Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn - Chương 17: Vô Cực kiếm phái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn


Chương 17: Vô Cực kiếm phái


Vô cực kiếm phái tọa lạc tại Thiên Ba thành, trên dãy Hằng Sơn hùng vĩ, tráng lệ.

Dãy Hằng Sơn gồm 5 ngọn núi nối liền, nhấp nhô hiểm trở, ngọn nào cũng cao trên dưới vạn trượng, đỉnh múi mây trắng mịt mờ. Dựa vào độ cao của các ngọn núi, chúng được đặt tên là Đại thần sơn, Nhị thần sơn, Tam thần sơn, Tứ thần sơn, Ngũ thần sơn. Nghe nói tên này là do lão tổ tông của Vô Cực khiếm phái đặt, cho dễ nhớ. (Ặc, lão tổ tông khá thú vị đó nhỉ).

Tông môn của Vô cực kiếm phái trên đỉnh Đại Thần Sơn. Cũng là nơi ở của Vô Cực Tử, chưởng môn đời thứ 30 của bản môn.

Vô cực kiếm phái, nhân sinh duy niệm: hành hiệp trượng nghĩa, diệt ác trừ gian. Ngoài kiếm đạo, đây còn là nơi tu luyện đao pháp và một số loại võ công khác.

Nhị Thần sơn là nơi các đệ tử truy cầu kiếm đạo. Sơn chủ là Kiếm Trung Quân.

Tam thần Sơn là nơi truy cầu Đao đạo của đệ tử Vô cực kiếm phái. Sơn chủ là Đao Thần Quân.

Tứ thần sơn là nơi sinh hoạt, rèn luyện của các võ giả, những người dùng sức mạnh thân thể làm vũ khí. Sơn chủ là Ngạo Thiên Quân.

Ngũ thần sơn là nơi dành riêng cho thập đại trưởng lão, những người được vinh danh anh hùng bảng và một số nhân vật đặc biệt khác.

– Vậy mọi người có dùng kiếm để phi hành được không? Hiểu My nhìn vào thanh bội kiếm treo trên người lolita, mắt phát hào quang hâm mộ.

– Trần Tỷ tỷ, kiếm làm sao phi hành được. Tỷ nghe ai nói vậy?

– Không dùng kiếm phi hành thì làm sao leo lên đỉnh núi?

– Tuy trên đời không có phi hành kiếm, nhưng có một môn võ công được gọi khinh công.

Tại Vô Cực kiếm phái, tất cả các đệ tử đều chú trọng tu luyện khinh công. Đệ tử mới nhập môn tu luyện tại chân núi. Trình độ khinh công càng cao càng được di chuyển lên trên, địa vị, danh vọng cũng cao hơn, đặc quyền cũng nhiều hơn – Đại sư huynh ôn tồn giải thích.

Hiểu My lần nữa sụp đổ ảo tưởng. Haiz, mơ ước đứng trên phi kiếm, dạo quanh khắp thế gian, nhìn hồng trần trôi qua như hạt bụi của cô…. Vỡ mộng rồi.

Tiểu mao cầu nằm trong lòng cô cười nắc nẻ. Chung sống với cô nhiều năm, làm sao nó không biết cô đang nghĩ gì?

– Trần cô nương không cần buồn bực. Khinh công cao siêu cũng có thể đạp gió cưỡi mây, không kém đâu a.

– Lữ đại ca quả biết cách an ủi người. Hiểu My hề hề nói. Mặt méo xẹo thoáng chốc tươi tỉnh hẳn lên: – Vậy không biết các vị đây đã luyện khinh công tới cấp độ nào rồi? Ta thật ngưỡng mộ nha.

– Hai huynh ấy rất giỏi. Muội quả thật không sánh bằng. Lần này, nếu không phải muội liên lụy, dưới trình độ võ công của mình, hai vị sư huynh sẽ rất dễ dàng đột phá vòng vây… Lương tâm Phương Tình ray rứt, khó chịu vô cùng.

Đại sư huynh vỗ nhẹ nhẹ vào đầu Tình Tình, quay sang Hiểu My, khiêm tốn:

– Trần cô nương chớ nghe Tiểu Tình khoác lác. Mặc dù ta là đại sư huynh, nhưng chỉ là đại sư huynh thế hệ này thôi. Vô cực kiếm phái còn những đệ tử khác, võ công hơn hẳn ta, đều đã xuống núi nhận nhiệm vụ.

À, ra vậy, xem như đây cũng là cách giải thích hợp lý. Vuốt vuốt tiểu mao cầu trong tay, Hiểu My chợt nhớ đến khi nãy, Phương Tình có đề cập đến Yêu Thú tại Tây Phương thành. Liền buộc miệng hỏi:

– Tình Tình, muội có thể nói cặn kẽ hơn về yêu thú được không?

– Trần tỷ tỷ, Yêu Thú là những chủng tộc thú khai mở linh trí, có thể tu luyện. Nhưng phương thức thu luyện chủ yếu là dùng máu huyết, hấp thu sinh mạng của con người. Ngược lại, thần thú là những chủng tộc mang trong mình huyết thống vô cùng cao quý, sớm khai mở linh trí từ lúc còn trong trứng. Khi tu luyện đến trưởng thành, có thể dùng ngôn ngữ loài người để giao tiếp. Nếu tiếp tục kiên trì, sau khi độ kiếp có thể hoá thành nhân dạng, được gọi là thú nhân tộc. Bờ bắc Huyền Hải là do thú nhân tộc cai trị đó.

Nói tơi đây, Phương Tình nhìn quả cầu trắng trong lòng Hiểu My, mắt lấp lánh hâm mộ, dịch sát tới.

– Trần tỷ tỷ, thú sủng của tỷ đáng yêu quá, tỷ có thể cho muội ôm chút được không?

Bạch Hổ trong lòng Hiểu My cật lực giãy dụa. Nó không muốn bất cứ ai khác đụng vào người nó. Thì ra cũng là một kẻ cực kì phiết khích a. Thấy nó phản ứng vậy, Hiểu My gượng cười, nhìn Phương Tình áy náy:

– Thật tiếc, làm muội mất hứng rồi, tiểu mao cầu sợ hãi tiếp xúc với người lạ a.

– Không có chi. – dù nói vậy nhưng mặt Lolita rõ ràng mất hứng.

– Tình Tình, vì sao muội gọi tiểu mao cầu là thú sủng?

Phương Tình lơ đãng chẳng nghe rõ lời Hiểu My vừa nói. Lữ Tuấn đành phải giải thích thay cô:

– Con người có thể bắt ấu thú về nuôi, làm thú sủng. Cùng với quá trình lớn lên của nó cũng bồi dưỡng tình cảm ngày càng sâu, thú sủng có thể cùng kề vai, chiến đấu với chủ nhân của mình.

Ngược lại, thần thú cũng có thể bắt con người về làm nhân sủng. Nói tới đây, nhân sủng cũng có nét khá giống muội đó. Họ chỉ được mặc áo quần bằng da thú thôi, chỉ là không sang trọng, tinh tế bằng trang phục của muội. (Nhị sư huynh thật khéo. Từ Trần cô nương thành muội rồi!)

– Phụt, Hiểu My lảo đảo, suýt chút bật ngữa ra sau. Nhớ đến bộ dạng lúc đầu của mình khi mới xuyên không. Hiểu My giậm chân tức tối: Lão Thiên, chơi tôi à! Tưởng xuyên đến xã hội nguyên thuỷ, ai ngờ lại là dị giới có thể tu chân. Tưởng xuyên làm người khai sáng văn minh, ai dè là một nhân sủng còn bị bỏ rơi hay bỏ trốn gì đó. Kiếp trước cô đã làm gì nên tội mà bị lão thiên đối xử thế này. Oa, oa…

Ngược lại với mỗ ngốc nghếch nào đó đang gào thét, oán trời trách đất trong lòng, tiểu mao cầu lại vô cùng đắc ý. Thiếu điều muốn vỗ đùi bốp bốp cười to: Ha ha, xem ra cả đời này cô đừng hòng thoát khỏi bàn tay nó. Không tệ, không tệ. Ha ha ha

Đỗ Minh trầm lặng nãy giờ cũng thốt ra nghi vấn trong lòng:

– Trần cô nương, tiếp theo cô có dự định gì chưa?

– Phải đó tỷ tỷ. Võ công tỷ tỷ xuất thần nhập hoá như thế, có muốn đi ngao du thiên hạ hay dừng chân tại đại thành nào hay không?

Ặc, nghe đến từ “võ công xuất thần nhập hoá”, Hiểu My bị sặc nước miếng của chính mình. Ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, vội vàng cải chính:

– Gì mà xuất thần nhập hoá, thật ra, ta chẳng biết chút võ công nào, chỉ là mạnh hơn người thường một tí, một tí thôi. – Lại bắt đầu khiêm tốn.

Ba huynh muội Phương Tình mặt ngác ngơ, chẳng thể nào tin được.

– Thật ra, lần này xuống núi, ta muốn tìm hiểu, trải nghiệm hồng trần. Chỉ là giờ mới nhận ra, mình một hồi mơ mộng. Ngay cả đi đâu về đâu cũng chưa xác định được. Ta lại chẳng có tiền bạc hay phương tiện gì để tiếp tục sinh tồn. – Ai đó trông vô cùng đáng thương, nói tiếp.

– Hay là Trần cô nương đến Vô Cực kiếm phái đi. Môn phái chúng tôi sẽ không thiếu một cái chén, một đôi đũa cho cô đâu. Đỗ Minh đề nghị.

– Đúng đó, với thể lực phi thường vậy, muội có thể làm đệ tử Tứ Thần Sơn, hoặc gia nhập Nhị Thần sơn cùng chúng tôi.

Lữ Tuấn cũng đưa ra một lời khuyên nho nhã.

– Đến Vô cực kiếm phái, học khinh công. Quả là một ý kiến hay. Hiểu My reo lên mừng rỡ – Nhưng không biết làm sao mới được quý phái thu làm môn đệ?

– Trần tỷ tỷ đừng lo, phụ thân muội là Kiếm Trung Quân Phương Chiến. Chỉ cần muội nói một tiếng, đảm bảo tỷ sẽ thuận lợi qua ải. Huống chi, tỷ còn là ân nhân cứu mạng của bọn muội.

À, đây chính là đi cửa sau. Đi cửa sau một cách công khai nữa là khác. Hiểu My ngữa mặt nhìn trời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN