Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn - Chương 356: Bí mật Tử Ấn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn


Chương 356: Bí mật Tử Ấn


Người chủ trì vừa giới thiệu xong, thị nữ mang lên một khay lụa đỏ. Tử Ấn mà người chủ trì nói tới, nhỏ bằng lòng bàn tay, phát ra ánh sáng màu tím nồng đậm lập tức xuất hiện trong mắt khán giả.

Thiên Vũ và Bách Lý Tà vừa nhìn thấy đã biến sắc. Bàn tay bất giác run lên.

– Hai người nhận ra Tử Ấn này sao?

– Nó là thần khí của Ngọc Phi Dương – vị chiến tướng còn lại trong thập nhị chiến tướng của chúng ta. 

Hiểu My ngạc nhiên vô cùng.

Ngọc Phi Dương – vị chiến tướng cuối cùng trong thập nhị phu thần dưới trướng Hoan Hỉ Thần. Một nam tử ôn nhuận và trầm tĩnh, một cao thủ sở hữu thời gian thuộc tính, có thể nghịch chuyển càn khôn.

Tử Ấn này là pháp bảo nổi tiếng nhất của Ngọc Phi Dương. Là chìa khóa triển khai thuộc tính thời gian khiến người người khiếp sợ.

Ngọc Phi Dương không phải nhân loại. Hắn là tinh linh của thiên địa, được đất trời thai nghén mà hình thành.

Trong trận chiến hai vạn năm trước. Bởi vì sức mạnh nghịch thiên của mình mà Ngọc Phi Dương là người đầu tiên ngã xuống. Hắn trúng phải ám thuật của Yêu Thần. Sau khi đám phu thần còn lại được Hoan Hỉ thần dùng sinh mệnh của mình phục sinh và gia nhập luân hồi. Ngọc Phi Dương đã biến mất.

Thiên địa sinh ra, lại trở về với thiên địa. Một đời chiến tướng của hắn là truyền thuyết, cũng là bí ẩn của cả Huyền Thiên Giới nói riêng và Thiên Huyền Vũ nói chung.

Bách Lý Tà và Thiên Vũ thay nhau, kể lại một số chuyện của Ngọc Phi Dương. La Hạo Nhiên thỉnh thoảng cũng góp lời vô. Hiểu My mặc dù không thể nhớ lại ký ức trước đây, nhưng vẫn có thể khắc họa rõ nét chân dung của vị chiến tướng cuối cùng này.

Bốn người đang âm thầm truyền âm cho nhau. Bỗng nhiên. Từ trong Tử Ấn trên sân khấu, một trận dao động nho nhỏ phát ra. Nếu không phải quen thuộc với Ngọc Phi Dương như ba vị mỹ nam bên cạnh Hiểu My. Người khác chắc chắn không thể nào cảm nhận được.

– Là hắn!

– Đúng vậy. Chính là Ngọc Phi Dương. Linh hồn của hắn bị phong ấn bên trong tử ấn kia.

La Hạo Nhiên thập phần kích động.

Đám người còn lại cũng hết sức vui mừng.

Tiếp theo đó, Hiểu My dùng một cái giá trên trời, thu lấy Tử Ấn trên đài. Một trăm vạn lượng bạc trắng. Quả nhiên, khiến toàn bộ khách nhân líu lưỡi.

Bọn họ ngạc nhiên, không biết vì sao mà một nữ nhân như cô lại bỏ ra cái giá đặc biệt như thế để thu lấy một Tử Ấn không rõ lai lịch, không rõ chức năng. Nhưng mà đối với đám người Hiểu My, con số này rẻ mạc.

Tử Ấn đến tay. Hiểu My cầm lên. Cảm nhận được nó một phen run rẩy. Linh hồn của Ngọc Phi Dương bị phong ấn bên trong Tử Ấn đang kích động. Chỉ là hắn vô pháp thoát ra ngoài để lập tức đoàn tụ với đồng đội và thần nữ của mình.

Hiểu My nhìn sang Bách Lý Tà. Lo lắng hỏi.

– Bách Lý huynh, làm thế nào bây giờ?

Bách Lý Tà nhíu mày suy nghĩ một chốc. Sau mới lựa lời lên tiếng.

– Đợi sau khi ra khỏi nơi này, chúng ta có thể phá vỡ phong ấn, thả ra linh hồn của huynh ấy. Nhưng mà, muốn để cho Ngọc Phi Dương sống lại. Có lẽ, phải tìm cho huynh ấy một thể xác thích hợp. Chuyện này còn tùy vào cơ duyên. Muội đừng lo, sớm muộn cũng có cách a.

Nhận định của Bách Lý Tà làm cho Hiểu My tin tưởng, cô thoáng yên tâm. Tiếp theo đó, Tử Ấn được Thiên Vũ nhận lấy, đặt trong lồng ngực của mình.

Những vật phẩm đấu giá tiếp theo cũng được đưa ra. Thiên Vũ đấu giá được một thanh cổ kiếm bằng ngọc. La Hạo Nhiên thì đấu được một bình ngọc thượng cổ. Chẳng mấy chốc, đã tới vật phẩm đấu giá cuối cùng. 

Người chủ trì: Vật phẩm áp trục của đấu giá hội hôm nay là một quả loại Thủy ngọc xưa nay hiếm thấy. Thủy Ngọc này có niên đại mấy ngàn năm. Ngoại hình hoàn mĩ, linh khí thịnh vượng. Mời các vị cùng quan sát.

Thị nữ mang khay lụa lên. Bên trên khay lụa là một miếng ngọc hình oval, vẻ ngoài có màu xanh của nước. Bên trong có hoa văn hai màu lục và trắng, ẩn ẩn lay động. 

Miếng ngọc phát ra ánh sáng rất mạnh. Khiến cho toàn thể khán giả đều bị hấp dẫn. Ngay cả Bách Lý Tà cũng phải hoan hỉ thốt lên.

– Ha ha. Không ngờ, chúng ta đi mòn gót tìm không thấy, nơi này gặp gỡ lại chẳng mất công.

– Huynh nói thế là thế nào. Hiểu My rất tò mò.

Bách Lý Tà cười rực rỡ.

– Hiểu My. Nó là Hóa Hình thạch. Có thể dùng để bổ sung cho Như Ý côn của muội. Hoặc là chuẩn bị chế tạo lại thân xác cho Ngọc Phi Dương. Đều đặc biệt hữu dụng a.

– Vậy thì đập thôi.

Hiểu My và mấy người còn lại nghe nói vậy, cũng rất nhiệt liệt hoan nghênh miếng ngọc trên kia. 

Mỗ nữ hưng phấn la lên:

– Năm trăm vạn lượng bạc trắng.

Người chủ trì: “…”

Khán giả: “…”

Haiz, biểu hiện của bọn họ có cần phải khoa trương đến thế không. Hiểu My tự thấy bản thân mình rất vô tội nha. Đâu phải cô dư tiền dư bạc. Chỉ là tình thế ép buộc. Không nên bị mọi người tập trung chú ý và đàm luận rôm rả sau lưng thế này.

Nhưng mà, dù nói gì đi nữa, vật phẩm áp trục cuối cùng cũng được mỗ nữ thu lấy. Bách Lý Tà nhận lấy Hóa hình thạch. Lòng vui vẻ, thiếu điều hai mắt cũng nở hoa.

Đại hội đấu giá kết thúc tốt đẹp.

Nhóm người của Hiểu My trở lại khách điếm của mình.

Bọn họ bày trí kết giới xung quanh. Tiểu Huyễn cũng thi triển một màn ảo thuật rồi mới theo tỷ tỷ của cô nhóc vào phòng.

Một nhóm năm người, châu đầu lại nhìn Tử Ấn. Hiểu My sốt ruột lên tiếng:

– Làm thế nào phá bỏ phong ấn của Tử Ấn này?

– Máu của muội có sức mạnh đó. – Bách Lý Tà hiển nhiên đáp. Hơn ai hết, hắn là người được Hiểu My trực tiếp truyền máu cứu giúp, vì thế, rất rõ ràng dòng máu chảy bên trong cơ thể của Hiểu My. Thêm vào sức mạnh của Phật Pháp hòa nhập. Mỗi một giọt máu màu vàng kim của cô chính là chí bảo.

Hiểu My không chần chừ, lập tức cắn đầu ngón tay trỏ của mình, ép ra dòng Tâm huyết trân quý. Vừa nhỏ máu lên Tử Ấn, cô vừa rì rầm chúc phúc, nguyện cầu cho Ngọc Phi Dương.

Giọt máu màu vàng nhỏ vào Tử Ấn, bị hấp thụ hoàn toàn. Phật Văn truyền ra, thần thánh mà trang nghiêm đến kỳ lạ.

Hiểu My liên tục nhỏ máu và cầu nguyện. Một ngọn lửa hình hoa sen màu xanh biếc với viền vàng xuất hiện, bao bọc lấy thân hình mỗ nữ. Ấn ký hình Thanh Liên Thần Hỏa cũng bập bùng lay động trên mi tâm.

Nửa canh giờ trôi qua. Phong ấn trên Ngọc ấn được giải trừ. 

Ngọc Ấn phát ra một thanh âm rạng nứt rất nhỏ. Một luồng khói trắng từ khe hở đó, truyền ra bên ngoài.

Luồng khói nhanh chóng hóa hình thành một nam tử trường bào màu thiên thanh. Linh hồn trong suốt phiêu diêu, nhìn Hiểu My, lại nhìn mấy người Thiên Vũ, Bách Lý Tà, La Hạo Nhiên đầy hoài niệm.

– Chào mừng huynh trở lại.

Mọi người vui vẻ nói. 

Ngọc Phi Dương nỗi niềm phức tạp, tất cả hóa thành một nụ cười rất khẽ.

– Hai vạn năm. Ta đã trở về.

……………………………………………………………………………….

Linh hồn của Ngọc Phi Phương mặc dù bị đánh thức, nhưng mà hai vạn năm bị phong ấn trong pháp bảo của chính mình nên vô cùng suy yếu. Hiểu My đưa hắn vào bên trong quan tài bằng tinh thạch đen. Nơi đó linh khí dồi dào, thích hợp cho Ngọc tướng quân phục hồi, tu luyện.

Mọi người bồi hắn một thời gian rồi cũng ra ngoài.

– Không ngờ, bản thân Ngọc tướng quân sau khi quyết định luân hồi lại bị giam giữ linh hồn trong chính pháp bảo của mình. Trớ trêu a.

Tiểu Huyễn già đời thốt lên. Bọn người Hiểu My cũng thở dài, không còn lời nào để nói.

– Tiếp theo, chúng ta đi đổ thạch. Hi vọng tìm được tài liệu thích hợp. Phải tìm được loại ngọc tốt nhất điêu khắc thân thể cho Ngọc Phi Dương. Nếu muốn huynh ấy phục hồi như xưa, còn phải nhờ sự hỗ trợ của Hiểu My và tất cả những vị chiến tướng cùng các vị thần hộ vệ còn lại.

– Được, vậy chúng ta đi đổ thạch.

Xác định được mục tiêu kế tiếp, nhóm người Hiểu My lại xuất hành.

Đổ thạch thật ra cũng là một trò may rủi. Muốn tìm được loại ngọc trân quý giấu trong đá, không chỉ nhờ vào kinh nghiệm, kỹ thuật, mà đặc biệt phải nói tới thời vận của mỗi cá nhân.

Đổ phường đầu tiên tại Lam Điền Thành mà Hiểu My cùng đồng bọn của mình ghé vào cũng là nơi nổi tiếng của Ngọc Quốc. Hiểu My nhìn thấy, không ít khách hàng đến đổ thạch đều là những lão giả lớn tuổi và trung niên. Người trẻ thật sự rất hiếm. 

………………………………………………………………….

Đổ thạch là hoạt động tìm mua nguyên thạch phỉ thúy và cắt ra để lấy phỉ thúy bên trong, rộ lên mấy chục năm gần đây. Nguyên thạch phải cắt ra mới biết có phỉ thúy không và phỉ thúy giá trị bao nhiêu nên trong giới đổ thạch thường có câu “một đao nghèo một đao phú”, nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại nếu cắt ra không có phỉ thúy thì mất sạch tiền. Tỉ lệ đổ trúng là một phần mười và đổ trướng là một phần vạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN