Không biết có phải là vì Trần Kiều đã bị nhắc trước rồi không mà khi gặp lại tôi thái độ cậu rất tự nhiên, câu nào không nên hỏi thì không hỏi, như thể mấy ngày nay tôi chỉ quay về Sùng Hải nghỉ phép một thời gian ngắn vậy.
Cuộc sống lại diễn ra như thường lệ, quay trở lại nề nếp ban đầu. Nhiễm Thanh Trang thì lại càng bận hơn, thường sớm đi tối về, thậm chí còn không trở về ngủ.
Theo như Trần Kiều nói thì kể từ khi hắn nhận mối làm ăn mới từ tay Khổng Đàn thì đã bỏ khá nhiều quy tắc trước kia của Khổng Đàn, mạnh tay đổi rất nhiều người.
Lúc trước tuy cả hai đều là tay sai đắc lực của Đại công tử nhưng Khổng Đàn rõ ràng được Đại công tử tín nhiệm hơn. Hiện tại Đại công tử lại giật miếng thịt từ trong miệng Khổng Đàn ra, quay đầu nhét vào mồm Nhiễm Thanh Trang, không hề băn khoăn Khổng Đàn sẽ nghĩ như thế nào. Mọi người đều đang đoán liệu có phải Khổng Đàn đã thất thế rồi không.
Phe Khổng Đàn vốn hoành hành bá đạo ở trên đảo, tâm cao khí ngạo nhưng mấy ngày nay lại trở nên ngoan ngoãn, khiêm tốn không ít, không còn sự kiêu ngạo như bình thường.
Còn về phần tôi thì không biết có phải là vì Nhiễm Thanh Trang hay không mà tôi lại cảm thấy đến cả người giúp việc trong nhà cũng chuyên tâm hơn trước vài phần.
Đến ngày thứ sáu, Nam Huyền gọi điện thoại tới, muốn hẹn tôi đi ăn. Tôi nghĩ nếu cậu ấy lên đảo thì dù gì cũng khá bất tiện, bèn hẹn thứ sáu đến Sùng Hải gặp cậu. Đúng lúc thuốc đau đầu của tôi cũng hết rồi, có thể tiện đường đến bệnh viện mua thuốc.
Buổi tối, Nhiễm Thanh Trang trở về, tôi nói cho hắn biết một tiếng.
Hắn cởi áo ngoài ném lên ghế sô pha, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Các cậu hẹn nhau ở đâu? Đúng lúc ngày mai tôi cũng phải đi vào trong thành phố một chuyến, tôi có thể đưa cậu đi.”
Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, còn cảm thấy hơi thụ sủng nhược kinh: “Cậu có việc phải làm à? Nếu buổi chiều cậu không làm gì thì cùng chúng tôi ăn chiều đi?”
Kể từ khi trở về Hồng Lâu, tuy lúc nói chuyện với tôi Nhiễm Thanh Trang vẫn lạnh lùng như trước nhưng giống như thái độ của người giúp việc trong nhà đối với tôi đã thay đổi một chút trong lúc tôi không để ý, tôi cũng cảm thấy thái độ của hắn đối với tôi cũng đã hơi thay đổi nhẹ – trở nên dịu dàng hơn, nói chuyện lịch sự hơn, không hơi chút là nổi giận với tôi nữa rồi.
“Cũng không phải là chuyện gì lớn.” Nhiễm Thanh Trang lạnh nhạt nói: “Ngày mai là ngày giỗ bố tôi, chiều tôi muốn đến nghĩa trang lau dọn.”
A, chuyện đó quả thật cũng không phải chuyện gì lớn lắm.
Còn nhớ vào mấy năm mà bố tôi vừa mới mất, mỗi tiết Thanh Minh, Đông Chí mẹ tôi đều đốt đồ cho ông. Nhưng không phải là tiền giấy mà là tờ rơi thiến và tiệt trùng lợn đực giá rẻ không biết kiếm từ đâu ra, một tờ rồi lại một tờ, còn phải vừa đốt vừa mắng, bảo ông cứ thoải mái sử dụng, không cần khách sáo.
Cho nên tôi chưa bao giờ có ấn tượng tốt với ngày giỗ của bố, vì hải táng nên cũng chưa đi lau dọn lần nào.
“Vậy như thế này đi, chúng ta đi ăn trước, ăn xong rồi tôi đi bệnh viện một chuyến, nhanh chút là được. Sau đó chúng ta lại đi nghĩa trang, lau dọn xong thì quay về.” Tôi lắc ngón tay xác nhận từng chuyện.
“Cậu đi bệnh viện làm gì?” Nhiễm Thanh Trang hỏi.
Tôi dừng một chút, thuận miệng nói dối một câu: “Thuốc dị ứng của tôi hết rồi, đi kê một ít để dành cho lúc cần.”
Hắn không hề nghi ngờ gật gật đầu rồi xoay người đi vào trong phòng tắm, xem như là đã đồng ý với sự sắp xếp của tôi.
Chiều ngày tiếp theo, tôi cùng Nhiễm Thanh Trang đi thuyền đến Sùng Hải. Nơi ăn cơm là do tôi chọn, ở ngay gần bệnh viện tôi khám bệnh, ăn cơm xong đi qua cũng chỉ mất mười phút.
Nam Huyền biết tôi muốn dẫn Nhiễm Thanh Trang tới ăn cùng thì cũng không quá kinh ngạc lắm. Nhưng vào lúc Nhiễm Thanh Trang đang đi vệ sinh, cậu ta sáp lại dùng giọng điệu nửa hài hước nửa nghiêm túc hỏi có phải tôi đang qua lại với Nhiễm Thanh Trang không.
Tôi suýt nữa phun trà lên mặt cậu ta, ho khù khụ rồi dùng giấy khăn giấy che lên miệng, không thể tin nổi cách hình dung của cậu ta.
“Đương nhiên là không phải.” Tôi nói: “Chúng tôi chỉ là… bạn bè.”
Nam Huyền “Chậc chậc” hai tiếng, mặt đầy vẻ không tin: “Cậu tự nghe thử xem, lúc cậu nói hai chữ “bạn bè” vô lực biết bao, chột dạ biết bao. Tớ quen cậu bảy năm rồi mà trước giờ cậu chưa từng yêu ai, cũng chưa từng thích cô gái nào, thế mà cậu còn có mặt mũi nói mình là dị tính luyến à? Tớ đã nghi ngờ cậu từ sớm rồi.”
*Giờ mới biết họ quen nhau 7 năm nên từ chương này chúng tớ sẽ để cậu – tớ nhé.
Không phải, tôi chột dạ thật nhưng tôi không chột dạ vì lý do tôi thích Nhiễm Thanh Trang mà là vì hai chữ “bạn bè” giữa tôi và hắn, hơi ngại vì chúng tôi cũng làm chút chuyện bạn bè không nên làm.
Mà sao cậu ta lại nói là đã hoài nghi tôi lâu rồi?
Tôi lau miệng xong, vứt khăn giấy sang một bên nói: “Có gì đâu mà kì lạ? Có người yêu đương không dứt, có người đã được định là sẽ độc thân tới già. Tớ không yêu thì cậu yêu thay tớ nhiều hơn vài mối là được.”
Nếu nói tiếc nuối thì cũng có một chút, nhưng tôi vẫn cảm thấy may mắn nhiều hơn. May là nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa gặp người mình thích, không làm cho người ta chậm trễ.
“Phì phì phì, ai mà muốn yêu thêm nhiều mối chứ, một mối thôi tớ đã chịu đủ rồi.” Nam Huyền ủ rũ liên tục phất tay, nhưng lại dùng giọng điệu hơi hoài nghi hỏi tôi một câu nữa: “Cậu và anh ta thật sự không phải à?”
“Không phải thật mà.”
“Vậy tại sao khi nãy cậu gọi món một lát lại hỏi cậu ta ăn cay không, một lát lại hỏi cậu ta uống trà không? Mỗi lần một món được dọn lên cũng phải hối cậu ta ăn nhiều lên, chỉ thiếu tận tay lột tôm cho cậu ta thôi. Trước giờ cậu đối xử với người bạn là tớ đây cũng chưa từng nhiệt tình như vậy.” Nam Huyền cầm đũa lên chọc chọc vào con tôm trên bàn, dùng giọng điệu nịnh nọt cực điểm nói: “Không phải cậu thích ăn tôm à? Tớ thấy cậu không động đũa chút nào, hay là tớ gọi cho cậu món khác nhé?”
Tôi cảm thấy chắc chắn là cậu ta quá lố rồi, tôi đâu có giống như vậy.
“Người ta đặc biệt chở tớ qua đây, giúp tớ đỡ tốn công hơn rất nhiều đấy, quan tâm nhiều hơn chút cũng không được à? Hơn nữa tớ với cậu đều đã quen nhau lâu rồi, dáng vẻ cậu đánh rắm nói mơ tớ cũng đã từng nhìn thấy, còn cần tớ khách sáo giúp cậu lột tôm à?”
Nam Huyền khoanh hai tay trước ngực, nhìn tôi chằm chằm thật lâu giống như muốn tìm ra sơ hở trên mặt tôi.
Tôi nâng ly trà lên uống, không hề sợ cậu ta nhìn.
“Được rồi.” Thật lâu sau, dường như Nam Huyền đã từ bỏ: “Không phải thì không phải. Anh ta như thế tớ còn sợ cậu bị thiệt.”
Tôi buồn cười không chịu được: “Tớ thật sự không phải đồng… Hơn nữa một người đàn ông lớn xác như tớ thì thiệt thế nào?”
Nam Huyền không cho là đúng, lắc đầu nói: “Đừng nói như thế. Trái tim của đàn ông cũng làm từ thịt thôi, bị tổn thương thì cũng sẽ đau.”
Lúc Nhiễm Thanh Trang quay lại, chúng tôi cũng đã chuyển chủ đề được mấy vòng.
“Tháng sau tớ nghỉ phép, định đi lên đảo chơi với đồng nghiệp.” Nam Huyền nói: “Không biết em gái Ami lần trước còn ở đó không. Con người của cô ấy thú vị đấy, nếu còn ở đó thì tớ lại mời cô ấy làm lucky girl lần nữa, ké ít vận may của cô ấy.”
Tôi ngừng lại, suýt nữa không giữ được khuôn mặt tươi cười.
Không còn nữa rồi, sớm đã không còn nữa rồi, có lẽ bây giờ hài cốt cũng đã bị bầy cá rỉa sạch sẽ.
Tôi cúi đầu uống trà để che giấu tâm trạng của mình, không tiếp lời Nam Huyền.
“Mấy cô gái như vậy rất hay di chuyển, cậu đến thì cứ tìm thử xem nhưng chưa chắc đã tìm được.” Nhiễm Thanh Trang rất ít nói trong suốt bữa ăn, nhắc đến hắn mới trả lời, bây giờ đột nhiên lại mở miệng nói.
Nam Huyền ngẩn người rồi lập tức mỉm cười: “Ầy, bèo nước gặp nhau thôi mà, tìm không được thì tìm không được thôi.”
Ăn cơm xong, tôi vừa gọi phục vụ tính tiền mới phát hiện Nhiễm Thanh Trang đã trả trước rồi.
Sau khi lên lại xe, tôi vẫn cố gắng chuyển tiền trả cho hắn, bảo hắn mở điện thoại ra nhưng hắn không thèm để ý.
“Hôm nay cậu đã tốn thời gian đặc biệt chở tôi đến gặp bạn, tôi mời cậu là việc nên làm, sao cậu lại trả tiền chứ?” Như vậy không phải biến thành Nhiễm Thanh Trang vừa làm lái xe miễn phí cho tôi mà còn mời tôi một bữa sao?
“Mở điện thoại của cậu ra đưa mã cho tôi đi, tôi quét một cái thôi.” Tôi lấy chiếc điện thoại trong ngăn đựng đồ ra đưa cho hắn.
Ra khỏi bãi đỗ xe thì vừa lúc gặp đèn đỏ, cửa sổ bên cạnh ghế lái đã được Nhiễm Thanh Trang hạ xuống sau khi giao phí giữ xe xong vào lúc nãy, nhất thời vẫn chưa nâng lên. Tay trái hắn đỡ trán, khuỷu tay tựa lên khung cửa sổ, tay còn lại khoác lên tay lái, nghe tôi nói vậy thì liếc sang một chút, im lặng nhìn mấy giây rồi lại thu lại ánh nhìn.
“Cậu chưa có phương thức liên lạc của tôi phải không?” Đèn đỏ chuyển sang xanh, xe lại khởi động đi tiếp.
Kể từ ngày gặp lại, hỏi phương thức liên lạc của hắn rồi bị ném vỡ cả màn hình, tôi cũng không kiên trì với chuyện này nữa. Bình thường Trần Kiều sẽ nói với tôi hắn có ở trên đảo không, mấy giờ quay lại, có chuyện gì cần cũng có thể bảo Trần Kiều chuyển lời thay, thật ra cũng không khác gì mấy.
“Tự mở đi.”
Không chờ tôi trả lời, Nhiễm Thanh Trang tự nói ra một dãy số.
Tôi chần chừ nhận lại điện thoại, thử nhập mật mã sáu số, thuận lợi mở khóa điện thoại của hắn.
“Mở rồi.” Tôi cũng không dám tùy tiện thực hiện thao tác tiếp theo, sợ bản thân hiểu sai ý lại biến thành tự cho là đúng.
“… Lưu số điện thoại của tôi.” Rõ ràng Nhiễm Thanh Trang hơi ngừng một chút.
Tôi nhận ra cách phát âm của hắn đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn, nhanh chóng lấy điện thoại hắn gọi điện thoại cho mình rồi nhanh chóng lưu lại.
Nhìn ba chữ “Nhiễm Thanh Trang” trong danh bạ điện thoại mà không hiểu tại sao trong lòng tôi lại chua xót, dường như lại còn hơi nghẹn.
“Vậy tôi có thể… sẵn tiện thêm bạn cậu không? Như vậy sau này gửi tin nhắn sẽ tiện hơn.” Tôi bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hắn chỉ trả lời tôi hai chữ: “Tùy cậu.”
Sau đó tôi thêm tất cả những gì có thể thêm một lần, xong rồi còn nói lại mật mã điện thoại tôi cho hắn. Có qua có lại như vậy mới công bằng.
Nhiễm Thanh Trang dừng xe ven đường chờ tôi, vì đã hẹn từ trước nên thăm khám khá thuận lợi. Bác sĩ Ngô hỏi qua tình trạng của tôi, điều chỉnh sơ qua đơn thuốc, đổi cho tôi một loại thuốc giảm đau có hiệu quả mạnh hơn.
Bệnh này của tôi đã chữa trị không phẫu thuật rồi thì bác sĩ cũng không làm gì được nhiều. Tôi cầm lấy thuốc, vừa chỉnh lại hóa đơn vừa đi xuyên qua vườn hoa nhỏ dưới lầu bệnh viện định quay lại xe tụ họp với Nhiễm Thanh Trang, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy hai người ở phía trước mặt. Một người mặc áo blouse trắng đẩy xe lăng, một người mặc quần áo bệnh nhân sọc dọc được bác sĩ đẩy đi.
Người ngồi trên xe lăn chắc cũng phải hơn ba mươi tuổi rồi, có thể thấy là một người rất cao, khung xương rất lớn nhưng có lẽ là vì bị bệnh nên gầy đến mức như biến dạng, sắc mặt cũng rất kém. Trong vườn hoa có muôn hồng nghìn tía nhưng hắn lại không hề để lộ ra vẻ thích thú, không có chút tâm trạng nào thưởng thức, mặt mày luôn nặng nề, trong mắt không hề có ánh sáng.
Mà bác sĩ đẩy hắn thì lại có một gương mặt trắng nõn, vẻ bề ngoài vô cùng tuấn tú, trên mặt luôn treo một nụ cười dịu dàng từ đầu đến cuối, dỗ người còn lại như dỗ một đứa trẻ:
“Phó Từ, anh xem, cá trong hồ đều bơi qua đây rồi này.”
Bì ni lông trong tay rơi xuống đất, tôi như bị một cục đá to nặng ngàn cân đập vào trán làm cho đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm. Ngoại trừ sợ hãi nhìn người trước mắt ra thì đầu óc tôi trống rỗng, không làm được gì khác.
Hai người nghe thấy tiếng động thì một trước một sau nhìn sang, bác sĩ nọ vốn chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn một cái, qua vài giây sau dường như mới nhớ ra cái gì đó, lại cẩn thận đánh giá tôi.
“Quý… Ninh?” Cậu ta nheo cặp mắt hẹp dài, đã nhận ra tôi.
Mà tôi thì đã nhận ra cậu ta ngay từ ban đầu.
“Lâm Sênh…” Hơi thở của tôi mong manh tựa như u hồn.
Tại sao lại là Lâm Sênh, tại sao lại là cậu ta?
Không phải cậu ta ra nước ngoài rồi sao? Tại sao lại trở về rồi?