Bàn Sơn - Chương 31: Thiên viên không đuôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Bàn Sơn


Chương 31: Thiên viên không đuôi


Chương 31: Thiên viên không đuôi. (1)

Giáo đầu cầm cờ quát lớn một tiếng:

– Tập!

Bốn trăm đệ tử nghe tiếng mà động, ba người một đội, năm người một nhóm nhìn như tán loạn nhưng lại đan xen theo quy luật, từng tấm từng tấm lưới sắt lớn tung bay, bắt gọn từng con dã thú đang muốn chạy trốn hoặc cắn người xem, động tác nhanh gọn dứt khoát, đủ thấy đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh có quy luật.

Người xem hiển nhiên đã sớm được thấy qua loại trận thế này rất nhiều lần, tiếng hoan hô tựa như sóng hết lớp này đến lớp khác, lớn tiếng khen đệ tử Thiên Sách môn giỏi. Lương Tân sau phút kinh ngạc ban đầu ra thì mở to mắt hung hăng nhìn.

Trong vài trăm dã thú có một đầu khỉ nhỏ thân người gầy yếu, cái đuôi bị đứt đến tận gốc, nhưng toàn thân lông mao trong suốt, đôi mắt to con ngươi mày vàng cam, rõ ràng là một đầu thiên viên còn nhỏ! Thiên viên là ‘đặc sản’ của Khổ Nãi Sơn, bọn chúng có tuân theo tổ huấn không được phép rời núi, Lương Tân nghĩ mãi không ra, tại sao con vật nhỏ này lại ở chỗ này?

Tiểu thiên viên biểu tình hoảng loạn kinh sợ, lẫn trong bầy thú nhảy loạn, bởi vì đuôi đã bị chặt đứt không thể khống chế tốt cân bằng của bản thân cho nên chạy được vài bước lại ngã lăn, bộ dạng vừa mệt mỏi vừa đáng thương, nhưng lại khiến cho người xem cất tiếng cười sảng khoái. Đệ tử Thiên Sách môn hình như cố ý chọc cười mọi người, không ngừng đe dọa xua đuổi tiểu gia hỏa này, cũng không trực tiếp ra tay bắt nó.

Lương Tân sống trong Hầu Nhi Cốc, cùng thiên viên chiếu cố lẫn nhau năm năm, gần như xem bọn chúng là đồng loại, mắt thấy con vật nhỏ chịu khổ, hắn cắn chặt răng mới ngừng được ý niệm ra tay trong đầu, trong lòng đánh chủ ý đợi đến tối lại đến cứu nó ra.

Nhưng tiểu thiên viên chạy được vài bước đột nhiên ngừng lại, ngẩng cái đầu nhỏ lông xù xù lên ra sức ngửi, trên mặt nhỏ đột nhiên hiện ra vẻ vui sướng, buồn tủi, đau khổ, lại mừng rỡ như tìm được thân nhân! Quay đầu lại, con ngươi màu vàng cam nhìn về phía Lương Tân, tiếp đó thất tha thất thểu chạy về phía hắn!

Lương Tân sống ở Hầu Nhi Cốc năm năm, mùi vị của thiên viên đã sớm ăn sâu vào trong xương cốt nó, mặc dù bản thân ngửi không thấy nhưng tiểu thiên viên lập tức nhận ra nó.

Người phụ trách đuổi theo tiểu thiên viên đột nhiên giống như nổi điên lao tới, có vẻ như ngoài ý muốn cười mắng:
– Tiểu súc sinh muốn chết sao!
Tiếp đó thu lưới sắt lại, lật tay lấy cây trường tiên giắt ở bên hông xuống. Ba! Một tiếng lớn vang lên, trường tiên rung động hung ác quất về phía thiên viên nhỏ bé.

Đám người xem náo nhiệt thấy vậy liền bộc phát ra một trận tiếng hoan hô, tiếp đó mọi người chỉ thấy trước mắt hoa lên, một tên thiếu niên nông thông khoảng mười bảy mười tám tuổi nhảy ra, lanh lẹ nhảy đến bên cạnh hầu tử, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy tiểu tử kia, đưa lưng ra phía sau thay nó chịu một tiên!

Lương Tân bảo vệ được tiểu thiên viên.

Tiếng hoan hô lập tức biến thành tiếng hô, áo trên người Lương Tân bị một tiên xé rách thành từng mảnh nhỏ rơi lả tả xuống đất, lộ ra tấm lưng nhẵn bóng như gương, ngay cả một vết ngấn cũng không có. Lương Tân căn bản là lười quay đầu lại xem, toàn bộ tâm tình đều đặt ở trên thân thể tiểu thiên viên, con vật nhỏ nước mắt rưng rưng nhào vào lòng hắn, không biết là do kích động hay là hoảng sợ, thân thể gầy yếu run rẩy không ngừng, miệng kêu ô ô không ngừng. . .

– Thu!
Giáo đầu cầm cờ lập tức phát hiện ra điều dị thường, ra lệnh cho đệ tử lập tức bắt dã thú lại, đình chỉ trận pháp.

Không mất bao lâu mấy trăm đầu mãnh thú lại một lần nữa bị nhốt vào lồng, nhưng tiểu thiên viên vẫn như cũ nằm ở trong lòng ngực Lương Tân.

Lương Tân đưa tay vỗ nhè nhẹ con vật nhỏ, đứng dậy cười nói với vị đệ tử Thiên Sách môn:
– Con khỉ này. . . Hình như có duyên với ta, bán nó cho ta đi, giá tiền. . . Cũng không đắt lắm đâu nhỉ?

Vị giáo đầu cầm cờ lệnh sắc mặt xanh mét, chạy đến đánh giá Lương Tân một lượt, lạnh lùng nói:
– Gọi sư trưởng nhà ngươi ra đây nói chuyện!

Lương Tân giật mình hoảng sợ, trong lòng thầm nhủ sư trưởng nhà ta mà thấy các ngươi bắt nạt tiểu thiên viên sớm đã san bằng Thiên Sách môn rồi, lắc đầu cười nói:
– Sư trưởng nhà ta không có ở đây. . .
Đang muốn giải thích vài câu, không ngờ giáo đầu đột nhiên phất mạnh tay, cười lạnh nói:
– Không có trưởng bối, vậy ngươi phải tự chịu trách nhiệm về hành động của mình!

Thiên Sách môn lấy võ lập phái, lại là nơi giao nhau giữa người hán và người dân tộc khác, gần như ba năm ngày lại có người đến quấy rối. Khi Lương Tân và Khúc Thanh Mặc vừa mới đến đây, cười đùa khi nhìn thấy trường quyền, đấu vật, tất cả đều rơi vào trong mắt của vị giáo đầu này. Bây giờ Lương Tân ra tay cứu hầu tử, vô hình trung hiển lộ ra thân thủ, càng là làm gián đoạn màn biểu diễn đặc sắc nhất của Thiên Sách môn.

Trong mắt của vị giáo đầu cầm cờ lệnh này đơn giản đã nhận định Lương Tân là tới làm loạn.

Tiểu thiên viên vô cùng thông minh, toàn thân run rẩy nằm trong lòng ngực Lương Tân, một tay nắm chặt lấy cánh tay nó, tay còn lại cố sức chỉ chỉ ra phía ngoài, ý muốn Lương Tân mau chạy trốn đi.

Đệ tử của Thiên Sách môn sớm đã vây xung quanh, đám người xem bên ngoài lập tức lấy lại tinh thần, thấp giọng bàn tán xem lần này kẻ đến gây sự sẽ bị đánh cho sưng mặt hay là bị đập cho gãy chân. . .

Lương Tân ôm tiểu hầu nhi, cũng không biết là nên khóc hay cười đây, hỏi vị giáo đầu kia:
– Có thể không đanh không?

– Có! – Vị giáo đầu này cười rất vui vẻ:
– Thả hầu tử ra, dập đầu bồi tội, Thiên Sách môn sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Tiểu thiên viên đáng thương hề hề ngẩng đầu lên, nhìn Lương Tân một cái sau đó tự động rời mông khỏi cánh tay nó, xem bộ dáng là hiểu rõ hoàn cảnh của Lương Tân bây giờ, dĩ nhiên là muốn trở lại lồng, đuổi Lương Tân đi.

Điều này nhưng lại làm Lương Tân lòng đau như cắt, hai tay bế tiểu hầu lên, để nó cưỡi lên cổ mình, ở Hầu Nhi Cốc, mỗi ngày cổ nó tối thiểu bị đám khỉ nhỏ cưỡi bốn canh giờ, sớm đã thành thói quen rồi.

Tiểu thiên viên không đuôi ngẩn ra, vội vàng dùng bàn tay nhỏ nắm chặt lấy đầu của Lương Tân, sau đó rất tự nhiên chồng cằm trên đỉnh đầu nó. Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn này của hầu nhi, không ít người đều phải bật cười.

Lương Tân thử nhảy hai cái, cảm thấy tiểu hầu trên đầu đã ngồi vững, lúc này mới nhìn vị giáo đầu kia lắc đầu nói:
– Dập đầu nhận sai là không thể được, ta còn hai vị huynh trưởng kết nghĩa, ta dập đầu cũng giống như hai người bọn họ dập đầu với các ngươi, các ngươi chịu không nổi cái dập đầu này.

Vị giáo đầu liền cười vui vẻ, lời này một ngày hắn có thể được nghe không dưới hai mươi lần, lắc đầu nói:
– Vậy đừng nói nhảm nữa, đánh thắng chúng ta, ngươi mang theo hầu tử rời đi; đánh thua cũng không sao, chẳng qua nếu có thương tật gì thì tự nhận mình xui xẻo thôi!

Vừa dứt lời, chỉ thấy Lương Tân đột nhiên nhảy mạnh. . . Xoay người bỏ chạy!

Đệ tử của Thiên Sách môn cũng không ngờ được, chẳng phải là muốn đánh nhau sao, như thế nào lại bỏ chạy. . . Vậy đuổi theo hay không đuổi theo?

Ha ha !!!
Đám người đang đứng xem xung quanh cất tiếng cười to, có người thở dài, có kẻ chửi bới, Lương Tân mới lười đi quản bọn họ, đánh thắng có thể mang hầu tử đi? Không đánh nó cũng có thể mang hầu tử đi, vậy còn phải đánh làm gì!!!

Nhưng tiếng cười của người xem còn chưa tan, Lương Tân đã đỏ mặt tía tai chạy trở lại, tốc độ nó chạy về so với lúc chạy đi phải nhanh hơn nhiều lắm, cũng không thèm nhìn người khác, cúi đầu nhìn chỗ mình đứng lúc nãy tìm kiếm.

Chương 31: Thiên viên không đuôi. (2)

Lương Tân bây giờ đang rất gấp, mới vừa rồi thay tiểu hầu tử ngăn một tiên, áo trên người rách nát, thân thể không bị thương chẳng qua túi tiền của nó rơi mất. . . Hơn ba mươi lượng vàng đấy!!!

Lại quay đầu nhìn lại, túi tiền và túi kẹo đường của mình, tất cả đang nằm trên tay vị giáo đầu kia.

Đệ tử Thiên Sách môn ba tầng trong ba tầng ngoài vây lấy nó, chỉ thiếu mấy tấm lưới sắt dùng để bắt hổ lúc nãy.

Đám đệ tử Thiên Sách môn thần sắc khinh thường, nhưng mấy vị giáo đầu sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc. Lương Tân trước đã trúng một tiên nhưng lại bình yên vô sự , sau đó lại co chân bỏ chạy khỏi Thiên Sách môn, nếu còn xem nó là tên thiếu niên nông thông bình thường vậy đám giáo đầu này đều ngu ngốc hết cả rồi.

Vị giáo đầu giữ cờ lệnh cũng thu lại vẻ tươi cười, vật trong tay đưa cho đồng bạn, nhìn về phía Lương Tân chấp tay thay đổi một giọng điệu giang hồ tiêu chuẩn:
– Có đồng đạo cao nhân tới cửa chỉ giáo, Thiên Sách vinh hạnh vô cùng, còn xin thiếu hiệu báo danh sư thừa, danh hiệu.

Lương Tân thành thật trả lời:
– Ta gọi là Lương Ma Đao, tục danh của sư phụ ta. . . Thượng Hồ Hạ Lô.
Khi nói chuyện ánh mắt thủy chung không rời khỏi túi tiền của mình.

Vị giáo đầu giữ cờ lệnh nhíu mày, lẩm bẩm:
– Thượng Hồ Hạ Lô. . . Quan ngoại sao?

Mấy vị giáo đầu khác đều lắc đầu lười quản, nói:
– Thuận tiện lĩnh giáo chỗ cao minh của kỹ thuật đấu vật của ngươi!
Tiếp đó đánh mắt với vị đệ tử đắc ý nhất của mình.

Đệ tử hiểu ý, rẽ đồng môn ra đi vào vòng tròn, gật đầu với Lương Tân:
– Thiên Sách Lưu Giang, thỉnh giáo!
Nói xong, xoạc rộng hai chân, hai tay mở ra, mở ra thức đầu tiên của đấu vật.

Lưu Giang là cao thủ đấu vật trong đệ tử Thiên Sách, bộ dáng cường tráng đến dọa người. Lần này rốt cuộc Lương Ma Đao đã cảm thấy bản thân tầm mắt hạn hẹp, liếc mắt nhìn một cái đều nhìn không thấu đối phương.

Lương Tân cũng bày ra thức mở đầu của đấu vật, nó biết bản thân có lực khí hơn, khí tùy ý vận chuyển xuống dưới, thu hồi lại chân nguyên đang không ngừng lưu chuyển, chỉ dùng lực đạo của người bình thường để đấu.

Hiện tại Lương Tân đã đạt đến mức chuẩn của tu sĩ tam bộ, miễn cưỡng đạt đến mức giao nhau giữa Đạn Tâm cảnh và Thanh Sắc cảnh. Nếu thật sự buông tay ra đánh thì ngay cả cao thủ võ học như Khúc Thanh Thạch cũng không làm gì được nó, huống chi là tên phổ thông đệ tử luyện tập chút quân kỹ này.

Lưu Giang sau màn chào hỏi, chân đạp đất gầm nhẹ một tiếng, cánh tay chuyển động sấn bước tiến sát gần người đối phương, hai tay đồng thời chụp xuống vai Lương Tân. Đám sư huynh đệ đồng môn đồng loạt khen hay, một chiêu này của Lưu Giang vừa nhanh lại vừa độc, là chiêu Chiết Kiên Suất(vặn gãy vai) bá đạo nhất trong kỹ thuật tay. Nếu như bị hắn chụp trúng, không chỉ bị quăng đi thế chó ăn đất, mà các khớp xương trên vai cũng sẽ bị bẻ trật, không còn lực đánh trả nữa.

Chỉ nghe ba một tiếng vang lên giòn tan!

Lương Tân vừa mới bày ra thế thủ, sau khi nhìn thấy đối phương lao tới, tay phải nắm lại thành quyền, một thức Trùng Thiên pháo nện ngay chính giữa mũi Lưu Giang. . . Đây là chính là quyền đánh chính diện trong Thái Tổ Trường Quyền.

Lưu Giang còn đợi Lương Tân xoắn tay với hắn, rồi đổi bước vặn hông cùng hắn đấu vật, nào ngờ được tiểu tử này tiến thẳng từ chính giữa, đã nói hai người so đấu vật, tại sao lại biến thành luyện võ thuật thế này!? Đột nhiên bị đấm một quyền ngay mũi, oa oa quái khiếu ngã lăn ra xa.

Không phải là trường quyền cao minh hơn so với đấu vật mà là Lưu Giang không kịp phòng bị. . .

Mãi cho đến khi đánh xong một quyền Lương Tân mới giật mình nhận ra bản thân không tuân theo quy định. Ở trong Hầu Nhi Cốc nó đánh nhau với thiên viên và hầu tử, đám thiên viên xuất chiêu không theo chương pháp, trong trận chiến đuôi, móng vuốt, hàm răng. . . Tất cả đều được đem ra tấn công kẻ địch. Lương Tân sớm đã tập thành thói quen không đánh theo đường lối cụ thể, ngược lại chỉ cần có thể đánh thắng địch nhân đó là công phu tốt, một quyền này thuần túy là phản ứng của bản năng.

Đám để tử Thiên Sách môn ồn ào cả lên, tiếng thở dài của người đứng xem vang lên từ bốn phía, chỉ có tiểu thiên viên ngồi trên cổ Lương Tân là vỗ tay bành bạch, mừng rỡ không ngậm miệng lại được, thiếu chút nữa thì rơi xuống đất.

Lại một tên tiểu tử nữa nhảy ra, không nói hai lời đã trầm eo xuống tấn, vung quyền đánh một đòn thẳng vào mặt Lương Tân. Quyền này của hắn so với một quyền vừa rồi của Lương Tân thì đẹp hơn, cũng mạnh hơn rất nhiều!

Quyền phong kích phát, vị đệ tử này mới lạnh lùng quát:
– Vậy lĩnh giáo trường quyền của các hạ. . .
Còn chưa dứt lời thì đã bị Lương Tân bắt lấy cổ tay, một đòn vắt vai quăng bay đi. . .

Tiểu thiên viên trên đầu xoay hơn nửa vòng, ánh mắt một mực nhìn theo đường bay của bị đệ tử Thiên Sách môn kia, từ lúc bay lên cho đến lúc rơi xuống mặt đất.

Lúc này Lương Tân đã hoàn toàn hiểu được, hiện tại nó chỉ biết đánh nhau, không biết luận võ. Năm năm cùng thiên viên đánh nhau không từ thủ đoạn, không biết từ lúc nào nó đã sớm dung hợp đấu vật và trường quyền vào với nhau tạo nên những chiêu thức trực tiếp nhất, hữu dụng nhất; phối hợp với khả năng ứng biến, nhanh nhẹn mà nó đã được đám thiên viên huấn luyện nên, biến thành một loại kỹ xảo đánh nhau khó coi nhưng thực dụng.

Hống. . . . Đám đệ tử Thiên Sách môn đều tức giận chửi bới không ngớt, giáo đầu giữ cờ lệnh càng tức giận tím mặt, bước nhanh về phía trước chỉ vào Lương Ma Đao quát hỏi:
– Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn so đấu vật hay là so quyền pháp?

Lương Tân còn chưa nói gì, tiểu thiên viên không đuôi đã bĩu môi, nhổ một ngụm nước miếng về phía vị giáo đầu cầm cờ lệnh. . .

Thân phận của vị giáo đầu cầm cờ lệnh này trong Thiên Sách môn so với đám đệ tử bình thường thì cao hơn rất nhiều, trong tâm nhiều ít cũng có chút kiêu ngạo, bình thường xử lý việc gì cũng không đánh mất sự trầm ổn. Nhưng sau khi bị trúng nước miếng tiểu thiên viên phun tới, đôi mắt đột nhiên đỏ bừng, cả người như phát điên, không nói hai lời nhảy tới đánh về phía Lương Tân!

Ngay cả đám đệ tử Thiên Sách môn cũng bị vị giáo đầu nhà mình làm cho hoảng sợ, loại phẫn nộ này của lão đã không thể xem là tức giận nữa mà là trúng tà rồi!

Nhìn qua vị giáo đầu này có vẻ như thần trí không được thanh tỉnh, nhưng lực lượng quyền cước lại mạnh mẽ đến thần kỳ, kết quả còn bị Lương Tân một quyền trên mặt, một cước vào chỗ hiểm.. . Giáo đầu ầm ầm ngã xuống, rống giận:

– Giết!

Ngay lập tức, Thiên Sách môn đại loạn! Đệ tử lanh lợi liền đuổi đám người đang đứng xem đi, đóng chặt cửa lớn. Lương Tân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, không biết bao nhiêu tên tiểu tử đang xông về phía mình, lúc này tiểu thiên viên trên đầu nó đột nhiên hú lên một tiếng bén nhọn, một cánh tay chỉ về một phía, cánh tay còn lại vẫn ôm chặt lấy đầu Lương Tân.

Lương Tân nhìn theo hướng con vật nhỏ chỉ, lập tức mừng rỡ khen ngợi:
– Nhóc con giỏi lắm!
Phương hướng mà tiểu hầu tử chỉ đến chính là vị giáo đầu đang giữ túi tiền và túi kẹo đường của nó. . .

Trên sân đã loạn thành một đống, đám tráng hán hoặc là tức giận mắng chửi hoặc là rống lên đau đớn, cao thấp tung bay nhìn rất đẹp mắt. Tất cả những người tiếp cận Lương Tân, hoặc là bị nó quăng đi hoặc là bị nó đập cho một quyền lăn đi!

Bằng thực lực đám đệ tử Thiên Sách môn này so ra còn kém thanh y đao vệ bình thường một khoảng lớn, Lương Tân so với Khúc Thanh Thạch hồi toàn thịnh chỉ hơn một chút thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN