Bản Sao Tình Nhân
Chương 4
Nhưng cũng không tìm được bất cứ chỗ nào khả nghi.
Alpha này xuất thân trong sạch, ba mẹ đều mất, người chú nhận nuôi hắn phá sản và gánh một món nợ khổng lồ, bởi vậy khi trợ lý tìm đến hắn dứt khoát chấp nhận công việc này.
Trong hồ sơ có ảnh chụp trước đây của hắn, là một thanh niên cao lớn đẹp trai, nhìn gương mặt xa lạ này thì rất khó liên tưởng đến Hạ Ngung bây giờ. Dù sao cũng đã thay đổi thân phận và ngoại hình hoàn toàn nên chẳng giống gì lúc trước.
Tất cả mọi thứ đều không có gì để bắt bẻ.
Lúc trước, Chu Mộ Thời đã phong tỏa tin tức rất tốt khi tai nạn xảy ra, dù cho kẻ thù chính trị muốn mượn cơ hội này xếp người bên cạnh anh thì hành động cũng không thể nhanh như vậy được.
Sau đó anh vẫn giám sát kỹ Hạ Ngung, thậm chí âm thầm dò xét mấy lần, nhưng đối phương luôn biểu hiện rất bình thường, cẩn thận tận tụy làm tròn công việc của mình, thế là Chu Mộ Thời cuối cùng cũng tạm thời lơi lỏng cảnh giác, dự định sau này từ từ quan sát.
Chạng vạng tối hôm nay, Chu Mộ Thời họp xong, đi xe đến trước cửa cao ốc văn phòng của Hạ Ngung.
Đối phương trễ năm phút đồng hồ so với dự liệu, anh đặt văn kiện xuống, lúc ngẩng đầu anh lại trông thấy người đàn ông đứng trước cửa cao ốc, bên cạnh hắn là một cô gái omega dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đang kéo tay hắn và nói chuyện xuyên qua cửa sổ xe.
Chu Mộ Thời nhíu mày.
Khi anh đưa tay muốn mở cửa xuống xe, chợt thấy Hạ Ngung nhìn thoáng qua chỗ này, sau đó tránh tiếp xúc với cô gái, nói gì đó với đối phương, tiếp theo nhanh chóng hất đối phương ra và bỏ đi.
Cô gái còn muốn đuổi theo, nhưng bị bảo vệ bên cạnh cao ốc ngăn cản.
Hạ Ngung lên xe, nghe thấy Chu Mộ Thời lạnh lùng hỏi: “Đó là ai?”
Hắn vô tội nói: “Tôi không biết cô ấy.”
“Ừm… Cô gái omega này chạy đến giữ chặt tôi và hỏi tại sao gần đây không đi tìm cô ta, có phải tôi không cần cô ta nữa không.”
Chu Mộ Thời suy nghĩ xong thì sắc mặt tối tăm.
Không cần phải nghĩ, chắc đó là tình nhân nào đó trước đây của Ngu Uyên.
Điểm khiến anh từng ghét nhất về tên alpha này là không khống chế được nửa người dưới của mình, vì thế anh phải thu dọn hậu quả thay Ngu Uyên không ít lần.
Sau khi chồng chết, Chu Mộ Thời tiếp quản máy truyền tin của đối phương, vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, anh xử lý sạch sẽ tất cảnhững đối tượng xã giao thừa thải, không ngờ còn có cá lọt lưới.
Chu Mộ Thời hỏi: “Anh nói gì với cô ta?”
“Tôi nói cô ta nhận lầm người, tôi đã kết hôn rồi.”
Trên thực tế hắn lại nói là “Tôi đã có omega của riêng mình rồi”.
Nhưng mà ý cũng không khác nhau mấy.
Hạ Ngung thấy Chu Mộ Thời cúi đầu suy tư, sắc mặt tức giận, hắn lập tức kiểm điểm: “Là tôi nói sai gì sao?”
Chu Mộ Thời nhìn hắn một cái, nét mặt hơi hòa hoãn: “Không, là tôi sơ sẩy, anh làm rất tốt.”
Xem ra khi về còn phải cho người giải quyết sạch lần nữa, cũng may cửa cao ốc không có người qua lại, nếu như bị người mưu mô chụp được thì phiền phức lắm.
Chu Mộ Thời nghĩ như thế, lại nghe alpha ở một bên đột nhiên hỏi: “Nếu làm tốt, vậy có thưởng không?”
“Anh còn muốn gì?”
“Nếu tôi muốn, ngài sẽ cho chứ?”
Hạ Ngung không thích ngồi dựa người lười biếng trong lúc riêng tư như chồng anh, tư thế ngồi của hắn thẳng tắp ngay ngắn, không biết là do căng thẳng hay là thói quen, hắn nghiêng đầu nhìn anh chăm chú, giống như không phải đang đòi khen thưởng, mà là một lời hứa hẹn gì đó vô cùng quan trọng.
“Thưởng à?”
Chu Mộ Thời dừng lại một lát, anh hơi mỉm cười một chút, khóe môi hiếm khi cong nhẹ, nhưng lời nói lại vô cùng cay nghiệt: “Không có.”
“Nếu làm tốt, tôi sẽ cho anh đủ thù lao.”
“Nếu làm không tốt, vậy anh xong đời rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!