Bàn Sơn
Chương 48: Tính toán thiếu sót
Chương 48: Tính toán thiếu sót. (1)
Kiếm long gào rít, lắc đầu vẫy đuôi, mắt thấy trong chớp mắt tất cả sẽ bị hủy diệt đúng lúc này Đông Ly tiên sinh đang ngăn đỡ hỏa điều lại một lần nữa hét lớn:
– Thiên Sách, Đao Vô Lượng, Sát!
Ầm! Một tiếng nổ mạnh chấn động trời đất.
Grào! Một tiếng rống giận mạnh mẽ uy vũ.
Thiên Sách môn vẫn luôn đóng chặt cửa lớn, bức tường vây cao ầm ầm đổ xuống, tất cả bảy trăm đệ tử thân mặc áo bào trắng, cánh tay buộc khăn đỏ, xếp thành Bắc Đẩu đại trận, chỉ có chưởng môn Trịnh Tiểu Đạo một mình lẻ loi chiếm giữ vị trí sao Bắc Cực.
Tất cả đệ tử đều nâng cao trường đao trong tay hướng về phía Kiếm long trên bầu trời, một đao, chém vào hư không!
Tất cả đồng loạt chém xuống, tựa như thần minh hiểu linh, một đạo đao phong sắc bén mạnh mẽ đủ để chặt đứt luân hồi, đoạn kim, lạc hoa lưu thủy đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay Trịnh Tiểu Đạo ẩn chưa hàn khí lạnh lẽo như băng quét về phía Vạn kiếm triều tông!
Thần kiếm, gào rít. Đao phong, lấp loáng.
Vô số phi kiếm chuôi ngọc vỡ vụn thành vô số hàn quang có thể thấy được bằng mắt thường, có thể thấy được bằng mắt thường kiếm long tầng tầng bị đánh nát. Mà đao trận của Thiên Sách môn cũng đồng dạng tầng tầng tan rã, từng hàng đệ tử Thiên Sách môn giống như đột nhiên bị rút sạch tinh huyết, sắc mặt trắng nhợt, mềm oạt ngã xuống!
Con ngươi như rớt ra khỏi tròng mắt Lương Tân vô luận thế nào cũng không dám tin, Thiên Sách môn dĩ nhiên có trận pháp uy lực to lớn đến như vậy, nếu như bốn mươi ngày trước nó đánh nhau với người ta, Thiên Sách môn cũng bày ra tòa đao trận này, nó chỉ có một kết cục hồn phi phách tán mà thôi.
Chỉ dựa vào những đệ tử phàm nhân này, hợp lực lại với nhau thế nhưng có thể ngăn đỡ được một sát trận đến từ Thiên Môn!?
Kiếm long từng đoạn vỡ nát, đạo trận tầng tầng tan rã, cho đến cuối cùng Trịnh Tiểu Đạo phun mạnh ra một ngụm máu tươi, cũng như môn hạ để tử của nó mềm oạt ngã xuống đất thanh phi kiếm cuối cùng trên không cũng cũng theo đó mà vỡ nát. Gần như đồng thời cùng lúc đó, Đông Ly tiên sinh cũng vung băng chùy đánh tan hỏa điểu đầy trời. . .
Đông Ly, thằng ngốc, đệ tử Thiên Sách môn, liên tục ngăn đỡ ba đạo quyết tuyệt sát trận của Ngũ đạo Tam tục.
Bầu trời Đồng Xuyên phủ rốt cuộc lấy lại vẻ yên tĩnh, tất cả những người đang có mặt tại đây đều run rẩy thở ra một hơi, Đông Ly tiên sinh phát ra một chàng cười lạnh:
– Còn thiếu một trận, Khô Vinh đạo tông, Liễu Ám Hoa Minh sát trận.
Ngũ đại Tam thô, trong tám đại môn phái có bốn môn tông sở hữu đạo pháp đánh giết từ xa phân biệt là ba đạo đã xuất hiện Giám Hỏa đạo tông, Ly Ly Tường Vũ sát trận; Thừa Thiên đạo tông, Thanh Sơn Áp Đỉnh sát trận; Kim Ngọc đường, Vạn Kiếm Triều Tông sát trận. Còn một sát trận đánh giết từ xa nữa: Khô Vinh đạo tông, Liễu Ám Hoa Minh.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, bốn đạo sát trận cũng không kịp chuẩn bị lập tức phóng ra, uy lực chừng khoảng một kích toàn lực của tu sĩ lục bộ. Ba sát trận đã bị hóa giải trước đó chẳng qua chỉ ở khoảng lục bộ trung tầng, mà Liễu Ám Hoa Minh cuối cùng này lại đủ để giết chết tông sơ cao thủ Tiêu Dao cảnh đại thành!
Quy luật sẽ vĩnh viễn không thể thay đổi, tới muốn nhất sẽ là thứ độc ác nhất.
Bốn thiên môn còn lại mặc dù thực lực không thua kém đồng bạn nhưng không có sở trưởng đánh giết xa ngàn vạn dặm.
Lúc này đã qua ba trận, vẫn còn thiếu một kiếp nữa.
Trong Nhật Sàm, Lang Gia tươi cười lộ ra hàm răng đều tăm tắp, gật đầu thích ý nói:
– Lão Đông Ly này sớm đã tính chuẩn hết thảy!
Lương Tân gật gật đầu đang chuẩn bị nói thì đột nhiên trong không khí dấy lên một mùi hương cây cỏ thoang thoảng, tiếp đó bầu trời đột nhiên đen kịt.
Trên bầu trời không biết từ lúc nào bay tới một đám mây đen. . . Lần này, mây đen sấm chớp hàng thật giá thật, che kín mặt trời, bao phủ Đồng Xuyên trong bóng tối nặng nề.
Đông Ly tiên sinh sắc mặt gần như trong suốt, ngẩng đầu nhìn mây đen trên bầu trời, thần sắc tựa như có chút mong chờ, lẩm bẩm tự nói một câu:
– Trận thứ tư, tới phiên ngươi!
Sau khi nói xong, giống như nhớ tới điều gì đó vội vàng đi lại đài cao, nhìn thấy bài vị của Lương Nhất Nhị không bị tổn hại gì mới thở phào một cái, sau một phen lau chùi cẩn thận thu nó vào trong ngực. Lão tiên sinh trên dưới toàn thân đều sương lạnh mù mịt, Lương Tân còn cho rằng ông ta đang có ngưng công lực làm phép một lần nữa, nhưng Lang Gia đã nhìn ra manh mói, cau mày nói:
– Đông Ly tiên sinh mới ngưng hóa băng chùy tiêu hoa quá lớn, ngay cả pháp lực bản nguyên đều đã dùng tới, bây giờ chân nguyên tán loạn đã tràn ra ngoài cơ thể. . . Lão tiên sinh tu luyện hẳn là Tinh Băng đạo pháp!?
Mây đen ùn ùn kéo đến che phủ bầu trời, trong thành Đồng Xuyên một mảnh tĩnh lặng, bầu không khí dường như cũng trở nên đậm đặc, gắt gao cuốn chặt lấy thân thể mỗi người khiến cho người ta hận không thể há miệng thở dốc.
Đột nhiên, một loạt tia sáng liên tiếp lóe lên, mọi người kinh ngạc phát hiện đám mây đen trên bầu trời đều có hình dạng chiếc lá, mà những tia chớp dữ dội kia chính là những đường gân lá. Tiếp đó tiếng sấm nổ ầm ầm, mưa! Mưa xối xả!
Trong nháy mắt mưa trút xuống, một tiếng thét lớn vang vọng, tiếp đó đất đá văng tứ tung, vô số dây leo cực lớn từ dưới đất chui lên, lắc lư như ác long nộ giao hung hăng đánh về phía đám tu sĩ.
Mà trên mặt Đông Ly tiên sinh lúc này chỉ có sự hưng phấn, điên cuồng hét to:
– Tống Hồng Bào!
Vừa dứt lời một tiếng cười sắc nhọn mà thê lương xông thẳng lên trời, một người mặc áo hồng đầu to thân bé từ Thiên Sách môn bay ra!
Mà Lương Tân lúc này đã hoàn toàn ngây dại, người lùn này chính là Tống Hồng Bào, từ trước đến nay vẫn ẩn trốn trong Thiên Sách môn?
Đông Ly mang theo bài vị Lương Nhất Nhị bên người; Tống Hồng Bào là cừu nhân của Lương Nhất Nhị; Đông Ly và Tống Hồng Bào là bằng hữu kề vai sát cách chiến đấu?
Tống Hồng Bào là một Chu Nho, cái đầu cực lớn còn thân thể lại rất nhỏ, tứ chi vừa ngắn lại thô, xấu khí khiến cho người khác không muốn nhìn đến lần thứ hai, nhưng lại cố tình mặc một bộ đồ đỏ tươi chỉ có chú rể hoặc trạng nguyên mới được mặc, càng hiện ra vẻ xấu xí đáng ghét!
Tống Hồng Bào vừa hiện thân trong không khí lập tức tràn ngập mùi tanh tưởi nồng nặc, biển dây leo chằng chịt không có bờ bến.
Trong mắt Lương Tân chỉ có một cái bóng màu đỏ như lửa, lóe lên như điện trong biển dây leo. Từng cây từng cây dây leo dài cao to như cổ thụ chống trời héo rũ từng khúc từng khúc một. . . Cẩn thận nhìn lại, trên dây leo chi chít đám trùng bọ màu xanh nhạt, chỉ trong chớp mắt đã hút cạn chất dinh dưỡng của cây dây leo to lớn.
Khúc Thanh Mặc trợn tròn mắt nhìn đám trùng bọ dầy đặc, nổi da gà khắp toàn thân hoảng sợ nói:
– Đây là pháp thuật gì vậy. . .
Lang Gia cũng dựng hết tóc gáy, rùng mình trả lời:
– Đó không phải là pháp thuật. . . Là Cổ!
Mưa lớn vẫn như trường, dây leo lắc lư, nhưng sau khi Tống Hồng Bào hiện thân bầu không khí nặng nề áp bức trong trời đất bị quét sạch sẽ, người lùn đầu to mặc áo đỏ tựa như một thanh đao tanh hôi nhẹ nhàng rạch một cái xé toang mọi áp lực.
Mặc dù bị đám trùng màu xanh kia khiến cho cảm thấy ghê tởm không thôi nhưng tất cả mọi người đều an tâm trở lại, Tống Hồng Bào nhất định có thể phá vỡ sát trận cuối cùng.
Lương Tân ánh mắt lấp lánh trong lòng do dự có nên đi ra trợ giúp Đông Ly tiên sinh hay không, nhưng đúng lúc hắn đang thất thần thì bên ngoài đột nhiên phát ra một trận kinh hô. Tống Hồng Bào mới rồi còn hung mãnh như Cổ thần chuyển thế lúc này ngã nhào xuống đất, vài lần dãy dụa muốn đứng dậy nhưng đều không thành công.
Chương 48: Tính toán thiếu sót. (2)
Dây leo vốn đã héo úa chợt thấy địch nhân mất đi lực lượng, ngay lập tức vui sướng run rẩy thân thể từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía lão.
Đông Ly tiên sinh sắc mặt vốn bình tĩnh gặp biến cố đột ngột phát sinh không dám tin hoảng sợ hét lên một tiếng, hai tay nhanh chóng kết ấn, liên tiếp đánh ra mười đạo pháp ấn, tích góp toàn bộ lực lượng còn lại trong người triệu gọi ra một quả băng chùy sáng bạc, phá tan làn mưa đánh về phía dây leo.
Thập Nhất mặc dù là một tên ngốc nhưng lúc này cũng phản ứng cực nhanh, tung người bay tới dưới sự yểm hộ của băng trùy liều mạng cứu Tống Hồng Bào ra ngoài.
Sát trận Liễu Ám Hoa Minh sau khi thoáng bị ngăn trở lại một lần nữa hóa thành thần thông mộc pháp hủy thiên diệt địa, ngoại trừ con phố lớn Thiết hài ra từng cây từng cây dây leo bắt đầu mọc lên ở mỗi một ngóc ngách thành Đồng Xuyên, nếu như vẫn không có cao thủ ngăn đỡ thành Đồng Xuyên này chắc chắn sẽ bị phá hủy trong chốc lát. . .
Tống Hồng Bào toàn thân ướt đẫm mồ hôi và bùn đất, trên người vẫn phát ra mùi tanh tưởi nồng đậm, sắc mặt tái nhợt xám xịt vô lực nằm trong lòng ngực Thập Nhất, nhìn Đông Ly tiên sinh lắc đầu cười thảm:
– Không xong rồi, không giống như ta tưởng tượng. . . Tính toán của ngươi bây giờ đã không thể hoàn thành, chạy trối chết thôi.
Vốn tưởng rằng Tống Hồng Bào có thể đánh một trận, chỉ đánh được nửa trận đã thua rồi. . .
Đám tu sĩ trở nên náo loạn, không hẹn mà cùng nhìn về phía Đông Ly tiên sinh. Lão nhân này một thân tu vi thêm vào đó tính toàn không sơ sót, tất cả mọi việc hôm nay đều nằm trong lòng bàn tay ông ta, đặc biệt là một hơi ngăn chặn ba tràng sát trận quyết tuyệt, không biết từ lúc nào đã trở thành người dẫn đầu cho cả đám tu sĩ nơi này.
Nhưng rất nhanh tất cả mọi người đều phải thất vọng rồi, Đông Ly tiên sinh căn bản là không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái, trên mặt lộ vẻ thất vọng nặng nề, thân thể dường như cũng trở nên già yếu hơn, lưng còng xuống trong nháy mắt như già đi mấy chục tuổi.
Xung quanh, trời đất sụp đổ, đất đá bay tứ tung, dây leo giương nanh múa vuốt tập trung thành cơn thủy triều xanh biếc, nơi nào nó đi qua thì nơi đó hóa thành tro bụi! Đông Ly tiên sinh không ngẩng đầu lên, hai tay run rẩy nhận lại Tống Hồng Bào từ trong ngực Thập Nhất, run rẩy hỏi:
– Ngươi không sao chứ?
Tống Hồng Bào mở đôi quái nhãn, đầy vẻ hung ác nhìn xung quanh, đột nhiên thở dài, ho khan cười nói:
– Tốt cái rắm!
Mấy trăm tên tu sĩ mới đầu còn vây xung quanh đám người Đông Ly, bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được, Đông Ly tiên sinh nắm giữ mọi thứ từ đầu đến cuối đã thua rồi, thua ở thời điểm mấu chốt. Thanh đao ông ta lưu lại sử dụng sau cùng không chút dấu hiệu đã bị gãy đoạn.
Ngay lập tức tiếng niệm chú vang lên, kiếm quang lấp léo, đám tu sĩ kết thành đại đội bỏ chạy trối chết, muốn dựa vào thần thông lao ra khỏi phạm vi bao phủ của Liễu Ám hoa Minh, chỉ một lát sau thân ảnh của tất cả bọn họ đều tan biến trong cơn thủy triều màu xanh lục. Cũng vào lúc đó, rầm một tiếng, cửa lớn của Nhất Sàm vỡ nát, Lương Tân lưng đeo tà cung, mang theo túi đồ, cõng Dương Giác Thúy, tay trái Trang Bất Chu tay phải Tống Cung Cẩn, sau lưng là hai cô gái cùng nhau chạy ra khỏi quán. Trong quán ăn của nó cũng mọc lên vô số dây leo, không ngừng lớn lên, chậm thêm chút nữa thôi tất cả bọn họ sẽ bị cuốn lấy.
Lương Tân sắc mặt hoảng hốt, một đường chạy đến trước mặt Đông Ly tiên sinh, chợt ngừng lại tức giận quát lớn:
– Còn không chạy đi!?
Trong lúc nói chuyện vung cước đá nát một cây dây leo đang vươn tới.
Đông Ly tiên sinh cảm thấy rất kỳ quái liếc nhìn Lương Tân một cái, giống như hắn đang nói mê, nhếch miệng lộ ra nụ cười gượng gạo:
– Bỏ chạy? Sát trận đã thành mà mấy người bọn ta đều mất hết cả sức lực, hắc hắc, Đồng Xuyên phủ xong rồi, không ai thoát nổi đâu!
Tống Hồng Bào trừng mắt nhìn Lương Tân, thanh âm khô khốc mắng rằng:
– Cút, bớt ở đây dài dòng đi!
Thằng ngốc Thập Nhất vẫn mang bộ dạng ngờ nghệch như trước, ôm chặt thùng gỗ lớn trước ngực, miệng lẩm bẩm điều gì đó ai cũng nghe không được. . .
Lương Tân không nói hai lời, buông hắc bạch vô thường ra, sải bước về phía trước đưa tay ‘cướp’ lấy Tống Hồng Bào đặt ra sau lưng mình, tiếp đó tay trái đỡ lấy Đông Ly tiên sinh, tay phải kéo thằng ngốc, hét lớn:
– Chạy, chạy thôi!
Không ngờ Đông Ly và tên đầu to người nhỏ sau lưng cùng cười, tên lùn âm dương quái khí hỏi Đông Ly:
– Tuyên Bảo Quýnh, làm sao ngươi quen được tên tiểu tử ngu ngốc này vậy?
Đông Ly nhìn Lương Tân cười nói:
– Chạy? Ai cũng chạy không thoát. Trong sát trận sinh cơ đã bị chặt đứt. . .
Vừa dứt lời, đột nhiên bóng người chợt hiện ra trước mắt, trước sau tổng cộng có chính kẻ mặc áo bào xám đeo mặt nạ kim loại đang ra sức đột phá sát trận dây leo đang bao vậy bọn họ! Lương Tân còn chưa kịp phản ứng thì cô gái Lang Gia kia đã phất tay, trầm giọng nói:
– Chúng ta chạy! Mang theo hắn!
Lập tức lại chỉ về phía Lương Tân.
Chín tên áo xám đồng thanh nhận lệnh, trong đó một tên bắt lấy Lương Tân, chẳng qua nhìn thấy hắn tay trái một người, tay phải một người, trên lưng một người, trên đầu còn mang theo một con khỉ nữa tức thì sửng sốt ngẩn người, không biết phải ra tay thế nào nữa.
Thanh Mặc vẻ mặt kinh ngạc, mặc dù tình hình xung quanh hiểm ác nhưng vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi Lang Gia:
– Bọn họ đều là thủ hạ của ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?
Chín tên áo bào xám mặt nạ sắt có thể xuyên qua biển dây leo, một đường đánh giết chạy khỏi đường lớn Thiết Hài, không cần hỏi cũng biết là cao thủ rất giỏi, nhưng tất cả bọn họ đều nghe theo sự chỉ huy của Lang Gia.
Lương Tân đoán không ra thân phận của Lương Tân, càng không đoán được vì sao Lang Gia từ đầu đến cuối vẫn ở bên cạnh hắn, đùa giỡn với hắn, nói:
– Bọn họ không đi tôi cũng không đi.
Nói xong, cúi xuống tìm một sợi dây, cột mấy người xung quanh lại thành một vòng.
Lang Gia hình như rất hào phòng, mặc dù giữa hàng mi thanh tú hiện ra sự lo lắng không thể che dấu nhưng vẫn vung tay lên nói với chín tên thủ hạ thiết diện:
– Mang tất cả bọn họ theo, cùng nhau đi thôi!
Tống Hồng Bào vội vàng kêu lên, giọng khàn khàn:
– Còn Tiểu Đạo nữa, mang Trịnh Tiểu Đạo theo. . .
Bóng người chớp động, mấy nhân vật quan trọng đều được những kẻ áo xám mặt nạ sắt này cõng ở sau lưng, ngay cả Hắc Bạch vô thường cũng chiếm được tiện nghi. Sau đó chín cao thủ giữ vững trận thế, tam tam luân phiên thúc đẩy thần một đường đánh giết ra khỏi quan đạo.
Trên trời dưới đất, khắp mọi nơi đều là yêu đằng tìm người mà cắn xé, hoặc cuốn lấy hoặc vung đập, mà chân nguyên của chín tên áo bào xám dường như không bao giờ cạn, từng đạo từng đạo pháp thuật không ngừng được đánh ra thủy chung ngăn chặn trận pháp, dưới chân bay nhảy như gió, quả thực đã mạnh mẽ mở ra được một con đường thông ra ngoài từ trong biển dây leo vô tận.
Đông Ly tiên sinh càng nhìn càng sợ hãi, nhíu mày hỏi Lang Gia, đang được chín tên áo bào xám bao bọc ở chính giữa:
– Rốt cuộc các ngươi là người phương nào?
Tu vi của Đông Ly đã sớm bước vào Huyền Cơ cảnh, mặc dù còn chưa đạt tới đại thành nhưng cũng nằm ở lớp giữa, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tu vi của những tu sĩ bình thường. Trong chín tên áo bào xám này có bảy tên là tu sĩ ngũ bộ đại thành, hai tên khác càng thêm kinh người dĩ nhiên đã đặt chân vững chắc trong hàng ngũ tu sĩ lục bộ! Cho dù là như vậy, bọn họ có thể xông ra khỏi sát trận này hay không cũng chỉ chiếm tỷ lệ năm mươi năm mươi mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!