Bản Thông Báo Tử Vong
Q.2 - Chương 12: Mối Quan Hệ Cha Con
11 giờ 03 phút trưa, tại Học viện Môi trường thuộc Đại học Công nghệ
tỉnh.
Vài năm gần đây sự nghiệp giáo dục cao đẳng, đại học trong nước phát triển
mạnh mẽ, nhà nước tăng vốn đầu tư, số lượng chiêu sinh của các trường cũng
ngày càng tăng lên. Trường đại học công nghệ, đứng vị trí cao trong toàn tỉnh,
đương nhiên cũng không chịu thua kém: tập hợp nguồn vốn dồi dào, hợp nhất
mấy trường cao đẳng, đại học xung quanh vào làm một, quy mô bỗng chốc tăng
lên gấp mấy lần, nghiễm nhiên có xu hướng trở thành một trong những trường
đại học hàng đầu trong nước.
Học viện Môi trường là một học viện chuyên ngành mũi nhọn của trường đại
học Công nghệ, địa vị của nó dễ dàng nhận ra giống như vị trí tòa nhà học viện
vậy. Tòa nhà nằm ngay bên trong cánh cổng chính, thuộc vào “công trình bộ
mặt” của trường. Nhìn lên không chỉ thấy sang trọng, hào nhoáng, mà thiết kế
về công năng cũng có rất nhiều điểm độc đáo: về chỉnh thể tòa nhà hình chữ C,
cửa hướng Nam, ôm trọn một mảnh vườn sinh thái xanh bên trong. Cây xanh
rậm rạp trong vườn không chỉ che nắng cho các phòng phía Nam, mà còn giúp
lọc không khí, loại bỏ bụi bẩn cho toàn bộ tòa nhà. Để các phòng trong tòa nhà
có thể nhận được ánh sáng mặt trời ở mức tối đa và tăng không gian cho vườn
hoa ở giữa, các tầng của tòa nhà được xây theo kiểu từng tầng từng tầng lùi ban
công lại, đồng thời trên tường ngoài hướng Nam của mỗi tầng lầu đều có lắp
tấm thái dương năng tiếp nhận ánh sáng mặt trời, nghe nói, năng lượng điện
được chuyển hóa từ những tấm thái dương năng này không chỉ cung cấp điện
sinh hoạt cho tòa nhà mà còn chuyển điện cho cả mạng lưới điện của thành phố.
La Phi và Mộ Kiếm Vân đăng ký vào cổng ở phòng bảo vệ xong, cả hai sóng
bước vào trong tòa nhà Học viện Môi Trường. Nơi đây rất tĩnh mịch, tràn ngập
bầu không khí đậm chất tri thức. Trong môi trường như vậy, La Phi vốn là
người hành động đi lại nhanh nhẹn cũng phải cố gắng bước đi chậm lại, sợ rằng
sẽ phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh.
Phòng làm việc độc lập của Đinh Chấn nằm ở cửa cầu thang máy tầng 8.
Tấm biển treo bên ngoài văn phòng đã thể hiện rõ thân phận Phó Viện Trưởng
của chủ nhân. Cánh cửa khép hờ, La Phi gõ nhẹ mấy tiếng, rồi lặng lẽ chờ đợi
phản hồi của người bên trong phòng.
“Mời vào!” Giọng người nói vọng ra rất ngọt, đó là giọng nữ.
269
La Phi đẩy cánh cửa, bước vào trong phòng cùng với Mộ Kiếm Vân. Hóa ra
trong phòng lại chia làm hai gian nhỏ phía ngoài và bên trong, giọng nữ vừa rồi
là của người con gái ngồi trước một bàn làm việc ở gian ngoài, trên tay cầm một
tập tài liệu, dường như đang bận bịu gì đó. Nhìn thấy hai người lạ đẩy cửa bước
vào, trên khuôn mặt cô hơi lộ vẻ ngạc nhiên, đồng thời ngừng công việc đang
làm, đứng dậy hỏi: “Xin hỏi, anh chị tìm ai?”
“Chúng tôi là người của Sở công an.” La Phi đưa thẻ ra, “Có một vụ án,
chúng tôi cần tìm giáo sư Đinh để tìm hiểu tình hình.”
Cô gái cầm thẻ nhìn chăm chú, cô cau mày, dường như cái danh hiệu “Đội
trưởng đội cảnh sát hình sự” khiến cô có chút lo lắng.
La Phi mỉm cười: “Cô đừng hiểu lầm. Vụ án vốn không liên quan gì đến
giáo sư Đinh, chúng tôi chỉ muốn anh ấy cung cấp một số thông tin.”
Cô gái lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, đưa trả lại cho La Phi tấm thẻ, nói:
“Giáo sư Đinh đang họp. Anh chị đợi một lát.” Sau đó cô lại mỉm cười tự giới
thiệu về mình: “Tôi là thư ký của giáo sư, tên là Ngô Quỳnh.”
“Phải đợi khoảng bao lâu?” Mộ Kiếm Vân đứng sau La Phi lên tiếng hỏi.
“Cũng không chắc được.” Ngô Quỳnh nhún vai tỏ ý lấy làm tiếc, “Giáo sư
Đinh rất bận, thường thì khách đến gặp đều phải hẹn trước. Nhưng anh chị đây
là trường hợp đặc biệt, tôi nghĩ giáo sư sẽ tranh thủ thời gian bữa trưa để đón
tiếp.”
“Vậy thì chẳng phải đã làm phiền quá rồi?” Nghe nói phải làm lỡ thời gian
ăn trưa của người khác, La Phi cảm thấy có vẻ không ổn.
“Không sao. Thường thì giáo sư gọi đồ ăn nhanh về văn phòng để ăn, nên
anh chị có thể vừa ăn trưa vừa nói chuyện – chỉ cần anh chị không thấy phiền là
được.”
La Phi gật đầu: “Thế cứ vậy đi.”
“Anh chị vào phòng ngồi một lát.” Ngô Quỳnh tiếp đón nhiệt tình, dẫn hai
người vào gian bên trong. Sau khi hai vị khách ngồi xuống ghế sofa, cô rót hai
cốc trà, sau đó quay ra ngoài.
“Có thư ký như thế cũng được đấy nhỉ?” Sau khi Ngô Quỳnh rời đi, La Phi
liền khen một câu.
“Đúng là căn bệnh chung của đàn ông”. Mộ Kiếm Vân lườm La Phi, “Cứ
thấy gái đẹp là hồn siêu phách lạc.”
270
“Tôi chỉ muốn khen tinh thần làm việc của cô ấy.” La Phi biện hộ ình.
Nhưng lý giải của anh ta không đủ sức thuyết phục, vì rõ ràng lời khen vừa rồi
của anh bao gồm cả ý tứ khen ngợi dung mạo của Ngô Quỳnh. Thực sự có thể
gọi đó là người phụ nữ “xinh đẹp”, thậm chí La Phi còn ngầm so sánh cô ta và
Mộ Kiếm Vân.
Dung mạo Mộ Kiếm Vân rất thanh tú, đồng thời lại có chút khí khái anh
hùng. Còn Ngô Quỳnh thì có vẻ đẹp ngọt ngào, thân hình gợi cảm, có lẽ người
phụ nữ như thế dễ dàng khơi gợi được tâm lý ham muốn của đàn ông hơn.
“Thư ký, chả phải là vì cái chuyện đó sao?” Mộ Kiếm Vân bĩu môi, bỗng cô
nhớ ra chuyện gì đó, bất bình nói: “Chết, tôi cứ lượn lờ đằng sau anh, người
ngoài nhìn vào liệu có coi tôi như thư ký của anh không?”
La Phi cười rồi nói: “Làm gì có chuyện đó? Khí chất của cô rành rành ra đó.”
Ngữ điệu của anh rất bình thản, không có quá nhiều lời ca tụng. Nhưng như thế
lại càng thể hiện thái độ chân thành. Mộ Kiếm Vân nheo nheo mắt, trong lòng
rất vui.
La Phi không quanh co vấn đề này nữa, bắt đầu tập trung tinh thần quan sát
thiết kế trong phòng. Văn phòng tuy rộng, nhưng đồ đạc bày biện không nhiều.
Bắt mắt nhất là một hàng tủ sách áp sát tường, trên các ô giá sách đều bày kín
những sách vở, tập tài liệu, thể hiện rõ sự chăm chỉ và bác học của chủ nhân.
Mộ Kiếm Vân lại không hứng thú với việc quan sát đó. Cô nâng cốc nước và
từ từ nhâm nhi, trông như đang thưởng thức trà, nhưng thực tế thì vì muốn giết
thời gian là chính.
May mà họ không phải đợi quá lâu. Khoảng nửa tiếng sau, cánh cửa gian
ngoài được mở ra. Cùng với tiếng bước chân mạnh và nhanh, ai cũng nghe ra có
một người đàn ông bước vào phòng.
“Giáo sư Đinh, anh về rồi ạ.” Giọng ngọt ngào của Ngô Quỳnh vang lên,
“Có khách đang đợi giáo sư trong phòng.”
“Khách ư?” Người đàn ông có vẻ không vui, anh nói với giọng trách móc,
“Hôm nay tôi không sắp xếp thời gian để gặp khách nào cả.”
“Họ là người của đội cảnh sát hình sự.” Ngô Quỳnh giải thích.
“Ừm.” Người đàn ông trầm ngâm một lát, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, tiếng bước chân của anh ta hướng vào gian trong.
La Phi và Mộ Kiếm Vân vội đứng dậy, chuẩn bị tư thế chào người chủ nhân
ở đây.
271
Cánh cửa phòng mở ra dứt khoát. Một người đàn ông bước vào trong phòng,
anh ta bước lên phía trước một bước rồi dừng lại, cau mày nhìn dò xét hai người
khách không mời mà đến đứng ngay trước mặt mình. Người này quả nhiên là vị
giáo sư Đinh Chấn phó viện trưởng Học viện Môi trường. Anh ta ăn mặc
nghiêm chỉnh, đầu tóc gọn gàng, trông sạch sẽ, ánh mắt sáng có thần, tạo cho
người đối diện cảm giác tràn đầy sinh lực.
“Xin chào, giáo sư Đinh.” La Phi tiến lên một bước, chủ động đưa tay phải
ra.
Nhưng Đinh Chấn không đáp lại ngay lập tức, anh ta đứng nguyên như vậy
rồi hỏi: “Hai người là người của đội cảnh sát hình sự?”
“Đây là đội trưởng mới nhận chức của đội cảnh sát hình sự, La Phi.” Mộ
Kiếm Vân cũng đã bước lên, sau đó cô cũng tự giới thiệu về mình, “Tôi là giảng
sư của trường cảnh sát tỉnh, Mộ Kiếm Vân.”
Đinh Chấn “ừm” một tiếng, rồi ánh mắt dừng lại nhìn La Phi, xem ra anh ta
có hứng thú với đội trưởng đội cảnh sát hình sự hơn giảng sư của trường Cảnh
sát. Một lát sau, anh ta đưa tay trái ra bắt tay với La Phi, và nói: “Xin chào.”
Nhưng câu chào hỏi đó chỉ có tính chất khách sáo xã giao, không hề có chút
nhiệt tình chào đón gì.
“Xin chào.” La Phi chân thành bày tỏ ý xin lỗi, “Xin lỗi vì chúng tôi đã
không mời mà đến, làm phiền tới anh.”
Đinh Chấn xua xua tay, nói: “Ngồi đi.” Còn anh ta cũng đi về phía sau chiếc
bàn làm việc, ngồi lên chiếc ghế dựa to bành. Sau đó anh ta hỏi: “Hai người có
muốn ăn cơm cùng tôi không?”.
Quả là một câu mở lời độc đáo, La Phi mỉm cười rồi đáp: “Không cần đâu.
Cảm ơn.”
“Đời người rất ngắn, bởi vậy chúng ta cần phải ứng dụng nguyên lý quy
hoạch học để quản lý thời gian của mình. Ví dụ khi ăn cơm, chúng ta có thể
đồng thời làm những công việc khác như nghe bản tin, hoặc nói chuyện bên
ngoài kế hoạch.” Không biết có phải do thói quen của nghề nghiệp hay không,
khi nói chuyện anh ta có giọng điệu giáo huấn kẻ dưới, cuối cùng anh ta lại hỏi
lại, “Hai vị không muốn tranh thủ thời gian này để giải quyết bữa trưa sao?”
Lời nói của đối phương có vẻ hợp lý. Thực tế thì La Phi cũng thường vừa ăn
cơm vừa suy nghĩ về các vụ án. Nhưng thực lòng anh cũng không tưởng tượng
ra nổi cảnh tượng ngượng ngạo như thế nào nếu bây giờ ngồi ăn cơm cùng với
đối phương, do dự giây lát rồi anh đưa ra một câu trả lời có hơi vụng về:
“Không cần đâu… chúng tôi vẫn chưa đói.”
272
Đinh Chấn không muốn phí lời thêm nữa, anh ta cầm điện thoại bàn lên và
nói: “Gọi một suất ăn nhanh vào đây.” Rõ ràng, chiếc điện thoại này có thể nối
trực tiếp tới chỗ cô thư ký Ngô Quỳnh bên ngoài.
Dường như đối với anh ta thời gian vô cùng quý giá, vừa đặt điện thoại
xuống, anh ta liền quay ra nhìn về phía La Phi, không chào mời xã giao, hỏi
thẳng: “Có phải là hai vị muốn tìm bố tôi?”
La Phi ngẩn người, sau đó anh quay sang nhìn đối mặt Mộ Kiếm Vân. Trước
khi đến đây cả hai đều không liên hệ trước với Đinh Chấn, nhưng tại sao đối
phương lại biết rõ ý định cuộc viếng thăm của họ như vậy?
Đinh Chấn nhìn biểu hiện của hai người như vậy đã đoán ra họ đang nghĩ gì.
Vậy là anh ta “ha” một tiếng nói với giọng giễu cợt: “Đội cảnh sát hình sự các
vị đến tìm tôi, sẽ chẳng có chuyện gì khác ngoài chuyện đó. Chắc chắn là các vị
muốn thông qua tôi để tìm ông bố Đinh Khoa của tôi, bởi vì các vị lại vướng
phải vụ án hóc búa không phá nổi, muốn tìm bố tôi để xin giúp đỡ.”
Lời nói thật khó nghe, nhưng La Phi không thể phủ định suy đoán của đối
phương. Anh gật gật đầu và nói: “Quả đúng là như vậy. Tôi nghe nói bố anh đã
chán ghét cuộc sống điều tra hình sự, nhưng đây là một vụ án lớn, hy vọng anh
có thể giúp chúng tôi tìm ông ấy.”
“Vụ án lớn…” Đinh Chấn cười khẩy, “Trong mắt cảnh sát hình sự các anh,
đã là vụ án thì làm gì có vụ nào là không lớn. Tôi hiểu rõ điều này. Cứ có vụ án
là các anh chả đoái hoài gì đến chuyện khác. Dù cho là gia đình, người thân,
trong mắt các anh cũng không thể quan trọng bằng vụ án.”
La Phi lặng người trong chốc lát, cười ngượng: “Xem ra giáo sư rất có thành
kiến đối với nghề nghiệp của chúng tôi?”
Đinh Chấn lạnh lùng nhìn La Phi chốc lát rồi chợt hỏi: “Anh lập gia đình
chưa?”
La Phi lắc đầu.
“Vậy thì tốt. Thà sống độc thân cả đời còn hơn trở thành người cha và người
chồng không có trách nhiệm.”
La Phi chưa biết xử lý thế nào thì Mộ Kiếm Vân đứng bên cạnh đã không
chịu nổi. Cô cau mày nói: “Giáo sư Đinh, phải chăng anh vẫn luôn không hài
lòng về bố mình? Anh cho rằng ông không thực hiện tốt vai trò trong gia đình?”
Lần này thì tới lượt Đinh Chấn lặng người, vì những lời lẽ của Mộ Kiếm
Vân như mũi kim sắc nhọn đâm trúng vào tâm can anh ta. Anh ta nheo nheo
mắt nhìn người con gái đứng cách đó không xa, như có ý nhìn dò xét lại đối
273
phương. Mộ Kiếm Vân không hề tỏ ra yếu đuối nhìn thẳng lại anh ta, không khí
trong văn phòng bỗng trở nên căng thẳng.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
Đinh Chấn lấy lại tinh thần, nhân cơ hội đó anh ta chuyển ánh mắt nhìn,
đồng thời hạ thấp giọng nói: “Vào đi!”
Cánh cửa phòng mở ra, Ngô Quỳnh từ từ bước vào. Cô đặt một phần cơm
hộp trước mặt Đinh Chấn: “Giáo sư Đinh, bữa trưa của anh đây ạ.”
Đinh Chấn gật gật đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
Ngô Quỳnh đi ra được mấy bước, cô cảm thấy hình như không khí có vẻ
không bình thường, nên vừa đi vừa nhìn về hướng La Phi và Mộ Kiếm Vân, bắt
gặp ánh nhìn của hai người, cô cười rất tươi, giọng dịu dàng nói: “Mọi người cứ
nói chuyện đi nhé.”
Tuy đó chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng nó giống như một làn gió ấm thổi
nhẹ vào lòng La Phi và Mộ Kiếm Vân, khiến người ta cảm thấy mát lòng mát
dạ. Ngay cả Mộ Kiếm Vân cũng phải mỉm cười đáp lại, trong lòng ngầm khen
ngợi: người con gái này thật dễ mến, đúng là một cô thư ký tốt.
Đinh Chấn mở nắp hộp cơm hộp, bắt đầu thưởng thức bữa trưa của mình.
Anh ta ăn rất nhanh, và từng miếng từng miếng to, dường như việc ăn cơm đối
với anh ta chỉ là một công việc thường lệ bắt buộc phải hoàn thành. Sau khi ăn
được vài miếng, anh ta ngẩng đầu lên nhìn La Phi hỏi: “Lần này là vụ án gì?”
Có thể do đối thoại lúc đầu có phần thất lễ, hoặc cũng có thể do phản ứng
của Mộ Kiếm Vân khiến anh ta bớt phần hung hăng, và cũng có thể sự xuất hiện
của Ngô Quỳnh đã hòa hoãn được tâm trạng của anh ta, khiến ngữ khí lúc này
của Đinh Chấn hòa nhã hơn nhiều.
“Đây là một vụ án của mười tám năm trước.” La Phi trả lời, “Khi đó bố anh
là người phụ trách. Thực ra vụ án này đã kết thúc từ lâu, chúng tôi tìm bố anh,
chỉ là muốn tìm hiểu một số tình tiết của vụ án thôi.”
Vì nghe nói nguyên nhân Đinh Khoa ở ẩn là vì muốn lánh khỏi cuộc sống
phá án, nên La Phi đặc biệt nhấn mạnh rằng vụ án này đã kết thúc, và sẽ không
mang lại rắc rối gì cho đối phương.
Nhưng Đinh Chấn lại cau mày, anh ta ngừng ăn, trầm ngâm hỏi: “Chuyện
của mười tám năm về trước… có phải là vụ án cướp của bắt giữ con tin?”
“Anh biết về vụ án này?” La Phi ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút vui
mừng: nếu như Đinh Chấn biết về vụ án này, thì dù không tìm được Đinh Khoa,
cũng có thể hoàn thành được mục đích của chuyến đi này.
274
“Đó là một vụ án không hoàn hảo.” Đinh Chấn khẽ “ha” một tiếng, không
biết đang cười cái gì.
“Không hoàn hảo? Ý là gì?” La Phi tuy không hiểu ý của đối phương, nhưng
anh càng lúc càng cảm thấy hứng thú với cuộc đối thoại này.
“Bố tôi là người yêu cầu bản thân rất cao. Ông đã làm cảnh sát 20 năm, các
vụ án qua tay được duy trì tỷ lệ phá án 100%. Nhưng chỉ có vụ án này, với ông
là không hoàn hảo.” Nụ cười nhếch mép của Đinh Chấn càng thể hiện rõ, xem
ra anh ta có ý giễu cợt bố mình.
La Phi không muốn phân tích mối tình cảm cha con phức tạp này, anh cố
gắng bám sát câu chuyện của vụ án: “Vậy anh có biết về tình tiết cụ thể của vụ
án này không?”
Đinh Chấn lắc đầu: “Không biết! Tôi chưa bao giờ quan tâm đến vụ án của
ông ấy.” Nói xong, anh ta lại vùi đầu và mấy miếng cơm.
Tuy thất vọng nhưng La Phi lại không cam tâm: “Vậy tại sao lại nói vụ án
này là vụ án “không hoàn hảo”?”
Đinh Chấn nuốt nốt thức ăn trong miệng, sau đó bình thản hỏi ngược lại La
Phi: “Nếu như vụ án đó rất hoàn hảo, thì tại sao hai người còn phải đến đây để
hỏi về nó?”
La Phi bị hỏi vậy thì ngẩn người, liền sau đó là nụ cười đau khổ bất lực. Lẽ
nào là vì lý do này? Theo logic thì là vậy, nhưng nó chả có giá trị gì với mình.
Đinh Chấn lại nhìn La Phi cười cười: “Song phản ứng của cảnh sát các vị
cũng chậm quá. Từ mười tám năm trước tôi đã biết vụ án này có vấn đề rồi.”
Vậy là anh ta cũng biết một số tình hình? La Phi không hỏi tiếp, chỉ dùng
ánh mắt để thể hiện sự hồ nghi của mình – rõ ràng là đối phương đang cố ý vòng
vo, nếu cứ vờn theo anh ta thì có lẽ sẽ là quá ngốc nghếch.
Đinh Chấn rất rõ La Phi đang muốn điều gì, bởi vậy anh ta nói nhấn mạnh
thêm một lần nữa: “Tôi không hề biết về chi tiết của vụ án đó – Tôi biết vụ án
này có vấn đề là vì nó mà bố tôi đã vứt bỏ sự nghiệp cảnh sát hình sự của
mình.”
“Bố anh xin từ chức là do vụ án này?” Thông tin này khiến La Phi rất kinh
ngạc, Mộ Kiếm Vân đứng bên cạnh cũng rất ngỡ ngàng: Nếu như chuyện đó là
thật, vậy thì quả là vụ án 1.30 có chút gì đó đáng ngờ.
Đinh Chấn cười lạnh lùng hỏi lại: “Vậy các vị nghĩ là vì cái gì?”
275
“Phía cảnh sát nói là: lý do sức khỏe, làm việc quá sức.” La Phi mở đầu bằng
mấy chữ “phía cảnh sát nói”, rõ ràng là đã nảy sinh mối nghi ngờ rất lớn đối với
độ tin cậy của thông tin này.
“Vì sức khỏe mà có thể khiến ông ấy từ bỏ cuộc đời cảnh sát hình sự của
mình sao?” Đinh Chấn chầm chậm lắc đầu, “Các người chả hiểu gì về bố tôi cả.
Ông ấy là người có thể từ bỏ tất cả để phá án. Vì lý do sức khỏe có thể khiến
ông dừng lại? Hi hi, trừ khi là ông mệt đến chết trên chính hiện trường vụ án.”
La Phi quay đầu nhìn Mộ Kiếm Vân. Thần thái của hai người đều có khuynh
hướng đồng tình với cách nói của Đinh Chấn. Đối với họ, Đinh Khoa là một
nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bản thân họ cũng không hiểu nhiều về
ông. Nhưng có một điều có thể đoán được rằng: Nếu Đinh Khoa không phải là
một người cuồng công việc, yêu thích phá án như chính sinh mệnh của mình, thì
làm sao ông có thể lập lên truyền kỳ trong giới cảnh sát: tỷ lệ phá án đạt 100%?
Một người như vậy, chỉ vì lý do sức khỏe mà bỗng dưng lui về ở ẩn trong khi
đang ở đỉnh cao thì quả là không hợp tình hợp lý.
“Không có lý do gì có thể khiến ông ấy từ bỏ việc phá án.” Đinh Chấn tiếp
tục nói: “Chỉ có một lý do giải thích việc ông ấy không muốn làm cảnh sát nữa
là: ông đã gặp phải một vụ án không thể giải quyết, song với tính cách của ông
thì không thể chấp nhận kết quả thất bại. Bởi vậy ông đành mượn cớ từ bỏ đội
cảnh sát hình sự, như vậy mới có thể bảo toàn cho danh tiếng hiển hách hai
mươi mấy năm trời ông tích góp được.”
Nói xong, Đinh Chấn lại bắt đầu một mình vùi đầu ăn những miếng lớn suất
ăn nhanh của mình. Thần thái của anh ta giống như một thầy giáo đang lên lớp
cho học sinh, chỉ bo bo giảng phần của mình, không hề có hứng thú chờ đợi sự
chất vấn hay phản bác của người khác.
Nhưng La Phi không thể không nói ra những hoài nghi của mình: “Theo tôi
được biết, tình tiết vụ án 1.30 có chút mơ hồ, nhưng về tổng thể thì vẫn rất rõ
ràng. Nghi phạm buộc mìn vào người khống chế con tin, cuối cùng bị cảnh sát
bắn chết ngay tại hiện trường. Những điều này đều không tồn tại nghi vấn nào.
Vụ án như vậy liệu có thể xuất hiện vấn đề gì có thể khiến cho bố anh cũng
không tài nào giải quyết được? Huống hồ, khi bố anh rời khỏi đội cảnh sát hình
sự, vụ án này đã kết thúc xét xử và đưa vào hồ sơ lưu trữ rồi cơ mà.”
Đinh Chấn nuốt chửng thức ăn đang ngậm trong miệng: “Anh không biết
thật hay là giả vờ không biết vậy?”
La Phi lắc đầu. Mộ Kiếm Vân đứng bên cạnh nhìn trừng trừng Đinh Chấn,
không hề che giấu sự bất mãn của mình: “Có gì anh cứ nói thẳng ra có được
không, đừng quanh co nữa.”
276
Đã được lĩnh giáo qua ngôn từ sắc nhọn của Mộ Kiếm Vân, Đinh Chấn
không muốn đôi co với cô. Vậy là anh ta nuốt nhanh miếng ăn trong miệng vào
bụng rồi giải thích: “Tôi nghĩ hai người đến đây để hỏi về tình tiết vụ án đó thì
chắc cũng phải hiểu các thông tin liên quan rồi mới phải – Vụ án đó trông có vẻ
như đã kết thúc, nhưng trên thực tế vẫn còn sót một cái đuôi. Khoảng hai tháng
sau đó, người bị bắt giữ lại đến báo án, nói rằng anh ta bị đồng phạm của kẻ gây
án cướp của.”
“Đồng phạm của kẻ gây án?” La Phi kinh ngạc, “Đó là ai?”
“Ai biết được?” Đinh Chấn lắc đầu, sau đó chuyển ngay chủ đề, “Nếu biết,
bố tôi đã không từ chức.”
La Phi đoán ra được ngụ ý của đối phương: “Ý của anh là: vụ án sau đó vẫn
chưa được phá giải? Vì thế bố anh mới từ chức?”
Đinh Chấn gật đầu: “Bố tôi là người theo đuổi những điều hoàn mỹ, không
thể chấp nhận kết cục thất bại. Nên ông thà từ chức để chạy trốn. Ừm, cho dù
ông ấy có nói với bên ngoài những lý do hào nhoáng thế nào thì cũng chẳng thể
giấu được tôi. Tôi là con trai của ông ấy, không ai hiểu ông ấy hơn tôi.” Anh ta
vừa nói vừa ăn, suất ăn nhanh trước mặt chỉ còn lại một nửa.
“Vụ án đó phức tạp vậy sao?” La Phi có chút không hiểu nổi. Theo lý thì, vụ
án cướp của bắt giữ con tin rất dễ phá án, vì phạm nhân và người bị hại luôn có
một quá trình tiếp xúc mật thiết. Đinh Khoa là một truyền kỳ trong giới cảnh sát
làm sao có thể làm khó ông ấy bằng loại án này?
Đinh Chấn nhìn ra sự hoài nghi của La Phi, anh ta nhún nhún vai nói: “Chi
tiết của vụ án tôi không rõ, tôi cũng không quan tâm. Nhưng thời gian đó cả
ngày bố tôi cứ mặt mày ủ rũ nhìn hai tập hồ sơ, một tập là hồ sơ của vụ án 1.30
đã kết thúc, một tập là hồ sơ vụ cướp vừa mới xảy ra. Trong trí nhớ của tôi,
trước đó chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.”
Trán La Phi càng ngày càng nhăn lại. Anh không ngờ đằng sau vụ án 1.30
còn ẩn chứa nhiều tình tiết phức tạp như vậy. Năm đó, Văn Hồng Binh đã bị
Viên Chí Bang bắn chết ngay tại hiện trường, nhưng tên tòng phạm xuất hiện
sau đó là ai? Tên đó đã dùng thủ pháp phạm tội thế nào mà ép được cả Đinh
Khoa phải rời khỏi ngành cảnh sát?
Từng mối nghi ngờ cứ liên tiếp bật ra, càng lúc càng quấn chặt lấy vụ án
1.30 vốn đã bị sương mù bao phủ.
“Được rồi, cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc.” Đinh Chấn
bỗng nói.
277
Mạch suy nghĩ của La Phi bị đứt đoạn, anh vụt ngẩng đầu lên nhìn đối
phương: “Cái gì?”
“Cuộc nói chuyện của chúng ta nên kết thúc.” Đinh Chấn lặp lại một lần nữa,
“… Vì thời gian nghỉ trưa của tôi đã kết thúc, tôi phải bắt đầu làm việc.”
La Phi chú ý đến phần ăn trước mặt đối phương chỉ còn lại một chiếc hộp
không, lẽ nào thời gian nghỉ trưa mà anh ta nói hoàn toàn tương đương với
“Thời gian ăn trưa”?
Đinh Chấn dùng hành động thực tế của mình để trả lời, anh ta nhấc điện
thoại trên bàn làm việc lên, dặn dò cô thư ký bên ngoài: “Cô Ngô, vào thu dọn
hộp cơm giúp tôi, tiện thể mang tài liệu xả thải của xưởng sản xuất thuốc Sơn
Đông đến đây.”
“Giáo sư Đinh.” La Phi vội nhắc nhở anh ta, “Anh còn chưa nói cho chúng
tôi biết phải tìm bố anh như thế nào.”
Đây mới là mục đích quan trọng nhất của cuộc viếng thăm này, sao có thể
vội vàng kết thúc như vậy được?
Đinh Chấn lại có câu trả lời khiến người ta phải thất vọng: “Ông ấy đã mất
tích 10 năm rồi, tôi cũng không biết ông đang ở đâu.”
“Lẽ nào không có bất kỳ cách nào để liên hệ?” La Phi cố hỏi thêm. Trong
một xã hội hiện đại thông tin vô cùng phát triển thế này, điều này quả thực quá
khác thường.
Đinh Chấn “chậc” một tiếng, nói với giọng thiếu kiên nhẫn: “Ông ấy muốn
trốn thì làm sao có thể để lại cách thức liên lạc?”
“Vậy tại sao ông ấy lại muốn trốn?” La Phi vẫn hỏi dồn.
Đinh Chấn trả lời lạnh nhạt: “Tôi nghĩ mình đã trả lời câu hỏi tương tự rồi.”
“Cái gì?” La Phi cảm thấy hơi khó hiểu.
“Hãy sử dụng khả năng phân tích của anh.” Đinh Chấn dùng ngón tay chỉ
vào đầu mình, dường như có chút thất vọng với câu hỏi không suy nghĩ của La
Phi. Cùng lúc đó cửa phòng mở ra, Ngô Quỳnh bê một tập tài liệu đi vào.
“Tôi dành cho hai người thời gian nửa phút cuối cùng, hai người còn có câu
hỏi gì mới mẻ không?” Tranh thủ lúc Ngô Quỳnh dọn dẹp đồ đạc trên bàn làm
việc, Đinh Chấn một lần nữa thể hiện thông điệp muốn kết thúc buổi nói
chuyện.
278
“Nếu vậy thì…” La Phi bất lực xòe hai bàn tay. “… Tạm thời không có gì.”
Vậy là Đinh Chấn “ừm” rồi tự mình cầm một tập tài liệu lật ra xem. Gần như
trong khoảnh khắc, anh ta đã hòa nhập ngay vào trạng thái làm việc, mắt không
liếc ngang dọc, tập trung toàn bộ tinh thần, dường như bất kỳ sự làm phiền nào
của thế giới bên ngoài đều cách ly hoàn toàn với anh ta.
Đối diện với tình cảnh éo le như thế này, La Phi chỉ có thể nhìn Mộ Kiếm
Vân đang đứng bên cạnh, ái ngại cho nhau.
May mà Đinh Chấn còn có một cô thư ký thấu hiểu lòng người. Ngô Quỳnh
cười tươi đi về phía hai người, nói nhỏ: “Cảnh sát La, cô giáo Mộ, hay hai
người cứ về trước đi. Nếu còn chuyện gì nữa, thì có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc
nào, tôi sẽ bố trí để hai người gặp lại giáo sư Đinh.”
Ngô Quỳnh ăn nói rất khách sáo, nhưng trong lời lẽ đã lộ rõ hàm ý việc hôm
nay hai người đến mà không báo trước quả là không thỏa đáng. La Phi và Mộ
Kiếm Vân cũng đã tận mắt chứng kiến thái độ làm việc tranh thủ từng giây từng
phút của Đinh Chấn, nay Ngô Quỳnh đã tạo cho họ một bước lui, tất nhiên họ
phải tuân theo đó mà làm.
“Được rồi, chúng tôi tạm thời không làm phiền nữa.” La Phi vừa nói, vừa
cùng Mộ Kiếm Vân đứng dậy.
“Mời hai vị đi theo tôi, tôi sẽ đưa hai vị ra cầu thang máy.” Nụ cười của Ngô
Quỳnh rực rỡ như hoa. Nói xong, cô liền đi trước dẫn đường, bước đi khoan
thai, tư thế uyển chuyển duyên dáng.
Ba người bắt tay nhau tạm biệt ở cửa thang máy. La Phi và Mộ Kiếm Vân
cùng bước vào thang máy, sau khi thang máy khởi động, La Phi liền hỏi: “Cô
thấy lời lẽ của Đinh Chấn có hợp lý không?”
Mộ Kiếm Vân hỏi: “Ý anh là gì?”
“Thứ nhất, về nguyên nhân Đinh Khoa ra khỏi ngành cảnh sát; Thứ hai, hai
cha con họ đã không liên lạc với nhau trong vòng mười năm nay.”
“Điều thứ nhất rất hợp lý.” Đầu tiên Mộ Kiếm Vân khẳng định, “Chí ít thì
nguyên nhân đó có lý hơn nhiều lý do vì sức khỏe. Lúc thôi việc Đinh Khoa vừa
mới hơn 50 tuổi phải không? Sức khỏe chưa đến nỗi không thể cố gắng được,
hơn nữa vài năm sau đó ông ta vẫn sống rất khỏe đó sao? Việc rút lui ở ẩn này
nên phân tích từ nguyên nhân tâm lý. Với tư cách là truyền kỳ của giới cảnh sát,
mang danh hiệu phá án đạt tỷ lệ 100%, chắc chắn ông ta phải chịu áp lực người
thường không thể lý giải nổi. Ông ta sẽ càng sợ thất bại hơn, gặp phải vụ án
không thể phá nổi, rất có thể sẽ chọn cách chạy trốn.”
279
“Ừm.” La Phi gật gật đầu đồng ý với phân tích của Mộ Kiếm Vân. Nhưng
khuôn mặt anh lại có vẻ chán nản, vì phân tích như vậy đang giết chết vòng hào
quang bủa vây quanh Đinh Khoa. Với một sinh viên tốt nghiệp từ trường Đại
học Cảnh sát những năm 80 như anh, Đinh Khoa từng là một thần tượng không
thể hoài nghi trong lòng cả một thế hệ, vậy nên anh muốn kết thúc đề tài khiến
người ta cảm thấy ngượng ngùng này.
“Cô hãy nói về điều thứ hai.”
“Là cha con với nhau, mười năm trời không có liên hệ gì thì thật khiến người
ta không thể hiểu nổi.” Mộ Kiếm Vân cẩn trọng nói: “Nếu như bắt buộc phải
giải thích, tôi chỉ có thể cho rằng quan hệ cha con của họ có vấn đề.”
La Phi mắt sáng lên, đó chính là phân tích mà anh muốn nghe. Vừa rồi lúc ở
trong văn phòng của Đinh Chấn, trong lời nói của Mộ Kiếm Vân đã hé lộ một
số manh mối, và những lời lẽ đó rõ ràng đã đánh trúng tim Đinh Chấn.
Thang máy đã xuống tầng 1, hai người bước ra, đối diện là một bức tường
kính nằm ở phía nam của tòa nhà. Bên ngoài bức tường kính là cây cỏ hoa lá
mọc tươi tốt, sát bên trong chân tường xếp một vòng các ghế gỗ, tạo thành một
khu vực nghỉ ngơi thanh tao.
“Chúng ta đến kia ngồi đi.” La Phi đề nghị. Trông nơi đó có vẻ rất yên tĩnh,
là nơi tốt để ngồi nói chuyện.
Mộ Kiếm Vân vui vẻ tán thành. Hai người tìm đến chiếc bàn kê sát tường,
ánh nắng mặt trời chiếu qua tán lá cây soi vào bên trong qua lớp kính, sáng sủa
nhưng không chói mắt.
“Tiếp tục câu chuyện vừa rồi của chúng ta nhé.” La Phi nhắc, “Vừa rồi cô
nói về quan hệ cha con của Đinh Khoa và Đinh Chấn.”
Mộ Kiếm Vân đảo mắt dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau đó cô nhìn
La Phi với ánh mắt rực sáng, hỏi: “Cảnh sát, đặc biệt là cảnh sát hình sự, cùng
với việc gánh vác trách nhiệm với xã hội, thì trách nhiệm trong gia đình sẽ có
phần thiếu sót, đúng không?”
“Đó là điều không thể tránh khỏi.” La Phi điềm nhiên đáp, “Đã làm cảnh sát
hình sự, tiêu điểm cuộc sống của anh ta chỉ có thể xoay quanh các loại tội phạm.
Đương nhiên sẽ có ít thời gian để chăm sóc gia đình.”
“Lần này tham gia vào tổ chuyên án “4.18”, tôi đã cảm nhận sâu sắc về điều
này.” Mộ Kiếm Vân nửa đùa nửa oán trách nói.
“Cuộc sống của cảnh sát hình sự là như vậy, khác hoàn toàn so với cuộc
sống nhàn hạ của giảng viên đại học.” La Phi cười, vừa tỏ ý ái ngại vừa có chút
280
bất lực, “Rất nhiều người đã không thể thích ứng nổi. Khi tôi ở Long Châu,
dưới quyền có một cậu lúc nào cũng đòi thôi việc. Vì bạn gái của cậu ta không
thể chịu nổi tình trạng công việc này, ép cậu ta bằng cách đòi chia tay.”
“Có thể hiểu được. Khi theo án thường là ba bốn ngày không thấy mặt mũi
đâu, còn lo bị làm sao…” Mộ Kiếm Vân thở dài, cúi đầu nghĩ một lát, sau đó
bỗng cô ngẩng đầu lên nói, “Thực ra không phải nói chuyện của người khác,
hãy nói về anh đi.”
“Tôi á? Nói gì về tôi?” Thực ra La Phi hiểu ý của Mộ Kiếm Vân, nhưng anh
cố ý đánh trống lảng.
“Nói về cuộc sống riêng của anh.” Mộ Kiếm Vân tỏ ra rất nghiêm túc, “Anh
vẫn sống vậy sao? Sống một mình ấy. Thế giới của anh chỉ có các vụ án, những
tên tội phạm thôi sao?”
La Phi im lặng. Câu hỏi có vẻ đơn giản nhưng lại gợi lên quá nhiều ký ức
nơi sâu kín trái tim anh. Hồi lâu sau, anh khẽ “ha” một tiếng, nói: “Đây có lẽ là
cuộc sống phù hợp với tôi nhất.”
“Thực ra…” Mộ Kiếm Vân nhìn sâu vào mắt La Phi, cứ như muốn lôi hết
những tình cảm ẩn chứa bên trong đối phương ra vậy, “… cũng chưa chắc.”
“Ồ?” La Phi cười, “Cô biết gì nào?”
“Từ hôm anh cho chúng tôi nghỉ, tôi có thể cảm nhận được một con người
khác của anh. Trong thế giới của anh, ngoài các vụ án và tội phạm, còn có
những thứ khác rất dịu dàng. Chỉ có điều anh thích giấu chúng đi.”
Hai ngày trước La Phi dẫn đội đi phục kích Hàn Hạo, vì cảm động trước
cảnh Hàn Hạo và vợ chia tay, nên đã cho các thành viên của đội nghỉ, để mọi
người về nhà đoàn tụ với gia đình. Lúc đó mọi người ai cũng vui vẻ đi về hết,
chỉ có La Phi một mình gặm nhấm nỗi cô đơn, lẻ loi, tâm trạng đó đã bị Mộ
Kiếm Vân vốn tinh tế nhìn thấu rõ. Lúc này cô cố ý nhắc lại chuyện này, trái
tim La Phi run nhẹ, khuôn mặt vốn quen với việc giấu kín tình cảm, biểu cảm đã
chai sạn, bỗng trở nên mềm mại hơn nhiều.
Về nhà. Đó là một từ rất ấm áp, chỉ cần nghĩ thôi, cũng có thể mang lại cho
người ta cảm giác rạng ngời như ánh mặt trời.
Nhà, một bờ vịnh có thể yên tâm neo đậu khi người ta cảm thấy mệt mỏi.
Điều quan trọng hơn là, trong nhà, chắc chắn có người đang lo lắng cho bạn,
đồng thời cũng khiến bạn lo lắng cho họ.
Nhưng, với La Phi, bờ vịnh đó, người đó đang ở đâu?
281
Nghĩ đến đây, La Phi cắn môi, chống lại vị chua chát ứa ra từ con tim. Trước
mắt anh lại xuất hiện hình ảnh một con bướm màu xanh đang rung rinh.
Con bướm xinh đẹp ấy, nhịp rung rinh của nó đã sớm ngấm vào huyết mạch
của anh, dù đã trải qua thời gian dài đằng đẵng mười tám năm, nó vẫn gắn chặt
vào từng hơi thở của anh.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Mộ Kiếm Vân ân cần hỏi. Sự thay đổi trong tâm
trạng của La Phi không thoát khỏi ánh mắt của cô.
“Tôi đang nghĩ về…” La Phi hít một hơi thật sâu, “… một số chuyện đã qua.”
“Chuyện đã qua…” Mộ Kiếm Vân lập tức hiểu ra. Tâm trạng cô vô cớ trở lên
rối bời, giống như muốn trốn tránh điều gì đó, cô nhìn xuống. Khi cô ngẩng mặt
lên lần nữa, cô không nhìn về phía La Phi, mà quay ra nhìn về phía cây cối bên
ngoài tường kính.
Cây cối tuy rậm rạp, tươi tốt, nhưng có lẽ do trời thu đã trở nên rõ rệt, nên nó
không còn xanh mơn mởn như mùa xuân hạ nữa.
Với người đã từng bị tổn thương, trái tim anh ta giống như cái cây trong
ngày thu, dù vẫn xanh tươi, nhưng cuối cùng cũng bị héo tàn trong gió thu?
Trong bầu không khí lặng lẽ, La Phi lấy lại tinh thần.
“Xin lỗi, có lẽ tôi đã đưa chủ đề câu chuyện đi quá xa. Chúng ta đang nói
về… mối quan hệ cha con của Đinh Chấn.”
Thực tế là Mộ Kiếm Vân đang từng bước dẫn dắt câu chuyện để đi sâu vào
nội tâm của La Phi. Bởi vậy lời xin lỗi của anh lại càng khiến cô khó xử, cô
đành tự cười “Hì hì”, sau đó đưa câu chuyện về đúng quỹ đạo của nó: “Vừa rồi
tôi mới nghĩ ra, Đinh Khoa là một người như thế nào? Ông ta xử lý mối quan hệ
giữa công việc và gia đình ra sao?”
“Chắc chắn công việc là trung tâm trong cuộc sống của ông ta.” La Phi nói
không cần suy nghĩ, “Khi chúng tôi còn đi học, đã nghe nói rất nhiều truyền kỳ
về việc ông phá án. Những câu chuyện đó miêu tả ông là người làm việc điên
cuồng, vì phá án có thể quên ăn quên ngủ. Điều gây ấn tượng mạnh nhất đối với
tôi, là một lần ông ngầm dấn thân vào nội bộ của bọn xã hội đen, để giữ bí mật,
trong thời gian hơn một tháng, ông không liên hệ gì với người nhà, thậm chí vợ
ông cũng không biết ông đi đâu.”
“Nếu vậy, không khó gì hiểu được thái độ vừa rồi của Đinh Chấn.”
“Thái độ vừa rồi” mà Mộ Kiếm Vân nhắc đến, đương nhiên là chỉ sự cười
nhạo, chê bai nghề cảnh sát hình sự của Đinh Chấn lúc mới gặp. Sau đó cô lại
282
phân tích chi tiết: “Đinh Khoa thôi việc từ mười tám năm trước, khi đó Đinh
Chấn mới vừa 24 tuổi. Có thể thấy, thời điểm công việc bận rộn nhất của Đinh
Khoa, trùng khớp với giai đoạn trưởng thành của Đinh Chấn. Con trai trong giai
đoạn trưởng thành rất mong muốn nhận được sự giúp đỡ và hướng dẫn của bố
mình trong nhiều vấn đề, song người lúc nào cũng chỉ hết lòng với công việc
phá án như Đinh Khoa thì chắc chắn là đã bỏ qua nhu cầu này của con trai. Bởi
vậy giữa cha và con nảy sinh sự xa cách. Điều này giải thích tại sao sau đó khi
Đinh Khoa bị ép thôi việc, Đinh Chấn không hề buồn rầu, ngược lại còn có ý
vui mừng.”
“Ý của cô là: do Đinh Khoa chỉ lo làm việc, quan hệ cha con sớm đã lạnh
nhạt, nên mới có tình trạng kỳ lạ là mười năm rồi không hề liên lạc với nhau?”
Mộ Kiếm Vân trầm ngâm nói: “Nguyên nhân của một sự việc thường từ
nhiều phương diện, đặc biệt là mối quan hệ phức tạp giữa người với người. Nếu
hai bố con mà như hai kẻ đi đường thì chắc chắn cả hai đều có nguyên nhân.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” La Phi lập tức thể hiện sự đồng tình, “Ngày xưa,
chắc chắn Đinh Khoa không quan tâm đầy đủ đến con trai, nhưng mười năm
trước khi ông mất tích, Đinh Chấn đã trưởng thành. Lúc này nhẽ ra Đinh Chấn
cần phải chủ động có trách nhiệm quan tâm đối với người bố ngày càng già yếu
mới phải chứ.”
Mộ Kiến Vân gật đầu nói: “Vấn đề là ở chỗ đó. Chúng ta vừa thấy trạng thái
làm việc của Đinh Chấn. Anh ta cũng là một kẻ cuồng công việc. Trong mắt anh
ta, rất có khả năng gia đình cũng chỉ là một ký tự vô cùng mờ nhạt. Bởi vậy anh
ta mới có trạng thái không hề quan tâm đến bố đẻ mình.”
Nhớ lại ngữ khí vừa rồi Đinh Chấn nói về cha của mình, không chỉ tỏ ra
không hề quan tâm, thậm chí còn thường xuyên tỏ ra thái độ giễu cợt, La Phi lắc
lắc người, trông có vẻ không được thoải mái. Hai cha con nhà họ đều giành
được những thành tựu đáng ngưỡng mộ trong công việc nhưng quan hệ gia đình
vốn dĩ nên ấm áp thì lại thờ ơ lạnh nhạt đến vậy.
“Nhưng dù là vậy cũng có điểm không hiểu nổi.” Mộ Kiếm Vân lại nói, “Sau
khi Đinh Khoa ở ẩn, đã từ biệt hoàn toàn cuộc sống cảnh sát hình sự. Khi con
người ta dần già đi, sẽ ngày càng muốn dựa dẫm vào tình thân. Dù Đinh Chấn
không có thời gian đi thăm ông ta, thì ông ta cũng có thể chủ động liên hệ với
con trai của mình chứ.” Nói rồi, cô dừng một lát, rồi lại nói, “Thậm chí tôi có
một suy đoán rất không tốt.”
Nghe ngữ khí của đối phương La Phi hiểu cô đang muốn nói gì, anh lập tức
phản ứng lại: “Cô nghi ngờ rằng ông ta đã qua đời? Khả năng này là rất nhỏ.”
“Ồ? Tại sao?”
283
“Ông ta vẫn lĩnh lương hưu của mình.”
“Lĩnh lương hưu?” Mộ Kiếm Vân thấy vô cùng khó hiểu trợn tròn mắt. Một
người mất tích mười năm vẫn nhận lương hưu.
“Nhận từ tài khoản ngân hàng.” La Phi giải thích, “Mười năm trước Sở công
an lập tài khoản lương cho tất cả các nhân viên tại ngân hàng. Tài khoản của
Đinh Khoa vẫn có người nhận tiền, lần gần đây nhất là hai tháng trước.”
Mộ Kiếm Vân vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên: “Nếu là vậy, sao các anh lại
không tìm được ông ta? Đến khu vực rút tiền dò tìm.”
“Các đồng chí của Sở công an thành phố đã thử tìm từ lâu rồi, nhưng không
có hiệu quả gì.” La Phi nhíu mày, “Cô phải tin một điều rằng, nếu như Đinh
Khoa muốn trốn đi, vậy thì tìm ông ta bằng cách phá án của cảnh sát thì không
thể thành công được.”
Mộ Kiếm Vân mím chặt môi, cô hiểu ý của đối phuơng. Với Đinh Khoa,
những chiêu trò của cảnh sát đều đã rõ như lòng bàn tay, ông ta hóa giải quá dễ
dàng.
“Vậy có nghĩa là, chắc chắn Đinh Khoa còn sống, hơn nữa còn sống trong
thành phố này. Chỉ có điều không ai có thể tìm được ông ta?”
La Phi gật gật đầu.
“Thật là thú vị…” Mộ Kiếm Vân chau mày, “Tại sao ông ta lại phải như vậy
chứ?”
“Theo cách nói của cấp trên là: Mười tám năm trước, do vấn đề sức khỏe nên
Đinh Khoa đã từ chức khỏi nhiệm vụ đội trưởng đội cảnh sát hình sự, từ đó vẫn
nghỉ ngơi ở nhà. Nhưng khi đội cảnh sát hình sự có vụ án khó, vẫn tìm đến nhà
để yêu cầu trợ giúp. Cứ như vậy trong vài năm sau đó, Đinh Khoa vẫn giúp đội
cảnh sát hình sự phá được nhiều vụ án. Nhưng khoảng mười năm trước, cuối
cùng Đinh Khoa chán ghét hoàn toàn cuộc sống phá án không thể ngừng nghỉ,
nên ông ta đã chọn cách biến mất. Để cảnh sát không tìm được mình, ông ta đã
không để lại thông tin liên lạc cho bất cứ ai.”
“Theo như cách nói của cảnh sát?” Mộ Kiếm Vân cười, “Vậy theo anh
nguyên nhân thực chất là gì?”
La Phi không trực tiếp trả lời, anh chỉ nói: “Đinh Chấn đã gợi ý cho chúng
ta.”
Mộ Kiếm Vân nhớ lại mấy câu nói cuối cùng của Đinh Chấn.
284
“Tôi nghĩ mình đã trả lời câu hỏi tương tự rồi.”
“Dùng khả năng phân tích của anh.”
Đã trả lời rồi? Phân tích? Mộ Kiếm Vân suy nghĩ một lát, cuối cùng trong
lòng cũng bừng tỉnh.
“Lẽ nào… ông ta lại gặp phải vụ án không thể xử lý nổi?”
“Đó là khả năng lớn nhất.” La Phi tỏ ra tán đồng, “Đinh Chấn đã nói với
chúng ta, Đinh Khoa chưa bao giờ chán ghét việc phá án. Nguyên nhân ông ta
thôi việc chỉ là gặp phải khó khăn. Nếu như chúng ta tiếp tục phân tích theo
hướng đó, việc ông ta ở ẩn mười năm trước. Rất rõ ràng, Đinh Chấn ám chỉ
chúng ta nên làm như vậy… sau đó chúng ta được kết luận như cô vừa nói.”
Mộ Kiếm Vân gật gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu: “Về lý có thể nói như vậy,
nhưng về tình thì thật có chút ngượng ép. Nếu như Đinh Khoa từ chức vì muốn
bảo vệ truyền kỳ tỷ lệ phá án 100% của mình, vậy mười năm trước ông ta đã từ
bỏ vị trí cảnh sát hình sự rồi, dù không còn phá được án nữa, cũng không đến
nỗi phải trả cái giá đắt đến mức lảng tránh đi như vậy chứ?”
La Phi trầm ngâm một lát rồi nói: “Vì vụ án đó quá đặc biệt. Nó có áp lực rất
lớn, dù không làm ở vị trí cảnh sát hình sự nữa, Đinh Khoa cũng sẽ cảm thấy
không thể chấp nhận nổi.”
“Anh biết là vụ án nào sao ?” Mộ Kiếm Vân thận trọng hỏi. Nhìn vẻ mặt của
La Phi, cô cảm thấy một bầu không khí không bình thường, tuy ánh mặt trời bên
ngoài tường kính chiếu vào sáng sủa, nhưng lại có cảm giác như một làn khí
lạnh lan tỏa.
La Phi cố nén giọng, tiếng trầm và khàn: “Vụ án chia cắt thi thể 1.12”
Mấy từ đó lập tức khơi gợi trong ký ức Mộ Kiếm Vân những điều không vui
vẻ, khiến cô bất giác thở dài.
Nhưng La Phi lại như cố ý khiến những ký ức đó được gọi về rõ ràng hơn,
anh nhìn Mộ Kiếm Vân rồi hỏi: “Chắc chắn là cô biết vụ án này chứ?”
“Đương nhiên là biết.” Mộ Kiếm Vân trông có vẻ là lạ, trông như trong
người không được khỏe, sau đó cô cười ngượng rồi nói bổ sung, “Cả tỉnh thành,
không ai là không biết.”
La Phi hơi cúi đầu, bắt đầu bước vào trạng thái hồi ức: “Khi đó tôi còn đang
làm ở đồn công an Nam Minh Sơn, nhưng cũng nghe nói nhiều về vụ án này.
Tôi có thể tưởng tượng ra mức độ tàn khốc của nó khiến người dân thường sợ
285
hãi như thế nào… Ưm, mười năm trước, chắc là cô vẫn còn đang học trung học
nhỉ?”
“Đang học lớp 12 rồi. Vì buổi tối phải đi học thêm, nên sau khi xảy ra vụ án
bố tôi ngày nào cũng phải đến trường đón tôi. Trong vòng mấy tháng trời, cổng
trường luôn chật cứng các phụ huynh đến đón con gái.” Mộ Kiếm Vân dừng
một lát, lại nói, “Nhưng điều tôi nhớ nhất là, tôi phải cắt đi mái tóc thân yêu
nhất của mình, và trong thời gian khoảng nửa năm không dám mặc quần áo đỏ,
vì người con gái bị hại khi đó ăn mặc giống vậy, mọi người đều kháo nhau rằng,
tên sát nhân biến thái đó thích con gái như vậy.”
Lúc đó vẫn là một cô bé, ngoài sợ hãi, điều buồn nhất là mất đi quyền lợi
được làm điệu. La Phi ngầm tò mò trong lòng, ánh mắt anh nhìn Mộ Kiếm Vân
có chút thay đổi, vì anh đang thử tưởng tượng đối phương khi mười bảy mười
tám trông sẽ như thế nào.
Mộ Kiếm Vân nhận ra La Phi đang nghĩ gì, cô tinh nghịch nhăn mũi: “Anh
đang cười thầm tôi hả?”
“Đâu có, đâu có.” La Phi vội vàng phủ nhận, đồng thời loại bỏ ngay ý nghĩ
linh tinh trong đầu mình ra.
Mộ Kiếm Vân “hừ” một tiếng nhẹ, không truy cứu nữa.
La Phi tiếp tục chủ đề nghiêm túc vừa rồi: “Qua những gì cô trải qua, có thể
thấy ảnh hưởng xã hội của vụ án chia cắt thi thể 1.12 rất ghê gớm. Tất cả mọi
người đều quan tâm vụ án này, sự kỳ vọng của nhân dân toàn thành phố trở
thành áp lực vô cùng lớn dồn lên đầu phía cảnh sát, không biết phải làm sao,
cảnh sát đành phải cầu cứu nhờ Đinh Khoa giúp đỡ, nếu Đinh Khoa nhận lời, có
nghĩa là ông ta sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi áp lực. Nên tuy ông ta đã
không còn là thân phận cảnh sát hình sự, nhưng vụ án này vẫn sẽ liên quan đến
danh tiếng cả đời của ông ta.”
“Đây là nguyên nhân ông ta lui về ở ẩn? Ông ta không chắc phá được án,
nên đã mượn cớ trốn tránh?” Mộ Kiếm Vân tỏ vẻ thất vọng, “Nếu vậy, Đinh
Khoa chỉ là cái danh… chí ít ông ta là người thiếu lòng dũng cảm.”
La Phi xoa xoa sống mũi, nhất thời không biết nên nói gì. Nếu suy đoán đó
là chính xác thì sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng Đinh Khoa, nhưng ngoài cách
đó, không còn cách giải thích nào hợp lý hơn.
Con người luôn có khuyết điểm, cho dù anh ta có được thần thánh hóa, cũng
không thể đạt đến độ hoàn mỹ, không có sai sót. Chỉ có điều khuyết điểm của
người được thần thánh hóa đó luôn được vòng hào quang sáng chói che lấp. Và
286
để duy trì vòng hào quang đó, thì phải trả cái giá người thường không thể tưởng
tượng nổi.
Suy nghĩ của La Phi cứ phát triển theo hướng trên. Nhưng chỉ suy nghĩ
không thôi không phải là phong cách của anh, với anh, bất kỳ suy đoán nào
cũng phải có chứng cứ xác thực. Sau khi trầm ngâm suy nghĩ, anh lại đứng dậy.
“Chúng ta đã có một số suy đoán, bây giờ là lúc kiểm chứng.” Anh nói với
Mộ Kiếm Vân.
Mộ Kiếm Vân hứng khởi ngẩng đầu lên: “Kiểm chứng thế nào?”
“Bắt đầu từ điều đơn giản, quan hệ cha con của Đinh Khoa.”
“Vậy được.” Mộ Kiếm Vân cũng đứng dậy, “Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Không, cô không cần đi.” La Phi lắc lắc tay, “Tôi đi một mình là có thể
hoàn thành, cô ở đây đợi tôi.”
Mộ Kiếm Vân nghĩ một lát, nói: “Vậy được.” Sau đó cô ngồi lại trên chiếc
ghế mềm. Tuy không hiểu ý đồ hành động một mình của La Phi, nhưng cô tin
đối phương khẳng định như vậy là có lý do, cô càng tin rằng La Phi chắc chắn
có thể lấy được thông tin mà họ muốn có. Nếu đã là vậy, thì mình cứ ngồi đây
phơi nắng, đàng hoàng hưởng thụ thôi.
La Phi rời khỏi khu vực nghỉ ngơi. Đầu tiên anh đến chỗ sơ đồ tòa nhà bên
trong sảnh, sau đó lại đi lên thang máy. Ngồi một mình một lúc, Mộ Kiếm Vân
lại cảm thấy chán. Cô nhìn thấy bên cạnh tường có giá để báo, liền đi đến đó để
tìm đọc tạp chí. Nhưng lật đi lật lại, trên giá đều là tập san chuyên đề về môi
trường, đúng lúc Mộ Kiếm Vân mất cả hứng, bỗng phát hiện có một tạp chí
trang bìa là hình của Đinh Chấn. Vậy là cô liền mang cuốn tạp chí đó về chỗ
ngồi của mình.
Bức ảnh trang bìa được chụp trong văn phòng làm việc. Đinh Chấn mặc bộ
vest rất trang trọng, anh ta ngồi ngửa trên ghế, hai bàn tay khoanh tròn trước
ngực, ánh mắt sáng quắc, nhìn thẳng về phía xa, thể hiện rõ sự tự tin phi phàm
và khí chất uy nghiêm. Phía dưới bức ảnh là một dòng tựa đề, viết: “Để đạt
được thành tựu hơn người thường, thì phải bỏ ra sức lực hơn người thường –
Phỏng vấn giáo sư Đinh Chấn, chuyên gia xử lý nước ô nhiễm.”
Mộ Kiếm Vân lật tạp chí đến trang nội dung phỏng vấn, đọc chăm chú. Phần
đầu bài phỏng vấn trọng tâm giới thiệu những thành tựu học thuật năm nay Đinh
Chấn đạt được, Mộ Kiếm Vân không hứng thú với những điều đó, điều cô quan
tâm là phần sau của bài viết, phỏng vấn Đinh Chấn về cuộc sống cá nhân.
Phần đó nội dung như sau:
287
“…
Hỏi: Thưa giáo sư Đinh, để đạt được những thành tựu như hiện nay, phải
chăng có liên quan nào đến tính cách của cá nhân ông?
Đáp: Chắc chắn là có. Tôi là người không chịu khuất phục, dù làm việc gì,
đều phải làm cho tốt nhất. Tôi không cho phép người khác nghi ngờ mình. Và
cách duy nhất để tránh sự nghi ngờ, là làm việc đạt mức hoàn mỹ.
…
Hỏi: Thưa giáo sư Đinh, ông phân phối thời gian vui chơi và thời gian làm
việc như thế nào?
Đáp: Vui chơi? Không, tôi không cần vui chơi.
Hỏi: Ý của ông là tất cả thời gian đều dành cho công việc? Ông không cần
nghỉ ngơi sao?
Đáp: Ăn cơm, ngủ chính là nghỉ ngơi, thậm chí chính công việc cũng là nghỉ
ngơi. Tôi làm thí nghiệm thấy mệt thì đi xem các văn bản, xem văn bản mệt rồi
thì có thể bố trí họp… Vui chơi ư? Đó thuần túy là sự lãng phí thời gian.
Hỏi: Thưa giáo sư Đinh, hiện nay ông vẫn độc thân, ông có nghĩ đến chuyện
sẽ lập gia đình?
Đáp: Hiện nay công việc của tôi rất tốt, không cần thiết cứ cố phải lập gia
đình vì đã đến tuổi lập gia đình.
Hỏi: Có một gia đình ấm áp, biết đâu có thể sẽ hỗ trợ tốt hơn cho công việc?
Đáp: Đó là cách nghĩ thông thường, cũng là cách nghĩ của người bình
thường. Với người như tôi thì lại không phù hợp. Tôi không có thời gian để
hưởng thụ sự ấm áp của gia đình. Nếu kết hôn trong trạng thái như vậy, sẽ làm
tổn thương đến các thành viên khác trong gia đình.”
Quả là một người không có chút tình cảm nào cả, giống như người máy. Đọc
nội dung phỏng vấn vừa rồi, Mộ Kiếm Vân nghĩ thầm. Cuộc đời như vậy thì
còn hứng thú gì nữa? Dù sự nghiệp có đạt được thành công lớn hơn nữa thì có
sao? Cô thực sự không thể hiểu nổi.
Nhưng nghĩ lại, chỉ cần đó là cách sống do bản thân chọn lựa, mặc kệ người
khác nghĩ gì, cũng sẽ khiến người chọn lựa hài lòng nhất. Anh không hiểu anh
ta, anh ta cũng không thể hiểu nổi anh. Thế giới này vốn là đa nguyên, hà tất gì
phải suy đoán cuộc sống của người khác?
288
Trong lúc ngồi nghĩ vẩn vơ, lại thấy La Phi xuất hiện ở sảnh tầng 1, đang đi
về phía tường kính. Mộ Kiếm Vân nhìn thời gian, anh mới đi được không đến
20 phút. Cô bỏ cuốn tạp chí xuống, đợi đến khi La Phi lại gần, mỉm cười nói:
“Anh hành động cũng nhanh đó.”
La Phi ngồi trên trước ghế mềm đối diện Mộ Kiếm Vân, nhìn thấy cuốn tạp
chí trên bàn, liền mở ra vừa xem vừa khen: “Ha, xem ra cô không dời bước
nhưng cũng thu hoạch được không ít.”
“Một bài phỏng vấn, thu hoạch lớn nhất là biết được vị giáo sư này vì làm
việc, đến nay vẫn chưa kết hôn.” Mộ Kiếm Vân bất cần nhún nhún vai, “Thông
tin của anh chắc nhiều hơn tôi, mau mang ra chia sẻ đi.”
La Phi bị cuốn hút bởi bài báo, anh đọc rất chăm chú, đến chỗ quan trọng
thậm chí đọc thầm: “… Tôi không có thời gian để hưởng thụ sự ấm áp của gia
đình. Nếu kết hôn trong trạng thái như vậy, sẽ làm tổn thương đến các thành
viên khác trong gia đình. … Ừm, câu này rõ ràng là có ý tứ ám chỉ điều gì đó.”
Mộ Kiếm Vân cảm thấy hào hứng, cô ngồi thẳng lưng, chờ đợi La Phi đọc
tiếp. Nhưng La Phi lại khẽ đặt báo lại trên bàn, nói: “Câu nói này của Đinh
Chấn là nhằm vào bố anh ta.”
“Ồ?” Mộ Kiếm Vân hơi ngộ ra, “Tổn thương… tổn thương như thế nào?”
“Đinh Khoa lạnh nhạt với vợ con vì công việc, vợ ông ta không thể chịu
đựng nổi, cuối cùng đã ngoại tình, sau cùng ly dị chồng. Đó là chuyện hơn hai
mươi năm về trước, khi đó Đinh Chấn cũng khoảng 16, 17 tuổi.”
“Hóa ra còn có chuyện này.” Mộ Kiếm Vân khẽ thở dài, “16, 17 tuổi, chính
là độ tuổi hiểu biết mông lung về chuyện nam nữ. Lúc này cha mẹ ly dị do
ngoại tình, chắc chắn sẽ để lại trong lòng Đinh Chấn nỗi buồn rất lớn. Thảo nào
anh ta có cách nghĩ về gia đình và người thân không giống với người bình
thường.”
“Đúng vậy. Do bị tổn thương vì gia đình, nên anh ta có cảm giác sợ hãi với
việc lập gia đình của bản thân. Người ngoài nhìn vào có thể thấy anh ta là người
dốc toàn tâm toàn lực vào công việc nên bỏ lỡ chuyện tình cảm, thực ra ngược
lại, chính vì sự tan vỡ tình thân quá sớm nên mới tạo ra con người cuồng công
việc không màng đến chuyện tình cảm như vậy.”
Nghe những phân tích của La Phi, Mộ Kiếm Vân nhìn anh. Anh phân tích về
người khác thì vô cùng hợp lý, nhưng lại quên mất bản thân mình cũng là một
người đàn ông lớn tuổi cô đơn. Nguyên nhân anh cách ly mình với tình yêu phải
chăng cũng có thể giải thích bằng lý luận tương tự như vậy?
289
La Phi không hề biết suy nghĩ lúc này của Mộ Kiếm Vân. Thấy đối phương
không phản ứng gì với mình, lại cho rằng Mộ Kiếm Vân không đồng tình với ý
kiến đó. Đợi một lát sau, bỗng anh hỏi: “Cô có biết mối quan hệ giữa Ngô
Quỳnh và Đinh Chấn không?”
“Ngô Quỳnh và Đinh Chấn?” Mộ Kiếm Vân lặng người, sau đó lắc đầu, “Tôi
không nghĩ rằng giữa họ có mối quan hệ đặc biệt nào.”
Cách dùng từ “quan hệ đặc biệt” rất mông lung, nhưng ý nghĩa lại rất rõ
ràng. Lãnh đạo đơn thân và cô thư ký trẻ đẹp, vốn là một cặp rất dễ khiến người
khác liên tưởng. Lần đầu tiên gặp Ngô Quỳnh, Mộ Kiếm Vân cũng có những
suy đoán hàm hồ, nhưng ngay sau đó cô lại gặp Đinh Chấn, thì suy đoán đó đã
bị chính cô bác bỏ hoàn toàn.
Từ cách nói chuyện, ánh mắt hay các tình tiết trong cuộc giao lưu với anh ta,
Mộ Kiếm Vân đều không phát giác được hai người có bất cứ dấu tích mùi mẫn
gì với nhau. Ngô Quỳnh có đủ lòng tôn kính nhưng không thân mật với Đinh
Chấn; Đinh Chấn thì chẳng hề nhiệt tình với bất kỳ ai. Mộ Kiếm Vân là một cao
thủ trong việc quan sát và phán đoán, cô tin rằng mình không hề nhìn nhầm, hơn
nữa nếu hai người có tình cảm ngoài công việc, cũng chẳng cần thiết phải giấu
giếm trước mặt mình.
“Đúng là không phải quan hệ mà cô nghĩ.” La Phi giải thích thêm. Lời giải
thích này dường như cho thấy Mộ Kiếm Vân đã nghĩ quá xa. Khiến cô không
khỏi cảm thấy ngại ngùng, nên hơi đỏ mặt, ngước nhìn ra phía cửa sổ.
La Phi nhìn ra vẻ sượng sùng của đối phương, ý thức được lời nói của mình
có chút vấn đề. Nhưng chuyện này có xin lỗi cũng không thích hợp, cách tốt
nhất là giả vờ không biết gì. Vậy là anh tỏ ra như không để ý và tiếp tục nói:
“Dựa vào danh vọng và thành tích của Đinh Chấn, có thể coi như một viên đá
quý sang trọng không chịu giảm giá. Thực tế quả là có rất nhiều người phái đẹp
theo đuổi anh ta, Ngô Quỳnh là một trong số đó.”
“Trước Ngô Quỳnh là sinh viên của Đinh Chấn.” La Phi giải thích thêm,
“Sinh viên nữ yêu thầm nhớ trộm Đinh Chấn rất nhiều, nhưng Đinh Chấn không
đồng ý bất kỳ lời tỏ tình nào. Nhưng cô Ngô Quỳnh này rất kiên trì, sau khi tốt
nghiệp nghiên cứu sinh, cô đã vứt bỏ cơ hội làm việc ở doanh nghiệp nước
ngoài nổi tiếng, chấp nhận ở lại khoa để làm một cô thư ký nhỏ bé, mục đích là
có thể được ở bên cạnh Đinh Chấn. Nhưng cho dù là vậy, Đinh Chấn cũng
không đón nhận tình cảm của cô. Đã ba năm trôi qua, quan hệ của hai người vẫn
không hề bước qua ranh giới của công việc.”
Nghe La Phi nói vậy, Mộ Kiếm Vân có chút thương cảm cho Ngô Quỳnh. Vì
người mình yêu chờ đợi thời gian lâu như vậy, mà chẳng hề được báo đáp, đó
chắc chắn là một cảm giác rất cay đắng? Nghĩ đến đây, cô thở dài đồng cảm:
290
“Hà tất gì phải như vậy, với điều kiện của cô ấy, lo gì không tìm được người
đàn ông tốt?”
La Phi “ừ” rồi nói: “Chuyện tình cảm, ai nói cho rõ được chứ?”
Mộ Kiếm Vân vẫn cảm thấy không thoải mái: “Tên Đinh Chấn này cũng thật
lạ. Ở cùng cô gái xinh đẹp, dịu dàng như vậy sớm tối, cho dù là trái tim bằng sắt
đá cũng phải mềm ra, sao anh ta có thể không hề động lòng như vậy? Lẽ nào
anh ta là người máy không cần đến hương hoa của trần gian?”
“Không cần đến hương hoa của trần gian… đúng là có thể hình dung như vậy
được.” La Phi trầm ngâm nói, “Thực ra anh ta không chỉ lạnh lùng trong chuyện
tình cảm, những nhu cầu trong cuộc sống cũng vô cùng đơn giản.”
“Ồ? Anh còn nghe được tin gì nữa?”
“Anh ta có thể ăn cơm hộp hàng tháng trời trong văn phòng, các món ăn có
thể không thay đổi trong vòng một tuần cũng không sao. Hiện anh ta vẫn ở
trong căn hộ chung cư chật hẹp nhà trường phân cho, trong khi tài sản của anh
ta thừa sức có thể mua được biệt thự ở địa điểm đẹp trong thành phố.”
“Thật là không thể hiểu nổi.” Mộ Kiếm Vân lắc lắc đầu. Một lát sau, cô lại
nhìn La Phi bằng ánh mắt khó hiểu, “Anh lấy từ đâu nhiều tin vỉa hè như vậy?”
La Phi cười cười: “Tôi đi hỏi trực tiếp bộ phận nhân sự, gặp một chị rồi nói
chuyện một lúc.”
Mộ Kiếm Vân cũng cười: “Anh cũng thật biết tìm người đấy.”
Người “chị” được La Phi nhắc đến tuổi khoảng hơn 40, là độ tuổi thích nghe
ngóng tin tức của mọi người nhất. Bộ phận nhân sự là bộ phận cơ quan trong
trường, nhân viên ở đây thường là những cá nhân có quan hệ, thời gian làm việc
lâu năm, công việc nhàn hạ, hiểu biết phong phú, không chỉ vậy, bản thân bộ
phận nhân sự cũng nắm được tài liệu cá nhân của từng nhân viên. Bởi vậy muốn
tìm hiểu các thông tin liên quan của nhân viên trong khoa, tìm những người như
vậy để nói chuyện là thích hợp nhất.
“Nhưng tại sao anh không để tôi đi cùng?” Mộ Kiếm Vân vẫn không hiểu.
“Chúng tôi bàn tán về chuyện đời tư của người khác, nhiều người không
tiện.” La Phi giải thích, “Những chị đó tuy thích nói về những tin vỉa hè, nhưng
trong tiềm thức họ cũng có quy định của riêng mình. Nếu hai người nói chuyện
với nhau họ sẽ nghĩ đó là chuyện phiếm rất tự nhiên, nhưng nếu có ba người thì
sẽ có cảm giác tội lỗi vì đã truyền bá chuyện đời tư của người khác, khi nói
chuyện sẽ không thoải mái, trôi chảy nữa.”
291
“Anh hiểu thấu tâm lý của họ rồi nhỉ.” Mộ Kiếm Vân cười biểu thị sự thán
phục, “Ngay cả học chuyên ngành tâm lý học như tôi, cũng phải chịu thua.”
“Ha,” La Phi xua xua tay phủ nhận, “Tôi chả có lý luận gì cả, chỉ là kinh
nghiệm đúc kết sau nhiều năm làm cảnh sát hình sự mà thôi.”
“Được rồi, theo tình hình hiện giờ đã tìm hiểu được, cơ bản có thể nhận
định: Đinh Chấn quả thật là một người lãnh đạm với tình người, ngoài công việc
không biết đến ai khác. Có lẽ Đinh Khoa cũng như vậy, nên việc hai bố con họ
mười năm rồi không có liên hệ gì cũng có khả năng.” Mộ Kiếm Vân tổng kết
một câu, thấy La Phi không có ý kiến gì khác, cô liền tiếp tục suy nghĩ theo
chiều hướng đó, hỏi: “Vấn đề nghi ngờ thứ nhất coi như đã giải quyết, tiếp theo
chúng ta cần yêu cầu chứng thực về cái gì?”
“Hai vụ án đó.” La Phi đáp không cần suy nghĩ, vẻ mặt của anh cũng trở nên
nghiêm túc, “Chúng ta cần điều tra chi tiết các tình tiết có liên quan, để chứng
minh Đinh Khoa đích thực thôi việc, ở ẩn vì hai vụ án này.”
“Hai vụ án” là chỉ cái đuôi còn lại của vụ án 1.30 và vụ án chia cắt thi thể
1.12 gây chấn động một thời. Vụ án 1.30 thì còn được, nhưng vụ án chia cắt thi
thể kia từ nhiều năm trước đã gây nên nỗi ám ảnh Mộ Kiếm Vân về một chuyện
cũ đáng sợ, nay lại phải tiếp cận để vén mở bức màn của nó, thật là chỉ cần nghĩ
thôi cũng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
“Cô không phải xem chi tiết tài liệu vụ án. Vẫn giống như vừa nãy, tôi sẽ đi
tìm hiểu tình hình, sau đó chúng ta cùng nhau thảo luận là được.” La Phi nhìn
vẻ mặt sợ sệt của Mộ Kiếm Vân rồi chủ động đưa ra cho cô viên thuốc an thần.
Đôi lông mày đang chau lại của Mộ Kiếm Vân từ từ thả lỏng. Cô mỉm cười
nói: “Cảm ơn”. Giờ càng ngày cô càng tin vào phán đoán của mình: La Phi
không phải là người vô cảm, thậm chí anh còn tinh tế hơn rất nhiều người đàn
ông khác, chỉ có điều anh rất ít thể hiện điều đó mà thôi.
11
giờ 03 phút trưa, tại Học viện Môi trường thuộc Đại học Công nghệ
tỉnh.
Vài năm gần đây sự nghiệp giáo dục cao đẳng, đại học trong nước phát triển
mạnh mẽ, nhà nước tăng vốn đầu tư, số lượng chiêu sinh của các trường cũng
ngày càng tăng lên. Trường đại học công nghệ, đứng vị trí cao trong toàn tỉnh,
đương nhiên cũng không chịu thua kém: tập hợp nguồn vốn dồi dào, hợp nhất
mấy trường cao đẳng, đại học xung quanh vào làm một, quy mô bỗng chốc tăng
lên gấp mấy lần, nghiễm nhiên có xu hướng trở thành một trong những trường
đại học hàng đầu trong nước.
Học viện Môi trường là một học viện chuyên ngành mũi nhọn của trường đại
học Công nghệ, địa vị của nó dễ dàng nhận ra giống như vị trí tòa nhà học viện
vậy. Tòa nhà nằm ngay bên trong cánh cổng chính, thuộc vào “công trình bộ
mặt” của trường. Nhìn lên không chỉ thấy sang trọng, hào nhoáng, mà thiết kế
về công năng cũng có rất nhiều điểm độc đáo: về chỉnh thể tòa nhà hình chữ C,
cửa hướng Nam, ôm trọn một mảnh vườn sinh thái xanh bên trong. Cây xanh
rậm rạp trong vườn không chỉ che nắng cho các phòng phía Nam, mà còn giúp
lọc không khí, loại bỏ bụi bẩn cho toàn bộ tòa nhà. Để các phòng trong tòa nhà
có thể nhận được ánh sáng mặt trời ở mức tối đa và tăng không gian cho vườn
hoa ở giữa, các tầng của tòa nhà được xây theo kiểu từng tầng từng tầng lùi ban
công lại, đồng thời trên tường ngoài hướng Nam của mỗi tầng lầu đều có lắp
tấm thái dương năng tiếp nhận ánh sáng mặt trời, nghe nói, năng lượng điện
được chuyển hóa từ những tấm thái dương năng này không chỉ cung cấp điện
sinh hoạt cho tòa nhà mà còn chuyển điện cho cả mạng lưới điện của thành phố.
La Phi và Mộ Kiếm Vân đăng ký vào cổng ở phòng bảo vệ xong, cả hai sóng
bước vào trong tòa nhà Học viện Môi Trường. Nơi đây rất tĩnh mịch, tràn ngập
bầu không khí đậm chất tri thức. Trong môi trường như vậy, La Phi vốn là
người hành động đi lại nhanh nhẹn cũng phải cố gắng bước đi chậm lại, sợ rằng
sẽ phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh.
Phòng làm việc độc lập của Đinh Chấn nằm ở cửa cầu thang máy tầng 8.
Tấm biển treo bên ngoài văn phòng đã thể hiện rõ thân phận Phó Viện Trưởng
của chủ nhân. Cánh cửa khép hờ, La Phi gõ nhẹ mấy tiếng, rồi lặng lẽ chờ đợi
phản hồi của người bên trong phòng.
“Mời vào!” Giọng người nói vọng ra rất ngọt, đó là giọng nữ.
269
La Phi đẩy cánh cửa, bước vào trong phòng cùng với Mộ Kiếm Vân. Hóa ra
trong phòng lại chia làm hai gian nhỏ phía ngoài và bên trong, giọng nữ vừa rồi
là của người con gái ngồi trước một bàn làm việc ở gian ngoài, trên tay cầm một
tập tài liệu, dường như đang bận bịu gì đó. Nhìn thấy hai người lạ đẩy cửa bước
vào, trên khuôn mặt cô hơi lộ vẻ ngạc nhiên, đồng thời ngừng công việc đang
làm, đứng dậy hỏi: “Xin hỏi, anh chị tìm ai?”
“Chúng tôi là người của Sở công an.” La Phi đưa thẻ ra, “Có một vụ án,
chúng tôi cần tìm giáo sư Đinh để tìm hiểu tình hình.”
Cô gái cầm thẻ nhìn chăm chú, cô cau mày, dường như cái danh hiệu “Đội
trưởng đội cảnh sát hình sự” khiến cô có chút lo lắng.
La Phi mỉm cười: “Cô đừng hiểu lầm. Vụ án vốn không liên quan gì đến
giáo sư Đinh, chúng tôi chỉ muốn anh ấy cung cấp một số thông tin.”
Cô gái lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, đưa trả lại cho La Phi tấm thẻ, nói:
“Giáo sư Đinh đang họp. Anh chị đợi một lát.” Sau đó cô lại mỉm cười tự giới
thiệu về mình: “Tôi là thư ký của giáo sư, tên là Ngô Quỳnh.”
“Phải đợi khoảng bao lâu?” Mộ Kiếm Vân đứng sau La Phi lên tiếng hỏi.
“Cũng không chắc được.” Ngô Quỳnh nhún vai tỏ ý lấy làm tiếc, “Giáo sư
Đinh rất bận, thường thì khách đến gặp đều phải hẹn trước. Nhưng anh chị đây
là trường hợp đặc biệt, tôi nghĩ giáo sư sẽ tranh thủ thời gian bữa trưa để đón
tiếp.”
“Vậy thì chẳng phải đã làm phiền quá rồi?” Nghe nói phải làm lỡ thời gian
ăn trưa của người khác, La Phi cảm thấy có vẻ không ổn.
“Không sao. Thường thì giáo sư gọi đồ ăn nhanh về văn phòng để ăn, nên
anh chị có thể vừa ăn trưa vừa nói chuyện – chỉ cần anh chị không thấy phiền là
được.”
La Phi gật đầu: “Thế cứ vậy đi.”
“Anh chị vào phòng ngồi một lát.” Ngô Quỳnh tiếp đón nhiệt tình, dẫn hai
người vào gian bên trong. Sau khi hai vị khách ngồi xuống ghế sofa, cô rót hai
cốc trà, sau đó quay ra ngoài.
“Có thư ký như thế cũng được đấy nhỉ?” Sau khi Ngô Quỳnh rời đi, La Phi
liền khen một câu.
“Đúng là căn bệnh chung của đàn ông”. Mộ Kiếm Vân lườm La Phi, “Cứ
thấy gái đẹp là hồn siêu phách lạc.”
270
“Tôi chỉ muốn khen tinh thần làm việc của cô ấy.” La Phi biện hộ ình.
Nhưng lý giải của anh ta không đủ sức thuyết phục, vì rõ ràng lời khen vừa rồi
của anh bao gồm cả ý tứ khen ngợi dung mạo của Ngô Quỳnh. Thực sự có thể
gọi đó là người phụ nữ “xinh đẹp”, thậm chí La Phi còn ngầm so sánh cô ta và
Mộ Kiếm Vân.
Dung mạo Mộ Kiếm Vân rất thanh tú, đồng thời lại có chút khí khái anh
hùng. Còn Ngô Quỳnh thì có vẻ đẹp ngọt ngào, thân hình gợi cảm, có lẽ người
phụ nữ như thế dễ dàng khơi gợi được tâm lý ham muốn của đàn ông hơn.
“Thư ký, chả phải là vì cái chuyện đó sao?” Mộ Kiếm Vân bĩu môi, bỗng cô
nhớ ra chuyện gì đó, bất bình nói: “Chết, tôi cứ lượn lờ đằng sau anh, người
ngoài nhìn vào liệu có coi tôi như thư ký của anh không?”
La Phi cười rồi nói: “Làm gì có chuyện đó? Khí chất của cô rành rành ra đó.”
Ngữ điệu của anh rất bình thản, không có quá nhiều lời ca tụng. Nhưng như thế
lại càng thể hiện thái độ chân thành. Mộ Kiếm Vân nheo nheo mắt, trong lòng
rất vui.
La Phi không quanh co vấn đề này nữa, bắt đầu tập trung tinh thần quan sát
thiết kế trong phòng. Văn phòng tuy rộng, nhưng đồ đạc bày biện không nhiều.
Bắt mắt nhất là một hàng tủ sách áp sát tường, trên các ô giá sách đều bày kín
những sách vở, tập tài liệu, thể hiện rõ sự chăm chỉ và bác học của chủ nhân.
Mộ Kiếm Vân lại không hứng thú với việc quan sát đó. Cô nâng cốc nước và
từ từ nhâm nhi, trông như đang thưởng thức trà, nhưng thực tế thì vì muốn giết
thời gian là chính.
May mà họ không phải đợi quá lâu. Khoảng nửa tiếng sau, cánh cửa gian
ngoài được mở ra. Cùng với tiếng bước chân mạnh và nhanh, ai cũng nghe ra có
một người đàn ông bước vào phòng.
“Giáo sư Đinh, anh về rồi ạ.” Giọng ngọt ngào của Ngô Quỳnh vang lên,
“Có khách đang đợi giáo sư trong phòng.”
“Khách ư?” Người đàn ông có vẻ không vui, anh nói với giọng trách móc,
“Hôm nay tôi không sắp xếp thời gian để gặp khách nào cả.”
“Họ là người của đội cảnh sát hình sự.” Ngô Quỳnh giải thích.
“Ừm.” Người đàn ông trầm ngâm một lát, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, tiếng bước chân của anh ta hướng vào gian trong.
La Phi và Mộ Kiếm Vân vội đứng dậy, chuẩn bị tư thế chào người chủ nhân
ở đây.
271
Cánh cửa phòng mở ra dứt khoát. Một người đàn ông bước vào trong phòng,
anh ta bước lên phía trước một bước rồi dừng lại, cau mày nhìn dò xét hai người
khách không mời mà đến đứng ngay trước mặt mình. Người này quả nhiên là vị
giáo sư Đinh Chấn phó viện trưởng Học viện Môi trường. Anh ta ăn mặc
nghiêm chỉnh, đầu tóc gọn gàng, trông sạch sẽ, ánh mắt sáng có thần, tạo cho
người đối diện cảm giác tràn đầy sinh lực.
“Xin chào, giáo sư Đinh.” La Phi tiến lên một bước, chủ động đưa tay phải
ra.
Nhưng Đinh Chấn không đáp lại ngay lập tức, anh ta đứng nguyên như vậy
rồi hỏi: “Hai người là người của đội cảnh sát hình sự?”
“Đây là đội trưởng mới nhận chức của đội cảnh sát hình sự, La Phi.” Mộ
Kiếm Vân cũng đã bước lên, sau đó cô cũng tự giới thiệu về mình, “Tôi là giảng
sư của trường cảnh sát tỉnh, Mộ Kiếm Vân.”
Đinh Chấn “ừm” một tiếng, rồi ánh mắt dừng lại nhìn La Phi, xem ra anh ta
có hứng thú với đội trưởng đội cảnh sát hình sự hơn giảng sư của trường Cảnh
sát. Một lát sau, anh ta đưa tay trái ra bắt tay với La Phi, và nói: “Xin chào.”
Nhưng câu chào hỏi đó chỉ có tính chất khách sáo xã giao, không hề có chút
nhiệt tình chào đón gì.
“Xin chào.” La Phi chân thành bày tỏ ý xin lỗi, “Xin lỗi vì chúng tôi đã
không mời mà đến, làm phiền tới anh.”
Đinh Chấn xua xua tay, nói: “Ngồi đi.” Còn anh ta cũng đi về phía sau chiếc
bàn làm việc, ngồi lên chiếc ghế dựa to bành. Sau đó anh ta hỏi: “Hai người có
muốn ăn cơm cùng tôi không?”.
Quả là một câu mở lời độc đáo, La Phi mỉm cười rồi đáp: “Không cần đâu.
Cảm ơn.”
“Đời người rất ngắn, bởi vậy chúng ta cần phải ứng dụng nguyên lý quy
hoạch học để quản lý thời gian của mình. Ví dụ khi ăn cơm, chúng ta có thể
đồng thời làm những công việc khác như nghe bản tin, hoặc nói chuyện bên
ngoài kế hoạch.” Không biết có phải do thói quen của nghề nghiệp hay không,
khi nói chuyện anh ta có giọng điệu giáo huấn kẻ dưới, cuối cùng anh ta lại hỏi
lại, “Hai vị không muốn tranh thủ thời gian này để giải quyết bữa trưa sao?”
Lời nói của đối phương có vẻ hợp lý. Thực tế thì La Phi cũng thường vừa ăn
cơm vừa suy nghĩ về các vụ án. Nhưng thực lòng anh cũng không tưởng tượng
ra nổi cảnh tượng ngượng ngạo như thế nào nếu bây giờ ngồi ăn cơm cùng với
đối phương, do dự giây lát rồi anh đưa ra một câu trả lời có hơi vụng về:
“Không cần đâu… chúng tôi vẫn chưa đói.”
272
Đinh Chấn không muốn phí lời thêm nữa, anh ta cầm điện thoại bàn lên và
nói: “Gọi một suất ăn nhanh vào đây.” Rõ ràng, chiếc điện thoại này có thể nối
trực tiếp tới chỗ cô thư ký Ngô Quỳnh bên ngoài.
Dường như đối với anh ta thời gian vô cùng quý giá, vừa đặt điện thoại
xuống, anh ta liền quay ra nhìn về phía La Phi, không chào mời xã giao, hỏi
thẳng: “Có phải là hai vị muốn tìm bố tôi?”
La Phi ngẩn người, sau đó anh quay sang nhìn đối mặt Mộ Kiếm Vân. Trước
khi đến đây cả hai đều không liên hệ trước với Đinh Chấn, nhưng tại sao đối
phương lại biết rõ ý định cuộc viếng thăm của họ như vậy?
Đinh Chấn nhìn biểu hiện của hai người như vậy đã đoán ra họ đang nghĩ gì.
Vậy là anh ta “ha” một tiếng nói với giọng giễu cợt: “Đội cảnh sát hình sự các
vị đến tìm tôi, sẽ chẳng có chuyện gì khác ngoài chuyện đó. Chắc chắn là các vị
muốn thông qua tôi để tìm ông bố Đinh Khoa của tôi, bởi vì các vị lại vướng
phải vụ án hóc búa không phá nổi, muốn tìm bố tôi để xin giúp đỡ.”
Lời nói thật khó nghe, nhưng La Phi không thể phủ định suy đoán của đối
phương. Anh gật gật đầu và nói: “Quả đúng là như vậy. Tôi nghe nói bố anh đã
chán ghét cuộc sống điều tra hình sự, nhưng đây là một vụ án lớn, hy vọng anh
có thể giúp chúng tôi tìm ông ấy.”
“Vụ án lớn…” Đinh Chấn cười khẩy, “Trong mắt cảnh sát hình sự các anh,
đã là vụ án thì làm gì có vụ nào là không lớn. Tôi hiểu rõ điều này. Cứ có vụ án
là các anh chả đoái hoài gì đến chuyện khác. Dù cho là gia đình, người thân,
trong mắt các anh cũng không thể quan trọng bằng vụ án.”
La Phi lặng người trong chốc lát, cười ngượng: “Xem ra giáo sư rất có thành
kiến đối với nghề nghiệp của chúng tôi?”
Đinh Chấn lạnh lùng nhìn La Phi chốc lát rồi chợt hỏi: “Anh lập gia đình
chưa?”
La Phi lắc đầu.
“Vậy thì tốt. Thà sống độc thân cả đời còn hơn trở thành người cha và người
chồng không có trách nhiệm.”
La Phi chưa biết xử lý thế nào thì Mộ Kiếm Vân đứng bên cạnh đã không
chịu nổi. Cô cau mày nói: “Giáo sư Đinh, phải chăng anh vẫn luôn không hài
lòng về bố mình? Anh cho rằng ông không thực hiện tốt vai trò trong gia đình?”
Lần này thì tới lượt Đinh Chấn lặng người, vì những lời lẽ của Mộ Kiếm
Vân như mũi kim sắc nhọn đâm trúng vào tâm can anh ta. Anh ta nheo nheo
mắt nhìn người con gái đứng cách đó không xa, như có ý nhìn dò xét lại đối
273
phương. Mộ Kiếm Vân không hề tỏ ra yếu đuối nhìn thẳng lại anh ta, không khí
trong văn phòng bỗng trở nên căng thẳng.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
Đinh Chấn lấy lại tinh thần, nhân cơ hội đó anh ta chuyển ánh mắt nhìn,
đồng thời hạ thấp giọng nói: “Vào đi!”
Cánh cửa phòng mở ra, Ngô Quỳnh từ từ bước vào. Cô đặt một phần cơm
hộp trước mặt Đinh Chấn: “Giáo sư Đinh, bữa trưa của anh đây ạ.”
Đinh Chấn gật gật đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
Ngô Quỳnh đi ra được mấy bước, cô cảm thấy hình như không khí có vẻ
không bình thường, nên vừa đi vừa nhìn về hướng La Phi và Mộ Kiếm Vân, bắt
gặp ánh nhìn của hai người, cô cười rất tươi, giọng dịu dàng nói: “Mọi người cứ
nói chuyện đi nhé.”
Tuy đó chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng nó giống như một làn gió ấm thổi
nhẹ vào lòng La Phi và Mộ Kiếm Vân, khiến người ta cảm thấy mát lòng mát
dạ. Ngay cả Mộ Kiếm Vân cũng phải mỉm cười đáp lại, trong lòng ngầm khen
ngợi: người con gái này thật dễ mến, đúng là một cô thư ký tốt.
Đinh Chấn mở nắp hộp cơm hộp, bắt đầu thưởng thức bữa trưa của mình.
Anh ta ăn rất nhanh, và từng miếng từng miếng to, dường như việc ăn cơm đối
với anh ta chỉ là một công việc thường lệ bắt buộc phải hoàn thành. Sau khi ăn
được vài miếng, anh ta ngẩng đầu lên nhìn La Phi hỏi: “Lần này là vụ án gì?”
Có thể do đối thoại lúc đầu có phần thất lễ, hoặc cũng có thể do phản ứng
của Mộ Kiếm Vân khiến anh ta bớt phần hung hăng, và cũng có thể sự xuất hiện
của Ngô Quỳnh đã hòa hoãn được tâm trạng của anh ta, khiến ngữ khí lúc này
của Đinh Chấn hòa nhã hơn nhiều.
“Đây là một vụ án của mười tám năm trước.” La Phi trả lời, “Khi đó bố anh
là người phụ trách. Thực ra vụ án này đã kết thúc từ lâu, chúng tôi tìm bố anh,
chỉ là muốn tìm hiểu một số tình tiết của vụ án thôi.”
Vì nghe nói nguyên nhân Đinh Khoa ở ẩn là vì muốn lánh khỏi cuộc sống
phá án, nên La Phi đặc biệt nhấn mạnh rằng vụ án này đã kết thúc, và sẽ không
mang lại rắc rối gì cho đối phương.
Nhưng Đinh Chấn lại cau mày, anh ta ngừng ăn, trầm ngâm hỏi: “Chuyện
của mười tám năm về trước… có phải là vụ án cướp của bắt giữ con tin?”
“Anh biết về vụ án này?” La Phi ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút vui
mừng: nếu như Đinh Chấn biết về vụ án này, thì dù không tìm được Đinh Khoa,
cũng có thể hoàn thành được mục đích của chuyến đi này.
274
“Đó là một vụ án không hoàn hảo.” Đinh Chấn khẽ “ha” một tiếng, không
biết đang cười cái gì.
“Không hoàn hảo? Ý là gì?” La Phi tuy không hiểu ý của đối phương, nhưng
anh càng lúc càng cảm thấy hứng thú với cuộc đối thoại này.
“Bố tôi là người yêu cầu bản thân rất cao. Ông đã làm cảnh sát 20 năm, các
vụ án qua tay được duy trì tỷ lệ phá án 100%. Nhưng chỉ có vụ án này, với ông
là không hoàn hảo.” Nụ cười nhếch mép của Đinh Chấn càng thể hiện rõ, xem
ra anh ta có ý giễu cợt bố mình.
La Phi không muốn phân tích mối tình cảm cha con phức tạp này, anh cố
gắng bám sát câu chuyện của vụ án: “Vậy anh có biết về tình tiết cụ thể của vụ
án này không?”
Đinh Chấn lắc đầu: “Không biết! Tôi chưa bao giờ quan tâm đến vụ án của
ông ấy.” Nói xong, anh ta lại vùi đầu và mấy miếng cơm.
Tuy thất vọng nhưng La Phi lại không cam tâm: “Vậy tại sao lại nói vụ án
này là vụ án “không hoàn hảo”?”
Đinh Chấn nuốt nốt thức ăn trong miệng, sau đó bình thản hỏi ngược lại La
Phi: “Nếu như vụ án đó rất hoàn hảo, thì tại sao hai người còn phải đến đây để
hỏi về nó?”
La Phi bị hỏi vậy thì ngẩn người, liền sau đó là nụ cười đau khổ bất lực. Lẽ
nào là vì lý do này? Theo logic thì là vậy, nhưng nó chả có giá trị gì với mình.
Đinh Chấn lại nhìn La Phi cười cười: “Song phản ứng của cảnh sát các vị
cũng chậm quá. Từ mười tám năm trước tôi đã biết vụ án này có vấn đề rồi.”
Vậy là anh ta cũng biết một số tình hình? La Phi không hỏi tiếp, chỉ dùng
ánh mắt để thể hiện sự hồ nghi của mình – rõ ràng là đối phương đang cố ý vòng
vo, nếu cứ vờn theo anh ta thì có lẽ sẽ là quá ngốc nghếch.
Đinh Chấn rất rõ La Phi đang muốn điều gì, bởi vậy anh ta nói nhấn mạnh
thêm một lần nữa: “Tôi không hề biết về chi tiết của vụ án đó – Tôi biết vụ án
này có vấn đề là vì nó mà bố tôi đã vứt bỏ sự nghiệp cảnh sát hình sự của
mình.”
“Bố anh xin từ chức là do vụ án này?” Thông tin này khiến La Phi rất kinh
ngạc, Mộ Kiếm Vân đứng bên cạnh cũng rất ngỡ ngàng: Nếu như chuyện đó là
thật, vậy thì quả là vụ án 1.30 có chút gì đó đáng ngờ.
Đinh Chấn cười lạnh lùng hỏi lại: “Vậy các vị nghĩ là vì cái gì?”
275
“Phía cảnh sát nói là: lý do sức khỏe, làm việc quá sức.” La Phi mở đầu bằng
mấy chữ “phía cảnh sát nói”, rõ ràng là đã nảy sinh mối nghi ngờ rất lớn đối với
độ tin cậy của thông tin này.
“Vì sức khỏe mà có thể khiến ông ấy từ bỏ cuộc đời cảnh sát hình sự của
mình sao?” Đinh Chấn chầm chậm lắc đầu, “Các người chả hiểu gì về bố tôi cả.
Ông ấy là người có thể từ bỏ tất cả để phá án. Vì lý do sức khỏe có thể khiến
ông dừng lại? Hi hi, trừ khi là ông mệt đến chết trên chính hiện trường vụ án.”
La Phi quay đầu nhìn Mộ Kiếm Vân. Thần thái của hai người đều có khuynh
hướng đồng tình với cách nói của Đinh Chấn. Đối với họ, Đinh Khoa là một
nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bản thân họ cũng không hiểu nhiều về
ông. Nhưng có một điều có thể đoán được rằng: Nếu Đinh Khoa không phải là
một người cuồng công việc, yêu thích phá án như chính sinh mệnh của mình, thì
làm sao ông có thể lập lên truyền kỳ trong giới cảnh sát: tỷ lệ phá án đạt 100%?
Một người như vậy, chỉ vì lý do sức khỏe mà bỗng dưng lui về ở ẩn trong khi
đang ở đỉnh cao thì quả là không hợp tình hợp lý.
“Không có lý do gì có thể khiến ông ấy từ bỏ việc phá án.” Đinh Chấn tiếp
tục nói: “Chỉ có một lý do giải thích việc ông ấy không muốn làm cảnh sát nữa
là: ông đã gặp phải một vụ án không thể giải quyết, song với tính cách của ông
thì không thể chấp nhận kết quả thất bại. Bởi vậy ông đành mượn cớ từ bỏ đội
cảnh sát hình sự, như vậy mới có thể bảo toàn cho danh tiếng hiển hách hai
mươi mấy năm trời ông tích góp được.”
Nói xong, Đinh Chấn lại bắt đầu một mình vùi đầu ăn những miếng lớn suất
ăn nhanh của mình. Thần thái của anh ta giống như một thầy giáo đang lên lớp
cho học sinh, chỉ bo bo giảng phần của mình, không hề có hứng thú chờ đợi sự
chất vấn hay phản bác của người khác.
Nhưng La Phi không thể không nói ra những hoài nghi của mình: “Theo tôi
được biết, tình tiết vụ án 1.30 có chút mơ hồ, nhưng về tổng thể thì vẫn rất rõ
ràng. Nghi phạm buộc mìn vào người khống chế con tin, cuối cùng bị cảnh sát
bắn chết ngay tại hiện trường. Những điều này đều không tồn tại nghi vấn nào.
Vụ án như vậy liệu có thể xuất hiện vấn đề gì có thể khiến cho bố anh cũng
không tài nào giải quyết được? Huống hồ, khi bố anh rời khỏi đội cảnh sát hình
sự, vụ án này đã kết thúc xét xử và đưa vào hồ sơ lưu trữ rồi cơ mà.”
Đinh Chấn nuốt chửng thức ăn đang ngậm trong miệng: “Anh không biết
thật hay là giả vờ không biết vậy?”
La Phi lắc đầu. Mộ Kiếm Vân đứng bên cạnh nhìn trừng trừng Đinh Chấn,
không hề che giấu sự bất mãn của mình: “Có gì anh cứ nói thẳng ra có được
không, đừng quanh co nữa.”
276
Đã được lĩnh giáo qua ngôn từ sắc nhọn của Mộ Kiếm Vân, Đinh Chấn
không muốn đôi co với cô. Vậy là anh ta nuốt nhanh miếng ăn trong miệng vào
bụng rồi giải thích: “Tôi nghĩ hai người đến đây để hỏi về tình tiết vụ án đó thì
chắc cũng phải hiểu các thông tin liên quan rồi mới phải – Vụ án đó trông có vẻ
như đã kết thúc, nhưng trên thực tế vẫn còn sót một cái đuôi. Khoảng hai tháng
sau đó, người bị bắt giữ lại đến báo án, nói rằng anh ta bị đồng phạm của kẻ gây
án cướp của.”
“Đồng phạm của kẻ gây án?” La Phi kinh ngạc, “Đó là ai?”
“Ai biết được?” Đinh Chấn lắc đầu, sau đó chuyển ngay chủ đề, “Nếu biết,
bố tôi đã không từ chức.”
La Phi đoán ra được ngụ ý của đối phương: “Ý của anh là: vụ án sau đó vẫn
chưa được phá giải? Vì thế bố anh mới từ chức?”
Đinh Chấn gật đầu: “Bố tôi là người theo đuổi những điều hoàn mỹ, không
thể chấp nhận kết cục thất bại. Nên ông thà từ chức để chạy trốn. Ừm, cho dù
ông ấy có nói với bên ngoài những lý do hào nhoáng thế nào thì cũng chẳng thể
giấu được tôi. Tôi là con trai của ông ấy, không ai hiểu ông ấy hơn tôi.” Anh ta
vừa nói vừa ăn, suất ăn nhanh trước mặt chỉ còn lại một nửa.
“Vụ án đó phức tạp vậy sao?” La Phi có chút không hiểu nổi. Theo lý thì, vụ
án cướp của bắt giữ con tin rất dễ phá án, vì phạm nhân và người bị hại luôn có
một quá trình tiếp xúc mật thiết. Đinh Khoa là một truyền kỳ trong giới cảnh sát
làm sao có thể làm khó ông ấy bằng loại án này?
Đinh Chấn nhìn ra sự hoài nghi của La Phi, anh ta nhún nhún vai nói: “Chi
tiết của vụ án tôi không rõ, tôi cũng không quan tâm. Nhưng thời gian đó cả
ngày bố tôi cứ mặt mày ủ rũ nhìn hai tập hồ sơ, một tập là hồ sơ của vụ án 1.30
đã kết thúc, một tập là hồ sơ vụ cướp vừa mới xảy ra. Trong trí nhớ của tôi,
trước đó chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.”
Trán La Phi càng ngày càng nhăn lại. Anh không ngờ đằng sau vụ án 1.30
còn ẩn chứa nhiều tình tiết phức tạp như vậy. Năm đó, Văn Hồng Binh đã bị
Viên Chí Bang bắn chết ngay tại hiện trường, nhưng tên tòng phạm xuất hiện
sau đó là ai? Tên đó đã dùng thủ pháp phạm tội thế nào mà ép được cả Đinh
Khoa phải rời khỏi ngành cảnh sát?
Từng mối nghi ngờ cứ liên tiếp bật ra, càng lúc càng quấn chặt lấy vụ án
1.30 vốn đã bị sương mù bao phủ.
“Được rồi, cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc.” Đinh Chấn
bỗng nói.
277
Mạch suy nghĩ của La Phi bị đứt đoạn, anh vụt ngẩng đầu lên nhìn đối
phương: “Cái gì?”
“Cuộc nói chuyện của chúng ta nên kết thúc.” Đinh Chấn lặp lại một lần nữa,
“… Vì thời gian nghỉ trưa của tôi đã kết thúc, tôi phải bắt đầu làm việc.”
La Phi chú ý đến phần ăn trước mặt đối phương chỉ còn lại một chiếc hộp
không, lẽ nào thời gian nghỉ trưa mà anh ta nói hoàn toàn tương đương với
“Thời gian ăn trưa”?
Đinh Chấn dùng hành động thực tế của mình để trả lời, anh ta nhấc điện
thoại trên bàn làm việc lên, dặn dò cô thư ký bên ngoài: “Cô Ngô, vào thu dọn
hộp cơm giúp tôi, tiện thể mang tài liệu xả thải của xưởng sản xuất thuốc Sơn
Đông đến đây.”
“Giáo sư Đinh.” La Phi vội nhắc nhở anh ta, “Anh còn chưa nói cho chúng
tôi biết phải tìm bố anh như thế nào.”
Đây mới là mục đích quan trọng nhất của cuộc viếng thăm này, sao có thể
vội vàng kết thúc như vậy được?
Đinh Chấn lại có câu trả lời khiến người ta phải thất vọng: “Ông ấy đã mất
tích 10 năm rồi, tôi cũng không biết ông đang ở đâu.”
“Lẽ nào không có bất kỳ cách nào để liên hệ?” La Phi cố hỏi thêm. Trong
một xã hội hiện đại thông tin vô cùng phát triển thế này, điều này quả thực quá
khác thường.
Đinh Chấn “chậc” một tiếng, nói với giọng thiếu kiên nhẫn: “Ông ấy muốn
trốn thì làm sao có thể để lại cách thức liên lạc?”
“Vậy tại sao ông ấy lại muốn trốn?” La Phi vẫn hỏi dồn.
Đinh Chấn trả lời lạnh nhạt: “Tôi nghĩ mình đã trả lời câu hỏi tương tự rồi.”
“Cái gì?” La Phi cảm thấy hơi khó hiểu.
“Hãy sử dụng khả năng phân tích của anh.” Đinh Chấn dùng ngón tay chỉ
vào đầu mình, dường như có chút thất vọng với câu hỏi không suy nghĩ của La
Phi. Cùng lúc đó cửa phòng mở ra, Ngô Quỳnh bê một tập tài liệu đi vào.
“Tôi dành cho hai người thời gian nửa phút cuối cùng, hai người còn có câu
hỏi gì mới mẻ không?” Tranh thủ lúc Ngô Quỳnh dọn dẹp đồ đạc trên bàn làm
việc, Đinh Chấn một lần nữa thể hiện thông điệp muốn kết thúc buổi nói
chuyện.
278
“Nếu vậy thì…” La Phi bất lực xòe hai bàn tay. “… Tạm thời không có gì.”
Vậy là Đinh Chấn “ừm” rồi tự mình cầm một tập tài liệu lật ra xem. Gần như
trong khoảnh khắc, anh ta đã hòa nhập ngay vào trạng thái làm việc, mắt không
liếc ngang dọc, tập trung toàn bộ tinh thần, dường như bất kỳ sự làm phiền nào
của thế giới bên ngoài đều cách ly hoàn toàn với anh ta.
Đối diện với tình cảnh éo le như thế này, La Phi chỉ có thể nhìn Mộ Kiếm
Vân đang đứng bên cạnh, ái ngại cho nhau.
May mà Đinh Chấn còn có một cô thư ký thấu hiểu lòng người. Ngô Quỳnh
cười tươi đi về phía hai người, nói nhỏ: “Cảnh sát La, cô giáo Mộ, hay hai
người cứ về trước đi. Nếu còn chuyện gì nữa, thì có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc
nào, tôi sẽ bố trí để hai người gặp lại giáo sư Đinh.”
Ngô Quỳnh ăn nói rất khách sáo, nhưng trong lời lẽ đã lộ rõ hàm ý việc hôm
nay hai người đến mà không báo trước quả là không thỏa đáng. La Phi và Mộ
Kiếm Vân cũng đã tận mắt chứng kiến thái độ làm việc tranh thủ từng giây từng
phút của Đinh Chấn, nay Ngô Quỳnh đã tạo cho họ một bước lui, tất nhiên họ
phải tuân theo đó mà làm.
“Được rồi, chúng tôi tạm thời không làm phiền nữa.” La Phi vừa nói, vừa
cùng Mộ Kiếm Vân đứng dậy.
“Mời hai vị đi theo tôi, tôi sẽ đưa hai vị ra cầu thang máy.” Nụ cười của Ngô
Quỳnh rực rỡ như hoa. Nói xong, cô liền đi trước dẫn đường, bước đi khoan
thai, tư thế uyển chuyển duyên dáng.
Ba người bắt tay nhau tạm biệt ở cửa thang máy. La Phi và Mộ Kiếm Vân
cùng bước vào thang máy, sau khi thang máy khởi động, La Phi liền hỏi: “Cô
thấy lời lẽ của Đinh Chấn có hợp lý không?”
Mộ Kiếm Vân hỏi: “Ý anh là gì?”
“Thứ nhất, về nguyên nhân Đinh Khoa ra khỏi ngành cảnh sát; Thứ hai, hai
cha con họ đã không liên lạc với nhau trong vòng mười năm nay.”
“Điều thứ nhất rất hợp lý.” Đầu tiên Mộ Kiếm Vân khẳng định, “Chí ít thì
nguyên nhân đó có lý hơn nhiều lý do vì sức khỏe. Lúc thôi việc Đinh Khoa vừa
mới hơn 50 tuổi phải không? Sức khỏe chưa đến nỗi không thể cố gắng được,
hơn nữa vài năm sau đó ông ta vẫn sống rất khỏe đó sao? Việc rút lui ở ẩn này
nên phân tích từ nguyên nhân tâm lý. Với tư cách là truyền kỳ của giới cảnh sát,
mang danh hiệu phá án đạt tỷ lệ 100%, chắc chắn ông ta phải chịu áp lực người
thường không thể lý giải nổi. Ông ta sẽ càng sợ thất bại hơn, gặp phải vụ án
không thể phá nổi, rất có thể sẽ chọn cách chạy trốn.”
279
“Ừm.” La Phi gật gật đầu đồng ý với phân tích của Mộ Kiếm Vân. Nhưng
khuôn mặt anh lại có vẻ chán nản, vì phân tích như vậy đang giết chết vòng hào
quang bủa vây quanh Đinh Khoa. Với một sinh viên tốt nghiệp từ trường Đại
học Cảnh sát những năm 80 như anh, Đinh Khoa từng là một thần tượng không
thể hoài nghi trong lòng cả một thế hệ, vậy nên anh muốn kết thúc đề tài khiến
người ta cảm thấy ngượng ngùng này.
“Cô hãy nói về điều thứ hai.”
“Là cha con với nhau, mười năm trời không có liên hệ gì thì thật khiến người
ta không thể hiểu nổi.” Mộ Kiếm Vân cẩn trọng nói: “Nếu như bắt buộc phải
giải thích, tôi chỉ có thể cho rằng quan hệ cha con của họ có vấn đề.”
La Phi mắt sáng lên, đó chính là phân tích mà anh muốn nghe. Vừa rồi lúc ở
trong văn phòng của Đinh Chấn, trong lời nói của Mộ Kiếm Vân đã hé lộ một
số manh mối, và những lời lẽ đó rõ ràng đã đánh trúng tim Đinh Chấn.
Thang máy đã xuống tầng 1, hai người bước ra, đối diện là một bức tường
kính nằm ở phía nam của tòa nhà. Bên ngoài bức tường kính là cây cỏ hoa lá
mọc tươi tốt, sát bên trong chân tường xếp một vòng các ghế gỗ, tạo thành một
khu vực nghỉ ngơi thanh tao.
“Chúng ta đến kia ngồi đi.” La Phi đề nghị. Trông nơi đó có vẻ rất yên tĩnh,
là nơi tốt để ngồi nói chuyện.
Mộ Kiếm Vân vui vẻ tán thành. Hai người tìm đến chiếc bàn kê sát tường,
ánh nắng mặt trời chiếu qua tán lá cây soi vào bên trong qua lớp kính, sáng sủa
nhưng không chói mắt.
“Tiếp tục câu chuyện vừa rồi của chúng ta nhé.” La Phi nhắc, “Vừa rồi cô
nói về quan hệ cha con của Đinh Khoa và Đinh Chấn.”
Mộ Kiếm Vân đảo mắt dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau đó cô nhìn
La Phi với ánh mắt rực sáng, hỏi: “Cảnh sát, đặc biệt là cảnh sát hình sự, cùng
với việc gánh vác trách nhiệm với xã hội, thì trách nhiệm trong gia đình sẽ có
phần thiếu sót, đúng không?”
“Đó là điều không thể tránh khỏi.” La Phi điềm nhiên đáp, “Đã làm cảnh sát
hình sự, tiêu điểm cuộc sống của anh ta chỉ có thể xoay quanh các loại tội phạm.
Đương nhiên sẽ có ít thời gian để chăm sóc gia đình.”
“Lần này tham gia vào tổ chuyên án “4.18”, tôi đã cảm nhận sâu sắc về điều
này.” Mộ Kiếm Vân nửa đùa nửa oán trách nói.
“Cuộc sống của cảnh sát hình sự là như vậy, khác hoàn toàn so với cuộc
sống nhàn hạ của giảng viên đại học.” La Phi cười, vừa tỏ ý ái ngại vừa có chút
280
bất lực, “Rất nhiều người đã không thể thích ứng nổi. Khi tôi ở Long Châu,
dưới quyền có một cậu lúc nào cũng đòi thôi việc. Vì bạn gái của cậu ta không
thể chịu nổi tình trạng công việc này, ép cậu ta bằng cách đòi chia tay.”
“Có thể hiểu được. Khi theo án thường là ba bốn ngày không thấy mặt mũi
đâu, còn lo bị làm sao…” Mộ Kiếm Vân thở dài, cúi đầu nghĩ một lát, sau đó
bỗng cô ngẩng đầu lên nói, “Thực ra không phải nói chuyện của người khác,
hãy nói về anh đi.”
“Tôi á? Nói gì về tôi?” Thực ra La Phi hiểu ý của Mộ Kiếm Vân, nhưng anh
cố ý đánh trống lảng.
“Nói về cuộc sống riêng của anh.” Mộ Kiếm Vân tỏ ra rất nghiêm túc, “Anh
vẫn sống vậy sao? Sống một mình ấy. Thế giới của anh chỉ có các vụ án, những
tên tội phạm thôi sao?”
La Phi im lặng. Câu hỏi có vẻ đơn giản nhưng lại gợi lên quá nhiều ký ức
nơi sâu kín trái tim anh. Hồi lâu sau, anh khẽ “ha” một tiếng, nói: “Đây có lẽ là
cuộc sống phù hợp với tôi nhất.”
“Thực ra…” Mộ Kiếm Vân nhìn sâu vào mắt La Phi, cứ như muốn lôi hết
những tình cảm ẩn chứa bên trong đối phương ra vậy, “… cũng chưa chắc.”
“Ồ?” La Phi cười, “Cô biết gì nào?”
“Từ hôm anh cho chúng tôi nghỉ, tôi có thể cảm nhận được một con người
khác của anh. Trong thế giới của anh, ngoài các vụ án và tội phạm, còn có
những thứ khác rất dịu dàng. Chỉ có điều anh thích giấu chúng đi.”
Hai ngày trước La Phi dẫn đội đi phục kích Hàn Hạo, vì cảm động trước
cảnh Hàn Hạo và vợ chia tay, nên đã cho các thành viên của đội nghỉ, để mọi
người về nhà đoàn tụ với gia đình. Lúc đó mọi người ai cũng vui vẻ đi về hết,
chỉ có La Phi một mình gặm nhấm nỗi cô đơn, lẻ loi, tâm trạng đó đã bị Mộ
Kiếm Vân vốn tinh tế nhìn thấu rõ. Lúc này cô cố ý nhắc lại chuyện này, trái
tim La Phi run nhẹ, khuôn mặt vốn quen với việc giấu kín tình cảm, biểu cảm đã
chai sạn, bỗng trở nên mềm mại hơn nhiều.
Về nhà. Đó là một từ rất ấm áp, chỉ cần nghĩ thôi, cũng có thể mang lại cho
người ta cảm giác rạng ngời như ánh mặt trời.
Nhà, một bờ vịnh có thể yên tâm neo đậu khi người ta cảm thấy mệt mỏi.
Điều quan trọng hơn là, trong nhà, chắc chắn có người đang lo lắng cho bạn,
đồng thời cũng khiến bạn lo lắng cho họ.
Nhưng, với La Phi, bờ vịnh đó, người đó đang ở đâu?
281
Nghĩ đến đây, La Phi cắn môi, chống lại vị chua chát ứa ra từ con tim. Trước
mắt anh lại xuất hiện hình ảnh một con bướm màu xanh đang rung rinh.
Con bướm xinh đẹp ấy, nhịp rung rinh của nó đã sớm ngấm vào huyết mạch
của anh, dù đã trải qua thời gian dài đằng đẵng mười tám năm, nó vẫn gắn chặt
vào từng hơi thở của anh.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Mộ Kiếm Vân ân cần hỏi. Sự thay đổi trong tâm
trạng của La Phi không thoát khỏi ánh mắt của cô.
“Tôi đang nghĩ về…” La Phi hít một hơi thật sâu, “… một số chuyện đã qua.”
“Chuyện đã qua…” Mộ Kiếm Vân lập tức hiểu ra. Tâm trạng cô vô cớ trở lên
rối bời, giống như muốn trốn tránh điều gì đó, cô nhìn xuống. Khi cô ngẩng mặt
lên lần nữa, cô không nhìn về phía La Phi, mà quay ra nhìn về phía cây cối bên
ngoài tường kính.
Cây cối tuy rậm rạp, tươi tốt, nhưng có lẽ do trời thu đã trở nên rõ rệt, nên nó
không còn xanh mơn mởn như mùa xuân hạ nữa.
Với người đã từng bị tổn thương, trái tim anh ta giống như cái cây trong
ngày thu, dù vẫn xanh tươi, nhưng cuối cùng cũng bị héo tàn trong gió thu?
Trong bầu không khí lặng lẽ, La Phi lấy lại tinh thần.
“Xin lỗi, có lẽ tôi đã đưa chủ đề câu chuyện đi quá xa. Chúng ta đang nói
về… mối quan hệ cha con của Đinh Chấn.”
Thực tế là Mộ Kiếm Vân đang từng bước dẫn dắt câu chuyện để đi sâu vào
nội tâm của La Phi. Bởi vậy lời xin lỗi của anh lại càng khiến cô khó xử, cô
đành tự cười “Hì hì”, sau đó đưa câu chuyện về đúng quỹ đạo của nó: “Vừa rồi
tôi mới nghĩ ra, Đinh Khoa là một người như thế nào? Ông ta xử lý mối quan hệ
giữa công việc và gia đình ra sao?”
“Chắc chắn công việc là trung tâm trong cuộc sống của ông ta.” La Phi nói
không cần suy nghĩ, “Khi chúng tôi còn đi học, đã nghe nói rất nhiều truyền kỳ
về việc ông phá án. Những câu chuyện đó miêu tả ông là người làm việc điên
cuồng, vì phá án có thể quên ăn quên ngủ. Điều gây ấn tượng mạnh nhất đối với
tôi, là một lần ông ngầm dấn thân vào nội bộ của bọn xã hội đen, để giữ bí mật,
trong thời gian hơn một tháng, ông không liên hệ gì với người nhà, thậm chí vợ
ông cũng không biết ông đi đâu.”
“Nếu vậy, không khó gì hiểu được thái độ vừa rồi của Đinh Chấn.”
“Thái độ vừa rồi” mà Mộ Kiếm Vân nhắc đến, đương nhiên là chỉ sự cười
nhạo, chê bai nghề cảnh sát hình sự của Đinh Chấn lúc mới gặp. Sau đó cô lại
282
phân tích chi tiết: “Đinh Khoa thôi việc từ mười tám năm trước, khi đó Đinh
Chấn mới vừa 24 tuổi. Có thể thấy, thời điểm công việc bận rộn nhất của Đinh
Khoa, trùng khớp với giai đoạn trưởng thành của Đinh Chấn. Con trai trong giai
đoạn trưởng thành rất mong muốn nhận được sự giúp đỡ và hướng dẫn của bố
mình trong nhiều vấn đề, song người lúc nào cũng chỉ hết lòng với công việc
phá án như Đinh Khoa thì chắc chắn là đã bỏ qua nhu cầu này của con trai. Bởi
vậy giữa cha và con nảy sinh sự xa cách. Điều này giải thích tại sao sau đó khi
Đinh Khoa bị ép thôi việc, Đinh Chấn không hề buồn rầu, ngược lại còn có ý
vui mừng.”
“Ý của cô là: do Đinh Khoa chỉ lo làm việc, quan hệ cha con sớm đã lạnh
nhạt, nên mới có tình trạng kỳ lạ là mười năm rồi không hề liên lạc với nhau?”
Mộ Kiếm Vân trầm ngâm nói: “Nguyên nhân của một sự việc thường từ
nhiều phương diện, đặc biệt là mối quan hệ phức tạp giữa người với người. Nếu
hai bố con mà như hai kẻ đi đường thì chắc chắn cả hai đều có nguyên nhân.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” La Phi lập tức thể hiện sự đồng tình, “Ngày xưa,
chắc chắn Đinh Khoa không quan tâm đầy đủ đến con trai, nhưng mười năm
trước khi ông mất tích, Đinh Chấn đã trưởng thành. Lúc này nhẽ ra Đinh Chấn
cần phải chủ động có trách nhiệm quan tâm đối với người bố ngày càng già yếu
mới phải chứ.”
Mộ Kiến Vân gật đầu nói: “Vấn đề là ở chỗ đó. Chúng ta vừa thấy trạng thái
làm việc của Đinh Chấn. Anh ta cũng là một kẻ cuồng công việc. Trong mắt anh
ta, rất có khả năng gia đình cũng chỉ là một ký tự vô cùng mờ nhạt. Bởi vậy anh
ta mới có trạng thái không hề quan tâm đến bố đẻ mình.”
Nhớ lại ngữ khí vừa rồi Đinh Chấn nói về cha của mình, không chỉ tỏ ra
không hề quan tâm, thậm chí còn thường xuyên tỏ ra thái độ giễu cợt, La Phi lắc
lắc người, trông có vẻ không được thoải mái. Hai cha con nhà họ đều giành
được những thành tựu đáng ngưỡng mộ trong công việc nhưng quan hệ gia đình
vốn dĩ nên ấm áp thì lại thờ ơ lạnh nhạt đến vậy.
“Nhưng dù là vậy cũng có điểm không hiểu nổi.” Mộ Kiếm Vân lại nói, “Sau
khi Đinh Khoa ở ẩn, đã từ biệt hoàn toàn cuộc sống cảnh sát hình sự. Khi con
người ta dần già đi, sẽ ngày càng muốn dựa dẫm vào tình thân. Dù Đinh Chấn
không có thời gian đi thăm ông ta, thì ông ta cũng có thể chủ động liên hệ với
con trai của mình chứ.” Nói rồi, cô dừng một lát, rồi lại nói, “Thậm chí tôi có
một suy đoán rất không tốt.”
Nghe ngữ khí của đối phương La Phi hiểu cô đang muốn nói gì, anh lập tức
phản ứng lại: “Cô nghi ngờ rằng ông ta đã qua đời? Khả năng này là rất nhỏ.”
“Ồ? Tại sao?”
283
“Ông ta vẫn lĩnh lương hưu của mình.”
“Lĩnh lương hưu?” Mộ Kiếm Vân thấy vô cùng khó hiểu trợn tròn mắt. Một
người mất tích mười năm vẫn nhận lương hưu.
“Nhận từ tài khoản ngân hàng.” La Phi giải thích, “Mười năm trước Sở công
an lập tài khoản lương cho tất cả các nhân viên tại ngân hàng. Tài khoản của
Đinh Khoa vẫn có người nhận tiền, lần gần đây nhất là hai tháng trước.”
Mộ Kiếm Vân vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên: “Nếu là vậy, sao các anh lại
không tìm được ông ta? Đến khu vực rút tiền dò tìm.”
“Các đồng chí của Sở công an thành phố đã thử tìm từ lâu rồi, nhưng không
có hiệu quả gì.” La Phi nhíu mày, “Cô phải tin một điều rằng, nếu như Đinh
Khoa muốn trốn đi, vậy thì tìm ông ta bằng cách phá án của cảnh sát thì không
thể thành công được.”
Mộ Kiếm Vân mím chặt môi, cô hiểu ý của đối phuơng. Với Đinh Khoa,
những chiêu trò của cảnh sát đều đã rõ như lòng bàn tay, ông ta hóa giải quá dễ
dàng.
“Vậy có nghĩa là, chắc chắn Đinh Khoa còn sống, hơn nữa còn sống trong
thành phố này. Chỉ có điều không ai có thể tìm được ông ta?”
La Phi gật gật đầu.
“Thật là thú vị…” Mộ Kiếm Vân chau mày, “Tại sao ông ta lại phải như vậy
chứ?”
“Theo cách nói của cấp trên là: Mười tám năm trước, do vấn đề sức khỏe nên
Đinh Khoa đã từ chức khỏi nhiệm vụ đội trưởng đội cảnh sát hình sự, từ đó vẫn
nghỉ ngơi ở nhà. Nhưng khi đội cảnh sát hình sự có vụ án khó, vẫn tìm đến nhà
để yêu cầu trợ giúp. Cứ như vậy trong vài năm sau đó, Đinh Khoa vẫn giúp đội
cảnh sát hình sự phá được nhiều vụ án. Nhưng khoảng mười năm trước, cuối
cùng Đinh Khoa chán ghét hoàn toàn cuộc sống phá án không thể ngừng nghỉ,
nên ông ta đã chọn cách biến mất. Để cảnh sát không tìm được mình, ông ta đã
không để lại thông tin liên lạc cho bất cứ ai.”
“Theo như cách nói của cảnh sát?” Mộ Kiếm Vân cười, “Vậy theo anh
nguyên nhân thực chất là gì?”
La Phi không trực tiếp trả lời, anh chỉ nói: “Đinh Chấn đã gợi ý cho chúng
ta.”
Mộ Kiếm Vân nhớ lại mấy câu nói cuối cùng của Đinh Chấn.
284
“Tôi nghĩ mình đã trả lời câu hỏi tương tự rồi.”
“Dùng khả năng phân tích của anh.”
Đã trả lời rồi? Phân tích? Mộ Kiếm Vân suy nghĩ một lát, cuối cùng trong
lòng cũng bừng tỉnh.
“Lẽ nào… ông ta lại gặp phải vụ án không thể xử lý nổi?”
“Đó là khả năng lớn nhất.” La Phi tỏ ra tán đồng, “Đinh Chấn đã nói với
chúng ta, Đinh Khoa chưa bao giờ chán ghét việc phá án. Nguyên nhân ông ta
thôi việc chỉ là gặp phải khó khăn. Nếu như chúng ta tiếp tục phân tích theo
hướng đó, việc ông ta ở ẩn mười năm trước. Rất rõ ràng, Đinh Chấn ám chỉ
chúng ta nên làm như vậy… sau đó chúng ta được kết luận như cô vừa nói.”
Mộ Kiếm Vân gật gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu: “Về lý có thể nói như vậy,
nhưng về tình thì thật có chút ngượng ép. Nếu như Đinh Khoa từ chức vì muốn
bảo vệ truyền kỳ tỷ lệ phá án 100% của mình, vậy mười năm trước ông ta đã từ
bỏ vị trí cảnh sát hình sự rồi, dù không còn phá được án nữa, cũng không đến
nỗi phải trả cái giá đắt đến mức lảng tránh đi như vậy chứ?”
La Phi trầm ngâm một lát rồi nói: “Vì vụ án đó quá đặc biệt. Nó có áp lực rất
lớn, dù không làm ở vị trí cảnh sát hình sự nữa, Đinh Khoa cũng sẽ cảm thấy
không thể chấp nhận nổi.”
“Anh biết là vụ án nào sao ?” Mộ Kiếm Vân thận trọng hỏi. Nhìn vẻ mặt của
La Phi, cô cảm thấy một bầu không khí không bình thường, tuy ánh mặt trời bên
ngoài tường kính chiếu vào sáng sủa, nhưng lại có cảm giác như một làn khí
lạnh lan tỏa.
La Phi cố nén giọng, tiếng trầm và khàn: “Vụ án chia cắt thi thể 1.12”
Mấy từ đó lập tức khơi gợi trong ký ức Mộ Kiếm Vân những điều không vui
vẻ, khiến cô bất giác thở dài.
Nhưng La Phi lại như cố ý khiến những ký ức đó được gọi về rõ ràng hơn,
anh nhìn Mộ Kiếm Vân rồi hỏi: “Chắc chắn là cô biết vụ án này chứ?”
“Đương nhiên là biết.” Mộ Kiếm Vân trông có vẻ là lạ, trông như trong
người không được khỏe, sau đó cô cười ngượng rồi nói bổ sung, “Cả tỉnh thành,
không ai là không biết.”
La Phi hơi cúi đầu, bắt đầu bước vào trạng thái hồi ức: “Khi đó tôi còn đang
làm ở đồn công an Nam Minh Sơn, nhưng cũng nghe nói nhiều về vụ án này.
Tôi có thể tưởng tượng ra mức độ tàn khốc của nó khiến người dân thường sợ
285
hãi như thế nào… Ưm, mười năm trước, chắc là cô vẫn còn đang học trung học
nhỉ?”
“Đang học lớp 12 rồi. Vì buổi tối phải đi học thêm, nên sau khi xảy ra vụ án
bố tôi ngày nào cũng phải đến trường đón tôi. Trong vòng mấy tháng trời, cổng
trường luôn chật cứng các phụ huynh đến đón con gái.” Mộ Kiếm Vân dừng
một lát, lại nói, “Nhưng điều tôi nhớ nhất là, tôi phải cắt đi mái tóc thân yêu
nhất của mình, và trong thời gian khoảng nửa năm không dám mặc quần áo đỏ,
vì người con gái bị hại khi đó ăn mặc giống vậy, mọi người đều kháo nhau rằng,
tên sát nhân biến thái đó thích con gái như vậy.”
Lúc đó vẫn là một cô bé, ngoài sợ hãi, điều buồn nhất là mất đi quyền lợi
được làm điệu. La Phi ngầm tò mò trong lòng, ánh mắt anh nhìn Mộ Kiếm Vân
có chút thay đổi, vì anh đang thử tưởng tượng đối phương khi mười bảy mười
tám trông sẽ như thế nào.
Mộ Kiếm Vân nhận ra La Phi đang nghĩ gì, cô tinh nghịch nhăn mũi: “Anh
đang cười thầm tôi hả?”
“Đâu có, đâu có.” La Phi vội vàng phủ nhận, đồng thời loại bỏ ngay ý nghĩ
linh tinh trong đầu mình ra.
Mộ Kiếm Vân “hừ” một tiếng nhẹ, không truy cứu nữa.
La Phi tiếp tục chủ đề nghiêm túc vừa rồi: “Qua những gì cô trải qua, có thể
thấy ảnh hưởng xã hội của vụ án chia cắt thi thể 1.12 rất ghê gớm. Tất cả mọi
người đều quan tâm vụ án này, sự kỳ vọng của nhân dân toàn thành phố trở
thành áp lực vô cùng lớn dồn lên đầu phía cảnh sát, không biết phải làm sao,
cảnh sát đành phải cầu cứu nhờ Đinh Khoa giúp đỡ, nếu Đinh Khoa nhận lời, có
nghĩa là ông ta sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi áp lực. Nên tuy ông ta đã
không còn là thân phận cảnh sát hình sự, nhưng vụ án này vẫn sẽ liên quan đến
danh tiếng cả đời của ông ta.”
“Đây là nguyên nhân ông ta lui về ở ẩn? Ông ta không chắc phá được án,
nên đã mượn cớ trốn tránh?” Mộ Kiếm Vân tỏ vẻ thất vọng, “Nếu vậy, Đinh
Khoa chỉ là cái danh… chí ít ông ta là người thiếu lòng dũng cảm.”
La Phi xoa xoa sống mũi, nhất thời không biết nên nói gì. Nếu suy đoán đó
là chính xác thì sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng Đinh Khoa, nhưng ngoài cách
đó, không còn cách giải thích nào hợp lý hơn.
Con người luôn có khuyết điểm, cho dù anh ta có được thần thánh hóa, cũng
không thể đạt đến độ hoàn mỹ, không có sai sót. Chỉ có điều khuyết điểm của
người được thần thánh hóa đó luôn được vòng hào quang sáng chói che lấp. Và
286
để duy trì vòng hào quang đó, thì phải trả cái giá người thường không thể tưởng
tượng nổi.
Suy nghĩ của La Phi cứ phát triển theo hướng trên. Nhưng chỉ suy nghĩ
không thôi không phải là phong cách của anh, với anh, bất kỳ suy đoán nào
cũng phải có chứng cứ xác thực. Sau khi trầm ngâm suy nghĩ, anh lại đứng dậy.
“Chúng ta đã có một số suy đoán, bây giờ là lúc kiểm chứng.” Anh nói với
Mộ Kiếm Vân.
Mộ Kiếm Vân hứng khởi ngẩng đầu lên: “Kiểm chứng thế nào?”
“Bắt đầu từ điều đơn giản, quan hệ cha con của Đinh Khoa.”
“Vậy được.” Mộ Kiếm Vân cũng đứng dậy, “Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Không, cô không cần đi.” La Phi lắc lắc tay, “Tôi đi một mình là có thể
hoàn thành, cô ở đây đợi tôi.”
Mộ Kiếm Vân nghĩ một lát, nói: “Vậy được.” Sau đó cô ngồi lại trên chiếc
ghế mềm. Tuy không hiểu ý đồ hành động một mình của La Phi, nhưng cô tin
đối phương khẳng định như vậy là có lý do, cô càng tin rằng La Phi chắc chắn
có thể lấy được thông tin mà họ muốn có. Nếu đã là vậy, thì mình cứ ngồi đây
phơi nắng, đàng hoàng hưởng thụ thôi.
La Phi rời khỏi khu vực nghỉ ngơi. Đầu tiên anh đến chỗ sơ đồ tòa nhà bên
trong sảnh, sau đó lại đi lên thang máy. Ngồi một mình một lúc, Mộ Kiếm Vân
lại cảm thấy chán. Cô nhìn thấy bên cạnh tường có giá để báo, liền đi đến đó để
tìm đọc tạp chí. Nhưng lật đi lật lại, trên giá đều là tập san chuyên đề về môi
trường, đúng lúc Mộ Kiếm Vân mất cả hứng, bỗng phát hiện có một tạp chí
trang bìa là hình của Đinh Chấn. Vậy là cô liền mang cuốn tạp chí đó về chỗ
ngồi của mình.
Bức ảnh trang bìa được chụp trong văn phòng làm việc. Đinh Chấn mặc bộ
vest rất trang trọng, anh ta ngồi ngửa trên ghế, hai bàn tay khoanh tròn trước
ngực, ánh mắt sáng quắc, nhìn thẳng về phía xa, thể hiện rõ sự tự tin phi phàm
và khí chất uy nghiêm. Phía dưới bức ảnh là một dòng tựa đề, viết: “Để đạt
được thành tựu hơn người thường, thì phải bỏ ra sức lực hơn người thường –
Phỏng vấn giáo sư Đinh Chấn, chuyên gia xử lý nước ô nhiễm.”
Mộ Kiếm Vân lật tạp chí đến trang nội dung phỏng vấn, đọc chăm chú. Phần
đầu bài phỏng vấn trọng tâm giới thiệu những thành tựu học thuật năm nay Đinh
Chấn đạt được, Mộ Kiếm Vân không hứng thú với những điều đó, điều cô quan
tâm là phần sau của bài viết, phỏng vấn Đinh Chấn về cuộc sống cá nhân.
Phần đó nội dung như sau:
287
“…
Hỏi: Thưa giáo sư Đinh, để đạt được những thành tựu như hiện nay, phải
chăng có liên quan nào đến tính cách của cá nhân ông?
Đáp: Chắc chắn là có. Tôi là người không chịu khuất phục, dù làm việc gì,
đều phải làm cho tốt nhất. Tôi không cho phép người khác nghi ngờ mình. Và
cách duy nhất để tránh sự nghi ngờ, là làm việc đạt mức hoàn mỹ.
…
Hỏi: Thưa giáo sư Đinh, ông phân phối thời gian vui chơi và thời gian làm
việc như thế nào?
Đáp: Vui chơi? Không, tôi không cần vui chơi.
Hỏi: Ý của ông là tất cả thời gian đều dành cho công việc? Ông không cần
nghỉ ngơi sao?
Đáp: Ăn cơm, ngủ chính là nghỉ ngơi, thậm chí chính công việc cũng là nghỉ
ngơi. Tôi làm thí nghiệm thấy mệt thì đi xem các văn bản, xem văn bản mệt rồi
thì có thể bố trí họp… Vui chơi ư? Đó thuần túy là sự lãng phí thời gian.
Hỏi: Thưa giáo sư Đinh, hiện nay ông vẫn độc thân, ông có nghĩ đến chuyện
sẽ lập gia đình?
Đáp: Hiện nay công việc của tôi rất tốt, không cần thiết cứ cố phải lập gia
đình vì đã đến tuổi lập gia đình.
Hỏi: Có một gia đình ấm áp, biết đâu có thể sẽ hỗ trợ tốt hơn cho công việc?
Đáp: Đó là cách nghĩ thông thường, cũng là cách nghĩ của người bình
thường. Với người như tôi thì lại không phù hợp. Tôi không có thời gian để
hưởng thụ sự ấm áp của gia đình. Nếu kết hôn trong trạng thái như vậy, sẽ làm
tổn thương đến các thành viên khác trong gia đình.”
Quả là một người không có chút tình cảm nào cả, giống như người máy. Đọc
nội dung phỏng vấn vừa rồi, Mộ Kiếm Vân nghĩ thầm. Cuộc đời như vậy thì
còn hứng thú gì nữa? Dù sự nghiệp có đạt được thành công lớn hơn nữa thì có
sao? Cô thực sự không thể hiểu nổi.
Nhưng nghĩ lại, chỉ cần đó là cách sống do bản thân chọn lựa, mặc kệ người
khác nghĩ gì, cũng sẽ khiến người chọn lựa hài lòng nhất. Anh không hiểu anh
ta, anh ta cũng không thể hiểu nổi anh. Thế giới này vốn là đa nguyên, hà tất gì
phải suy đoán cuộc sống của người khác?
288
Trong lúc ngồi nghĩ vẩn vơ, lại thấy La Phi xuất hiện ở sảnh tầng 1, đang đi
về phía tường kính. Mộ Kiếm Vân nhìn thời gian, anh mới đi được không đến
20 phút. Cô bỏ cuốn tạp chí xuống, đợi đến khi La Phi lại gần, mỉm cười nói:
“Anh hành động cũng nhanh đó.”
La Phi ngồi trên trước ghế mềm đối diện Mộ Kiếm Vân, nhìn thấy cuốn tạp
chí trên bàn, liền mở ra vừa xem vừa khen: “Ha, xem ra cô không dời bước
nhưng cũng thu hoạch được không ít.”
“Một bài phỏng vấn, thu hoạch lớn nhất là biết được vị giáo sư này vì làm
việc, đến nay vẫn chưa kết hôn.” Mộ Kiếm Vân bất cần nhún nhún vai, “Thông
tin của anh chắc nhiều hơn tôi, mau mang ra chia sẻ đi.”
La Phi bị cuốn hút bởi bài báo, anh đọc rất chăm chú, đến chỗ quan trọng
thậm chí đọc thầm: “… Tôi không có thời gian để hưởng thụ sự ấm áp của gia
đình. Nếu kết hôn trong trạng thái như vậy, sẽ làm tổn thương đến các thành
viên khác trong gia đình. … Ừm, câu này rõ ràng là có ý tứ ám chỉ điều gì đó.”
Mộ Kiếm Vân cảm thấy hào hứng, cô ngồi thẳng lưng, chờ đợi La Phi đọc
tiếp. Nhưng La Phi lại khẽ đặt báo lại trên bàn, nói: “Câu nói này của Đinh
Chấn là nhằm vào bố anh ta.”
“Ồ?” Mộ Kiếm Vân hơi ngộ ra, “Tổn thương… tổn thương như thế nào?”
“Đinh Khoa lạnh nhạt với vợ con vì công việc, vợ ông ta không thể chịu
đựng nổi, cuối cùng đã ngoại tình, sau cùng ly dị chồng. Đó là chuyện hơn hai
mươi năm về trước, khi đó Đinh Chấn cũng khoảng 16, 17 tuổi.”
“Hóa ra còn có chuyện này.” Mộ Kiếm Vân khẽ thở dài, “16, 17 tuổi, chính
là độ tuổi hiểu biết mông lung về chuyện nam nữ. Lúc này cha mẹ ly dị do
ngoại tình, chắc chắn sẽ để lại trong lòng Đinh Chấn nỗi buồn rất lớn. Thảo nào
anh ta có cách nghĩ về gia đình và người thân không giống với người bình
thường.”
“Đúng vậy. Do bị tổn thương vì gia đình, nên anh ta có cảm giác sợ hãi với
việc lập gia đình của bản thân. Người ngoài nhìn vào có thể thấy anh ta là người
dốc toàn tâm toàn lực vào công việc nên bỏ lỡ chuyện tình cảm, thực ra ngược
lại, chính vì sự tan vỡ tình thân quá sớm nên mới tạo ra con người cuồng công
việc không màng đến chuyện tình cảm như vậy.”
Nghe những phân tích của La Phi, Mộ Kiếm Vân nhìn anh. Anh phân tích về
người khác thì vô cùng hợp lý, nhưng lại quên mất bản thân mình cũng là một
người đàn ông lớn tuổi cô đơn. Nguyên nhân anh cách ly mình với tình yêu phải
chăng cũng có thể giải thích bằng lý luận tương tự như vậy?
289
La Phi không hề biết suy nghĩ lúc này của Mộ Kiếm Vân. Thấy đối phương
không phản ứng gì với mình, lại cho rằng Mộ Kiếm Vân không đồng tình với ý
kiến đó. Đợi một lát sau, bỗng anh hỏi: “Cô có biết mối quan hệ giữa Ngô
Quỳnh và Đinh Chấn không?”
“Ngô Quỳnh và Đinh Chấn?” Mộ Kiếm Vân lặng người, sau đó lắc đầu, “Tôi
không nghĩ rằng giữa họ có mối quan hệ đặc biệt nào.”
Cách dùng từ “quan hệ đặc biệt” rất mông lung, nhưng ý nghĩa lại rất rõ
ràng. Lãnh đạo đơn thân và cô thư ký trẻ đẹp, vốn là một cặp rất dễ khiến người
khác liên tưởng. Lần đầu tiên gặp Ngô Quỳnh, Mộ Kiếm Vân cũng có những
suy đoán hàm hồ, nhưng ngay sau đó cô lại gặp Đinh Chấn, thì suy đoán đó đã
bị chính cô bác bỏ hoàn toàn.
Từ cách nói chuyện, ánh mắt hay các tình tiết trong cuộc giao lưu với anh ta,
Mộ Kiếm Vân đều không phát giác được hai người có bất cứ dấu tích mùi mẫn
gì với nhau. Ngô Quỳnh có đủ lòng tôn kính nhưng không thân mật với Đinh
Chấn; Đinh Chấn thì chẳng hề nhiệt tình với bất kỳ ai. Mộ Kiếm Vân là một cao
thủ trong việc quan sát và phán đoán, cô tin rằng mình không hề nhìn nhầm, hơn
nữa nếu hai người có tình cảm ngoài công việc, cũng chẳng cần thiết phải giấu
giếm trước mặt mình.
“Đúng là không phải quan hệ mà cô nghĩ.” La Phi giải thích thêm. Lời giải
thích này dường như cho thấy Mộ Kiếm Vân đã nghĩ quá xa. Khiến cô không
khỏi cảm thấy ngại ngùng, nên hơi đỏ mặt, ngước nhìn ra phía cửa sổ.
La Phi nhìn ra vẻ sượng sùng của đối phương, ý thức được lời nói của mình
có chút vấn đề. Nhưng chuyện này có xin lỗi cũng không thích hợp, cách tốt
nhất là giả vờ không biết gì. Vậy là anh tỏ ra như không để ý và tiếp tục nói:
“Dựa vào danh vọng và thành tích của Đinh Chấn, có thể coi như một viên đá
quý sang trọng không chịu giảm giá. Thực tế quả là có rất nhiều người phái đẹp
theo đuổi anh ta, Ngô Quỳnh là một trong số đó.”
“Trước Ngô Quỳnh là sinh viên của Đinh Chấn.” La Phi giải thích thêm,
“Sinh viên nữ yêu thầm nhớ trộm Đinh Chấn rất nhiều, nhưng Đinh Chấn không
đồng ý bất kỳ lời tỏ tình nào. Nhưng cô Ngô Quỳnh này rất kiên trì, sau khi tốt
nghiệp nghiên cứu sinh, cô đã vứt bỏ cơ hội làm việc ở doanh nghiệp nước
ngoài nổi tiếng, chấp nhận ở lại khoa để làm một cô thư ký nhỏ bé, mục đích là
có thể được ở bên cạnh Đinh Chấn. Nhưng cho dù là vậy, Đinh Chấn cũng
không đón nhận tình cảm của cô. Đã ba năm trôi qua, quan hệ của hai người vẫn
không hề bước qua ranh giới của công việc.”
Nghe La Phi nói vậy, Mộ Kiếm Vân có chút thương cảm cho Ngô Quỳnh. Vì
người mình yêu chờ đợi thời gian lâu như vậy, mà chẳng hề được báo đáp, đó
chắc chắn là một cảm giác rất cay đắng? Nghĩ đến đây, cô thở dài đồng cảm:
290
“Hà tất gì phải như vậy, với điều kiện của cô ấy, lo gì không tìm được người
đàn ông tốt?”
La Phi “ừ” rồi nói: “Chuyện tình cảm, ai nói cho rõ được chứ?”
Mộ Kiếm Vân vẫn cảm thấy không thoải mái: “Tên Đinh Chấn này cũng thật
lạ. Ở cùng cô gái xinh đẹp, dịu dàng như vậy sớm tối, cho dù là trái tim bằng sắt
đá cũng phải mềm ra, sao anh ta có thể không hề động lòng như vậy? Lẽ nào
anh ta là người máy không cần đến hương hoa của trần gian?”
“Không cần đến hương hoa của trần gian… đúng là có thể hình dung như vậy
được.” La Phi trầm ngâm nói, “Thực ra anh ta không chỉ lạnh lùng trong chuyện
tình cảm, những nhu cầu trong cuộc sống cũng vô cùng đơn giản.”
“Ồ? Anh còn nghe được tin gì nữa?”
“Anh ta có thể ăn cơm hộp hàng tháng trời trong văn phòng, các món ăn có
thể không thay đổi trong vòng một tuần cũng không sao. Hiện anh ta vẫn ở
trong căn hộ chung cư chật hẹp nhà trường phân cho, trong khi tài sản của anh
ta thừa sức có thể mua được biệt thự ở địa điểm đẹp trong thành phố.”
“Thật là không thể hiểu nổi.” Mộ Kiếm Vân lắc lắc đầu. Một lát sau, cô lại
nhìn La Phi bằng ánh mắt khó hiểu, “Anh lấy từ đâu nhiều tin vỉa hè như vậy?”
La Phi cười cười: “Tôi đi hỏi trực tiếp bộ phận nhân sự, gặp một chị rồi nói
chuyện một lúc.”
Mộ Kiếm Vân cũng cười: “Anh cũng thật biết tìm người đấy.”
Người “chị” được La Phi nhắc đến tuổi khoảng hơn 40, là độ tuổi thích nghe
ngóng tin tức của mọi người nhất. Bộ phận nhân sự là bộ phận cơ quan trong
trường, nhân viên ở đây thường là những cá nhân có quan hệ, thời gian làm việc
lâu năm, công việc nhàn hạ, hiểu biết phong phú, không chỉ vậy, bản thân bộ
phận nhân sự cũng nắm được tài liệu cá nhân của từng nhân viên. Bởi vậy muốn
tìm hiểu các thông tin liên quan của nhân viên trong khoa, tìm những người như
vậy để nói chuyện là thích hợp nhất.
“Nhưng tại sao anh không để tôi đi cùng?” Mộ Kiếm Vân vẫn không hiểu.
“Chúng tôi bàn tán về chuyện đời tư của người khác, nhiều người không
tiện.” La Phi giải thích, “Những chị đó tuy thích nói về những tin vỉa hè, nhưng
trong tiềm thức họ cũng có quy định của riêng mình. Nếu hai người nói chuyện
với nhau họ sẽ nghĩ đó là chuyện phiếm rất tự nhiên, nhưng nếu có ba người thì
sẽ có cảm giác tội lỗi vì đã truyền bá chuyện đời tư của người khác, khi nói
chuyện sẽ không thoải mái, trôi chảy nữa.”
291
“Anh hiểu thấu tâm lý của họ rồi nhỉ.” Mộ Kiếm Vân cười biểu thị sự thán
phục, “Ngay cả học chuyên ngành tâm lý học như tôi, cũng phải chịu thua.”
“Ha,” La Phi xua xua tay phủ nhận, “Tôi chả có lý luận gì cả, chỉ là kinh
nghiệm đúc kết sau nhiều năm làm cảnh sát hình sự mà thôi.”
“Được rồi, theo tình hình hiện giờ đã tìm hiểu được, cơ bản có thể nhận
định: Đinh Chấn quả thật là một người lãnh đạm với tình người, ngoài công việc
không biết đến ai khác. Có lẽ Đinh Khoa cũng như vậy, nên việc hai bố con họ
mười năm rồi không có liên hệ gì cũng có khả năng.” Mộ Kiếm Vân tổng kết
một câu, thấy La Phi không có ý kiến gì khác, cô liền tiếp tục suy nghĩ theo
chiều hướng đó, hỏi: “Vấn đề nghi ngờ thứ nhất coi như đã giải quyết, tiếp theo
chúng ta cần yêu cầu chứng thực về cái gì?”
“Hai vụ án đó.” La Phi đáp không cần suy nghĩ, vẻ mặt của anh cũng trở nên
nghiêm túc, “Chúng ta cần điều tra chi tiết các tình tiết có liên quan, để chứng
minh Đinh Khoa đích thực thôi việc, ở ẩn vì hai vụ án này.”
“Hai vụ án” là chỉ cái đuôi còn lại của vụ án 1.30 và vụ án chia cắt thi thể
1.12 gây chấn động một thời. Vụ án 1.30 thì còn được, nhưng vụ án chia cắt thi
thể kia từ nhiều năm trước đã gây nên nỗi ám ảnh Mộ Kiếm Vân về một chuyện
cũ đáng sợ, nay lại phải tiếp cận để vén mở bức màn của nó, thật là chỉ cần nghĩ
thôi cũng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
“Cô không phải xem chi tiết tài liệu vụ án. Vẫn giống như vừa nãy, tôi sẽ đi
tìm hiểu tình hình, sau đó chúng ta cùng nhau thảo luận là được.” La Phi nhìn
vẻ mặt sợ sệt của Mộ Kiếm Vân rồi chủ động đưa ra cho cô viên thuốc an thần.
Đôi lông mày đang chau lại của Mộ Kiếm Vân từ từ thả lỏng. Cô mỉm cười
nói: “Cảm ơn”. Giờ càng ngày cô càng tin vào phán đoán của mình: La Phi
không phải là người vô cảm, thậm chí anh còn tinh tế hơn rất nhiều người đàn
ông khác, chỉ có điều anh rất ít thể hiện điều đó mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!