Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!!
Chương 8: Trực Nhật Thật Đen Đủi
Tôi với… tôi với… tôi với… tiếp tục với…mẹ kiếp cái bảng bà khinh… Sao mày lại cao hơn tao vậy chứ?
Sáng nay đến lượt bàn tôi trực nhật vì vậy tôi đi sớm, không hiểu sao Đức Nhân lại đến muộn hơn thường ngày, vậy nên bất đắc dĩ tôi phải lau bảng để kịp khô khi vào tiết học. Nhưng sự thật cái bảng này đang chống đối tôi, rút cục tôi mang thù hằn gì với nó chứ. Tôi chỉ biết thầm than trong lòng, bây giờ mà nhờ người khác kiểu gì tôi cũng bị trêu về chiều cao khiêm tốn của mình, quân tử chịu thiệt chứ không chịu nhục.
Với… với… tiếp tục với
– Ối mẹ ơi!
Tôi thất kinh hét lên, tay tôi bị ai đó nắm trọn, sau đó nhanh nhẹn giựt khăn lau bảng của tôi. Vừa quay đầu lại đã đập mặt ngay vào lồng ngực của người đó, tôi vội lùi lại mấy bước. Hóa ra là Đức Nhân, cậu ta có biết cái hành động đi không hình về không bóng của mình rất dễ dọa chết những người yếu tim ngây thơ mong manh dễ vỡ như tôi không? Nhân nghiêng người xóa sạch góc trên bảng, một tay vẫn ung dung đút túi, mặt bị khuất sau đám tóc lòa xòa. có lẽ cậu ấy vừa đến, cặp còn chưa cất nữa kìa. Nhân ném khăn lên bàn giáo viên rồi đi thẳng về chỗ, với loại hành động này của cậu ta không chỉ tôi mà cả lớp đều rất quen thuộc, tôi chẳng để bụng.
– Cậu lau bảng, quét lớp, tớ đi đổ rác, đóng cửa sau giờ học.
Tôi gõ gõ vào mặt bàn thông báo cho Đức Nhân, cậu ta còn chẳng thèm ngẩn đầu lên nhìn, nhưng tôi biết cậu ta vẫn đang nghe. Tuyết Hoa ở bên cạnh nheo mắt, tỏ ý không vui, nó luôn thích những cậu trai mồm mép, ga lăng, chứ người trầm tĩnh như Nhân căn bản nó không muốn để vào mắt.
– Khả Vy, lần sau tao sẽ sắp xếp một cuộc hẹn khác, mày phải làm cho đàng hoàng đấy
– Không có hứng
– Hix, mẹ chỉ muốn con có một tấm chồng đàng hoàng, con nhìn con đi, 17 năm mà không có lấy mảnh tình vắt vai.
Cái bộ dạng mẹ vì con mà nói bày ra làm tôi phát cáu, tôi dùng sách đập vào đầu nó, chỉ mong mấy cái suy nghĩ với vẩn kia mau bay đi.
Giáo viên bước vào lớp, bắt đầu tiết học. Tôi ngán ngẩm nhìn bảng, rồi lại nhìn vào vở gì chứ tiết toán là giờ mà tôi sợ nhất, chẳng khác nào cực hình cả. Mặc dù tôi đã làm đủ cách, từ bắt chuyện, làm quen, dụ dỗ, lôi kéo, cầu xin van nài, cuối cùng môn toán chết tiệt vẫn nhẫn tâm buông tay rồi lạnh lùng nói rằng ” xin lỗi tớ nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu”. Đấy hỏi sao tôi không ghét toán chứ, thế là tôi ghét lây sang thầy dạy toán. Môn gì đâu mà thấy toàn số là số, nói thật chứ nhiều khi tôi còn chẳng hiểu vì sao phải học toán. Bạn cứ thử ra chợ vào nói với cô bán rau thế này ” cho cháu mua sin2x+ cos7x- sinx của mớ rau muống” xem, tôi cá là bạn chẳng còn răng mà gặm rau nữa đấy chứ. Mỗi lần đứng trước thầy toán là đầu óc tôi đều mơ hồ, trống rỗng, tim đập chân run, e thẹn hệt như thiếu nữ đang yêu.
Tôi nhớ trong một lần dự hướng nghiệp cho lớp 12 một bạn trong lớp đã nói thế này “học sư phạm đi gõ đầu trẻ, học xây dựng về làm phu hồ, học nông nghiệp trồng rau chăn bò, mà học vẫn tải thì đi lái xe ôm”. Lúc ấy cả lớp đều phá lên cười, nhưng ngẫm ra cũng đúng thật. Tôi chẳng phê phán gì nền giáo dục Việt Nam, nhưng có quá nhiều cái mơ hồ, mà cải cách thì liên tục, càng cải cách xa cách. Đấy, lại luyên thuyên rồi.
Thật ra tôi học toán cũng không tệ, nhưng so với mấy môn khác thì toán là yếu nhất( tất nhiên vẫn hơn thể dục) vì tôi muốn đi du học, cho nên kiến thức hiện tại chưa đủ để thực hiện mong muốn đó.
– Khả Vy, Diệp Khả Vy, tôi gọi em đấy, đứng lên trả lời câu hỏi của tôi
Thầy toán kéo tôi ra khỏi đám mây mơ màng, cầm thước gõ lên mặt bảng, chỉ vào cái đề dài ngoằng nghèo hại não. Tiêu rồi, nãy giờ tôi có nghe gì đâu mà biết? Thầy nhìn tôi chằm chằm, thấy Tuyết Hoa có ý định nhắc tôi, thầy lườm rất đáng sợ. Nhìn đông nhìn tây cuối cùng tôi không biết đáp án, vậy là oanh liệt hi sinh ngồi sổ đầu bài. Vô lí, tôi không trả lời được thì đã sao? Sao lại bị ghi chứ?
Dòng chữ “làm việc riêng trong giờ” đỏ chói trong sổ đập vào mắt tôi. Thầy ơi em nào có? em bị oan mà!
– Hãy nêu cảm nghĩ của em về đoạn văn sau…
Giờ văn hôm nay viết bài nghị luận, cô Oanh ở trên bản thao thao bất tuyệt về đề bài, Tuyết Hoa với tay tôi thủ thỉ
– Đề bảo viết cảm nghĩ của em mà chấm theo cảm xúc của cô, bất công
Tôi gật đầu ra chiều đồng tình với nó, nhưng cái gật đầu bỗng nhiên cứng đờ khi cô Oanh bắt đầu mở sổ sinh tử. Mặt biến hóa đa dạng, nếu không phải là học sinh của cô dám chắc tôi sẽ nghĩ cô tắc kè chuyển thế, nhìn màu sắc trên mặt phong phú chưa kìa. Cô nhìn sổ đầu bài sau đó lại nhìn tôi rồi lại nhìn sổ. Cứ tưởng tượng thế này nhé, trong mắt cô tôi là viên ngọc trân quý tỏa sáng hào hoa, là công thần khai sáng nước nhà, nhưng trong mắt thầy toán, tôi chẳng khác gì cục đá ven đường cần được mài dũa mà mãi chẳng thấy bóng, là tội thần thiên cổ. Thiên tử phạm tội xử phạt như dân, điều này tôi hiểu, dù cô có qúy tôi đến đâu.
– Khả Vy, hôm nay em ở lại trực nhật
– Thưa cô hôm nay vốn là bàn bạn Vy trực nhật ạ _Tên mất dạy nào đó nhao ra tố tội, tôi liếc xéo cậu nam sinh, được rồi, thù này không báo không làm quân tử (tôi vốn đã chẳng phải quân tử)
– Vậy bàn em ở lại dọn thư viện, giáo viên trông coi thư viện đang cần người giúp
Cô Oanh không nhanh không chậm tiếp lời, cô ơi em bị oan mà, sao cô nỡ đối xử với em như thế? Dù sao giáo viên cũng không có lỗi lỗi tại mình ngu. Mà khoan, cô bảo “bàn” tức là cả Đức Nhân cũng phải ở lại sao? Không được, tôi làm sai, tôi cũng chẳng muốn kéo người khác chịu tội cùng (thật ra là không dám kéo).
– Thưa cô, dọn thư viện chỉ cần một mình em thôi ạ_ Tôi vội đứng lên thanh minh, nói là một mình chứ thế nào tôi chẳng lôi Tuyết Hoa ở lại cùng.
– Hai người dọn sẽ nhanh hơn
Có trời mới biết cô đang nghĩ gì, nhưng có khi nào cô lấy việc công trả thù riêng không? Đức Nhân coi cô như không tồn tại, à không cậu ta coi cả lớp không tồn tại, căn bản chẳng để giáo viên nào vào mắt, người nghiêm túc như cô Oanh nhất định thấy bị sỉ nhục. Tôi ái ngại nhìn cậu ta, tôi không cố ý nha, cậu đừng giận.
Nhân lúc ra chơi tôi tranh thủ dọn lớp, như đã phân chia cầm thùng rác đi đổ, ai dà thật khổ mà. Nỗi bức xúc lại tăng lên ngùn ngụt, thầy toán đang ghét, sao thầy không niệm tình tôi là học sinh gương mẫu mà tha cho tôi kia chứ? Cũng bởi không chú ý mà tôi khi đi tới cầu thang chân nam đá chân chiêu tự mình vấp ngã, thùng rác trong tay tôi bay lên, lượn thành một hình vòng cung đẹp mắt, rác trong đó cũng bay lên rơi xuống như hoa rụng mùa xuân. Đấy máu nghệ sĩ lại nổi lên rồi, đáng sợ hơn là tôi nhìn thấy bóng người đang đi đến, cũng đứng sững lại như tôi
– KHÔNGGGGGGGGGG………………
Tôi bắt chước mấy vị nữ chính trong phim, vươn tay ra níu kéo, vẻ mặt tuyệt vọng, hét một tiếng thê lương xé lòng. Não phân tích tôi phải chạy qua đó xin lỗi người ta, tim lại phân tích nên chuồn ngay lập tức. Vì sao à?
Thùng rác có chứa những gì? Nước ngọt, xôi hộp, bánh mì, mì cốc, ti tỉ những thứ đồ ăn sáng mùi vị một khi kết hợp sẽ day dứt khó quên, chưa kể đến thành phần đen đen bẩn bẩn không xác định bám trong đó nữa. Tôi chôn chân đứng nhìn người kia bị rác lưu luyến dính đầy người. Hít một hơi sâu, tự nhủ mình là công dân gương mẫu, không thể vô trách nhiệm tiến về phía người đó (thật ra là sợ không chạy nổi)
– Xin lỗi xin lỗi, em không cố ý, xin lỗi
Tôi rối rít cúi đầu, nhanh nhẹn phủi rác trên người nọ, vẫn không dám nhìn
– Được rồi, không sao, là anh không kịp tránh
Thanh âm nhẹ nhàng mang theo ý cười văng vẳng bên tai, khiến tôi nhịn không được mà ngước lên. Thánh thần thiên địa ơi, Ngọc Hoàng thượng đế ơi, thánh Ala chúa Giê-su thần Zues và Đức mẹ đồng trinh ơi… sao lại là anh? Cái anh chàng tôi gặp ở trong hiệu sách hôm trước…tên gì ấy nhỉ? Lần sau gặp lại rơi vào tình huống này, da mặt tôi dù có dày cũng bị nung chín rồi. Đừng nhận ra tôi đừng nhận ra tôi đừng nhận ra tôi, anh đẹp trai như thế, trước mặt anh lại gây chuyện mất mặt như vậy, muốn chui xuống lỗ trốn quá!
– À! cô bé hôm trước Khả Vy phải không?
Anh… tên gì nhỉ? Cười với tôi rất thân thiện, tôi luống cuống kéo anh chạy thẳng một mạch đến khu vệ sinh, dùng nước lau sạch những vết dơ trên áo, tay chân lóng ngóng, chỉ biết làm theo bản năng. Kỳ Khôi cứ mặc kệ cho tôi vò nhăn nhúm áo, dùng nước bôi bẩn chỗ sạch mà mặc kệ chỗ bẩn.
Gió trên sân trường vẫn đem theo cái nắng đặc trưng của mùa hạ, oi nồng khó chịu vô cùng. Tôi cầm hai chai nước chạy từ canteen đến ghế đá Kỳ Khôi đang ngồi, đưa nước cho anh lại cố thêm biểu tình hối lỗi. Kỳ Khôi chỉ cười, mở chai nước rồi đưa cho tôi.
– Em xin lỗi, hại anh bị bẩn
– Không sao, dù sao anh cũng xong việc rồi
Anh lại cười, thú thật đấy là anh hiền, chứ nếu là tôi, có ai quăng rác vào người bất kể là vô tình hay cố ý tôi đã sớm đào huyệt đem đi chôn ngay và luôn rồi.
– Mà sao anh lại ở đây?
– Anh có việc nên ghé qua, luôn tiện định ghé thăm đứa em cũng học ở trường này, nhưng chắc nên thôi rồi
Kỳ Khôi ái ngại nhìn xuống vạt áo ướt sũng nhăn nhúm, còn tôi ái ngại nhìn khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh của anh. Anh mà bước chân vào đây chỉ sợ sẽ chết trong tay đám con gái hám trai, mà tôi một người tôn sùng cái đẹp, tất nhiên không muốn nhìn hoa vùi liễu dập rồi.
– Bây giờ em phải về lớp, khi nào rảnh sẽ mời anh đi ăn coi như xin lỗi
Vừa nhác thấy bóng bác bảo vệ chuẩn bị đánh trống, tôi hối hả chào Kỳ Khôi rồi vội chạy lên lớp, còn chẳng kịp nhìn anh phản ứng như thế nào.
***
– Mùa xuân của thiếu nữ đang yêu đã đến rồi
Tuyết Hoa ca đi ca lại điệp khúc như tụng kinh bên tai tôi.
– Không thể tin được, cứ nghĩ Khả Vy nhà mình ngây ngô thế mà lại có một anh đẹp trai soái ca để ý, nói đi, khai hết cho tao nghe hurry up! (nhanh lên).
– Người ta có tình yêu thì kệ người ta, ở đấy soi mói vui lắm sao? Cái ngữ cậu cả đời chẳng ai thèm ngó đến, chỉ có thể ghen tị thôi_ Phong chen ngang sự hào hứng của Tuyết Hoa hất hàm châm chọc
– Cái thằng head buffalo face horse (đầu trâu mặt ngựa) kia thích ăn đập lắm hả? come on!
– Ok, like is afternoon ( thích thì chiều)
Vậy là ai đứa một nam một nữ lớn đầu rồi còn chạy quanh hành lang gân cổ cãi , cố tình thể hiện làm mình làm mẩy với nhau, tôi nhìn theo cười ngặt nghẽo, rồi nhìn Thiên Huy đang đứng bên cạnh chán nản than thở.
– Hôm nay cậu về trước đi, tớ bị phạt ở lại trực nhật còn lâu mới có thể về
Thiên Huy chỉ gật đầu không nói gì, sau đó bước về lớp.
***
Hoang tàn, vắng vẻ, không một bóng người, thư viện của trường rất thích hợp làm nhà ma rồi đấy. Sau khi bàn giao công việc xong cô thư viện để mặc tôi và Đức Nhân tự xoay sở. Hai người một chổi quét, một chổi lau, xô nước… Cái không khí bây giờ vừa u ám vừa lạnh lẽo đến tận sống lưng. Đức Nhân luôn im lặng, cứ nhìn tôi như thế, cảm giác da thịt bị cậu ta nhìn đến cháy xém rồi, con người này đúng là đáng sợ. Tôi ái náy bảo cậu ta.
– Hay cậu về trước đi, dù sao cũng không phải lỗi của cậu, tớ tự làm được rồi.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua tóc, vừa mềm vừa chói lóa, dưới những lọn tóc đen là khuôn mặt trầm tĩnh, một lời cũng không đáp, Trong trường mọi người đã về hết, thư viện nằm ở cuối hành lang càng âm u tĩnh mịch, trong buổi chiều tà gợi lên nét buồn mang mác. Không hiểu sao hòa cũng bóng người Đức Nhân lại thập phần thê lương. Bầu không khí này quá khó xử, cuối cùng Đức Nhân xoay người rời đi trước, tôi thấy cậu ta hình như khẽ gật đầu, như thể khen tặng sự sáng suốt của toi. Quên đi, ở cùng Đức Nhân đúng là đáng sợ, mau mau giải tán cậu ta mới là thượng sách.
Đức Nhân đi rồi, thư viện đã vắng vẻ nay còn âm u hơn, mấy câu chuyện ma quỷ mà các anh chị khóa trước kể cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi, Tuyết Hoa không ở lại cùng tôi, thật sự đây là một thử thách dành cho người yếu bóng vía như tôi mà. Trấn tĩnh lại, tôi bắt đầu dọn dẹp.
Tiếng bước chân rõ ràng vang lên trong không khí, truyền tới một làn sương lạnh lẽo cả sống lưng, có ai đó đang tiến về phía này, không phải tiếng giày cao gót của cô thư viện. Tôi hơn run sợ, vờ như không nghe mà lại thấy cả người cương cứng, mồ hôi cứ vậy túa ra.
Cảm nhận có người đứng sau mình tôi lấy can đảm quay ra, là Đức Nhân, quả nhiên là đi không hình về không bóng, sau này mà chết cậu nhất định rất thiêng đấy. Tôi nghi hoặc nhìn, cậu ta quên đồ sao?
– Đáp án bài toán ấy là x-2
Đức Nhân lạnh nhạt nói từng chữ, tôi ngây người ột lúc mới hiểu ra, cậu ta đang nói về kết quả bài toán mà tôi trả lời sai. Đùa sao? sao lúc ấy không nhắc? Cậu trẻ của tôi à, bây giờ mới nói còn tác dụng nữa sao? Hay là cậu muốn khoe, cậu ngủ mà còn biết câu trả lời? Không đợi tôi suy đoán, Đức Nhân bước vào, cầm lấy chổi lau, lặng lẽ dọn dẹp. Cái này là tinh thần trách nhiệm bỗng dưng nổi lên à? Cậu ta quay lại để nói kết quả, thuận tiện giúp tôi sao? Dù đầy nghi hoặc trong lòng nhưng tôi vẫn vô cùng cảm kích. Nhưng nếu cậu ta nói sớm hơn tôi đâu có bị phạt chứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!