Hai cánh môi tôi giống như bị dính keo cường lực, không tài nào hé ra được. Tôi không ngờ rằng lại có ngày chuyện thừa nhận bản thân sắp chết lại trở nên khó khăn như vậy. Rõ ràng trước kia khi nói chuyện này với Nam Huyền, tôi còn nói rất hùng hồn và đầy lý lẽ, nói mình đã nghĩ xong hết rồi, muốn ngưng trị liệu, chết đi phải có tôn nghiêm. Bây giờ dường như đã trở thành những lời nói rỗng tuếch.
“Ai… rồi cũng phải chết.” Tôi khô khan nói.
Dòng nước ấm áp rơi xuống gạch men sứ, tiếng nước ồn ào, căn phòng tắm nhỏ hẹp vừa oi vừa nóng.
Nước nhỏ xuống từ trên mái tóc bị xối ướt của Nhiễm Thanh Trang, anh chậm rãi dùng trán kề lên cổ tay tôi, hỏi: “Trước khi em gặp anh ở đảo Sư Vương thì đã biết mình bị bệnh rồi đúng không?”
“… Ừm.”
Nhận được đáp án xác nhận của tôi rồi, anh càng nắm chặt tay tôi hơn, không nói gì thêm.
Chóp mũi anh dán lên mu bàn tay tôi, anh há miệng ra thở run rẩy, càng lúc càng nhanh như thể bị cái gì bóp nghẹt cổ họng rồi dần trở nên khó thở.
Tôi lo lắng dùng tay còn lại sờ mặt anh. Cả người anh sững lại, hơi thở phả lên mu bàn tay tôi cũng tạm dừng lại trong một giây ngắn.
“Không phải em có ý muốn giấu anh, chuyện này cũng chỉ có Nam Huyền biết, mẹ em và em gái em còn không biết mà.” Tôi sờ vành tai anh, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Mỗi người đều có số mệnh, tuổi thọ là do trời định. Em chỉ là… chuyển từ nơi này sang nơi khác, sớm muộn gì cũng có thể gặp lại được, không việc gì phải khó chịu vì em.”
Anh chầm chậm thở ra một hơi rồi buông tay tôi ra, đứng dậy.
“Anh tắm cho em.”
Chủ đề liên quan đến cái chết cứ như vậy mà ngừng lại. Anh xoay người cầm vòi hoa sen từ trên giá xuống, chỉnh nhiệt độ nước rồi ra hiệu tôi xoay lưng lại.
Trừ khóe mắt hơi đỏ ra thì không thể nhìn ra bất kì sơ hở nào khác trong biểu cảm của Nhiễm Thanh Trang, tựa như một cánh đồng tuyết không có mưa gió, nhìn qua chỉ thấy thật yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức làm cho người ta không dám phát ra chút tiếng động nào, sợ làm kinh động đến sương tuyết, tạo ra tuyết lở khủng khiếp.
Tôi ngồi trên bồn cầu, còn anh thì cẩn thận gội đầu giúp tôi, sau đó lại tắm toàn thân. Trong lúc đó, anh không nói gì, nếu có thì cũng chỉ là mấy câu đơn giản bảo tôi nhắm mắt, nâng tay lên v.v.
Tắm rửa, giúp tôi mặc đồ và sấy tóc xong, anh không để ý đến sự ngăn cản của tôi mà bế tôi lên, vững vàng bước ra khỏi phòng tắm rồi đặt lên giường bệnh bên ngoài.
Vào khoảnh khắc lưng chạm vào ga giường mềm mại, buông cổ Nhiễm Thanh Trang ra, tôi còn tưởng rằng mình đã không đi đứng nổi nữa, tất cả phải dựa vào sự chăm sóc của anh.
“Quần áo của anh ướt hết rồi.” Lúc xông vào trong phòng tắm, quần áo của anh chỉ bị ướt một chút, sau đó tắm cho tôi lại ướt thêm một chút, bây giờ quá nửa bộ đồ đã ướt rồi, trông rất khó chịu.
Anh nghe thấy thế thì cúi đầu xem cơ thể mình, nói: “Anh đi tắm một lát.” Nói xong thì lại đi vào trong phòng tắm lần nữa.
Có lẽ là vì ban ngày ngủ quá nhiều nên đến đêm tôi ngủ không sâu lắm. Cũng bởi vì thế nên mỗi lần Nhiễm Thanh Trang trở mình tôi đều cảm nhận được.
Hình như cứ mỗi hai tiếng, anh sẽ đi qua kiểm tra tình hình của tôi. Giúp tôi dịch lại chăn, kiểm tra thân nhiệt, tựa như sợ tôi sẽ lén lút chết đi trong lúc anh ngủ vậy.
Tôi vừa buồn cười vừa chua xót trong lòng, nhịn suốt nửa đêm, đến lúc trời đã hơi hơi sáng lên thì cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, kéo anh lên giường.
Anh ngạc nhiên, vô thức nhổm dậy nhưng đã bị tôi ôm lại bằng tư thế của gấu Koala.
“Lo lắng như vậy thì ngủ chung với em đi, dù gì giường cũng lớn mà.”
Anh chống giường, hình như không ngờ rằng sẽ bị tôi thẳng thừng vạch trần như vậy nên một lát sau mới nói: “Nếu y tá nhìn thấy thì sẽ bị mắng.”
“Vậy thì rời giường trước khi cô ấy đến là được.”
Lần này, anh không giằng co nữa mà đã nghe lời nằm xuống bên cạnh tôi.
Cứ vậy ngủ yên bình mấy tiếng, khi lại mở mắt ra, tôi phát hiện toàn thân của Nhiễm Thanh Trang đang dán sát sau lưng tôi, ôm thật chặt tôi ở trước người anh. Tôi vừa động đậy một cái là anh đã bất an siết chặt vòng tay, hô hấp cũng nặng nề hơn.
Như thể chỉ có tư thế này mới có thể làm anh cảm thấy yên tâm. Nhận ra điều này, tôi bèn nằm xuống lại.
Cứ chịu đựng như vậy đến khi y tá ở bên ngoài gõ cửa, Nhiễm Thanh Trang thong thả tỉnh dậy rồi thì tôi mới vội vã xuống giường đi vệ sinh.
Sau vài ngày ở bệnh viện, Nghiêm Sương có đến một lần, mang theo tin tức mới nhất về Kim Thần Tự.
Bọn họ tìm được hắn ta ở trong một tòa nhà cũ kĩ gần bến tàu vận chuyển hàng hải, ngay lúc đó, hai bên bắn nhau kịch liệt. Kim Thần Tự trúng đạn ở bụng, trong lúc lái xe trốn đi bất cẩn rơi xuống biển. Sau vài ngày dồn sức cứu chữa thì đã cứu được, nhưng không biết hắn ta còn có thể tỉnh lại hay không.
Kết cục này cũng được coi là như trong dự kiến. Tôi không quá kinh ngạc nhưng chuyện mà Nghiêm Sương nói sau đó lại hơi ngoài dự đoán của tôi.
“Có gián điệp?” Suýt nữa tôi còn tưởng tai mình có vấn đề.
Nghiêm Sương đối mắt với Nhiễm Thanh Trang, nói: “Để cho Kim Thần Tự chạy thoát trên đảo Sư Vương, sau đó truy đuổi hắn ta thất bại nhiều lần, cộng thêm chuyện các anh gặp nạn ở thôn Đại Dung. Một lần thì có thể là ngẫu nhiên, nhưng nhiều lần thế này thì đã không thể dùng ngẫu nhiên để giải thích được nữa. Nhưng anh cứ yên tâm, chúng tôi đã xác định được mục tiêu đại khái rồi, tôi tin hắn sẽ nhanh chóng lòi đuôi thôi.”
Câu nói của cô cũng coi như đã giải thích cho nỗi nghi ngờ trước đó của tôi. Tại sao vào ngày livestream dường như Kim Thần Tự lại tỏ ra như thể hắn ta biết Nhiễm Thanh Trang không có ở thôn Đại Dung, đó là bởi vì hắn ta biết thật, gián điệp đã nói cho hắn ta biết.
“Anh đã đoán ra từ trước rồi à?” Sau khi Nghiêm Sương đi rồi, tôi hỏi Nhiễm Thanh Trang.
Anh cất ly trên bàn đi, nói: “Bọn anh có gián điệp, người liên lạc thì phần tử tội phạm cũng sẽ có, đây là chuyện rất bình thường.”
Còn rất bình thường nữa chứ? Tôi tưởng cảnh sát đen* chỉ tồn tại trong phim ảnh, thì ra là có thật.
*Có hai loại cảnh sát đen: loại thứ nhất là băng nhóm tội phạm thâm nhập vào đồn cảnh sát từ lâu và phản bội đồn cảnh sát để phạm tội, tương tự loại cảnh sát “chui” giúp thế giới ngầm và thu tiền từ thế giới ngầm. Loại thứ hai là cảnh sát chính thức, ban đầu thuộc lực lượng cảnh sát, nhưng sau đó bị bọn tội phạm mua chuộc, biến chất, cuối cùng trở thành cảnh sát đen.
Tôi đang thất thần nghĩ thì bỗng nhiên nghe thấy Nhiễm Thanh Trang nói: “Ngày mai, kiểm sát trưởng Phó sẽ đến đây một chuyến.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh đang rửa ly ở bồn rửa mặt, thấy mãi tôi không đáp lại thì chỉ đành bổ sung thêm: “Lâm Sênh cũng đến, nếu em không muốn gặp cậu ta thì anh sẽ tìm chỗ khác để gặp Phó Từ.”
Ồ, thì ra là chuyện này.
“Không sao.” Tôi chỉ vào trong, cười với anh: “Lúc đó em trốn trong đó là được rồi.”
Nhiễm Thanh Trang gật đầu, không nói gì nữa.
Hôm sau, vừa rời giường, tôi cảm thấy mắt hơi mờ. Số độ hai mắt tôi không hề cao, sau khi rời khỏi đảo Sư Vương vì thấy phiền nên tôi vẫn chưa cắt kính mới, trừ xem TV không rõ lắm ra thì không hề ảnh hưởng gì đến sinh hoạt.
Bình thường thì cận thị không thể tăng mấy độ trong một đêm được.
“Mắt em sao vậy?” Sau khi tôi liên tiếp đụng vào chân giường, vách tường thì cuối cùng Nhiễm Thanh Trang đã phát hiện ra điều kì lạ.
“Em… em nhìn không rõ lắm.” Tôi nheo mắt lại, ngay cả mặt anh cũng không thấy rõ.
Nhiễm Thanh Trang đưa tay ra huơ huơ trước mắt tôi. Anh giúp tôi ngồi xuống, còn mình thì bước nhanh ra ngoài tìm người.
Bác sĩ Giải chưa đi làm, bác sĩ trực ban dùng đèn pin con chiếu vào mắt tôi thì không thấy gì, bèn bảo tôi làm kiểm tra trước đi.
Chạy một vòng ở khoa mắt, kiểm tra bằng thiết bị mấy lần, cuối cùng họ xác định rằng mắt tôi không có vấn đề mà nói có thể là dây thần kinh thị giác đã bị chèn ép, nói ngắn gọn thì là khối u làm cho mắt mờ.
Mấy ngày này, bệnh tình của tôi đột nhiên tiến triển còn nhanh hơn cả nửa năm qua nữa. Điều này làm tôi hơi lo lắng, không biết bản thân có thể gắng gượng được đến mùa thu không.
Vốn tôi còn định gắng gượng qua năm nay, đón Tết cùng với Nhiễm Thanh Trang, mẹ và em gái, bây giờ xem ra có vẻ hơi khó khăn.
Trên đường về phòng bệnh, Nhiễm Thanh Trang luôn nắm tay tôi, mỗi khi phía trước có bậc thang hoặc là chướng ngại vật thì anh sẽ lên tiếng nhắc nhở ngay.
Chỉ là thật trùng hợp, khi vào trong thang máy, chúng tôi vừa lúc gặp bọn Phó Từ.
Thật ra mới đầu tôi không nhận ra được, chỉ cảm thấy hai người đằng trước đều rất cao. Mãi đến khi Phó Tử mở miệng nói “Cút đi”, tôi mới ngay lập tức nhận ra.
“Tôi chỉ đùa chút thôi, đừng nổi giận mà chú Phó. Ngày mai bố mẹ tôi mời chú đi ăn cơm, chú xem chú có rảnh không…” Hẳn là Lâm Sênh đang nói thì nhìn thấy chúng tôi nên không nói tiếp.
Phó Từ quay lưng lại với cậu ta, ấn nút thang máy: “Nếu để tôi phát hiện cậu lại mượn danh bố mẹ cậu bảo tôi đi đến nhà cậu…”
“Kiểm sát trưởng Phó.” Nhiễm Thanh Trang lên tiếng gọi anh ta.
Phó Từ quay lại, lúc này mới phát hiện ra chúng tôi: “… Khéo quá.”
“Đúng lúc tôi đang kiểm tra.” Tôi nói.
Không bao lâu sau, thang máy đã đến nơi. Tôi, Nhiễm Thanh Trang, Đào Niệm, Vệ Đại Cát cùng Phó Từ và Lâm Sênh cùng tiến vào thang máy, cùng đi đến một tầng lâu.
Trong lúc thang máy đang lên, bên trong vốn an tĩnh nhưng Lâm Sênh lại bất ngờ nói: “Hai người đúng là khách quen của bệnh viện. Lần trước là cậu ấy, lần này là cậu.”
Tôi quay đầu lại nhìn cậu ta, không quá nhìn rõ mặt, chỉ thấy miệng cậu ta luôn động đậy.
“Khoa giải phẫu thần kinh ở bệnh viện chúng tôi rất nổi tiếng, nếu cậu cần thì tôi có thể giúp…” Cậu ta ngửa đầu nhìn số tầng đang nhảy số không ngừng, nói: “Lần này miễn phí.”
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra. Tôi vừa định nói không cần, tôi đã khám ở bệnh viện các cậu rồi nhưng chưa kịp nói ra thì Nhiễm Thanh Trang ở bên cạnh không biết đã bị câu nói nào của Lâm Sênh chọc giận, hay là vì đã nhịn quá lâu nên không thể nhịn được nữa mà đi lướt qua tôi, nắm lấy vạt áo cậu ta rồi kéo ra khỏi thang máy.
“Cậu làm gì vậy?”
Lâm Sênh muốn giãy khỏi anh nhưng bị đấm một cú lệch cả mặt, suýt nữa là đứng không vững ngã nhào ra đất.
“Cú đấm này tao đánh thay cho Quý Ninh.” Nhiễm Thanh Trang nói rồi còn định đánh tiếp nhưng Đào Niệm và Vệ Đại Cát đã kịp phản ứng lại, xông đến giữ chặt hai bên của anh.
“Anh Nhiễm, không được động tay động chân.”
“Có gì thì từ từ nói, có chuyện gì mà không nói được phải đánh đấm chứ?”
Nhiễm Thanh Trang bị bọn họ giữ lại không thể động tay, bèn dùng chân đá Lâm Sênh ngã xuống đất.
“Cái đá này là tao tự đá.” Anh nói giọng lạnh lùng.
Lâm Sênh ấn bụng ngồi trên đất, lấy tay xoa xoa miệng, không biết là cậu ta không đứng dậy nổi hay là không muốn đứng dậy mà cứ ngồi đó cười.
“Cuối cùng hoàng tử cũng tỉnh giấc rồi hả? Chính mày ngu đến mức mình thật sự thích ai cũng không biết mà còn trách tao?” Cậu ta chống đầu gối, không ngừng đổ thêm dầu vào lừa: “Tình cảm đến muộn thì còn không bằng cỏ rác*, người sắp chết rồi mới biết quý trọng, đm mày còn làm bộ cho ai xem nữa?”
*: sau khi một mối quan hệ kết thúc, một bên hối hận quay lại thì bên kia vẫn tỏ ra tử tế nhưng lại cảm thấy người nọ còn không bằng cỏ rác.
Cậu ta như thể không sợ chết, bọn Đào Niệm như sắp không thể giữ Nhiễm Thanh Trang lại được nữa rồi. Tôi chống tường, mắt không nhìn rõ nên cũng chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.
Dần dần có người nghe được động tĩnh bèn vây đến, rồi sau lưng truyền đến một tiếng thở dài. Ngay giây sau, Phó Từ bước nhanh đến, chắn giữa Lâm Sênh và Nhiễm Thanh Trang.
“Đủ rồi, tôi không đến để xem các người diễn phim thần tượng. Cậu Nhiễm, mong cậu chú ý nghề nghiệp của mình, cũng chú ý nghề nghiệp của tôi.” Anh ta nói với Nhiễm Thanh Trang xong thì lại quay đầu cảnh cáo Lâm Sênh, chữ nào cũng gằn rất nặng: “Phần còn lại của ngày hôm nay, đừng để cho tôi nghe thấy cậu nói chữ nào nữa. Mặt mũi của bố mẹ cậu cũng chỉ có hạn, đừng ép tôi trở mặt với cậu.”
Lâm Sênh ngẩng đầu đối mắt cùng với anh ta trong giây lát rồi tự yên lặng vịn tường đứng dậy. Sau đó, cậu ta thật sự không phát ra tiếng động gì nữa.
Lâm Sênh và bọn Đào Niệm cùng nhau đợi ở ngoài phòng bệnh, Phó Từ thì cùng chúng tôi vào phòng.
“Lần này đến là vì còn có một vài bằng chứng cần cậu xác nhận.” Anh ta ngồi lên sô pha, mở cặp công văn, lấy văn kiện ra.
Nhiễm Thanh Trang bảo anh ta đợi một chút rồi đỡ tôi vào trong phòng.
“Anh ở ngay bên ngoài, có gì cứ gọi anh.” Chỉnh chăn giúp tôi xong, Nhiễm Thanh Trang xoay người định đi.
Tôi nhận thấy tâm trạng không mấy vui vẻ của anh qua lời nói, bèn lặng lẽ kéo ngón tay anh nhéo nhéo, nói: “Đánh hay lắm.”
Dường như anh hơi cười nhẹ, đưa tay xoa đầu tôi thật mạnh rồi đi ra ngoài.