Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ? - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?


Chương 23


Edit: Hà Quân | Beta: Thuỵ

Lúc Quý Duyên Khanh trở lại văn phòng thì sắc mặt đã trắng bệch, Phương Tư nhìn ra được có gì đó không ổn bèn quan tâm hỏi han: “Sếp à, sắc mặt cậu không tốt cho lắm, có muốn về nhà nghỉ ngơi không?”

Lời vừa rồi của Tống Dương vẫn còn đang lặp lại trong đầu, đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng kia.

Phương Tư thấy dáng vẻ ông chủ như lạc mất hồn phách đến nơi, cứ như sẽ té xỉu bất cứ lúc nào bèn lặp lại lời quan tâm thêm hai lần nữa, lúc này ông chủ mới hồi hồn lại, nhưng hai mắt đang nhìn cô vẫn không có tinh thần.

“Vậy tôi đi về trước nhé.”

“Sếp, hay để tôi đưa cậu về.” Phương Tư thật sự rất lo lắng.

Quý Duyên Khanh định rời đi thì trước mắt chợt tối sầm, Phương Tư nhanh chóng đỡ lấy cậu, Quý Duyên Khanh thấp giọng nói cảm ơn, Phương Tư thấy thế thì không dám buông tay ra: “Tôi đưa cậu về cho chắc vậy.” Cho đến bây giờ cô chưa từng thấy qua dáng vẻ này của sếp mình.

Đi thẳng ra khỏi công ty, Quý Duyên Khanh lên xe rồi nói với Phương Tư: “Không cần đâu, tôi tự về cũng được.”

Phương Tư còn muốn nói gì đó thì Quý Duyên Khanh đã kêu tài xế chạy đi.

Xe taxi mở điều hòa, cửa sổ vẫn đóng chặt, chỉ là không khí bên trong không lưu thông nên không trong lành cho lắm, Quý Duyên Khanh tựa vào lưng sau ghế có hơi buồn nôn, trên mặt càng lúc càng tái nhợt.

“Đừng mở cửa sổ nha! Trong xe đang bật máy lạnh…” Tài xế taxi nhìn thấy vẻ mặt không còn tí máu nào của Quý Duyên Khanh ở đằng sau đành nuốt lời đang nói lại, “Say xe à? Không sao không sao!”

Quý Duyên Khanh chịu đựng cả một đường, vừa đến nơi thì bụng đã trào lên, cậu tức tốc lao xuống xe nôn khan không ngừng, chỉ là cậu chưa ăn sáng nên nôn ra toàn là nước chua.

“Anh bạn, tiền của anh này.” Tài xế taxi muốn thối lại tiền lẻ cho Quý Duyên Khanh nhưng Quý Duyên Khanh không nói nổi nên lời nên phất tay ý bảo không cần.

Hoa Đình đi mua đồ về thì trông thấy ba của Dương Bảo.

“Cậu Quý à, cậu không sao đó chứ?” Hoa Đình lục trong túi đồ đang cầm lấy ra một chai nước mới mua rồi đưa sang: “Cậu súc miệng đi.”

Quý Duyên Khanh vừa thấy là Hoa Đình thì nhận nước rồi nói: “Cảm ơn.”

“Ơn với nghĩa gì, cậu đang về đúng không? Thế đi chung nhé!” Hoa Đình cười cười rồi lại lấy một thanh chocolate từ trong túi ra: “Cậu ăn cái này không? Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, có phải chưa ăn sáng nên bị tụt đường huyết không?”

Quý Duyên Khanh cảm thấy trong miệng đắng nghét không có mùi vị gì bèn lắc đầu từ chối ý tốt của Hoa Đình.

“Miệng không có vị gì ư? Vậy ăn cái này đi!” Hoa Đình lại lấy ra một bịch ô mai, “Mua cho Hoa Hoa, ăn khai vị khi không thích ăn cơm, nhưng mà dạo này nó chơi chung với Dương Bảo nhà cậu nên cũng chịu ăn hơn trước kia lắm á…”

Hoa Đình vừa đi vừa nói, cả quãng đường đều cười nói vui vẻ, hơn nữa quan tâm người khác cũng vừa đúng mực, không quá nhiệt tình làm người ta ngại ngùng.

“Cảm ơn cậu.” Quý Duyên Khanh mở miệng túi ra rồi nhét một cục vào miệng, không quá ngọt, vị hơi chua áp chế vị đắng trong miệng làm cậu cũng không muốn nôn nữa.

Hoa Đình thấy có tác dụng bèn đưa hết cả túi cho Quý Duyên Khanh, song Quý Duyên Khanh không nhận.

“Cậu Quý à, cậu đừng cậu nệ thế chứ, Hoa Hoa nhà tôi còn ăn kẹo của Dương Bảo nhà cậu kìa, cái này lại chẳng có gì quý giá, lần sau cậu mua cho Hoa Hoa nhà tôi là được rồi chứ gì.”

Hai người đi đến dưới lầu, Hoa Đình vẫy tay nói tạm biệt với Quý Duyên Khanh. Quý Duyên Khanh ôm một túi quả ô mai, sau khi tiến vào thang máy thì lại nhét một viên vào miệng, lúc trở lại phòng bước chân Quý Duyên Khanh thoáng dừng lại rồi mới từ từ đi về phía phòng cho khách.

Trên giường phòng khách vẫn còn nguyên dạng lúc sáng, Quý Duyên Khanh cởi áo khoác ra rồi nằm phịch xuống, trong chăn dường như vẫn còn vương mùi hương của Tống Dương.

Khóe mắt cậu chầm chậm ngấn lệ.

Quý Duyên Khanh chợt cảm thấy giờ đây mình đa cảm quá mức, nhưng cậu không khống chế được.

Trước hôm nay, dù cậu biết rõ Tống Dương đã đính hôn mà còn không muốn đi, đó là do cậu không muốn tự dối lòng mình giống năm năm trước, nhưng cậu lại không làm ra được loại chuyện phá hư quan hệ của Tống Dương và Hạ Bang Viện, thế nên đành phải mặt dày mày dạn tự nhủ lòng hết lần này đến lần khác, cậu thầm nghĩ chỉ cần nhìn thấy Tống Dương kết hôn, đến khi thật sự hết hy vọng thì cậu sẽ lập tức dẫn Dương Bảo quay về Mĩ ngay.

Nhưng hôm nay khi biết Tống Dương và Hạ Bang Viện không có quan hệ gì, giây phút ấy cậu vô cùng mừng rỡ, muốn tha thiết nói với Tống Dương rằng cậu vẫn còn yêu hắn. Nhưng khi đối mặt với sự lạnh nhạt và lời lẽ khắc nghiệt của Tống Dương, Quý Duyên Khanh mới phát hiện hoá ra thời gian xa cách năm năm của bọn họ nào chỉ dựa vào một câu nói là có thể quay lại được.

Tống Dương đang cố ý dằn vặt cậu.

Quý Duyên Khanh biết.

Nghĩ tới lui một hồi bất tri bất giác cậu lại ngủ mất, trong lúc mơ màng cậu cảm thấy sau lưng ấm áp, thân thể Quý Duyên Khanh từ từ thả lỏng, mi mắt nhíu chặt dần giãn ra.

***

“Em ấy đâu rồi?”

Trợ lý Hứa ngơ ra, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, “Kể từ khi cậu Quý ra khỏi phòng anh thì tôi đã thấy sắc mặt cậu ấy hơi có vấn đề rồi, nghe trợ lý của cậu ấy nói đã đi về nhà, nhưng mà cổ lo cậu Quý ngất xỉu trên xe…”

Mặt Tống Dương vô cùng lạnh lùng, còn chen lời vào đầy ý châm chọc: “Em ấy còn chẳng có tim, sao mà bị tổn thương được chứ.” Nói rồi hắn đưa văn kiện cho trợ lý Hứa, “Tất cả công việc hôm nay lùi lại, nói với Chu Hoa Vũ là không cần nương tay với Hoa Nghệ, mau chóng xử lý cho xong.”

Vẻ mặt trợ lý Hứa như muốn khóc tới nơi: “Giám đốc, hội nghị sắp diễn ra rồi…” Thế rồi y bị ánh mắt lạnh lẽo của giám đốc đe dọa đến nỗi chỉ còn biết liên tục gật đầu, sau đó biến lật mặt thành khí thế tinh anh bày tỏ mọi chuyện không thành vấn đề, “Tôi đã rõ, giám đốc yên tâm.”

Tống Dương mặc áo khoác vào, sau đó vừa cầm lấy chìa khóa xe vừa gọi điện thoại, trợ lý Hứa đi theo phía sau loáng thoáng nghe thấy giám đốc hỏi cậu Triệu xem tiệm cháo ở đâu, y biết cậu Triệu là bạn thân duy nhất của giám đốc, hóa ra là đi gặp mặt bạn bè, nhưng tiệm cháo là sao ấy nhỉ?

Triệu Hiểu Hiểu mặc áo phông rộng thùng thình, đeo cặp mắt kính to tròn, mái đầu lộn xộn như ổ gà, thấy xe của Tống Dương tới thì đưa hai hộp giữ ấm qua.

“Màu xanh là cháo, màu đỏ là canh giúp việc nhà tôi nấu.” Tối hôm qua Triệu Hiểu Hiểu trực ban cả đêm, mẹ anh thấy xót con nên dặn dì giúp việc trong nhà đến nấu canh, lúc vừa nhận được điện thoại xong của Tống Dương anh còn đang ngờ vực, Tống Dương không có thịt không chịu ăn thì húp cháo gì chứ!

Tống Dương nói cảm ơn xong định đi thì Triệu Hiểu Hiểu vừa ôm hai hộp giữ ấm đã phát giác ra vấn đề.

“Đây là cậu cho Quý Duyên Khanh à?”

Tống Dương không trả lời thì Triệu Hiểu Hiểu đã biết mình đoán trúng rồi. Anh có phần khó chịu: “Cậu có tật xấu khó nói gì đúng không hả? Thích thì theo đuổi lại đi, tôi thấy cái dáng hiện tại của Quý Duyên Khanh có thể chịu được tính khí kì quái của cậu thì vẫn còn tình cảm với cậu đó, sống vui vẻ bên nhau không chịu, cứ phải dằn vặt qua lại, mấy người đang diễn gì thế?”

“Năm năm trước tôi theo đuổi đủ nhiều không?”

“Năm năm trước cậu vì người ta mà ngay cả mạng còn không cần –“

“Cho nên em ấy đi mất rồi.”

Triệu Hiểu Hiểu có hơi hiểu được ý cậu bạn thân của mình, năm năm trước yêu đến như vậy, kết quả Quý Duyên Khanh vẫn nói từ bỏ là từ bỏ, nên bây giờ cứ dứt khoát mạnh bạo — “Cậu đừng có làm quá mức, Quý Duyên Khanh là người không ăn cứng, cẩn thận nắm chặt quá lại chạy mất đấy.”

Tống Dương ngồi trong xe sầm mặt nhìn Triệu Hiểu Hiểu, “Yên tâm, tôi có chừng mực.”

Nếu còn dám chạy thì hắn sẽ đánh gãy chân Quý Duyên Khanh rồi nuôi Quý Duyên Khanh cả đời.

1

Triệu Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào chiếc xe dần chạy khuất, dù là giữa hè mà cũng rùng mình, ánh mắt cuối cùng kia của thằng bạn nối khố đáng sợ đến mức khiến anh khiếp hoảng.

Tống Dương đem theo hai hộp giữ ấm vào nhà tiến đến phòng ngủ, hắn nhìn thấy Quý Duyên Khanh ngủ ở phòng ngủ phụ mà chân mày nhíu chặt lại, song động tác đặt hộp giữ ấm lại cực kỳ nhẹ nhàng.

Sắc mặt Quý Duyên Khanh trên giường thật sự rất tệ.

“Cứ sống yên bình ở bên cạnh anh không tốt sao?” Tống Dương miêu tả mi mày nhíu chặt của Quý Duyên Khanh, kế đó nằm xuống ôm người từ phía sau, người trong ngực cọ cọ vài cái rồi thay đổi tư thế ngủ càng sâu hơn.

Nhưng cánh tay Tống Dương đang ôm Quý Duyên Khanh lại cứng đờ, qua một lúc lâu, tay ôm Quý Duyên Khanh lại nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu như đang dỗ trẻ con.

Lần này Quý Duyên Khanh ngủ rất thoái mái, vừa mới tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi —

“Ai đó?”

Quý Duyên Khanh cảnh giác hỏi, sau đó chợt thấy Tống Dương mặc áo sơ mi đứng ở cửa phòng cậu.

“Dậy đi, tôi nấu cháo rồi.”

Quý Duyên Khanh sững sờ, cậu sờ mặt mình, rất chân thật, không phải ngủ mơ, sau đó ngơ ngác bước xuống giường, rửa mặt nước lạnh xong rồi cũng tỉnh táo lên nhiều. Tống Dương đang hâm canh trong bếp, hắn mặc bộ tây trang mà cậu đã trông thấy lúc sáng, chỉ là cởi áo khoác và cà vạt xuống, mấy cúc áo đầu cũng mở ra để lộ áo ba lỗ trắng và cơ ngực rắn chắc bên trong.

Tống Dương nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn Quý Duyên Khanh, trên mặt không có cảm xúc gì, “Đi ra ngoài bàn ăn chờ tôi.”

“Em có thể giúp.”

Tống Dương thấy mặt Quý Duyên Khanh vẫn còn tái thì bực mình nói: “Ra ngoài chờ tôi đi.”

Cháo rau xanh và canh gà, cháo ăn cùng món ăn kèm, món ăn kèm là dưa chuột muối chua chua giòn giòn.

Tống Dương gắp một đũa cho Quý Duyên Khanh, “Ăn nhiều chút, hồi em ở Mỹ không ăn cơm à?”

Sự quan tâm dịu dàng như thế cứ như đang quay về quá khứ, Quý Duyên Khanh có hơi hoảng hốt, cậu ăn dưa chuột rồi húp cháo, bất tri bất giác mở lời tán gẫu, “Lúc mới tới còn chưa ổn định, vừa phải học vừa phải làm việc…”

“Tiền Tô Uyển Linh đưa em không đủ dùng sao?”

Quý Duyên Khanh nắm chặt tay đang cầm thìa, “Đưa rất nhiều, chắc là do em đạo đức giả quá.” Cậu cười tự giễu, khi đó vừa đến Mỹ, cậu thầm nghĩ phải lập tức mua vé máy bay về nước trả nguyên vẹn số tiền này lại cho Tô Uyển Linh, như vậy cậu mói còn tự tin để nói với Tô Uyển Linh rằng cậu không thể buông tay Tống Dương được, nhưng cậu không còn cách nào, Tô Uyển Linh phái vệ sĩ đến ngăn không cho cậu quay về, ít nhất là trong ba tháng.

Ba tháng kia cậu thật sự rất túng thiếu, ban ngày đến trường rồi đi làm công, cuối cùng té xỉu, rồi đến khi Simon cứu cậu thì cậu mới biết mình đã mang thai.

Chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang.

Lần đầu tiên cậu nghe được tin ấy thì cảm thấy mình là một con quái vật, cậu là đàn ông vậy mà lại mang thai.

Sau đó vì tránh né tầm mắt của Tô Uyển Linh, dưới sự trợ giúp của Simon mà cậu chuyển thành phố khác, bụng cũng dần to lên, cảm xúc của cậu lúc nào cũng trong trạng thái lo âu buồn bực, và cả hoảng sợ nên cứ mãi trốn trong phòng rất ít ra ngoài, là Simon cổ vũ cậu nên đi học thứ gì đó.

“… Đến thành phố khác, em hợp tác với Simon sáng lập công ty chế tác hoạt hình Grimm, phần lớn tiền của mẹ anh đều bỏ vào đó.”

“Vì sao lại đổi chuyên ngành?”

Quý Duyên Khanh ngẩng đầu nhìn Tống Dương, cậu biết điều Tống Dương muốn hỏi là gì.

“Không phải anh thích phim hoạt hình sao?”

Khanh Khanh, thật ra anh chẳng thích làm quản lý chút nào, mẹ anh tối ngày cứ nhắc đi nhắc lại bên tai anh là muốn anh tiếp quản công ty, nếu không thì có lỗi với ba anh lắm.

Phim hoạt hình xem rất hay, anh muốn làm phim hoạt hình, chỉ làm cho cho em xem thôi.

Tống Dương nhớ đến lý tưởng mà hai người họ cùng bàn luận vào năm ba đại học ấy, Quý Duyên Khanh không thích máy tính, muốn làm nhà văn, còn hắn lại không thích quản lý, muốn làm phim hoạt hình.

Nếu không thể là chính mình, thế thì trở thành dáng vẻ của người mình thích vậy.

– Hết chương 23 –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN