Công việc ở trên đảo thực sự rất nhàn, ngày thường tiết cello cũng chỉ hết một, hai tiếng, còn chưa kể cả thời gian uống trà. Thứ bảy còn có một ngày để nghỉ ngơi, ở lại trên đảo hay ngồi thuyền về Sùng Hải đều được.
Ban đầu tôi có kế hoạch thứ bảy hôm nay sẽ rời đảo đi mua nhựa thông và dây đàn, nhưng đợi đến lúc ăn cơm trưa xong muốn ra ngoài, đột nhiên nhận được tin nhắn của Nam Huyền, nói cậu ấy đã lên đảo Sư Vương, đang ở thành phố giải trí Hợp Liên, hy vọng có thể gặp tôi một lần.
Lúc trước khi Trần Kiều dẫn tôi đi du lãm trên đảo, tôi chụp rất nhiều ảnh đăng lên vòng bạn bè, còn nói không khí ở nơi này rất tốt rất thích hợp công tác cư trú, có lẽ là vì thế mà Nam Huyền xác định được chỗ của tôi.
Ngày nghỉ tôi cũng không muốn làm phiền Trần Kiều lái xe chở tôi đi, nên tự ngồi xe bus trên đảo đi đến phía đông.
Xe bus dừng lại ở trước cổng chính của thành phố giải trí Hợp Liên, xuống xe ngẩng đầu lên chính là cổng vàng rực rỡ của sòng bạc.
“Cậu đang ở đâu?” Tôi gọi cho Nam Huyền.
Đầu bên kia có hơi ầm ĩ, có thể cảm giác được Nam Huyền đang chuyển động, lúc nói chuyện cũng có tiếng thở gấp.
“Tôi, tôi đang ở cổng chính chờ cậu, cậu đang ở đâu?”
“Tôi cũng đang ở cổng chính.”
Nói xong, tôi nghe thấy tiếng của Nam Huyền từ trong điện thoại lẫn sau lưng đồng thời truyền đến.
“Quý Ninh, tôi ở đây!”
Tôi vừa quay đầu, liền thấy Nam Huyền đứng trên bậc thềm trước cổng tươi cười xán lạn hướng về phía tôi vẫy tay cật lực.
Tắt điện thoại, tôi đi về phía cậu ấy.
Mười ngày qua, cậu ấy hình như đã gầy đi một vòng, thoạt tiên hai bên sườn của gương mặt anh tuấn có hơi hóp vào, lộ ra vẻ tiều tụy mệt mỏi, may mà… tinh thần xem ra vẫn rất tốt.
“Sao cậu lại đến đây vậy?” Dừng lại ở trước mặt cậu ấy, tôi hỏi.
Nam Huyền ngại ngùng cào cào tóc, nói: Tôi đến để nhận lỗi với cậu đây. Lần trước là tôi không đúng, tôi nói lung tung, trách lầm cậu, cậu mắng tôi đi, tôi tuyệt đối không cãi lại.”
Tôi nhìn cậu ấy, mắng: “Đồ ngốc.”
Nam Huyền vô cùng xấu hổ, gục đầu xuống, rất có điệu bộ mặc tôi làm nhục, kết quả trái đợi phải chờ, chậm chạm hồi lâu cũng không đợi được một câu, nghi hoặc ngẩng đầu.
Trong chuyện này cậu ấy chịu tổn thương nhiều hơn tôi rất nhiều, hiểu lầm ngày hôm đó cũng vì tình mà có thể tha thứ được, mắng một câu thì được, thêm nữa thì thành quá đáng rồi.
“Chuyện này dừng ở đây thôi, đừng nhắc đến nữa.” Tôi chuyển chủ đề, hỏi: “Cậu đến đây sẽ không chỉ bởi vì muốn tìm tôi nhận lỗi đâu phải không?”
Nam Huyền biết tôi tha thứ cho cậu ấy rồi, hốc mắt tự đỏ bừng lên, nên một quyền lên vai tôi, giọng nói mang theo đầy âm mũi: “Chủ yếu là muốn tìm cậu, thuận tiện buông thả bản thân một chút.”
Cậu ấy và Phương Lạc Tô ly hôn, thủ tục xử lý cực kỳ nhanh, phân chia tài sản cũng rất rõ ràng. Trừ cây đàn cello, Phương Lạc Tô không mang gì đi hết, xe lẫn tiền tiết kiệm gửi ngân hàng của hai vợ chồng đều để cho Nam Huyền, gần như là tay trắng ra đi*.
*Tịch thân xuất hộ: Dùng để chỉ lúc hai bên quyết định ly hôn, bên A đưa ra yêu cầu bên B không được chia bất kỳ tài sản chung nào, điều này hoàn toàn không có căn cứ pháp luật, mà chỉ dựa vào thỏa thuận lúc trước giữa hai bên.
Xe bị Nam Huyền bán lại cho bạn với giá thấp, nhẫn kết hôn trên ngón áp út thì được rao bán trên mạng, nhà ở sau khi hết kỳ hạn cho thuê cũng tính trả nhà thuê nơi mới. Toàn bộ những điều liên quan đến Phương Lạc Tô, cậu ấy đều muốn xóa sạch khỏi cuộc sống.
“Tôi muốn triệt để quên được cô ta, bắt đầu cuộc sống mới.” Nam Huyền lấy ra một cái túi nhỏ từ trong túi quần, ở trước mặt tôi nắm một xóc xóc chiếc túi, nói: “Cùng chơi chứ, chia cho cậu một nửa?”
Nghe động tĩnh bên trong ít nhất cũng phải có hơn mười mấy hai mươi chip.
“Không cần đâu, tôi nhìn cậu chơi là được.” Tôi xoa xoa chỗ bị cậu ấy đập một cái, nói.
Nam Huyền ném chiếc túi nhỏ lên vai, tay kia thì kéo tôi đi về phía sòng bạc, nói: “Vậy cậu làm ‘chàng trai may mắn’ của tôi đi. Để tôi kể cho cậu, đây là lần đầu tiên tôi biết đến sự tồn tại của cái gọi là ‘LUCKY GIRL’ đấy, uổng cho tôi mới thật sự là người Sùng Hải gốc. Hôm nay lúc bị mấy cô nàng ấy vây quanh tôi sợ chết đi được, còn tưởng là vào nhầm động bàn tơ.”
Hôm nay cậu ấy đổi khá nhiều chip, vừa vào sòng bạc liền bị mấy cô nàng may mắn đang không có khách vây quanh, ép cho cậu ấy đầu váng mắt hoa nghe xong phổ cập kiến hết nửa ngày, không chịu nổi các cô ấy cứ quấn lấy nữa, cuối cùng chỉ đành chọn một cô bé trông có duyên.
“Tôi nhìn cô bé ấy nhiều nhất cũng chỉ mười chín tuổi, hỏi ra mới biết mới mười tám, liền cảm thấy rất đáng thương, còn nhỏ như thế mà đã phải đến những nơi như thế này kiếm sống. Nếu thua tôi cũng không trách cô ấy, cái loại chuyện kiểu do may mắn thế này, cơ bản là không nói rõ được.” Nam Huyền nói: “A, chính là cái người váy trắng kia kìa.”
Tôi vừa nhìn, “nhện tinh” mà Nam Huyền chọn thế mà lại chính là Ami.
Cô ấy búi tóc chéo, mặc một chiếc váy trắng giống Marilyn Monroe, lộ ra vẻ hết sức ngọt ngào thanh thuần.
“Oa, em chào chị dâu!” Cô ấy cũng nhận ra tôi, đi đến chỗ tôi chào hỏi trước.
Tôi há miệng, đáp cũng không được, không đáp cũng không xong, trong nháy mắt có chút xấu hổ.
Nam Huyền nhíu mày, biểu tình khó lường: “Hai người quen nhau sao? Không đúng, có phải cô ấy vừa gọi cậu là ‘chị dâu’ không?”
Tôi ho nhẹ một tiếng, nói: “Trước đây từng gặp nhau. Cô ấy nói đùa thôi, cậu cũng không phải không biết, mấy đứa trẻ luôn thích đặt biệt danh cho người khác ấy mà.”
Nam Huyền nghe vậy lông mày lại càng nhíu chặt, tận khi ngũ quan đều nhăn lại đến mức biến dạng, hiển nhiên không hiểu vì sao trong thời gian ngắn ngủi ở trên đảo mà tôi đã có biệt danh là “chị dâu” rồi.
Ami là một cô bé thông minh lanh lợi, rất nhanh đã phát hiện ra điều gì đó từ trong cuộc đối thoại của chúng tôi, khẩn cấp sửa lại lời: “Chà em nói lung tung ấy mà, các anh trai đừng để bụng nha.” Không đợi Nam Huyền hỏi lại, cô ấy đã ôm lấy cánh tay của đối phương, liều mạng lôi kéo cậu ấy đi đến bàn đánh bạc: “Đừng lãng phí thời gian nữa, lúc này em đang may mắn lắm nè, mau lên, chúng ta đi chơi bài đi, em sẽ cho anh thắng được thật lớn.”
Nam Huyền bị cô ấy túm đi đến mức bước chân loạng choạng, mấy lần suýt nữa thì chân trái vấp vào chân phải.
“Được rồi được rồi được rồi, em đừng kéo anh nữa, anh tự đi được…”
Tôi cùng hai người họ chơi cả một buổi chiều, hết bàn này đến bàn khác. Cũng không biết là Ami thực sự rất may mắn, hay là có “chàng trai may mắn” là tôi thêm vào, với kỹ năng đánh bài tệ hại như vậy, mà cuối cùng Nam Huyền vẫn thắng được không ít tiền.
Trừ phần nên được, Nam Huyền còn cho Ami thêm một nghìn, nói là để mời cô ấy uống nước.
Ami sửng sốt, nhận lấy nhét vào cái túi nhỏ mang theo người, cười duyên nói: “Anh trai, có phải anh thích em rồi không? Hay là chúng mình trao đổi phương thức liên lạc đi, lúc em rời đảo sẽ tìm anh chúng mình đi chơi nhé.”
Chưa cần nói Nam Huyền lúc này vừa mới ly hôn, vết thương lòng còn chưa lành, cho dù là trước kia, kiểu thiếu nữ ngọt ngào đáng yêu xinh đẹp như Ami cũng không phải là loại hình mà cậu ấy thích.
Quả nhiên, Nam Huyền nghĩ cũng không cần nghĩ đã cự tuyệt: “Đừng tùy tiện xin số điện thoại của đàn ông, có biết trên thế gian này thực ra rất nguy hiểm không? Có rất nhiều tên biến thái là mặt người dạ thú đấy, cô nhóc như em cẩn thận chút đi.”
Ami buồn rầu, chu môi nói: “Không cho thì thôi, lại còn giáo huấn người ta. Em biết anh coi thường em, nhưng em cũng không còn cách nào hết, nhà em còn có ba em trai em gái phải nuôi, mẹ em sức khỏe không tốt, bố em mất sớm, nhà em chỉ có em…” Nói đến những lời cuối, đã bắt đầu nghẹn ngào: “Đợi em tích được đủ tiền, em sẽ rời khỏi nơi quỷ quái này.”
Nam Huyền và tôi thoáng chốc có chút bối rối, tôi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi đưa qua, Nam Huyền cũng lấy từ trong túi quần ra một tờ một trăm đưa cho cô ấy.
Ami ngẩng đầu nhìn hai chúng tôi, con ngươi chuyển động, yên tâm thoải mái nhận lấy cả hai món đồ.
“Cảm ơn” Cô ấy cúi đầu cẩn thận lau đi dòng lệ trong mắt, nhu nhu mũi nói: “Vậy em đi làm việc đây, lần nhau nhớ phải chọn em đấy!” Dứt lời liền nháy mắt một cái với Nam Huyền, xoay người chạy đi giống như một bé nai con vui vẻ.
Tôi cùng Nam Huyền sóng vai đứng thẳng, nhìn theo bóng lưng tung tăng của cô ấy, rơi vào trầm tư: “Cậu nói xem lời cô ấy nói là thật à?”
Nam Huyền cũng mờ mịt như tôi: “Ai mà biết được.”
Nam Huyền thắng được tiền, buổi tối mời tôi đến nhà hàng cao cấp cạnh sòng bạc ăn hải sản, còn mở một chai rượu vang đỏ bốn số. Kết quả bởi vì cả hai chúng tôi đều không uống được nhiều, cuối cùng còn thừa lại hơn nửa bình. Cậu ấy không muốn lãng phí, cương quyết đổ ra, lúc thanh toán vẫn còn khá tỉnh táo, nhưng khi ra khỏi nhà hàng đã không ổn rồi, lúc nói chuyện dựa trên người tôi khóc rống lên.
“Tôi yêu cô ta như thế… Tôi yêu cô ta như thế!! Ba năm một giấc mộng thôi sao!” Cậu ấy gào to, một giây sao lại càng gắng sức ôm chặt tôi hơn: “Quý Ninh, tôi xin lỗi cậu, tôi xin lỗi cậu!!”
Người nào không biết, chắc còn tưởng hai chúng tôi có cái gì.
“Yêu ca, đó chẳng phải là chị… anh Ninh sao?”
Tôi còn đang vắt hết óc nghĩ xem phải đuổi con ma men này về phòng như thế nào, thì một đám người cách đó không xa đã đi đến đây, xem có vẻ như là muốn vào sòng bạc, người cầm đầu cực kỳ cao lớn, mặc một thân đồ đen, lại nhìn lại, là Nhiễm Thanh Trang nhiều ngày không gặp.
Đám em trai dừng lại tại chỗ, nhìn trời nhìn đất nhìn sao, chỉ là không nhìn về bên này. Nhiễm Thanh Trang một mình đi về phía tôi, ấn đường hơi nhíu lại, nhìn bộ dáng không vui vẻ lắm.
Cằm của Nam Huyền đặt lên vai tôi, đột nhiên ợ một hơi. Tôi lập tức cảm giác được bên gáy có một luồng khí nóng, không được tự nhiên nghiêng nghiêng đầu. Bởi vì trọng tâm thay đổi, Nam Huyền không kiểm soát được ngã sang một bên, khiến tôi cũng ngã theo.
Tôi trợn to mắt, luống cuống vừa muốn hô ra tiếng, cánh tay bên kia đã được người chặt chẽ bắt lấy, kéo về điểm cân bằng, cơ thể nặng nề trên người cũng lập tức nhẹ đi không ít.
Nhiễm Thanh Trang thấy tôi đứng vững rồi, buông cánh tay của tôi ra, đỡ lấy Nam Huyền thay tôi, hất hất cằm nói: “Đây là ai?”
“Bạn của tôi, cậu ấy… cậu ấy vừa thất tình, tâm tình không tốt, uống hơi nhiều.”
Nhiễm Thanh Trang nghe vậy từ trong cổ họng nén một tiếng cười chế nhạo nhẹ, tuy rằng một câu cũng không nói, nhưng thể hiện ra bản thân hết sức khinh thường đối với cái kiểu gà mờ mà giả bộ tửu lượng cao của Nam Huyền.
“Sống ở đâu? Trên kia à?” Nhiễm Thanh Trang hỏi.
Hắn nói trên kia, hẳn là chỉ khách sạn ở trên lầu.
Tôi gật gật đầu, sờ túi áo của Nam Huyền, tìm thấy trong túi áo khoác của cậu ấy một tấm thẻ phòng khách sạn, may mà thẻ phòng của cậu ấy không bị mất, trên đó có số phòng.
Nhiễm Thanh Trang nhận lấy thẻ phòng, hô một tiếng về phía đám em trai cách đó không xa. Đám em trai nghe vậy chạy đến, Nhiễm Thanh Trang nhẹ nhàng đẩy một cái, quăng Nam Huyền đang ủ rũ cho bọn họ, lại ném thẻ phòng vào trong ngực của một người, để bọn họ mau chóng đưa người về phòng.
Đám em trai lĩnh mệnh, không dám trì hoãn, có thêm Nam Huyền ồn ào rời đi.
Tôi lúc đầu không yên tâm, muốn cùng đi, nhưng lại bị Nhiễm Thanh Trang gọi ở lại.
Hắn gọi tôi ở lại nhưng chẳng nói chuyện, chỉ đi ra một góc tối tăm, tôi cũng đi ra cùng hắn.
“Cậu về từ lúc nào vậy?”
Chúng tôi đi tới một góc nằm giữa tòa nhà và cây cối, đứng ở dưới một khu vực trồng chuối rất lớn.
Có thể là bởi vì cơn mưa vào sáng sớm nên đất có hơi ẩm, trong không khí thoang thoảng mùi xạ khuẩn.
“Tách” Hắn châm một điếu thuốc, dựa lưng vào tường, nói: “Chiều hôm nay.”
“Ồ” Tôi gật gật đầu, lại hỏi: “Cậu gọi tôi có chuyện gì?”
Hắn hình như không biết phải mở miệng thế nào, ngón cái gãi gãi chóp mũi, đối diện với tôi một lát, nói: “Ít nhất khi ở trên đảo, đừng làm mấy chuyện khiến người khác hoài nghi.”
Tôi ngẩn người, nhanh chóng nhận ra rằng hắn là đang nói Nam Huyền, hắn cảm thấy vừa rồi Nam Huyền và tôi quá khiến người khác hoài nghi.
“Cậu nói với người ta chúng ta chia tay rồi, hoặc là nói… chúng ta ngay từ đầu đã không phải kiểu quan hệ yêu đương chẳng phải là được rồi sao? Cũng để bọn họ đỡ phải cứ luôn gọi linh tinh.” Câu cuối cùng, tôi nói rất nhỏ.
Nhiễm Thanh Trang thở ra một hơi thuốc, không tiếp thu ý kiến của tôi: “Một lời nói dối toàn vẹn, một lời nói dối kéo theo một lời nói dối khác, để toàn vẹn sẽ rất phiền phức.”
“Vậy…”
“Chẳng phải nói là muốn chuộc tội sao? Làm sao, có chút chuyện như vậy thôi cũng không sẵn lòng làm?” Hắn ngắt lời tôi, ngữ khí không rõ buồn vui, ngữ điệu cũng không thấy phập phồng, nhưng trong nháy mắt tôi vẫn giống như bị hắn đánh một gậy phủ đầu, lập tức cứng đơ tại chỗ.
Đúng vậy, tôi đến đây vốn chính là để chuộc tội, tại sao có chút chuyện như thế này mà cũng không thể phối hợp?
Tôi không có tư cách hận hắn, cũng không có tư cách cãi nhau với hắn, những điều này đều là tôi nợ hắn.
Tôi như vậy không được, giác ngộ của tôi vẫn chưa đủ.
Sau khi làm một số công tác tâm lý, lúc mở miệng lần nữa, tôi đã tìm về được ước nguyện ban đầu khi lên đảo, ngoan ngoãn đáp: “Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Nhiễm Thanh Trang nhìn tôi rất lâu, như là đang quan sát xem tôi có phải thật sự nghe lọt rồi không.
“Ừ.” một lúc lâu sau, hắn đứng thẳng dậy, nói: “Tôi gọi người đưa cậu về.”
Nhiễm Thanh Trang cho người lái xe chở tôi về, xe chạy suốt đoạn đường tối om, tôi có chút mệt mỏi muốn ngủ.
Không biết đi được bao lâu, xe dừng lại.
Tôi nghi hoặc ngồi thẳng người lại, nhìn xung quanh, vẫn tối đen, trừ ngọn hải đăng ở phía xa, không thấy bất kỳ ánh đèn nào khác.
“Có chuyện gì vậy, xe bị hỏng sao?”
Tài xế không nói một lời, trực tiếp mở cửa xe chạy mất dạng.
Tôi sững sờ, cũng muốn xuống xe, nhưng vừa mới đụng đến chỗ mở cửa, cửa xe đã bị người từ bên ngoài kéo giật ra.
Trong lúc kinh hoàng, lời gì cũng không kịp hỏi ra miệng, một chiếc khăn đã bịt kín miệng mũi tôi.
Hương thơm ngòn ngọt lan khắp phổi, chỉ trong vài giây, suy nghĩ của tôi càng ngày càng trì trệ, trước mắt dần dần biến thành một màu đen, chuyện sau đó không còn biết gì nữa.