Bàn Sơn
Chương 79: Ma tước lão hào
Lương Tân không hiểu gì cả nhưng Tiểu Tịch lại biết, nếu như không có cái phất tay đó, bọn họ đi tiếp về phía trước một bước sẽ phải nghênh đón trận đánh giết không chút lưu tình!
Xuyên qua hành lang vào trong sảnh đường, trong không khí thoang thoảng một mùi kỳ lạ, giống như một tên đầu bếp tồi tệ đang nướng một con cá đã ươn vài năm, bên trong xen lẫn mùi thối. . .
Càng đi vào sâu trong nhà mùi vị đó càng lúc càng nặng, mãi cho đến khi mọi người đi vào trong nội đường, Ma Nha và Hoàng Qua hai thằng nhóc dị khẩu đồng thanh kêu lên một tiếng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ chớp mắt trắng bệch!
Trong nội đường, trên ghế thái sư, đang ngồi một người đàn ông trung niên vóc người cao lớn, chỉ có điều toàn thân ông ta đã bị cháy thành than, ngũ quan gần như đã dính vào với nhau, da thị bị cháy đã thối rữa mảng lớn, đáng sợ nhất là nước mủ không ngừng chảy xuống, ở chính giữa ngực của người đàn ông lộ ra một hố lớn huyết nhục lẫn lộn.
Người đàn ông nghe thấy có người tới, bàn tay đang dựa vào thành ghế khẽ rung động, cạch một tiếng lệnh bài trên tay ông ta rơi xuống đất. Tiểu Tịch lập tức bước lên trước hai bước cúi người nhặt lên tấm lệnh bài của ông ta, sau khi kiểm tra xong mới gật đầu với Lương Tân.
Sau đó, cô gái áo trắng vĩnh viên lạnh lùng như băng tuyết không hề ghê sợ chê bẩn, bàn tay thon dài cẩn thận nắm lấy cánh tay đã thối rữa của người đàn ông, nhét lại tấm lệnh bài du kỵ mà cô đã kiểm tra vào tay ông ta, nhàn nhạt nói:
– Chúng tôi đã tới, xin ông yên tâm!
Ục ục ục. . . Trong miệng người đàn ông phát ra tràng cười cật lực khó nghe, khàn khàn trả lời:
– May mắn, đợi được rồi!
Lương Tân đứng bên cạnh, sắc mặt tái xanh. Nó không dám tưởng, một người đã bị thương như vậy dựa vào điều gì mà có thể cường ngạnh chống chọi không chết.
Cửu Long Ty, thanh y sao!!!
Người đàn ông khẽ gật đầu, chiếc cổ phát ra những tiếng kêu lách cách giống như nếu dùng thêm chút sức lực nữa thôi đầu lâu sẽ rơi xuống, vị thanh y dẫn mọi người vào tranh trước bước lên, thấp giọng nói với ông ta:
– Cha, tổng cộng đến hai vị du kỵ, còn cả đại đội các huynh đệ nữa. Trận chiến này tuyệt không thể thua được, người an tâm tu dưỡng. . .
Thân thể của người đàn ông đột nhiên bắt đầu run rẩy kịch liệt, sử dụng hết tất cả sức lực còn lại cố gắng mở mí mắt đang nặng trĩu dính chặt với nhau, con ngươi đục ngầu quan sát Tiểu Tịch, lộ ra nụ cười chỉ có thể hình dung là đáng sợ, giọng cười khàn khàn:
– Ha ha, hóa ra là một cô bé xinh đẹp, vất vả ngươi rồi. . .
Còn chưa nói hết thì một cỗ khí vị hôi thối từ cổ họng ông ta mãnh liệt phun ra liền khí tuyệt thân vong!
Tiểu Tịch khẽ bước tới, tay ra một tấm khăn trắng che lại khuôn mặt của ông ta, sau khi lẩm bẩm niệm tụng vài câu mới xoay người lại hỏi:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tỉ mỉ thuật lại một lượt.
Vị thanh y dẫn đường khi nãy tên là Triệu Khánh, chức vụ thanh y bách hộ, hắn vốn chỉ là phó chỉ huy nhưng hiện tại người chỉ huy chính đã chết, thanh y trong Giải Linh trấn đều do hắn chỉ huy.
Triệu Khánh hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại:
– Mười ngày trước, huynh đệ chúng tôi tổng cộng ba trăm bốn mươi người theo Lê tổng tiêu đầu được điều phái tới nơi này. . .
Nói đến đây thoáng dừng lại, lắc đầu cười khổ:
– Là thiên hộ, Lê Giác đại nhân, mấy năm nay chúng tôi vẫn dùng tổng tiêu đầu để xưng hô, nhất thời chưa đổi được.
Tiểu Tịch lắc đầu:
– Không sao, tổng tiêu đầu cũng được, ngươi tiếp tục nói.
Sau khi nói xong hình như lại nhớ ra điều gì đó liền hỏi một câu:
– Cấp trên của ngươi tên là Lê Giác?
Trên mặt của Triệu Khánh lộ ra vẻ tự hào, gật đầu nói:
– Không sai, đúng là Lê Giác!
Nói rồi quay đầu nhìn lại thi thể người đàn ông đã bị cháy đen. Lương Tân cũng cảm thấy tên người này nghe rất quen tai, ngay sau đó liền nhớ ra, năm xưa khi cùng Liễu Diệc nói chuyện phiếm, hắn đã từng nhắc đến cái tên này.
Lê Giác, trong vòng mười năm gần đây gần như được xem là nhân vật truyền kỳ trong Cửu Long Thanh Y, ông ta một thân một mình đánh giết thập nhị liên hoàn ổ ở Giang Nam, tự tay chặt xuống đầu của mười hai tên thủ lịch đạo tặc, một trận chiến thành danh từ đó nổi tiếng không thể che dấu.
Ác phỉ Kinh Mã Đường ở Bắc Quan, tà giáo Lĩnh Lộ Môn ở Bình Diêu, miếu ăn thịt người trên Bách sắc yêu sơn, lưu khấu Truy Vân Đảo ở Nam Hải. . . Trong thời gian mười năm, Lê Giác liên tiếp phá nhiều vụ án lớn, đích thân tru sát vô số cự khấu yêu nhân, trong các đồng liêu uy vọng cực cao, lại được Chỉ Huy Sứ đại nhân xem trọng, ngay cả hoàng đế cũng thường nhắc đến người này.
Chỉ Huy Sứ có ý bồi dưỡng ông ta thành chưởng quỹ một trong ba đại viện nhưng Lê Giác lại không nguyện ý bị triều đình trói buộc, sau khi làm đến chức thiên hộ cho dù nói thế nào đi nữa cũng khăng khăng không chịu thăng chức tiếp, thủy chung đi lại ở địa phương, sau đó nữa rồi ẩn giấu tung tích dần dần rời khỏi tầm mắt của mọi người, không ngờ tới bị chỉ huy sứ sai tới nơi này làm cọc ngầm.
Ngoại trừ chiến công lừng lẫy ra, Lê Giác còn có một thân phận khác: Truyền nhân cơ quan thuật Lê gia. Ông ta là đại hành gia(người chuyên nghiệp) về thiết kế cơ quan!
Lương Tân và Tiểu Tịch đưa mắt nhìn nhau, một ‘cọc ngầm’ công danh sáng chói, lại thêm một du kỵ ẩn núp, ba trăm bốn mươi vị thanh y tinh anh. . . Rốt cuộc ở Giải Linh trấn quy ẩn là nhân vật gì đây!
Thanh y lực sĩ Triệu Khánh tiếp tục nói:
– Người cần được bảo vệ là Trình chưởng quỹ có bí danh là ‘ma tước'(se sẻ), lão già này rốt cuộc là người như thế nào thì tổng tiêu đầu chưa bao giờ nói đến, chúng tôi cũng không hỏi qua.
Bí danh Ma Tước kinh doanh cửa hàng, gạo trắng bột mỳ, vải vóc kim loại, lá trà dược tài, bất kỳ thứ gì có thể mua bán được thì đều làm. Từ mặt ngoài nhìn vào thì cửa hàng có quan hệ mật thiết với Trấn Bắc tiêu cục, mỗi lần có lượng hàng hóa lớn cần vận chuyển Trình chưởng quỹ đều sẽ giao cho tiêu cục.
Trong bóng tối, sự bố trí của tất cả các thanh y đều triển khai xung quanh bí danh Ma Tước, mười năm nay thủy chung bình yên vô sự, mãi cho đến tối hôm qua, con dế của tổng tiêu đầu Lê Giác đột nhiên chết.
Lương Tân đã nhiều lần tự cảnh cáo mình nhất định phải bình tĩnh, phải học giống bộ dáng dù thái sơn sụp đổ mặt cũng không đổi sắc của Tiểu Tịch, kết quả khi nghe đến đoạn này nhịn không được phát ra một tiếng: Ặc.
Dương Giác Thúy vội vàng phối hợp với chủ nhân, mắt trợ tròn miệng há hốc bày ra bộ dạng giật mình kinh hãi.
Triệu Khánh bị bộ dạng chọc cười này của du kỵ và hầu tử khóc cười không được, lắc đầu nói:
– Con dế của tổng tiêu đầu cũng không phải là vật bình thường, nó có một tên khác gọi là ‘Tri thiên mệnh’. Loài côn trùng này có thể dự đoán được phúc họa, nghe nói là Chỉ Huy Sứ đại nhân đặc biệt tìm tới bàn giao cho tổng tiêu đầu.
Loại quái trùng này cụ thể sử dụng như thế nào Lương Tân không biết, song thầm nghĩ có lẽ hiệu quả tương tự với dưỡng quỷ bình của Trang Bất Chu.
Con dế chết đi trong tiểu trấn nhất định có tai họa cực lớn, Lê Giác không dám khinh thường truyền lệnh thủ hạ gia tăng thắt chặt phòng bị, còn bản thân ông ta mang theo đám người Triệu Khánh ra ngoài tra xét.
Nói đến đây trên mặt Triệu Khánh lộ ra vẻ kỳ quái, sợ hãi, phẫn nộ, vô lực và chân chân thật thật hung ác!
– Vừa mới ra khỏi trấn chúng tôi lập tức rơi vào mai phục của địch nhân, đối phương sử dụng là yêu thuật. . .
Từ lúc khai chiến cho đến lúc bỏ chạy trở lại tiểu trấn, Triệu Khánh căn bản không thể nhìn thấy hình dạng của đối phương. Bọn họ bị một tòa yêu trận vây khốn, bốn phương tám hướng người rơm mang giáp tay cầm đao không biết đau đớn là gì.
Sự hung hiểm của trận chiến này không cần phải nói nhiều, thanh y từng người từng người một bị giết, Lê Giác cực chẳng đã phải dẫn ra ly hỏa lực trời ban đang ẩn trong cơ thể, lấy thần hỏa phá trận mới có thể quay trở lại thị trấn.
Toàn thân Lê Giác cháy đen khét lẹt, là bởi vì lấy thân làm mồi dẫn hỏa đẩy lui quân địch mà bị thương.
Lương Tân gật đầu rốt cuộc đã hiểu được, người của Ti Thiên Giám ở bên ngoài tiểu trấn bố trí yêu thuật trận pháp chỉ cho tiến vào mà không cho đi ra, cho nên khi bọn họ đi vào trấn một đường thông suốt không có gì xảy ra cả. Vừa nghĩ tới đây Lương Tân lại nhíu mày, hôm nay là Đại Phong tiết, thương nhân vùng gần đây, thôn dân lũ lượt đi vào trong tiểu trấn, án chiếu theo thiết kế của Ti Thiên Giám vậy đám người này bất kỳ kẻ nào cũng không thể rời đi được sao?
Đám người Triệu Khánh bảo vệ Lê Giác chỉ còn lại hơi thở mong manh chạy trở về, lập tức phóng ra vân tước hướng bên ngoài cầu viện. Đám người Lương Tân cũng bởi vậy mà ác chiến một trận với tên đệ tử thứ ba của quốc sư Lưu Ly, sau đó mới chạy đến nơi này.
Lương Tân sau khi làm rõ mọi chuyện đã xảy ra, lại nhíu mày hỏi:
– Du kỵ trong trấn là vị nào?
Không ngời Triệu Khánh lại giật mình kinh hãi:
– Trong trấn còn một vị du kỵ nữa sao?
Cho dù là thanh y, thân phận của du kỵ cũng là điều cơ mật cực lớn, đừng nói Triệu Khánh chỉ là một tên thanh y vệ bình thường, sợ rằng ngay cả quan trên của hắn Lê Giác cũng không biết, trong trấn từ đầu đến cuối vẫn còn một vị du kỵ nữa ở trong bóng tối âm thầm phối hợp.
Tiếp đó, Triệu Khánh lại hiện ra vẻ giật mình như hiểu ra điều gì đó, kể lại cho bọn Lương Tân nghe một chuyện vừa mới xảy ra cách đây không lâu.
Lê Giác trọng thương, địch nhân muốn tấn công tiểu trấn, hôm nay lại đúng dịp Đại Phong tiết người từ bên ngoài vào trong thị trấn rất nhiều, các thanh y chia ra thành rất nhiều đội nhỏ âm thầm giám sát thăm dò thân phận của những kẻ đến, không lâu sau liền có một chi tiểu đội biến mất.
Tiểu Tịch nhíu mày:
– Biến mất? Có ý gì?
Ngược lại Lương Tân lại phản ứng nhanh hơn, đã nghĩ ra nguyên nhân bên trong đó:
– Tiểu đội đó đã phát hiện ra gian tế, nhưng thủ đoạn của gian tế quá lợi hại . . .
Triệu Khánh gật đầu:
– Không sai, những huynh đệ này phát hiện ra người khả nghi, trong lúc đuổi theo thì bị đối phương giết người bịt miệng.
Toàn bộ thanh y lập tức được phát động, toàn lực tìm kiếm gian tế trà trộn vào trong tiểu trấn, nhưng khi bọn họ tìm được gian tế thì ngạc nhiên phát hiện ra đối phương đã bị kẻ khác giết chết rồi, tử trạng thê thảm vô cùng, toàn thân đều bị người ta đánh thịt vụn.
Nói rồi Triệu Khánh từ trong áo lấy ra một tấm độ điệp(thẻ thân phận của người đi tu), Lương Tân nhìn không hiểu chữ triện loằng ngoằng trên đó, trực tiếp đưa cho Tiểu Tịch.
Tiểu Tịch xem xong trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:
– Là tên đệ tử thứ năm của quốc sư, Bạch Hào hòa thượng.
Tên đệ tử thứ năm của quốc sư, ít nhất cũng là tu sĩ tam bộ. Trong Giải Linh trấn, người có thể tru giết kẻ đó chỉ có vị du kỵ âm thầm phối hợp kia làm làm được.
Thần sắc của Triệu Khánh tựa hồ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đối với những thanh y vệ bình thường mà nói, có ba vị du kỵ tọa trấn cho dù tình thế có hiểm ác hơn nữa cũng đủ để ứng phó.
Tiểu Tịch gật đầu nói:
– Nếu hắn đã không muốn ra mặt thì thôi, vào lúc tình hình nguy cấp ắt sẽ ra tay.
Tiếp đó lại đổi chủ đề nói tiếp:
– Địch nhân đã bao vây toàn bộ tiểu trấn, vì sao còn chưa tấn công vào?
Triệu Khánh trút ra một hơi buồn bực:
– Là chuyện sớm muộn mà thôi, trước vây sau đánh, đợi đến khi bọn chúng bố trí thế công xong xuôi sẽ ra tay.
Nói rồi hắn lại cười lạnh:
– Chúng ta ở nơi này kinh doanh mười năm, cơ quan mai phục ở khắp mọi ngươi, tùy tiện tấn công vào cho dù là thần tiên cũng phải ăn vài quả đắng.
Tiểu Tịch liếc nhìn Lương Tân một cái, Lương Tân vội vàng sử dụng đầu óc, vừa suy nghĩ vừa mở miệng nói:
– Không sai, Ti Thiên Giám không gấp gáp tấn công vào tiểu trấn, có lẽ là đợi sự viện trợ của Lưu Ly, kết quả không ai ngờ tới Lưu Ly đã bị chúng ta giết chết, có biến số này tồn tại cuối cùng ai thằng ai thua còn chưa biết!
Tiểu Tịch suy nghĩ một hồi thì hiểu được, lời nói của Lương Tân nghe ra cũng có chút đạo lý, cẩn thận suy nghĩ một phen thì lại là những lời dư thừa. . .
Triệu Khánh ở bên cạnh hỏi:
– Vậy bây giờ chúng ta phòng thủ trấn hay là đột phá vòng vây?
Lương Tân mỉm cười lắc đầu không trả lời, mà vẫy tay nói với Triệu Khánh:
– Dẫn đường chúng tôi đi tìm Trình chưởng quỹ.
Triệu Khánh đồng ý một tiếng, đi trước dẫn đường.
Nhóm thanh y theo Lương Tân tới đây thấy bọn họ đi ra, đang muốn đi tới nhưng Lương Tân lại lắc đầu ý bảo dừng lại, nói với Hùng Đại Duy:
– Các vị lưu lại nơi này, mọi người cẩn thận.
Bây giờ đã là chập tối, tiểu trấn vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, bí danh Ma Tước cách tiêu cục rất gần, đi không bao xa đã đến nơi.
Cửa hàng của bí danh Ma Tước không lớn, đằng sau quầy hai tên giúp việc tuổi không lớn, nhìn vào có vẻ rất nhàn rỗi, ngẫu nhiên còn thấp giọng oán thán vài câu chưởng quỹ hà khắc, Đại Phong tiết cũng không cho người ta nghỉ. . .
Đám người Lương Tân trực tiếp đi vào nội đường, sau khi ngồi xuống tự khắc có thanh y giả trang đi vào thông báo. Một lát sau, vang lên tiếng nước rọc rạch, một lão đầu râu trắng tay cầm cây thuốc, lắc lư thân người đi ra, nhìn Lương Tân và Tiểu Tịch mỉm cười gật đầu:
– Lão hủ Trình Bất Lam xin chào hai vị đại nhân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!