–
Điện thoại Phương Tư vẫn liên tục giữ nguyên trạng thái không có người bắt máy.
Quý Duyên Khanh tắt đi cuộc gọi thứ sáu, lúc này càng chắc chắn rằng quản lý Vương này có vấn đề.
Phương Tư là người cuồng công việc, chưa từng có chuyện không nghe điện thoại như hôm nay, hơn nữa tửu lượng của Phương Tư rất tốt, cho đến bây giờ cậu chưa từng thấy qua dáng vẻ say rượu của Phương Tư. Nhưng mà không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, dù bình thường Phương Tư dũng mãnh thế nào thì cô cũng chỉ là một cô gái.
Lúc tiến vào quán bar, âm nhạc ầm ĩ và không khí hỗn loạn làm cho chân mày Quý Duyên Khanh hơi hơi nhíu lại.
Quản lý Vương đứng ở nơi dễ thấy, vừa trông thấy Quý Duyên Khanh đến đây đã vẫy tay, “Cuối cùng cậu cũng đến, cô Phương ở bên trong cứ luôn bảo mình khó chịu quá, tôi thì lại không biết cô ấy sống ở đâu, làm phiền cậu như vầy thật sự là ngại…”
“Tôi vừa mới gọi điện thoại cho Phương Tư.” Lúc nói lời này Quý Duyên Khanh quan sát sắc mặt của Quản lý Vương, vẻ mặt đối phương vẫn như thương, lời gã nói vô cùng tự nhiên: “Chỗ này loạn như vậy, cô Phương say rồi nên không nghe máy là chuyện rất bình thường.”
Quý Duyên Khanh vẫn bình tĩnh hỏi, “Cô ấy đâu rồi?”
“Ở trong phòng riêng ấy, để tôi vào phụ dẫn hai người ra ngoài.” Quản lý Vương cười hai tiếng, “Không ngờ cô Phương trông thì mảnh mai mà uống rượu lại rất lợi hại, say rồi thì động tay đánh người, sức mạnh thật đấy.”
Quản lý Vương nhoẻn miệng cười nom vô cùng chân thành, lúc dẫn đường đi còn liên tục xin lỗi, cứ mải miết giải thích với Quý Duyên Khanh.
“Vốn là thấy hạng mục có vấn đề nên muốn tìm cô Phương bàn kỹ lại, không ngờ đến nói chuyện qua lại mà uống hơi nhiều, thật sự có lỗi, người không biết còn tưởng tôi gây rối cho cô Phương, đành phải mời cậu đến đây…”
Phương Tư đúng thật là người có thể liều mạng vì công việc, nhưng tuyệt đối sẽ không uống say trước mặt người lạ.
Trong lòng Quý Duyên Khanh không ngừng nảy sinh nghi ngờ, trước tiên cứ đi theo hướng của quản lý Vương coi sao đã.
Bên trong phòng riêng, vừa mở cửa ra đã thấy một cô gái nằm gục trên sô pha, ánh sáng khá mờ, nhưng quần áo, vóc dáng gầy gò và mái tóc ngắn giống y như Phương Tư, đặc biệt là còn có điện thoại Phương Tư đặt ở trên bàn, ốp lưng phim hoạt hình là Dương Bảo tặng, Quý Duyên Khanh nhớ rất rõ.
“Ôi! Mới vừa nãy còn quậy nói muốn uống tiếp, sao bây giờ lại ngủ ở đây, sẽ cảm lạnh mất.”
Quản lý Vương bước qua, Quý Duyên Khanh cũng đi qua theo cầm lấy cánh tay Phương Tư kêu lên: “Phương Tư ——” khi tầm mắt đảo đến móng tay dài có sơn màu của cô gái thì Quý Duyên Khanh biết mình bị lừa rồi, cậu lui ra sau một bước, còn chưa kịp mở miệng thì chợt sau ót đau nhói, cả người ngã về trước theo quán tính, tấm mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Gã đàn ông đứng ở phía sau im lặng không lên tiếng, cô gái vốn nằm trên sô pha cũng đứng lên, mặt mày trang điểm diêm dúa vốn chẳng phải Phương Tư, cô ả nhìn quản lý Vương một cái rồi rời khỏi phòng riêng.
“Mặc áo khoác rồi khiêng đi.” Quản lý Vương sai vệ sĩ ở phía sau.
Chẳng bao lâu, tại lối đi nhỏ tối mịt ở quán bar đông đúc có một người đàn ông cao lớn khiêng một thanh niên mặc áo hoodie đội mũ, thanh niên nhìn thì như là đã say khướt, hoàn toàn bị khiêng đi, cảnh tượng này ở quán bar là vô cùng bình thường, mọi người tiếp tục nhảy nhót uống rượu mà không ai phát hiện điều kỳ lạ gì.
Quản lý Vương đã đi trước từ lâu, gã ngồi trong một chiếc xe màu đen có rèm che không mấy nổi bật vô tư nói chuyện điện thoại.
“Cô Hạ yên tâm, tất cả không có vấn đề gì, cơ mà cậu Quý này dọn vào Tống Thị sẽ không có liên quan gì đến Tống Thị đó chứ, cô cũng biết công ty nhỏ chúng tôi chả là gì so với Tống Thị…”
Quản lý Vương làm ở giới giải trí mười mấy năm, mắt nhìn người không thể nào sai được, dáng dấp người này trông cũng khá ra gì, gã sợ mình chuốc lấy họa vì Hạ Bang Viện thì không tốt lắm, nhưng mà lúc trước gã đã điều tra bối cảnh của Quý Duyên Khanh, đúng thật như Hạ Bang Viện nói, không có quan hệ gì ở trong nước cả.
Đầu dây điện thoại khác, Hạ Bang Viện cong môi cười cười, nói hết sức tự tin: “Anh ta và chồng chưa cưới của tôi chỉ là bạn đại học, hơn nữa Tống Thị đã có tôi rồi, anh còn sợ cái gì? Cứ yên tâm đi, trước tiên chúc anh Vương trải qua một buổi tối mỹ mãn nhé.”
Quản lý Vương nghe xong thì an tâm hơn rất nhiều, gã cười ha hả không thôi:, “Ha ha, lần này nhờ cô rồi.”
“Đôi bên cùng có lợi mà thôi.” Hạ Bang Viện cúp điện thoại, trên mặt giữ nguyên nụ cười thắng cuộc, cô ta từng nói đời này Tống Dương chỉ có thể cưới cô, mặc dù không phải hôn nhân thật sự nhưng cô ta sẽ là bà Tống duy nhất.
Một người vì thăng chức trong công việc mà bán đứng mình, cùng trùng với người năm năm trước vì tiền bán mà đứng tình yêu.
Quý Duyên Khanh vẫn mãi là như thế, cho đến bây giờ chưa từng thay đổi.
Soạn tin nhắn xong, Hạ Bang Viện nhấn gửi đi, chỉ cần nghĩ đến Tống Dương nhìn thấy Quý Duyên Khanh cao ngạo băng thanh ngọc khiết trong đáy lòng hắn nằm dưới thân người khác, cô không tin Tống Dương còn có thể tiếp tục dao động lựa chọn tha thứ.
Hạ Bang Viện tính toán tốt mọi thứ, nhưng không ngờ rằng quản lý Vương trong một thoáng do dự lại dâng người kia đến tay một công tử bột mà gã muốn lấy lòng.
Trong vòng luẩn quẩn ở Bắc Kinh này người chơi bời có danh tiếng được săn đón không nhiều lắm, trước kia Tống Dương cũng là một người trong đó, sau này ở bên Quý Duyên Khanh thì mới dần dần dứt ra khỏi vòng, thành thanh niên tốt, sau lại bị kí.ch thích thành tổng tài bá đạo không rảnh để vui chơi nữa.
Một người khác được săn đón chính là cậu ấm nhà họ Trương.
Lúc trước hai người là kẻ thù một mất một còn, thân thế không phân cao thấp đều thích chơi bời, chẳng qua Tống Dương không ưa nổi đời sống cá nhân hỗn loạn của họ Trương, hắn ta chơi cả nam lẫn nữ quá điên cuồng, nghe nói còn chơi thuốc, họ Trương lại không ưa nhìn Tống Dương chơi toàn là mấy thứ chán ngắt, du lịch leo núi đua xe thì có cái gì mà chơi?!
Sau này Tống Dương kiêu ngạo vì quản lý gia nghiệp mà trở thành tấm gương được giới trưởng bối thượng lưu Bắc Kinh luôn miệng khen ngợi, cậu ấm họ Trương này thì vẫn là một vị nhị thế tổ chơi bời lêu lỏng, thế nên oán hận chất chứa đối với Tống Dương cũng xem như khá sâu.
Đêm nay đúng lúc Triệu Hiểu Hiểu mời Tống Dương ăn cơm.
“… Chính Quý Duyên Khanh đã nói như vậy, năm năm trước cậu ấy cũng không lớn, cậu ngẫm lại xem mẹ cậu là một người lợi hại như thế, sau lưng cậu có người gia tộc chống, còn cậu ấy có cái gì đâu ——” Triệu Hiểu Hiểu nhìn mặt bạn thuở nhỏ lạnh lùng nghiêm nghị thì không vui, “Cậu lừa người khác còn được, cậu có thể lừa được tôi chắc?! Cậu vẫn chưa dứt nổi người ta kìa, rõ ràng còn yêu mà cứ dày vò nhau làm gì?”
Tống Dương nhìn Triệu Hiểu Hiểu, “Không phải chuyện của năm năm trước.”
Triệu Hiểu Hiểu không hiểu lắm, trong mắt anh thì chỉ có mỗi chuyện của năm năm trước, nhưng anh nhìn thấy mặt của bạn thuở nhỏ như vậy bèn suy nghĩ lại thì lập tức hiểu ra vấn đề: “Vụ của Dương Bảo ấy hả?”
“Cứ cho là vậy đi, chỉ cần tôi nghĩ đến Dương Bảo là do Quý Duyên Khanh và người phụ nữ khác sinh trong lúc tôi gặp tai nạn xe cộ thì tôi không bỏ qua được.” Tống Dương châm một điếu thuốc, rít hai ngụm, tâm phiền ý loạn lập tức bị bóp nghẹt, “Cũng không hoàn toàn vì chuyện này, năm năm trước Quý Duyên Khanh có thể hy sinh tôi vì một đống nguyên nhân ngoài luồng khác, lỡ như năm năm sau nếu chúng tôi hòa thuận rồi lại xảy ra vấn đề thì sao bây giờ?”
Giọng điệu của Tống Dương thoáng lạnh lẽo, “Cậu không cần phải xen vào, trong lòng tôi tự hiểu rõ.”
“Cậu hiểu rõ cái quần ấy, đừng để đến lúc người ta không còn yêu cậu nữa rồi lại chạy mất.” Triệu Hiểu Hiểu vừa dứt lời thì lập tức nhìn thấy khuôn mặt nặng nề đến mức có thể nặn ra nước của bạn thuở nhỏ, trong mắt đều là ngọn lửa điên cuồng và cố chấp nhìn chằm chằm vào anh, “Em ấy sẽ không thể rời khỏi tôi lần nào nữa.”
Triệu Hiểu Hiểu chưa từng thấy qua ánh mắt bệnh ho.ạn như vậy của bạn thuở nhỏ, cho dù là chú Tống không có thời gian lúc Tống Dương học năm ba trung học cũng chưa từng như vậy, anh cảm thấy có hơi sợ hãi, nhất thời bị dọa đến im bặt, còn chưa kịp mở miệng nói thêm thì điện thoại Tống Dương vang lên.
“Đi vào quán bar không thấy ra? Quán nào?” Tống Dương cau mày ngắt điện thoại rồi nhìn về phía Triệu Hiểu Hiểu, “Tôi đi trước đây.”
“Làm sao vậy?”
“Quý Duyên Khanh đi vào quán bar vẫn chưa ra ngoài.”
Tống Dương ném những lời này xong thì nhanh chóng. rời đi, Triệu Hiểu Hiểu đi theo sau mới phản ứng lại, sau đó không kìm được mà nhìn chằm chằm bóng lưng bạn thuở nhỏ thấp giọng mắng đồ bi.ến thái, con mẹ nó còn tìm người theo dõi Quý Duyên Khanh cơ đấy, nhưng đồng thời lại cảm thấy đau lòng, năm năm trước Quý Duyên Khanh bỏ đi trước đối với Tống Dương là đả kích thật sự lớn, đờ mờ nghẹn đến mức ra thành biế.n thái luôn rồi.
Hai người này nếu không hòa thuận thì bạn thuở nhỏ sớm muộn cũng tiêu tùng.
Dọc đường Triệu Hiểu Hiểu chạy chậm đuổi theo, anh không còn cách nào khácc, Tống Dương rất cao, lúc anh tự ngẩng đầu lên còn nghĩ mình đã cao hơn hồi đại học rồi, thế mà tên này con mẹ nó cũng đều ăn chung uống chung với mình mà lớn lên, anh còn tốn công sức lừa ăn lừa uống của Tống Dương từ bé đến lớn, nhưng mà lại không cao quá 1 mét 8…
“Cậu đừng vội, Quý Duyên Khanh là người trưởng thành còn có thể lạc mất à, tôi đi với cậu, cũng lâu rồi chưa uống rượu…”
“Ấy, anh Tống à.”
Một người vội vã chạy tời từ phía sau đại sảnh, Triệu Hiểu Hiểu quay đầu nhìn, là một cậu trai trẻ tuổi, không quen biết.
Bước chân Tống Dương chưa từng dừng mà nhanh chóng đi về phía xe, cậu trai trẻ kia chạy nhanh hai bước, trên mặt có phần do dự, nhưng nghe thấy âm thanh khởi động của ô tô thì vẫn hấp tấp nói: “Anh Tống, anh tìm Quý Duyên Khanh phải không?”
Tay cầm lái của Tống Dương thoáng khựng lại, hai mắt như chim ưng bắn về phía thanh niên trẻ ngoài cửa xe.
Thanh niên trẻ bị dọa đến nuốt nước miếng một cái, hồi hộp đến mức môi run rẩy, Tống Dương lạnh lùng quát: “Nói.”
“Tôi, tôi, người kia đang ở chỗ Trương Triết ——”
Tống Dương vừa nghe đến tên Trương Triết là tức khắc sắc mặt sa sầm thấy rõ, “Lên xe.”
Triệu Hiểu Hiểu nghe đến tên Trương Triết, lại nhìn dáng vẻ của cậu trai kia thì biết xảy ra chuyện lớn, anh nhanh tay nhét cậu trai nọ vào xe, giây tiếp theo xe lập tức lao ra ngoài như đạn pháo.
“Địa chỉ.”
Thanh âm Tống Dương giống như đến từ địa ngục, cậu trai trẻ không nói hai lời đã nhanh chóng báo tên khách sạn.
Triệu Hiểu Hiểu lúc này mới hỏi: “Sao lại thế này? Quý Duyên Khanh tại sao lại ở trong tay Trương Triết, Trương Triết đâu?”
“Năm phút trước khi đi khách sạn, tôi ở lại trả đơn thanh toán.” Cậu trai trẻ có hơi căng thẳng khiến giọng trở nên nghẹn ngào, “Anh Tống, tôi không có cố ý, ba tôi bảo tôi phải nịnh bợ Trương Triết, hôm nay là lần đầu tiên tôi tham gia bữa tiệc loại này, vừa rồi Trương Triết cho chúng tôi xem ảnh chụp, mời chúng tôi tham gia tiệc tối, tôi nghe đám người kia nói trong ảnh chụp là Quý Duyên Khanh, là người hồi đại học mà anh Tống…”
Cậu trai trẻ lần đầu tiên tham gia loại tiệc này, bị lời miêu tả của đám người Trương Triết làm sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hơn nữa đối phương còn là tình đầu của Tống Dương, còn nghe đám người kia nói Tống Dương vì thanh niên này mà náo loạn với người trong nhà, thế nên cậu ta càng không dám đi, hai phe này cậu ta đều không thể trêu vào, cuối cùng cố ý tìm cớ ở lại tính tiền, lúc đi ra thì nhìn thấy Tống Dương đang vội vã, cậu ta so sánh với Trương Triết là nhị thế tổ không có quyền lực thì thấy ôm đùi Tống Dương tất nhiên đáng giá hơn, vậy nên cậu ta lén đi theo nhưng còn do dự, sau đó chợt nghe Tống Dương nói ba chữ Quý Duyên Khanh.
Cậu ta biết mình đành phải liều một phen.
Ngộ nhỡ nếu đêm nay xảy ra chuyện, tuy cậu ta không tham gia nhưng khó đảm bảo Tống Dương sẽ không báo thù cả lũ, điểm mấu chốt là tâm lý cậu trai trẻ này còn chưa hư thối, tuy rằng mê chơi đùa nhưng không phải đến mức độ như Trương Triết.
“Má nó!”
Triệu Hiểu Hiểu thốt ra âm thanh th.ô tục, nghe đến party của Trương Triết là hai người trong xe đều biết chuyện gì sẽ xảy ra, là một đám người bu nhau chơi tập thể.
Tống Dương đương nhiên cũng đã nghĩ đến rồi, hắn tựa như ác quỷ bước ra từ địa ngục, sắc mặt cực kì khó coi, thậm chí còn vượt mấy cái đèn đỏ liên tiếp giống như không muốn sống nữa, xe vừa tới khách sạn, Triệu Hiểu Hiểu còn chưa hồi hồn lại thì Tống Dương đã không thấy đâu, anh bèn tức tốc kéo theo cậu trai trẻ chạy ra theo.
Cậu trai trẻ hốt hoảng van xin: “Tôi, tôi sợ Trương Triết trả thù.”
“Có Tống Dương thì sợ cái cứt gì!” Triệu Hiểu Hiểu rất có khí thế, anh túm người tiến vào đại sảnh thì thấy Tống Dương chạy về phía cầu thang, ngay sau đó vội vàng hỏi quầy lễ tân, “Vị vừa rồi lên tầng mấy?”
Lễ tân còn kinh hồn chưa tỉnh, vừa rồi người đàn ông kia giống như muốn giết người vậy, giờ chỉ biết lắp bắp nói: “Mười, mười tám.”
“Có người lên đó chưa? Mấy người?”
“Sáu, vừa mới vào thang máy kia.”
Vẻ mặt lễ tân sắp muốn khóc tới nơi, Triệu Hiểu Hiểu trấn an nói: “Đừng sợ, cũng đừng báo cảnh sát, xảy ra chuyện thì cứ tính cho chúng tôi.”
– Hết chương 19 –