn về phần mẹ ruột của Vĩnh Ngôn là ai thì không dám chắc, bởi ngoài trừ bà Út Chi đang nắm giữ toàn bộ sự thật ra thì không ai có thể chắc chắn được điều gì, kể cả là Vĩnh Ngôn!
*
Bông ngồi trong vườn, cô ăn trái cây, vừa ăn vừa thở dài, suy nghĩ mãi về chuyện của Vĩnh Ngôn, càng nghĩ càng thấy rầu rĩ. Cô không biết Vĩnh Ngôn đang có dự tính gì, nhưng mà sau khi biết được kết quả xét nghiệm huyết thống, anh vậy mà không hề có ý định sẽ nhận lại cha ruột của mình.
Bông cũng có hỏi, nhưng anh chỉ nói là anh chưa sẵn sàng, anh muốn chờ cô Út Chi tỉnh lại để hỏi cho rõ ngọn nguồn rồi mới quyết định có nên công khai chuyện này hay là không. Thật ra cũng khó cho Vĩnh Ngôn lắm, đang từ cháu nội biến thành con trai, nhất thời rất khó chấp nhận được. Chưa nói tới phần ông nội Chiến, có khi ông nội Chiến còn sốc hơn cả Vĩnh Ngôn nếu như ông phát hiện ra sự thật này.
Mà bây giờ nghĩ lại thì mới thấy là cô Út Chi cũng đã từng nói bóng nói gió về mối quan hệ của ông nội Chiến và Vĩnh Ngôn, có điều lúc đó Bông lại không có nghi ngờ gì. Bởi cô Út Chi đã từng nói, Vĩnh Ngôn khá giống với ông nội, vậy nên ông nội cũng rất thương anh. Mãi tới bây giờ cô mới hiểu, hóa ra giống theo như ý của cô Út là giống theo mối quan hệ cha con, chứ không phải là mối quan hệ ông cháu…
Nghĩ nghĩ, Bông vẫn thấy không cam lòng, cô liền đứng dậy, xách theo cây dù, sau đó đi thẳng về phía nhà chính, cô muốn đi tìm bà Út để điều tra một chút. Bà Út là bạn đồng niên của ông nội Chiến, bà Út chắc chắn sẽ biết được một chút gì đó, cô nghĩ vậy.
Lúc cô tới, bà Út đang làm chanh muối, nhìn thấy cô, bà liền vui vẻ bắt chuyện.
– Mợ Bông… mợ tới chơi… ngồi xuống đây với già đi mợ. Để già ủ xong chanh muối, già đem một keo qua cho mợ nha, cậu Ngôn cũng thích uống chanh muối lắm đó mợ!
Bông ngồi xuống đối diện bà Út, cô nhìn bà Út làm chanh muối, vừa khen vừa bắt chuyện.
– Con cũng thích uống chanh muối lắm, hồi nhỏ ông nội ngâm cho con uống hoài luôn á Út. Nhà nghèo nên đâu có mua nước ngọt uống, toàn uống chanh muối thôi, nhưng mà cực kỳ ngon, còn tốt nữa.
– Mợ nói phải, chanh muối uống rất tốt cho sức khỏe, nhất là ngày hè nắng nóng có chanh muối uống thì còn gì bằng nữa. Già định bụng là ngâm nhiều nhiều, đem cho mợ với cho lão Chiến, ông nội cậu Ngôn cũng khoái món này lắm!
– Bà Út hiểu tánh nết của ông nội ghê, chắc hồi trẻ hai người thân nhau lắm hả Út?
Rắc muối vào trong hủ keo, bà Út vừa làm vừa trả lời Bông.
– Thân chớ mợ, thân nên mới ở đây làm cho lão ấy tới giờ đây nè. Ông nội chồng mợ thì cũng dễ tính, thấy lão ấy vậy chứ hiểu tâm lý con người lắm, rất dễ sống chung.
Thấy câu chuyện dần vào được trọng tâm, Bông lúc này liền hỏi.
– Nhưng mà con có thắc mắc… bà nội mất lâu vậy rồi mà ông nội vẫn không có ý định đi bước nữa hả Út?
Bà Út rắc lớp muối cuối cùng trên mặt keo, xong hủ keo này, bà mới dừng tay uống hớp nước cho thông giọng. Uống xong, bà mới ngước mắt nhìn Bông, bà cười, hỏi.
– Sao bữa nay mợ lại hỏi chuyện này? Bộ mợ muốn biết cái gì hả?
Nghe bà Út hỏi, Bông cũng không lo lắng chút nào, ngược lại cô còn rất thoải mái, cười hề hề mà trả lời.
– Dạ đâu có, tự dưng con tò mò, muốn biết tình sử của ông nội ấy mà. Con nghe nói là bà nội mất lâu rồi mà không thấy ông nội có ý định đi bước nữa, chắc ông nội thương bà nội lắm hả Út?
Bà Út cũng chỉ hỏi như vậy thôi, ngoài ra bà cũng không có nghi ngờ Bông cái gì. Thấy Bông tò mò, bà cũng vui vẻ mà trả lời.
– Lão ấy thương vợ là sự thật, rất thương nữa là đằng khác. Chỉ có điều hạnh phúc chưa được bao lâu thì bà nội của cậu Ngôn mất, ông nội cậu Ngôn suy sụp suốt một quãng thời gian. Sau này thì nhờ có con, có cháu… lão ấy cũng dần tốt trở lại. Thật ra thì dù có đau buồn cỡ nào thì vẫn phải sống, vẫn phải tiếp tục mà đi tiếp, đâu thể nào gục ngã mãi được… mợ thấy có đúng không?
Bông rất đồng tình với quan điểm này, cô gật gù đồng ý.
– Dạ bà Út nói đúng, con cũng nghĩ là như vậy.
Dừng chút, bà Út mới tiếp tục nói tiếp.
– Thực ra thì về sau này, lão ấy cũng có qua lại với một người, nhưng mà chắc là không có duyên, vậy nên cũng không thành.
– Vậy hả Út? Mà người đó là ai vậy Út? Mà sao lại không thành?
– Cô đó thì chắc mợ không biết đâu, tới cậu Ngôn còn không biết nữa mà, cậu Lực hay cô Chi thì biết, còn lớp cháu như cậu mợ nhỏ sau này thì chắc chắn là không biết rồi. Chuyện lão Chiến với cô gái kia không thành thì cũng có nhiều lý do, nhưng một phần chắc là do không được hai cậu lớn ủng hộ, vậy nên lão Chiến mới thôi luôn tới bây giờ. Già nhớ đợt đó cha con lão Chiến cũng lục đục lắm, già còn phải đi khuyên nhủ hai bên nữa mà. Chắc do hai cậu lớn thấy cô đó còn trẻ, lo sợ sẽ rắc rối chuyện mẹ ghẻ con chồng nên mới không đồng ý. Mà lão Chiến thì thương con, con cái phản đối thì lão cũng thôi, không quyết liệt tới cùng. Lão Chiến là vậy đó mợ, thương con thương cháu lắm, lão ấy sống đâu phải cho riêng lão. Mà đàn ông như lão ấy cũng hay, vợ mất ở vậy cho tới giờ để con cái không phải lo nghĩ, lão ấy thực sự là một người cha tốt!
– Mà cô đó tên gì vậy bà Út? Bà Út có biết mặt cô đó không?
– Già có gặp mặt một hai lần, vẫn còn nhớ tên, cô gái ấy tên là Huyền, cũng đẹp người lắm!
Bông gật gù, ra là như vậy, ra là do bị con cái phản đối nên ông nội Chiến mới từ bỏ dì Huyền. Chắc có thể ông nội Chiến cũng không biết là dì Huyền có Vĩnh Ngôn, vậy nên mới dứt khoát từ bỏ nhau như vậy. Nhưng mà nghĩ lại thì ông nội Chiến có khi vẫn còn nhớ tới dì Huyền, bởi theo như lời của Thục Mai nói thì ông nội Chiến vẫn tới viếng mộ của dì Huyền thường xuyên mà…
Nếu mọi chuyện thật sự là như vậy thì mối quan hệ của dì Huyền và ông nội Chiến là có thật, và khả năng dì Huyền là mẹ ruột của Vĩnh Ngôn vẫn rất là cao. Và chắc chắn người nắm giữ toàn bộ bí mật về thân phận thật sự của Vĩnh Ngôn chỉ có thể là cô Út Chi. Bởi cô Út Chi chính là người đã đưa Vĩnh Ngôn về dưới danh nghĩa là con của cô Út, cô Út chắc chắn phải biết rõ mọi chuyện, điều này là không cần bàn cãi.
Xem ra bây giờ thật sự cũng chỉ có thể đợi cô Út tỉnh dậy, ngoài ra cũng không thể làm được gì khác hơn!
*
Buổi trưa, Bông đang ngủ trưa trong phòng thì bé Thọ từ ngoài chạy vào thông báo, con bé báo là có cha Bông tới tìm, người làm đã mời cha Bông vào trong sân ngồi đợi.
Bông thú thực không muốn gặp mặt cha cô một chút nào, chuyện ngày hôm bữa ông đánh mẹ con cô vẫn còn in sâu vào lòng cô, cô vẫn chưa quên đi được. Nhưng khổ nỗi là ông đã tới đây rồi, cô không ra gặp mặt ông thì lại không được. Suy nghĩ đắn đo một chút, Bông quyết định cứ ra gặp mặt cha cô, bởi cô cũng muốn biết cha cô tới tìm cô là để làm gì.
Mới có mấy ngày mà cha Bông trông gầy gộc hẳn đi, chuyện ông bệnh là sự thật, không phải giả vờ. Sau khi hỏi thăm sức khoẻ cha xong, Bông liền vào vấn đề chính, cô thẳng thắn hỏi cha cô.
– Cha, bữa nay cha tới đây là có chuyện gì đúng không cha?
Ông Chí nhìn con gái, từ biểu cảm cho tới lời nói đều thể hiện rõ sự ái ngại, ông không dám nhìn thẳng vào Bông, chỉ nhìn len lén rồi nói.
– Ờ thì cha… cha cũng là muốn tới thăm con… cha muốn xin lỗi con vì chuyện bữa đó… tại cha nóng quá… cha sợ con đưa mẹ con đi…
Bông đã ôm cục tức này suốt mấy ngày nay rồi, không khơi ra thì thôi, một khi đã khơi ra thì cô cũng sẽ không im lặng thêm nữa.
– Cha có thương mẹ nhiều tới như vậy đâu cha? Nếu cha thương mẹ thì cha đã không giam giữ mẹ lâu tới như vậy rồi. Cha nói đi, cha đang giấu con chuyện gì đúng không? Tại sao cha lại cố chấp với mẹ như vậy?
Ông Chí bị con gái gặng hỏi, ông liền tỏ ra lúng túng, mắt ông chớp liên tục, ông nói trong ngập ngừng.
– Cha… cha cũng thương mẹ con mà Bông… con cũng thấy là mẹ con bị bệnh như vậy… vậy nên cha mới không dám thả mẹ con ra ngoài…
Bông lắc đầu, cô không đồng ý, cô không tin lời cha cô nói.
– Không… cái này không phải gọi là thương… những gì mà cha đã làm không phải xuất phát từ sự quan tâm lo lắng. Con biết cha có chuyện giấu con, cha đang giấu con về thân phận của mẹ…
– Thân phận gì? Mẹ con chỉ là một người phụ nữ bình thường, là được cha mua về… làm gì có thân phận?
– Thì cho là không có thân phận đi, nhưng cha giải thích thế nào về chuyện cha cứ muốn giấu mẹ con? Bệnh của mẹ nặng thành ra như thế này là do cha, do cha nhốt mẹ mà ra. Phải có lý do gì thì cha mới làm như vậy chứ cha?
– Cha… cha…
Thấy ông Chí ấp úng nói không ra câu, Bông nghĩ nghĩ một chút, sau đó cô liền dịu xuống, thấp giọng mà hỏi.
– Cha… chuyện của mẹ con năm đó là như thế nào… cha có thể nói cho con biết hết được không? Nếu cha thương mẹ như những gì cha nói thì cha phải bảo vệ cho mẹ chứ, cha phải để cho mẹ có cuộc sống tốt hơn, phải giúp cho mẹ hết bệnh chứ cha? Cha nói cho con biết đi, năm đó cha gặp mẹ như thế nào? Còn tên của con nữa… Thiều Hoa có nghĩa là gì hả cha?
Ông Chí lúng túng thấy rõ, ông hết xoa tay rồi tới gãi đầu, loay hoay một hồi, trốn tránh không biết phải làm sao. Phải một hồi lâu sau, ông Chí mới dám nhìn vào con gái, ngữ điệu vẫn lắp bắp như vậy, ông vẫn cố ý che giấu.
– Cha… cha đã nói với con rồi mà Bông… mẹ con là được cha mua về…
– Vậy cha mua mẹ ở đâu? Ai bán mẹ cho cha? Cha nói đi!
– Chuyện này… cha… cha…
Sau một hồi ấp úng bập bẹ không ra chữ, cha Bông đột nhiên đứng phắt dậy, ông là muốn xoay người bỏ đi. Chỉ có điều là mới đi được một hai bước, ông như thấy không mấy yên tâm, ông lại xoay người, nhìn thẳng vào con gái, ông nói rất nghiêm trọng, như là cảnh báo.
– Bông, cha không phải là không muốn nói cho con biết, mà cha là không thể nói. Chuyện của mẹ con… con cứ coi như chưa biết gì đi. Bây giờ con muốn nuôi mẹ con… thôi thì cũng được… miễn sao con đừng để bà ấy đi ra bên ngoài nhiều là được. Nhưng còn chuyện tìm hiểu về mẹ con… cha cấm con tuyệt đối. Cha làm như vậy là đang bảo vệ mẹ con con, con cũng đừng ép cha nữa. Bông à, dù có chuyện gì đi chăng nữa thì con vẫn là con gái của cha mà Bông… cha làm sao chịu đựng nổi khi thấy con cứ đâm đầu vào chỗ khó. Nghe cha đi con, đừng cố tìm hiểu về mẹ con nữa, đừng để tới lúc xảy ra chuyện rồi mới thấy hối hận… con gái à… cha cũng thương con mà con!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!