Bản Tính Hạ Đẳng - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Bản Tính Hạ Đẳng


Chương 16


Nhà ăn của Hồng Lâu nằm ở tầng một, đối diện với khung cảnh sân vườn xanh ngát ở bên ngoài, tầm nhìn rất đẹp, ba bữa tự chọn, trên tường còn treo một màn hình TV rất lớn, phát những tin tức nóng hổi suốt cả ngày, để lúc mọi người ăn cơm một mình cũng sẽ không cảm thấy buồn chán.

“Mấy ngày gần đây, Cục trưởng Cục Quản lý xây dựng Sùng Hải, Tưởng Nguyễn Đường đã bị bắt đi điều tra do tham nhũng trong chức vụ. Trong thời gian đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng Cục Quản lý xây dựng Sùng Hải, Tưởng Nguyễn Đường đã nhiều lần lợi dụng chức vụ của mình, không thông qua kêu gọi đấu thầu, tự mình giao các dự án xây dựng công trình cho các xí nghiệp quen biết, thu lợi bất chính từ đó…”

Chiếc thìa dừng lại trong không trung, trong tin tức trên TV đang chiếu là hình ảnh vị quan chức đã thất thế đang bị bắt đi để điều tra. Tuy quần áo hoàn toàn không giống, nhưng mái tóc hoa râm cực kỳ đặc trưng và bộ ria mép có phần đuôi xoăn vểnh vẫn khiến tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra được vị cựu Cục trưởng Cục Quản lý xây dựng tiều tụy trên TV này, quả thực chính là “ngài Tưởng” mà mới trước đó không lâu gặp mặt cùng ngài Kim ở trên đảo.

Lúc đó người này vẻ vang biết bao, tay phải ôm mỹ nữ, tay trái cầm gậy batoong, điệu bộ giống y như một đại quý tộc, lúc này mới qua được bao lâu, vậy mà đã bị bắt đi điều tra rồi.

Cũng quả thật, thế sự khó liệu mà.

“Con không muốn học nữa đâu, tay đau lắm!” Kim Nguyên Bảo bĩu môi đẩy đàn xuống đất, không ngừng xoa các ngón tay của chính mình, chắc đã đến cực hạn rồi, không thể học tiếp nữa.

Tôi nhìn giờ, rất tốt, hai tiếng, so với lúc bắt đầu tiến bộ lên rất nhiều.

“Vậy bảo quản gia Phùng mang đồ ăn nhẹ lên nhé?” Tôi nâng đàn cello cho trẻ em từ dưới đất dậy, cất lại vào hộp đàn, định kết thúc buổi dạy học ngày hôm nay.

“Không đói, không muốn ăn.” Cậu chủ nhỏ nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến bên cạnh tôi, kéo kéo tay áo của tôi nói: “Thầy ơi, chúng ta chơi trò chơi đi?”

Vừa nghe thấy chữ trò chơi là tôi thấy nhức đầu, vội từ chối nói: “Không được, lần trước chơi trò chơi con quên rồi sao? Anh của con tức giận lắm đó.”

Nhóc con bĩu môi, lộ vẻ có chút không đồng ý, nhưng cũng không kiên trì đòi chơi nữa.

Nó chắp tay sau lưng, bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, trông y như một ông lão tí hon, cũng không biết là đang suy xét đối sách gì.

Tôi gập quyển nhạc phổ lại, cất xong xuôi đàn của chính mình, định chào tạm biệt: “Vậy thầy đi nhé…”

Kim Nguyên Bảo hình như nghĩ được ý kiến hay nào đó, mắt sáng lên chạy tới giữ chặt lấy tôi: “Thầy ơi, con đưa thầy đi thám hiểm nhé?”

“Thám hiểm?”

“Lần này tuyệt đối sẽ không bị anh trai phát hiện đâu, chúng ta đi đường bí mật.” Thằng bé chẳng quan tâm đúng hay sai, túm lấy tôi bước đi, tôi vội vàng chỉ kịp gỡ hộp đàn đang đeo trên vai xuống để bừa trên sàn nhà.

Nó dẫn tôi đi đến trước một bức tranh sơn dầu được treo trên tường. Đó là bức tranh sơn dầu to nhất trong phòng, có lẽ cao khoảng hai mét, bức tranh về Kinh thánh phương Tây.

Kim Nguyên Bảo đặt tay lên trên khung tranh, dùng chút sức đẩy theo một hướng, chẳng bao lâu sau, một con đường tối om hiện ra trước mắt tôi.

“Đây là…” cơn gió âm u lạnh lẽo thổi ra từ bên trong đó, làm tôi nổi từng lớp da gà, hỏi Kim Nguyên Bảo đang đứng bên cạnh.

Thằng bé mặt đầy vẻ hài lòng: “Rất đỉnh đúng không thầy? Hồi con còn nhỏ tình cờ phát hiện ra đó, bên trong giống như mê cung vậy, có thể đến bất cứ nơi đâu, còn có thể tránh được theo dõi nữa! Con thường dùng đường này để trốn ra ngoài chơi, quản gia Phùng toàn không hiểu tại sao con lại chạy ra được đó.”

Tôi nghe nói các quý tộc ngày xưa đều thích xây những lối đi bí mật như vậy, để người hầu hoạt động đi lại ở bên trong, nếu có việc cần thì sẽ gõ vào đường ống để gọi người hầu, nếu không có việc cần thì tốt nhất là người hầu không nên xuất hiện.

Tòa lâu đài này tiếp tục sử dụng kết cấu và trang trí từ trăm năm trước, mỗi bức tường đều được dán giấy dán tường tinh xảo và treo một số lượng lớn các tác phẩm nghệ thuật. Cả tòa lâu đài này có lẽ phải treo hơn ngàn bức tranh sơn dầu và tranh phấn màu, mà cho dù Sherlock Holmes còn sống, cũng không thể nào biết được những cánh cửa ngầm, những con đường bí mật phức tạp liên kết với nhau sẽ xuất hiện đằng sau bức tranh nào.

Mà cũng có thể Kim Phỉ Thịnh và Kim Thần Tự biết rõ những con đường bí mật này, vẫn luôn giữ lại để đề phòng bất cứ tình huống nào, chỉ là không ngờ sẽ bị Kim Nguyên Bảo phát hiện, còn bị coi là sân chơi suốt mấy năm nay…

“Thầy ơi, mau vào đi, con dẫn thầy đi mạo hiểm!” Không đợi tôi tỏ thái độ, Kim Nguyên Bảo đã bước vào mật đạo.

Tôi lưỡng lự một chốc, mở đèn pin trong điện thoại lên, cũng chui vào theo thằng bé.

Lối đi rất tối, nhưng trên tường có lắp đèn cảm ứng, lúc người đi qua thì đèn sẽ phát ra ánh sáng yếu ớt. Điều này càng khẳng định suy đoán của tôi, những lối đi bí mật này là do nhà họ Kim cố tình giữ gìn.

Kim Nguyên Bảo xem ra rất quen thuộc mỗi ngóc ngách của mật đạo này, dẫn tôi rẽ bảy vòng tám ngoặt, cũng không biết là để đến nơi nào. Cảm giác về phương hướng đã không có tác dụng nữa rồi, chỉ đành mở la bàn ra kiểm tra, phát hiện ra chúng tôi đang đi về hướng Tây.

Các lối rẽ trong mật đạo rất nhiều, tôi theo sát Kim Nguyên Bảo một cách sít sao, chỉ sợ một mình mình không cẩn thận lạc mất rồi mất phương hướng ở trong cái mật đạo này.

Đi có lẽ khoảng mười phút, lối đi bắt đầu trở nên hẹp dần, hướng xuống theo hình xoắn ốc, sau khi đi qua một cái cầu thang thật dài, Kim Nguyên Bảo ở phía trước rốt cuộc cũng dừng lại.

Nó chỉ chỉ vào bức tường ở cuối, ra hiệu cho tôi nhìn.

Tôi vừa nhìn, nơi đó treo một cây thánh giá bằng gỗ dài hơn một mét, trong nháy mắt làm bầu không khí vốn âm u lại tăng thêm vài phần kinh khủng.

Dẫn tôi đi xa như vậy chỉ để đến xem cái này? Thế giới của bọn trẻ con thật khó hiểu.

Tôi đang chuẩn bị gọi thằng bé trở về, đột nhiên, cách bức tường mỏng ở cuối đường, tôi nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ.

Tay tôi run lên, suýt nữa đánh rơi luôn điện thoại.

Lá gan của Kim Nguyên Bảo to hơn tôi nhiều, nhón chân, không ngừng lùi về phía sau, dường như là muốn nhìn chút gì đó.

Tôi lại nhìn lại, ở chính giữa cây thánh giá có một lỗ nhỏ, ánh sáng từ một bên khác thông qua lỗ nhỏ này chiếu vào, Kim Nguyên Bảo đang muốn nhìn qua nó để do thám xem chuyện xảy ra ở đầu bên kia.

Tôi vội đè thằng bé lại, định dẫn nó đi, âm thanh của người phụ nữ bên kia truyền tới lại càng nhiều hơn, mang theo cả tiếng khóc thảm thiết của sự tuyệt vọng.

“Tôi thật sự không phải nội ứng, tôi không bán đứng ngài Kim, tôi thật sự không phải…”

Ami?

Đối với âm thanh, tôi tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Trong lòng rùng mình, tôi ngừng thở, cẩn thận dựa sát vào cây thánh giá, ghé một mắt nhắm vào lỗ nhỏ ở trên tường.

Trong đó giống như là… một phòng giam vậy. Ami ngồi ở trên đất tóc tai hỗn loạn, gắt gao ôm chặt lấy cẳng chân của Khổng Đàn, trên người toàn là vết máu, quần áo cũng rách nát đến mức không chịu nổi.

Cô ấy khóc lóc van xin, cả mặt là nước mắt nước mũi: “Xà ca, anh tin em đi, em thật sự không làm. Nhà em còn phải nuôi em trai em gái, em không thể chết được… Bảo em làm cái gì em cũng bằng lòng, anh tha cho em một mạng đi, em cầu xin anh, anh tha cho em đi!”

Khổng Đàn rũ máu ở roi ngựa trên tay, nhìn sang một bên, tôi nhìn theo ánh mắt của hắn, lúc này mới phát hiện bên ngoài phòng giam còn được xếp một chiếc ghế dựa bằng nhung đỏ. Kim Thần Tự một tay chống lên má, gác chân, phía sau là vài tên thuộc hạ mặc đồ đen, thoạt nhìn, nếu không phải trên đầu không đội vương miện, quả thực trông giống như là một gã quốc vương ngạo mạn.

“Nếu như không phải là có chứng cớ đầy đủ, sao lại bắt cô đến đây được? Số thuốc lá lậu lần trước cũng là cô mật báo đúng không?” Kim Thần Tự dùng tư thế tao nhã nhất, rồi nói ra những lời hiểm ác nhất: “Cô không nhận, ngày mai tôi sẽ cho người bắt em trai em gái cô đến đây, cô nói xem sẽ thế nào?”

“Không không không không không!!” Ami buông chân của Khổng Đàn ra, bò về phía cửa nhà giam, cách song sắt đưa tay về phía Kim Thần Tự: “Đại công tử, đừng, đừng động đến người nhà của tôi, tôi nhận, tôi nhận tất cả! Là tôi thấy tiền nên mờ mắt, tôi bị ma quỷ làm, tôi không dám nữa, đều là tôi sai! Chuyện lần này không liên quan đến em trai em gái của tôi, chúng không hiểu cái gì hết, ngài… cầu xin ngài đừng làm hại đến chúng!”

Kim Thần Tự buông mắt xuống, mặc cho Ami van xin thế nào cũng không có phản ứng gì, chỉ nhìn ngón tay của cô ấy, nhìn cô ấy cố gắng hết sức để chạm vào người anh ta, nhưng có làm thế nào cũng không thể chạm tới.

Cuối cùng anh ta cười, ngẩng đầu nói với Khổng Đàn: “Người nhà luôn luôn là công cụ tốt nhất. Động thủ đi.”

Lệnh vừa được hạ xuống, Khổng Đàn đã đứng sau lưng Ami, hai tay cầm roi, vòng vào cổ cô ấy rồi siết chặt.

Ami một tay cào lên chiếc roi trên cổ, tay kia vẫn duỗi về phía Kim Thần Tự, hai chân đạp loạn xạ, dường như đến thời khắc sống còn này rồi, cô ấy vẫn muốn cầu xin Kim Thần Tự bỏ qua cho người nhà của cô ấy.

Khổng Đàn quỳ một gối xuống đất, bắp thịt trên cánh tay căng chặt, hình xăm con rắn sau gáy càng hiện lên vẻ dữ tợn đáng sợ trong hoàn cảnh tối tăm u ám này.

“Thầy ơi, thầy đang nhìn gì thế?” Kim Nguyên Bảo không đủ cao nên không nhìn được, bởi vậy cực kỳ tò mò, kéo ống tay áo của tôi nhỏ giọng hỏi.

Tôi vội vàng che miệng thằng bé, ngón trỏ run rẩy dựng thẳng trước môi, ra hiệu cho nó im lặng.

Kim Nguyên Bảo có lẽ cũng bị tôi dọa sợ, mờ mịt gật gật đầu, ngoan ngoãn không tiếp tục phát ra bất cứ tiếng động nào nữa.

Trái tim đập kịch liệt dữ dội, tôi lại lần nữa nhìn về phía lỗ nhỏ.

Ami giãy giụa càng ngày càng yếu, không bao lâu sau, ngón tay với tới Kim Thần Tự đã không còn sức lực rơi trên mặt đất. Mãi cho đến khi cô ấy hoàn toàn không còn cử động, Khổng Đàn mới buông chiếc roi ngựa ra đứng lên.

“Xong rồi thì vứt xuống biển đi.” Kim Thần Tự vung tay lên, giọng điệu vẫn lười biếng uể oải, dường như vừa mới chết chỉ là một con chuột hay một con rệp, mà không phải là một người đang sống sờ sờ.

“Vâng.” Hai người đằng sau anh ta đi vào trong phòng giam, bắt đầu xử lý thi thể của Ami.

Khổng Đàn vứt roi ngựa, mở cửa phòng giam ra đi đến bên cạnh Kim Thần Tự.

“Trên đảo tuyệt đối không chỉ có một con chuột này, con đĩ này cùng lắm cũng chỉ là kiếm chút tiền dựa vào việc mua bán thông tin tình báo. Một số việc làm ăn chỉ có nhân viên cấp cao trong công ty mới biết, ngay cả chị Hoa cũng chưa chắc đã rõ nội tình trong đó, sao nó lại có được tin tức?”

“Anh lại muốn nói là lão út sao?” Kim Thần Tự xoa trán, đau đầu nói.

“Vào buổi tối sinh nhật phu nhân hôm ấy, người tôi thấy tuyệt đối chính là hắn!”

“Cha tôi rất tín nhiệm anh ta, anh lại cứ luôn nhắm vào anh ta, tôi rất khó ăn nói với cha tôi. Lần trước anh động đến người của anh ta, cha tôi đã biết rồi, còn mắng tôi một trận.” Kim Thần Tự đột nhiên thay đổi khẩu khí, học theo giọng điệu của cha anh ta nói: “Nhiễm Tranh bên ta nhiều năm như vậy, cùng nhau có được thiên hạ, cuối cùng còn vì cứu con mà chết. Con trai duy nhất của ông ấy, cũng giống như một nửa con trai của nhà họ Kim chúng ta, sao có thể là cảnh sát nằm vùng được?”

Khổng Đàn nghe vậy bỗng chốc nắm chặt hai tay, khóe nghiến thành một đường thẳng.

Kim Thần Tự đứng lên từ trên ghế, vỗ vỗ vai hắn ta rồi nói: “Đương nhiên, cẩn thận một chút vẫn là điều nên làm.”

“Ý của đại công tử là?” Nét mặt Khổng Đàn hiện lên một chút vui vẻ kinh ngạc.

Kim Thần Tự tiến đến bên tai hắn ta, nhỏ giọng không biết nói thầm cái gì, Khổng Đàn gật mạnh đầu một cái, nói chính mình đã biết nên làm gì rồi.

Nghe đến đây, trong lòng tôi đã thấy cực kỳ hoảng loạn, đầu gối cũng đang run lên.

Cúi đầu liếc Kim Nguyên Bảo một cái, tôi nắm tay nó chạy về phía đường đã đến, đi thẳng lên theo cầu thang hình xoắn ốc, lúc đi hết cầu thang lại để nó dẫn đường, mau chóng quay trở về.

“Thầy ơi, thầy nhìn thấy cái gì thế? Cô gái đó tại sao lại khóc vậy? Con còn nghe thấy tiếng của anh trai nữa, vừa nãy anh ấy cũng ở đó sao?” Cậu chủ nhỏ vừa chạy vừa quay đầu hỏi tôi.

Tôi mím môi, không biết phải trả lời thằng bé như thế nào.

Lúc đi hết khoảng hơn mười phút, lúc về lại chỉ tốn vài phút. Sau khi đặt bức tranh về vị trí cũ, tôi nhìn quanh một vòng trong phòng, không phát hiện có dấu vết của người nào khác tới đây, hơi thở phào nhẹ nhõm.

Kéo Kim Nguyên Bảo ngồi lên ghế, tôi ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Cậu chủ nhỏ, anh trai của con vừa nãy hẳn là đang dạy bảo người làm, có thể là… Đối phương làm sai chuyện gì đó, khiến cho anh trai con tức giận. Chuyện này nhất định con tuyệt đối không thể nói với bất cứ người nào, bao gồm cả cha mẹ lẫn quản gia Phùng, nhớ chưa?”

Thằng bé ngốc ngốc nhìn tôi, hỏi: “Tại sao ạ?”

Lực cầm lấy cánh tay thằng bé của tôi không tự giác được mà tăng thêm, nó lộ ra biểu tình đau đớn, nhưng tôi vẫn không buông ra.

“Bởi vì anh trai của con sẽ tức giận, nếu như anh trai của con biết con dẫn thầy vào con đường bí mật, thì sẽ đuổi thầy đi, thầy sẽ không thể dạy được cho con nữa.”

Anh ta sẽ đuổi tôi đi, đuổi xuống biển làm mồi cho cá.

Cậu chủ nhỏ nghe vậy có chút sợ hãi, vội vàng gật đầu không ngừng, tỏ vẻ chính mình tuyệt đối sẽ không nói chuyện của ngày hôm nay ra ngoài, nếu như nói ra, thì cả đời sẽ không được ăn bánh quy nữa.

Sau khi tận mắt thấy hiện trường giết người, tuy rằng tôi sợ hãi, nhưng vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ, lúc ngồi trên xe Trần Kiều, vẫn có thể trao đổi với cậu ấy như bình thường.

Chỉ khi trở lại Hồng Lâu, chỉ còn lại duy nhất một mình tôi, adrenalin rút đi, toàn bộ cảm xúc lũ lượt kéo tới. Ami trước khi chết ngón tay nhuốm đầy máu, nước da tái nhợt, chết không nhắm mắt, một màn này lại hiện ra trước mắt tôi. Chúng xoắn lại thành một quả bóng, lăn lộn trong dạ dày tôi, khiến tôi buồn nôn không ngừng.

Lúc Nhiễm Thanh Trang về, những thứ gì có thể nôn trong dạ dày tôi đã phun ra sạch rồi, đang ôm đầu gối co quắp trên ghế sofa ngẩn người.

“Sao cậu không bật đèn?”

Phòng khách thoáng cái sáng lên, tôi ngẩng đầu, lúc nhìn thấy hắn xuất hiện trong tầm mắt, không hiểu sao trong đầu lại hiện ra ba chữ “được cứu rồi”.

Tôi nhìn hắn, thật lâu không nói gì. Hắn đi về phía tôi, vứt áo khoác lên ghế sofa, ngữ khí không kiên nhẫn nói: “Cậu lại làm sao nữa?”

Hắn rõ ràng cũng là người của Kim gia, cũng là một nhân viên trên hòn đảo này, nhưng tôi lại vô duyên vô cớ mà cảm thấy hắn hoàn toàn khác hẳn người khác.

“Ami chết rồi.” Vừa nãy nôn có hơi quá mức, lúc này vừa mở miệng, giọng tôi khàn đặc.

“Ami?” Nhiễm Thanh Trang suy nghĩ một chốc, “Lucky girl trong sòng bài đó?”

Tôi gật gật đầu.

Cô nàng may mắn, cuối cùng lại trở thành người bất hạnh, châm chọc làm sao, tức cười làm sao.

Tôi nói chi tiết toàn bộ những gì ngày hôm nay nhìn thấy nghe thấy cho Nhiễm Thanh Trang, bao gồm cả hoài nghi của Khổng Đàn đối với hắn, cùng với thái độ của Kim Thần Tự.

Có thể là lượng tin tức có chút lớn, Nhiễm Thanh Trang sau khi nghe xong đứng trước mặt tôi, hồi lâu cũng không có động tĩnh.

Tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn buông mắt suy tư, rơi vào trong suy nghĩ của chính mình, mãi đến khi cảm giác được tôi đang nhìn hắn, hắn mới giương mắt nói: “Ngoài kinh doanh sòng bạc, nhà họ Kim còn dựa vào việc rửa tiền, buôn lậu và nhận thầu công trình để kiếm tiền, lần này Tưởng Nguyên Đường rớt đài, ảnh hưởng rất lớn đối với việc làm ăn của bọn họ, Ami cũng là bởi vậy mới bị nhắm vào. Những gì hôm nay cậu nhìn thấy, cũng đủ để cậu chết ba lần rồi, nếu như tôi là cậu, ngày mai tôi sẽ lập tức rời đi.”

Trước kia lúc nhắc tới nhà họ Kim, nhắc tới tập đoàn Hợp Liên, Nhiễm Thanh Trang luôn nói “chúng tôi”, để chứng minh chính mình là một phần của tổ chức này, mà hôm nay, hắn nói là “bọn họ”. Hắn đã tách chính mình ra khỏi nhà họ Kim, theo bản năng cho rằng chính mình không hề thuộc về bọn họ.

Tôi đột nhiên thông suốt, bỗng nghĩ đến một khả năng.

Khổng Đàn vẫn luôn nói trên đảo không chỉ có một con chuột, nếu như hoài nghi của hắn ta không phải không hề có căn cứ, nếu như lý tưởng của Nhiễm Thanh Trang chưa bao giờ biến đổi…

Tôi bắt lấy tay của Nhiễm Thanh Trang, lòng bàn tay lạnh lẽo của tôi cùng làn da nóng bỏng của hắn chạm nhau, tôi đắn đo, lưỡng lự mở miệng: “Có phải cậu, có phải cậu… cũng là nội ứng không?”

Bắp thịt trên người hắn trong nháy mắt căng chặt, không đợi tôi phản ứng, đã dùng sức bóp lấy hai má của tôi, ngăn cản tôi tiếp tục mở miệng.

“Những lời như vậy không được phép tiếp tục nói.” Nhiễm Thanh Trang nâng mặt tôi lên, cúi người xuống, dùng ngữ khí khủng bố gằn từng chữ: “Cậu muốn chết tôi không cản, cậu đừng làm liên lụy đến tôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN