Bạn Thân Tôi Là Gái Gọi
Chương 17: Vyy Và Duyy
Tàn dư của những mẫu thuốc lá vụn vặt khắp dưới chân của Vy và Tôi đêm qua để lại..
Tôi đứng lên và trở về sau một đêm đầy bão tố trong lòng..
Tiết trời sáng sớm Sài Gòn hanh khô kèm chút gió khiến lòng người ảm đạm hơn bao giờ hết..cái tiết trời chưa bao giờ làm lòng người được thoải mái hơn…
Biết gì không, tôi quên lấy cả số điện thoại của nó để liên lạc..
Cảm giác gặp lại con bạn mình sau bao năm xa cách không thân thiện một chút nào, cảm giác nó cứ xa cách cứ lẩn tránh cứ như một người xa lạ chưa từng gặp.
Tôi về ngủ với cái bụng cồn cào vì không thể nuốt nổi một thứ gì.
Ngán ngẫm đến tột độ.
Úp mặt ngủ một giấc cho qua ngày dài
Rồi lại tiếp tục công việc, một thằng lễ tân rách, điều đào nát…
Hôm nay tôi không có hứng thú thật sự với công việc, không muốn điều đào, không muốn tiếp khách…
Tôi cứ kệ mẹ mọi thứ, nhấp từng ngụm đen đá đắng ngắt..rít từng hơi thuốc cho tâm trí nó phiêu lãng đi một tí…
Anh Dương đến (chủ ks người gọi cáp Vy cho tôi )
– Anh Dương
– Sao đấy em
– Con bé hôm qua đúng giá là bao nhiêu anh?
– 7 triệu một chén
– Vcl sao anh gọi có 3 tịu thế lại cắt 500 cho em.
– Không có anh giờ chắc nó ngồi sau song sắt rồi ấy, 3 tịu là cái gì.
N g ồ i s a u s o n g s ắ t!?
– Ôi thiếu gì đào sao lại đưa con bé già thế anhh
Tôi cố tình dò xét thêm
– Con bé đấy già à, già cái đầu chú, mới 95 mà già gì
Phuttt !
Ngụm nước trong mồm vừa uống chợt phụt ra hết, tôi phì cười trước ánh mắt của mấy người ở đó
– 95 á
– Ơ thằng dở người này, nhìn nó già lắm à. Xinh thế còn gì mày
– Chắc không phải guu của em ruifii
– Mày guu đéo gì. Hấp , làm việc đi
Giọng điệu nghe như muốn bảo tôi là thằng nhiều chuyện ấy, mà đúng là tôi cố tình nhiều chuyện để moi thêm thông tin. Còn mọi khi cạy răng nửa lời tôi cũng không nói một câu.
– Mà khoangg anh, cho em số nó luôn đi, anh VP sang em khỏi gọi qua anh..
– Có cái lol xin số nó, đâu raaa
– Mỗi lần có khách phải gọi anh à?
– Cứ gọi anh, mà con bé đó khách thường không gọi nha
– Nó tên gì anhh
– Nhi
Hahaa! Nhi cơ đấy. Dm anh đéo phải chủ em thì em trẻ trâu với anh rồi, em tha anh đấy. Vì em không muốn thất nghiệp thôi nha anh…
Tôi thầm nghĩ trong đầu chứ đéo dám nói ra..
Giờ sao nhỉ? Nghĩ thì dễ mà làm nó khó thế nhỏ?
Leave me light onnnn!!
Bài nhạc chuông điện thoại bất chợt reoo lên.
Một số lạ gọi tới
– Đang làm hả
Một giọng nữ
– Ai vậy
– Đoán thử
– Biết rồi, sao thế !
Tôi cố tỏ ra giọng điệu không tò mò lắm..
– Đi nhậu đi
– Rồi ai làm thay tao, sao biết số tao ?
– Kêu ông Dương gởi, nói cho số thằng lễ tân.
– Lễ cái ȶɦασ mẹ mày à lại còn thằng. Nghiệt súc
– Gâu Gâu
– Đéo đùa
– Điiii
– Đi kiểu đéo gì được ! Dm bị đuổi sao
– Tao nuôi
– Nuôi mẹ mày ấy, tao không bám váy đàn bà, số mày đây à?
– Không, ngu sao lấy số tao gọi mày.
– Vậy cút !
– Mày nhớ nha
– Cút?
Đang gay gắt trong điện thoại với con Vy..
Ông Dương lên tiếng nên tôi kết thúc cuộc gọi luôn.
– Ê thằng kia, sao ồn như cái chợ bán lol thế, yên anh nói chuyện nào…
– Hả! Ồn như chợ bán lol…ở đâu bán em ra mua một thúng anh ơi..
– Trong mồm mày ra ý
=))
…
Chậc !
Tôi giả làm thanh niên cứng thôi, chứ tôi thật sự tò mò lắm, và sự tò mò của tôi đảm bảo hơn những người khác rất nhiều vì nó là bạn thân tôi mà !?
Nếu không như thế nó sẽ dè chừng và tạo khoảng cách với tôi, còn nếu tôi cứ như thế tỏ ra bình thường nó sẽ có cảm giác tôi vẫn là bạn nó, không kì thị, không tò mò.
Leave me light onnnn !!
Chuông điện thoại lại reoo lên
– Đi, tao buồn
– #Đọc Truyện(@×`÷$¶`!”)`÷`($|)`¶
– Đm điên à.
– Để xin đã, đéo biết nói sao, tháng được off 1 ngày hôm qua đã đi rồi.
– Nghỉ mẹ đi, làm đéo gì.
– Hic, dạo này thô bạo quá nha.
– Vy chết rồi. Lẹ đi
Cúp máy ! Tôi lấy hết bình tĩnh lại xin chủ nghĩ, tôi thân với a Dương nhưng vợ anh Dương mới là người quyết định, nên buộc phải xin chị chủ..nhưng tôi khá nhùng bà chị này, bà chị người bắc , tôi đã nghe chị chửi con bé tạp vụ rồi. Chị chửi hay như hát, ai nghe chị chửi chắc chắn cảm động mà khóc, nếu không khóc chắc chắn sẽ đập cho chị khóc vì chị chửi kinh vãi cả lông lol luôn.
– Chị, em em nó bị sốt siêu vi chị cho em nghỉ đêm nay được không chị
– Mày nghĩ ai làm
– Dạ em nhờ con bé tạp vụ trông hộ, em cũng ở gần đây có gì em chạy về hỗ trợ nó.
– Mày vừa gọi nó là gì
– Dạ Tạp Vụ.
– Ừ nếu nó biết làm lễ tân chị có tuyển mày không mà nhờ trông hộ..
Ơ ! Đjt me, chị nhỏ hơn em nhưng chị là chủ nên em mới lịch sự tử tế với chị mà sao chị cứ hãm lol cành cạch thế này. Chị có biết 2 năm em ở Hà Nội em ngán ngẫm gái Bắc như nào không hả..oan nghiệt quá mà..vớ phải chị..mà thôi, chị đẹp nên em tha đấy…
– Thế thôi em làm tiếp vậy, chỉ sợ nó lên cơn co giật không ai đưa vào viện thôi chứ em cũng lười
– Thôi mày nghỉ dùm chị đi.
– =)) v â ngggg
” Nắm được điểm yếu của phụ nữ thì bạn đã nắm cả nữa thiên hạ rồi, điểm yếu của phụ nữ ấy mà, yếu lòng ”
– Này, off được rồi
– Hẹn hò ở đâu, à mà qua đêm nhé
Chậc ! Nghe câu qua đêm sao thấy nao núng trong lòng…
– Rẻ trái rẻ phải cuối cùng cũng rẻ vào lòng anh..
– Nhảm lồn
Cụp !
Tiếng cúp máy chua chát dứt khoác..
Qua đêm ! Qua đêm à ! Qua đêm sao ?
Vy không còn là Vy của hôm qua nữa..là Vy của sau này.
Được, tôi lại phải đi ủi cái áo sơ mi trắng cất 8 năm chưa dám mặc..vì mặc sơ mi trắng nghe nói làm các em lo lắng.
Quần tây màu xám kèm với áo sơ mi trắng thì phải nói là các em gái chỉ có điêu đứng điên đảo đòi đ* ngay..
Nhìn vào gương đá mắt một cái..hoàn hảo!
Xuống lấy xe để qua đón cái Vy qua đêm..
Nhìn cái chìa khóa trêи tay, nhìn lại cái xe wave ghẻ, nhìn lại bộ đồ mình mặc…
Đéo khác gì một thằng nhà quê với combo đồ tay đi wave ghẻ, ghẻ cỏn nhẹ, nó còn rách nát nữa…
Thôi lên thay đồ..quần đùi áo thun vậy….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!