Nửa tiếng sau tôi dẫn người bạn trai cũ đang mang thai về nhà.
Tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật dựa vào tường mà quan sát anh ta.
Một tổng giám đốc trẻ tuổi cao 1m85 đột nhiên lại biến thành một người mẹ giới tính “đực”
Điều này thực sự quá hoang đường!
Thẩm Tinh Lâm ngoan ngoãn đứng đó mặc tôi nhìn, nịnh nọt gọi: “Vợ ơi.”
Giọng nói anh ta vốn dĩ đã hay rồi, từ tính mà trầm khàn thế nên kiểu xưng hô này khiến tôi nóng bừng cả người, sống lưng tê dại.
Phải biết rằng từ trước tới nay anh ta chưa từng gọi tôi một cách thân thiết như vậy, lần nào cũng chỉ gọi cả họ tên của tôi hoặc là Tiểu Hâm, điều này luôn khiến cô hoài nghi liệu mình là bạn gái hay là nhân viên của anh ta.
Tôi lập tức ngăn cản: “Sau này không được phép gọi tôi như vậy.”
Thẩm Tinh Lâm ấm ức: “Tại sao?”
Tôi trả lời: “Bởi vì quan hệ của chúng ta không phải kiểu đó.”
Thẩm Tinh Lâm truy hỏi: “Vậy phải là kiểu quan hệ nào mới có thể gọi?”
Tôi nghĩ trí tuệ của anh ta bị tổn thương nghiêm trọng thế nên kiên nhẫn trả lời: “Kết hôn, lĩnh chứng.”
“Ồ.” Thẩm Tinh Lâm vẫn không buông tha mà hỏi tiếp: “Vậy khi nào em mới đăng kí kết hôn với anh?”
“Dù là lúc nào cũng không đăng kí.” Tôi cảm thấy hơi phiền rồi: “Chúng ta đã chia tay rồi, không đăng kí kết hôn đâu.”
Mặt Thẩm Tinh Lâm trắng bệch trong tức khắc sắc mặt trầm xuống, nhưng mà nhanh chóng ôm chặt lấy tôi giống như chú cún lớn bị bỏ rơi vậy: “Không được, anh không muốn chia tay vợ, rõ ràng em đã nói không bỏ rơi anh và con mà, em không được nói dối!”
Tôi bị anh ta ôm suýt thì tắc thở, tức giận đánh anh ta mấy cái: “Buông ra!”
Anh ta vùi đầu vào hõm cổ tôi buồn bực nói: “Em nói không chia tay thì anh mới buông.”
Tôi nghĩ thôi thì dỗ anh ta một chút dù sao chia tay hay không thì cũng chẳng đến lượt anh ta nói: “Được, không chia tay.”
Lúc này anh ta mới buông tay, nhưng đầu vẫn đặt trên vai tôi.
“Dậy đi.” Tôi đẩy anh ta: “Ngứa lắm.”
“Anh đau bụng.” anh ta nhỏ giọng nói.
“Sao lại đau bụng?” Tôi cau mày hỏi.
Lúc này anh ta mới đứng thẳng, thương xót xoa xoa bụng giọng nói đầy vẻ tủi thân: “Vừa nãy con nghe thấy em nói chia tay sợ hãi nên đạp mấy cái vào bụng anh, đau quá.”
Tôi: “…”
“Thế nên sau này em không được nói mấy lời như vậy nữa, nếu không thì bảo bối nghe được sẽ đau lòng đấy.” Anh ta nắm lấy tay của tôi đặt lên bụng mình, ánh mắt nịnh nọt nhìn tôi.
Tôi hỏi anh ta: “Anh Thẩm này, quên nói hỏi anh, hiện giờ anh mang thai được mấy tháng rồi?”
Dường như câu hỏi này đã làm khó người mẹ Thẩm Tinh Lâm này rồi, anh ta nhíu mày bấm ngón tay tính toán: “Hai tháng.”
Tôi tức tới bật cười, nhón chân lên cộc đầu vào trán anh ta: “Hai tháng? Thai hai tháng còn chưa thành hình làm sao mà đạp được!”
Thẩm Tinh Lâm lập tức căng thẳng cắn môi, chột dạ xoa xoa vị trí bị tôi cộc đầu len lén mà trốn khỏi ánh nhìn của tôi.
– —-còn tiếp—–