Bàn Sơn - Chương 56: Thất trùng thất tinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Bàn Sơn


Chương 56: Thất trùng thất tinh


Chương 56: Thất trùng thất tinh. (1)

Rốt cuộc Thập Nhất cũng đã phá tan được yêu pháp, một viên ô thanh mầm mống đã bị chân nguyên của hắn từ trong lòng bàn tay bức ra, té rơi trên mặt đất. Toàn bộ đám cỏ xanh cũng vì thế mà tan biến thành khói.

Trong lúc Lang Gia đối phó với Thập Nhất, nàng sử dụng không phải là pháp thuật mà phà pháp bảo, khoả mồng mống này là “Nguyên Thượng Thảo”, chuyên dùng để đánh lén.

Khuôn mặt Thanh Mặc dính chặt vào trong lồng ngực của Lương Tân. Nàng muốn cười nhưng vô lực để khoé miệng xuất hiện một nếp nhăm trên mặt khi cười.

Lương Tân vội vàng thả lỏng một chút, cúi đầu còn chưa kịp nói cái gì, thì nước mắt không ngừng rơi xuống đọng trên mặt Thanh Mặt. Lúc này, vạt áo Lương Tân được nới lỏng, rơi ra một chiếc chân thỏ dính đầy dầu mỡ.

Cười bằng ánh mắt, ngón tay Thanh Mặc hơi động đậy, muốn vươn lên cầm lấy…. Tiểu Hầu Tử nước mắt giàn giụa ngồi ở bên cạnh vội vàng cầm cái chân thỏ nhét vào trong tay nàng. Nhưng Thanh Mặc không cầm được, không cầm được!

Dương như Thanh Mặc thở dài, buông tha nỗ lực vô ích, khuôn mặt áp sát vào trong lòng Lương Tân, khẩu khí nỉ non:

– Lương Tân, ta…muốn gặp hắn
Đang nói chuyện thì khoé mắt nàng đột nhiên rơi xuống một hàng nước mắt.

Lương Tân nỗ lực làm cho nàng cảm thấy thoải mái một chút, Thanh Mặc nhắm mắt nói:

– Ta xuất thân danh môn, tất cả mọi người đối với ta đều cung kính, chỉ có hắn là chẳng hề để ý tới. Vừa thấy ta là lại nói bậy nói giỡn….Hắn còn thừa dịp không ở cùng ca ca, miết khuôn mặt của ta, chê cười ta lớn lên….béo tròn?

Nói xong, con ngươi chuyển động nhìn Lương Tân hỏi:

– Ta lớn lên trong rất béo sao?

Lương Tân cười, Thanh Mặc cũng cười, nàng lại tiếp tục nói:

– Sau khi ta được tu sĩ Càn Sơn Đạo nhìn trúng, cả kinh sư đều oanh động. Không chỉ người trong nhà mà người bên ngoài cũng tỏ ra vô cùng cung kính, thậm chí còn có chút kính nể. Nhưng hắn vẫn như cũ, thậm chí còn nhỏ giọng thì thầm nói nếu ta đi tu tiên thì sẽ không thể nào hưởng thụ tư vị làm người. Ta không để ý đến hắn.

– Từ nhỏ ta đã yêu thích hắn, không biết vì sao hắn lại không giống với người khác. Hắn là người hai mặt, khi ở cùng ca ca thì hắn vô cùng thành thật, nhưng khi không ở cùng ca ca thì hắn liền dương nanh múa vuốt trước mặt ta.

– Lớn hơn một chút, ta liền không để ý tới hắn nữa. Ta với ai cũng cười, duy chỉ với hắn là biểu tình lạnh lùng. Nhưng ta lại muốn làm phiền hắn, muốn nhìn thấy hắn.

– Thấy cổ tay hắn bị đứt, lòng ta đau đớn. Nhưng hắn vẫn làm vẻ mặt cười xấu xa.

– Hiện tại ta sắp chết , nhưng khi nghĩ đến hắn, còn có ca ca, phụ thân, mẫu thân,…. ta….

Thanh Mặc chuyển mình, giống như trẻ con, hận không thể đem toàn bộ thân mình chen vào trong lòng Lương Tân.

Lương Tân không có đạo tâm, phóng nhãn nhìn khắn thiên hạ, chân chính đối tốt với hắn cũng chỉ có được ba, năm người. Thanh Mặc không thể nghi ngờ là trừ nương của hắn đang ở hầu cốc ra thì là người thân cận nhất với hắn. Bình thường không biết, nhưng hiện tại lúc này Lương Tân cảm thấy đau lòng đến tột đỉnh!

Lương Tân không phải là hào kiệt, không phải là trượng phu, căn bản là không nín được nước mắt của bản thân. Hắn cũng không có dám khóc lớn, ôm Thanh Mặc đứng dậy, cắn răng cười nói:

– Ta mang người đi tìm lão đại!
Lập tức Lương Tân kêu Thập Nhất cõng Trịnh Tiểu Đạo, rồi nhận định phương hướng một lúc liền nhanh chân chạy về Khổ Nhạn Quan.

Tiểu Hầu Tử tay chân lanh lẹ, đã sớm ngồi trên cổ Lương Tân.

Không lâu sau đó, Thanh Mặc liền mê man lẩm nhẩm những chuyện trong quá khứ. Trịnh Tiểu Đạo cũng đã tỉnh lại, thấy tình cảnh trước mắt mà thất kinh không nói nên lời. Tiểu Đạo đang muốn truy vấn xem đã xảy ra chuyện gì thì từ đằng sau lưng truyền đến một trận áp lực trầm thấp.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy cuối tầm mắt một cơn cuồng phong lốc xoáy đang từ từ tiến đến. Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, dường như muốn truy kích bọn họ. Cùng lúc đó, từ xa truyền lại một tràng âm thanh. Đó là ngôn ngữ của những người ở trên đại thảo nguyên, Lương Tân nghe căn bản là không hiểu.

Nhưng sắc mặt Trịnh Tiểu Đạo đột biến, không ngừng thúc giục nói:

– Chạy mau, chạy mau. Trên thảo nguyên gặp vu sĩ, khẳng định là không có chuyện tốt lành gì!
Trong lời nói của Tiểu Đạo còn mang theo chút hậm hực:

– Thế nào lại chọc tới bọn họ không biết!

Phía Bắc quan ngoại chính là đại thảo nguyên, những người sống ở đây chỉ có một phần nhỏ là tu luyện vu thuật. Vu sư trên thảo nguyên không chỉ không có cùng với Trung Thổ lai vãng mà ngay cả ở trên thảo nguyên, người dân ở đây cũng rất hiếm khi gặp được họ.

Chấn chính để Bắc Hoang Vu nổi danh vẫn là vào bảy trăm năm trước, chính tà liên thủ đi tới cực bắc Băng Nguyên, tiêu diệt Ma La Viện. Chỉ cần đi ngang qua thảo nguyên này cũng đủ khiến cho Vu Sư hiểu lầm. Song phương tiếp xúc trên quy mô nhỏ, tầm vài trượng. Sau đó cao thủ của hai bên phải đứng ra mới làm sáng tỏ được hiểu lầm.

Giống như Ma La Viện, Vu Sĩ môn ở trên thảo nguyên tuy rằng nhân số ít nhưng lại vô cùng hung ác độc địa. Vu thuật của bọn họ cũng có sự bá đạo. Vu Sĩ tuy rằng bị thua thiệt về nhân số, thế nhưng với vu thuật của bọn họ thì cũng đủ để san lấp nó.

Bắc Hoang Vu thuật, chủ yếu dùng khu tang hoán quỷ là việc chính, một khi thi triển thì âm phong thảm thảm!

Không cần Trịnh Tiểu Đạo giục, Lương Tân ngay lập tức gọi Thập Nhất, bắt đầu liều mạng chạy trốn.

Thập Nhất đứng bật dậy, chạy trối chết bỏ Lương Tân lại ở phía sau một đoạn xa.

Cơn lốc ùn ùn kéo tới, tốc độ cực kỳ nhanh. Không bao lâu đã đuổi gần kịp đám người Lương Tân. Lương Tân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bên tai vang lên những tiếng khóc kêu gào thảm thiết. Hắn cảm thấy bốn phía xung quanh đều là những hạt cát trắng mịn sềnh sệch. Phảng phất giống như rơi vào vũng bùn. Mỗi lần bước về phía trước, đều trắc trở không gì sánh được.

Vu sĩ trốn ở bên trong hắc phong, trong miệng không ngừng hô quát cái gì đó, khiến Lương Tân nổi trận lôi đình chửi ầm lên. Nhưng rốt cuộc cả hai bên chả ai hiểu được đối phương đang nói cái gì. Lương Tân ôm chặt Thanh Mặc vào trong lòng, liều mạng chạy ra ngoài. Đúng lúc này, hắn cảm thấy căng thẳng, dưới chân dường như có vật gì đó. Một bàn tay trắng bệch đã bắt được cổ chân hắn. Không dừng lại ở đó, những bàn tay hoặc là trắng bệch hoặc là thanh hôi hoặc là âm hồng không ngừng nối gót nhau vươn lên khỏi mặt đất. Phóng nhãn nhìn bốn phía xung quanh đâu đâu cũng có, số lượng không thể nào biết được. Tất cả những bàn tay này đều lắc lư cùng với những ngọn cỏ. Cảnh tượng thật quỷ dị.

Lá gan Lương Tân không phải thuộc loại nhỏ, nhưng giờ phút này toàn thân cũng không khỏi nổi da gà. Hắn dùng sức nhấc mạnh chân lên, muốn thoát ra khỏi sự khống chế của bàn tay kia. Quả nhiên không tốn bao nhiêu sức đã có thể nhấc lên, đồng thời cũng lôi lên cánh tay đang bám chặt vào chân hắn. Lương Tân phảng phất thấy được phía dưới chỗ cánh tay bị nhổ lên khỏi mặt đất có một ít tóc mọc lên.

Không chỉ có sởn tóc gáy, mà điều làm cho Lương Tân càng cảm thấy khó chịu đó là bản thân bị âm tang vu phong bao lấy. Hắn có rất nhiều điều muốn nói mà vẫn phải đè nén trong lòng không nói ra. Bởi vì hắn biết có nói ra thì đối phương cũng không thể nào hiểu được. Trong mắt hắn lúc này chỉ là một màu huyết sắc, trong tai tràn ngập những âm thanh kích động khiến tim gan đập thình thịch…..Loại cảm giác này rất thân quen đối với Lương Tân. Năm đó khi phát hiện ra hầu tử thanh y ở trong hoang cốc, sau khi hắn ăn xong một miếng thịt tươi, cảm giác vô cùng khó chịu, giống hệt như lúc này!

Chương 56: Thất trùng thất tinh. (2)

Càng ngày càng nhiều quỷ trảo mọc lên, đung đưa theo gió, dường như đang lục lọi muốn tìm kiếm cái gì đó. Lương Tân đang có thương tích trong người, tuy rằng có thể trốn chạy nhưng chính là không thể đánh văng những quỷ trảo tử này. Hắn cũng chỉ đành cố sức chạy ra ngoài đem toàn bộ những quỷ trảo này nhổ lên mang theo dưới chân. Thời gian vô cùng gấp rút, hắn nghiến răng nghiến lợi muốn thoát ra khỏi kình phong. Lúc này Thập Nhất lại chạy đến, trên mặt cười ngây ngô lộ ra vài phần xấu hổ.

Lương Tân không nói hai lời, trực tiếp đem Thanh Mặc ở trong lòng kín đáo đưa cho Thập Nhất, trong miệng liên tục thúc giục:

– Đi nhanh một chút, mang muội ấy đi Khổ Nhạn Quan, tìm thanh y Thiên hộ Liễu Diệc!

Nhưng Thập Nhất lại lắc đầu, không có chịu ly khai. Hắn nhấc bàn chân to bè của mình lên dùng sức dẫm mạnh xuống đất. Khiến cho dưới đất vang lên tiếng kêu thảm thiết. Những quỷ trảo bắt được chân Lương Tân đều bị Thập Nhất dẫm nát.

Trịnh Tiểu Đạo thở dài:

– Khí lực Thập Nhất rất lớn. Nếu đã trở về, vậy cũng nhau xông ra ngoài đi.

Lương Tân giận tím mặt:

– Vậy ngươi còn trở về làm chi!

Trịnh Tiểu Đạo so với hắn vẫn còn tức giận hơn nói:

– Người nghĩ rằng ta muốn trở về? Bản thân Thập Nhất muốn trở về, ta khuyên như thế nào cũng không được!

Thuỷ chung biểu tình Thập Nhất cũng không có bất kỳ biến hoá gì, hắn tự lựa chọn con đường quay lại. Hiện giờ, hắn đang gắng sức dẫm nát những quỷ trảo đang không ngừng vây bắt Lương Tân cũng nhưng những quỷ trảo ở xung quanh bọn họ. Nhưng ai cũng thấy được, động tác của Thập Nhất càng ngày càng cật lực…. Dùng ba thành chân nguyên còn sót lại, phá giải Thanh Sơn áp đỉnh trận pháp, liều mình cứu Tống Hồng Bào, cuối cùng lại bị pháp bảo của Lang Gia ám toán. Hiện tại Thập Nhất chẳng qua như nỏ mạnh hết đà, như bút hết mực mà thôi.

Vu sĩ đã không còn nói chuyện như trước nữa mà liên tục cười lớn, mà có nói thì đám người Lương Tân cũng không có hiểu gì. Những tiếng chuông thanh thuý không nhừng vang lên.

Ngũ quan Lương Tân có chút co rút lại, hướng về phía Thập Nhất hô:

– Đưa Tiểu Đạo cho ta!

Thập Nhất cảm thấy dị thường nhưng vẫn nghe lời, vai hơn nhún một phát, trực tiếp đem Trịnh Tiểu Đạo tiến vào trong lòng Lương Tân. Điều này không khỏi khiến Trịnh Tiểu Đạo há hốc mồm vì ngạc nhiên. Hắn nằm mơ cũng không thể nào hiểu được, nhìn Lương Tân giống như một thiếu niên giản dị. Nhưng không hiểu sao trước khi chết lại không ôm một tiểu cô nương mà lại muốn ôm bản thân tiểu tử mình……

Lương Tân dường như hiểu được suy nghĩ trong đầu Trịnh Tiểu Đạo, liền gấp gáp nói:

– Cho ta trùng cổ! Loại trùng cổ có thể làm cho lực lượng bảo tăng!

Trịnh Tiểu Đạo giật mình, chần chờ nói:

– Loại trùng cổ này đều do trưởng lão thi triển. Ta trước kia chẳng qua cũng chỉ là tiếp nhận mà thôi…Nếu không để ta thử xem? Nếu như ngươi có chết thì đừng có trách ta!
Nói xong, tay chân Trịnh Tiểu Đạo lanh lẹ lấy hộp trùng cổ từ trong lồng ngực ra.

Lương Tân lại hướng về Thập Nhất dặn dò:

– Chống cự thêm lúc nữa!

Thập Nhất cười ngây ngô, chân không ngừng đạp xuống dưới đất. Không những thế hắn còn đạp theo nhịp điệu giống như đang nhảy múa.

Trịnh Tiểu Đạo để Lương Tân nằm trên mặt đất, phân phó nói:

– Chân khí quy nguyên, ngàn vạn lần không được dùng sức!
Nói xong, hắn dùng một tiểu kim đao nhẹ nhàng rạch một đoạn trên bả vai trái của Lương Tân.

Kim Đao sáng loáng, trên mũi dao ngưng kết một giọt máu tươi đỏ thẫm. Trong miệng Trịnh Tiểu Đạo không ngừng lẩm bẩm những chú ngữ, ngay lập tức mở hộp phóng xuất cổ trùng. Nắp hộp mới mở, lập tức trong không khí tràn ngập một cỗ tanh tưởi. Trong hộp tổng cộng có bảy con bọ cánh cứng hắc sắc xấu xí, không hề nhúc nhích mà chỉ nằm yên một chỗ.

Trịnh Tiểu Đạo đem giọt máu tươi đọng trên kim đao nhỏ vào người một con cổ trùng. Ngay lập tức con cổ trùng này tựa hồ được đánh thức cơ linh. Thân thể lập tức bành trướng, co rút, lại bành trướng,…Phảng phất giống như đang hô hấp. Trong giây lát giọt máu tươi đã bị con cổ trùng hấp thu, tiến vào trong thân thể. Ở sau lưng nó hiện lên một khuôn mặt trắng bệch….Nhìn kỹ thì chính là Lương Tân, chỉ là khuôn mặt này mi đầu cau lại, hai mắt nhắm nghiền.

Trịnh Tiểu Đạo có chút khẩn trương, nuốt vài ngụm nước miếng, đem Kim Đao đổi thành trúc, khơi mào đầu kia cổ trùng đặt ở đặt ở hõm vai trên vết thương của Lương tân, đồng thời thấp giọng dặn dò:

– Sẽ có chút đau đớn, cố gắng nhịn, ngàn vạn lần không được phát ra âm thanh.

Cổ trùng theo trúc ký bò vào sâu bên trong vết thương của Lương Tân.

Thân thể Lương Tân giãy nảy lên, hắn cắn chặt hàm răng vì thế mới không có phát ra tiếng hét thảm thương!

Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng hắn vô luận thế nào cũng không thể nghĩ được sẽ đau đớn đến thế. Tiến vào trong thân thể hắn, dĩ nhiên là một đầu hùng, một đầu tê ngữu, một đầu voi! Cả thân thể hắn giống như muốn bạo tạc. Loại cảm giác này thật giống như có người ở vết thương của bản thân cắm vào một bả giấy dầu tán, sau đó xe toạch ra….

Thân thể hắn rất nhanh muốn bạo tạo, trên trán nổi gân xanh, giống như một con giun bị chém rơi đầu đang liều mạng nhúc nhích….

Mồ hôi trán Trịnh Tiểu Đạo không ngừng rơi xuống, nhưng tay lại không ngừng nghỉ chút nào. Hắn lại dùng kim đao rạch trên bả vai phải của Lương Tân, lấy máu nhận chỉ. Loại cổ trùng này cần phải tiến nhập vào trong cở thể ở thiên linh, ngực đan điền, cổ oa…. Sau khi con cổ trùng cuối cùng tiến vào trong thân thể Lương Tân thành công, Trịnh Tiểu Đạo cười to nói:

– Thất Thất Tinh, Bắc Đẩu hàng, đại công cáo thành…..
Hắn còn chưa nói xong, Lương Tân đột nhiên bộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết!
Một tiếng gào thét thảm thiết thê lương, thậm chí còn áp đảo cả tiếng gió thổi. Ngay cả Thanh Mặc cũng bị tiếng thét này làm giật mình mà tỉnh giấc. Cô bé cố sắc mở con ngươi, mơ hồ nhìn thấy thảm trạng của Lương Tân, vô lực nói:

– Ngươi……Thế nào……
Câu nói còn chưa xong thì lại ngất lịm đi.

Quần áo trên người Lương Tân đều bị xe rách. Ngực, bụng, cánh tay, chỗ nào cũng đều có những khối u huyết quản đang mọc lên, chúng bố trí thành mạng nhện trông vô cùng đang sợ. Trịnh Tiểu Đạo trông thấy Lương Tân dáng dấp thống khổ như vậy, trong lòng cũng suy xét lại. Lần đầu tiên chủng cổ, liền khiến người ta phải bỏ mạng…..

Ý niệm trong đầu còn không có xoay chuyển thì Trịnh Tiểu Đạo mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lương Tân. Thất tinh cổ trùng vừa mới tiến vào bên trong cơ thể Lương Tân, giống như bị cơ thể của hắn ép chết, rồi sau đó bị Lương Tân đẩy ra ngoài cơ thể qua miệng vết thương. Hay thất tinh cổ trùng đi vào đường nào thì giờ chúng đi ra bằng đường đó.

Không chỉ có như vậy, ngay khi thất tinh cổ trùng vừa mới rơi xuống mặt đất, tất cả biểu hiện của chúng đều bị hút khô máu huyết, chỉ còn lại có xác khô trong suốt… Trịnh Tiểu Đạo chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, căn bản chuyện này không thể có khả năng. Cổ trùng là vật vô cùng tàn bạo và độc ác. Chỉ có bọn chúng đi hút máu của chủ thể, làm sao có thể bị Lương Tân hút máu ngược lại biến thành thây khô.

Mà lúc này, Lương Tân lại cười lên một tiếng cười quái dị, hắn từ trên mặt đất nhảy dựng lên. Thất tinh cổ trung tuy rằng đã bị đẩy ra khỏi cơ thể. Chính là không ngờ ở trên ngực hắn xuất hiện thất mai trùng hình ấn ký hắc sắc!

Cổ thuật âm lệ. Trong khi thi thuật có rất nhiều sự tình xảy ra ngoài ý muốn mà ta không thể nào đoán biết trước được. Nhưng Trịnh Tiểu Đạo chưa từng thấy qua sự tình nào quỷ dị như bây giờ. Sau một hồi kinh ngạc, hắn dùng cả hai tay hai chân bò lên về phía sau, tránh xa khỏi quái vật Lương Tân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN