Bàn Sơn - Chương 44: Đoản điều khanh thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Bàn Sơn


Chương 44: Đoản điều khanh thương


Chương 44: Đoản điều khanh thương. (1)

Cô ta vừa nói xong, đột nhiên ngoài ý muốn a lên một tiếng, cười nói:
– Lão tiên sinh đang làm gì vậy?

Trên đài cao, Đông Ly tiên sinh đã bày xong năm ngôi bài vị: thiên địa quân thân sư , nhưng không hề quỳ bái, chỉ thấy lão tiên sinh bước nhanh về phía trước nâng chân đạp thần bài mang chữ Thiên từ trên bài xuống dưới, đồng thời miệng quát lớn:
– Chuyện nắng mưa toàn do sự yêu ghét của bản thân, cao cao tại thượng không thèm để ý tới chuyện nơi phàm trần, ngươi không thèm liếc nhìn ta lấy một cái, ta cần gì phải bái lậy ngươi!

Đông Ly tiên sinh lại nâng chân đối với thần bài chữ Địa, do dự một hồi rồi lại bỏ chân xuống, song vẫn đưa tay gạt tấm bài vị này qua một bên, cười lớn nói:
– Ngươi quả thực là kẻ nhân hậu, không từ chối bất kỳ ai, nuôi dưỡng ra lương thực nuôi sống con người động vật, đồng thời sinh ra độc xà mãnh thú, loại người lòng tốt tràn lan như ngươi cùng kẻ ý chí sắt đá cũng chẳng có gì khác biệt, không bái không bái !

Nhóm ba người Lương Tân vừa kinh ngạc vừa buồn cười, đi ra khỏi quán ăn chen chân vào đám người. Dương Giác Thúy tay chân lanh lẹ cưỡi lên cổ Lương Tân, bàn tay nắm chặt lấy đầu của nó. Lúc này trên con phó Thiết Hài đã chật kín người, ngoại trừ xung quanh đám tu sĩ kia là rộng rãi ra, ngay cả đầu tường, mái nhà, trên cây đều ngồi đầy người. Lương Tân dẫn đầu mở đường, cuối cùng chen được một vị trí tốt.

Mà lúc này Đông Ly tiên sinh khóe miệng tươi cười, giơ lên ‘quân vương’ bài vị, xem thường vung tay hung hăng ném bài vị xuống đất, bịch một tiếng, mảnh gỗ bay tứ tung, bài vị dập nát.

Lúc này tất cả mọi người kéo đến nghe giảng, xem náo nhiệt đều kinh hô một tiếng, Đông Ly tiên sinh đạp vỡ thiên địa thần bài rất nhiều người đều cho rằng ông ta nổi điên, nhưng cũng không ai tới quản. Nhưng khi đập vỡ ‘quân vương’ bài vị, đây là tội lớn coi rẻ triều đình bất kính với hoàng đế, từ nay về sau toàn bộ nha dịch bộ soái trên thiên hạ đều sẽ truy nã ông ta.

Mà Đông Ly tiên sinh vẫn chưa thỏa mãn, chỉ vào bài vị trên mặt đất cười mắng:
– Nhân gian đế vương không bảo vệ được cho nhân gian, chỉ một lòng tu thiên ngộ đạo, ta kiệt ngạo ngông cuồng cả nửa đời người sao có thể dập đầu với ngươi, trái lại ngươi dập đầu bái ta mới phải!

Ông ta vừa dứt lời, có vài chỗ trong đám người đã vang lên tiếng quát mắng lớn mật, vô lễ, nghịch tặc vân vân, có kẻ ăn mặc theo kiểu nhà quan, cũng có kẻ là thanh y mật thám ăn mặc thường phục, lấy ra quan bài rẽ đám người xông về phía bục giản, muốn lập tức bắt Đông Ly tiên sinh ngay tại chỗ.

Đông Ly tiên sinh trừng mắt với đám quan sai đang lao tới, quát một tiếng:
– Lui ra!

Những người khác chỉ cảm thấy tiếng quát của lão tiên sinh rất lớn, ngoài ra không có bất kỳ dị thường nào khác nữa. Nhưng đám quan sai này lại tựa như bị thiên lôi đánh trúng, thân thể run rẩy ngã lăn ra mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Đông Ly tiên sinh không tiếp tục ra tay đối với hai tấm bài vị ‘Thân’ ‘Sư’, mà dẫn đám đệ tử dựa theo cổ lễ không một chút cẩu thả tiến hành tế bái. Có một ít kẻ gan nhỏ thấy Đông Ly tiên sinh tạo phản không dám tiếp tục ở lại xem nữa, âm thầm bỏ đi.

Đồng Xuyên dân chúng dũng mãnh, lại hiểu được đạo lý pháp luật không áp dụng nơi đông người, đại đa số mọi người vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, ghé tai chụm đầu lại bàn luận, đều cảm thấy hưng phấn.

Đám tu sĩ tụ tập thành từng nhóm năm ba người thì sắc mặt lạnh lẽo, đứng yên tại chỗ không động đậy.

Trái Lang Gia, phải Thanh Mặc, con khỉ cưỡi ở trên đầu Lương Tân lại cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng, cẩn thận suy nghĩ thì giật mình bừng tỉnh, người đến xem náo nhiệt tuy nhiều nhưng Thiên Sách môn gần trong gang tấc lại đóng chặt của môn không một tên đệ tử nào đi ra xem náo nhiệt.

Đông Ly tiên sinh rốt cuộc cũng làm xong cổ lễ, nhưng vẫn không có ý bắt đầu bài giảng, mà khẽ gật đầu đối với đệ tử đứng ở phía sau, thấp giọng nói:
– Mang lên đây đi.
Tên đệ tử nọ vâng một tiếng, từ gùi sách sau lưng lấy ra một tấm bài vị khác, vô cùng cẩn thận đặt nó ở trên bàn. Đông Ly tiên sinh hai gối quỳ xuống, dập đầu rất mạnh với tấm bài vị này. Lão nhân kiệt ngạo trầm ổn đang quỳ lạy đột nhiên oa một tiếng khóc rống lên.

Lương Tân ở bên dưới cũng thấy rõ chữ khắc trên bài vị, một hàng chữ to dát vàng nằm chính giữa bài vị: Lương Công Nhất Nhị Chi Linh!

Trên đầu mặt trời chói chang, nhưng Lương Tân chỉ cảm thấy gió lạnh vờn quanh, nó có nằm mơ cũng không ngờ được lại có thể nhìn thấy bài vị của tổ tiên ở nơi này, càng nghĩ không ra Đông Ly tiên sinh thế nhưng quen biết tổ tiên nhà mình Lương Nhất Nhị. Nói như vậy . . . Đông Ly tiên sinh Tuyên Bảo Quýnh cũng là lão yêu tinh đã sống mấy trăm năm rồi?

Đồng thời Lương Tân cũng giật mình hiểu ra, Đông Ly tiên sinh đã từng nói ánh mắt khí chất của mình tương tự một vị cố nhân của lão, hóa ra vị cố nhân của ông ta chính là Lương Nhất Nhị, người đã hại cho con cháu đời sau lưu lạc làm tội hộ, gần như trọn đời không thể thoát thân ra được.

Đông Ly tiên sinh còn chưa bắt đầu giảng bài nhưng phen bái tế này đã đủ kinh thế hãi tục rồi. Quan sai lẫn trong đám người đều bị tiếng quát chấn động đến hôn mê vẫn chưa tỉnh lại, những người khác thì hưng phấn bừng bừng, thấp giọng bàn luận không ngớt.

Sau một hồi khóc lớn, Đông Ly tiên sinh rốt cuộc ngừng tiếng khóc chậm rãi đứng dậy, hướng về phía dân chúng đang đứng xem dưới đài chắp tay hành lễ, trước tiên là tự giới thiệu về mình, đám đệ tử phía sau cũng lần lượt bước lên hành lễ. Sau một phen tục lễ, Đông Ly tiên sinh rốt cuộc cao giọng nói:
– Đề tài mà lão phu muốn giảng hôm nay, tên là Tiên Họa! Đề tài này hàm chứa hai tầng ý nghĩa. Thứ nhất, lão phu phải nói một câu, tiên nhân gây họa cho nhân gian, đáng giận, đáng hận, đáng giết. Thứ hai. . .
Nói đến đây Đông Ly tiên sinh quét mắt nhìn về phía đám tu sĩ, giọng nói trở nên âm trầm hơn rất nhiều:
– Chư vị cao nhân tu tiên, đại họa sắp đổ xuống đầu các vị rồi đấy!

Nói xong, lại ngửa mặt lên trời cười ha hả giống như đang lừa gạt trẻ con vậy. Khoát tay với đám tu sĩ :
– Các vị đừng vội, trước tiên để ta giảng cho các vị bá tánh Đồng Xuyên phủ tầng ý nghĩa thứ nhất rồi sẽ nói cho các vị biết, đổ xuống đầu đám tu sĩ các ngươi rốt cuộc là loại đại họa như thế nào!

Lương Tân và Thanh Mặc đưa mắt nhìn nhau, thế mới biết Đông Ly tiên sinh cuồng ngạo. Bài giảng hôm nay dĩ nhiên bị ông ta phân làm hai tiết, nửa trên giảng cho bình dân bá tính nghe, nửa dưới giảng cho đám tu sĩ tới nghe!

Đông Ly tiên sinh nói xong, gật đầu với đám đệ tử phía sau, khẽ nói một câu:
– Bắt đầu đi.

Tên đệ tử đầu tiên tuổi còn rất nhỏ, chẳng qua mới chỉ mười ba mười bốn tuổi mà thôi, đi ra phía trước đài nhìn đám người đông đúc bên dưới hiển nhiên có vẻ luống cuống chân tay, thân thể căng thẳng mà khẽ run rẩy, môi run run nói hai câu gì đó, phía dưới có tên lưu manh cười hét lớn:

– Nói gì vậy không nghe rõ, bọn ta không đọc hiểu được thần ngữ(ngôn ngữ môi)!

Đông Ly tiên sinh đưa tay ra vững vàng đặt trên vai người đệ tử nhỏ tuổi, đứa trẻ kia gấp gáp hít thở vài hơi rốt cuộc lấy hết dũng khí, giọng nói có chút khàn khàn hét lên:
– Tôi là người trung châu, cha mẹ tổ tiên đều là nông dân, mặc dù sống kham khổ qua ngày như vui vẻ hòa thuận. Nhưng không ngờ được, năm tôi mười lăm tuổi, hai đám tu sĩ đuổi đánh nhau khiến thôn xóm của tôi san thành đất phẳng, cha mẹ dùng thân thể ôm chặt lấy tôi, tôi mới có thể may mắn sống sót, đến bây giờ tôi cũng không biết cừu nhân là ai. Oa oa!

Chương 44: Đoản điều khanh thương. (2)

Nói xong nước mắt đã rơi xuống thành hàng, có vẻ như sắp khóc lớn đến nơi rồi.

Đông Ly tiên sinh nhìn xuống dưới đài lạnh lùng cười lạnh:
– Trong mắt tu sĩ, phàm nhân chỉ là con kiến hôi, suy từ bụng ta ra bụng người, các vị vào thời điểm truy đuổi, chạy trốn dưới chân có một tổ kiến, sẽ cẩn thận tránh ra hay là đạp xuống? Đã chết, xứng đáng!

Lúc này vị đệ tử thứ hai run rẩy bước lên, là một lão nhân khuôn mặt đầy nếp nhăn nhìn qua phải già hơn Đông Ly tiên sinh hai mươi tuổi, vừa thở hổn hển vừa mở miệng cật lực nói:
– Tôi là nhân sĩ Bình Diêu châu, từ nhỏ đọc sách nhưng không có công danh gì. Về già mở một trường tư, mỗi ngày dạy đám trẻ con đọc sách, đám trẻ con trên phố, mưa dầm ngấm đất, cũng khó tránh khỏi nhiễm một vài tật xấu. . . Ba năm trước, một vị tiên trưởng vội vã đi ngang qua trường, ông ta bay ngang qua bầu trời mang theo sấm chớp gió giật thật lớn. Lúc này một đứa trẻ không hiểu chuyện ôm chặt lấy tai nó hét lên một câu: Yêu quái xấu xa. Vị tiên trưởng kia đột nhiên dừng thần thông, cười lạnh nói:
– Mới nhỏ tuổi như vậy mà miệng đã phun ô ngôn uế ngữ, lớn lên chính là tai họa!
Vừa nói vừa vung tay, bịch, đầu của đứa trẻ liền nổ tung.

Dưới đài vốn đã dần dần trở nên yên tĩnh nhưng nghe đến đây tất cả mọi người đều nhịn không được mà thấp giọng kinh hô một tiếng.

Lão nhân thư sinh lộ vẻ buồn khổ mà cười:
– Tôi thật nghĩ mãi không hiểu, tiên trưởng lão nhân gia bản thân ông ta cũng nói đứa trẻ đó tuổi còn nhỏ, tuổi còn nhỏ tất nhiên khó tránh khỏi vô tri không hiểu chuyện, nói tục nói bậy phải bị trừng phạt nhưng lão hủ cho rằng, phạt nó không được ăn cơm trưa, lại đánh thêm hai mươi gậy vào lòng bàn tay như vậy cũng đã đủ rồi, hắc hắc, nhưng tiên trưởng lại không nghĩ như vậy.

Nói xong, lão nhân lại thay đổi chủ đề:
– Thôn trấn nơi tôi sống kia thực ra không được tốt lắm, người đọc sách ít, người tập võ nhiều, có tiếng là vùng điêu dân. Vô duyên vô cơ một đứa trẻ chết đi, đám người lớn đều đỏ mắt. . . Tiếp đó cũng mất mạng, tất cả ba bảy hai mươi mốt mạng người! Những người này đều là hàng xóm láng giềng của lão hủ, có kẻ từng mời tôi qua uống rượu, có người từng đánh bạc với tôi, cũng có người từng chửi với tôi vài câu, còn có kẻ nợ tôi ba xâu tiền vẫn chưa trả, trong nháy mắt tất cả đều chết!

Đông Ly tiên sinh một lần nữa lạnh lùng buông lời bình:
– Suy bụng ta ra bụng người, người đang đi trên đường đột nhiên nhìn thấy con kiến rung đùi đắc ý, diễu võ dương oai với ngươi, tự nhiên sẽ một cước đạp chết nó. Đã chết, xứng đáng!

Vị đệ tử thú ba hơn ba mươi tuổi, dáng người cao lớn mặt ngăm đen, giọng nói ồm ồm:
– Tôi là người đông bắc Hắc Long châu, tổ tiên đời đời đào sâm trong rừng sâu, mười năm trước cha tôi đào được một gốc nhân sâm ngàn năm, con mẹ nó quả thực là báu vật vô giá. . .

Vị đại hán này nước miếng bay tứ tung, càng nói càng lạc đề, từ giá trị của nhân sâm cho đến làm sao để đào được sâm, mãi đến khi Đông Ly tiên sinh nhìn hắn trừng mắt một cái, hắn mới giật mình tỉnh ngộ, sắc mặt thay đổi phẫn nộ:
– Sáu huynh đệ chúng tôi tính cả lão cha, đào được bảo bối này thì cười không khép miệng lại được. Khi xuống núi đột nhiên bị người ra chặn lại, bắt chúng tôi giao bảo bối này ra, ta khinh! Người đào sâm trong rừng không phải loại dễ chọc, càng huống chi chúng tôi tổng cộng bảy người mà hắn chỉ có một người, ngay lập tức vài người chúng tôi đồng loạt xông lên, quả thật không muốn cái mạng chó của hắn mà chỉ nghĩ tát cho hắn vài cái cho hả giận, thật không ngờ hắn là một tên tu sĩ.

Nói xong, đại hán đưa tay xé mạnh vạt áo, ở vị trí ngực của hắn hiện ra một vết sẹo dài dữ tợn:
– Kết quả không cần phải nói, bảy người cha con chúng tôi chỉ cảm thấy trước mắt hàn quang chợt lóe lên, lồng ngực lạnh buốt, tất cả đều gục xuống. Tên tu sĩ kia từ ngực cha tôi lấy ra cây nhân sâm, nghênh ngang bỏ đi. Bọn họ đều chết hết, tôi không chết bởi vì trái tim nằm lệch bên phải, lúc này mới lưu lại được một đường tính mạng. Lão tử. . . Đệ tử, đệ tử nghĩ không hiểu, nếu hắn lộ ra thân phận tu sĩ chúng tôi nào dám lỗ mãng như vậy, cho dù không cam lòng cũng đành phải ngoan ngoãn dâng nhân sâm lên cho hắn. Nhưng hắn thà rằng ra tay giết chúng tôi chứ nhất quyết không chịu lộ thân phận ra sao?

Đông Ly tiên sinh lúc này lại bình luận:
– Suy bụng ta ra bụng người, nếu mấy con kiến cõng tiền tài bảo bối chạy trên đường, chẳng lẽ ngươi không đi ra cướp đoạt. Mấy con kiến nếu không phục, cứ một cước dẫm xuống. Chẳng lẽ trước đó còn phải báo danh quên quán sao? Đã chết, xứng đáng!

Vị đệ tử thứ tư, đệ tử thứ năm, đệ tử thứ sáu. . .

Đệ tử của Đông Ly tiên sinh Tuyên Bảo Quýnh không nhiều, toàn bộ cộng lại khoảng hơn hai mươi người, mỗi một người xuất thân khác nhau, càng là từ ngũ hồ tứ hải, nhưng đều có một điểm chung: Từng chịu nỗi khổ do tu hành giả gây ra, người thân bên cạnh chết sạch chỉ còn lại một mình may mắn sống sót.

Mỗi người nói xong những gì mình đã trải qua, Đông Ly tiên sinh đều lấy ‘Suy bụng ta ra bụng người’ làm mở đầu, lấy ‘Đã chết, xứng đáng!’ làm kết cục.

Đồng Xuyên phủ không có người đọc sách nhưng không thiếu những kẻ hào hiệp, vô lại lưu manh, nghe được thảm họa đã trải qua của những vị đệ tử này người người xúc động, lại nghe lời bình của Đông Ly tiên sinh, có thể nói là ‘hà khắc vô tình’, không ít người đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.

Đám người này không dám trực tiếp mắng chửi tu sĩ nhưng lại không hề khách khí với lão nhân Tuyên Bảo Quýnh, rốt cuộc dưới đài cũng có kẻ, sau khi Đông Ly tiên sinh bình luận xong, chỉ vào ông ta chửi lớn:
– Lão thất phu, sao lão không chết đi, lão chết cũng đáng lắm!
Đông Ly tiên sinh lại cất tiếng cười to, tiếng cười của ông ta vừa ra khỏi miệng đột nhiên tăng vọt, giống như một trận thiên lôi ầm ầm, không chút lưu tình đâm vào màng nhĩ mọi người.

Trong tiếng cười lớn, Đông Ly tiên sinh cao giọng nói:
– Không sai, ta cũng đáng chết bởi vì ta cũng là kẻ tu thiên luyện khí, chỉ cần là đi lại trong nhân gian sẽ không tuân theo pháp luật của nhân gian, tu sĩ cậy mạnh cao ngạo, không để phàm nhân vào trong mắt, tất cả đều đáng chết!

Nói xong, lão tiên sinh đột nhiên thay đổi một bộ mặt khác, trong lúc ngẩng đầu dải lụa buộc tóc đứt đoạn, mái tóc hoa râm dài không gió mà bay, thanh thế làm cho người ta kinh hãi. Đưa tay chỉ đám đông tu sĩ dưới bục, giọng điệu giận dữ nói:
– Ta đáng chết, các ngươi càng sống không được! Chính tà tu đồ? Ngũ đạo tam tục? Nhất Tuyến Thiên? Cửu cửu quy nhất? Ha ha, các ngươi lũ quên nguồn cội tự cho mình là đệ tử tu thiên, xuất thân từ nhân gian nhưng lại xem người phàm như con kiến hôi, kỳ thật các ngươi mới là một đám chó má!

Nói đến đây, Đông Ly tiên sinh đột nhiên đưa tay vào trong ngực tìm kiếm một hồi rồi lấy ra một vài thỏi bạc, tiện tay vứt cho Lương Tân đang đứng ở dưới đài, cười nói:
– Chủ quán, mua rượu!

Đạp bài vị thờ hoàng đế, đánh ngất quan sai tu sĩ. . . Đang giảng bài bỏ tiền mua rượu, Đông Ly tiên sinh, Tuyên Bảo Quýnh!

Một bình rượu mạnh nửa cân, giấy gián vừa vỡ hương thơm tứ phía, Đông Ly tiên sinh đưa lên mũi hít một hơi, cười lớn nói:
– Lão Bạch Phần năm mươi năm, không tệ, không tệ!
Tiếp đó hơi ngửa đầu, như cá voi hút nước biển, một ngụm uống hết nửa bình, sảng khoái khà một hơi thật dài, đột nhiên cao giọng hát:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN