Bản Thông Báo Tử Vong
Q.1 - Chương 8: Nghi Vấn Chất Chồng
Bốn tiếng đồng hồ trước, 21 giờ ngày 24.
Trong khu vực nội thành trong tỉnh thành.
Mộ Kiếm Vân đã đi đến con đường huyên náo, lúc này đây đèn đuốc sáng
trưng, là giờ cao điểm để những nam nữ ăn mặc thời thượng bước vào cuộc
sống về đêm của họ.
Tỉnh thành chính là một thành phố hiện đại phồn hoa, nhưng khi Mộ Kiếm
Vân rẽ vào một ngõ nhỏ ở lề đường, lập tức như bước vào một thế giới khác.
Ở nơi đây màn đêm đen tĩnh mịch đang lan tỏa, khó có thể tìm thấy bước
chân người qua lại. Hai bên ngõ nhỏ, những chiếc đèn đường vốn đã mịt mù u
tối giờ đây phần lớn đã hỏng, vốn không còn khả năng chiếu sáng. Mộ Kiếm
Vân chỉ có thể dựa vào ánh trăng ảm đạm để nhìn thấy cảnh tượng trước mắt:
một gian nhà mái bằng thấp lè tè ở trong ngõ nhỏ, bóng đen đen của nó hắt
xuống đường. Đôi khi có sinh vật sống chạy qua bóng đen, đó là những con
mèo hoang, chúng thường dừng lại kêu “meo… meo” mấy tiếng, dùng ánh mắt
sáng rực trong đêm nhìn chăm chú vào vị khách không mời mà đến này. Sống
lưng của chúng nhô cao, giữ vững sự cảnh giác cao độ. Trước khi vị khách
không mời mà đến bước tới, những u linh trong bóng đêm bèn quay người
nhanh chóng rời khỏi đó, động tác của chúng mau lẹ và quái dị.
Cơn gió thu lạnh lẽo thổi xuyên qua ngõ nhỏ, sự lạnh lẽo mà nó mang theo
mãnh liệt hơn hẳn so với ở nơi phố phường náo nhiệt. Mộ Kiếm Vân hai tay đút
vào túi áo khoác, kẹp chặt hai khuỷu tay để cho quần áo dính chặt vào cơ thể
mình.
Đây thực là một nơi chẳng hay ho gì, cô chau mày suy nghĩ.
Nhưng nơi này lại thực sự tồn tại. Mặc dù rất nhiều người đã lãng quên
những chốn thế này từ lâu, nhưng nó vẫn tồn tại, nó tồn tại trong bất cứ thành
phố nào, hơn nữa lại ở khá gần con đường ồn ào náo nhiệt.
Nếu nó đã tồn tại, vậy thì có một số người bắt buộc phải đối diện.
Mộ Kiếm Vân đến trước cửa ngôi nhà nhỏ, ngoài việc phải đối diện với ngõ
nhỏ u tối này, cô còn phải đối diện với con người đáng sợ nhất trong ngõ nhỏ
này.
187
Không ai muốn phải đối diện với một người như vậy, đặc biệt là lại trong
buổi tối tĩnh mịch thế này. Đó là một quái vật, là quái vật đủ để đem lại cơn ác
mộng cho bất cứ ai.
Là một người nghiên cứu tâm lý, Mộ Kiếm Vân cũng hiểu rất rõ: người có
thể đem lại cho người khác những cơn ác mộng, thì chính bản thân anh ta còn
phải chịu đựng nhiều cơn ác mộng hơn nữa.
Cho nên, anh ta vừa là một quái vật, vừa là một nạn nhân vô cùng đáng
thương.
Điều mà lúc này đây Mộ Kiếm Vân kỳ vọng nhất: nếu quái vật đó đã chứng
kiến sự bắt đầu của cơn ác mộng, vậy thì trong tay anh ta, liệu có còn nắm giữ
chiếc chìa khóa để kết thúc cơn ác mộng này hay không? Cô đến đây một mình
là để tìm kiếm đáp án trong đó.
Xem ra người trong phòng cũng đã chờ đợi cô từ lâu, bởi vì khi tiếng gõ cửa
vừa vang lên, cửa phòng đã mở ra.
Hoàng Thiếu Bình đứng ở phía sau cửa, dưới ánh đèn lờ nhờ vàng vọt trong
phòng, khuôn mặt anh ta nửa mờ nửa tỏ, khiến cho khuôn mặt xấu xí của anh ta
càng trở nên đáng sợ.
“Chào anh!” Mộ Kiếm Vân lên tiếng chào trước, cô không muốn để đối
phương cảm thấy sự e dè của mình.
“Cô đến rồi à?” Ánh mắt Hoàng Thiếu Bình liếc nhìn phía sau lưng nữ giảng
sư.
Mộ Kiếm Vân biết đối phương đang nhìn gì, cô mỉm cười nói: “Chỉ có mình
tôi thôi.”
Hoàng Thiếu Bình nhếch cái miệng hở toang hoác, có thể nhận ra anh ta
cũng muốn mỉm cười, nhưng nụ cười mỉm này thực sự không truyền đạt bất cứ
cảm giác vui vẻ nào. Sau đó anh ta gật đầu: “Mời cô vào!”
Mộ Kiếm Vân đi vòng qua Hoàng Thiếu Bình bước vào, anh ta đóng cửa
phòng lại. Căn phòng nhỏ đã hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, toát ra
bầu không khí vô cùng nặng nề.
“Cô cứ tùy ý ngồi nhé!” Hoàng Thiếu Bình lẩm bẩm một câu. Nói là tùy ý
ngồi, nhưng Mộ Kiếm Vân cũng chẳng có nhiều sự lựa chọn: trong phòng ngoài
một chiếc ghế gỗ, thì chỉ còn một chỗ duy nhất là cái giường cáu bẩn kê ở góc
tường nữa thôi.
Mộ Kiếm Vân chuyển chiếc ghế kê lại gần chiếc giường nhỏ, còn Hoàng
Thiếu Bình thì chống gậy khó khăn bước lại chiếc giường. Mộ Kiếm Vân đi đến
188
đỡ, muốn dìu đối phương. Hoàng Thiếu Bình rõ ràng đã nhận ra ý định của cô,
ánh mắt khẽ liếc một cái, dù không nói gì, nhưng lại tỏ rõ ý định từ chối.
Mộ Kiếm Vân ngẩn người, không dám bước lên nữa. Trong ánh mắt của
người đàn ông này như thể xuất hiện một thứ khí chất thần bí, dáng vẻ bên
ngoài của anh ta khiến người ta sợ hãi, tình cảnh khiến người ta thương hại,
nhưng thứ khí chất đột nhiên xuất hiện này thật không ngờ lại là sự uy nghiêm,
khiến người khác không dám tiếp cận.
Cảm giác này chỉ thoáng vụt qua. Hoàng Thiếu Bình lại lập tức cúi đầu, tự
mình lê đến bên giường. Trong bầu không khí trầm mặc, hai người trong phòng
người ngồi ở ghế, người ngồi phía đầu giường, hình thành nên tư thế đối diện
nhau.
Sự vấp váp vừa rồi khiến Mộ Kiếm Vân từ bỏ những câu nói hàn huyên, cô
quyết định dùng tư thế mạnh mẽ để nói thẳng vào vấn đề chính.
“Anh có việc gì muốn nói với cảnh sát?” Nữ giảng sư nghiêm giọng hỏi,
đồng thời cố tình nhấn mạnh hai chữ cảnh sát, để chiếm được vị trí chủ động
trong cuộc nói chuyện.
“Không!” Hoàng Thiếu Bình lại lắc đầu, cố tình phản bác hai chữ đó, “Nếu
như nói với cảnh sát vậy thì tôi đã nói từ lâu rồi… bây giờ tôi chỉ nói với cô.”
Mộ Kiếm Vân cười khan “ha” một tiếng, cô cảm thấy cần phải nói rõ cho đối
phương biết thân phận của mình: “Nhưng tôi chính là cảnh sát. Tôi là giảng viên
trường Cảnh sát, hiện nay được điều động gia nhập “tổ chuyên án 4.18”.”
“Tôi biết!” Hoàng Thiếu Bình nhìn chằm chằm vào Mộ Kiếm Vân, các cơ
trên mặt anh ta cũng lay động theo, “Cho nên, cô cần phải hứa trước với tôi một
việc, sau đó tôi mới nói cho cô những gì tôi biết.”
Mộ Kiếm Vân cũng đã dự liệu đối phương sẽ đưa ra yêu cầu nào đó, cô trầm
mặc giây lát, rồi hỏi: “Chuyện gì?”
“Cô không được nói bí mật tôi nói với cô cho những người cảnh sát khác
biết, cô chỉ có thể đi điều tra một mình được thôi.”
“Tại sao?” Mộ Kiếm Vân nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, cảm thấy rất khó
hiểu.
“Bởi vì tôi không tin tưởng cảnh sát.” Giọng Hoàng Thiếu Bình khản đặc,
nét mặt rất trịnh trọng, “Sự việc mà tôi biết, rất có thể sẽ đem lại nguy hiểm đến
tính mạng cho tôi. Cho nên, đã bao năm nay, tôi chưa từng nói ra với bất kỳ ai.”
189
“Ý anh là gì?” Mộ Kiếm Vân nhanh chóng phân tích ẩn ý trong câu nói của
đối phương, sau đó cô kinh ngạc hỏi, “Lẽ nào ở phía cảnh sát cũng có người liên
quan đến vụ án?”
Hoàng Thiếu Bình khẽ “hừ” một tiếng: “Cô tạm thời đừng hỏi nhiều như
vậy, sẽ có ngày cô hiểu được thôi. Cô cứ hứa với tôi, có thể đồng ý yêu cầu này
của tôi được không?”
Để tìm kiếm ra đáp án, Mộ Kiếm Vân hình như chẳng có sự lựa chọn nào
khác.
“Tôi hứa với anh.” Cô không nghĩ ngợi mà trả lời luôn. Tình hình thực tế của
vụ án có vẻ như còn đáng sợ hơn những gì đã lộ ra, nhưng càng như vậy, cô
càng có trách nhiệm để lật mở những bí mật ẩn giấu trong đó.
Hoàng Thiếu Bình nhìn chăm chăm Mộ Kiếm Vân, giây lát sau, yết hầu anh
ta chuyển động một cái, xem ra đang chuẩn bị lên tiếng. Nữ giảng sư đã nín thở
tập trung tinh thần từ lâu, tai dỏng lên chờ đợi, và cuối cùng cô cũng nghe thấy
đối phương nói: “Một tháng trước khi vụ nổ xảy ra, Sở công an thành phố đã
phá được một vụ án buôn bán ma túy. Cô hãy đi điều tra về vụ án này.”
“Cái gì?” Mộ Kiếm Vân ngẩn người, cô cứ tưởng Hoàng Thiếu Bình sẽ nói
ra một số bí mật của hiện trường vụ nổ, nhưng đối phương lại đột nhiên nói ra
một vụ án khác, thậm chí hình như cô còn chưa từng nghe thấy vụ án này.
Hoàng Thiếu Bình không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Mộ Kiếm Vân.
Anh ta gật đầu, lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Vụ án buôn bán ma túy 3.16”.
“Việc này thì có liên quan gì đến vụ nổ?” Mộ Kiếm Vân hỏi vẻ kinh ngạc.
“Cô hãy đi điều tra, chắc cô sẽ phát hiện được manh mối trong đó.” Hoàng
Thiếu Bình nheo mắt, ánh mắt càng trở nên trầm tư: “Tôi vẫn không thể nói cho
cô biết tất cả mọi việc, bởi vì tôi chưa thể nào chắc chắn cô có đủ khả năng để
bảo vệ tôi hay không. Trước tiên cô cần phải chứng minh năng lực của cô.”
Mộ Kiếm Vân nhìn thẳng vào Hoàng Thiếu Bình, đột nhiên cô giật mình, có
câu hỏi cô không thể nào né tránh.
“Rốt cuộc anh là ai?” Cô buột miệng hỏi. Khuôn mặt tàn khuyết của Hoàng
Thiếu Bình vẫn đáng sợ, nhưng lúc này đây, lời nói của anh ta, những thứ ẩn
sâu trong ánh mắt anh ta, và cả việc anh ta nhắc đến vụ án mà ngay cả chính
mình còn chưa từng nghe đến… Tất cả những thứ này, một kẻ lang thang nhặt
phế liệu vốn không thể nào có được.
Hoàng Thiếu Bình vén môi lên, lộ ra hàm răng nham nhở, cùng với những
tiếng cười quái lạ, anh ta nói: “Đây không phải là vấn đề mà hôm nay tôi muốn
thảo luận cùng cô.”
190
Mộ Kiếm Vân phải mất mấy giây mới khiến cho đầu óc mình bình tĩnh lại
được, cô cảm thấy mình quá bị động, cô cần phải thay đổi phương thức nói
chuyện.
“Xem ra, anh đã giấu cảnh sát quá nhiều thứ.” Cô lạnh lùng nói vẻ uy hiếp,
“Có lẽ ngay bây giờ tôi nên đưa anh về tổ chuyên án.”
Hoàng Thiếu Bình cười “hi” một tiếng: “Vậy thì cô đã phản bội lại lời hứa
của mình. Tôi chỉ có thể trách mình đã nhìn lầm người… Những bí mật đó sẽ
mãi mãi chôn vùi trong lòng tôi, các người cũng sẽ không thể nào biết được
mười tám năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đâu.”
Qua ngữ khí của đối phương, Mộ Kiếm Vân biết sự uy hiếp vừa rồi hoàn
toàn vô hiệu, cô bất lực bĩu môi, tìm lối thoát ình: “Được rồi, lời hứa của
tôi vẫn hiệu quả… Nhưng, mấy câu nói này của anh không đầu không cuối, tôi
sao có thể biết được là có phải anh đang đùa bỡn tôi hay không?”
“Cô đi điều tra vụ án buôn bán ma túy đó, cô sẽ hiểu được ý nghĩa trong đó.”
Hoàng Thiếu Bình vẫn nói câu nói này, xem ra anh ta đã chuẩn bị sẵn từ trước,
lập trường kiên định, mềm nắn đều không lung lay.
“Được rồi…” Mộ Kiếm Vân vô cùng bất lực. Nếu đã không thể tìm được
phương hướng để đột phá, vậy thì chỉ có thể giữ vững trận địa của mình, cô hứa
với đối phương, “Vậy để tôi điều tra xem sao.”
“Không được nói với người khác về việc này.” Hoàng Thiếu Bình lại một
lần nữa nhấn mạnh, “Cô còn chưa biết chúng ta sẽ phải đối diện với thế lực
đáng sợ nhường nào đâu. Tôi đã là một phế nhân, cô không nỡ nhẫn tâm làm hại
tôi thêm, có phải vậy không?”
Mộ Kiếm Vân gật đầu. Nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của đối phương, trong
lòng cô không tránh khỏi cảm giác nơm nớp, đồng thời cô lại không kiềm chế
được, lên tiếng hỏi: “Sao anh lại chọn tôi? Nếu anh đã không tin tưởng cảnh sát,
sao anh lại tin tôi?”
Ánh mắt Hoàng Thiếu Bình chuyển động vòng tròn mấy vòng trên khuôn
mặt của Mộ Kiếm Vân, sau đó anh ta lại cười tiếng cười quái dị.
Mộ Kiếm Vân chau mày, ánh mắt và tiếng cười của đối phương đều khiến cô
có cảm giác nổi da gà.
“Bất cứ câu chuyện nào cũng đều có lúc kết thúc.” Hoàng Thiếu Bình nói vẻ
âm u: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã biết dấu chấm câu của màn kịch này
sẽ rơi trên người cô.”
191
Đây là câu trả lời kiểu gì chứ? Mộ Kiếm Vân thầm lắc đầu, cô thậm chí còn
không hiểu nổi tên quái vật này rốt cuộc là muốn nói điều gì.
Điều này thật khiến người ta bực bội ảo não. Với vai trò là một chuyên gia
tâm lý, mà cô lại bị tên quái vật trước mặt đây đùa bỡn trong lòng bàn tay!
“Hãy làm theo lời tôi nói đi… Đợi sau khi cô có phát hiện gì, thì hãy đến tìm
tôi.” Hoàng Thiếu Bình xua tay, tỏ ý tiễn khách.
“Vậy thì… cứ tạm vậy đi.” Mộ Kiếm Vân bất đắc dĩ đứng dậy, cô biết sẽ
không có được thêm thông tin gì từ đối phương nữa.
“Vụ án buôn bán ma túy 3.16”, đây là thu hoạch duy nhất của chuyến đi lần
này.
Không, có lẽ không chỉ có thế. Cô đột nhiên lại nghĩ đến: Con người có tên
Hoàng Thiếu Bình này không hề đơn giản chỉ là một nạn nhân vô tội trong vụ
huyết án 4.18, mà hiện giờ anh ta đã không còn che giấu thân phận này nữa, đây
có lẽ mới là giá trị lớn nhất trong chuyến đi này.
Được rồi, thì đi điều tra về vụ án buôn bán ma túy đó, bất luận thế nào, việc
này cũng chẳng đến nỗi hướng sự việc đến một kết quả tồi tệ hơn nhỉ? Mang
theo suy nghĩ này, Mộ Kiếm Vân đã bước khỏi căn phòng nhỏ. Khi sắp đến cửa,
cô quay người lại.
“Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi.” Cô mỉm cười nói. Đối phương vẫn cất giấu
quá nhiều bí mật, hơn nữa muốn anh ta mở miệng, trước tiên cần phải tiêu trừ
sự cảnh giác và xa cách trong lòng anh ta. Về phương diện này, nụ cười mỉm
thường có thể trở thành vũ khí vô cùng hữu hiệu.
Hoàng Thiếu Bình cũng cười, anh ta gật đầu, ánh mắt tiễn theo hình ảnh cô
giơ tay đóng cửa rồi rời khỏi đó. Căn phòng nhỏ lại một lần nữa ở trong trạng
thái cách ly với thế giới bên ngoài, trong căn phòng chỉ còn lại một mình Hoàng
Thiếu Bình đơn độc.
Nụ cười biến mất trên khuôn mặt của quái vật… Anh ta thở dài, thần sắc trở
nên nặng nề.
Tôi lẽ ra cần phải cảm ơn cô mới đúng. Anh ta thầm cảm thán trong lòng:
trước khi nhân vật lợi hại đó tìm đến, hy vọng con cờ này kịp thời phát huy
được tác dụng của cô ta.
…
Nửa giờ đồng hồ sau, Mộ Kiếm Vân trở lại đội cảnh sát hình sự. Lúc này
Hàn Hạo và mọi người đang ở trong phòng họp chăm chú vào chiếc máy thu tín
192
hiệu đó, căng thẳng và bồn chồn chờ đợi sự xuất hiện tín hiệu của mục tiêu. Mộ
Kiếm Vân không làm phiền họ, cô trực tiếp tìm Tăng Nhật Hoa.
Tăng Nhật Hoa đang ngồi trong phòng của nhà khách, nhàn rỗi xem ti vi.
Thấy Mộ Kiếm Vân đến, cậu rõ ràng rất hào hứng.
“Tôi biết ngay là cô sẽ còn đến tìm tôi.” Cậu mặt mày tươi cười đắc ý nói:
“Trong tổ chuyên án này, người cô tin tưởng nhất vẫn là tôi, có phải vậy
không?”
Mộ Kiếm Vân tự mình ngồi xuống ghế trong phòng khách, không đáp lời.
Cô biết, muốn đối phó với anh chàng mồm mép và tự đề cao bản thân này, giữ
im lặng là lựa chọn sáng suốt nhất.
“Hi… hi…” Tăng Nhật Hoa cũng ngồi xuống ghế đối diện với Mộ Kiếm Vân,
đắc ý vắt chân chữ ngũ, “Thế nào, nói xem nào, manh mối trong tay cô tiến
triển ra sao rồi? Gặp phải khó khăn gì à? Để tôi phân tích giúp cho cô.”
“Tôi cần anh giúp đỡ tìm cho tôi một số tài liệu.” Mộ Kiếm Vân nói thẳng ra
luôn mục đích cuộc viếng thăm này của mình.
Tăng Nhật Hoa so so vai như kiểu thân sĩ, “Nói đi, tài liệu gì?”
“Về một vụ án khác của mười tám năm trước, “vụ án buôn bán ma túy 3.16”,
tôi muốn đọc hồ sơ của vụ án.”
Tăng Nhật Hoa chớp chớp mắt nhìn đối phương, thắc mắc: “Cô cần tìm cái
đó làm gì?”
Bởi vì đã hứa với Hoàng Thiếu Bình là cần giữ bí mật, cho nên trên đường
trở về, Mộ Kiếm Vân đã nghĩ ra được lý đo để ứng phó.
“Không có gì.” Cô nhẹ nhàng trả lời, “Chỉ là vô tình nghe nói đến vụ án này,
muốn tìm hiểu một chút.”
Tăng Nhật Hoa bật cười: “Hôm nay sao thế nhỉ? Ai cũng có hứng thú với
những vụ án trước đây thế?”
“Hả?” Mộ Kiếm Vân nghe đối phương nói vậy, lập tức cảnh giác hỏi lại:
“Còn có ai cũng muốn xem vụ án này?”
“La Phi chứ ai.” Tăng Nhật Hoa bĩu môi, “Bây giờ chẳng phải là có ba
chúng ta là nhàn rỗi sao? Nhưng anh ấy không phải muốn xem cái gì mà “vụ án
buôn bán ma túy 3.16”. Sau bữa tối anh ấy đến tìm tôi, nhờ tôi tìm cho anh ấy
tài liệu về vụ án bắn cảnh sát ở công viên Song Lộc Sơn”.
193
“Anh ấy xem nó làm gì?” Mộ Kiếm Vân không kìm lòng được cũng hỏi
thêm.
“Ai biết được?” Tăng Nhật Hoa ngừng lại, rồi lại nói vẻ quái đản, “Hay là
muốn tìm được chút khoái cảm phục thù từ lịch sử quang vinh của đội trưởng
Hàn?”
Mộ Kiếm Vân lắc đầu, cắt ngang cơ hội nói linh tinh của đối phương: “Được
rồi, không nói lạc đề nữa. Nói việc chính đi… tài liệu mà tôi muốn, có thể tìm
được không?”
Tăng Nhật Hoa nghiêm mặt: “Cũng hơi khó, đó là vụ án tận mười tám năm
trước đấy…” Thấy Mộ Kiếm Vân chau mày, cậu lại tươi cười vui vẻ, chuyển
hướng câu nói: “Nhưng khó thì mới có thể thể hiện ra được bản lĩnh của tôi chứ.
Hi hi, đừng nói là tài liệu nội bộ trong hệ thống công an, kể cả nơi ẩn nấp của
Bin-la-đen, chỉ cần người đẹp mở miệng yêu cầu, tôi cũng có thể tìm ra được,
cô có tin không?”
Mộ Kiếm Vân cười, nói: “Bớt nói linh tinh đi, anh hãy mau làm việc đi!”
“Yes, madam!” Tăng Nhật Hoa hành lễ, động tác và thần thái lại giống như
một chú khỉ tinh nghịch. Sau đó cậu đến trước bàn làm việc, bật laptop. Thông
qua mạng, cậu có thể không cần bước ra ngoài mà vẫn có thể vào được kho dữ
liệu của hệ thống công an. Với vai trò là người hướng dẫn kỹ thuật cao nhất
trong mạng của Sở công an tỉnh, không còn nghi ngờ gì nữa, cậu cũng nắm
được quyền hạn rất lớn.
Vì đã là một vụ án xử lý xong, cho nên “vụ án buôn bán ma túy 3.16” vốn
không có nội dung gì cần bảo mật, Tăng Nhật Hoa nhanh chóng tìm được hồ sơ
liên quan. Nhưng cậu lại không trực tiếp gọi Mộ Kiếm Vân đến xem, mà vẫn
tiếp tục thực hiện một số thao tác.
Mộ Kiếm Vân đứng bên cạnh nhìn cậu, đột nhiên nảy sinh cảm giác cảm
mến người nam giới nhỏ gầy này.
Đúng vậy, thường ngày hơi lôi thôi luộm thuộm, nhưng khi Tăng Nhật Hoa
ngồi xuống trước máy vi tính thì lại chuyển sang một kiểu khí chất hoàn toàn
khác. Đôi bàn tay cậu khẽ giơ lên, mười đầu ngón tay liên tục múa lượn trên bàn
phím, động tác mau lẹ và đẹp mắt. Cảnh tượng đó không giống như là đang đối
diện với thế giới con số khô khan, mà lại giống như là một cao thủ âm nhạc
đang múa trên phím đàn.
Giây lát sau, Tăng Nhật Hoa quay sang mỉm cười với Mộ Kiếm Vân: “Được
rồi, xin hãy đến quầy lễ tân của nhà khách để lấy tài liệu mà cô cần.”
194
“Ưm?” Mộ Kiếm Vân ngẩn người.
“Phía quầy lễ tân có máy in.” Tăng Nhật Hoa giải thích.
“Ồ?” Mộ Kiếm Vân hình như đã hiểu, “Vậy thì… tôi trực tiếp cầm laptop ra
đó ư?”
Tăng Nhật Hoa trừng mắt, giả vờ tỏ ra bộ dạng tức giận: “Cô nói thế chẳng
phải chửi người ta sao? Tôi có thể làm cái việc ngu ngốc như vậy được sao? Cô
cứ đi thẳng đến đó, bây giờ ở đó đã in ra xong hết rồi.”
“Sao lại thế được chứ?” Mộ Kiếm Vân lại mơ hồ, “Anh vẫn còn chưa đưa tài
liệu đến quầy lễ tân kia mà.”
“Tôi đúng là chưa đi, nhưng nó thì đã đi rồi.” Tăng Nhật Hoa giơ hai ngón
tay ra, nhón lấy đường dây mạng kết nối vào laptop, giơ lên, “Chỉ cần có nó, tôi
có thể kiểm soát được tất cả các máy in trên mạng. Đừng nói là máy in của nhà
khách, cho dù là ở Trung Nam Hải(1) cũng không thành vấn đề.” Cậu nói với vẻ
vô cùng đắc ý.
Đúng vậy. Mộ Kiếm Vân hiểu rõ, với tay nghề của Tăng Nhật Hoa, muốn
xâm nhập vào máy in trên hệ thống mạng vốn không phải là việc khó. Nhưng
nói đến tận Trung Nam Hải thì có vẻ hơi khoa trương quá thì phải? Nhìn bộ
dạng hài hước của đối phương, ngoài việc mỉm cười, cô cũng không muốn tranh
luận, bèn đứng dậy bước ra khỏi phòng, đi đến quầy tiếp tân.
Và ở quầy lễ tân, nhân viên phục vụ đang rất ngơ ngác trước việc máy in vô
cớ hoạt động, mặc dù cuống lên nhưng vẫn không thể nào ngăn chặn được từng
trang từng trang giấy in được nhả ra. Cho đến khi Mộ Kiếm Vân tới thì mới
phần nào giải đáp được băn khoăn của cô.
“Đây là tài liệu tôi cần, phiền cô giúp tôi đóng sổ lại.” Mộ Kiếm Vân vừa
nói, vừa giơ thẻ và số phòng của mình.
Thấy đối phương là khách của nội bộ, nhân viên phục vụ không ngại việc cô
đem tài liệu đi. Nhưng cô gái vẫn không kìm được, lên tiếng hỏi: “Chuyện này
là thế nào nhỉ? Tài liệu của chị sao lại đột nhiên in ra từ máy tính của tôi vậy?”
“Tôi kiến nghị cô hãy cắt trộm đường dây mạng vi tính của người khách ở
phòng 212, những sự việc kỳ quái này sẽ không xảy ra nữa.” Mộ Kiếm Vân hạ
thấp giọng, cố gắng tỏ ra thần bí để trêu cô nhân viên phục vụ. Cô phát hiện ra
tâm trạng mình cũng bị hưởng bởi Tăng Nhật Hoa mất rồi.
Cô gái lơ mơ không hiểu rõ, cười thơ ngây. Sau đó làm theo lời yêu cầu, sắp
xếp cẩn thận số tài liệu đó lại, khi tờ giấy cuối cùng được in ra, cô lại ngẩn
người, “Tờ này cũng đóng sổ sao?”
195
Mộ Kiếm Vân liếc nhìn, lập tức hiểu ngay nguyên nhân khiến cho cô phục
vụ ngẩn người. Tờ cuối cùng không phải tài liệu mà cô cần. Đó là một tờ giấy in
màu hoa hồng, cả bó hoa tươi rực rỡ. Chắc chắn đây cũng là kiệt tác của Tăng
Nhật Hoa. Mộ Kiếm Vân cầm tờ giấy trên tay, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Mặc dù chỉ là một bó hoa trên giấy, nhưng vẫn đem lại nhiều điều nhẹ nhàng
ấm áp hiếm hoi giữa bầu không khí xử lý vụ án căng thẳng. Nhưng Mộ Kiếm
Vân chỉ mỉm cười tận hưởng giây lát, bèn đưa cho cô nhân viên tờ giấy đầy hoa
đó, đồng thời nói: “Tờ này không cần đóng vào. Đây là tặng cho cô, cảm ơn sự
phục vụ của cô!”
Cô gái cũng cười vui vẻ, nét mặt tươi tắn thơ ngây. Cho dù đây là trong đội
cảnh sát hình sự uy nghiêm, cho dù trong thời khắc nghiêm trọng này, niềm vui
vẫn cứ truyền thụ và kế thừa tuân theo những nguyên tắc đơn giản.
“Vụ án buôn bán ma túy 3.16” và “vụ huyết án 4.18” cùng xảy ra mười tám
năm trước, giữa chúng có mối liên hệ như thế nào được nhỉ? Hoàng Thiếu Bình
là nạn nhân của vụ nổ, sao lại chuyển tầm nhìn của mình sang một vụ án khác
xảy ra trước đó một tháng? Từ sau khi rời khỏi căn phòng nhỏ đó, những câu
hỏi này luôn ám ảnh Mộ Kiếm Vân. May mà cuối cùng cô cũng thuận lợi có
được hồ sơ của “vụ án buôn bán ma túy 3.16”, những câu hỏi này cũng sẽ có cơ
hội được giải đáp.
Trên quãng đường từ quầy lễ tân về phòng mình, Mộ Kiếm Vân vừa đi vừa
lật giở sơ qua số tài liệu đó, và cô nhanh chóng phát hiện được một việc khiến
nhịp tim cô đập dồn dập.
Tổ trưởng của tổ chuyên án “vụ án buôn bán ma túy 3.16” – vị tổng chỉ huy
vụ án chính là Phó giám đốc Sở công an tỉnh đương nhiệm Thiết Đại Lâm.
Thiết Đại Lâm! Mộ Kiếm Vân đột nhiên nhận ra đây là một cái tên quan
trọng nhưng lại bị cảnh sát bỏ qua! Trong tất cả những tài liệu liên quan tới
Eumenides, Thiết Đại Lâm chính là nạn nhân đầu tiên bị mất mạng!
Bất luận là thân phận hay là vai trò của ông ta trong vụ án, đều nên nhận
được sự coi trọng đầy đủ của “tổ chuyên án 4.18”. Nhưng do có sự xuất hiện
của đương sự La Phi, bất luận là mười tám năm trước hay hiện nay, mọi người
đều dồn mọi sự chú ý vào vụ nổ thảm khốc mười tám năm trước, mà lại bỏ qua
bước điều tra chân tướng sự việc nạn nhân Thiết Đại Lâm bị giết hại. Bây giờ
Hoàng Thiếu Bình đặc biệt nêu ra “vụ án buôn bán ma túy 3.16”, liệu có phải là
đang gợi ý cho những người phụ trách việc phá án rằng có một mối quan hệ nào
đó giữa cái chết của Thiết Đại Lâm và vụ nổ xảy ra sau đó hay không?
Đây đúng là một hướng đi rất mới mẻ và đồng thời lại mang tính khởi phát.
Ngay cả mười tám năm trước khi điều tra phá án, tổ chuyên án cũ cũng tách
196
riêng hai vụ án ra để điều tra, chưa bao giờ suy xét đến việc giữa hai vụ huyết
án liệu có tồn tại một mối quan hệ ràng buộc gắn kết nào đó hay không.
Không phải là sự hạn chế về trình độ của tổ chuyên án. Chỉ là họ đã xác
định, Eumenides lúc trước gây ra bốn vụ án nhỏ trong trường Đại học Cảnh sát
không hề liên quan với nhau, cho nên họ đã không thể ngờ đến hai vụ huyết án
4.18 có lẽ không hề độc lập.
Nhưng Mộ Kiếm Vân hiện giờ đã biết, bốn vụ án nhỏ ở trong trường Cảnh
sát vốn là tác phẩm của La Phi và Mạnh Vân sau khi tranh luận với nhau, nhưng
lại có một kẻ thứ ba đã mượn cấu tứ của Eumenides xây dựng nên kế hoạch của
vụ huyết án sau đó. Người đó liệu có phải là đang muốn lợi dụng thói quen tư
duy của cảnh sát, qua đó ẩn giấu mối quan hệ giữa hai vụ huyết án, từ đó gây
nên trở ngại cho công việc trinh sát phá án của cảnh sát?
Chỉ trong mấy bước trên đường đi ngắn ngủi, lối tư duy vốn đang bế tắc của
Mộ Kiếm Vân bất chợt được rộng mở. Điều này khiến cô nảy sinh sự chờ đợi
lớn hơn đối với hồ sơ vụ án 3.16 mà cô đang cầm trong tay. Cô bước nhanh trở
về phòng mình, bắt đầu tĩnh tâm để nghiên cứu bộ hồ sơ vụ án này.
Nhưng tình hình tiếp theo lại không lạc quan giống như cô tưởng. Trong suốt
hơn hai tiếng đồng hồ tiếp theo, cô đọc kỹ từng nội dung trên mỗi trang giấy hồ
sơ vụ án, nhưng lại không thể thu hoạch được bất cứ manh mối nào có giá trị để
giúp ích cho công việc phá những vụ huyết án của Eumenides. Sự liên quan chỉ
hạn chế ở trên cái tên “Thiết Đại Lâm”, khiến cho Mộ Kiếm Vân không tránh
khỏi cảm giác ủ ê thất vọng. Cô vốn kỳ vọng có thể tìm thấy được cái tên Viên
Chí Bang hoặc Mạnh Vân trong hồ sơ, nhưng trên thực tế, hai người này chẳng
có liên quan chút nào đến vụ án buôn bán ma túy cả.
Với vai trò là Phó giám đốc Sở công an, lúc đó Thiết Đại Lâm chắc chắn
đảm nhiệm vai trò chỉ huy của nhiều vụ án, lẽ nào chỉ là bởi vì ông ấy chính là
tổ trưởng tổ chuyên án “vụ án buôn bán ma túy 3.16” là có thể liên hệ cái chết
của ông với vụ án này được sao? Đây rõ ràng không đủ thuyết phục. Nhưng
Hoàng Thiếu Bình sao lại chỉ nêu đúng tên vụ án này chứ? Mộ Kiếm Vân tin
chắc rằng ở trong đó có ngụ ý gì mà mình chưa phát hiện được ra.
Không thể tìm ra được thêm manh mối, và việc ngồi đọc chăm chú suốt một
khoảng thời gian dài khiến đầu óc Mộ Kiếm Vân hơi quay cuồng. Cô đứng dậy
đi đến trước cửa sổ, mở cửa ra hít thở một hơi thật sâu bầu không khí bên ngoài.
Không khí lạnh ngày cuối thu xâm nhập vào trong huyết mạch giúp cho tư duy
bị nóng ran vì vận hành quá độ của cô dần dần được bình tĩnh trở lại. Cô nhắm
mắt, bắt đầu hồi tưởng lại tiến trình của “vụ án buôn bán ma túy 3.16”. Qua
khoảng thời gian đọc vừa rồi, những nội dung liên quan đã hằn sâu vào trí nhớ
của cô.
197
Đúng như số hiệu vụ án hiện ra, vụ án buôn bán ma túy này xảy ra vào ngày
16 tháng 3 năm 1984 – trước vụ huyết án 4.18 một tháng, nhưng đây chỉ là thời
gian kết thúc vụ án, còn thời gian bắt đầu vụ án thì sớm hơn nhiều.
Trên thực tế, nếu so sánh tiến trình của chính vụ án này, thì hoàn cảnh xã hội
của vụ án này hình như còn đáng để suy ngẫm hơn.
Thời kỳ đầu của thập niên tám mươi, cảnh sát hình sự quốc tế trên khắp thế
giới tăng cường triệt phá những vụ buôn bán ma túy xuyên quốc gia. “Hành
lang độc phẩm” mà tập đoàn buôn bán ma túy quốc tế khổ công gây dựng nên
đã lần lượt bị đập tan, điều này khiến chúng không thể không bắt đầu tìm kiếm
những con đường mới an toàn hơn. Và thành tựu của đất nước Trung Quốc
trong thời kỳ đầu cải cách mở cửa cũng bị giới buôn lậu ma túy quốc tế đưa vào
trong tầm nhìn mở cửa của chúng.
Tỉnh thành là một trong những cửa khẩu quan trọng trong buôn bán thương
mại toàn quốc, giao thông thuận lợi, kinh tế phát đạt. Trong xu hướng quốc tế
hóa, những vụ án buôn bán ma túy đã biệt tăm nhiều năm giờ lại bắt đầu xuất
hiện trên thị trường.
Điều này nhanh chóng nhận được sự quan tâm chú ý của cảnh sát, Phó giám
đốc Sở công an Thiết Đại Lâm đã được phân công phụ trách hoạt động triệt phá
ngăn cấm ma túy trong toàn thành phố.
Tổ chống ma túy do Thiết Đại Lâm lãnh đạo đã nhanh chóng thu được một
thông tin cơ mật trọng đại: tập đoàn buôn bán ma túy đến từ khu vực Đông Nam
Á sẽ cùng với phần tử tội phạm trong nước và trong thành phố này tiến hành
một cuộc giao dịch ma túy với số lượng khổng lồ, và thời gian giao dịch chính
là vào ngày 16 tháng 3 năm 1984. Tổ chuyên án 3.16 đã được ra đời như vậy.
Thông tin này có được từ một người nằm vùng trong nội bộ phần tử tội phạm
mà cảnh sát đã gài vào: Đặng Ngọc Long. Theo như thông tin cá nhân trong bản
hồ sơ: Đặng Ngọc Long lúc đó 25 tuổi, nhưng đã trở thành người nằm vùng cho
cảnh sát được bảy năm rồi.
Trong hồ sơ ghi chép, anh chàng tinh ranh này vốn là một cậu chàng trốn
học lêu lổng, chuyên uống rượu gây sự đánh nhau ở đầu đường xó chợ, hơn nữa
cũng nổi danh trong đám lưu manh năm đó. Những kẻ lông bông này luôn có
kết cục giống nhau, Đặng Ngọc Long xem ra cũng không ngoại lệ.
Trong bữa tiệc sinh nhật năm 18 tuổi của mình, Đặng Ngọc Long uống say
khướt đã đâm chém một tên lưu manh khiến hắn bị thương nặng, do đó đã bị
cảnh sát bắt giữ. Anh ta chắc là rất khó thoát khỏi sự trừng phạt của nhà giam.
Từ đó cuộc đời anh ta cũng sẽ bước sang một con đường tăm tối buồn thảm.
198
Thế nhưng đúng lúc này có một người xuất hiện cứu anh ta, vị này chính là
Thiết Đại Lâm. Lúc đó ông vẫn chưa lên chức Phó giám đốc Sở công an, mà chỉ
là một trong số những lãnh đạo trung tầng ở đại đội trị an.
Cách thức mà Thiết Đại Lâm giúp đỡ Đặng Ngọc Long rất đơn giản, ông đã
sửa đổi ghi chép của cảnh sát, sửa thời gian Đặng Ngọc Long gây thương tích
cho người khác từ 0 giờ 6 phút sáng ngày hôm sau sửa thành 23 giờ 56 phút của
đêm hôm trước. Mặc dù chỉ có sự chênh lệch mười phút nhưng người dính líu
đến vụ án Đặng Ngọc Long lại từ một người “thành niên” trở thành “vị thành
niên”, sự trừng phạt của pháp luật cũng vì thế mà thuyên giảm rất nhiều. Anh ta
chỉ bị tù thời hạn ba năm, hoãn thi hành hai năm.
Thiết Đại Lâm và Đặng Ngọc Long chẳng hề thân quen, ông giúp đỡ đương
nhiên là có điều kiện. Sau khi Đặng Ngọc Long bước ra khỏi đồn công an, trên
mặt anh ta trông vẫn như là một tên lưu manh lông bông không hề biết hối cải,
nhưng trên thực tế, anh ta đã trở thành người nằm vùng của cảnh sát, hay nói
đúng hơn là của Thiết Đại Lâm.
Đặng Ngọc Long có trí tuệ thông minh hơn người, cộng thêm với mối quan
hệ xã hội phức tạp từ nhỏ khiến cho Đặng Ngọc Long rất dễ dàng hoàn thành
“cương vị công việc” mới này. Sự hợp tác của anh ta và Thiết Đại Lâm gắn bó
sâu sắc, hai người vì thế mà cũng đều nhận được những lợi ích thực tế. Hiệu
suất phá án của Thiết Đại Lâm trong khu vực ông quản hạt được nâng cao, con
đường tiền đồ của ông rất sáng lạn; Còn Đặng Ngọc Long thì nhờ vào sự trợ
giúp ngầm của Thiết Đại Lâm, đã có chút uy quyền trong đám lưu manh lau
chau, cuối cùng nhận được sự yêu mến tin cậy của “đàn anh” ở cấp cao hơn.
Vị “đại ca” này tên gọi Lưu Hồng, là nhân vật hô phong hoán vũ nổi tiếng
trong giới xã hội đen của tỉnh thành năm đó. Lúc đó kinh tế thị trường vừa mới
mở cửa, Lưu Hồng nhờ vào đầu óc nhanh nhẹn và sự dã chiến không sợ chết
của mình, đã nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường xã hội đen. Ban đầu chỉ là dọa
nạt tống tiền, sau đến thì thu phí bảo kê, rồi đến lúc trực tiếp đầu cơ tích trữ, anh
ta nhanh chóng tích trữ được số tài sản kha khá. Có một số tên lưu manh thi
nhau đến xin nương tựa, dã tâm của Lưu Hồng cũng ngày càng lớn, anh ta bắt
đầu vạch lên kế hoạch xây dựng một vương quốc “xã hội đen” thuộc về mình.
Đặng Ngọc Long đúng lúc này bèn xuất hiện trong tầm nhìn của Lưu Hồng.
Lưu Hồng đang cần một “trợ thủ” vừa có thể đánh nhau vừa biết lăn lộn. Thế
nên Lưu Hồng đã thu nhận Đặng Ngọc Long dưới trướng mình.
Cảnh sát lúc này cũng đang có ý định xử lý tập đoàn Lưu Hồng, Đặng Ngọc
Long có thể gia nhập vào trong nội bộ của tập đoàn, đối với cảnh sát, rõ ràng là
một tin tức tốt lành.
Nhưng tin tức tuyệt vời hơn vẫn còn ở phía sau. Khi phần tử buôn bán ma
túy ở bên ngoài khu vực đang muốn thiết lập nên đường dây buôn bán ở trong
199
tỉnh thành, chúng không thể nào né tránh được con rắn bản địa Lưu Hồng, thế
nên bèn chủ động tiến hành giao thiệp với anh ta. Sự mê hoặc món lợi khổng lồ,
từ việc buôn bán ma túy quá lớn, Lưu Hồng quyết định thò một tay vào vụ làm
ăn buôn bán này, từ đó trở thành nhà cái có thể lũng đoạn thị trường tỉnh thành.
Sau mấy giao dịch nhỏ thành công bước đầu, cả hai bên hẹn nhau tiến hành một
vụ hợp tác quy mô lớn thực sự vào ngày 16 tháng 3 năm 1984.
Đặng Ngọc Long đã kịp thời thông báo tin tức này cho phía cảnh sát. Một
thông tin trọng đại như vậy khiến cho cảnh sát vô cùng kích động, hơn nữa, vì
có sự tồn tại của Đặng Ngọc Long, hành động tác chiến của cảnh sát có khả
năng giành thắng lợi rất lớn. Lúc đó Đặng Ngọc Long thông qua biểu hiện tốt
trong gần một năm, đã trở thành trợ thủ tâm đắc của Lưu Hồng, quá trình giao
dịch mua bán ma túy với người bên ngoài khu vực, gần như đều có sự tham dự
của anh ta.
Vào ngày 16 tháng 3, Lưu Hồng dẫn theo Đặng Ngọc Long và một người
bảo vệ khác đến địa điểm giao dịch, họ cùng gặp gỡ ba người buôn bán ma túy
đến từ vùng khác. Thiết Đại Lâm dẫn theo cảnh sát mặc thường phục đã sớm
mai phục ở xung quanh, chỉ đợi sau khi Đặng Ngọc Long phát tín hiệu, là có thể
giăng lưới bắt gọn.
Nhưng sự việc lại xảy ra chút biến cố. Một tên buôn lậu ma túy vùng ngoài
không biết thế nào lại phát hiện ra cảnh sát mặc thường phục, những phần tử tội
phạm ở hiện trường lập tức cuống cuồng bỏ chạy. Sau khi bị cảnh sát chặn
đánh, hai bên đã bắt đầu nổ súng. Công an tỉnh thành cũng lần đầu tiên được
lĩnh giáo sự hung hãn của bọn buôn lậu ma túy quốc tế. Đối diện với sự bao vây
dày đặc của cảnh sát, chúng biết rõ không còn cơ hội sống sót nhưng vẫn ngoan
cường kháng cự kịch liệt, đồng thời bắn bị thương hai người cảnh sát tham
chiến.
Cuộc hành động lần này vốn dĩ đã bị thất bại như vậy, nhưng Đặng Ngọc
Long lúc này đã phát huy tác dụng to lớn của mình, anh ta ở trong nội bộ bọn
buôn lậu ma túy đã ra đòn phản kích khiến bọn chúng không còn khả năng
kháng cự. Cuối cùng, bao gồm cả Lưu Hồng, toàn bộ năm nghi phạm đã bị bắn
chết ngay tại chỗ. Cảnh sát đã toàn thắng trong cuộc đấu súng.
Chiến dịch lần này thu được 5,8 kg heroin, tiền mặt 70 vạn nhân dân tệ.
Cảnh sát truy theo đầu mối, cả đội nhóm tội phạm mang tính xã hội đen của
Lưu Hồng cũng bị tiêu diệt hoàn toàn trong một cuộc chiến vòng ngoài.
Bởi vì vụ án này đã phá được thành công, tổ chuyên án 3.16 đã nhận được
huân chương chiến công tập thể hạng nhì, Thiết Đại Lâm được nhận huân
chương chiến công hạng nhất, tiền đồ của ông ta vô cùng rộng mở. Nhưng ai có
thể ngờ được rằng, chỉ một tháng sau, ông ta đã chết trong tay Eumenides một
cách lãng nhách.
200
Đây chính là cả quá trình của vụ án buôn bán ma túy 3.16.
…
Lại một cơn gió thổi tới, như đang khóc than, càng toát ra sự tĩnh mịch trong
sắc trời tối đen, Mộ Kiếm Vân giơ hai tay ra sau gáy xoa mạnh, nhưng tư duy
vẫn không vì thế mà trở nên thông suốt hơn. Tài liệu hiện có thể hiện ra: “vụ án
buôn bán ma túy 3.16” là một vụ án hình sự hoàn toàn độc lập, vậy thì nó rốt
cuộc có liên quan gì đến “vụ huyết án 4.18” xảy ra một tháng sau đó chứ?
Chính lúc Mộ Kiếm Vân suy nghĩ chẳng ra được kết quả gì, chuông cửa chợt
vang lên, có khách đến. Mộ Kiếm Vân nhìn đồng hồ, đã gần 1 giờ sáng, cô lên
tiếng hỏi: “Ai vậy?”
“Tôi!” Phía ngoài cửa truyền tới giọng nói, là một giọng nói rất quen – chính
là Tăng Nhật Hoa.
Muộn thế này rồi, anh chàng này còn đến đây làm gì nhỉ? Mộ Kiếm Vân
không khỏi hồ nghi, nhưng sau khi do dự giây lát, cô vẫn đi ra mở cửa phòng.
“Tôi biết ngay là cô vẫn chưa đi ngủ.” Tăng Nhật Hoa khoanh tay đứng ở
cửa, bộ dạng cợt nhả.
“Ha… có chuyện gì không?” Mộ Kiếm Vân cười xã giao, nhưng lại không hề
có ý định mời đối phương vào trong phòng. Nếu như đối phương chỉ là đến để
nói chuyện phiếm, vậy thì quả thực lúc này cô không có tâm trạng mà tiếp
chuyện.
Tăng Nhật Hoa nhận ra suy nghĩ của Mộ Kiếm Vân, cậu cười hi hi trả lời:
“Tôi đến để giải đáp mối băn khoăn trong lòng cô.”
“Ồ?” Mộ Kiếm Vân giấu giếm tâm tư, lên tiếng hỏi: “Tôi có điều băn khoăn
gì chứ?”
“Thôi được rồi, cô không cần giấu tôi đâu.” Tăng Nhật Hoa cười toét miệng
bước thẳng vào phòng, sau đó ngồi xuống ghế sofa, “Cô vội vàng điều tra tài
liệu về “vụ án buôn bán ma túy 3.16” như vậy, lẽ nào chỉ là vì để tìm hiểu đơn
giản như vậy thôi sao? Cô đã coi tôi là thằng ngốc sao? Nói cho cô biết, sau khi
cô đi, tôi cũng đọc tỉ mỉ số tài liệu đó một lượt.”
“Đọc thì cứ đọc thôi.” Mộ Kiếm Vân quay người đóng cửa, lên tiếng hỏi,
“Anh đến đây muộn như vậy, rốt cuộc là muốn nói gì?” Cô hỏi ngược lại vẻ tỉnh
bơ.
Tăng Nhật Hoa giơ ra hai ngón tay, đắc ý gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn:
“Tôi đến để nói cho cô biết, rốt cuộc hai vụ án “buôn lậu ma túy 3.16” và
“huyết án 4.18” có mối liên quan gì.”
201
Mộ Kiếm Vân giật thót, tim đập dồn, nhưng nhất thời cô không biết rõ thực
hư của đối phương, nên vẫn cứ tiếp tục giả vờ: “Hai vụ án này có liên quan đến
nhau sao?”
“Ôi cô là người có suy nghĩ gì không đấy?” Tăng Nhật Hoa thấy hơi bực,
lườm một cái, “Cô mà còn giả vờ nữa, thì tôi chẳng nói gì đâu, tôi đi đây!”
Thấy đối phương làm động tác chuẩn bị đứng dậy, Mộ Kiếm Vân vội đi đến
khẽ ngăn lại: “Đợi đã…”
Tăng Nhật Hoa quay đầu nhìn Mộ Kiếm Vân.
“Được rồi!” Mộ Kiếm Vân bất lực khẽ thở dài, “Tôi không phải là cố ý lừa
dối anh… chỉ là tôi đã hứa với người khác, cần phải giữ một số bí mật.”
“Ai vậy? La Phi à?” Tăng Nhật Hoa lập tức phản ứng vẻ mẫn cảm.
“Không, là một người khác, tôi không thể nói với anh là ai được.”
“Được rồi, được rồi, tôi cũng không muốn biết.” Tăng Nhật Hoa xua xua tay,
nghe nói người đó không phải là La Phi, hứng thú dò hỏi của cậu gần như đã
giảm đi rất nhiều.
“Thực ra nhé, cô cứ giữ lấy bí mật của cô. Tôi chỉ nói những gì tôi biết cho
cô nghe, điều này không làm khó cho cô chứ?” Tăng Nhật Hoa đúng là dễ tính,
thoắt cái đã quên phắt ngay những gì không vui vừa rồi, bây giờ ngược lại còn
chủ động nói đỡ cho Mộ Kiếm Vân.
“Được, anh hãy nói đi, tôi rửa tai lắng nghe.” Mộ Kiếm Vân ngồi xuống ghế
đối diện Tăng Nhật Hoa, “Nhưng tôi thực sự không thấy được mối quan hệ gì
giữa hai vụ án này.”
“Cô không nhận ra được cũng là bình thường, bởi vì mối quan hệ này không
thể hiện ra ở phần tài liệu cô cầm đi.” Tăng Nhật Hoa ngả người về phía Mộ
Kiếm Vân, “Lúc đầu sau khi tôi đọc xong hết số tài liệu đó, phát hiện ra nội
dung có giá trị trong đó chỉ có ba chữ “Thiết Đại Lâm”. Cho nên tôi lại lấy
Thiết Đại Lâm làm trung tâm để tìm kiếm. Việc này làm thao tác trên vi tính rất
dễ dàng, sau đó tôi đã có được một phát hiện rất thú vị.”
Nghe đối phương nói vậy, tư duy của Mộ Kiếm Vân cũng bị kéo theo. Mặc
dù lúc này cô không muốn người khác tham gia vào công việc điều tra manh
mối này, nhưng biểu hiện của Tăng Nhật Hoa lại khiến cô không thể nào từ chối
được. Sau một thoáng trầm ngâm, cô cuối cùng vẫn cứ tiếp nối đề tài của đối
phương: “Phát hiện gì?”
“Một cô gái.” Tăng Nhật Hoa hạ giọng cố tình tỏ ra thần bí.
202
Mộ Kiếm Vân chau mày, vô cùng băn khoăn.
“Bạch Phi Phi.” Tăng Nhật Hoa tiếp đó thốt ra cái tên của cô gái, nhưng cái
tên này hoàn toàn xa lạ với Mộ Kiếm Vân, chỉ có thể càng làm cho cô chẳng
hiểu ra sao cả.
Tăng Nhật Hoa nhìn thấy biểu hiện mơ hồ của Mộ Kiếm Vân, càng bật cười
đắc ý, sau đó cậu đột nhiên lại chuyển đề tài. “Cô vẫn còn nhớ bản thông báo tử
vong mà Eumenides gửi cho Viên Chí Bang chứ? Tội danh trên đó ghi là gì?”
Việc này thì Mộ Kiếm Vân nhớ rất rõ, cô gật đầu: “Đùa bỡn phụ nữ.” Cô còn
đặc biệt thảo luận với La Phi về việc này.
“Tôi đã điều tra ghi chép danh sách học viên của trường Cảnh sát năm 1984,
từ trong số đó tìm ra được tài liệu về cô gái mang thai bị người ta ruồng bỏ, cuối
cùng nhảy xuống sông tự sát đó. Cô ta chính là Bạch Phi Phi mà tôi vừa nhắc
đến.”
Bạch Phi Phi, đúng là một cái tên hay, chắc là cô gái này cũng rất xinh đẹp?
Nhưng điều này thì có liên quan gì tới mối băn khoăn ban đầu của mình? Mộ
Kiếm Vân chăm chú suy nghĩ, đôi lông mày nhíu chặt trên khuôn mặt xinh đẹp
của cô.
“Năm đó Bạch Phi Phi là khóa sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành Quản lý
hành chính trường Cảnh sát.” Tăng Nhật Hoa tiếp tục nói, “Trước khi tự sát, cô
ấy thực tập ở Sở công an thành phố, làm thư ký hành chính cho Phó giám đốc
Sở công an Thiết Đại Lâm.”
“A?” Mộ Kiếm Vân khẽ kêu lên một tiếng, Bạch Phi Phi, nhân vật này nhìn
có vẻ như là một người bên ngoài vụ án, nhưng lại mang theo ý nghĩa không
bình thường. Cô là bạn gái cũ của Viên Chí Bang, đồng thời lại là thư ký hành
chính của Thiết Đại Lâm, cô ấy thật không ngờ đã trở thành mắt xích liên hệ
giữa hai nạn nhân trong hai vụ huyết án này, nhưng việc này có ý nghĩa gì nhỉ?
Tư duy của Mộ Kiếm Vân nhanh chóng vận chuyển trong giây lát, và nhanh
chóng nghĩ ra được một câu hỏi then chốt.
“Bạch Phi Phi chết vào ngày nào?” Cô hỏi.
“Ngày 20 tháng 3.” Tăng Nhật Hoa trả lời mau lẹ và chính xác, rõ ràng đây
cũng là vấn đề anh đã từng quan tâm.
Ngày 16 tháng 3, Thiết Đại Lâm phá được vụ án buôn lậu ma túy lớn; ngày
20 tháng 3, thư ký hành chính của Thiết Đại Lâm Bạch Phi Phi tử vong; ngày 18
tháng 4, Thiết Đại Lâm chết; cùng trong ngày đó, người bạn trai cũ của Bạch
Phi Phi là Viên Chí Bang chết. Sau khi lược bỏ đi tất cả những miêu tả phụ kèm
203
bên ngoài, quan hệ giữa mấy vụ án mười tám năm trước thật không ngờ lại hiện
ra đơn giản và rõ ràng đến thế. Tất cả những mối quan hệ này đúng là đã để rất
nhiếu không gian để ta tìm hiểu bí mật.
Trái tim Mộ Kiếm Vân đập “thình thịch” rộn ràng: đúng vậy, đây chính là
điều mà Hoàng Thiếu Bình muốn cô tìm thấy – mối quan hệ nội tại giữa hai vụ
án buôn bán ma túy 3.16 và vụ huyết án 4.18. Nhưng mối quan hệ này mang ý
nghĩ gì nhỉ? Nếu như Hoàng Thiếu Bình là một người biết chuyện may mắn
sống sót, thứ sức mạnh nào lại khiến anh sau ta khi gánh chịu nỗi đau đớn
nhường đó, lại không thể không giữ im lặng suốt cả mười tám năm qua?
Những câu hỏi này cứ quấn chặt lấy trí não cô, hỗn loạn phức tạp, nhất thời
không tìm được đầu mối. Đúng lúc này tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang
lên.
Tăng Nhật Hoa ở khá gần cửa, cậu đứng dậy mở cửa, nhìn thấy La Phi đứng
bên ngoài, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Cảnh sát La?” Tăng Nhật Hoa vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm
thấy ảo não: nữ giảng sư xinh đẹp trước mắt đang chăm chú lắng nghe mình
phân tích, còn mình thì đang chuẩn bị phát huy một phen, nhưng đột nhiên lại bị
cái anh chàng La Phi này phá đám.
Nhưng cậu cũng không than phiền gì cả, bởi vì trước mặt cậu, nét mặt của
La Phi lạnh như băng tuyết, lạnh đến độ khiến cho anh chàng luôn nhăn nhở
cười cợt cũng cảm thấy bất an.
“Sao thế?” Mộ Kiếm Vân cũng bước ra, hỏi vẻ thấp thỏm.
Ánh mắt La Phi quét qua hai người, sau đó dùng âm thanh trầm đục đến
nghẹt thở nói: “Tổ chuyên án xảy ra chuyện rồi!”
…
2 giờ 8 phút, ngày 25 tháng 10.
Trong phòng cấp cứu bệnh viện Nhân dân tỉnh thành.
Khi La Phi và mọi người vội đến, lúc này đã tràn ngập bầu không khí bi
thương.
Hùng Nguyên lúc ở trên xe cảnh sát đã ngừng thở, nhưng Liễu Tùng vẫn
kiên trì lái xe đến bệnh viện chứ không phải là trung tâm kiểm nghiệm pháp y.
Hành động này chỉ có tác dụng an ủi ọi người một chút về mặt tâm lý, và
sự an ủi này cũng vô cùng ngắn ngủi: Sau khi bác sĩ trực ban nhìn thấy Hùng
204
Nguyên, chưa cố gắng làm bất cứ điều gì đã trực tiếp tuyên bố cái chết của đội
trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm.
Do Hùng Nguyên có vị trí đặc biệt trong giới cảnh sát, sau khi cái chết của
anh được thông báo, lập tức gây nên sự chấn động đối với những lãnh đạo cấp
cao trong giới cảnh sát. Giám đốc Sở công an các vị lãnh đạo ở đội cảnh sát đặc
nhiệm cùng lần lượt đến bệnh viện, tưởng niệm người đã khuất đồng thời tìm
hiểu về tình hình vụ án.
Liễu Tùng đã vùng thoát ra khỏi được trạng thái bi thương ban đầu, hai mắt
cậu đỏ au, ngồi im lặng trong một góc vắng người. Không ai dám đến làm phiền
cậu, bởi vì ai cũng nhận ra: bên ngoài vẻ trầm lặng của anh chàng này đang ẩn
giấu tâm trạng phẫn nộ vô cùng đáng sợ.
Với vai trò là tổ trưởng tổ chuyên án, đồng thời cũng là chỉ huy trực tiếp của
hành động lần này, Hàn Hạo đang chịu đựng áp lực rất lớn. Sau khi hội báo
xong tình hình với giám đốc Sở công an, giọng anh đã khàn đặc, giám đốc Tống
không nén nổi sự đau lòng, ông thở dài: “Ôi, cậu hãy về nghỉ ngơi trước đi.
Việc tang lễ, tôi sẽ cử người thực hiện.”
Hàn Hạo lặng lẽ gật đầu, đúng vậy, anh thực sự đã quá mệt, sự việc vừa xảy
ra giống như một cơn ác mộng cứ quấn chặt lấy anh, anh phải trốn đi đâu mới
có thể thoát khỏi được đây?
Anh nhất thời không tìm được đáp án, chỉ mơ màng đi ra khỏi đám người.
Lúc này đây, anh nhìn thấy La Phi và mọi người, nhưng ánh mắt anh chỉ vô thần
lướt qua một lượt như thể không còn chút sức lực dù chỉ để lên tiếng chào hỏi.
“Hàn Hạo!” Giám đốc Tống đột nhiên hét gọi một tiếng. Âm thanh này
không chỉ khiến cho người bị gọi giật mình, mà còn thu hút tất cả ánh mắt của
mọi người.
Hàn Hạo dừng bước quay người, trên nét mặt có vẻ hơi kinh ngạc.
Giám đốc Tống đi đến trước mặt Hàn Hạo, sau đó ông nhìn thẳng vào mắt
đối phương, nói từng chữ một, giọng nói hùng hồn mạnh mẽ: “Cậu chớ quên
rằng, cậu vẫn là tổ trưởng của “tổ chuyên án 4.18”! Cuộc chiến đấu của cậu và
hung thủ vẫn chưa kết thúc!”
Hàn Hạo khẽ rùng mình như thể được mở mang đầu óc. Đôi mắt anh lại sáng
lấp lánh – ánh sáng của sự phẫn nộ, kiên quyết, đồng thời lại mang theo sự kỳ
vọng.
Đúng vậy, cần phải thoát khỏi cơn ác mộng này, chỉ có cách này, mới có thể
đánh bại được hắn, triệt để hủy hoại hắn! Đem theo suy nghĩ này, anh cắn chặt
205
răng, sống lưng mỏi mệt cũng đứng thẳng lên, nắm đấm cũng tràn đầy sức
mạnh.
Giám đốc Tống hiện ra thần sắc như được an ủi, ông chính là muốn đối
phương có được trạng thái này. Có được trạng thái này rồi, ông mới có thể gật
đầu, yên tâm nói: “Cậu đi đi hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai, đồng nghiệp
ở tổ chuyên án sẽ đợi cậu.”
Đúng vậy, Hàn Hạo thầm nói với mình: không chỉ là đồng nghiệp của tổ
chuyên án, còn có hắn – Eumenides, hắn đang đợi mình. Đúng như giám đốc
Tống nói, cuộc chiến giữa mình và hắn còn lâu mới kết thúc, Hàn Hạo bước đi,
một luồng sức mạnh đang tích tụ trong cơ thể anh: mình cũng đang đợi hắn!
Mình quyết không dễ dàng bị đánh gục!
Cùng lúc này, Doãn Kiếm đang đứng ở đằng xa dõi theo bóng lưng xa dần
của người đội trưởng. Cùng với sự phẫn nộ của Liễu Tùng và sự mỏi mệt của
Hàn Hạo, bi kịch vừa mới xảy ra hình như không khiến cậu rơi vào tâm trạng
cực đoan nào đó. Ngược lại, cậu đang ở trong trạng thái tư duy cao độ. Đôi mắt
đang nheo lại rất chăm chú của cậu đã thể hiện ra điều này.
Trong thời khắc bi thương này, cậu lại đang suy nghĩ gì vậy?
La Phi đến cạnh Doãn Kiếm, khẽ vỗ vai đối phương.
“Hơ, cảnh sát La…” Doãn Kiếm đột nhiên bị cắt ngang dòng suy tư, thần sắc
của cậu có vẻ hơi hoảng loạn, hình như sợ bị người khác nhìn thấu những điều
cậu đang suy nghĩ.
“Sao lại có thể như vậy được?” La Phi nhìn về phía thi thể Hùng Nguyên
một cái, giọng nói đầy thương cảm. Lúc này Mộ Kiếm Vân và Tăng Nhật Hoa
cũng đi đến, chờ đợi Doãn Kiếm kể lại những gì đã xảy ra.
Doãn Kiếm định thần lại, đã đưa ra được manh mối giữa một đống tư duy
hỗn độn. Sau đó cậu tường thuật tỉ mỉ lại quá trình theo dấu mục tiêu ra sao, tiến
vào mỏ động như thế nào, rồi vì sao phải phân tách nhau, cuối cùng là thất bại
thảm hại trở về. La Phi chăm chú lắng nghe, cùng với lời kể của đối phương,
anh cũng tưởng tượng ra khung cảnh ở hiện trường. Mặc dù anh không được có
mặt trong khung cảnh đó, nhưng những hình ảnh tương ứng lại dần dần xuất
hiện trong đại não anh.
Đúng như điều anh lo lắng lúc trước, trò chơi này chính là một cái bẫy mà
Eumenides đã dốc tâm sức thiết kế nên. Khi cảnh sát tuân thủ theo quy tắc để
đến hiện trường trò chơi, đã bị định sẵn số phận từng bước bị động sau đó.
Nhưng việc Hùng Nguyên hy sinh hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của anh. Bởi
vì phía cảnh sát đã điều động ra bốn tinh binh kiện tướng, anh cho rằng
206
Eumenides không thể nào chính diện đối kháng với cả tổ, không ngờ đối thủ đã
sớm dựng nên âm mưu để phân tán lực lượng của cảnh sát, đồng thời đánh lén
thành công.
Nhưng tại sao hắn lại phải làm như vậy? Mất bao nhiêu công sức như vậy,
mục đích của hắn chỉ là đùa bỡn cảnh sát sao? Đây là câu hỏi mà La Phi vẫn
luôn suy ngẫm. Bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, cục diện đã hoàn thành
theo sự sắp đặt của Eumenides, mặc dù kết quả khiến người ta bi thương, nhưng
lại giúp ích cho La Phi giải đáp những băn khoăn trong lòng.
Thứ mà Eumenides muốn có được rõ ràng là ở trong cục diện bi thương này,
nhưng rốt cuộc đó là gì?
Là cái chết của Hùng Nguyên sao?
Vì sao?
Là để loại bỏ một đối thủ hùng mạnh của tổ chuyên án trong những lần giao
đấu tiếp theo? Đây là lý do khiên cưỡng nhất, nếu như vậy thì Eumenides cần gì
phải khiêu chiến với cảnh sát chứ?
Là để khoa trương thể hiện sức mạnh của mình, từ đó đả kích chí khí của
mọi người trong tổ chuyên án? Nói vậy cũng không thông, trên thực tế, cái chết
của Hùng Nguyên chỉ càng kích động sự phẫn nộ và ý chí chiến đấu của mọi
người.
Hay là vì để đạt được một kiểu hiệu quả đặc biệt mà mình chưa tìm hiểu ra
được? Và về điều này, La Phi cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Sau khi nghe Doãn Kiếm tường thuật lại tình hình hiện trường, anh thậm chí
còn có một sự suy đoán, chỉ có điều sự suy đoán này quá bạo gan, giờ vẫn chưa
phù hợp để anh nói ra.
Anh cần nhiều bằng chứng hơn, cần nhiều sự suy đoán hơn.
Hoặc là, anh cần phải được ở trong trạng thái yên tĩnh để tiến thêm một bước
nữa.
Trong quá trình này, một vài nghi điểm nếu đào sâu tìm tòi, biết đâu lại có
thể đem lại sự đột phá không thể nào tưởng tượng ra nổi, và La Phi đương nhiên
không bao giờ bỏ qua sự cố gắng trên phương diện này. Cho nên, lúc này anh
vỗ vỗ vai Doãn Kiếm, khẽ nói: “Chúng ta có thể đi ra ngoài một chút được
không, có một số việc tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.”
Doãn Kiếm ngẩn người, bất giác né tránh ánh mắt của La Phi. Lần đầu tiên
gặp mặt người sư huynh học cùng trường Cảnh sát này, Doãn Kiếm đã lĩnh giáo
207
ngay được sự lợi hại của đối phương. Người đội trưởng đội cảnh sát hình sự đến
từ Long Châu này luôn có thể nhìn thấy những thứ người khác không nhìn thấy
được. Đối với cảnh sát hình sự mà nói, khả năng này thật khiến người ta ngưỡng
mộ, nhưng hiện giờ, Doãn Kiếm lại cảm thấy hơi sợ hãi đối với khả năng này
của đối phương.
Nhưng cậu lại không có lý do gì để từ chối đối phương. Ở trong trạng thái do
dự, Doãn Kiếm đi theo La Phi bước ra khỏi tòa nhà của bệnh viện, hai người đi
đến một góc khuất vắng vẻ.
“Anh muốn hỏi điều gì?” Doãn Kiếm chủ động lên tiếng.
“Vừa rồi tôi mới đọc hồ sơ về vụ án bắn cảnh sát ở Song Lộc Sơn.” La Phi
nheo mắt hỏi, “Cậu phụ trách vụ án đó phải không?”
“Sao vậy?” Doãn Kiếm hình như rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao đối
phương lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này.
“Hồ sơ ghi chép, lúc đó chính cậu đã đến hiện trường để điều tra khám xét
cho nên có một số tình hình tôi muốn chứng thực lại với cậu một chút.” La Phi
ngừng lại một lát, vừa suy nghĩ vừa nói, “Căn cứ theo miêu tả của tình hình vụ
án, trong cuộc đấu súng đó, Hàn Hạo tất cả bắn ra ba phát đạn, hai phát bắn
trượt, một phát bắn trúng vào đầu của tên cướp Chu Minh, khiến hắn chết ngay
tại chỗ; Chu Minh thì lại bắn bốn phát, một phát bắn bị thương Hàn Hạo, một
phát bắn chết Trâu Tự, còn hai phát bắn trượt, còn tên cướp tên Bành Quảng
Phúc bắn một phát đạn trượt, Trâu Tự chưa kịp bắn đã bị trúng đạn hy sinh, có
phải như vậy không?”
Doãn Kiếm gật đầu, những tài liệu này trong hồ sơ vụ án đúng là do chính
tay cậu viết, mặc dù đã trôi qua một năm, nhưng cậu vẫn còn nhớ rất rõ.
La Phi “ừm” một tiếng rồi lại nói tiếp: “Những viên đạn bắn ra đều đã lấy
được ở hiện trường. Trong số đó có ba viên đạn là vật chứng quan trọng nhất,
đó chính là viên đạn bắn bị thương Hàn Hạo, viên đạn bắn chết Trâu Tự và viên
đạn bắn chết tên cướp Chu Minh, ba viên đạn dính máu này đã chứng minh cho
quá trình cuộc đấu súng. Đây là viên đạn dính máu của Trâu Tự, qua kiểm
nghiệm đó là viên đạn xuất phát từ khẩu súng của tên cướp Chu Minh. Tôi đã
phô-tô bức ảnh này từ trong hồ sơ, cậu nhìn xem có đúng không?”
La Phi đưa tấm ảnh đó cho Doãn Kiếm, Doãn Kiếm nhìn một cái, viên đạn
trong bức ảnh cũng quá quen thuộc đối với cậu, vết máu lem nhem, in dấu tội
ác.
“Phải rồi, chính là viên đạn này.” Doãn Kiếm trả lời.
208
“Trên ảnh thể hiện ra được một số tình hình, nhưng nhìn không rõ, cho nên
tôi muốn cậu hồi tưởng lại tình hình hiện vật. Phần đầu của viên đạn đó có phải
là có dấu vết biến dạng và ma sát rõ rệt không?” Nét mặt của La Phi lúc này đây
rất nghiêm trọng, hình như đã chạm đến điểm then chốt.
Doãn Kiếm không tài nào hiểu được ý tứ của đối phương, cậu cảm thấy hồ
nghi nhưng đồng thời cũng trả lời đúng sự thật: “Đúng vậy”.
La Phi thoáng suy nghĩ, sau đó anh ngừng việc thảo luận về viên đạn, chuyển
sang đề tài khác: “Ở gần cuộc đọ súng có một đầm ngắm cảnh, vết máu trên
hiện trường cho thấy, Hàn Hạo cũng đã từng đi đến cái đầm đó.”
“Phải rồi, lúc đó anh ấy vì truy kích Bành Quảng Phúc đang bỏ chạy, chạy
đến tận bên đầm mới không gắng gượng thêm được.” Doãn Kiếm giải thích.
“Được rồi, cảm ơn cậu!” La Phi nhìn Doãn Kiếm, trong ánh mắt dường như
đang cất giấu thứ gì đó. Doãn Kiếm nhìn thẳng vào La Phi, vẫn không hiểu nổi.
La Phi rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời. Hồi lâu sau,
anh lặng lẽ lắc đầu, sau đó một mình quay người bước đi.
Doãn Kiếm đứng thẫn thờ ở góc tòa nhà, những câu hỏi của La Phi ban nãy
lại một lần nữa vang vọng bên tai cậu, đồng thời, khung cảnh khám xét hiện
trường của vụ án bắn cảnh sát một năm trước lần lượt tái hiện lại trong trí não
cậu. Đột nhiên, hình như cậu cảm ngộ ra điều gì đó, trái tim bỗng trở nên nặng
trịch.
Nhìn bóng lưng đi xa dần của La Phi, khóe mắt Doãn Kiếm bất giác giật
giật.
4 giờ 20 phút, ngày 25 tháng 10.
Trong nhà khách của đội cảnh sát hình sự tỉnh thành.
Sau khi từ bệnh viện trở về, Mộ Kiếm Vân lại hẹn riêng với Tăng Nhật Hoa,
hai người họ tiếp tục thảo luận về đề tài đang nói dở dang lúc trước.
Đối với Tăng Nhật Hoa, hôm nay là một ngày vui buồn đan xen. Sự hy sinh
của Hùng Nguyên khiến cậu cảm thấy đau xót chân thành, còn mặt khác, cậu đã
thành công nắm bắt được cơ hội, kéo gần được khoảng cách với Mộ Kiếm Vân.
Khi những người khác đều đang nghỉ ngơi, cậu vẫn được ở riêng cùng người
đẹp này trong một căn phòng, bí mật phân tích tình hình liên quan đến “vụ án
buôn bán ma túy 3.16”.
“Liệu có phải là dư đảng của Lưu Hồng tiến hành báo thù?” Mộ Kiếm Vân
đưa ra suy đoán của mình. Nhưng suy đoán này cũng có căn cứ: Mục tiêu của
209
Eumenides có vẻ như luôn có cảm giác nhằm vào cảnh sát, thế nhưng bây giờ
xem ra, mấy nạn nhân mười tám năm trước đó đều ít nhiều có mối quan hệ với
vụ án buôn bán ma túy 3.16.
Tăng Nhật Hoa khều khều tóc mình, nghiền ngẫm theo hướng tư duy này
giây lát, sau đó cậu búng ra một miếng gàu nhỏ, nói: “Không loại trừ khả năng
này!”
Mộ Kiếm Vân nhíu chặt lông mày, rõ ràng rất không hài lòng với hành động
nhếch nhác này của Tăng Nhật Hoa, nhưng cô vẫn kìm chế, không nói thẳng ra.
“Hay là trong cuộc họp ngày mai, chúng ta thông báo tình hình này ra, chính
thức khởi động quy trình trinh thám điều tra việc này.”
“Không được.” Mộ Kiếm Vân nhớ đến lời hứa với Hoàng Thiếu Bình, xua
tay lia lịa phủ quyết.
Mộ Kiếm Vân thoáng do dự, quyết định tiết lộ một chút với Tăng Nhật Hoa:
“Người cung cấp thông tin cho tôi anh ta lo ngại, nếu như tin tức lan rộng, rất có
thể sẽ uy hiếp đến sự an toàn của anh ta. Tôi phải thể hiện ra thành ý bảo vệ anh
ta của mình, như vậy anh ta mới nói cho tôi biết nhiều việc hơn nữa.”
“Được rồi.” Tăng Nhật Hoa so so vai, thể hiện thái độ bất cần. Thực ra, cậu
còn cảm thấy không thông báo cũng tốt, bởi vì như vậy thì cậu đã trở thành
người hợp tác duy nhất của Mộ Kiếm Vân, cảm giác này cũng tuyệt đấy chứ.
“Vậy cô định bước tiếp theo sẽ làm thế nào?” Tăng Nhật Hoa lại hỏi.
Mộ Kiếm Vân đã có quyết định của mình: “Có một người chúng ta cần phải
nghĩ cách để tiếp xúc với ông ta, ông ta là người nắm bắt sự việc đáng tin cậy
nhất về vụ án buôn bán ma túy 3.16. Qua ông ta, biết đâu có thể có được bước
đột phá mới!”
“Tôi biết cô đang nói đến ai.” Tăng Nhật Hoa đảo tròn mắt, nói ra ba chữ:
“Đặng Ngọc Long”.
Đúng vậy, với vai trò là nội gián của cảnh sát được gài cắm ở bên cạnh Lưu
Hồng năm đó, không ai có thể hiểu về vụ án buôn bán ma túy 3.16 hơn Đặng
Ngọc Long được. Nếu như những vụ huyết án của Eumenides sau này đúng là
lấy vụ buôn bán ma túy làm bối cảnh, vậy thì điểm đột phá trong việc tìm kiếm
chân tướng sự thật rõ ràng cũng ở chính con người này.
“Để tôi điều tra thông tin về con người này, xem bây giờ ông ta đang ở đâu.”
Tăng Nhật Hoa vừa nói, vừa đứng dậy bước đến chỗ laptop, dựa vào thông tin
cá nhân trong hồ sơ vụ án, cậu lại tiếp tục tìm kiếm trong kho dữ liệu trên mạng,
thông tin gần đây của người này nhanh chóng xuất hiện trên màn hình máy tính.
210
“Sao lại là ông ta?” Tăng Nhật Hoa không khỏi ngẩn người.
Mộ Kiếm Vân cũng ghé tới, chỉ nhìn thấy ở trên góc trái màn hình có ảnh
chụp bán thân của một người đàn ông trung niên, con người này thần sắc tinh
anh tài giỏi, đôi mắt sáng có thần, vừa nhìn là đã biết không phải nhân vật tầm
thường. Và bên dưới bức ảnh đề tên: “Đặng Hoa”.
“Cái tên này có gì không ổn?” Mộ Kiếm Vân thoáng ngạc nhiên, “Anh quen
với ông ta à?”
“Chắc chắn ông ta đã từng đổi tên.” Tăng Nhật Hoa khẽ gõ gõ ngón tay
xuống mặt bàn, hỏi ngược lại, “Là ông ta… lẽ nào cô không quen?”
Mộ Kiếm Vân lắc đầu.
Tăng Nhật Hoa khẽ than thở: “Cô ấy, đúng là đã ở trong trường học lâu quá
rồi… Được rồi, coi như cô chưa từng nhìn thấy ông ta, ba chữ “Thị trưởng
Đặng” này chắc cô đã từng nghe thấy rồi chứ?”
“Thị trưởng Đặng?” Mộ Kiếm Vân không nén nổi kinh ngạc khẽ kêu lên,
đồng thời nhìn kỹ lại người đàn ông trong ảnh. Đúng vậy, trong phạm vi tỉnh
thành, có ai lại chưa nghe thấy ba chữ này chứ?
Thị trưởng Đặng không phải là chủ tịch thành phố, một số kẻ muốn lấy lòng
nên đã đặt biệt hiệu này để phô trương thanh thế địa vị của ông ta. Thân phận
hợp pháp của ông ta chính là một thương nhân, sản nghiệp có rất nhiều lĩnh vực,
bất động sản, đầu tư truyền hình điện ảnh, giao dịch cảng và trung tâm giải trí
ăn uống,… Tài sản của ông ta nhiều không kể xiết, là một người giàu có nhất
trong toàn tỉnh. Không chỉ như vậy, ở cả hai vùng tối, sáng ông ta đều có thế lực
rất lớn, ngay cả chủ tịch thành phố chính hiệu khi gặp ông ta cũng phải nể mặt.
Thậm chí trong dân gian còn lưu truyền một câu nói: “Thị trưởng Đặng hét ba
tiếng, đảng ủy tỉnh cũng phải run ba cái!”
Mộ Kiếm Vân thực sự không thể ngờ được, một nhân vật hô phong hoán vũ
như vậy, lại xuất thân từ tên lưu manh, hơn nữa lại còn đảm nhiệm làm nội gián
nhiều năm cho cảnh sát.
Có thể là vì muốn che giấu những năm tháng không mấy vẻ vang trước đây,
ông ta mới đổi tên “Đặng Ngọc Long” chuyển thành “Đặng Hoa” thì phải?
Đây là một nhân vật có thực lực thực sự. Muốn mời ông ta phối hợp điều tra
vụ án mười tám năm trước, mà vụ án này lại dính líu đến quá khứ mà đối
phương không muốn nhắc đến, có thể lường trước được sự khó khăn này.
Nghĩ đến đây, Mộ Kiếm Vân không kìm được chau mày, thần sắc hơi ủ dột:
nếu như vậy, chỉ dựa vào sức lực của một mình mình thì không dễ hành động.
211
Nhưng cô lập tức tự trấn an mình: bất luận thế nào, hãy cứ cố gắng hết sức để
thử xem sao.
Chú thích:
(1) Một quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là trụ sở của Đảng
cộng sản Trung Quốc và Chính phủ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!