Chẳng lẽ là sát thủ do Âu Khả Lam cử tới?
Khi tôi còn đang kinh ngạc và hoài nghi thì Nhiễm Thanh Trang đã bất ngờ hành động. Anh vọt dậy từ trên giường như một con mãnh hổ, bắt lấy tay của bóng đen rồi nhào cả người lên người đối phương.
Hai người lăn lộn đánh nhau trong bóng tối, tôi vừa mò mẫm bò sang đầu giường bên kia vừa lớn tiếng kêu: “Mau tới…”
Tôi vừa mới kêu hai chữ, từ ngoài cửa đã có một nhóm người xông vào. Đèn trong phòng được bật lên sáng rõ, ập vào mắt làm tôi không khỏi híp lại.
Đào Niệm cầm súng hùng hổ tiến vào. Khi cậu ta nhìn thấy được người đã bị Nhiễm Thanh Trang khống chế, khóa tay ở trên đất thì biểu cảm trên mặt cậu ta chỉ còn có thể dùng cụm từ “vô cùng đau đớn” để hình dung.
“Vệ Đại Cát, thật sự là cậu.” Cậu ta bức bối bước tới bước lui, thật lòng nghĩ mãi mà không hiểu ra, chỉ đành cả giận nói: “Dm cậu còn xứng với bộ đồng phục ở trên người cậu không?”
Vệ Đại Cát bị Nhiễm Thanh Trang dùng đầu gối đè lên lưng, nằm sấp trên mặt đất. Lúc này, hắn ta phải cố gắng ngóc đầu lên thì mới có thể nhìn thấy Đào Niệm.
“Đội trưởng Đào, tôi không còn cách nào, xin lỗi, xin lỗi…” Vệ Đại Cát nước mắt giàn giụa: “Ban đầu tôi chỉ muốn chơi cho vui, không ngờ càng cược càng lớn, cuối cùng nợ một số tiền lớn… Họ nắm được điểm yếu của tôi nên bắt tôi phải làm việc cho họ, nếu không thì sẽ tố giác tôi. Tôi không muốn làm cảnh sát đen, nhưng đã không quay đầu lại được nữa… Chỉ có thể càng lún càng sâu…” Hắn ta vừa nói vừa đập đầu thật mạnh xuống mặt đất, chưa được một lúc đã đập đến mức chảy máu.
Hiển nhiên không còn nghi ngờ gì nữa, gián điệp mật báo tin tức cho Kim Thần Tự cho đến nay chính là hắn ta, mà bắt đầu của tất cả lại là vì đánh bạc.
Sai một li đi một dặm, có nhiều chuyện nếu không thể khống chế nổi dụ hoặc ngay từ ban đầu thì thứ chờ bạn phía sau chỉ có thể là vực sâu vạn trượng.
Vệ Đại Cát cúi thấp đầu, bị còng tay đưa ra khỏi phòng bệnh. Nhiễm Thanh Trang nhặt một khẩu súng ngắn giảm thanh bị rơi xuống đất lên đưa cho nhân viên đang lục soát chứng cứ ở bên cạnh.
Tôi quấn lấy chăn, lòng còn sợ hãi tiến đến sát bên cạnh anh: “Anh biết hắn ta có vấn đề từ trước rồi sao?” Nếu không thì sao lại nói nước hoa quả hắn ta đưa không sạch sẽ?
Nhiễm Thanh Trang nghiêng đầu nhìn tôi, nói: “Cũng chỉ sớm hơn em một chút thôi.”
Vừa biết có khả năng có gián điệp làm lộ bí mật, Giang Long Tuấn liền lập tức sai Nghiêm Sương bí mật điều tra chuyện này. Sau khi kiểm tra danh sách tất cả những người đáng nghi và xác định mục tiêu đại khái xong, vì không có chứng cứ trực tiếp nên Nghiêm Sương đành phải thiết kế để gián điệp tự nhảy ra.
Cô cố ý che giấu tin tức Kim Thần Tự đã bị bắt với bên ngoài rồi dùng tài khoản Dark web của Kim Thần Tự ra lệnh cho gián điệp, giục đối phương mau ra tay giết Nhiễm Thanh Trang.
Vệ Đại Cát tưởng là Kim Thần Tự ra lệnh cho hắn ta thật, sợ nếu không tuân theo lệnh thì sẽ chọc giận đối phương rồi bị trả thù nên đành vội vàng lập ra một kế hoạch giết người chồng chất lỗ hổng.
Nhưng hắn ta không hề biết rằng súng của hắn ta đã bị đổi thành đạn giấy từ trước, đồ ăn qua tay hắn ta cũng không có ai động vào.
“Cho nên đêm nay tất cả mọi người đều đang ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ hắn ta ngu ngốc đâm vào?”
“Có thể nói là như vậy.” Nhiễm Thanh Trang ôm tôi, đưa tôi lên giường ngủ.
Tôi ngáp một cái, thấy anh không định lên giường bèn hỏi anh tính đi đâu.
Nhiễm Thanh Trang nói: “Anh đi tìm Đào Niệm nói mấy câu, cũng thông báo cho bên Nghiêm Sương một chút. Em ngủ trước đi, anh về ngay.”
Nói là lập tức nhưng có lẽ phải một hai tiếng sau anh mới về. Lúc anh nằm lên giường động tác rất nhẹ, nhưng tôi ngủ nông nên vẫn tỉnh lại. Anh ôm lấy tôi từ phía sau, vẫn dùng cách ôm thiếu cảm giác an toàn nọ, ngực dán vào lưng, nếu cẩn thận phân biệt thì thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Mũi tôi chợt ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt. Từ khi tôi vào ở nơi này đến nay, đây là lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi khói trên người anh, cũng không biết là bị ám vào khi anh nói chuyện với Đào Niệm về chuyện của Vệ Đại Cát hay là vì trò chơi gõ băng khi sớm.
Sáng sớm hôm sau, bác sĩ Giải đến kiểm tra phòng. Có thể là do nghe nói tối hôm qua có bạo động nhỏ nên cô còn hỏi tôi có bị sợ hãi hay không.
“Không có.” Tôi liếc mắt mắt nhìn Nhiễm Thanh Trang ở bên cạnh, nói: “Tôi rất an toàn.”
Bác sĩ Giải lại hỏi tôi đã nghĩ thế nào về vấn đề phẫu thuật rồi. Câu hỏi này gần như ngày nào cô cũng hỏi, trước kia tôi luôn lắc đầu, thế nhưng lần này tôi lại cười biểu thị hi vọng cô có thể mau chóng sắp xếp phẫu thuật.
“Cậu quyết định sẽ phẫu thuật rồi à?” Cô hơi kinh hỉ.
Nhiễm Thanh Trang vốn đang đứng dựa vào tường, nghe vậy thì không khỏi đứng thẳng dậy, mặt lộ vẻ kinh dị nhìn tôi.
“Tôi nghĩ rồi, vẫn không buông bỏ được cuộc sống này.” Tôi nói.
Bác sĩ Giải cười ha ha, nói: “Cuộc sống tốt đẹp như vậy, không buông bỏ được cũng là chuyện bình thường.”
Nếu tôi đã muốn phẫu thuật thì cần phải có người túc trực ở bên, đúng lúc mấy ngày nay em gái cũng đã thi xong, tôi bèn gọi điện thoại cho mẹ tôi. Sợ làm bà sợ nên tôi chỉ nói cần phẫu thuật, bảo bà đến Sùng Hải một chuyến.
“Có nghiêm trọng không con? Bác sĩ nói như thế nào?”
“Không sao ạ, chỉ là tiểu phẫu thôi, chẳng phải em gái trước giờ đã muốn đến Sùng Hải thăm thú à? Mẹ dẫn em đi cùng đi, đến lúc đó con để Nam Huyền đi đón hai người.”
Không ai hiểu con bằng mẹ, có thể là nghe ra từ trong giọng nói của tôi sự giả vờ yên bình nên bà cứ hỏi nhiều lần: “Không có chuyện gì thật chứ? Con đừng gạt mẹ.”
Tôi cũng chỉ đành hứa hẹn nhiều lần: “Thật sự không sao ạ.”
“Vậy thì tốt, mẹ lập tức mua vé máy bay sang chỗ con. Có ai chăm sóc con không?”
“Có.”
“Ai? Nam Huyền à?”
Nhiễm Thanh Trang đang ngồi bên bàn gọt táo, ánh nắng chiếu vào nửa thân trên đang nghiêng nghiêng của anh làm trung hòa khí chất lạnh lẽo cứng rắn của anh, khiến cho toàn thân anh hiện lên không ít vẻ ấm áp.
“Không phải, là…” Vốn định nói “bạn”, nhưng lời đã đến miệng rồi tôi lại đổi ý: “Một người rất quan trọng, mẹ đến rồi con giới thiệu cho mẹ.”
Mẹ tôi liền cười: “Thần thần bí bí, con có bạn gái rồi à?”
Nhiễm Thanh Trang đưa nửa quả táo đã gọt xong đến bên môi tôi. Tôi đưa tay nhận rồi cắn một miếng, rất giòn và ngọt.
“Mẹ tới rồi sẽ biết.” Miệng tôi đầy ắp, nói.
Cúp điện thoại, tôi gửi tin nhắn cho Nam Huyền, nói với cậu ấy chuyện mẹ và em gái tôi sẽ đến Sùng Hải vào ngày mai, hi vọng cậu ấy có thể chăm sóc họ giúp tôi.
Nam Huyền gọi điện thoại tới luôn, cậu ấy hỏi tôi đã nói chuyện bị bệnh rồi à.
“Chưa nói, tới rồi nói sau, tôi sắp phẫu thuật rồi.”
Nam Huyền sững sờ rồi vội hỏi tôi ở bệnh viện nào, bác sĩ có nói chắc chắn bao nhiêu phần trăm không, có phải làm kiểm tra pathological không*.
*gốc tiếng anh: pathological examination: phương pháp xác định bệnh ung thư bằng cách nghiên cứu mô được tách ra từ chỗ bị nghi ngờ ung thư.
Tôi giải thích cho cậu ấy từng vấn đề một, cùng lúc đó cũng ăn thêm nửa quả táo nữa do Nhiễm Thanh Trang đưa tới. Đến khi nói xong, trong tay tôi chỉ còn lại gần nửa miếng.
“Sao anh chỉ cho em ăn thế, anh cũng ăn đi, ngọt lắm.” Tôi đưa miếng táo nhỏ đó đến bên môi Nhiễm Thanh Trang. Anh liếc nhìn rồi há miệng cắn vào.
“Ngọt không?” Tôi hỏi.
Anh gật gật đầu: “Ngọt.”
“Ngọt nhỉ…”
Đang nói một nửa thì anh bỗng lại gần rồi hôn nhẹ lên môi tôi. Anh nhìn vào mắt tôi, thấy tôi không phản ứng thì lại cúi đầu hôn, lần này không chỉ là hôn nhẹ đơn giản nữa.
Dù từ khi nằm viện ngày nào chúng tôi cũng ăn ở cùng một chỗ nhưng cũng rất ít làm gì thân mật, đã lâu lắm rồi chưa từng hôn như thế này.
Chiếc lưỡi mạnh mẽ đảo trong khuôn miệng, hấp thu nước bọt đang không ngừng tiết ra. Răng cắn lên môi, thi thoảng không chế lực không tốt thì sẽ cắn rất đau.
Nhiễm Thanh Trang luôn kiềm chế, không để tôi phải chịu quá nhiều gánh nặng. Đến khi kết thúc nụ hôn này, tôi cũng chỉ cảm thấy hơi choáng váng, cũng không có cảm giác vô cùng thiếu dưỡng khí.
“Em cũng ngọt.” Anh dùng ngón cái xoa khóe môi tôi, nói giọng khàn khàn.
Máu trong thân thể tôi như tràn hết lên mặt trong nháy mắt, tôi dựa đầu lên vai anh, ngại đến mức không dám nhìn thẳng vào anh.
“Sao không nói thẳng với mẹ em rằng anh và em chỉ là bạn?” Anh vuốt lọn tóc gần cổ tôi, hỏi.
Tại sao ư… Thật ra cũng có thể xem như là một chút toan tính của tôi.
Tôi không muốn để cho Nhiễm Thanh Trang chỉ mãi mãi là một người “bạn” ở trước mặt người nhà của tôi.
Tôi hiểu bọn họ. Em gái đã thân thiết với tôi từ nhỏ, hẳn sẽ không quan tâm tôi thích nam hay nữ. Nhưng mẹ tôi thì khác, tư tưởng bà bảo thủ, ngay cả hành vi tình dục trước hôn nhân của thanh niên hiện nay bà cũng không chấp nhận được, nói chi là những chuyện như đồng tính luyến ái.
Nếu tôi không bị bệnh mà muốn ở với Nhiễm Thanh Trang thì chỗ mẹ tôi sẽ là một bài toán khó không có lời giải. Mà bây giờ tôi đã ngã bệnh, đề bài này đã có chỗ để đột phá*. Tôi cũng sắp chết đến nơi rồi, hẳn là bà sẽ không rảnh rỗi so đo chuyện Nhiễm Thanh Trang là nam hay nữ đâu.
*突破口: điểm yếu để vượt qua.
Chắc hẳn đây là cơ hội tốt nhất để come out.
“Bạn bè sẽ không hôn em giống như ban nãy.” Tôi nghiêng đầu, ánh mắt dời từ trên chiếc cằm có đường cong góc cạnh sang bờ môi đầy đặn gợi cảm của anh.
Tôi vẫn còn đang tựa đầu trên vai anh. Anh chỉ cần hơi nghiêng đầu sang, cúi xuống một chút là có thể hôn lên chóp mũi của tôi.
“Chiều em muốn chơi gì?” Anh không hôn chóp mũi, mà hôn lên trán tôi.
Tôi đảo qua từng cái hộp được đóng gói lòe loẹt chất đống ở trong góc phòng, nghĩ một lát rồi nói: “Chơi xếp gỗ đi, ai thua thì phải chống đẩy mười cái.”
Đối với trò chơi cần phải dùng tay một cách vững vàng và cẩn thận như rút gỗ, tôi cứ tưởng rằng mình nắm chắc phần thắng nhưng kết quả Nhiễm Thanh Trang còn vững hơn tôi, thắng tôi hết bàn này đến bàn khác.
Tôi chống đẩy liên tiếp mười mấy cái rồi thật sự không làm nổi nữa, bèn cò kè mặc cả với anh. Anh cũng suy tư một lát rồi bảo có thể dùng một nụ hôn dài mười giây để đổi mười cái chống đẩy. Tôi không thèm nghĩ ngợi mà đồng ý ngay, đến lúc ăn cơm chiều thì đã hôn đến sưng cả miệng.
Mẹ tôi mua vé máy bay sáng sớm, giữa trưa là đã đến nơi. Vì vậy, Nhiễm Thanh Trang dậy rất sớm, dọn dẹp và sắp xếp những trò chơi ở bên ngoài ngay ngắn lại.
Tới giữa trưa, Nam Huyền gửi tin nhắn đến, nói đã đón xong rồi. Cậu ấy sẽ úp mở với mẹ tôi ở trên xe trước để bà không cảm thấy quá đột ngột.
Sau một tiếng, cậu ấy lại gửi tin nhắn tới, nói đã bãi đỗ xe ở dưới tầng hầm, sắp lên lầu rồi.
“Sắp đến rồi.” Tôi cho Nhiễm Thanh Trang xem điện thoại đang hiện vị trí chi tiết của mẹ và em gái tôi.
Trên mặt Nhiễm Thanh Trang lộ ra vẻ hơi căng thẳng hiếm có. Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến trước quầy lấy ra từng cái ly đặt xuống, bắt đầu nấu nước.
Mẹ tôi xông vào ngay lúc cái ấm nước đang reo và tỏa hơi nước. Lúc đó, bàn tay đang cầm trà của Nhiễm thanh khẽ run, suýt nữa là làm rơi ly xuống đất.
Tôi đứng dậy đón bà: “Mẹ…”
“Quý Ninh, rốt cuộc con bị sao vậy?” Bà đỏ mắt nhào tới nắm lấy tay tôi, run giọng hỏi: “Rốt cuộc con bị bệnh gì? Nam Huyền không chịu nói cho mẹ biết, mẹ sốt ruột chết mất. Bệnh nghiêm trọng lắm à? Con đừng làm mẹ sợ.”
“Anh!” Em gái cũng xông vào: “Anh bị sao thế, không phải lúc trước vẫn ổn à? Sao đột nhiên lại bị bệnh nghiêm trọng như vậy?” Con bé nghẹn ngào nắm chặt cánh tay tôi.
Nam Huyền đi vào sau cùng, yên lặng đóng cửa lại.
Tôi kéo mẹ tôi và em gái, bảo họ ngồi xuống ghế sô pha: “Trước đó con sợ hai người lo lắng nên mới không nói…”
Nhiễm Thanh Trang bưng trà nóng mới pha đặt trước mặt mỗi người một ly. Hai người một già một trẻ, bốn mắt lo lắng nhìn tôi chằm chằm, cơ bản không còn dư sức để chú ý đến anh.
Tôi cân nhắc rồi tiếp tục nói: “Trong đầu của con có một khối u rất nguy hiểm, phải phẫu thuật nhưng vô cùng nguy hiểm. Có thể sẽ bị tàn tật, cũng có thể là… sẽ chết.”
Mẹ tôi mở to mắt sững sờ nhìn tôi, giống như tạm ngưng cả việc hít thở, sắc mặt bà trắng bệch như tờ giấy.
Sau một lát, tôi mới nhận ra không ổn, bà đang không thở thật.
“Mẹ?”
Tôi vội vàng tiến lên ngồi xuống bên cạnh bà, vừa vỗ lưng vừa vuốt ngực giúp bà hít thở. Nhiễm Thanh Trang lấy một quyển tạp chí không biết từ đâu ra, bắt đầu quạt cho mẹ tôi.
Tôi không dám kích thích bà nữa: “Mẹ đừng vội, không có chuyện gì đâu, có thể nhìn vào…”
Không khí đã quét qua dây thanh quản, mẹ tôi yếu ớt ngâm dài một tiếng rồi bắt đầu hít thở bình thường.
Bà há to miệng hô hấp, trong mắt dần dần ngập đầy nước mắt. Không chờ tôi nói gì thêm, bà dang tay ra ôm chặt lấy tôi, đau đớn gào khóc.
Đã sống đến năm hai mươi lăm tuổi nhưng đây mới chỉ là lần thứ hai bà khóc như vậy trước mặt tôi, lần trước đó là vào đêm mà bố tôi chết.