Bản Sao Của Quỷ
Chương 13
Thông báo triệu hồi mình về phòng giáo vụ khiến Lục Vũ đang có tư tưởng muốn cúp học cũng đen mặt nhìn cổng trường đang dần đóng lại rồi lại quay sang nhìn mọi người xung quanh đang chăm chăm nhìn nó bằng đủ loại ánh mắt khiến Lục Vũ càng thầm câm giận hơn.
Lục Vũ ngước lên trời kêu khổ thầm rủa cái tên đứng đầu sở nội vụ cũng là cái tên đang oanh oanh liệt liệt triệu hồi nó qua loa kia, hắn ta là có cần thông tin nhanh như vậy có được không? Bất quá Lục Vũ nó cũng chỉ mới gây ra chuyện chưa đầy ba phút, mà thông tin đã tới tận tay tên cáo già đó rồi, chí ít cũng cho nó chút thời gian để mà trốn đi chứ, đúng thật là hiệp người quá đáng.
Lại không biết lần này lại muốn phạt nó thành cái bộ dạng gì nữa. Hừ… Tất cả là tại tên Hàn Vũ Huy chết tiệt kia, nếu không phải hắn Lục Vũ nó giờ cũng chẳng cần phải khốn đốn như này.
Nó xin thề, đời này đối với Hàn Vũ Huy tuyệt là không đội trời chung, cho dù là trước đây hay bây giờ đều không thay đổi…
Đúng vậy, lúc trước nó đối với hắn cũng chẳng có mấy hảo cảm. Nếu như em gái nó nghe lời nó thì có lẽ bây giờ đã… Không sao cả, dù sao kế hoạch cũng đã bắt đầu triển khai, kế hoạch khiến đau khổ của cả cuộc đời nó được gọt rửa hoàn toàn.
Chìm trong những suy nghĩ vu vơ, lâu dần lại khiến Lục Vũ bị lún sâu vào quá khứ đen tối, cho đến khi bên tay vang lên giọng nói của Chu Tiểu Lạc, Lục Vũ mới bừng tỉnh.
– Vũ, mày tính thế nào? Lên phòng giáo vụ thật à.
Lục Vũ vứt mớ hỗn độn trong đầu sang bên khuôn mặt trở lại dáng vẻ điềm tĩnh có chút lất phất như thường ngày, nhìn sang Chu Tiểu Lạc đang đứng bên cạnh khẽ cười đáp.
– Tất nhiên, giờ cổng trường cũng đã đóng lại, các cạn bộ trúc cổng chắc cũng không có gan mà ngồi nhàn rỗi như thường ngày nên việc trèo tường cũng bỏ sang một bên. Còn nếu không chịu lên, trật gì cái tên thúi đứng đầu sở giáo vụ đó không cho người đi tìm kéo tao lên gặp mặt chứ. Dù sao cũng không thoát, ngoan ngoãn lên có vẻ khả thi hơn. May mắn còn được khoan hồng nữa không biết chừng… Ha… Ha… Ha… – Lục Vũ nói xong, mắt lấp lánh hướng sở giáo vụ đang ở trước mặt không xa cười kha khả như đang nói về chuyện gì đó vui và thú vị lắm không bằng.
Ngược lại, Chu Tiểu Lạc lại cảm thấy lo lắng. Lúc còn ở bên Mĩ, Chu Tiểu Lạc ít nhiều cũng nghe danh về ngồi trường Locky Upnon này, nghe mười thì chín chuyện đã liên quan đến bên sở giáo vụ, nói gì mà Locky Upnon nổi tiếng là ngôi trường loại A đạt tiêu chuẩn gia mà ngay cả việc giáo dục, kỉ cương của trường cũng hết sức nghiêm khắc. Cũng không đếm được, có bao nhiêu học sinh quậy phá được đưa vào trường về sau đều trở thành những người được vinh dự trao danh hiệu doanh nhân thời lịch của xã hội, tất cả đều nhờ phần lớn được những người trong sở giáo vụ rất mực quan tâm, chăm sóc cùng răn đe.
Còn có nhiều truyền thuyết từ xa xưa kể lại, do học sinh từ năm này qua năm khác truyền tai với nhau rằng: Những người trong sở giáo vụ thực chất không phải là con người mà là ác quỷ, những ai vào đó thì chưa chắc đã có đường quay về, chỉ sợ xác còn không tìm thấy.
Càng nhớ đến, Chu Tiểu Lạc càng run người kịch liệt. Trời đất, trong trường học còn có nơi đang sợ như vậy ư?
Chu Tiểu Lạc nghĩ xong ấy ngại quay đầu sang nhìn Lục Vũ e dè hỏi.
– Cậu thật sự muốn tới nơi đó sao? Nghe đâu đáng sợ lắm.
Lục Vũ nhìn sang khuôn mặt sớm đã cắt không còn một hột máu của Chu Tiểu Lạc mà trong lòng thầm muốn cười bể bụng. Cái gì thế này? Bộ mặt Chu Tiểu Lạc như vậy là có ý gì, cứ thể như Lục Vũ sắp đi vào nơi hàng cùng hổ dữ vậy. Ây do… Chắc là nghe được mấy cái chuyện truyền thuyết về sở giáo vụ do mấy tên ăn không ngồi rồi suy nghĩ loan tin chứ gì. Lục Vũ chí ít cũng học ở đây hơn một năm trời, còn không biết mấy cái tình huống buồn cười này à.
Lục Vũ nhìn vẻ mặt sợ hãi của Chu Tiểu Lạc, tâm tư lại muốn trêu chọc nhỏ một phen. Đưa tay lên xoa xoa cằm, ánh mắt bi thương đăm chiêu nhìn xa xăm Lục Vũ thở dài lên tiếng.
– Cũng chẳng thể nào làm khác được. Sở giáo vụ quả thật là một nơi rất đáng sợ, chỉ lo vào được mà ra…
Lục Vũ còn chưa nói hết câu thì cách tay đã bị người bắt lấy, nó giật mình quay lại người đang nắm tay mình thì bất chợt nhận được ánh mắt kiên định của Chu Tiểu Lạc đang nhìn mình. Không cho Lục Vũ cơ hội nói tiếp, Chu Tiểu Lạc đã như hổ báo mà lên tiếng.
– Đi thôi, tao sẽ không để mày phải vào đó một mình đâu. Tao sẽ vào đó với mày, để xem trong đó có đáng sợ như mấy đứa kia đồn không?
Chu Tiểu Lạc nói xong mắt cũng không rời đi chỗ khác, nhưng cách tay đang cầm tay mình Lục Vũ cảm nhận Chu Tiểu Lạc đang không ngừng run lên. Trong lòng Lục Vũ không hiểu sao nhất thời thấy ấm áp vô cùng lòng thầm nghĩ.
” Con nhỏ này, đã sợ mà còn mạnh mồm. “
Ho nhẹ một tiếng, Lục Vũ nghiêm trọng nhìn Chu Tiểu Lạc nói, như sắp đưa ra quyết định rất là quan trọng, như thể còn liên quan đến cả vận mệnh của hai người bọn nó.
– Được, vậy thì cùng đi.
Nói xong, hai người Lục Vũ nắm tay nhau hùng hổ hướng phòng giáo vụ đi tới nhưng còn chưa kịp đi được vài bước thì giọng nói trầm tính của tên con trai nào đó lại vang lên cắt ngang hành động của Lục Vũ và Chu Tiểu Lạc giữa chừng.
– Ê, con nhỏ Đậu Phộng kia.
Lục Vũ và Chu Tiểu Lạc đưa mắt nhìn nhau, sau lại đồng loạt nhìn nơi phát ra giọng nói của tên con trai kia, thì thấy Trương Đình Nghiên từ sau vườn hoa bên dãy thực hành đi ra, tiêu soái hướng chỗ Chu Tiểu Lạc ôn nhu đi lại.
Ánh nắng mắt trời ấm áp xuyên qua tán lá hai bên đường rọi vào gương mặt đẹp tựa tranh vẻ của Trương Đình Nghiên. Gương mặt cậu loáng mịm mà cân đôi, đôi này rậm đẹp như ưng mao, hàng lông mi cong dài như cách quạt cùng đôi mắt pha màu cafe như lai từ hai dòng máu. Đặc biệt hơn là sống mũi cao thẳng tắp với đôi môi đỏ hồng trơn bóng như ngọc hết sức gợi cảm.
Khung cảnh xinh đẹp xung quanh như chỉ làm phụ kiện để làm nổi bật Trương Đình Nghiên lên, nữ sinh xung quanh vì cậu mà hồn xiêu phách tán, sủi bột ngất xỉu tập thể, có những người vòn không tự chủ được chảy cả máu mũi. Nhưng hình ảnh tưởng chừng như sẽ giết chết hết con gái trong thiên hạ, khi rơi vào mắt của Lục Vũ và Chu Tiểu Lạc thì chỉ là trò mèo của mấy thằng nhãi nhép miệng còn dính sữa.
Trương Đình Nghiên nào biết được rằng có hai người đang thầm khinh thường mình, cậu chỉ là thầm đắc ý nhìn những nữ sinh đang vì mình mà chết đi sống lại rồi lại quay sang nhìn Chu Tiểu Lạc đầy thách thức như kiểu: Rồi có một ngày, cô cũng sẽ như bọn họ chết dần chết mòn dưới tay tôi.
Chu Tiểu Lạc đối với ánh mắt của Trương Đình Nghiên chính là xem thường không thềm để vào mắt. Ngược lại, Lục Vũ đứng bên cạnh thì chợt bật cười khi thấy người gặp họa, miệng nhanh hơn não ba hoa chích chòe buông tay đang nắm tay mình của Chu Tiểu Lạc ra cười khanh khách lên tiếng.
– Có vẻ như mày còn có việc cần giải quyết. Tao đi trước đây…
Nói xong, không chờ Chu Tiểu Lạc kịp phản ứng Lục Vũ đã hai bước đồn một thong thả bỏ đi, tay không quên đưa lên vẫy vẫy chào tạm biệt nhỏ còn mình thì thẳng bước tiến về phía phòng giáo vụ.
Lúc Lục Vũ đã đi xa, Trương Đình Nghiên thì cũng sắp lại gần. Chu Tiểu Lạc khẽ nhăn mày nhìn tên mặt dày trước mặt, hai tay khoanh trước ngực lạnh nhạt nói.
– Lại muốn gì nữa đây hả tên Đầu Lửa.
Nghe xong lời Chu Tiểu Lạc nói, Trương Đình Nghiên không hiểu sao lại giật mình. Tên “Đầu Lửa” sao?
Trương Đình Nghiên rơi vào trầm ngâm nghĩ một hồi cũng không hiểu sao Chu Tiểu Lạc lại gọi mình là tên đầu lửa, cho đến khi cậu vô thức đưa tay lên sờ sờ mái tóc đẹp đẽ màu đỏ gấc của mình mới nhận ra, thì ra là do mái tóc đỏ này sao?
Môi khẽ cong lên cười, Trương Đình Nghiên mắt âm ngoan nhìn Chu Tiểu Lạc như nhìn con mồi của mình, giọng tà mị lên tiếng.
– Tôi muốn cô làm bạn gái của tôi.
Một câu nói nhưng lực công phá còn hơn bom nguyên tử. Những nữ sinh xung quanh như nghe được tin sét đánh, mặt mày nhanh chóng như mất hết nguồn sống. Cũng phải thôi, Trương Đình Nghiên trong trường nổi tiếng đào hoa nhưng từ trước đến nay nào có thấy cậu chủ động tỏ tình với ai, toàn là bọn con gái chủ động trước, cậu thích thì đồng ý chơi đùa với họ dăm vài bữa còn không thì thôi. Nhưng bây giờ, Trương Đình Nghiên là đang tỏ tình với con nhỏ mặt trắng đó sao? Phải chăng nam thần nhà bọn họ động tâm mất rồi.
Nhìn một màn nữ sinh suy sụp tinh thần xung quanh, Trương Đình Nghiên càng đắc ý hơn. Chỉ là đắc ý chưa được bao lâu, hứng thú lại không phanh tuột dốc khi Trương Đình Nghiên chứng kiến cái bộ mặt dường như chẳng có nữa tí nào thay đổi của Chu Tiểu Lạc, cậu còn tưởng Chu Tiểu Lạc nhỏ nghe xong sẽ vui mừng khôn xiết mà quỳ xuống ôm chân cậu gật đầu đồng ý không chừng. Nhưng cái vẻ mặt như thể không phải chuyện liên quan đến mình của nhỏ là sao đây? So với trong trí tưởng tượng của Trương Đình Nghiên cậu hoàn toàn khác một trời một vực.
Nhưng không sao, con gái cá tính… Cậu thích… Chỉ là, để xem bộ mặt này còn có thể giữ nguyên được bao lâu.
Trương Đình Nghiên nhìn Chu Tiểu Lạc không có ý sẽ trả lời trước không ngại mà nhìn Chu Tiểu Lạc nhắc lại.
– Cô thấy sao? Điều kiện của tôi.
Chu Tiểu Lạc thầm cho rằng tên đầu lửa này hết thuốc chữa rồi. Cái gì chứ? Muốn Chu Tiểu Lạc nhỏ làm bạn gái mà dùng cái thái độ đấy à? Còn gì nữa, ” Cô thấy sao? Điều kiện của tôi. ” hừ tên đài lửa này hắn nghĩ hắn là ai. Mà thậm chí, tên chết tiệt này có lãng mạn dịu dàng tỏ tình, chỉ bằng cái bản mặt không xem ai ra gì của hắn ta vài ngày trước đã là điều kiện thiết yếu khiến hắn bị nhỏ cho vào danh sách đen rồi chứ đừng nói dùng thái độ hách dịch này mà to tình. Có phải bị mắc bệnh tự kỷ lâu rồi phải không?
Chu Tiểu Lạc đưa tay lên che miệng cười mỉa mai. Nhìn thái độ cợt nhả đó của Chu Tiểu Lạc là đang nhắm vào mình, Trương Đình Nghiên ánh mắt sặc qua tia khó chịu lên tiếng.
– Cô là có ý gì?
Chu Tiểu Lạc buông tay xuống, nụ cười vẫn còn in trên môi rất nhanh được nhỏ thu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trương Đình Nghiên môi mấp máy.
– Có phải sáng đi sớm quên uống thuốc điều chỉnh rối loạn thần kinh rồi có phải không Trương thiếu. Tôi rất bận, không có thời gian chơi mấy trò yêu đương vớ vẩn này với anh đâu. Xin next…
Mấy ngày nay, tuy không để tên trước mặt vào mắt cũng không có thời gian để tìm hiểu về hắn. Nhưng lời đồn trong trường về tên này cũng khá nhiều, Chu Tiểu Lạc ít nhiều cũng biết được hắn tên gì, gia cảnh thế nào và cả học lực nữa. Tuy nghe qua lời đồn là biết hắn bệnh không bình thường rồi, không ngờ lại nặng đến mức này.
Đối với những lời không mấy thu lịm của Chu Tiểu Lạc vậy mà lại thành công khiến bọn nữ sinh đang đứng xem kịch xung quanh một phen tức giận đến nổ bong bóng. Thành công hơn cả là khiến vẻ đắc ý của tên đầu lửa đáng ghét cũng hoang toàn mất sạch, thay vào đó là một bộ mặt sớm đã xám xịt lại trong khó coi vô cùng.
– Cô là vừa mới từ chối tôi sao?
Chu Tiểu Lạc lại càng thấy tên đầu lửa này thật buồn cười rồi a. Ừm… Công nhận hắn cũng thật có tí nhan sắc nhưng điều đó không có nghĩa con gái trên thế giới này sẽ đều thích hắn a. Và một trong số đó có Chu Tiểu Lạc nhỏ.
Chu Tiểu Lạc mím môi nhún vai đáp lại.
– Không thể sao?
Mặt mũi của Trương Đình Nghiên lần này vì Chu Tiểu Lạc mà được xem là mất sạch sành sanh rồi. Nếu lần này Trương Đình Nghiên cậu thật sự bị Chu Tiểu Lạc nhỏ tuyệt tình từ chối, thì đừng nói đến kế hoạch hóa phục thù cậu mất tâm mất sức nghĩ mấy ngày nay mà chỉ sợ tới chưa đầy một tiếng đồng hồ thì tin hot boy Trương thiếu bị từ chối tình cảm sẽ bị người có tâm thêu dệt thành cái dạng gì.
Càng nghĩ xa xôi, Trương Đình Nghiên lại càng căm tức. Đôi bàn tay từ lâu đã chẳng giữ được bình tĩnh mà nắm chặt lại khiến gân xanh cũng hiện rõ lên mồn một.
– Tôi đẹp trai còn có rất nhiều tiền.
Nói chừng đó cũng khiến Chu Tiểu Lạc đủ hiểu Trương Đình Nghiên là đang có ý gì rồi. Hắn ta là đang muốn nói hắn ta vừa có sắc vừa có tiền tại sao nhỏ lại từ chối chứ gì. Lí do rất đơn giản…
– Nếu nói về đẹp, tôi tự tin không thua anh. Còn về tiền, nhà tôi cũng có rất nhiều. Chừng đó có đủ lí do tôi loại anh ra khỏi danh sách chưa Trương thiếu. – Chu Tiểu Lạc cười tươi xinh đẹp, nhưng trong mắt Trương Đình Nghiên bây giờ dù nhìn ở góc đó nào, nụ cười đó của Chu Tiểu Lạc là đang muốn chọc tức cậu còn gì.
– Cô… – Trương Đình Nghiên muốn nói, nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Những lời muốn nói cứ ngặt ở họng không sao nói ra được.
” Ren… Ren… Ren… ” – Chuông vào lớp vang lên, các học sinh xung quanh tuy rất không muốn nhưng cũng phải giải tán, phần ai người đó về lớp.
Chu Tiểu Lạc nhìn học sinh đang tản dần, nụ cười trên môi càng sâu hơn một phần, ánh mắt tinh quái nhìn Trương Đình Nghiên nói.
– Nếu như đã không con gì, tôi xin về lớp trước vậy.
Nói rồi, Chu Tiểu Lạc cũng không đợi Trương Đình Nghiên trả lời đã lạnh lùng lướt qua cậu mà bỏ đi. Để lại ai kia vẫn nhìn theo bóng lưng mình, ánh mắt tóe lửa như muốn thiếu đốt bóng lưng trước mắt kia.
– Chu Tiểu Lạc, cô cứ đợi đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!