Bàn Sơn
Chương 38: Linh phù hóa thành tro bụi
Chương 38: Linh phù hóa thành tro bụi.
Trịnh Tiểu Đạo làm việc thống khoái, Lương Tân tự nhiên nhận phần nhân tình này của nó. Khi Nhật sàm còn chưa mở cửa buôn bán, nó ôm Dương Giác Thúy đi đến Thiên Sách môn dạo một vòng, cùng giáo đầu luận bàn, cùng đệ tử đấu vật, rất nhanh quen biết lẫn nhau, tự nhiên cũng đã hỏi rõ lai lịch của Dương Giác Thúy; là do một thương nhân người Hồ chào hàng trên đường, Thiên Sách đệ tử thấy đầu hầu tử này thông minh thú vị cho nên mới dùng tiền mua về.
Tính toán thời gian, Lương Tân và Khúc Thanh Mặc đã ở Đồng Xuyên được một tháng, quán cơm của bọn họ cũng khai trương được hai mươi ngày. Những ngày đầu nhật sàm sinh ý tốt đến xuống dốc không phanh, lại từ từ chuyển biến tốt đẹp, thuận tiện còn cứu được của hàng đồ mộc sắp phải đóng cửa. . . Hiện tại mọi việc cuối cùng cũng được xem như là bình tĩnh, cách ngày mà Đông Ly tiên sinh mở khóa giảng bài cũng chỉ còn lại sáu ngày.
Trong mấy ngày nay, lão Miêu thủy chung không hề lộ mặt, cũng không biết là bận rộn việc gì.
Mà theo đó cũng có rất nhiều tu sĩ các môn tông đến Đồng Xuyên điều tra hung án, tên hung thủ giết người càng lúc càng thêm càn rỡ, trong vòng một tháng Lương Tân đến Đồng Xuyên, ngoại trừ bốn vị tu sĩ bị giết trước đó ra lại lần lượt có thêm hơn mười người bị ngộ hại nữa, trong đó có hai vị là đệ tử của ‘Cửu cửu quy nhất’.
Ngũ đại tam thô ẩn tu thế ngoại, trưởng lão hội ‘Nhất tuyến thiên’ ở bên dưới cũng rất ít khi xuất hiện động tĩnh, còn lại là chín đại môn phái lớn hợp xưng là Cửu cưu quy nhất đại biểu cho lực lượng đứng đầu của tu chân đạo. Môn hạ đệ tử không chỉ tu vi thâm hậu mà địa vị cũng rất cao, lần này chết ở Đồng Xuyên hai người đã gây ra một đợt sóng triều trên toàn bộ tu chân đạo.
Nghe nói có người đã trình báo dị tượng ở Đồng Xuyên lên ‘Nhất tuyến thiên’.
Việc này đã được lan truyền từ đầu phố đến cuối phố, ngay cả người dân bình thường cũng đã biết, trong thành không ngừng có người tu đạo bị giết, hung thủ thủy chung vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
Hung thủ càn rỡ, tu sĩ đến điều tra án càng lúc càng nhiều, hiện tại trong phủ Đồng Xuyên tùy ý đều có thể nhìn thấy người tu chân.
Mặc dù phát hiện không ra nhưng Lương Tân cũng có thể đoán được, mấy ngày nay nhất cử nhất động của bản thân bị người giám thị. Nó và Thanh Mặc vừa mới đến Đồng Xuyên đã ra tay đánh nhau với đệ tử Thiên Sách môn, mà bắt đầu từ tối đó có tu sĩ bị giết hại, nếu như không bị hoài nghi mới lạ chuyện lạ.
Chẳng qua chuyện này không liên qua gì đến nó, nó cũng không lo lắng, một lòng một dạ lo buôn bán, ngược lại mỗi lần có tu sĩ bị giết, bản thân đều ở trong của tiệm, sớm hay muộn sẽ được rửa sạch hiềm nghi.
Mà Tú Thủy huyễn thuật của Thanh Mặc chuyên để ẩn dấu chưa bao giờ xuất hiện trên tu chân đạo, cho dù là tu sĩ cao thâm cũng không thể nào nhìn ra hình dạng chân thật của nàng, cũng không cần phải sợ bị đệ tử Đông Hải Càn phát hiện ra. . .
Tối hôm nay, Lương Tân sau khi thu dọn xong chuẩn bị đóng của trở lại nhà trong luyện công, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, giọng điệu của người bên ngoài chậm rì kéo dài, rất khách khí:
– Chưởng quầy có ở đây không? Tại hạ Trang Bất Chu bái phỏng.
Tiếp đó là một thanh âm khác:
– Còn có Tống Cung Cẩn, ha ha.
Ông chủ của hai của hàng tang ma không biết là có chuyện gì mà đêm khuya tới thăm.
Hắc bạch vô thường đi vào tiệm ăn, trước là khách khí một phen, khen nịnh Lương Tân, Thanh Mặc kinh doanh có phương pháp, chúc mừng sinh ý của Nhật sàm phát triển không ngừng.
Khúc Thanh Mặc không chút hảo cảm đối với bọn họ, lạnh lùng hỏi:
– Hai vị chưởng quầy nửa đêm đến thăm chẳng lẽ vì nói mấy câu cát tường sao, có chuyện gì thỉnh nói thẳng đi!
Lương Tân gật đầu, Dương Giác Thúy thì há to miệng ngáp một cái thật dài.
Hắc bạch vô thường đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ xấu hổ. Trang Bất Chu theo thói quen đưa tay về phía trước bưng trà, kết quả lúc này mới phát hiện ra Lương Tân, Thanh Mặc căn bản là không chuẩn bị trà cho bọn họ.
Trang Bất Chu cười hắc hắc, xoa xoa bàn tay nói:
– Việc này. . . Hai anh em chúng tôi tới cửa quả thực là có một lời yêu cầu hơi quá đáng.
Tống Cung Cẩn lập tức tiếp lời nói:
– Quán ta làm ăn tốt, hai anh em chúng tôi cảm thấy vui mừng thay, chẳng qua. . . Khách của Nhật Sàm đại đa số đều là hảo hán trên giang hồ, mỗi ngày ăn uống từ mờ sáng cho đến tận đêm khuya, còn vỗ vỗ đập đập, quả thực hơi ồn ào ảnh hưởng đến người bên cạnh.
Hắc vô thường Trang Bất Chu cuối cùng mỉm cười nói:
– Hai anh em chúng tôi tới lần này chỉ muốn thương lượng với chưởng quầy một chút, ngài xem, có thể nói với khách nhân nói chuyện nhỏ một chút được hay không, tận lực không cần đập gõ thêm gì nữa.
Con ngươi của Khúc Thanh Mặc đã co rút cả lại, rít qua kẽ răng:
– Hai tên các ngươi cố ý tới gây chuyện!
Bạch vô thường Tống Cung Cẩn giống như chịu phải điều oan uổng cực lớn, vội vàng lắc đầu, không nhanh không chậm nói:
– Sao ngài lại nói như vậy, hàng xóm với nhau thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ. Nếu như cửa hàng của tôi mỗi ngày đều đóng đóng gõ gõ từ sáng sớm tới tận đêm khuya ngài cũng chịu không được mà có phải không.
Lương Tân vỗ vỗ bả vai Thanh Mặc, ý bảo đừng tức giận. Lúc này mới mỉm cười nhìn hai tên ‘quỷ vô thường’ lắc đầu:
– Các vị trái quan tài phải hàng mã, chúng tôi cũng chỉ có thể đập bàn vỗ ghế mà thôi, nếu có ồn ào quả thực tôi cũng không còn cách nào khác cả.
Trang Bất Chu nhíu mày, cuối cùng vẫn cười nói:
– Nói thật lòng, bằng vào tài năng của hai vị, buôn bán ở đâu cũng đều là ngày tiến vạn dạm, hà tất phải tủi thân ở nơi Đồng Xuyên này. . .
Hai vị chưởng quầy bên cạnh đầu tiên là thỉnh cầu Nhật Sàm không đập bàn ghế gây ồn ào, bây giờ thấy Lương Tân không thèm để ý đến mới dứt khoát khuyên nhủ bọn họ rời khỏi Đồng Xuyên. Quả thực Khúc Thanh Mặc bị hai tên quỷ vô thường này làm cho tức giận rồi, đang muốn châm chọc vài câu thì bất ngờ vang lên một tiếng bụp, từ ngực hai tên Tống Cung Cẩn và Trang Bất Chu đồng thời bốc lên một làn khói nhẹ.
Trang Bất Chu và Tống Cung Cẩn đồng thanh kêu lên một tiếng quái dị, liên tục dùng tay đấm vào ngực mình đồng thời đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ và kinh hãi.
Lương Tân liếc nhìn Thanh Mặc một cái, nàng khẽ lắc đầu ý nói không phải do mình thi triển pháp thuật.
Khuôn mặt vốn đen thui của Trang Bất Chu hiện tại đã trở nên trắng bạch không chút máu, tay phải run rẩy móc ra một tờ giấy đã hóa thành tro, Tống Cung Cẩn cũng như vậy đưa tay vào trong ngực tìm kiếm, khi kéo ra mang theo một nắm tro.
Lương Tân lấy làm khó hiểu, nhưng Thanh Mặc lại giật mình kinh hãi, điều này có nghĩa là pháp thuật đã bị phá, linh phù hóa thành tro bụi!
Hai vị quỷ vô thường này đều cất giấu một linh phù có pháp lực ở trong ngực, đoàn khói nhẹ lúc nãy chính là dấu hiệu của pháp thuật trên lá bùa bị người ta phá vỡ.
Ngay lập tức, một loạt tiếng chuông vang vọng dồn dập truyền tới từ cửa hàng quan tài của Trang Bất Chu, chỉ vang lên vài tiếng rồi đột nhiên biến mất.
Trang Bất Chu và Tống Cung Cẩn lúc này giống như kẻ ngốc, tựa như những việc vừa mới xảy ra không hề liên quan tới bọn họ, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào nhùm tro tàn trong tay mình, miệng lẩm bẩm:
– Không, không thể nào, không thể nào!
Trên thái dương hai người đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!