Bản Thông Báo Tử Vong
Q.2 - Chương 4: Khó Khăn Chất Chồng
Cùng ngày, 9 giờ 40 phút.
Bệnh viện Nhân dân tỉnh thành.
Phía sau tòa nhà dành cho bệnh nhân là khu vực nhiều cây xanh, bởi vì phía
đối diện khu vực cây xanh là nhà xác của bệnh viện, cho nên nơi này thường
hiếm người qua lại, có thể coi là nơi u tịnh nhất trong cả bệnh viện. Nhưng bầu
không khí hôm nay lại có điều hơi khác biệt.
Trong khu vực cây xanh tập trung không ít người, họ quây thành nửa vòng
tòa nhà dành cho bệnh nhân nằm viện, chăm chú theo dõi động thái trong vòng
tròn. Hai ba người nhàn tản đi từ từng góc bệnh viện tới, tham gia vào đội ngũ.
Cùng với tiếng còi cảnh sát chói tai, một chiếc xe cảnh sát lái đến cạnh tòa
nhà. Từ trên xe có mấy người cảnh sát lần lượt bước xuống, bước chân vội vã
lao thẳng vào đám người. Đám người tự động tản ra nhường đường với tâm
trạng kính sợ, nhưng đồng thời ánh mắt lại lấp lánh sự chờ đợi “sắp có kịch hay
để xem”.
Trong đoàn người đã kéo dây cảnh giới, giữa trung tâm vòng tròn cảnh giới,
ở dưới đất, nơi cách tòa nhà khoảng ba, bốn mét có một người đàn ông đang
nằm phủ phục. Người đàn ông đó mặc quần áo bệnh nhân, tay trái đang quấn
một lớp băng dày, khuôn mặt áp xuống nền đất mềm nhũn, không nhìn rõ được
gương mặt ông ta. Có hai người cảnh sát tuần tra 110 đang canh giữ cạnh người
đàn ông.
Thấy có đồng nghiệp tiến vào, hai người cảnh sát tuần tra liền chủ động ra
đón. Một người cảnh sát trẻ trong số những người mới đến có thân hình nhỏ gầy
bước lên trước để tiến hành giao tiếp.
“Chúng tôi ở đội cảnh sát hình sự thành phố. Đây là đội trưởng La – La Phi
của chúng tôi.” Cậu ta chỉ vào một người đàn ông trung niên đầu húi cua, nói.
Hai người cảnh sát tuần tra hành lễ, La Phi thì vừa đáp lễ vừa hỏi: “Tình
hình thế nào?” Mọi người đều nhìn vào người mặc quần áo bệnh nhân phủ phục
dưới đất. Tư thế của ông ta vô cùng quái dị, không hề nhúc nhích.
“Đây là bệnh viện.” Một người cảnh sát tuần tra bất lực nhún vai, “Nếu như
còn có thể cứu được, thì đã được khiêng đi từ lâu rồi.”
83
Một người cảnh sát tuần tra ngẩng đầu bổ sung thêm: “Ngã từ tầng 7 xuống,
quá cao, nạn nhân đã nhiều tuổi, thể chất lại yếu ớt. Cho nên mặc dù nền đất khá
mềm, nhưng vẫn chết ngay tại chỗ.”
La Phi không nói thêm nữa. Anh bước lên trước, đến cạnh thi thể, ngồi xổm
xuống, ánh mắt tỉ mỉ quan sát kiểm tra. Giây lát sau, anh đeo găng tay, khẽ nhấc
đầu nạn nhân lên, lộ ra khuôn mặt đã bị bùn đất che khuất.
Đây là khuôn mặt của một người già gầy yếu, vết nhăn xung quanh đôi mắt
đã nhắm nghiền, lộ ra một nét mặt đau khổ. Bởi vì lục phủ ngũ tạng đều bị tổn
thương nghiêm trọng, khá nhiều máu trào ra khỏi miệng và mũi ông ta. Máu sau
khi dính vào bùn đất đã chuyển thành màu tím đen, khuôn mặt nạn nhân cũng vì
thế mà trở nên gớm ghiếc.
La Phi hít một hơi thật sâu. Anh thực sự không thể ngờ đến, lần đầu tiên
mình và Ngô Dần Ngọ gặp mặt lại với hình thức này.
Khoảng hai mươi phút trước, tổ chuyên án nhận được tin tức từ trung tâm chỉ
huy 110 gọi tới: một trong số đương sự của vụ huyết án khách sạn Vạn phong –
Ngô Dần Ngọ đã rơi từ tầng cao trong bệnh viện Nhân dân tỉnh thành và đã tử
vong. La Phi và mọi người vừa mới kết thúc cuộc họp lập tức lái xe vội vàng
lao đến nơi xảy ra vụ việc. Do đã từng tận mắt chứng kiến quá trình gây án của
Eumenides, lời làm chứng của Ngô Dần Ngọ có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối
với tổ chuyên án 4.18, nhưng bây giờ, con người này rõ ràng là đã không thể
cung cấp được bất cứ thông tin gì nữa.
La Phi đứng dậy, quay trở lại trước mặt hai người cảnh sát tuần tra, “Đã tìm
hiểu tình hình vụ án chưa?” Anh hỏi.
Một người cảnh sát tuần tra gật đầu trả lời: “Là tự sát.”
La Phi thoáng chau mày: “Tự sát? Chắc chắn không?”
“Chắc chắn. Theo như lời phản ánh của người nhà, sáng sớm hôm nay đến
thăm đã thấy nạn nhân có biểu hiện khác thường. Không nói gì, cũng không
chịu ăn sáng, chỉ ngồi ngẩn người một mình, tâm trạng rất tệ. Đến khoảng 8 giờ
50 phút, nạn nhân yêu cầu muốn được yên tĩnh một mình, nên người nhà liền
rời khỏi phòng bệnh và làm theo lời dặn của nạn nhân là đóng cửa phòng lại.
Sau đó, người nhà bèn đợi trong hành lang, không ngờ hai mươi phút sau đã xảy
ra sự việc nhảy lầu. Lúc đó, cũng có người ở dưới lầu tận mắt chứng kiến quá
trình này. Nạn nhân đúng là tự mình trèo lên cửa sổ, sau đó nhảy xuống từ tầng
7.”
La Phi nhìn Doãn Kiếm đang đứng cạnh một cái: theo như tình hình kể lại
thì đúng là tự sát, không còn nghi ngờ gì nữa.
84
“Tại sao ông ta lại tự sát?” La Phi nhẩm bẩm, vừa giống đặt câu hỏi, lại vừa
giống đang nói với chính mình.
“Việc này…” Người cảnh sát tuần tra vừa nói hình như muốn nói tiếp, nhưng
anh ta sau khi do dự một lát, lại ấp a ấp úng, cứ định nói lại ngừng lại.
La Phi nắm bắt được tâm trạng của đối phương, lập tức truy hỏi: “Sao thế?”
Giọng nói của anh nghiêm nghị, mang theo thứ áp lực không thể nào né tránh,
người cảnh sát tuần tra đó đành phải sượng sùng xoa xoa tay, trả lời đúng sự
thực: “Theo như lời người nhà nói, ông ấy tự sát là do… do cảnh sát.”
La Phi ngẩn người: “Là ý gì vậy?”
“Người nhà nói, là cảnh sát tối qua sau khi tiến hành phỏng vấn nạn nhân,
nạn nhân mới bắt đầu trở nên bất thường như vậy. Cho nên tâm trạng đối lập
của họ thể hiện rất mạnh, vừa rồi khi chúng tôi đi tìm hiểu tình hình, quả thật
không dễ chịu chút nào.” Người cảnh sát tuần tra vừa nói vừa toét miệng lắc
đầu, xem ra đúng là đã chịu chút thiệt thòi.
“Cảnh sát phỏng vấn?” La Phi quay sang nhìn Doãn Kiếm.
Doãn Kiếm lập tức lắc đầu: “Chắc chắn không phải là người của chúng ta.
Tôi chỉ đánh tiếng với bệnh viện, nhưng hôm qua xảy ra bao nhiêu chuyện như
vậy, chúng ta vốn không có thời gian để giải quyết việc của Ngô Dần Ngọ.”
Trái tim La Phi chợt sa sầm. Vụ huyết án ở khách sạn Vạn Phong trực thuộc
nhiệm vụ trinh thám phá án của tổ chuyên án 4.18, cảnh sát ở những bộ phận
khác không có lý do gì nhúng tay vào, nhưng nếu không phải là người của mình
thì là ai được nhỉ?
“Lập tức liên hệ với tất cả các chi nhánh Sở, đồn công an, hỏi xem họ có
phái người đến không?” La Phi dặn dò Doãn Kiếm, sau đó anh lại nhìn hai
người cảnh sát tuần tra: “Một người trong số các anh dẫn tôi đi gặp người nhà
nạn nhân.”
Do sự việc nghiêm trọng, con trai của Ngô Dần Ngọ, Ngô Gia Minh với vai
trò là đại diện người nhà đã được mời đến phòng tiếp đón của bệnh viện. Khi
anh ta nhìn thấy La Phi và mọi người tiến vào, ánh mắt lập tức xuất hiện tâm
trạng bất mãn.
“Chào anh, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Sở công an thành phố,
La Phi.” Giọng nói của La Phi bao hàm ý xin lỗi. Nguyên nhân xin lỗi là anh
cảm thấy nếu anh có thể đến sớm hơn một chút, thì bi kịch có thể đã không xảy
ra.
85
Nhưng Ngô Gia Minh rõ ràng lại hiểu nhầm sự hối lỗi của La Phi, anh ta hừ
một tiếng, trong ánh mắt thậm chí còn chuyển sang sự thù địch.
La Phi không có thời gian để so đo quá nhiều, anh nói thẳng vào vấn đề:
“Tôi có một số câu hỏi muốn tìm hiểu, tối qua có cảnh sát gặp bố anh sao?”
“Có hay không tự các anh không biết sao?” Ngô Gia Minh nói chặn họng
luôn.
La Phi xoa xoa mũi, hơi ngượng ngùng, anh đang nghĩ xem nên thay đổi từ
ngữ thế nào, một cô gái mặc trang phục y tá bước lên nói: “Đúng là đã có một
người cảnh sát đến, là tôi đã để anh ta vào phòng bệnh.”
La Phi quay sang nhìn người phụ nữ, cô ta bèn giới thiệu: “Tôi là y tá trưởng
ở đây.”
La Phi “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Vậy anh ta đã nói gì với bệnh nhân?”
Y tá trưởng lắc đầu nói: “Điều này thì tôi không biết.”
La Phi nhìn Ngô Gia Minh, lần này không đợi anh hỏi, anh ta đã hét lên:
“Cảnh sát các anh vừa vào phòng đã đuổi những người khác ra, ai biết các anh
nói gì chứ?!”
La Phi chợt chau mày. Cảnh sát phỏng vấn đương sự thường thì không bảo
người nhà tránh mặt, thậm chí vì muốn ổn định tâm trạng của đương sự, còn hy
vọng người nhà ở lại cùng. Người “cảnh sát” này lại muốn người nhà tránh mặt,
vậy thì vô cùng kỳ lạ.
“Cô có xem thẻ cảnh sát của người đó không?” La Phi hỏi cô y tá trưởng.
“Có xem, anh ta chủ động đưa ra.”
“Ý tôi là cô có mở ra xem kỹ không?”
“Điều này…” Cô gái ấp úng, “Hình như là không.”
Lúc này chuông di động của La Phi chợt vang lên, anh nhận cuộc gọi, người
gọi đến chính là Doãn Kiếm, cậu hội báo cho anh tình hình vừa điều tra được.
Thần sắc La Phi càng lúc càng nghiêm trọng, sau khi tắt máy, anh quay lại
nhìn Ngô Gia Minh và y tá trưởng, trịnh trọng tuyên bố. “Người cảnh sát đó, là
giả!”
10 giờ 2 phút, trong phòng họp của tòa nhà Long Vũ.
86
Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng, sắc mặt của hai nhân vật quyền thế
trong tập đoàn này đều không tốt. Ông mập Lâm Hằng Cán sa sầm mặt, ông ta
đưa một tập ảnh vừa xem xong cho Mông Phương Lượng, sau đó rút ra một
chiếc khăn tay sạch tinh lau tay, cứ như thể có thứ gì đó trên tấm ảnh dính vào
tay mình vậy.
Khi ánh mắt Mông Phương Lượng vừa mới quét qua bức ảnh đầu tiên đã
nhíu chặt lông mày. Trên bức ảnh là hình ảnh chiếc xe Jieda hỏng hóc nặng, đầu
xe đã bị bẹp rúm, buồng lái do đó không còn thấy dấu vết nữa, rất khó tưởng
tượng nổi ở đó đã từng có một người ngồi.
Những bức ảnh phía sau càng thê thảm hơn, Mông Phương Lượng không thể
không châm một điếu thuốc để giảm bớt tâm trạng của mình. Và khi ông ta vừa
hút xong hơi đầu tiên, lật giở tấm ảnh tiếp theo, lại xuất hiện một thi thể tàn
khuyết. Cơ thể nạn nân bị gấp khúc một cách không thể nào tưởng tượng nổi, cả
phần đầu cũng bị biến dạng, gần như không thể nhận ra được bộ dạng ban đầu.
Mông Phương Lượng hít thở một hơi thật sâu, bị sặc thuốc, ông ta ho sù sụ.
Lâm Hằng Cán ngồi bên tay phải ông ta cũng lập tức dùng khăn tay để lau má
trái của mình, đồng thời toát ra thần sắc coi thường và bất mãn.
Mông Phương Lượng đặt tấm ảnh thi thể trở lại, sau đó đặt cả tập ảnh lên
bàn. Ông ta lắc lắc bàn tay phải đang cầm điếu thuốc: “Tôi… khụ khụ… tôi
không xem nữa đâu. Việc này… việc này rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Mông Phương Lượng đang hỏi người thanh niên có khuôn mặt dài ngồi đối
diện ông, người đó chính là vệ sĩ thân cận của Đặng Hoa lúc sinh thời, cũng coi
như là tổng quản nội bộ của Đặng gia – A Hoa.
“Hơn 3 giờ sáng nay tôi nhận được tin, nói là A Thắng bị tai nạn xe hơi. Tôi
lập tức đến hiện trường, thông qua người quen trong đội cảnh sát giao thông tìm
hiểu được một số tình hình, những bức ảnh này cũng là do tôi nhờ mối quan hệ
mới có được.” Khi nói, A Hoa hơi cúi đầu, ánh mắt không trực tiếp tiếp xúc với
hai người đối diện. Đây là thói quen được tạo thành do ở bên Đặng Hoa trong
bao năm qua – cần giữ tư thế tôn kính và khiêm nhường đối với người có quyền
thế.
“Đội cảnh sát giao thông nói sao?” Giọng nói của Lâm Hằng Cán trầm tĩnh
hơn Mông Phương Lượng rất nhiều.
“Say rượu lái xe dẫn đến tai nạn giao thông. Đội cảnh sát giao thông đã tiến
hành kiểm tra máu của thi thể, trong mỗi 100 mililít máu, nồng độ rượu vượt
quá 200 miligam, đây là mức độ say rượu nghiêm trọng. A Thắng lúc đó lái xe
từ cầu vượt đang xây dở lao thẳng xuống, cây cầu đó cao 20 mét, tương đương
sân thượng của tòa nhà sáu tầng. Trên con đường cái ở bên dưới cầu có mấy
87
người tận mắt chứng kiến, chiếc xe của A Thắng đã trở thành một đống sắt vụn,
từ bên ngoài xe không nhìn thấy người ở đâu. Sau đó dùng máy cắt cắt xe ra,
mới lôi được thi thể ra.”
Nghe thấy hiện trường thê thảm của vụ tai nạn, Mông Phương Lượng không
kìm được liên tục lắc đầu than: “A Thắng vẫn thường có thói quen lái xe sau khi
uống rượu thì phải? Trước đây Đặng tổng hình như cũng đã từng mắng cậu ta…
Ôi, bây giờ cuối cùng cũng đã mất luôn cả cái mạng của mình.”
Lâm Hằng Cán thì lại vẫn truy hỏi chi tiết: “Cầu vượt chưa xây xong? Ở đâu
vậy?”
“Ở vị trí cửa ngõ của Nam Nhiêu Thành, cây cầu đó sau khi xây xong sẽ nối
thẳng tới đường cao tốc đi ra ngoại thành.”
“A Thắng chẳng phải là sống trong khu Lai Phúc sao, cậu ta chạy đến Nam
Nhiêu Thành để làm gì chứ?”
Lâm Hằng Cán hỏi vậy, Mông Phương Lượng cũng cảm thấy hơi kỳ lạ. Tiểu
khu Lai Phúc ở trung tâm thành phố, đại lộ Nam Nhiêu Thành là nơi tiếp giáp
thành phố và vùng ngoại ô. A Thắng sao lại lái xe đến đó kia chứ?
“Đúng là kỳ lạ…” A Hoa cũng gật đầu, “Hơn nữa, điểm kỳ lạ không chỉ mỗi
điều này.”
Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng cùng đồng thời giật mình, sau đó
chăm chú lắng nghe A Hoa nói tiếp.
“Cho dù A Thắng muốn đi đến Nam Nhiêu Thành, cậu ta cũng không có lý
do gì để lái xe lên tận cầu vượt đó. Bởi vì đó là một con đường có lối rẽ hoàn
toàn xa lạ chưa từng được lưu thông xe cộ, ở nút đường còn có hàng rào chặn
lại. Lời miêu tả của cảnh sát là, A Thắng lái xe đâm vào hàng rào phân cách, sau
khi lên cầu vượt đã từng có lúc dừng 1ại. Sau đó lại lái xe về hướng cuối đường
đang làm dở, sau khi lái xe 1,3 km bèn lao xuống khỏi cây cầu đang xây dở.
Thực ra mọi người đều có kinh nghiệm uống say, sau khi uống rượu xong, phản
ứng đều chậm chạp, rõ ràng là rất dễ xảy ra tai nạn. Nhưng nếu nói là hoàn toàn
không nhận ra phương hướng, đâm vào hàng rào phân cách mà cũng không biết
quay đầu lại, điều này có vẻ khó mà tin nổi.”
Lâm Hằng Cán gật đầu “ừ” một tiếng, thể hiện tán đồng.
Và A Hoa vẫn nói tiếp: “Còn nữa, theo như phân tích dấu vết ở hiện trường,
A Thắng trước khi rơi xuống cầu không hề phanh xe, nhưng lại có động tác né
tránh nguy hiểm bằng hành động bẻ quặt tay lái. Đối với một người tài xế lão
luyện, khi gặp nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên chính là phanh xe. Nếu như say
88
rượu không kịp phản ứng thì đành chịu, nhưng A Thắng rõ ràng đã dự cảm thấy
mối nguy hiểm, nhưng lại không có hành động phanh xe, điều này khiến người
ta thực là khó hiểu…”
“Lẽ nào là… phanh xe không ăn?” Mông Phương Lượng suy đoán.
“Có khả năng này, nhưng giờ đã không thể nào kiểm chứng được nữa rồi.
Bởi vì chiếc xe đã bị hủy hoại hoàn toàn, không thể nào biết được tình trạng
trước khi xe lúc xảy ra tai nạn. Nhưng nếu như phanh xe không ăn, A Thắng
gần như không thể nào lái xe từ thành phố đến Nam Nhiêu Thành được, hơn
nữa, sau khi cậu ta lên trên cầu vượt, đã có lúc dừng lại.”
“Đúng là có rất nhiều chỗ khó mà giải thích được. Mặc dù đều là những vấn
đề nhỏ, nhưng…” Lâm Hằng Cán nheo đôi mắt ti hí, trầm ngâm nói, “Những
vấn đề nhỏ này được đặt sát nhau, thì lại trở thành câu hỏi lớn.”
Nhất thời cả ba người đều không nói gì, hình như đồng thời rơi vào trạng
thái suy ngẫm. Và A Hoa rõ ràng đã chuẩn bị sẵn trước khi đến, nhanh chóng
lên tiếng: “Có một khả năng có thể giải đáp được những câu hỏi này. Nếu như
có người nhân lúc A Thắng say rượu, cố tình lái xe lên cầu vượt, trong khoảng
thời gian dừng xe đã phá hỏng hệ thống phanh xe… Vậy thì A Thắng sau khi
tỉnh lại sẽ không biết mình đang ở đâu, phản ứng thông thường của cậu ta chính
là cứ lái xe về phía trước dò đường, bởi vì lúc đó đầu óc cậu ta vẫn chưa được
tỉnh táo, rất dễ dàng rơi xuống cầu mất mạng.”
Mông Phương Lượng lại một lần nữa bị sặc thuốc, ho sù sụ, ông ta kinh ngạc
mở to mắt: “Ý của cậu là… A Thắng không phải chết vì tai nạn, mà là chết vì bị
mưu sát?”
A Hoa dùng sự im lặng để trả lời đối phương. Còn Mông Phương Lượng
giây lát sau lại truy hỏi: “Vậy thì có ai muốn giết A Thắng nhỉ?”
A Hoa đặt một thứ xuống bàn: “Đây là thứ tìm được trong túi áo của A
Thắng.”
Đó là một chiếc bật lửa, Mông Phương Lượng cầm nó lên xem, nỗi băn
khoăn trên mặt chợt chuyển thành lúng túng sợ hãi.
Chiếc bật lửa rất mới, cồn cũng còn đầy, rõ ràng là mới sử dụng. Điều khiến
Mông Phương Lượng không vui chính là trên thân chiếc bật lửa đó in mấy chữ
nổi bật: “Nhà hàng Lục Dương Xuân”.
“A Thắng có một thói quen, khi đến nhà hàng ăn, thường thích lấy đi chiếc
bật lửa nhà hàng tặng miễn phí. Tôi rất muốn biết trước khi A Thắng xảy ra
chuyện đã ăn uống cùng ai, cho nên tôi đã đến nhà hàng Lục Dương Xuân, nhìn
89
thấy đoạn video từ máy camera quay tối qua.” A Hoa nói xong, ngẩng đầu lạnh
lùng nhìn lướt qua hai người đối diện một lượt.
Mông Phương Lượng không nói gì nữa, ông ta quay chiếc bật lửa trong tay
mấy vòng, sau đó bật lên, rồi lại châm một điếu thuốc.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Lâm Hằng Cán chợt cười “ha” một tiếng,
ông ta nhìn A Hoa từ trên xuống dưới, nói “A Hoa ơi, thật không ngờ cậu còn
có thứ bản lĩnh này. Để cậu làm vệ sĩ đúng là thiệt thòi cho cậu đấy, cậu cần
phải làm cảnh sát mới phải.”
“A Thắng là thuộc hạ của tôi, sự sống chết của cậu ta liên quan tới sự an
nguy của Đặng gia, tôi chỉ là làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi.” Giọng
nói của A Hoa vẫn lạnh lùng, trên mặt cũng không nhìn thấy nét hỉ nộ nào cả.
Đây có lẽ là thói quen công việc bao năm qua của anh ta. Anh ta là một người
vệ sĩ, chỉ cần làm việc theo mệnh lệnh của chủ nhân, trong công việc của anh ta
chưa bao giờ pha trộn bất cứ tình cảm thừa thãi nào.
“Được rồi. Tối qua A Thắng đúng là cùng ăn cơm với chúng tôi, hơn nữa
sáng qua cậu ấy cũng có hành vi thiếu tôn trọng chúng tôi. Nhưng không thể
nào là chúng tôi động vào cậu ta…” Mông Phương Lượng rít mạnh một hơi
thuốc, điếu thuốc lá trong tay chợt hụt đi một đoạn, sau đó ông ta ném mẩu
thuốc lá còn lại xuống dưới chân, giẫm nát, cười nhạt: “Cậu ta còn chưa đáng!”
“Tôi cũng tin các ông không động đến cậu ta.” Lúc này A Hoa cũng khẽ thở
dài, “Trong đoạn video cũng có thể nhìn thấy bầu không khí các ông ăn cơm,
cậu ta có thể uống say trước mặt các ông, chứng tỏ cậu ta đã vứt bỏ lập trường
sáng hôm qua. Có một người như vậy gài cắm vào Đặng gia, các ông sao có thể
nỡ động vào cậu ta chứ?”
Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng nhìn nhau một cái, vừa mừng vừa
lo. Xem ra A Hoa đã tin rằng cái chết của A Thắng không liên quan gì đến
mình, nhưng nửa câu nói sau lại ẩn chứa hàm ý sâu sắc, mũi kim đó mặc dù
chưa đâm ra, nhưng đã nhằm thẳng vào vị trí hiểm yếu.
Lâm Hằng Cán cười “ha ha”, trên khuôn mặt béo tròn lộ ra nụ cười chất
phác, lặng lẽ nhấc mũi kim của đối phương ra: “Nói thế nào thì mọi người đều
là người mình cả cho dù có chút bất đồng, cũng không đến nỗi làm chuyện gì
lén lút sau lưng. A Hoa, cậu đã đi theo Đặng tổng thời gian dài như vậy, những
việc lớn thì chắc cậu đã thấy rõ. A Thắng mấy năm nay được Đặng tổng trọng
dụng, làm rất nhiều việc, đương nhiên cũng đắc tội với không ít người. Bây giờ
Đặng tổng đã đi rồi, chắc chắn có rất nhiều người muốn báo thù. Nhưng nói đi
thì nói lại, có thể chúng ta đã nghĩ quá nhiều, không chừng A Thắng đúng là
uống rượu say, tự mình bị ngã chết thì sao?”
90
“Những điều này thực ra chẳng có gì cả. Lúc này ai dám báo thù, tôi sẽ diệt
hắn ngay.” A Hoa điềm tĩnh nói nửa câu, thần sắc lại đột nhiên trở nên nặng nề,
Tôi chỉ lo duy nhất một điều, là người đó…”
Mông Phương Lượng rướn mày: “Ai?”
“Eumenides. Tên sát thủ gửi cho Đặng tổng.” Ngữ
khí của A Hoa lạnh lẽo, mang theo bảy phần căm hận và ba phần sợ hãi.
“Hắn giết A Thắng ư?” Lâm Hằng Cán cười tít mắt hỏi, “Tại sao?”
“Tại sao hắn lại giết Đặng tổng?” A Hoa nhìn chăm chú hai người Lâm,
Mông, “Tội danh trên đó, bàn tay chúng ta ai chẳng đã
dính vào?”
Hai người Lâm, Mông chợt rùng mình, ý tứ của A Hoa đã quá rõ ràng.
Eumenides giết chết Đặng Hoa, là bởi vì ông ta đã phạm phải tội danh “cố ý giết
người, dính líu đến xã hội đen”, và những người ngồi đây đều đi theo Đặng Hoa
chinh chiến suốt cả chặng đường dài, về những tội danh trên thì đương nhiên
cũng không thể tránh nổi mối quan hệ.
Lẽ nào Eumenides giết một mình Đặng Hoa vẫn còn chưa đủ, muốn truy
cùng giết tận tất cả bọn họ sao?
Nghĩ đến sức mạnh đáng sợ mà con người này đã thể hiện, trán Mông
Phương Lượng toát ra từng giọt mồ hôi.
May mà những lời nói tiếp theo của A Hoa như thể đã cho ông ta uống viên
thuốc tịnh tâm: “Có lẽ bắt đầu từ hôm nay, tôi cần phải đặc biệt quan tâm đến sự
an toàn của hai vị. Đứng trước đối thủ hùng mạnh, việc trong nhà hãy cứ tạm
gác lại. Tôi nghĩ, nếu Đặng tổng còn sống, chắc chắn cũng sẽ sắp xếp như vậy.”
Mông Phương Lượng nhìn A Hoa đầy cảm kích, Lâm Hằng Cán cũng gật
đầu tỏ ý cảm ơn: “Vậy thì vất vả cho cậu rồi! Công tác bảo vệ của tòa nhà Long
Vũ đúng là không thể thiếu vắng được A Hoa cậu.”
“Tôi cũng chỉ là làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi.” Sau khi trầm mặc
giây lát, A Hoa lại nhấn mạnh câu nói này một lần nữa.
12 giờ 51 phút.
Trong tòa nhà Sở công an tỉnh thành.
Sau bữa trưa, La Phi nhốt mình trong văn phòng, anh cần một nơi yên tĩnh
để có thể suy nghĩ.
91
Đợt sóng này chưa dẹp yên, đợt sóng khác lại cuộn trào tới. Đây chính là
cảm giác sâu sắc nhất mà La Phi cảm nhận được từ sau khi được điều làm đội
trưởng đội cảnh sát hình sự Sở công an tỉnh thành. Ví dụ như việc Ngô Dần Ngọ
tự sát hôm nay hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của anh, anh không thể không
phân tán sức lực của mình để phân tích sự kiện xảy ra bột phát này.
Nguyên nhân và quá trình sự việc, sau khi điều tra vòng ngoài đã cơ bản làm
rõ: khoảng 9 giờ 45 phút tối hôm qua, có một người đàn ông mạo danh là cảnh
sát vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt và tiến hành trò chuyện với Ngô Dần
Ngọ. Cuộc nói chuyện này kéo dài khoảng 30 phút, trong khoảng thời gian này
yêu cầu nghiêm ngặt không có người thứ ba có mặt. Khoảng 10 giờ 10 phút,
người đàn ông này rời khỏi đó. Bởi vì anh ta đeo kính râm, trong khi nói
chuyện, lại cố tình che khuất khuôn mặt mình, cho nên bất luận là người của
bệnh viện hay người nhà bệnh nhân đều không thể nào miêu tả được đặc trưng
ngoại hình của anh ta.
Sau khi người đàn ông đó rời đi, Ngô Dần Ngọ luôn rơi vào trong trạng thái
tinh thần bất thường. Tâm trạng của ông ta rất tệ, hình như đang gánh chịu áp
lực tâm lý nặng nề. Suốt cả một đêm, ông ta không ngủ yên giấc, điều này khiến
tinh thần ông ta tiến thêm một bước đứng bên bờ suy sụp. 8 giờ 50 phút hôm
nay, Ngô Dần Ngọ đã tách khỏi người nhà trông nom, nhảy từ cửa sổ tầng 7
phía sau phòng bệnh xuống, chết ngay tại chỗ. Và ông đã để lại cả một mớ bòng
bong ở phía sau cái chết của mình.
Người mạo danh cảnh sát đó là ai? Anh ta đã nói những gì với Ngô Dần
Ngọ? Tại sao anh ta lại làm như vậy?
Doãn Kiếm đoán người đó chính là Eumenides, đây cũng là đối tượng mà
mọi người nghĩ đến đầu tiên, nhưng suy đoán này cũng nhanh chóng bị mọi
người cùng phủ quyết.
“Eumenides đã hoàn thành sự cứu chuộc đối với Ngô Dần Ngọ, hắn không
có lý do gì để đến tìm Ngô Dần Ngọ nữa. Lẽ nào việc này lại giống như doanh
nghiệp tổ chức hoạt động, còn cần phải phỏng vấn lại sao? Hơn nữa kết quả của
cuộc “phỏng vấn lại” này hoàn toàn tương phản với tâm nguyện ban đầu của
Eumenides. Điều Eumenides muốn chính là giúp Ngô Dần Ngọ lấy lại được
dũng khí và sự tôn nghiêm, mà việc Ngô Dần Ngọ tự sát không còn nghi ngờ gì
nữa, chính là đã đặt một dấu chấm hết thất bại lên kế hoạch của hắn. Cho nên,
cái người đó quyết không thể là Eumenides.”
Đây là sự phân tích của Mộ Kiếm Vân đứng từ góc độ động cơ hành động
của nhân vật, và La Phi thì lại có được lý do xác thực và đơn giản hơn để ủng hộ
cho sự phán đoán của nữ giảng sư.
“Ngô Dần Ngọ mặc dù chưa nhìn thấy gương mặt Eumenides, nhưng lại
nghe thấy giọng nói của hắn. Người giả mạo cảnh sát đó, sau khi tiến vào phòng
92
bệnh, đầu tiên là yêu cầu người nhà rời khỏi đó. Trong quá trình này, Ngô Dần
Ngọ không hề nảy sinh bất cứ phản ứng khác lạ nào đối với giọng nói của anh
ta. Khi người nhà rời khỏi đó, Ngô Dần Ngọ rất bình tĩnh phối hợp, rõ ràng ông
ta tin tưởng rằng đối phương thực sự là cảnh sát. Do đó có thể nhận thấy, người
này chắc chắn không phải là Eumenides.”
Cuộc thảo luận của mọi người không có kết quả, suy nghĩ riêng của La Phi
tạm thời cũng rơi vào bế tắc. Anh bắt đầu nghi ngờ liệu sự việc này có nhất định
liên quan tới những vụ huyết án liên hoàn mà Eumenides đã gây ra hay không
đây? Cái người đó có thể chỉ là một phóng viên khiến người ta chán ghét và biết
cách luồn lách vào mọi ngóc nghách, cũng giống như Lưu Vân trong vụ án Cốc
khủng bố năm xưa.
Chính lúc La Phi cảm thấy hơi mệt mỏi, cửa văn phòng chợt vang lên tiếng
gõ. “Cộc cộc cộc”, âm thanh không lớn nhưng có vẻ gấp gáp.
“Mời vào!” La Phi thoáng phấn chấn lấy lại tinh thần.
Doãn Kiếm đẩy cửa bước vào phòng. La Phi nhớ đã dặn dò người trợ lý của
mình: buổi trưa mình muốn nghỉ ngơi một lát, trước 1 giờ 30 phút nếu không có
việc gì thì đừng đến tìm anh. Bây giờ Doãn Kiếm lại đến trước thời gian, La Phi
không kìm nổi dựng đôi lông mày lên hỏi: “Thế nào, có tình hình gì?”
Doãn Kiếm gật đầu: “Có tin về Hàn Hạo.” Cậu rõ ràng cũng hơi hưng phấn.
Trước đây vì lý do cá nhân nên đã nhiều lần bỏ lỡ cơ hội bắt Hàn Hạo về quy
án, cậu chàng này cảm thấy vô cùng áy náy tự trách mình, gần như đã dốc toàn
lực để điều tra truy bắt người đội trưởng hình sự tiền nhiệm.
Còn La Phi khi nghe được thông tin này cũng như thể bị kim châm vào trung
khu thần kinh vậy, anh ngồi thẳng người, và sự mệt mỏi vừa nãy hình như cũng
vụt tan biến.
Trong sự việc hành thích Đặng Hoa, Hàn Hạo đã trở thành kẻ tiếp tay cho
Eumenides. Nếu như Hàn Hạo có thể về quy án, vậy thì đã có được một con
đường tắt trên chặng đường tìm kiếm Eumenides.
Cho nên La Phi vội vàng truy hỏi: “Mau nói xem!”
“Mấy hôm nay, người của chúng ta luôn tiến hành bố trí giám sát đối với
những người thân và bạn bè Hàn Hạo, vợ và con anh ta càng là nhân vật trung
tâm. Sáng nay, máy giám sát của chúng ta đã biết được di động của vợ Hàn Hạo
nhận được một số máy lạ gọi tới, cuộc đàm thoại lên đến gần hai mươi phút. Và
số điện thoại này là một số điện thoại di động Liên Thông vừa mua đã dùng
ngay, sáng sớm hôm nay vừa mới kích hoạt. Tiếp đến, vợ Hàn Hạo bèn rời khỏi
đơn vị, đồng thời đến trường đón cậu con trai. Theo lời phản ánh của giáo viên
93
nhà trường, cô ta đã xin phép nghỉ nửa buổi cho con trai, buổi chiều sẽ không đi
học. Và sau đó số điện thoại lạ đó lại gọi rất nhiều lần cho vợ Hàn Hạo, mỗi
cuộc gọi đều diễn ra rất ngắn.”
“Là Hàn Hạo sao?!” La Phi lập tức đưa ra phán đoán, “Chiều nay anh ta sẽ
gặp mặt vợ con mình?!”
“Tôi và những nhân viên giám sát khống chế hiện trường cũng phân tích như
vậy. Bước tiếp theo phải làm thế nào, xin anh ra chỉ thị!”
“Vợ con Hàn Hạo lúc này đang ở đâu?”
“Buổi trưa họ đang ở trong quán KFC gần trường ăn trưa. Cho đến lúc này,
vẫn chưa rời khỏi đó.”
“Tốt lắm, tốt lắm, KFC…” La Phi vội vàng đứng dậy, “Bây giờ chúng ta đi
luôn đến đó… à, đợi đã, cậu hãy thông báo cho Liễu Tùng, bảo cậu ấy điều
khoảng mười chiến sĩ trong đội cảnh sát đặc nhiệm đến, cần phải là những
người mới chưa từng tham gia hành động phối hợp của cảnh sát!”
“Tuân lệnh!” Doãn Kiếm hô vang. Rồi cậu và La Phi cùng bước nhanh ra
khỏi văn phòng, lao đến cuộc chiến sắp sửa diễn ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!