Edit: Yuzu
Hạ Ngữ Băng chưa bao giờ gặp Lâm Kiến Thâm, nhưng có mấy lần khi nói chuyện điện thoại với bà ngoại, từ đầu dây bên kia nghe được tiếng nói chuyện giữa anh và bà ngoại.
Trong tưởng tượng của Hạ Ngữ Băng, Lâm Kiến Thâm phải là người có cơ thể chắc nịch, làn da ngăm đen, người trẻ tuổi mang theo hơi thở của quê cha đất tổ, nhưng không ngờ anh lại đẹp trai như vậy, người rất có khí chất, không hề kém hơn những tiểu sinh nổi tiếng đóng phim truyền hình.
Phía sau, Hạ Tông Trạch đã soạn xong hành lý, đóng sầm cốp xe lại. Lúc này Hạ Ngữ Băng mới phục hồi lại tinh thần, đứng ở cổng lớn giơ tay chào Lâm Kiến Thâm: “Chào.”
Lâm Kiến Thâm có một đôi mắt rất đẹp, sâu xa thông suốt, lúc nhìn người khác không hề mang theo chút độ ấm nào. Tầm mắt anh dừng trên tấm di ảnh Hạ Ngữ Băng đang ôm, đôi môi mím thành một đường kẻ, năm ngón tay cầm bình tưới siết chặt lại.
Sau đó, anh băng qua những bông hoa tú cầu nở rộ trong vườn, xoay người trở về phòng trong im lặng. Từ đầu đến cuối, không có một ánh mắt dư thừa nào.
Mặt nóng dán mông lạnh, tay Hạ Ngữ Băng còn đang lúng túng dừng giữa không trung, nụ cười ở khóe miệng cũng cứng lại, một chút hảo cảm xuất hiện vì vẻ ngoài xuất sắc của Lâm Kiến Thâm đã biến mất hầu như không còn.
Bên ngoài sân có con gà mái đẻ trứng quang quác chạy qua, Hạ Ngữ Băng nhụt chí nắm tay lại, rầu rĩ nghĩ: Cái gì vậy! Trông cũng ra hình ra dáng lắm, sao tính tình lại kém thế!
“Tiểu Ngữ, đứng ở cửa làm gì vậy? Sao không đi vào?” Hạ Tông Trạch đeo kính mát, dưới chiếc mũi cao là đôi môi dày sáng, đang ôm một cái thùng giấy lớn chứa đầy đồ, ông nhìn cô qua thùng giấy: “Lâm Kiến Thâm có ở nhà hả?”
Hạ Ngữ Băng hơi tức giận nói: “Có, không chào câu nào đã đi vào rồi. Người nhà quê đều không biết lịch sự như vậy sao?”
Vừa dứt lời, lại thấy Lâm Kiến Thâm đẩy cửa đi ra, đổi một bộ đường trang (một loại trang phục của Trung Quốc) bằng vải bông màu đen trang trọng và nặng nề, tay áo xoắn lên một đoạn, để lộ lớp lót trong màu trắng và một đoạn cánh tay trắng trẻo mạnh mẽ… Có lẽ là do thấy di ảnh của bà ngoại nên cố ý thay một bộ đồ đen mang hơi hướm cổ xưa, thể hiện sự tôn kính với người đã khuất.
Bất mãn trong lòng Hạ Ngữ Băng lập tức lui quân, cũng không biết những lời phàn nàn vừa rồi anh có nghe thấy không, cô kéo vali của mình để giấu sự bối rối.
“Là Lâm Kiến Thâm sao?” Hạ Tông Trạch chuyển thùng giấy tới ngưỡng cửa, chống nạnh nói với Lâm Kiến Thâm.
Lâm Kiến Thâm thay giày, gật gật đầu.
Hạ Tông Trạch vươn một bàn tay về phía anh, nói: “Chào cháu, chú là ba của Tiểu Ngữ. Đây là Từ Miêu, là…” Hạ Tông Trạch dừng một chút, thấy Từ Miêu cười không để ý, mới tiếp tục nói: “Bạn của chú, cố ý tới đưa bà ngoại của Tiểu Ngữ một đoạn đường.”
Từ Miêu gật đầu chào Lâm Kiến Thâm, cười dịu dàng: “Chào cậu.”
Lâm Kiến Thâm nhìn bàn tay của Hạ Tông Trạch, do dự một chút rồi mới bắt tay ông, lại buông ra rất nhanh: “Chú Hạ, cháu dọn đồ giúp chú.”
“Làm phiền cháu rồi.” Hạ Tông Trạch nói: “Đồ của Tiểu Ngữ hơi nhiều, còn rất nhiều đồ đang chuyển phát nhanh đến, có lẽ hai ngày nữa nhờ cháu đưa con bé vào thị trấn lấy vậy.”
Bên cạnh chiếc xe đậu ngoài sân có ba, bốn thùng giấy lớn và hai vali hành lý, Hạ Ngữ một tay ôm di ảnh bà ngoại, một tay kéo cái vali nhỏ nhất nhìn Lâm Kiến Thâm đang đi về phía mình.
Hạ Tông Trạch đem thùng giấy vào nhà rồi đứng trong sân nói với Hạ Ngữ Băng: “Tiểu Ngữ, chào hỏi anh trai đi con.”
Hai người vẫn còn xa lạ, Hạ Ngữ Băng không thể bỏ cái tôi xuống để gọi ‘anh trai ’, cô chỉ kéo vali hành lý xấu hổ nói: “Chào anh, tôi là Hạ Ngữ Băng, chính là ‘ hạ trùng bất khả ngữ băng ’.” [1]
[1] Hạ trùng bất khả ngữ băng (夏虫不可语冰): Không thể bàn chuyện băng giá với côn trùng mùa hạ, ý là chẳng thể bàn luận chuyện trời cao với chú ếch ngồi nơi đáy giếng.
“Lâm Kiến Thâm.” Thái độ của Lâm Kiến Thâm thật sự không thể coi là nhiệt tình, anh lướt qua cô, mỗi tay ôm một thùng giấy, nhẹ nhàng đi đến cửa sân.
“Cảm ơn, anh thật khỏe!” Hạ Ngữ Băng có ý khen anh.
“Cũng tạm.” Lâm Kiến Thâm trực tiếp từ chối nhã ý của người đối diện, không khí xung quanh anh lạnh đi, thật giống như khối băng hình người vậy.
Hạ Ngữ Băng cảm thấy nhàm chán.
Buổi trưa, tiếng ve ồn ào, bướm vàng nhảy múa trong sân, ngôi nhà cũ của bà ngoại không già nua như Hạ Ngữ Băng tưởng tượng, ngược lại nó vô cùng tốt so với những căn nhà trệt ở nông thôn. Tổng cộng có ba tầng, trước nhà là vườn hoa, sau nhà là vườn rau và rừng trúc. Sàn nhà và cầu thang đều làm bằng gỗ, lầu một là phòng khách, nhà bếp và phòng bà ngoại ngủ lúc còn sống, còn có một phòng tắm không lớn lắm, vì bà ngoại tuổi cao nên không thể đi nhiều, lầu một luôn là nơi ở của bà; lầu hai có hai phòng ngủ lớn, phòng làm việc cùng xương rồng, ban công lớn với cỏ đồng tiền, ngoài ra còn có một phòng tắm rất lớn; lầu ba là gác xép chứa đầy các vật dụng linh tinh.
Lâm Kiến Thâm bận rộn ở phòng bếp, Từ Miêu giúp một tay, Hạ Ngữ Băng vốn muốn tới phòng bếp giúp đỡ —— cô rất có thiên phú nấu ăn, nhưng vừa thấy Từ Miêu ở đó thì lại đột nhiên mất hứng thú, hơn nữa trời nóng, đường dài mệt nhọc, lại càng lười vận động.
Phòng khách ở lầu một, quạt trần trên đỉnh đầu quay kẽo kẹt, áo sơ mi của Hạ Tông Trạch nhễ nhại mồ hôi, ông dọn bàn thờ để di ảnh và hũ tro cốt, rồi cẩn thận lau sạch sẽ, lúc này mới ngồi ghé lên chiếc bàn gỗ dài ở phòng khách nói với Hạ Ngữ Băng: “Đồ đã dọn lên lầu hai cho con, chút nữa nghỉ ngơi xong thì con tự sắp xếp lại cho gọn, ba ăn cơm trưa xong sẽ về Hàng Châu với dì Từ.”
“Gấp như vậy?” Hạ Ngữ Băng đột nhiên ngồi dậy, hơi thất thố nhìn Hạ Tông Trạch: “Không nghỉ qua đêm ạ?”
“Công ty có việc, không nghỉ được.” Hạ Tông Trạch buông giẻ lau, lau khô tay rồi đi đến ngồi cạnh Hạ Ngữ Băng, ông dùng bàn tay lớn của mình xoa đầu cô, cười nói: “Không nỡ xa ba à?”
Mũi Hạ Ngữ Băng hơi xót, đôi mắt nóng lên, xoay đầu cậy mạnh nói: “Từ đây đến Hàng Châu phải lái xe mười mấy, hai mươi tiếng đồng hồ, rất mệt.”
“Không sao, buổi chiều lái xe đến tỉnh thành [2] ngủ một đêm, sáng mai lại đi tiếp. Nhưng còn con, thật sự muốn ở lại nông thôn mấy tháng sao?”
[2] Tỉnh thành: Nơi dân chúng tụ tập buôn bán đông đúc tại một tỉnh.
“Cũng đã tới rồi, bây giờ nói còn có tác dụng gì ạ?”
Hạ Ngữ Băng nhìn quanh căn phòng cũ trống trải, ngoại trừ một chiếc ti vi màu lỗi thời, sô pha, ghế mây và các hình thêu có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi thì không có đồ nội thất hiện đại nào. Mặc dù so với thành phố lớn thì điều kiện ở vùng núi sâu rừng thẳm này vô cùng lạc hậu, nhưng cô biết, nhà bà ngoại được xem như là nhà giàu có ở thôn trấn này.
Hai ba con nhìn nhau không nói gì.
Hạ Tông Trạch trầm mặc một lát, rồi chợt cầm điện thoại bấm vài cái, không lâu sau WeChat của Hạ Ngữ Băng có thông báo, vừa mở ra đã thấy Hạ Tông Trạch chuyển qua WeChat của cô năm vạn nhân dân tệ.
“Đưa tiền cho con làm gì?”
“Con giữ đi, muốn mua thêm đồ nội thất gì thì tự mình lên thị trấn mua.”
Hạ Ngữ Băng buông điện thoại, không để ý tới ông.
“Tiểu Ngữ.” Hạ Tông Trạch bất đắc dĩ.
“Con có tiền của mình, không cần ba.” Hạ Ngữ Băng hơi phiền muộn tháo dây buộc tóc, cột lại mái tóc lòa xòa của mình: “Ba cũng nói con đã năm tư rồi, bắt ba đưa tiền là không đúng.”
Hạ Tông Trạch nhìn cô: “Ba cho tiền con gái mình, cái gì mà đúng hay không đúng?”
Hạ Ngữ Băng há miệng thở dốc, cô còn muốn nói gì đó thì thấy Từ Miêu bưng đồ ăn nóng hổi từ phòng bếp đi ra: “Ăn cơm thôi!”
Lời nói ăn miếng trả miếng ra tới bên miệng lại bị Hạ Ngữ Băng nuốt vào. Cô im lặng đứng dậy đi dọn đồ ăn.
Đồ ăn là do Lâm Kiến Thâm tự tay làm, đúng là mang hương vị gia đình: ngó sen trộn giấm, bò kho lạnh thái lát to, thịt và trứng xào cay [3], một tô canh mướp hương với thịt thái lát rắt nhiều hành lá xắt nhỏ. Lâm Kiến Thâm rửa nồi, tắt gas, vừa từ từ lau tay vừa ngồi xuống nói: “Không chuẩn bị được món ngon gì.”
[3] Nguyên tác là 农家一碗香. Tên món do editor đặt theo nguyên liệu nấu, bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì dán cụm từ trên vào google, món ăn khá dễ nấu, nhìn cũng ngon nữa.
Giọng anh rất lạnh, khi nói chuyện lông mi hay cụp xuống, chiếc nút bọc trên cùng của bộ đường trang màu đen bị cởi ra, nhìn không hề cẩu thả mà mang tới cảm giác người sống chớ gần, hơi lạnh lùng cao ngạo.
“Đều do cậu làm sao? Bây giờ người trẻ tuổi biết nấu cơm rất hiếm.” Ngó sen chua chua rất ngon miệng, thịt bò được thái mỏng và đẹp, lại vô cùng ngon. Hạ Tông Trạch gắp đồ ăn cho con gái, cười nói: “Tiểu Ngữ cũng biết nấu ăn, có thời gian các con có thể so tài.”
Từ Miêu ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đó đúng đó, Tiểu Ngữ… Đồ ăn Ngữ Băng làm ăn rất ngon.”
Hạ Ngữ Băng biết không khí giữa bọn họ đang rất tốt, nhưng vừa nghe Từ Miêu ra vẻ quen thuộc thì cả người không được tự nhiên, nghĩ thầm: Tôi đưa bà ngoại trở về nguồn cội, người lạ như cô đi theo làm gì?
Cô không nói lời nào, Lâm Kiến Thâm cũng là người không thích phản ứng, hai người im lặng ăn cơm, căn phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ còn tiếng kẽo kẹt của chiếc quạt trần trên đỉnh đầu.
Rõ ràng là hai người cùng tuổi, nhưng dường như lại có một khoảng cách lớn không thể nào vượt qua.
Hạ Tông Trạch không khỏi lo lắng cho cuộc sống của con gái mình trong mấy tháng tới.