Bản Thông Báo Tử Vong - Q.1 - Chương 11: Trận Giao Đấu Cuối Cùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Bản Thông Báo Tử Vong


Q.1 - Chương 11: Trận Giao Đấu Cuối Cùng



16 giờ 11 phút ngày 25 tháng 10.

Trong tòa nhà Long Vũ.

Cuối cùng La Phi cũng quay trở lại.

Lúc này lực lượng tham chiến của hai đội cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc

nhiệm đều tập trung ở trong đại sảnh tầng 1, chuẩn bị lắng nghe Hàn Hạo bố trí

tỉ mỉ công tác bảo vệ.

Liễu Tùng vừa nhìn thấy bóng dáng La Phi, lập tức đi lên.

“Thế nào? Cần tôi làm những gì?” Cậu vội kéo La Phi ra khỏi chỗ đông

người, hỏi đầy vẻ lo lắng.

La Phi lại đưa ra câu trả lời khiến cậu vô cùng ngạc nhiên: “Không, không

cần làm gì cả.”

“Gì cơ?” Liễu Tùng kinh ngạc mở to mắt, “Anh bảo tôi làm tốt công tác

chuẩn bị, tôi đã liên hệ được với chính ủy trong đội, ông ấy luôn chờ đợi tôi hội

báo. Bất luận tình hình nghiêm trọng ra sao, chúng ta đều có thể nói với ông ấy,

ông ấy chắc chắn sẽ truyền đạt lên lãnh đạo cấp cao!”

La Phi trầm mặc giây lát: “Bây giờ vẫn chưa cần… tất cả chờ qua tối nay hãy

nói sau.” Sau đó anh dõi mắt tìm kiếm một hồi, bèn hỏi: “Doãn Kiếm đâu?”

“Hàn Hạo nói không thấy anh ta đâu cả, chắc chắn là chạy rồi!” Liễu Tùng

hạ thấp giọng, “Nếu như còn không mau hành động, sau này muốn bắt anh ta sẽ

khó khăn đấy!”

La Phi lặng lẽ nhìn Liễu Tùng, có rất nhiều điều không thể nói cho rõ được,

cuối cùng anh chỉ có thể vỗ vỗ vai đối phương, nói đầy chân thành: “Tin tôi đi,

đối với cái chết của đội trưởng Hùng, chắc chắn tôi sẽ có lời giải thích đầy đủ

cho cậu.”

Liễu Tùng bất lực “hi” một tiếng, không hiểu đối phương đang ẩn ý điều gì.

Nhưng chính cậu lại không nắm được bất cứ chứng cứ gì chứng tỏ Doãn Kiếm

câu kết với địch, đối mặt với cục diện này, mặc dù không cam tâm, nhưng lại

không làm được gì cả.

283

“Được rồi chúng ta đến đằng kia đi.” La Phi chỉ về hướng mọi người tập

trung, “Nghe đội trưởng Hàn bố trí nhiệm vụ tác chiến hôm nay, đây mới là việc

quan trọng nhất hiện giờ.”

Và Hàn Hạo lúc này cũng nhìn thấy La Phi, ánh mắt anh cũng lóe sáng, lớn

tiếng hỏi: “Cảnh sát La, tình hình bên đó ra sao?”

“Hoàng Thiếu Bình chính là Viên Chí Bang, đồng thời cũng chính là

Eumenides trước đây. Anh ta đã chết rồi, nhưng tội ác vẫn tiếp diễn.” La Phi

đến bên cạnh Hàn Hạo, nói sơ qua tình hình một lượt, còn về việc Thiết Đại

Lâm, Đặng Hoa dính líu đến tiền bẩn, Mộ Kiếm Vân gặp nạn không tiện tiết lộ

ra trước mặt mọi người, anh đều bỏ qua.

Hàn Hạo nghiêm túc lắng nghe xong, tiếp đến anh căng thẳng suy nghĩ,

huyết dịch từ từ dâng lên não bộ, hiện ra từng đường gân xanh. Sau đó anh trầm

ngâm hỏi: “Vậy cũng có nghĩa là, bây giờ có một Eumenides mới, chính hắn đã

gây ra tất cả những vụ huyết án gần đây?”

La Phi gật đầu: “Đây là một người không có bất cứ tài liệu nào, không có bất

cứ ghi chép nào, có vẻ như chưa từng tồn tại.”

“Vậy thì cứ để chúng ta đợi hắn đi.” Hàn Hạo nghiến răng nói giọng âm u,

“Hôm nay sẽ là ngày tận thế của hắn!”

Các chiến sĩ tham chiến của đội cảnh sát đặc nhiệm vây quanh Hàn Hạo,

trong lòng họ đã hừng hực ngọn lửa căm hận chỉ muốn báo thù. Cho dù là Liễu

Tùng, trong thời khắc đối mặt với kẻ thù lớn nhất này, cũng tạm thời vứt bỏ mối

vướng mắc với Hàn Hạo, chờ đợi đối phương ra lệnh.

Phương án bảo vệ do Hàn Hạo và Đặng Hoa cùng thương lượng sắp xếp nên.

Hệ thống bảo vệ trong nội bộ tòa nhà Long Vũ không thể nào bị đột phá,

trọng điểm công việc chính là sau khi Đặng Hoa rời khỏi tòa nhà Long Vũ, làm

thế nào để bảo đảm an toàn cho ông ta.

Dưới sự kiên quyết của Đặng Hoa, việc bảo vệ sát sườn cho ông ta vẫn do

đội ngũ vệ sĩ riêng của ông ta đảm nhiệm. Và cảnh sát thì chủ yếu phụ trách

cảnh giới vòng ngoài và kiểm tra khu vực ra vào. Đặng Hoa sẽ rời khỏi tòa nhà

Long Vũ vào lúc 18 giờ 30 phút để ngồi chuyến bay 20 giờ 40 phút đến Bắc

Kinh. Theo như kế hoạch, Liễu Tùng dẫn các thành viên của đội cảnh sát đặc

nhiệm xuất phát trước, bảo đảm sự an toàn và thông suốt đối với tuyến đường

đi. Còn đội xe của Đặng Hoa thì lại xuất phát đồng thời cùng với các thành viên

của đội cảnh sát hình sự do Hàn Hạo dẫn đầu. Sau khi đến sân bay, Đặng Hoa

sẽ ngồi đợi một lát trong chiếc xe chống đạn của mình, cảnh sát sẽ dẹp bớt

người để dọn đường, đồng thời làm xong hết các thủ tục check in. Sau đó, Đặng

284

Hoa mới xuống xe, ông ta sẽ đến thẳng cửa kiểm tra an ninh, và tiến vào đại

sảnh đợi máy bay giữa từng lớp bảo vệ dày đặc.

Cả quá trình này, cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài đã được hạn chế

xuống thấp nhất có thể. Chiếc xe Bentley của Đặng Hoa sẽ trực tiếp lái thẳng

đến trước cửa tòa nhà Long Vũ, ông ta chỉ cần bước qua được cửa xoay là có

thể lên xe. Đồng thời, chiếc xe Bentley cũng sẽ lái thẳng đến cầu thang máy bên

cạnh khu đỗ xe ngầm của sân bay, Đặng Hoa xuống xe là có thể vào ngay được

cầu thang máy. Trong những quá trình này, không chỉ những người thường

xung quanh bị hạn chế tiếp cận, mà những vệ sĩ sẽ bảo vệ sát sườn, các phương

thức phòng bị vô cùng kín kẽ.

Quá trình duy nhất không thể cắt đứt mối liên hệ với thế giới bên ngoài

chính là khoảng thời gian chờ đợi ở trong đại sảnh đợi máy bay, bởi vì cảnh sát

cũng không thể nào tước đoạt quyền của các hành khách khác tiến vào đại sảnh

chờ máy bay. Nhưng đã qua được cửa kiểm tra an ninh, những người tiến vào

đại sảnh chờ máy bay không thể nào mang bất cứ hung khí gì. Cộng thêm với

sự bảo vệ của vệ sĩ và sự giám sát của cảnh sát, cho dù Eumenides có trà trộn

vào trong hành khách thì hắn có thể làm được gì đây? Và đại sảnh chờ máy bay

lại là một không gian hoàn toàn khép kín, chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào,

Eumenides sẽ bị rơi vào vòng vây trùng điệp, muốn trốn thoát còn khó hơn lên

trời!

Mọi phân tích đều chỉ ra rằng: hành thích Đặng Hoa vốn là một nhiệm vụ

không thể nào hoàn thành.

Nhưng trước đây Eumenides lại nhiều lần chứng minh: Hắn là một người có

thể biến những điều không thể thành có thể.

Cuộc giao đấu này đã bị trì hoãn mười tám năm, rốt cuộc sẽ xuất hiện kết

cục thế nào nhỉ?

Đáp án sẽ được hé mở trong mấy tiếng đồng hồ tiếp theo đây.

Sau khi bố trí xong nhiệm vụ, lực lượng cảnh sát đặc nhiệm của Liễu Tùng

xuất phát trước. Còn La Phi thì lại đi cùng với Hàn Hạo và mọi người, vẫn tiếp

tục chờ đợi ở đại sảnh. Anh biết rõ điểm then chốt của tất cả sự việc tối nay, chỉ

cần canh giữ điểm then chốt này, là có hy vọng bắt được Eumenides.

Hàn Hạo cũng đang chờ đợi, chờ đợi điểm then chốt đó. Đó chính là cơ hội

duy nhất để anh lật ngược thế cờ. Anh đã thua quá nhiều, trận chiến này không

có con đường nào để lùi nữa cả!

Dưới áp lực lớn, đôi mắt Hàn Hạo đầy tia máu, thời gian dần kề cận, trạng

thái tinh thần của anh vô cùng căng thẳng, sắp đến bên bờ sụp đổ.

285

Vết máu trên cần số xe cảnh sát suýt chút nữa tiết lộ bí mật của anh, may mà

Doãn Kiếm đã giúp anh che giấu.

“Một sai lầm nhỏ, tạo thành một sai lầm lớn, tiếp đến, lại là một sai lầm lớn

hơn nữa… Sau khi anh đi bước đầu tiên bị sai, là không thể nào quay đầu lại

được.”

Hàn Hạo chính là đi từng bước như vậy, bắt đầu từ buổi đêm một năm trước.

Uống rượu chính là bước đầu tiên. Chất men khiến anh tê dại, cũng làm giảm

sút sự nhanh nhạy và khả năng phán đoán của anh. Điều này đã tạo nên bi kịch

khiến ai nấy đều tiếc nuối trong cuộc đọ súng ở công viên Song Lộc Sơn.

Lúc đó Chu Minh và Bành Quảng Phúc đã bị dồn đến góc của dãy núi giả

sơn, còn Hàn Hạo và Trâu Tự lại bao vây từ hai hướng. Hàn Hạo đã gặp bọn

cướp trước, Chu Minh giơ súng lên bắn trước, viên đạn bắn trúng vào đùi Hàn

Hạo, Hàn Hạo lập tức bắn trả, nhưng động tác của anh đã chậm hơn bình

thường rất nhiều.

Đúng lúc này, Trâu Tự chạy đến từ sau một hòn núi giả sơn, vừa vặn xuất

hiện ở mé bên hai tên cướp. Thấy Chu Minh nổ súng, trong tình thế nguy cấp,

anh không kịp suy nghĩ gì, lao mình vồ đối phương ngã xuống đất. Chính ngay

lúc đó, tiếng súng của Hàn Hạo vang lên.

Viên đạn đó không bắn trúng tên cướp, mà lại trúng tim của Trâu Tự.

Trâu Tự ngã xuống, nhưng anh vẫn dồn chút sức lực cuối cùng, ấn chặt lấy

Chu Minh, đồng thời giành được súng của đối phương. Hàn Hạo cũng lê cái

chân bị thương cố lao lên trước.

Bành Quảng Phúc nhìn thấy khí thế của hai người như vậy, không dám chiến

đấu, cuống cuồng tháo chạy.

Hàn Hạo dùng súng khống chế Chu Minh, và Trâu Tự do đã bị thương ở tim,

sau khi thở hắt ra, liền trút hơi thở cuối cùng. Tận mắt chứng kiến chiến hữu bị

chết thảm dưới tay súng của mình, Hàn Hạo đau đớn khôn tả, anh ngẩng đầu lên

trời gào thét. Chu Minh thì lại co ro trong góc, luôn miệng xin tha mạng.

Nhưng Hàn Hạo lúc này đã hoàn toàn bị nuốt chửng bởi sự phẫn nộ và tự

trách mình, cộng thêm tác dụng của chất men, anh đã không thể nào kiểm soát

được hành vi của mình. Mặc dù Chu Minh đã hoàn toàn không còn sức kháng

cự, nhưng anh vẫn giơ súng nhằm thẳng vào đầu đối phương, bóp cò như để

phát tiết.

Máu tươi của Chu Minh đã bắn tóe vào mặt Hàn Hạo, và anh cuối cùng cũng

tỉnh táo ra đôi chút. Lúc này anh đã ý thức được một loạt sai lầm mà mình đã

286

phạm phải. Những sai lầm này đủ để hủy hoại cả con đường làm nghề cảnh sát

hình sự của đời mình.

Sau khi trải qua sự giằng co và do dự ngắn ngủi, anh quyết định che giấu

những sai lầm này.

Mặc dù không có ai làm chứng, nhưng hiện trường đã để lại ba viên đạn.

Hàn Hạo bắn hai viên, đã giết chết Trâu Tự và Chu Minh. Viên đạn Chu Minh

bắn ra đã bắn bị thương Hàn Hạo. Những vật chứng này đủ để cảnh sát suy

đoán ra được chân tướng sự việc.

Anh bắt buộc phải làm gì đó.

Hàn Hạo vạch vết thương ở trên cơ thể Trâu Tự, moi ra viên đạn phát ra từ

nòng súng của mình. Sau đó anh lại cầm lấy viên đạn thứ hai mà Chu Minh đã

bắn vào hòn giả sơn, anh cầm lấy viên đạn này, nhét vào trong vết thương nơi

lồng ngực của Trâu Tự.

Tiếp đến Hàn Hạo lại cố lê đến bên đầm nước, rửa sạch viên đạn đã bắn chết

Trâu Tự, ném nó lại hiện trường vụ nổ súng. Ông trời hình như cũng có ý giúp

đỡ anh, để cho anh thuận lợi hoàn thành mọi việc trước khi đội cảnh sát tuần tra

ở đồn công an lao đến khi nghe thấy tiếng súng nổ.

Thế là quá trình chân thực của vụ nổ súng đã được che giấu một cách hoàn

mỹ. Hàn Hạo từ một người có tội ngộ sát chiến hữu, cố tình bắn chết nghi phạm

đã trở thành một người anh hùng vẻ vang. Báo chí trong vùng đã liên tục đăng

tải sự kiện này, người dân thành phố luôn miệng khen ngợi, giới cảnh sát thì

tặng cho anh huân chương cao nhất.

Nhưng nỗi đau khổ lại luôn nhân lên trong lòng Hàn Hạo. Anh không thể

nào quên được cái khoảnh khắc Trâu Tự ngã xuống đó, không thể nào quên

được cảm giác nóng hổi khi máu Chu Minh bắn tóe lên mặt mình, không thể

nào quên được chính tay mình đã vạch vết thương của người chiến hữu, máu

tươi chảy ròng ròng xuống kẽ tay… Anh không thể nào quên được tất cả những

chuyện xảy ra trong buổi đêm hôm ấy.

Nhưng tất cả những điều này cần phải bị lãng quên. Khi anh quyết định làm

biến dạng chân tướng sự việc, là đã định sẵn không thể nào quay đầu lại được.

Anh bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Bành Quảng Phúc, không phải là để giải bắt

hắn về quy án, mà là để bắn chết đối phương, bắn chết người biết rõ sự tình duy

nhất để ngừa hậu họa.

Thế nhưng mãi mà anh không thể nào tìm ra được Bành Quảng Phúc. Cuối

cùng, lãnh đạo giới cảnh sát đã ngăn cản hành động “tìm kiếm kẻ thù” gần như

điên cuồng của anh, anh cũng đành phải tạm gác lại. Sau đó, anh bắt đầu hy

287

vọng Bành Quảng Phúc vĩnh viễn không bao giờ rơi vào tay cảnh sát, cái bí mật

đó cũng vì thế mà mãi mãi được giấu kín.

Số phận lại không buông tha cho Hàn Hạo giống như anh mong muốn. Cảnh

sát không tìm thấy được Bành Quảng Phúc, nhưng một kẻ còn điên cuồng và

đáng sợ hơn lại tìm thấy anh ta.

Eumenides.

Buổi tối ngày hôm kia, trong phòng họp của đội cảnh sát hình sự, khi Bành

Quảng Phúc xuất hiện trên màn hình, trái tim Hàn Hạo như bị chìm hẳn xuống.

Eumenides rõ ràng đã nắm rõ được chân tướng sự thật của vụ án Song Lộc Sơn,

hắn ta đã giết tất cả những tội đồ ác độc, nhưng duy nhất để ình Bành

Quảng Phúc sống sót. Dụng ý nham hiểm ác độc này, đối với Hàn Hạo thì đã lộ

quá rõ rồi.

Hình ảnh cuối của cuốn băng video tối đó, Eumenides cắt đầu lưỡi của Bành

Quảng Phúc, sau đó hắn dùng giọng nói âm u lạnh lẽo nói: “Đây là cơ hội tao

dành ày, hy vọng mày có thể nắm lấy được cơ hội này.”

Tất cả mọi người đều cho rằng, cơ hội đó là dành cho Bành Quảng Phúc, tất

cả mọi người cũng đều cho rằng Eumenides cắt lưỡi của Bành Quảng Phúc để

ngăn anh ta tiết lộ thông tin đặc trưng của mình cho cảnh sát.

Chỉ có Hàn Hạo nghe hiểu được ẩn ý trong câu nói của Eumenides.

Bành Quảng Phúc mặc dù đã bị cắt lưỡi, nhưng anh ta vẫn có thể viết chữ.

Nếu như tổ chuyên án giải cứu anh ta, đưa anh ta về Sở, vậy thì không còn nghi

ngờ gì nữa, anh ta sẽ khai ra chân tướng sự việc vụ nổ súng đó, như vậy anh ta

mới có thể rửa sạch được tội danh bắn chết cảnh sát của mình.

Cho nên, cơ hội đó, chính là cơ hội mà Eumenides dành cho Hàn Hạo! Hàn

Hạo biết mình bắt buộc phải nắm được cơ hội này.

Muốn tiếp tục giấu kín bí mật cuộc đấu súng trong công viên, thì quyết

không thể để Bành Quảng Phúc được sống sót đưa trở về Sở.

Dựa vào trí tuệ của Hàn Hạo, đương nhiên dễ dàng hiểu được mối quan hệ

lợi hại trong đó. Còn Eumenides sau đó lại gọi điện thoại đến, đặc biệt nhấn

mạnh một số sự việc, giọng nói âm u đó vẫn vang vọng mãi bên tai Hàn Hạo:

“Anh cần phải cảm ơn tôi đã không tiết lộ cái bí mật nho nhỏ đó của anh.

Bây giờ cơ hội đang nằm trong tay anh, chắc anh đã biết cần phải nắm lấy nó

như thế nào rồi.”

288

“Khó khăn? Đúng vậy, đương nhiên là tồn tại khó khăn. Nhưng tôi sẽ giúp

đỡ anh. Hiện trường sẽ xuất hiện cục diện có lợi cho anh, và cục diện đó sẽ

nhanh chóng vụt qua, anh buộc phải hạ quyết tâm, không thể có bất cứ sự do dự

nào.”

“Sao anh không nói gì, anh còn chưa hạ quyết tâm sao? Xem ra tôi cần thiết

phải miêu tả cho anh hậu quả của việc do dự. Khi anh từ người anh hùng trở

thành tội phạm, mọi người đều biết là anh giết chết Trâu Tự. Sẽ có một số nhân

vật tiểu nhân bỉ ổi dùng tâm lý đen tối nhất để suy ngẫm “động cơ” của anh, họ

sẽ nói anh vì muốn được lên làm đội trưởng mà cố ý giết chết chiến hữu của

mình. Anh sẽ bị người đời phỉ nhổ, có trăm cái miệng cũng không thể biện minh

ình được. Đồng thời, Bành Quảng Phúc tội không đến nỗi bị xử tử hình,

hắn sẽ sống sót, và mang theo nụ cười xấu xí của hắn để đứng ngắm nhìn hoàn

cảnh khốn cùng của anh. Là hắn đã hại chết Trâu Tự, đó vốn không phải là trách

nhiệm của anh, nhưng anh muốn để cho hắn trở thành người chiến thắng cuối

cùng sao?”

“Cho dù anh giết chết Bành Quảng Phúc, cũng không có ai nghi ngờ đến

anh. Tôi vừa mới giết Hàn Thiếu Hồng, tất cả mọi người đều biết khả năng của

tôi, họ sẽ tin rằng đó là do tôi làm, anh không cần có bất cứ lo ngại gì cả. Tôi đã

gài bom ở hiện trường, đợi sau khi anh thành công, bom nổ sẽ thiêu hủy tất cả

mọi chứng cứ.”

“Vì sao tôi phải làm như vậy à? Đây là một cuộc chơi, nếu anh không tiếp

tục tiến hành, thì sao có thể mong biết được kết quả của nó chứ?”

Biết rõ đây là âm mưu của đối phương, nhưng Hàn Hạo đã không còn sự lựa

chọn nào nữa cả.

Ở hiện trường mỏ động, Hàn Hạo đã từng thử yêu cầu Hùng Nguyên rời khỏi

đó. Nhưng Hùng Nguyên lại kiên quyết canh giữ bên cạnh Bành Quảng Phúc,

đây là cục diện xấu nhất mà Hàn Hạo tưởng tượng ra.

Nhưng đã có sự tưởng tượng, thì đương nhiên cũng có sự chuẩn bị để ứng

phó với cục diện xấu nhất này.

Đây là một quyết định vô cùng đau đớn. Nhưng khi sai lầm đầu tiên đã hình

hành, thì đã định sẵn kết quả quái ác mà sau này không thể nào dàn xếp ổn thỏa

được.

289

Đã có bước đầu tiên, thì sẽ có bước thứ hai. Có người thứ nhất, thì sẽ có

người thứ hai.

Hàn Hạo lại một lần nữa giết chết chiến hữu của mình. Chỉ là từ ngộ sát biến

thành mưu sát.

Hùng Nguyên không chút đề phòng, lưỡi dao mảnh của Hàn Hạo khẽ khàng

lướt qua cổ họng anh. Máu tươi bắn phụt ra, chảy dọc theo cổ tay của Hàn Hạo.

Sau đó là Bành Quảng Phúc.

Hùng Nguyên ngã xuống đất, cơ thể khỏe mạnh khiến anh chưa chết ngay.

Nhưng vết thương sâu nơi yết hầu khiến anh không thể nói được một tiếng nào,

anh chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Hàn Hạo, phẫn nộ và băn khoăn mơ hồ.

Hàn Hạo không có dũng khí để bồi thêm nhát dao nữa. Anh lao chạy vào sâu

trong mỏ động, như thể chạy thoát khỏi địa ngục, lại như thể đang lao vào địa

ngục.

Ánh mắt của Hùng Nguyên khiến đầu óc anh như muốn nổ tung, thần sắc

cũng khó tránh khỏi cảm giác mông lung mơ màng. Cho nên, khi Doãn Kiếm

đột ngột xuất hiện, anh không thể nhận ngay ra đối phương. Trong lúc hai đôi

tay giao đấu, máu của Hùng Nguyên đã dính vào tay Doãn Kiếm. Đây chính là

nguyên nhân tại sao trên cần số xe cảnh sát lại xuất hiện dấu vân tay máu.

Trên thực tế, sau khi cả nhóm lao đến bệnh viện, trong môi trường sáng ánh

đèn, Doãn Kiếm nhanh chóng nhận ra trên tay mình có máu tươi, do đó đã đưa

ra một suy đoán vô cùng đáng sợ: cậu chưa hề tiếp xúc với thi thể Hùng

Nguyên, chỗ máu tươi này chỉ có thể là do Hàn Hạo truyền sang cho cậu, Doãn

Kiếm không dám tin vào sự suy đoán của mình, đồng thời cũng không thể nào

tìm được lời giải thích hợp lý cho sự suy đoán này.

Doãn Kiếm giấu nỗi ngờ vực này trong lòng. Trong con mắt cậu, Hàn Hạo

không chỉ là lãnh đạo, càng giống như một thần tuợng và thầy giáo hướng dẫn,

cậu không thể nào chịu đựng nổi một hình tượng như vậy lại đổ sụp trước mắt

mình. Cho nên, cậu thà trốn tránh.

Nhưng Liễu Tùng lại đưa vấn đề lên đầu sóng ngọn gió. Khi Hàn Hạo cố tìm

lý do để che giấu việc này, Doãn Kiếm vẫn lựa chọn im lặng.

Nhưng Hàn Hạo lại không thể nào im lặng được nữa, anh biết không thể nào

giấu được Doãn Kiếm, cho nên sắp xếp cuộc nói chuyện bí mật giữa hai người.

Hàn Hạo đã nói cho Doãn Kiếm biết tất cả mọi chuyện, do hai người có mối

quan hệ gắn bó thân thiết, Doãn Kiếm đồng ý sẽ tiếp tục giữ kín bí mật. Nhưng

dù thế nào cậu cũng không thể đồng ý cho Hàn Hạo đi xa thêm nữa trên con

290

đường sai lầm, cho nên cậu yêu cầu Hàn Hạo lập tức từ chức tổ trưởng tổ

chuyên án, để tránh trở thành công cụ của Eumenides một lần nữa.

Nhưng Hàn Hạo lại không thể nào rút lui được, bởi vì Eumenides sẽ không

bao giờ tha ình. Trước buổi họp sáng nay, Eumenides đã gọi điện đến,

cuộc điện thoại này buộc Hàn Hạo phải tiếp tục tham gia vào cuộc chơi.

“Tôi đã lắp máy quay camera ở trong mỏ động. Những việc trước khi vụ nổ

xảy ra đều đã bị quay lại, đồng thời truyền tới máy tính của tôi. Cho nên, anh

bắt buộc phải tiếp tục cuộc chơi này.”

“Đúng vậy, tôi biết anh không thể nào giết Đặng Hoa được. Bên cạnh ông ta

lúc nào cũng có vệ sĩ, không có ai có thể lặng lẽ giết chết được ông ta. Lẽ nào

để cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự trở thành một tên sát thủ ngay trước bao

con mắt của mọi người ư? Không, tôi quyết không đưa ra yêu cầu vô lý như

vậy, tôi cũng biết anh quyết không đồng ý yêu cầu như vậy.”

“Tôi chỉ cần anh giúp tôi… một số sự giúp đỡ vô cùng đơn giản. Tôi sẽ đến

đại sảnh chờ máy bay, khi tôi chuẩn bị, anh chỉ cần điều động cảnh sát rời đi.

Anh có thể bảo họ đi đến nơi khác để cảnh giới, điều này đối với anh dễ như trở

bàn tay, cũng sẽ không khiến cho bất cứ ai nghi ngờ.”

“Chỉ đơn giản như vậy thôi, còn những việc khác thì tự tôi có thể hoàn thành

được. Còn về việc tôi sẽ xuất hiện cụ thể ở vị trí nào, đến lúc đó, tôi sẽ nhắn tin

để báo cho anh biết.”

“Đây là cuộc chơi cuối cùng. Sau khi cuộc chơi kết thúc, tôi sẽ phá hủy đoạn

băng video đó, tôi hứa!”

Hàn Hạo không thể nào từ chối lời mời của đối phương. Nhưng anh đã có ý

tưởng của mình về cuộc chơi này rồi.

Anh sẽ không ngây thơ đến độ tin vào lời hứa của kẻ địch, anh cần phải tận

tay kết thúc cuộc chơi này, kết thúc thực sự và triệt để.

291

Anh đã bị thua đậm đến hoàn cảnh sơn cùng thủy tận, nhưng điều này không

có nghĩa là anh không có cơ hội để lật ngược thế cờ!

Cho nên khi Doãn Kiếm muốn ngăn cản mình, Hàn Hạo đã đánh Doãn Kiếm

bị ngất. Anh trói cậu ta lại, nhốt vào trong tủ trong văn phòng làm việc.

Nên xử lý Doãn Kiếm như thế nào? Anh không hề lo lắng. Chỉ cần đánh

thắng được trận chiến tối nay, Doãn Kiếm vẫn quay trở lại phe của mình. Hàn

Hạo tin tưởng chắc chắn vào điều đó.

Điểm then chốt chính là thời khắc quyết chiến tối nay, trận chiến này sẽ

quyết định tất cả mọi kết quả.

Lúc này đây, một người nữa cũng đang ở trong tâm trạng lo lắng không yên,

người này chính là Đặng Hoa. Nhưng điều khiến ông ta lo lắng không đến từ sự

uy hiếp về cái chết của Eumenides. Ông ta không hề sợ hãi Eumenides.

Trên thực tế, Đặng Hoa có được địa vị ngày hôm nay, có lẽ còn cần phải

cảm ơn Eumenides, cảm ơn đối phương đã giết chết Thiết Đại Lâm.

Thiết Đại Lâm là người hiểu về Đặng Ngọc Long nhất. Khi bảo lãnh anh ta

từ đồn cảnh sát, đã biết rằng mình đang nuôi một con “hổ”.

Hổ biết làm con người bị thương. Trong vụ án buôn bán ma túy 3.16, con hổ

dần dần trưởng thành này đã lộ ra bản lĩnh nguy hiểm của nó.

Thiết Đại Lâm vẫn cần con hổ này, cho nên ông ta đã bỏ qua cơ hội bắt giết

đó. Nhưng không cần nghi ngờ gì nữa, trong công việc sau này, ông cần phải

tiến hành quản giáo nghiêm khắc với Đặng Ngọc Long hơn, để hạn chế hổ tính

trong con người đối phương.

Thiết Đại Lâm có khả năng để làm được điều này, ông ta là một người huấn

luyện hổ, trong tay ông ta cầm chắc vòng cổ con hổ đó. Bản tính của Đặng

Ngọc Long có hoang dã đến đâu, cũng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay

của Thiết Đại Lâm.

Eumenides đã giết chết Thiết Đại Lâm chính thời điểm này. Từ đó, Đặng

Ngọc Long giống như hổ vào rừng sâu, không còn có ai có thể quản được anh ta

nữa. Thế là anh ta đổi tên thành Đặng Hoa, chuẩn bị gây dựng nên sự nghiệp

lớn.

Dựa vào số ma túy cất giữ trong tay, Đặng Hoa nhanh chóng khống chế

được sản nghiệp ma túy mới được dần khôi phục ở đại lục, trong quá trình này,

anh ta đã tích lũy được một số tiền lớn. Nhiều năm làm tai mắt cho cảnh sát

khiến cho anh ta nắm vững được những thủ đoạn tấn công của cảnh sát, hơn nữa

292

cũng giúp anh ta có được nhiều mối quan hệ, những điều kiện này đã giúp anh

ta trốn thoát được đòn tấn công của pháp luật.

Đầu óc Đặng Hoa vô cùng tỉnh táo, anh ta biết việc buôn bán ma túy quyết

không thể là kế sách lâu dài. Trước khi cảnh sát quyết tâm ra đòn mạnh, anh ta

bèn rút khỏi thị trường đem lại lợi nhuận khổng lồ này. Hành động này khiến

những kẻ thân tín của anh ta vô cùng khó hiểu, nhưng về sau cảnh sát thanh trừ

mạnh việc buôn bán ma túy trong toàn quốc, những băng đảng buôn bán ma túy

đều bị sa lưới, mọi người càng khâm phục khả năng nhìn xa trông rộng của

Đặng Hoa.

Đặng Hoa lúc này bắt đầu đầu tư vào ngành dịch vụ ăn uống, tắm hơi. Dựa

vào mối quan hệ rộng khắp giữa cả hai giới đen và trắng, việc làm ăn của anh ta

ngày càng phát đạt. Anh ta nhanh chóng xây dựng trung tâm vui chơi giải trí

tổng hợp sang trọng nhất trong toàn tỉnh. Lấy trung tâm này làm nền tảng, anh

ta kết giao được với nhiều nhân vật ở tầm cao hơn.

Trong quá trình này, các kiểu đấu sáng đấu ngầm đều lần lượt kéo đến, ở

giới xã hội đen, ở trên thương trường, thậm chí là quan trường. Trong lúc kết

giao, Đặng Hoa vung tay hào phóng hơn bất cứ ai; trong lúc tranh đấu, Đặng

Hoa ra tay hiểm độc hơn bất cứ ai. Thế là một mặt thế lực của anh ta tăng lên

vượt bậc, một mặt số người mà anh ta đắc tội cũng càng lúc càng nhiều.

Đúng như Đặng Hoa nói, trên thế giới này, người muốn giết ông ta nhiều

không kể xiết.

Cho nên một bức thư tử hình uy hiếp đến từ Eumenides, trong mắt Đặng Hoa

thì thực sự chẳng là gì cả. Ông ta đã sống quá nửa đời người trong sự uy hiếp

của cái chết, lần này có gì đặc biệt chứ?

Ông ta có quá nhiều cách để đối phó với việc thích sát, những phương pháp

này đều được tích tũy từ trải nghiệm đầy máu tanh nồng và chưa bao giờ bị thất

thủ. Huống hồ lần này còn có cả cảnh sát bảo vệ ở mức độ cao nhất.

Đương nhiên, điều khiến Đặng Hoa yên tâm chính là bên cạnh ông ta có A

Hoa – trợ thủ đắc lực đáng tin cậy nhất.

Có A Hoa, thì không ai có thể tiếp cận được mình, điều này thì Đặng Hoa vô

cùng tin tưởng. Thấy cảnh sát bộ dạng cứ như thể sắp gặp kẻ địch hùng mạnh,

ông ta thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.

Điều Đặng Hoa lo nghĩ bây giờ là một việc khác, việc có liên quan đến vụ án

buôn bán ma túy 3.16.

Vụ án từ mười tám năm trước thật không ngờ cho đến nay vẫn để lại cái đuôi

khó nhằn, đây là tình huống mà Đặng Hoa không thể nào ngờ tới. Cái thằng tàn

tật đó rốt cuộc là ai? Vụ huyết án 4.18 năm đó thì có liên quan gì đến hắn? Trừ

293

phi hắn đã từng có mối quan hệ thân mật với Bạch Phi Phi, vì thế nên mới biết

được bí mật của vụ án buôn bán ma túy 3.16? Cái chết của Thiết Đại Lâm và

Viên Chí Bang, bao gồm cả mình nhận được, chính là để

báo thù cho Bạch Phi Phi sao?

Những câu hỏi này quấn chặt lấy Đặng Hoa, nhưng đứng từ một góc độ

khác, những câu hỏi này cũng không hề quan trọng.

Bởi vì ông ta biết người đàn ông tật nguyền đó đã chết rồi.

Thực tế là cho dù tên đó không dẫn nổ bom, hắn cũng không thể nào tiếp tục

sống sót. Đặng Hoa đã bố trí trong lực lượng cảnh sát ở hiện trường, chỉ cần hắn

thò đầu ra, bất luận là đầu hàng hay bỏ chạy, cũng đều bị tay bắn tỉa bắn chết

ngay tại chỗ.

Đây chính là sức mạnh của “Thị trưởng Đặng”, trong thành phố này, ông ta

có thể thao túng rất nhiều việc.

Bây giờ điều khiến ông do dự không quyết được chính là người phụ nữ đó:

Mộ Kiếm Vân. Trong đầu óc ông những suy nghĩ quanh đi quẩn lại đều liên

quan đến người phụ nữ này:

“Nếu như cô ta thực sự lấy được cuộn băng ghi âm đó, vậy thì đúng là một

việc vô cùng phiền toái. Việc này vẫn cần phải giải quyết càng nhanh càng tốt.

Có thể để A Hoa đi xử lý thì tốt, mình sẽ yên tâm hơn nhiều, nhưng hôm nay

A Hoa cần phải đi đến Bắc Kinh với mình.

Đã giao nhiệm vụ cho A Thắng, hy vọng nó không để mình phải thất vọng,

đây cũng là một cậu thanh niên có năng lực, để cậu ta có cơ hội rèn luyện một

chút cũng tốt.

Ha, không cần phải lo lắng nhiều thế làm gì. Bao nhiêu sóng to gió lớn đều

đã vượt qua, lẽ nào lại bị lật thuyền trong cái rãnh bé tẹo của mười tám năm

trước được sao?

Đã không có ai có thể lật đổ vương quốc ta gây dựng nên, ai muốn cản trở

thế lực của ta, thì chỉ có số tan xương nát thịt mà thôi!

294

Chỉ hơi tiếc cho người phụ nữ ấy, trên nhiều phương diện, cô ta đúng là rất

đáng khen ngợi đấy.

…”

18 giờ 30 phút, ngày 25 tháng 10.

Trong sự chờ đợi không giống nhau của mọi người, màn đêm cuối cùng

cũng kéo tới.

Đặng Hoa bước ra khỏi văn phòng được canh phòng cẩn mật của mình,

chuẩn bị đến sân bay theo như kế hoạch.

Trong đại sảnh, Hàn Hạo đã nhận được tin. Các thành viên trong đội cảnh sát

hình sự lập tức hành động, họ giải tán những người không liên quan ở gần cửa

ra vào tòa nhà. Cùng lúc đó, tài xế của Đặng Hoa lái chiếc xe Bentley vào thẳng

quầy tiếp tân trước cửa tòa nhà, người của đội cảnh sát hình sự thì phối hợp

canh giữ ở xung quanh quầy tiếp tân.

Giây lát sau, hơn mười người vệ sĩ mặc đồ đen lần lượt bước xuống. Vóc

người ai nấy đều cao lớn, kính râm to bản che khuất non nửa khuôn mặt, động

tác đồng nhất ngay ngắn, người ngoài rất khó phân biệt được sự khác biệt giữa

bọn họ.

Những vệ sĩ chia ra làm hai hàng, hình thành một tuyến đường bảo vệ cẩn

mật giữa cửa xe và tòa nhà. Sau đó Đặng Hoa mới xuất hiện ở trong đại sảnh.

Bên cạnh ông ta, ngoài hai vệ sĩ mặc đồ đen, đương nhiên không thể thiếu được

người tùy tùng đắc lực nhất – A Hoa.

A Hoa đi sát ngay bên cạnh Đặng Hoa, từng bước không rời. Khi đến gần

chiếc xe Bentley, anh ta bước lên trước một bước, mở cửa sau xe để Đặng Hoa

lên xe. Mặc dù tình hình căng thẳng, nhưng Đặng Hoa trông rất bình thản, vẫn

giữ được nét mặt của phong cách đại gia.

La Phi cũng có mặt ở hiện trường, anh đi lại tách biệt ở bên ngoài hệ thống

phòng vệ, giống như là một người thừa.

Nhưng anh lại nắm giữ được quá nhiều bí mật.

Khi Eumenides thiết kế nên trò chơi giết chóc lần thứ hai, La Phi đã cảm

nhận được âm mưu sâu sắc hơn ẩn giấu trong đó. Và âm mưu này rất có khả

năng có sự liên quan nào đó đến mối ân oán giữa Hàn Hạo và Bành Quảng

Phúc.

Cho nên La Phi mới đọc hồ sơ vụ án bắn cảnh sát Song Lộc Sơn, và anh

cũng nhanh chóng phát hiện ra một số điểm khả nghi. Trong đó điểm lớn nhất

chính là: trên viên đạn dẫn đến cái chết của Trâu Tự có vết ma sát rất rõ rệt.

295

Theo như miêu tả của tình tiết vụ án, viên đạn đó xuất phát từ súng của tên

cướp Chu Minh, sau khi bắn trúng Trâu Tự thì ở lại trong cơ thể của nạn nhân.

Nhưng dấu vết ma sát đó lại rõ ràng được tạo thành do va đập vào vật thể cứng,

kết hợp với hoàn cảnh hiện trường, vật thể cứng đó rất có khả năng chính là đá

hoa cương để đắp nên hòn giả sơn.

Một viên đạn bắn trúng vào Trâu Tự gây ra cái chết của anh, sao lại có thể đã

từng bắn trúng vào hòn giả sơn ở hiện trường chứ?

Khi La Phi tiến hành phân tích nghi điểm này, anh đã có một sự suy đoán

vừa bạo gan vừa hợp lý, suy đoán này đã rất gần với chân tướng sự việc.

Nhưng anh lại không thể nào nói ra được sự suy đoán này, bởi vì đối tượng

anh khiêu chiến không chỉ là một đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, tổ trưởng

của tổ chuyên án, mà là cả uy quyền của cả giới cảnh sát tỉnh thành.

La Phi có thể đoán được: không có ai muốn tiếp tục điều tra theo hướng suy

nghĩ của anh. Mọi người không có lý do, cũng không muốn nghi ngờ Hàn Hạo,

nghi ngờ hình tượng một người anh hùng do giới cảnh sát tạo dựng nên.

Và người trực tiếp phụ trách điều tra vụ án bắn cảnh sát Song Lộc Sơn lại là

trợ lý thân tín nhất của Hàn Hạo – Doãn Kiếm. Đối với nghi điểm mà La Phi

phát hiện ra, có lẽ cậu ta cũng đã từng chú ý tới. Nhưng cậu ta lại không triển

khai sự suy đoán giống như La Phi, cậu thà tin rằng viên đạn đó trước khi bị bắn

ra đã bị mài mòn do một nguyên nhân nào đó.

Cho nên La Phi chỉ là suy đoán, sự suy đoán này thậm chí khiến anh cũng

không chắc chắn được. Anh không thể nào có hành động cụ thể gì, chỉ có tiếp

tục tìm kiếm thêm nhiều chứng cứ.

Vụ huyết án ở mỏ động xảy ra sau đó đã tăng thêm sự nghi ngại của La Phi.

Cũng giống như Liễu Tùng, anh tin tưởng hoàn toàn vào thực lực của Hùng

Nguyên. Anh thực sự không thể nào tưởng tượng chỉ trong khoảng thời gian

ngắn ngủi như vậy, mà đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm lại bị người ta lặng lẽ

cứa cổ họng mà chết như thế.

Giải thích hợp lý nhất chính là Hùng Nguyên bị đánh lén, anh không hề có

bất cứ sự đề phòng nào đối với kẻ đánh lén.

Liễu Tùng đã chĩa mũi dùi nghi ngờ vào Doãn Kiếm, nhưng La Phi lại biết

Doãn Kiếm không hề có động cơ gây án. Mục tiêu của anh lại thêm một bước

nhằm vào Hàn Hạo. Bởi vì nếu như suy đoán lúc trước của mình là đúng sự

thực, vậy thì Hàn Hạo quyết không thể để Bành Quảng Phúc tiếp tục sống sót.

Mà muốn giết Bành Quảng Phúc thì trước tiên phải giết Hùng Nguyên – người

gây trở ngại.

296

Sau đó Liễu Tùng đã nhìn thấy vết máu trên cần số xe, nên đã đặt ra câu hỏi,

La Phi có cách để kiểm chứng sự suy đoán của mình. Không ngoài dự liệu của

La Phi, vết máu đó quả nhiên bị người ta vội vàng lau đi. Giờ thì La Phi cuối

cùng cũng đã có thể tự tin: Hàn Hạo quyết không thể vô can tới cái chết của

Hùng Nguyên, và Doãn Kiếm thì lại đóng vai trò là một người biết rõ sự tình.

La Phi quyết định liên lạc với lãnh đạo cấp cao của giới cảnh sát, lập án

chính thức điều tra những nghi điểm này. Anh tin rằng nước cờ này sẽ đánh

trúng vào điểm yếu của Eumenides, khiến cho âm mưu tiếp theo của hắn bị phá

sản hoàn toàn, và cảnh sát lại có cơ hội để xoay chuyển tình thế và chiếm được

lợi thế.

Nhưng Viên Chí Bang lúc này lại xuất ra chiêu: anh ta bắt La Phi phải đối

diện với sự lựa chọn khó khăn.

Nếu như La Phi ngăn cản âm mưu của Eumenides, Đặng Hoa vì thế mà được

cứu, đồng thời điều này cũng có nghĩa là Mộ Kiếm Vân sẽ rơi vào trong biển

lửa vô cùng nguy hiểm.

Muốn cứu Mộ Kiếm Vân, cách duy nhất chính là để Đặng Hoa chết.

La Phi không cần làm gì cả, anh chỉ cần để mặc cho Eumenides hành động là

được.

Mặc dù quá trình này vô cùng đau khổ, nhưng khi La Phi rời khỏi bệnh viện,

cuối cùng anh vẫn đưa ra quyết định.

Anh biết lựa chọn của mình là đã vi phạm lại đạo đức nghề nghiệp của một

người cảnh sát, nhưng ngoài cách lựa chọn này, anh đã không còn con đường

nào hơn nữa cả. Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng trong khoảnh khắc

đưa ra quyết định này, anh vẫn nảy sinh một sự đồng cảm đối với Viên Chí

Bang đang ở thế giới bên kia.

Khi một người làm một việc “xấu”, không có nghĩa anh ta chắc chắn là

người “xấu”. Nguyên nhân khiến anh ta làm việc xấu có thể cũng rất đơn giản:

Anh ta chỉ có hai sự lựa chọn là làm việc “xấu” và làm việc “xấu hơn”.

La Phi đã dặn dò Tăng Nhật Hoa bảo vệ Mộ Kiếm Vân, không được rời khỏi

một bước. Còn anh thì lại đi đến hiện trường tận mắt chứng kiến kết quả cuối

cùng của cuộc chơi.

Lúc này đây, anh đã tận mắt nhìn thấy Đặng Hoa bước lên chiếc xe Bentley.

Mặc dù đối phương có dáng vẻ oai phong kiêu hãnh, nhưng trong mắt La Phi,

lại càng giống một người chết hơn.

297

La Phi biết rõ, kế hoạch của Eumenides đã bắt đầu thực thi chỉ cần cốt lõi

trung tâm của kế hoạch này không bị phá hoại, thì không ai có thể ngăn cản

được hắn.

La Phi lại nhìn về Hàn Hạo ở cách đó không xa, người này chính là cốt lõi

trung tâm trong kế hoạch của Eumenides.

La Phi không hề nắm rõ chi tiết kế hoạch, giống như anh không nắm rõ được

suy nghĩ của Hàn Hạo lúc này.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, mỗi người đều có những sự lựa

chọn trên con đường của mình, đương nhiên, mọi người ai cũng đều chọn lựa

phương hướng thẳng tiến có lợi ình nhất.

Cuối cùng họ sẽ chứng kiến điểm tận cùng, điểm tận cùng này rốt cuộc là gì?

Cùng với tiếng động cơ khẽ vang lên, chiếc xe Bentley khởi động. Nhóm vệ

sĩ cũng lên xe của mình, hình thành một đội xe bảo vệ phía trước và phía sau

chiếc xe Bentley. Hàn Hạo và mọi người chia nhau ra ngồi trên hai chiếc xe

cảnh sát, canh giữ hai đầu của đội ngũ này.

Bánh xe lăn tròn, chở mọi người đi về hướng kết quả của câu chuyện.

Lúc này trời đã nhập nhẹm tối, trên đường phố đèn điện rực rỡ, người đi lại

đông như mắc cửi. Đội xe đi qua gây nên sự chú ý của đông đảo mọi người,

người không biết chuyện còn tưởng rằng có vị lãnh đạo cấp cao nào đến thăm,

nếu không sao có thể điều động được xe cảnh sát dẹp đường chứ?

Đội xe không gặp bất cứ trở ngại nào suốt dọc đường đi. 19 giờ 17 phút,

Đặng Hoa đến sân bay. Liễu Tùng và mọi người đến trước đã làm xong công tác

tiếp ứng. Họ đã đặc biệt bố trí cầu thang máy chỉ dùng riêng cho Đặng Hoa,

chiếc xe Bentley trực tiếp tiến vào cửa vào cầu thang máy. Khi những người vệ

sĩ và cảnh sát đều đã xuống xe vào vị trí, A Hoa bước từ ghế lái xuống, giúp

Đặng Hoa mở cửa xe.

Đặng Hoa chưa vội xuống xe ngay, ông ta còn đội mũ, đeo khẩu trang và

kính râm ở trong xe, sau đó ông ta mới bước ra khỏi xe. Lúc này đây, cả cơ thể

ông ta đều được bao bọc kín mít trong bộ trang phục, tránh để những người

khác nhận ra thân phận của mình.

Nhìn tác phong của ông ta như vậy, La Phi không nén nổi thầm lắc đầu. Bao

nhiêu vệ sĩ và cảnh sát vây xung quanh như vậy, muốn né tránh được tai mắt

của kẻ thù thì đâu phải là việc dễ dàng gì? Cho dù cả người chui vào bộ đồ của

nhà du hành vũ trụ thì cũng ích lợi gì chứ.

298

A Hoa bảo vệ sát sườn, những vệ sĩ mặc đồ đen thì vây xung quanh, lực

lượng cảnh sát phụ trách mở đường và cảnh giới. Giữa biện pháp bảo vệ canh

phòng cẩn mật như vậy, Đặng Hoa đi theo tuyến đường xanh chuyên dành cho

sân bay đến thẳng cửa kiểm tra an ninh, cả đoàn người đi qua cửa kiểm tra an

ninh tiến vào trong đại sảnh chờ máy bay. Cảnh sát giơ thẻ ra, dưới sự hợp tác

của cảnh sát sân bay, được phê chuẩn cho phép đi vào tuyến đường nội bộ của

sân bay.

Trạm trưởng của công an sân bay cũng nhận được chỉ thị của cấp trên, cùng

phối hợp với công tác bảo vệ Đặng Hoa. Nhìn thấy Đặng Hoa và mọi người đã

qua được cửa kiểm tra an ninh, ông ta cười nói với Hàn Hạo: “Đội trưởng Hàn,

nhiệm vụ của các vị coi như đã hoàn thành được một nửa rồi. Đại sảnh phòng

đợi của sân bay được coi là nơi an toàn nhất trên thế giới. Cho đến nay, chưa

từng có một vụ giết người nào xảy ra ở đây.”

Đúng vậy, trên lý thuyết, trong đại sảnh chờ khách không được mang theo

dù chỉ là một con dao lam, hung thủ dựa vào cái gì để có thể giết người ở nơi

đây? Huống hồ, bên cạnh Đặng Hoa còn có những vệ sĩ rất mực trung thành và

cả cảnh sát mang theo súng bảo vệ chứ?

Đặng Hoa đúng là giống như chui vào két sắt.

Lúc này đã là 19 giờ 35 phút, thêm khoảng ba mươi phút nữa, Đặng Hoa có

thể bước vào máy bay bay đến Bắc Kinh. Phía sân bay đã kiểm tra chứng thực

thân phận của tất cả các hành khách trên chuyến bay đó, quyết không có nhân

vật khả nghi nào cả. Và sau khi đến Bắc Kinh, nhân vật quan trọng ở đó (tức là

đối tượng chuyến viếng thăm lần này của Đặng Hoa) sẽ điều xe chuyên dụng

đến sân bay đón tiếp. Với thân phận và địa vị của người này, tuyệt đối có thể

đảm bảo sự an toàn cho Đặng Hoa tại Bắc Kinh.

Cho nên thời gian dành cho Eumenides để thực thi ,

hình như chỉ còn lại nửa giờ đồng hồ này thôi.

Đặng Hoa tìm kiếm một vị trí rộng rãi ở trong đại sảnh chờ sân bay và ngồi

xuống, những vệ sĩ của ông ta đứng xung quanh. Những vị hành khách khác ở

trong đại sảnh nhìn thấy trận thế này, đều lần lượt hướng ánh mắt hiếu kỳ tới.

Đồng thời không cần lực lượng cảnh sát sơ tán, mọi người cũng tự giác tránh

xa, để tránh dây vào sự phiền phức không đáng có.

Hàn Hạo chỉ huy lực lượng cảnh sát ở hiện trường, bố trí lực lượng ở khắp

đại sảnh. Anh tin hắn ta chắc chắn sẽ đến, anh cần phải kiểm soát được cả cục

diện trong đại sảnh, khiến hắn ta không có không gian để tiến hành bất cứ thao

tác nào.

Eumenides đã ám thị: hắn sẽ làm một số công tác chuẩn bị để thích sát Đặng

Hoa trong đại sảnh, và lúc đó bên cạnh hắn sẽ không thể nào xuất hiện cảnh sát.

299

Nếu như Hàn Hạo bố trí vô cùng cẩn mật, vậy thì hắn không thể không nhờ Hàn

Hạo điều động di tản cảnh sát xung quanh.

Đây chính là điều mà Hàn Hạo muốn.

La Phi thì đồng thời giám sát hành động của Đặng Hoa và Hàn Hạo. Anh

biết chắc mục tiêu cuối cùng của Eumenides là Đặng Hoa, cho nên theo dõi

Đặng Hoa cũng chính là đang theo dõi Eumenides. Đồng thời anh cũng biết,

Hàn Hạo là một quân cờ quan trọng trong tay Eumenides, cho nên trong hành

động thích sát của Eumenides, Hàn Hạo chắc chắn sẽ có một số hành động khác

thường, cho nên La Phi cũng bắt buộc phải theo dõi sát sao Hàn Hạo, để nắm

được chứng cứ xác thực việc đối phương liên quan đến vụ án.

Để Eumenides thích sát thành công, Đặng Hoa chết cũng là đáng tội, đồng

thời cũng nắm được cơ hội để bắt Eumenides và Hàn Hạo phải chịu trói trước

pháp luật. Đây chính là mục đích của La Phi trong chuyến này.

Hàn Hạo đang tìm kiếm, La Phi đang tìm kiếm, thậm chí Đặng Hoa lúc này

cũng đang tìm kiếm, họ đều đang tìm kiếm một mục tiêu: Eumenides.

Nhưng hắn rốt cuộc đang ở đâu chứ?

Tất cả mọi người đều chưa tìm thấy hắn, nhưng hắn lại đã nhìn thấy những

người này.

Sau đó hắn cầm di động bắt đầu soạn tin nhắn.

“Tôi đã đến rồi, tôi cần sự giúp đỡ của anh.”

Tin nhắn nhanh chóng gửi đến di động của Hàn Hạo, Hàn Hạo đã điều chỉnh

sang chế độ rung từ trước. Anh lặng lẽ rút di động ra, nhìn thấy nội dung trên

màn hình.

Khóe mắt Hàn Hạo co giật mấy cái, anh nheo mắt nhìn lướt nhanh khắp cả

đại sảnh một lượt. Eumenides, hắn đang trốn ở đâu nhỉ?

Hàn Hạo không thể nào chắc chắn được mục tiêu, có mấy người hình như

đều có khả năng.

Anh chàng vừa mới bước ra từ nhà vệ sinh, anh ta nhìn về hướng này một

lúc, rồi mới tìm một ghế trống ngồi xuống. Mặc dù anh ta mở một tờ báo ra,

nhưng anh ta lật giở rất nhanh, sự chú ý rõ ràng không tập trung vào tờ báo.

Một người nam giới lên mạng Internet ở khu vực phục vụ công việc, anh ta

mặc comple, đi giày da, trông giống như một nhân viên công vụ, nhưng trong

phòng, sao anh ta lại luôn đeo cặp kính râm to bản chứ?

300

Còn có người đứng bên cửa sổ đại sảnh nữa, anh ta đã nhìn chăm chú vào

nhân viên quét dọn vệ sinh ở bên ngoài đại sảnh rất lâu rồi. Quét dọn thì có gì

đáng để xem chứ? Liệu có phải anh ta mượn phản quang của cửa kính để quan

sát cục diện trong đại sảnh?

Hàn Hạo không thể nào tổ chức lực lượng cảnh sát để tiến hành điều tra xét

hỏi những người này, bởi vì anh quyết không thể nào để cảnh sát bắt được

Eumenides. Cho nên anh chỉ có thể ngầm quan sát, đại não căng thẳng triển khai

nghiền ngẫm và phân tích. Chiếc di động đó bị anh nắm chặt ở lòng bàn tay trái,

tay rịn ra đầy mồ hôi.

Anh đã hoàn toàn bỏ quên một người cũng đang quan sát anh.

La Phi!

Khi La Phi chú ý thấy động tác nhỏ của Hàn Hạo và cả sự biến đổi tâm trạng

của đối phương, anh lập tức mẫn cảm nhận ra ngay: Eumenides đã xuất hiện!

Anh dõi theo ánh mắt của Hàn Hạo, nhưng tương tự, cũng khó có thể xác định

chắc chắn mục tiêu khả nghi.

Khóe mắt Hàn Hạo chợt giật một cái, bởi vì bàn tay nắm chiếc di động lại

một lần nữa rung lên.

Trên màn hình di động hiện ra tin nhắn: “Điều chuyển hai người cảnh sát ở

khu vực cảnh giới cách Đặng Hoa mười mét về phía nam.”

Hàn Hạo hít thở một hơi thật sâu. Anh nhìn thấy hai người ở đội cảnh sát

hình sự, họ đang ở trong trạng thái cảnh giới sẵn sàng thế trận.

Vì sao Eumenides lại muốn điều chuyển hai người bọn họ, là bởi vì

Eumenides đang ở bên cạnh, hay là hắn muốn triển khai hành động thích sát của

mình ở hướng này?

Hàn Hạo không kịp suy ngẫm nhiều, lúc này đây anh bắt buộc phải hoàn

toàn phối hợp với chỉ lệnh của Eumenides. Thế là anh bước nhanh đến trước

mặt hai người cảnh sát đó.

“Hai anh hãy đi điều tra một chút về người đàn ông mặc áo len kẻ sọc đó.”

Hàn Hạo chỉ về hướng cửa kiểm tra an toàn, một người đàn ông vừa mới đi từ

đó vào, cách chỗ này khoảng 7,8 mét.

Hai người cảnh sát hình sự không chút nghi ngờ, lập tức đi về hướng người

đàn ông đó. Hàn Hạo lại nghiễm nhiên bổ sung vào vị trí hai người họ để lại.

301

Giây lát sau, tin nhắn lại gửi tới: “Tốt lắm. Sau khi thành công, tôi sẽ chạy

thoát từ hướng của anh, xin đừng chặn tôi.”

Hàn Hạo nghiến chặt răng: Hắn đã đến rồi ư? Hắn đang ở đâu?

Eumenides hình như rất hài lòng về sự phối hợp của Hàn Hạo, đồng thời hắn

cũng cảm nhận được nghi vấn của Hàn Hạo, thế nên hắn thông qua tin nhắn trả

lời câu hỏi này: “Tôi đang ở trong đội ngũ vệ sĩ, người mặc bộ comple, bên

trong mặc áo phông đỏ, chính là tôi.”

Thật không ngờ Eumenides lại có thể ẩn nấp trong đám vệ sĩ đó! Tim Hàn

Hạo đập thình thịch, nảy sinh cảm giác bừng tỉnh giống như nước thánh giội

vào đầu: đúng vậy, muốn hành thích Đặng Hoa, còn có cách nào hay hơn là trà

trộn vào trong đội ngũ vệ sĩ của ông ta chứ? Những người vệ sĩ đó đều mặc một

loại trang phục đồng nhất, đeo kính râm to bản, vốn rất khó phân biệt. Hơn nữa,

sự chú ý của họ đều tập trung vào những biến động xung quanh, cho dù một

trong số đó bị người ta tráo đổi, những người khác cũng không phát hiện ra!

Eumenides đã tìm ra cơ hội để trà trộn vào đó! Hắn cũng mặc bộ đồ đen, đeo

kính, nhưng vẫn chưa kịp thay áo bên trong. Cho nên áo bên trong của những vệ

sĩ khác đều là áo sơ mi trắng, còn hắn lại mặc chiếc áo phông màu đỏ!

Nghĩ thông suốt được đạo lý này, từng lỗ chân lông trên người Hàn Hạo đều

căng thẳng dựng cả lên. Eumenides đang ở ngay trước mắt mình! Anh chăm chú

nhìn, nhìn vào tay áo những người vệ sĩ mặc đồ đen.

Ống tay áo trong của các vệ sĩ đều lộ ra ở cổ tay, những người khác thì đều

là áo sơ mi trắng, nhưng trong đó có một người ngoại lệ.

Người này đang đứng cạnh A Hoa, cách Đặng Hoa không xa. Và thái độ của

người này cũng không giống với những vệ sĩ khác. Ánh mắt của mọi người đều

hướng ra ngoài, cảnh giác chú ý từng động tĩnh xung quanh. Chỉ có người này

lại nghiêng mặt, hình như có ý muốn né tránh sự chú ý của người khác.

Tim Hàn Hạo đập điên cuồng. Lẽ nào người đó chính là Eumenides? Hàn

Hạo cố hết sức để bình ổn tâm trạng của mình, lúc này đã đến thời khắc then

chốt để chuyển bại thành thắng, anh đã đi một nước cờ cực kỳ nguy hiểm, quyết

không thể để xảy ra một chút sai sót nào!

Hàn Hạo quyết định chủ động kiểm chứng thân phận của người đó.

Nhân lúc đối phương chưa nhìn thấy mình, Hàn Hạo giở ra tin nhắn vừa rồi,

sau đó lặng lẽ ấn nút gọi lại.

Anh không thể nào gửi tin nhắn lại cho đối phương, vì như vậy sẽ để lại

manh mối cho cảnh sát lần theo kiểm tra. Nhưng gọi điện thì lại không có vấn

302

đề gì, kỹ thuật hiện nay vẫn chưa thể nghe được nội dung của từng cuộc điện

thoại. Đối với việc để lại danh bạ cuộc gọi, anh có thể tìm rất nhiều lý do để giải

thích cho việc này.

Chỉ cần Eumenides chết đi, tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết. Anh là tổ

trưởng tổ chuyên án, anh có quyền nắm giữ và xử lý tất cả tư liệu một mình, bao

gồm cả di động và vi tính của Eumenides.

Những chứng cứ bất lợi ình đều có thể phá hủy, cho dù những người

khác có nghi ngờ thì cũng không có cách nào làm lung lay nền móng của anh

được.

Eumenides bắt buộc phải chết, thì cơn ác mộng của anh mới có thể chấm dứt

được.

Cho nên Hàn Hạo giả vờ phối hợp với Eumenides, mục đích chỉ có một:

muốn bắn chết đối phương ngay tại hiện trường.

Giờ đây cuối cùng anh đã tìm được đối phương, chỉ cần tiến hành sự kiểm

chứng cuối cùng.

Anh cần phải có sự chắc chắn hoàn toàn mới có thể ra tay được, bởi anh biết

rõ hậu quá đáng sợ của việc một đòn không trúng.

Điện thoại nhanh chóng gọi đi, nhưng Hàn Hạo không nghe thấy tiếng

chuông. Rõ ràng, đối phương cũng để chế độ rung.

Nhưng Hàn Hạo lại nhìn thấy rõ kết quả kiểm nghiệm, bởi vì người đàn ông

đó thò tay vào trong túi áo, hắn lôi ra một chiếc di động, sau đó nhanh chóng ấn

nút tắt, đồng thời để di động trở lại vào trong túi áo.

Ở phía Hàn Hạo, tiếng rung chuông cũng đồng thời bị ngắt, và thay bằng lời

nhắn của hệ thống: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang bận.”

Sự thực đã quá rõ ràng, và thời cơ thì dễ dàng vụt trôi mất. Hàn Hạo không

do dự thêm nữa, anh thò tay phải vào bao súng, bước nhanh về phía người đàn

ông đó.

Những người vệ sĩ đều dồn ánh mắt về phía Hàn Hạo, không biết là đã xảy

ra việc gì. A Hoa cũng quay sang hỏi: “Đội trưởng Hàn, có việc gì không?”

Người đàn ông đó cũng bị kinh động, hắn quay mặt sang, vừa vặn đối diện

với Hàn Hạo. Còn tay phải của Hàn Hạo lúc này cũng đã nâng lên, nòng súng

chỉ còn cách khuôn mặt người đàn ông đó mấy bước.

303

“Pằng!” Tiếng súng vang lên, viên đạn chui thẳng vào giữa hai hàng lông

mày của người đàn ông đó. Cơ thể người đàn ông đó không lắc lư chút nào, mà

đổ ập xuống. Tất cả mọi người ở hiện trường đều bị ngẩn người bởi tiếng súng

nổ, sau giây phút thời gian như ngưng đọng, mọi người mới lần lượt định thần

lại.

A Hoa chồm người lao vào Hàn Hạo, dồn anh ngã xuống đất, hai tay ấn chặt

súng của đối phương. Những vệ sĩ mặc đồ đen người thì vội quây đến bên cạnh

người đàn ông đã ngã xuống đất, để xem tình hình thương tích của ông ta, người

thì vây đến để giúp A Hoa công kích Hàn Hạo.

Phía cảnh sát cũng bắt đầu hành động, họ không biết đã xảy ra chuyện gì,

nhưng họ biết chắc chắn cần phải khống chế cục diện hỗn loạn này. Thế là họ

bắt đầu rút súng ra, lớn giọng hét lên: “Không được cử động, đứng cả dậy!”

“Thả tôi ra!” Hàn Hạo cũng hét lên, “Người đó chính là sát thủ, tôi đã bắn

chết sát thủ!”

Hai người cảnh sát hình sự lao lên, kéo A Hoa đang liều mình đánh đấm với

Hàn Hạo sang một bên. Và lúc này Đặng Hoa đang ngồi ngay ngắn cũng đứng

dậy, ông ta tháo kính râm và khẩu trang ra, nhìn Hàn Hạo, lại nhìn người đàn

ông đang nằm giữa vũng máu, sắc mặt mơ màng và kinh ngạc.

Khi Hàn Hạo gọi điện thoại, La Phi đã cảm nhận được tình hình có biến đổi.

Dõi theo hướng nhìn của Hàn Hạo, anh cũng phát hiện ra người vệ sĩ có cung

cách thái độ khác thường, nhưng Hàn Hạo đột nhiên rút súng bắn, thì việc này

lại vượt xa ngoài dự liệu của La Phi. Tất cả chuỗi sự việc này chỉ xảy ra ở trong

khoảnh khắc ngắn ngủi, cho dù anh có phản ứng nhanh nhạy hơn nữa cũng

không thể nào ngăn cản được.

Khi lao đến gần, anh nhìn thấy ở đằng xa Đặng Hoa đang bỏ kính râm và

tháo khẩu trang, sau đó trái tim La Phi chìm dần xuống.

Bởi vì người này vốn không phải là Đặng Hoa.

Tiếp đến, xuất hiện một cảnh tượng mà tất cả mọi người ở hiện trường đều

không ai muốn nhìn thấy.

Những người vệ sĩ bỏ kính râm của người đàn ông trúng đạn ra, sắc mặt ai

nấy đều vô cùng nặng nề đau đớn, trên mặt còn chất chứa nỗi sợ hãi kinh hoàng

như gặp đại nạn.

Người đàn ông trúng đạn đã tắt thở, ông ta mày kiếm mắt hổ, sự kinh ngạc

và uy nghiêm trên khuôn mặt ông ta vẫn còn lưu giữ.

Thật không ngờ ông ta mới là Đặng Hoa!

304

A Hoa đau đớn khôn cùng, giọng anh ta vì tuyệt vọng và phẫn nộ trở nên

khản đặc: “Tên khốn… Mày đã giết chết Đặng tổng! Mày đã giết chết Đặng

tổng!”

Mặc dù bị hai người cảnh sát hình sự cao lớn khỏe mạnh giữ chặt, nhưng

thật không ngờ A Hoa vẫn vùng thoát ra được, anh ta mặc kệ tất cả, lao thẳng về

phía Hàn Hạo.

La Phi chắn ở giữa, anh giáng một cú đấm vào mặt A Hoa, anh ta đột nhiên

bị giáng đòn mạnh, sự đau đớn khiến anh ta tỉnh táo ra phần nào.

“Bình tĩnh!” La Phi hét lớn, “Anh còn sợ chưa đủ loạn hay sao?”

A Hoa đứng ngẩn người, người đàn ông đang đứng trước mặt anh đây hình

như mang theo sự uy nghiêm khiến người ta khó có thể kháng cự được.

“Người của đội cảnh sát hình sự, hãy canh giữ cửa ra vào, không được để bất

cứ ai rời khỏi đây! Liễu Tùng, mau khống chế đội trưởng Hàn lại!” La Phi lại

đưa ra một loạt mệnh lệnh. Liễu Tùng đã sớm không đứng yên được, lập tức

dẫn người đi về phía Hàn Hạo, còn những người cảnh sát hình sự cấp dưới của

Hàn Hạo thì lại hơi bàng hoàng, họ nhìn Hàn Hạo, hình như đang muốn chờ đợi

chỉ thị của đối phương.

Ánh mắt Hàn Hạo thì lại đờ đẫn tê dại nhìn thi thể của Đặng Hoa, bộ dạng đã

thất thần hồn bay phách lạc.

Sự thực đã rõ ràng như vậy: Anh đã rơi vào âm mưu của Eumenides, dưới sự

thao túng của đối phương, chính mình đã giơ súng lên bắn chết Đặng Hoa, từ đó

giúp đối phương hoàn thành nhiệm vụ thích sát!

Anh còn có thể làm gì được đây? Trong cuộc chiến cuối cùng này, anh đã bị

thua thê thảm, không còn có khả năng lật ngược thế cờ nữa!

Nhìn thấy Liễu Tùng đang đi về phía mình, Hàn Hạo cười đau khổ. Sau đó

anh ném súng xuống đất, chủ động giơ hai tay về phía sau.

Người trong đội cảnh sát hình sự đều nhìn nhau, mơ hồ không biết phải làm

sao.

“Còn ngẩn người ra làm gì, hãy mau chấp hành theo mệnh lệnh của cảnh sát

La!” Hàn Hạo đột nhiên hét lên. Anh đã thất bại một cách triệt để, nhưng anh

quyết không thể nào cho phép Eumenides được rút lui an toàn. Lúc này đây anh

chỉ có thể ký thác hy vọng phản công vào người đồng nghiệp đến từ Long Châu

này thôi.

305

Anh cũng tin tưởng đối phương có khả năng này. Từ sau cuộc gặp gỡ ở nhà

Trịnh Hách Minh, Hàn Hạo đã tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của người này.

Thế nhưng vì tính cách kiêu ngạo và độc đoán nên anh luôn bài xích sự gia nhập

của đối phương.

Giờ thì lần đầu tiên anh coi La Phi thực sự là chiến hữu trong cùng một chiến

hào của mình.

Tin tưởng một người đồng nghiệp xuất sắc, cảm giác này mặc dù rất tuyệt,

nhưng lại xảy đến hơi muộn.

Người của đội cảnh sát hình sự cuối cùng cũng phân tán theo mệnh lệnh của

La Phi. Liễu Tùng thì dẫn theo đội cảnh sát đặc nhiệm còng tay Hàn Hạo lại.

La Phi xoay người, ánh mắt nhanh chóng lướt hai vòng quanh đại sảnh. Sau

đó anh đi đến trước mặt Hàn Hạo, trịnh trọng và sốt sắng hỏi: “Hắn đang ở

đâu?”

Hàn Hạo biết La Phi hỏi ai, nhưng anh lại chỉ có thể cười đau khổ, lắc đầu.

“Hắn đang ở đâu?” La Phi lại hỏi lần nữa, sau đó anh vút cao giọng, “Vừa

rồi anh hãy còn liên lạc với hắn, hắn chắc chắn đang ở gần đây, hắn đang ở

đâu?!”

Câu nói cuối cùng của La Phi đã nhắc nhở Hàn Hạo. Đúng vậy, Eumenides

vẫn luôn liên lạc với mình, hắn hoàn toàn nắm rõ được tình hình hiện trường,

hắn chắc chắn ở gần đây!

Hàn Hạo lại phấn chấn tinh thần, anh mở to mắt tìm kiếm xung quanh, ánh

mắt anh nhanh chóng dừng lại ở một nơi nào đó, trên mặt lộ ra sự thanh thản

nhưng phẫn nộ.

La Phi, A Hoa, Liễu Tùng và tất cả mọi người tại hiện trường đều dõi theo

ánh mắt Hàn Hạo.

Trên cửa sổ phía trên cao của đại sảnh xuất hiện một bóng người, hắn đang

phủ phục người trên cửa kính, ở bên ngoài đại sảnh bình thản nhìn xuống thấy

tất cả mọi việc xảy ra ở trong đại sảnh. Qua cách ăn mặc của hắn, chính là

người công nhân quét dọn ở bên ngoài đại sảnh lúc trước.

Do nằm ở trong khoảng ngược sáng của sân bay, mọi người trong phòng

không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của người này. Nhưng dáng người cao

lớn của hắn đã được hiện lên trên kính, lộ ra một thứ sức mạnh quái dị và không

thể nào kháng cự được.

306

“Đó chính là hắn, đó chính là hắn!” Giọng nói của Hàn Hạo run rẩy, bao

hàm quá nhiều sự phẫn nộ, đau khổ và hối hận!

Không có ai để ý đến người ở bên ngoài đại sảnh chờ máy bay, nhưng người

này lại chính là Eumenides mà tất cả mọi người đều khổ công tìm kiếm.

Lời của Hàn Hạo chưa dứt, La Phi và A Hoa đã đồng thời lao ra, thân thủ

của họ đều vô cùng nhanh nhẹn. Và Liễu Tùng cũng ra lệnh ngay, mấy người

cảnh sát đặc nhiệm theo sát phía sau. Mọi người đều vội chạy ra ngoài đại sảnh.

Người đàn ông bên ngoài cửa sổ đó lại không hề vội vã, anh ta nhìn thêm

giây lát, rồi mới từ từ quay người. Anh ta biết mình không thể nào bị đuổi kịp.

Những người muốn bắt anh ta cần phải chạy vòng rất xa mới có thể chạy ra khỏi

đại sảnh, đợi đến khi họ chạy đến bên cửa sổ, mình đã biến mất tăm mất dạng

theo con đường rút lui đã được thiết kế sẵn từ lâu rồi.

Thi thể của Đặng Hoa nằm lặng lẽ trên sàn đại sảnh chờ máy bay, máu tươi

vẫn cứ tuôn ra từ vết thương do đạn bắn. Đối với ông ta mà nói, đây hình như là

cái kết được định sẵn từ mười tám năm trước.

Vĩ Thanh

H

ắn bước ra khỏi sân bay, tản bộ trong một vùng hoang vắng. Cơn gió thu

lạnh lẽo thổi qua, nhưng hắn không cảm thấy lạnh, bởi vì trong cơ thể hắn,

luồng máu nóng đang cuộn trào.

Hắn có thể tưởng tượng ra được, lúc này đây chắc chắn có vô số người đều

đang truy lùng tung tích của hắn, nhưng không ai biết được hắn là ai.

Bởi vì hắn là một người không có bất cứ hồ sơ tài liệu ghi chép gì cả, là một

người không hề tồn tại trong bất cứ ghi chép nào.

Mười tám năm trước, hắn là một cô nhi yếu ớt không nơi nương tựa, sắp bị

cái xã hội tàn khốc này nuốt chửng. Đúng lúc đó, hắn gặp tên quái vật đó, tên

quái vật này, về sau được hắn gọi là “thầy”.

Thầy đã giúp hắn hoàn thành được một việc, việc đó là việc mà đến nằm mơ

hắn cũng muốn hoàn thành nhưng lại không thể nào hoàn thành được. Do đó,

hắn đã vô cùng kính sợ và sùng bái thầy.

Thầy dạy cho hắn bản lĩnh, để sau này hắn đi giúp đỡ được nhiều người hơn.

Thế là hắn trở thành học sinh của thầy. Hắn có sự thiên phú vượt trội, hắn chưa

bao giờ làm cho thầy thất vọng.

307

Ba năm trước, thầy đưa cho hắn một bản danh sách, trên đó toàn là những kẻ

tội phạm gây tội ác tày trời nhưng lại trốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp

luật. Hắn bắt đầu tìm kiếm những người này, đồng thời tiến hành sự trừng phạt

nghiêm khắc nhất đối với bọn họ. Hắn hoàn thành rất xuất sắc, những tên tội

phạm cướp bóc, cưỡng dâm, giết người khi rơi vào tay hắn thì giống như những

chú cừu non chờ làm thịt. “” mà hắn gửi đi cũng chưa

bao giờ bị lỡ nhịp.

Hắn cho rằng mình đã học xong xuất binh được rồi, nhưng thầy giáo lại nói

chưa được. Chỉ có khi nào hắn giết được người đó, hắn mới có thể trở thành một

người thực thi lệnh trừng phạt đạt tiêu chuẩn.

Đặng Hoa.

Đây là một người mà thầy bắt buộc phải giết, nhưng muốn giết hắn lại là một

nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được.

Hắn đã cố gắng gần ba năm, nhưng không hề có tiến triển, cho đến một

tháng trước, hắn bắt được một con mồi trong bản danh sách: Bành Quảng Phúc.

Bành Quảng Phúc đã tiết lộ ra sự tình của vụ án bắn cảnh sát Song Lộc Sơn,

việc này khiến hắn cuối cùng cũng nghĩ ra được kế hoạch có thể giết chết được

Đặng Hoa.

Hắn nói cho thầy biết kế hoạch này và nhận được sự tán đồng của thầy.

Nhưng chỉ điểm đầu tiên của thầy lại là bảo hắn giết chết vị cảnh sát Trịnh Hách

Minh ở tổ chuyên án năm xưa, để kéo Hàn Hạo cuốn vào trong vụ án.

Hắn không hiểu được việc này, bởi vì Trịnh Hách Minh không có tên trong

. Muốn kéo Hàn Hạo cuốn vào, vốn có cách thức khác

nhẹ nhàng hơn.

“Con sắp trở thành một người thực thi hình phạt thực sự. Con cần phải hiểu

rằng, trước mặt con luôn có hai kẻ địch, một là tội phạm có tên trong bản thông

báo tử vong, còn người kia là cảnh sát. Vĩnh viễn không bao giờ được hoài nghi

mối quan hệ đối lập giữa con và cảnh sát, chỉ cần có một chút cơ hội, họ sẽ

không chút do dự mà bắn chết con ngay, cho nên, con bắt buộc cũng phải làm

tốt sự chuẩn bị tương tự. Hãy đi giết người cảnh sát đó, như vậy trong quá trình

chạm trán với bọn họ sau này, con mới có thể không còn chút do dự nào nữa.”

Hắn tán đồng lời dạy bảo của thầy, thế nên lấy cái chết của Trịnh Hách Minh

làm màn mở đầu, cả kế hoạch chính thức bắt đầu.

Tổ chuyên án được thành lập lại, Hàn Hạo trở thành tổ trưởng, kế hoạch đã

hoàn thành được bước đầu tiên.

308

Sau đó là Hàn Thiếu Hồng, cần phải giết chết cô ta dưới sự giám sát nghiêm

ngặt cẩn mật của cảnh sát, việc này đúng là hơi mạo hiểm. Nhưng nước cờ này

lại có hai tác dụng: thứ nhất, nó đã hướng dẫn tư duy của cảnh sát, khiến cho sự

xuất hiện của Bành Quảng Phúc sau này sẽ không khiến người khác tập trung sự

nghi vấn vào vụ án bắn cảnh sát Song Lộc Sơn; thứ hai, nó chứng minh thực lực

đáng sợ của Eumenides, từ đó sẽ tạo nên sự yểm trợ hợp lý cho việc Hàn Hạo

giết chết Bành Quảng Phúc, sẽ không khiến người khác nghĩ đến là có phải do

người trong nội bộ gây ra hay không. Kế hoạch tiếp tục tiến hành một cách

thuận lợi, Hàn Hạo đã giết chết Bành Quảng Phúc, Hùng Nguyên cũng trở thành

vật hy sinh kèm theo. Và tư liệu video hiện trường mà hắn nắm trong tay khiến

cho Hàn Hạo vừa căm hận vừa sợ hãi hắn, muốn giải quyết tất cả mọi vấn đề,

Hàn Hạo bắt buộc phải giết chết hắn.

Đây chính là hiệu quả mà hắn muốn đạt được.

Mấy năm qua, mặc dù hắn không tìm được cơ hội để giết chết Đặng Hoa,

nhưng lại tìm hiểu rõ được rất nhiều tình hình của Đặng Hoa. Con người này

bình thường rất ít khi xuất hiện ở nơi công cộng, vạn bất đắc dĩ, ông ta ngoài

mang theo lớp vệ sĩ dày đặc bảo vệ, còn có một phương pháp rất bí mật: tìm

người đóng thế.

Đặng Hoa sẽ cho người giả mạo mình xuất hiện trong tầm nhìn của công

chúng, còn mình thì lại hóa thân thành vệ sĩ ẩn giấu bản thân. Đấy chính là thói

quen xảo quyệt được hình thành do sự uy hiếp của cái chết trong nhiều năm qua.

Thói quen này đã bị hắn lợi dụng. Hàn Hạo hiểu nhầm, cho rằng kẻ ngụy

trang thành vệ sĩ chính là sát thủ Eumenides. Trước khi Hàn Hạo gọi điện thoại

kiểm chứng, hắn đã chuyển cuộc gọi của mình sang di động của Đặng Hoa.

Thế là Hàn Hạo giết chết Đặng Hoa, nhiệm vụ không thể nào hoàn thành

được cuối cùng cũng được chính tay tổ trưởng tổ bảo vệ hiện trường hoàn

thành.

Nguyện vọng ôm ấp xưa nay của thầy cuối cùng cũng đã thực hiện được, hắn

tin thầy sẽ nhắm mắt nơi suối vàng.

Hắn đã học xong, đã ra nghề, bắt đầu từ ngày hôm nay, hắn đã trở thành một

người thi hành lệnh tử hình thực sự và độc lập.

Trên thế giới này không ai biết được tên của hắn, nhưng hắn lại khiến cho

mọi người đều biết Eumenides.

Bởi vì trên thế giới này vẫn còn quá nhiều tội ác còn chưa bị trừng phạt, hắn

vẫn còn quá nhiều việc cần phải làm.

309

Hắn chắc chắn có thể hoàn thành thật tốt.

Hắn xin thề!

La Phi đứng ở cửa sổ bên ngoài đại sảnh chờ máy bay. Mấy phút trước,

người đó vẫn còn đứng ở đây, nhưng bây giờ thì đã không còn bóng dáng đâu

nữa.

Nhưng La Phi không hề thất vọng, ít nhất cuối cùng anh đã nhìn thấy người

đó, anh tin rằng có một ngày mình chắc chắc sẽ tóm được đuôi của đối phương.

Chắc chắn sẽ không để hắn được ung dung ngoài vòng pháp luật.

Anh xin thề!

A Hoa lao chạy trong màn đêm. Anh ta cảm thấy mình như sắp đứt hơi,

nhưng anh ta lại không muốn dừng lại.

Anh ta muốn đuổi theo tên sát thủ đó, mặc dù anh ta chẳng biết phương

hướng mà đối phương rút chạy.

Nhưng chắc chắn anh ta phải đuổi bắt được đối phương, cho dù là chạy đến

tận chân trời góc biển!

Anh ta xin thề!

Hàn Hạo đứng ở trong đại sảnh sân bay, chiếc còng tay lạnh lẽo khóa trên

hai cổ tay anh. Đây là thứ cảm giác chưa từng trải qua.

Sau khi trải qua sự phẫn nộ ban đầu và đau khổ ủ dột, tư duy của anh cuối

cùng cũng dần bình tĩnh trở lại. Anh biết mình sắp phải đối diện với hậu quả ra

sao, nhưng anh không cam tâm!

Anh không thể bị đánh bại một cách kém cỏi như vậy, anh cần phải tìm kiếm

một tia hy vọng trong nỗi tuyệt vọng.

Cơ hội này có lẽ vẫn còn… Bây giờ anh lấy làm may mắn vì mình không ra

tay mạnh với Doãn Kiếm.

Anh phải lật ngược thế cờ, anh phải tìm cho ra được kẻ đã làm nhục anh,

hãm hại anh, anh phải tận tay xé nát vụn hắn.

Anh xin thề!

HẾT TẬP 1

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN