Bản Sao Tình Nhân
Chương 23
Trong đôi mắt xanh của alpha chứa sự ướt át của men rượu, giống như cái hồ sâu thẳm, nụ hôn lướt đến gò má từ bờ môi anh, không giống sự thành kính bình thường, cũng không có dục vọng chiếm hữu mất khống chế trên xe đêm hôm đó, động tác của hắn thân mật dịu dàng.
Ảo giác được nâng niu yêu thương trong mắt hắn có thể khiến người ta chết đuối lúc nào không hay.
Hạ Ngung cúi đầu xuống, cắn mở nơ cài áo của Chu Mộ Thời.
Răng nanh cọ nhẹ qua hầu kết của anh, khiến Chu Mộ Thời không nhịn được mà run rẩy, trước khi áo sơ mi bị cởi hoàn toàn, anh đưa tay ngăn lại động tác của Hạ Ngung: “Đừng…”
Lời từ chối còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị chặn lại, Chu Mộ Thời bị chặn môi nuốt xuống một ngụm rượu nữa, lần này rượu làm ướt áo sơ mi của anh, màu rượu đỏ lan ra ngực, Hạ Ngung hôn dọc xuống từ xương quai xanh đến eo, sau đó hắn đè lên phía trước của anh cách lớp quần tây.
“Cho tôi nhé, em yêu.” Người trước mặt kề tai anh nói nhỏ.
Hai chân giãy giụa của Chu Mộ Thời bị đối phương đặt bên eo, sức của Hạ Ngung không lớn, anh chỉ cần dùng một chút sức là có thể đá văng alpha say rượu trước mặt bất cứ lúc nào.
Nhưng anh không làm vậy.
Qua hôm nay, dấu hiệu tạm thời sẽ mất hiệu lực.
Vào ngày cuối cùng dấu hiệu còn tác dụng, phục tùng alpha của anh một lần hình như cũng không phải là một việc khó.
Dù sao ánh mắt của người này nhìn anh nghiêm túc đến thế.
Chu Mộ Thời giơ tay lên, ôm cổ Hạ Ngung.
Khi dương v*t nóng rực đâm thẳng vào cửa huyệt, cả người Chu Mộ Thời run lên một cái, anh nhắm mắt lại.
Hạ Ngung cúi người bắt đầu ra vào cơ thể Chu Mộ Thời, hơi thở mang theo hương rượu phun ra bên tai anh, mùi tin tức tố ngang ngược xâm chiếm đầu óc, thực hiện quyền chi phối lần cuối cùng.
dương v*t trong huyệt đâm quá sâu, Chu Mộ Thời không thể không quấn chặt eo đối phương để cơ thể không lùi ra sau, quả thật là hoang đường, anh nghĩ.
Có lẽ anh đã quá say, hoặc cũng có thể là quá điên nên mới để mặc một alpha đặt trên bàn cơm để làm.
Thậm chí còn không mang bao.
Hạ Ngung lui ra ngoài cơ thể anh, khi ôm anh đổi tư thế, hắn mới ý thức được chuyện này.
“Bao đâu?”
Hạ Ngung giữ eo anh, tiến vào từ phía sau: “Hửm?”
Chu Mộ Thời bị đâm vào, không nói nên lời.
Bỏ đi, anh ra lệnh đứt quãng: “Đừng bắn… bắn ở bên trong.”
Hạ Ngung hôn xương bả vai anh, không nói gì.
Sau khi anh bắn ra lần thứ hai, hậu huyệt co thắt, dương v*t của hắn đâm tới chỗ sâu nhất, bắn vào khe khoang sinh sản.
Khi tinh dịch bắn vào bên trong, Chu Mộ Thời cảm thấy mọi thứ trước mắt trống rỗng, anh nhấc chân đá lên vai Hạ Ngung.
Không có bao nhiêu sức, alpha dễ dàng nắm chân anh trong tay, nghiêng đầu hôn lên mắt cá chân anh.
Hạ Ngung vươn tay, lấy ra một cành hồng tươi mới từ bình hoa trên bàn, đặt lên vùng ngực đầy dấu hôn của Chu Mộ Thời.
“Lễ tình nhân vui vẻ, bảo bối.”
***
Khi Chu Mộ Thời mở mắt ra, anh phát hiện mình nằm trên giường trong phòng ngủ.
Vị trí bên cạnh lõm xuống, còn sót lại chút nhiệt độ cơ thể của một người khác, anh trở mình, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong chăn.
Thế là Chu Mộ Thời nhắm mắt lại, ngủ thêm năm phút đồng hồ mới xuống giường.
Đầu giường có một cành hồng với những giọt sương lấp lánh dưới ánh mặt trời sáng sớm, anh cầm nó lên đặt gần mũi và khẽ ngửi, ngửi thấy mùi rượu hòa với mùi hoa.
Ký ức hỗn loạn xuất hiện trong đầu, Chu Mộ Thời đưa tay sờ lên gáy.
Dấu hiệu vốn ở đó bây giờ đã biến mất.
Cũng không có cảm giác gì đặc biệt, anh không cảm thấy trút được gánh nặng như trong tưởng tượng, hình như chẳng có chuyện gì thay đổi cả.
Đúng vậy, một dấu hiệu tạm thời mà thôi, nó không thay đổi được gì.
Quan hệ của hai người không thể được quyết định bởi một dấu hiệu đơn giản, mỗi một bước đi đều cần đầu óc quyết định.
Nhưng khi trí óc Chu Mộ Thời đang suy nghĩ những chuyện này, thì có lẽ đêm qua anh đã đưa ra câu trả lời.
Anh không có thói quen xây dựng mối quan hệ thân mật, nhưng anh đã quen Hạ Ngung.
Như vậy cho đối phương một cơ hội cũng không sao, chỉ cần đối phương ngoan ngoãn, không đề cập tới chuyện dấu hiệu, trừ cái đó ra, dù là lòng tin anh cũng có thể thử cho hắn.
Nghĩ tới đây, Chu Mộ Thời đứng dậy ra khỏi phòng.
Trong phòng khách không có người, Hạ Ngung chắc là ở trong nhà bếp, anh dừng chân lại, không qua đó mà quay người đi vào phòng làm việc.
Chu Mộ Thời đóng cửa lại, lấy ra văn kiện bằng giấy trong ngăn tủ, đặt lên bàn, im lặng suy nghĩ một lát, anh cầm bút máy lên.
Khi anh đặt văn kiện về chỗ cũ, trong lúc lơ đãng anh nhìn thấy hộp kim loại trong góc ngăn tủ, đột nhiên một suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh, anh lấy nó ra ngoài.
Ấn mở khóa vân tay, cái kính một mắt kiểu dáng đơn giản giống y đúc quảng cáo.
Chu Mộ Thời vốn không có hứng thú gì với sản phẩm khoa học kỹ thuật chỉ để ngắm chứ không thực dụng mấy này, nhưng anh nhớ lại điều gì đó, anh không khỏi cong khóe môi, anh cầm lấy kính mắt trong hộp, nhìn kỹ nó một lát sau đó đặt nó lên sống mũi.
Kính mắt cảm ứng thấy nhiệt độ cơ thể con người là tự khởi động, từng hàng số liệu nửa trong suốt xuất hiện trong tầm mắt, từ độ ẩm đến thành phần không khí không thiếu thứ gì cả, khi anh chuyển sang nhìn những đồ vật khác, tất cả những thông tin quan trọng về món đồ đó sẽ xuất hiện trước mắt.
Thú vị đấy, tuy vẫn không có tác dụng gì.
Chu Mộ Thời đang muốn tháo mắt kính ra, đột nhiên có tiếng mở cửa phát ra từ sau lưng, anh quay đầu lại, bóng dáng alpha xuất hiện trong tầm mắt.
Hạ Ngung hỏi: “Sao lại ở đây?”
“Tôi chỉ nhìn…”
Hàng mi của Chu Mộ Thời run lên, lời nói bất chợt gián đoạn.
Trong tầm mắt, khi gương mặt của alpha đối diện với mắt anh cách lớp kính, đầu óc của anh trở nên trống rỗng trong nháy mắt.
Máu khắp người giống như đọng lại, làm dây thần kinh lạnh cóng.
“Nhìn cái gì?” Hạ Ngung tiếp tục hỏi.
“Nhìn anh…” Chu Mộ Thời nhỏ giọng thì thào, ngón tay nắm chặt mép bàn.
“Hả?” Hạ Ngung không nghe rõ, bước tới gần anh hai bước.
Chu Mộ Thời lấy lại tinh thần, che đậy tất cả cảm xúc dư thừa, bình tĩnh lắc đầu: “Không có gì.”
Hạ Ngung nhìn anh chằm chằm, cười: “Cái kính này rất hợp với em.”
“Vậy à.”
“Trông rất đẹp, em cứ mang như vậy cũng được.”
Chu Mộ Thời hơi mím môi, tháo mắt kính ra: “Bỏ đi, một lần là đủ rồi.”
“Vâng, ngài vui là được.” Hạ Ngung nói, cúi đầu hôn trán của anh một chút: “Bữa sáng xong rồi.”
“Ừ.”
Chu Mộ Thời cất bước, chậm rãi rời khỏi phòng làm việc dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, cánh cửa khép lại sau lưng anh, tròng kính bị siết chặt trong lòng bàn tay phát ra tiếng ken két, anh thả lỏng tay, mặc món đồ trong tay rơi trên mặt đất, mặt anh không có chút cảm xúc.
Trong cửa, ánh mắt của Hạ Ngung chuyển từ người omega đã ra khỏi phòng sang cái bàn.
Ngăn kéo bàn được mở một nửa, để lộ tờ giấy ngay trên đầu.
Đơn thỏa thuận ly hôn.
Ở hàng ký tên phía dưới cùng là cái tên ba chữ được viết bằng nét chữ xinh đẹp ngay ngắn, vết mực tươi mới.
Một tiếng “Cạch” nhỏ vang lên, ngăn kéo bị đóng lại lần nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!