Bàn Sơn
Chương 75: Đại từ bi điều
Dã tâm của Lang Gia tự nhiên là không nhỏ!
Tại Đồng Xuyên phủ, cô ta ngoài ý muốn cảm ứng được Minh Tâm thứ mà Trúc Ngũ lưu lại bởi vậy mới tìm đến Nhật Sàm, sau khi nhìn thấy Lương Tân liền ra tay giúp nó xóa đi cái pháp thuật đó.
Chuyện này ngay cả sư phụ của cô ta cũng không biết, Lương Tân chính là nhân vật then chốt để tìm kiếm vị trí của thạch mạch Khổ Nãi Sơn. Từ đó trở đi Lang Gia đã chuẩn bị ‘độc chiếm’ Lương Tân, lừa gạt sư phụ tự bản thân mình tìm đến động phủ của lão ma đầu, tìm kiếm công pháp Thiên Hạ Nhân Gian.
Lương Tân suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện liên quan, đứng thẳng dậy nhân cơ hội đó cách xa yêu nữ ra một chút, sau khi bước ra xa vài bước mới quay đầu lại nói:
– Cho nên cô muốn đối phó với ta chỉ có thể tự mình ra tay, không thể sử dụng lực lượng của sư phụ.
Trên thảo nguyên, Lang Gia muốn tìm được vị trí thạch mạch từ Lương Tân tự nhiên là không thể để cho đám hôi bào thiết diện của sư phụ ở bên cạnh, cho nên cô ta mới sai khiến chín vị cao thủ rời đi đồng thời cũng giữ lời hứa hẹn với Tống Hồng Bào và Tuyên Bảo Quýnh. Yêu nữ tính toán đủ mọi đường nhưng cuối cùng còn xem nhẹ Thanh Mặc dám ngoan cường liều mạng và tà cung của Lương Tân. . .
Sau khi Lang Gia nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày, lo sợ mất đi hành tung của Lương Tân bất chấp thương thế vẫn chưa lành vội vội vàng vàng chạy đi tìm kiếm Lương Tân, sau đó phát hiện ra nó đang đi cứu hai vị nghĩa huynh.
Lúc này Lương Tân đột nhiên cười lớn, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng:
– Cô vội vàng hiện thân như vậy là lo sợ tôi lỗ mãng cướp tù sao?
Lang Gia gật đầu, thần sắc đáng thương, yếu ớt nói:
– Với tu vi của ngươi muốn đi cướp tù mà nói nhất định phải chết không cần nghi ngờ, ta sao có thể đứng nhìn ngươi bị đám người chính đạo giết chết được chứ.
Trên người Lương Tân có quan hệ chặt chẽ với tuyệt thế ma công Thiên Hạ Nhân Gian, Lang Gia tự nhiên sẽ không thể để cho Lương Tân chết đi.
Lang Gia bị Lương Tân bắn cho một tên thương thế quả thực không nhẹ, không chỉ chiến lực giảm mạnh mà trong thời gian ngắn cũng không có cách nào sử dụng thủ ấn để đoạt lấy ác thổ chi lực. Khi mới bắt đầu cô ta còn nghĩ, sau khi đuổi kịp Lương Tân trước hết chế ngự bắt mang đi, đợi bản thân chưa lành thương thế sẽ đoạt lại ‘thạch mạch’ của nó. Nhưng cô ta có chút kiêng kỵ bạch y Tiểu Tịch.
Cô ta nhìn không thấy bản lĩnh của Tiểu Tịch!
Sau đó, Lang Gia lại tính toán sử dụng lực lượng của sư phụ, nghĩ biện pháp đánh cướp hai người Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc mang đi, sau đó lại dùng hai người Khúc, Liễu để uy hiếp Lương Tân. Nhưng sau khi phái người đi do thám cô ta liền bỏ đi chủ ý này.
Nói xong, Lang Gia đưa ngón tay nhỏ nhỏ mềm mềm lên xoa xoa ấn đường của mình:
– Sự tình so với các ngươi nghĩ càng nghiêm trọng hơn, lần tam đường hội thẩm này sẽ có cao thủ chân chính tới áp trận, là cao thủ đến từ ngũ đại tam thô!
Lương Tân giật mình hoảng sợ, không nhịn được trừng lớn con mắt.
Trên mặt Lang Gia cũng hiện ra thần sắc mê hoặc:
– Ta cũng không biết chỉ vụ Đông Hải Càn bị nổ cỏn con như thế nào lại kinh động đến cả bát đại thiên môn chứ. Người trong chính đạo nghiêm trận đối đãi, muốn cướp tù nhất định phải đi cầu xin sư phụ phái ra cao thủ tâm phúc trợ giúp, nếu mà làm như vậy với tâm trí của sư phụ ta, liếc mắt cái đã nhìn ra tâm tư nho nhỏ của ta. . .
Lang Gia đổi chừ đề nói:
– Chẳng qua, nếu như muốn lật lại vụ án có lẽ còn có cơ hội, trong lòng ta có một kế hoạch. . .
Nói rồi cô ta ngậm miệng lại, ngẩng đầu mắt long lanh nhìn Lương Tân.
Lương Tân bất đắc dĩ lại phải quay trở lại bên cạnh cô ta ngồi xuống, nhìn vào mắt cô ta:
– Nói!
Lang Gia mỉm cười giống như một đầu tiểu hồ ly xinh đẹp, hạ thấp giọng xuống vừa vẽ vẽ xuống mặt đất vừa nói ra kế hoạch của mình.
Sắc mặt của Lương Tân mới đầu là kinh ngạc, sau đó liền đổi thành vui mừng, cuối cùng lại nhíu mày trầm tư, cùng với yêu nữ viết viết xóa xóa trên mặt đất, cẩn thận nghiên cứu tính khả thi trong kế hoạch, cẩn thận bổ sung sai sót bên trong đó. Từ xa nhìn lại một đôi thiếu niên nam nữ đang chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, khiến cho người ta khiếp sợ nói không ra lời.
Sau một hồi lâu, Lương Tân rốt cuộc đứng thẳng thân người, vặn vặn eo rồi gật đầu nói với Lang Gia:
– Nhờ cậy rồi!
Đôi mắt Lang Gia trong veo sáng ngời, phất tay bày ra một bộ dạng hào phóng, cao giọng nói:
– Yên tâm cứ để ta lo!
Nói xong, hai người đồng thời cười lớn.
Sau khi cười xong, trong lòng Lương Tân đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lại hỏi Lang Gia:
– Còn một việc nữa tôi vẫn chưa rõ.
Lang Gia độc ác gian xảo nhưng thông minh nhanh trí, hiểu được Lương Tân muốn hỏi điều gì, mở miệng nói:
– Ta dám cùng ngươi làm bút giao dịch này tự nhiên sẽ không sợ sau khi cứu người xong ngươi sẽ nuốt lời. Đợi sau khi lật lại vụ án hoàn tất, ngươi tự nhiên sẽ biết tại sao.
Nói xong, yêu nữ đứng thẳng dậy hướng phía ngoài rừng đi tới, sau khi đi được vài bước lại đứng yên, quay đầu lại nói:
– Thật ra chỉ cần ta nguyện ý vẫn có thể đoạt lực, không giết người, ngươi phải ngoan mới được.
Tiếp đó trong tiếng người dài vang vọng, Lang Gia tung người bay đi trong nháy mắt biến mất không thấy.
………………….
Tính toán lại thời gian, lúc này cách thời điểm Tam đường hội thậm còn hơn hai tháng, về mặt thời gian hoàn toàn phù hợp, chuyện lật lại vụ án Lương Tân tạm thời không giúp đỡ được gì, trước mắt đều giao hết cho Lang Gia xử lý.
Vụ án của hai vị nghĩa huynh đột nhiên xuất hiện chuyển cơ, trong lòng Lương Tân thoải mái nói không nên lời. Khi quay trở lại đường cái nhìn thấy đám thanh y mấy ngày đi đường liên tục trên mặt đều lộ ra vẻ mệt mỏi, trên mặt Lương Tân lộ ra vẻ tự trách, bước nhanh đến trước mặt mọi người, cười nói:
– Đi đường gian khổ, tìm địa phương nào đó mọi người nghỉ ngơi hai ngày, chúng ta lấy lại tinh thần tốt nhất rồi xuất phát!
Hai đứa trẻ lập tức phát ra tiếng hoan hô lớn, thủ lĩnh thanh y Hùng Đại Duy nhìn hiểu thần ngữ của Lương Tân, đi tới nói với nó:
– Huynh chúng đệ tôi còn có thể đứng được. . .
Lương Tân thoáng suy nghĩ mới hiểu được đối phương là nói ‘huynh đệ chúng tôi còn có thể chịu đựng được’. Tất cả bọn họ đều điếc cả, nghe không được tiếng nói của bản thân mình, mấy ngày nay nói chuyện đều trở nên kỳ quái.
Lương Tân thầm than trong lòng, lắc đầu nói:
– Nghe theo lệnh tôi là được, không cần nói nhiều.
Hùng Đại Duy cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu đối với Lương Tân lộ ra nụ cười quê mùa:
– Đa thiết!(Đã biết)
Sau đó quay lại phất tay ra hiệu cho thủ hạ. Toàn bộ nhóm thanh y trên mặt đều lộ ra vẻ nhẹ nhàng, bọn họ đều đang mang thương thế trong người, mấy bữa nay ngày đêm kiên trì chạy đi đều rất gian khổ.
Tiểu Tịch cũng không nói nhiều, cô chỉ quản việc đối phó với địch nhân lợi hại, những việc khác đều giao hết cho Lương Tân an bài.
Hàng người cũng giảm tốc độ lại, men theo đường lớn chầm chậm mà đi, Tiểu Tịch thúc ngựa đi lên, trước tiên là hỏi mệnh lệnh được truyền đến từ vân tước. Lương Tân đương nhiên là không dám nói thật ra, qua loa đại khái vài câu như Chỉ Huy Sứ dặn dò cẩn thận vân vân.
Tiểu Tịch nhíu mày liếc nhìn Lương Tân một cái, hình như có chút hoài nghi nhưng cuối cùng vẫn không nói năng gì, mà đưa tay chỉ về phía tây nam:
– Đi tiếp về phía trước vài dặm sẽ có đường rẽ thông đến một thị trấn nhỏ tên là Giải Linh, ngươi muốn nghỉ ngơi điều chỉnh lại thì nên tới đó, đó là địa điểm của người bên mình sẽ thoải mái hơn một chút.
Lương Tân thống khoái đáp ứng, hai đứa trẻ thì cao hứng vô cùng, vây quanh hỏi Tiểu Tịch vì sao có tên Giải Linh trấn, Tiểu Tịch không thèm để ý đến hai đứa nó.
Đang khi cười đùa nói chuyện thì Ma Nha đột nhiên ngậm miệng lại, đôi tai lớn khẽ rung động, tiếp đó nhanh nhẹn nằm sấp xuống mặt đất, chỉ nghe một hồi liền đứng dậy đưa tay chỉ về phía đằng sau bọn họ, nói với Lương Tân:
– Đại từ bi điệu, có người hát Đại từ bi điệu đang chạy tới!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!