Bản Tính Hạ Đẳng - Chương 71
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Bản Tính Hạ Đẳng


Chương 71


Ngón tay của Nhiễm Thanh Trang lục lọi trong túi quần phía sau, lấy ra chìa khóa còng tay. Sau khi vội vã mở còng ra xong, anh nhanh chóng đi về phía máy quay, rút nguồn điện ra rồi xoay người đi đến bên cạnh tôi.

“Đáng tiếc, livestream đã bị buộc phải ngừng lại rồi.” Dường như Kim Thần Tự đã đoán được từ trước, hắn ta nói với giọng thong thả: “Vậy trong một phút rưỡi sắp tới đây chúng ta chơi đoán vui có thưởng nhé? Xem đến cuối cùng thì bom có nổ không?”

Nhiễm Thanh Trang ngồi xổm trước người tôi, quan sát quả bom hẹn giờ ở trước người tôi. Khi nhìn thấy trên máy đếm giờ không còn bao nhiêu thời gian nữa, khuôn mặt trước giờ chưa bao giờ sợ hãi khi gặp chuyện của anh cũng lộ ra một chút nôn nóng.

“Người gỡ bom đâu rồi?” Bên tai phải của anh có mang một cái tai nghe trong suốt, dây tai nghe dài nhỏ trong suốt kéo dài dọc theo phần gáy vào trong quần áo, hẳn là dùng để đối thoại với đồng nghiệp ở bên ngoài.

“Ưm ưm!” Tôi ra hiệu cho Nhiễm Thanh Trang giúp mình gỡ băng dính trên miệng xuống.

“Loại bom này không dễ nổ đâu*. Đừng sợ, không có chuyện gì đâu…” Nói xong, anh đưa tay gỡ băng dính xuống cho tôi.

*很稳定: rất ổn định.

Thật ra khi đến giờ phút nghìn cân treo sợi tóc như thế này, sau khi adrenaline đã hết rồi thì người ta sẽ không cảm thấy sợ hãi gì nữa. Vì thế nên tôi vẫn còn có dư sức bình tĩnh để thuyết phục anh, bảo anh đừng quan tâm tôi nữa.

“Không kịp nữa rồi, phải cắt đứt hai kíp nổ thì bom mới ngừng, anh cược không thắng đâu, mau đi đi!”

Nhiễm Thanh Trang không trả lời tôi, cúi đầu tập trung nghiên cứu dây nối với máy đếm giờ ở trên người tôi. Không biết trong tai nghe đang nói gì mà sắc mặt anh trở nên khó coi, gỡ ra không đeo nữa.

“Có phải bọn họ nói anh mau đi đi không?” Thời gian ngắn như vậy, người gỡ bom đã không thể làm được gì, Nhiễm Thanh Trang ở lại đây chẳng qua cũng chỉ là đi chết một cách vô ích mà thôi.

“Anh sẽ không đi.” Anh cẩn thận kiểm tra sợi dây, lời ít ý nhiều cho thấy quyết tâm của mình.

Đến giờ phút này tôi mới thật sự cảm nhận được kế hoạch ác độc của Kim Thần Tự – tất cả những gì hắn ta bày ra hôm nay nói trắng ra là vì hai phút cuối cùng này.

Đương nhiên Kim Thần Tự có thể giết chúng tôi dễ dàng hơn, nhưng làm sao hắn ta có thể thỏa mãn bằng việc tra tấn chúng tôi như thế này được?

Hắn ta muốn chúng tôi trừng trừng nhìn đối phương chết đi mà không thể làm được gì, không ai cứu được, đau đớn tột cùng, đứt từng khúc ruột.

Từng giọt từng giọt mồ hôi thật lớn trượt xuống thái dương. Còn một phút, adrenaline đã hơi mất tác dụng, tôi bắt đầu sốt ruột: “Anh nghe em nói, anh nghe em nói… Em bị bệnh não, não em có một khối u, bệnh nan y, không chữa được, sắp chết đến nơi rồi.” Tôi nói thẳng ra tình trạng của cơ thể mình, không giấu diếm gì nữa: “Anh không cần cứu em, dù gì em cũng sắp chết rồi, xin anh đấy, đi mau đi!”

Kim Thần Tự vỗ tay hoan hô cho câu nói đặc sắc của tôi. Dường như hắn ta tưởng tất cả những lời nói đó đều là tôi soạn ra để lừa Nhiễm Thanh Trang, còn khen tôi đúng là dám nói dám nghĩ, thành công làm cho căn phòng livestream chỉ còn lại tiếng này không còn quá chán nữa rồi.

Tôi bên này thì đang đối diện với sinh tử, hắn ta bên đó thì lại đang chơi trò đoán vui có thưởng. Dù hôm nay tôi có chết hay không, chỉ cần tôi chết rồi mà hắn ta chưa chết thì tôi có làm ma cũng không tha cho hắn ta.

Nhiễm Thanh Trang nghe vậy thì khẽ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái. Tôi không biết anh có nhìn ra được gì từ trong mắt mình không, nhưng đột nhiên anh lại cười với tôi.

Vào thời khắc như thế này, thời khắc mà tính mệnh đang bị đe dọa, tôi cơ bản không hiểu nổi tại sao anh lại cười, nhưng mà anh vẫn cười, còn cười đẹp vô cùng. Như thể cuối cùng đã hiểu được nỗi nghi hoặc lâu ngày nên trở nên thư thái, lông mày giãn ra, biểu cảm cũng không còn căng thẳng nữa.

“Đây chính là chuyện em giấu anh đấy à?”

Anh hoàn toàn không nghi ngờ là tôi đang lừa anh. Hoặc có lẽ trong lòng anh nghĩ là tôi không thể còn sức mà lừa anh vào lúc này, hoặc lại có lẽ anh đã có thể phân biệt lời nói thật và nói dối của tôi một cách dễ dàng.

Lòng bàn tay anh dán lên gò má tôi, ngón tay vuốt ve trên da thịt tôi. Khi nhiệt độ đôi bên giao hòa vào nhau, adrenaline cuối cùng cũng mất tác dụng, lớp bảo vệ tâm lý sụp đổ một cách nhanh chóng và tùy tiện. Tôi không duy trì nổi sự bình tĩnh nữa, run rẩy cầu xin anh.

“Xin anh đấy…” Tôi nói bậy bạ, lúc này thì đau khổ buồn bã, lúc khác lại nghiến răng nghiến lợi: “Xin anh mau đi đi! Em không thích anh, em chỉ áy náy, đồng cảm với anh thôi! Anh bớt tự mình đa tình đi… Mau đi đi, mau cút đi! Em không muốn chết với anh, cút đi!!!”

Tôi nghĩ hết các từ ngữ ác độc, muốn đuổi Nhiễm Thanh Trang đi nhanh nhưng không hề có hiệu quả.

“Anh đã nói rồi, anh sẽ không bỏ em nữa đâu.” Anh thay tôi lau nước mắt đang không ngừng tràn ra, dịu giọng nói.

Hôm nay, anh vừa mới được nhận huân chương, đã đạt được vinh quang mình xứng đáng được nhận. Đáng ra sau này cuộc đời anh phải suôn sẻ thuận lợi, không còn gió mưa.

Hôm nay, anh vừa mới nhận huân chương, vậy mà lại phải chết với tôi ở trong căn nhà nhỏ hoang vắng này, chết với một kẻ… vốn đã không còn sống được bao lâu như tôi.

E là sang năm không được ngắm hoa nguyệt quý và tú cầu ở trong vườn nở hoa rồi. Sớm biết thế này thì tôi đã không bảo anh cực khổ trồng chúng, lãng phí bao nhiêu là công sức.

Sớm biết… sớm biết thế này thì… hôm qua tôi hôn anh nhiều hơn chút là tốt rồi, như vậy thì anh sẽ không nổi giận với tôi, chúng tôi cũng sẽ không đến mức gần chết rồi mới làm hòa với nhau.

Đáng ra tôi nên ôm anh một cái trước khi anh ra cửa, tôi thậm chí còn chưa kịp nói ra những lời yêu thương. Vốn tôi còn định sờ thử huân chương của anh, bây giờ xem ra cũng đã trở thành hi vọng xa vời.

Còn 10 giây đếm ngược, Kim Thần Tự đã bắt đầu ăn mừng.

“Vở kịch tình yêu cảm động sắp hạ màn rồi. Tiếp sau đây, chúng ta hãy cùng nhau im lặng thưởng thức bài hát kết thúc đẹp đẽ này thôi!” Hắn ta đếm ngược từ mười xuống, hưng phấn phun ra từng con số.

“Liều một lần vậy.” Nhiễm Thanh Trang chọn một sợi dây màu vàng ở ngay trên máy đếm thời gian, quấn lên đầu ngón tay, rồi đối mặt với tôi.

Vào mấy giây sau cùng, chúng tôi chỉ nhìn chằm chằm nhau như vậy, không ai nói gì, như thể chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn khắc ghi dáng vẻ của đối phương vào trong đầu óc, kiếp sau sẽ không quên.

Nhiễm Thanh Trang kéo mạnh một cái rồi cắt sợi dây.

Khóe mắt tôi run lên, khóe miệng mím lại thành một đường thẳng.

Đã đếm ngược đến số 0.

Vụ nổ trong dự đoán không xảy ra. Máy đếm thời gian phát ra một tiếng kêu khẽ rồi nhấp nháy hai lần, dừng lại tại con số “0” chói mắt.

“Ồ? Thế mà lại chọn trúng.” Giọng Kim Thần Tự trở nên kì quặc, mang theo cảm xúc vô cùng khó chịu vì bị cắt ngang.

Có lẽ là đã chuẩn bị tâm lý chết quá nhiều, đặt kỳ vọng ở mức thấp nhất nên khi đột nhiên nhận ra “ba chọn một” đã đúng, tôi không hề vui mừng điên cuồng mà chỉ là không dám tin.

Chọn đúng rồi ư? Không phải… chết nữa?

Nhưng chưa đợi tôi kịp vui mừng, Kim Thần Tự đã dội xuống một thùng nước lạnh: “Đừng tưởng ngưng được máy đếm thời gian là có thể vô lo vô nghĩ. Bọn mày còn phải chọn ra một sợi kíp nổ khác, lần này thời gian sẽ ít hơn.”

Hắn ta vừa nói xong, chữ trên bảng hiển thị thay đổi, bắt đầu đếm ngược 10 giây.

Vừa mới giải quyết xong một mối nguy hiểm thì lại phải giải quyết mối nguy khác. Đây không phải là thời gian ngắn hơn mà là không cho người ta thời gian để suy nghĩ. Đại hỉ đến đại bi lặp đi lặp lại kích thích thần kinh người ta, kích thích tâm tình của họ, làm cho họ sụp đổ hoàn toàn, không còn ý chí muốn sống nữa. Đây lại là thủ đoạn của Kim Thần Tự.

Nhưng hiển nhiên hắn ta đã đoán sai khả năng chịu đòn của tôi và Nhiễm Thanh Trang. Anh là gián điệp lâu năm, sớm đã không màng sống chết, còn tôi thì bị bệnh nan y, cũng đã hoàn toàn chấp nhận số mệnh có thể chết bất kì lúc nào của mình.

Vậy cho nên khi máy đếm số đếm ngược lại từ đầu, tôi và Nhiễm Thanh Trang cũng không bị đánh bại.

“Em thích màu gì?” Nhiễm Thanh Trang nhìn ba sợi dây màu ở bó còn lại, lần này anh để tôi chọn.

Trong đầu tôi hiện lên nhắc nhở của Kim Thần Tự, hắn ta nói kíp nổ trong hai bó có màu khác nhau, nhưng liệu hắn ta có ý tốt mà nhắc nhở tôi đúng sự thật không? Một người đến sống chết của người thân cũng không quan tâm như hắn ta mà khi báo thù lại đặc biệt báo đáp tôi vì đã cứu người thân hắn ta ư?

Trong chớp mắt, tôi đã đoán xong.

“Màu vàng!” Tôi cứ đánh cược hắn ta nói dối vậy.

Nhiễm Thanh Trang không hề do dự, vừa nghe tôi hét hai chữ “màu vàng” đã cắt đi sợi dây tương ứng ngay lập tức. Cùng lúc đó, trong tai nghe vang lên tiếng cái gì bị lật tung, sau đấy là tiếng đập vỡ đồ.

“Đừng tưởng như vậy là đã xong!” Kim Thần Tự thở hổn hển, ác độc nói: “Sau này bọn mày đừng hòng mà sống yên ổn, chỉ cần tao còn sống thì nhất định sẽ không tha cho bọn mày!” Cuộc trò chuyện lập tức kết thúc.

Cơn phẫn nộ của hắn ta đã thể hiện tất cả, chúng tôi lại cược thắng.

Màn hình đã tắt ngóm. Nhiễm Thanh Trang xác nhận bom sẽ không nổ rồi thì đeo tai nghe lên, báo cáo tình huống bên trong.

“Bảo người gỡ bom vào đây.”

Hai phút sau, người gỡ bom mặc trang bị dày nặng đẩy cửa phòng chầm chậm tiến vào.

Đối phương bảo Nhiễm Thanh Trang né ra trước, nói phải chờ một lát nữa xem bom có hoàn toàn không nổ không rồi mới gỡ bỏ bom trên người tôi.

Nhiễm Thanh Trang lắc đầu, bảo anh ta cứ gỡ đi.

Người gỡ bom mất kiên nhẫn, không nói nhiều nữa mà xoay người bắt đầu làm việc.

Kiểm tra bom đeo ở trên người tôi xong, xác nhận kíp nổ đã hoàn toàn bị cắt đứt, anh ta lấy công cụ ra, cẩn thận cắt từng chút băng dán ra. Tháo được quả bom hoàn chỉnh ra, anh ta cẩn thận cầm nó lên như đang cầm một bộ quần áo.

Nhiễm Thanh Trang đã đợi sẵn ở bên cạnh, tay vịn bình chống cháy nổ. Người gỡ bom bỏ bom vào bên trong xong thì anh vặn chặt nắp lại.

“An toàn rồi.”

Vào lúc người gỡ bom nói hai chữ này, tôi ngồi trên ghế mà cảm thấy toàn thân nhũn ra, không khống chế nổi thân mình trượt xuống.

Nhiễm Thanh Trang nâng một cánh tay tôi lên, gần như là kéo tôi đi nhanh ra khỏi phòng.

Ánh mặt trời nóng bỏng của ngày hè bao phủ toàn thân, tôi híp híp mắt, cảm thấy ấm áp vô cùng.

“Em đợi ở đây một lát nhé.” Nhiễm Thanh Trang đưa tôi lên xe cứu hộ, đè gáy tôi lại. Anh hôn vội lên trán tôi một cái rồi vội vã xoay người rời đi.

Trên người tôi có vài vết trầy xước nhưng không nghiêm trọng lắm. Sau khi khử trùng băng bó đơn giản và bổ sung ít nước ở trên xe xong, tôi nhìn ra xa, xuyên qua đám người thì thấy Nhiễm Thanh Trang đang đứng ở trước một chiếc xe chỉ huy màu đen đang mở cửa, bèn đứng dậy đi qua đó tìm anh.

“… Lúc sau, tôi đã đóng lại lối vào trang web, không cho nhiều người hơn vào phòng livestream nữa. Nếu có người tải video xuống thì sẽ chỉ download được trojan*.” Nghiêm Sương ngồi ở trong xe gõ bàn phím không ngừng, mười ngón như bay.

*Trojan horse, tiếng Anh của Ngựa Troia, là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus. Wikipedia

“Có thể tra ra được hắn ta ở đâu không?” Nhiễm Thanh Trang hỏi.

“Hắn ta chọn livestream ở Dark web cũng là để không dễ bị điều tra ra. Có nhiều kĩ thuật mã hóa quá, dù có là tôi thì cũng chỉ có thể xác định đại khái là hắn ta chưa rời khỏi Sùng Hải.”

Tôi cầm bình suối nước khoáng trong tay, đi tới gần hai người.

“Kim Thần Tự… Tôi, có lẽ tôi biết hắn ta đang ở đâu.”

Trong giây lát, cả Nhiễm Thanh Trang và Nghiêm Sương đều nhìn về phía tôi.

“Em biết à?” Nhiễm Thanh Trang bất ngờ hỏi.

Tôi gật đầu: “Gần bến tàu vận chuyển hàng hóa của Sùng Hải, em nghe thấy tiếng chuông to ở đối diện bến tàu.”

Cái chuông đã có lịch sử trăm năm đó là kiến trúc tiêu biểu của Sùng Hải, là một nơi quẹt thẻ kinh điển của du khách, vào ngày lễ ngày tết còn thay đổi đèn tương ứng.

Khi còn học đại học, mỗi năm Giáng Sinh kiểu gì Nam Huyền cũng kéo tôi đi đến dưới chuông đếm ngược. Sau khi tốt nghiệp thì cậu ấy đã như hình với bóng với Phương Lạc Tô nên không gọi tôi nữa, nhưng tôi vẫn chưa sửa được thói quen đó. Thế là năm nào tôi cũng đi, từ đó vô cùng quen thuộc với tiếng chuông của nó.

“Anh chỉ dựa vào một tiếng chuông mà xác định hắn ta ở đó à?” Nghiêm Sương tìm kiếm một lát rồi xoay màn hình về phía tôi: “Chuông báo giờ ở Sùng Hải không nhiều, nhưng cũng có đến 23 tòa.”

Tôi chỉ vào lỗ tai của mình, giải thích với cô ấy: “Tiếng của mỗi cái chuông đều không giống nhau, giống như tiếng mỗi chiếc dương cầm đều có điểm đặc sắc riêng vậy.”

Cái khác tôi không dám bảo đảm nhưng với âm thanh thì tôi vẫn tự tin.

Nghiêm Sương hiểu ra: “Thính lực của nhạc sĩ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN