Bạn Trai Háo Sắc Của Tôi - Chương 12: Nguy cơ qua đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
346


Bạn Trai Háo Sắc Của Tôi


Chương 12: Nguy cơ qua đi


“Doãn Huyên?” Đột nhiên ở bên ngoài phòng học vang lên tiếng của Trần Gia Nghiệp.

“Hả? Cậu làm sao lại đến đây?” Tôi hiếu kỳ nhìn Trần Gia Nghiệp, không nghĩ hắn lại tới tận phòng học tìm tôi, lại nghĩ tới bởi vì Trần Gia Nghiệp mà khiến Hàn Thư hiểu lầm, tôi nghĩ là vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.

“Liệu cậu có thể giúp tớ một việc được không? Bộ dạng của hắn thoạt nhìn cũng rất thành khẩn.

“Là việc gì?”

“Sắp tới là sinh nhật bạn gái của tớ, tớ định tặng cô ấy cái gì đó, liệu cậu có thể thay tớ chọn quà cho cô ấy không?”

“Là vậy sao… Hình như không tiện lắm đâu. Quà tặng cho bạn gái thì phải chính mình chọn mới tốt.” Bởi vì ‘sự dạy bảo ân cần’ của Hàn Thư, mà vô hình chung tôi muốn giữ khoảng cách với Trần Gia Nghiệp, mặc dù đối với Trần Gia Nghiệp như vậy thực không công bằng. Nhưng mà Trần Gia Nghiệp cũng thật kỳ lạ, những việc này sao lại tìm nữ sinh khác giúp được nhỉ?

“Không có cách nào sao? Vậy cũng đành chịu thôi.”

Cậu ấy nhìn tôi cười cười sau đó nói: “Là tại tớ lỗ mãng rồi, chuyện như vậy cũng không phải việc gì lớn. Hơn nữa bạn trai của cậu sẽ hiểu lầm. Tớ không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì ở Đài Bắc tớ chỉ có một người bạn là cậu. Bạn trong lớp tớ không quen thân lắm nên mới đến làm phiền cậu. Nếu như gây ra phiền phức cho cậu thì cho tớ xin lỗi.”

Nhìn bộ dáng quẫn bách, bối rối của hắn, cuối cùng tôi cảm thấy việc này cũng không có gì lớn lao. Trần Gia Nghiệp nhã nhặn lịch sự đến nhờ vả tôi, chắc hẳn cậu ta rất coi trọng bạn gái mình.

Tôi cười nói: “Nếu vậy thì để chiều đi, bởi vì tớ còn phải về nhà cơm nấu cơm.”

Hàn Thư tập bóng xong chắc là khoảng 7h giờ, nếu như tôi về trước 6 giờ 30 thì chắc là kịp.

“Cảm ơn cậu, mỗi lần thế này đều nhờ cậu. Hôm nào nhất định tớ sẽ mời cậu ăn cơm.” Trần Gia Nghiệp vui vẻ nhìn tôi nói sau đó rời khỏi phòng học.

Y Tĩnh đứng cạnh tôi nãy giờ nói “Nè, Doãn Huyên! Đó có phải là bạn trai kém cậu một tuổi không?”

Các bạn tôi chỉ biết là tôi có một bạn trai nhỏ tuổi hơn, ngoại trừ Vĩ San ra những người khác đều chưa từng gặp Hàn Thư.

Một phần bởi vì Hàn Thư cảm thấy gặp mặt bạn học của tôi không được tự nhiên, mặt khác là tôi cảm thấy phải giải thích mối quan hệ của chúng tôi rồi thêm việc chúng tôi đang ở chung thật là không dễ dàng. Cho nên đến bây giờ gặp qua Hàn Thư chỉ có duy nhất một người đó là cô bạn thân Vĩ San.

“Người kia là bạn học thời cao trung của tớ, năm nay cậu ấy mới thi đậu vào trường chúng ta.”

“Rất đẹp trai nha! Giới thiệu cho tớ biết với.” Đột nhiên Vĩ San nói.

“Cậu ấy có bạn gái rồi.”

Vĩ San hiếu kỳ hỏi tôi: “Cậu ta tìm cậu làm gì vậy?”

“Cậu ấy nói muốn mua quà cho bạn gái, nhờ tớ chọn giúp.”

Vĩ San gật đầu, sau đó đột nhiên nói: “Nếu như cậu ta và bạn gái chia tay thì nhớ nói cho tớ biết nhé!!” .

“Haha! Ham hố quá!”.

Sau giờ học tôi nhận được điện thoại của Hàn Thư: “Alo, có chuyện gì vậy anh?”

Tôi nhận điện thoại có hơi chột dạ, nói cho anh ấy biết chắc không tốt lắm, có lẽ anh ấy sẽ tức giận.

“Khi nào thì em về nhà?”

“Hôm nay em cùng với Vĩ San đi chơi khoảng hơn 5 giờ sẽ về. Hôm nay anh không tập bóng sao?”

Tôi đành phải nói dối vì nếu biết chuyện Hàn Thư nhất định sẽ rất tức giận.

“Vậy em nhớ cẩn thận nhé! Anh yêu em!” Anh vui vẻ hét lớn trong điện thoại, sau đó tôi nghe được từ chỗ anh truyền đến một tràng tiếng ồn trêu chọc.

Thật là…

Tôi cầm chìa khóa mà Trần Gia Nghiệp đưa cho tôi lúc sáng, sau đó đến nơi ở của cậu ta dùng chìa khóa mở cửa phòng.

“Chà, chỗ ở tốt như vậy sao!!” Căn phòng này so với chỗ ở của tôi và Hàn Thư không kém chút nào! Trần Gia Nghiệp không hổ danh là cậu ấm nhà giàu.

“Cậu đến rồi sao?” Trần Gia Nghiệp đột nhiên xuất hiện phía sau làm tôi giật mình. Hai người ở trong không gian riêng tư như thế này làm cho tôi cảm thấy không được tự nhiên.

Tôi cười cười sau đó đi ra phía cửa, “Cậu không có tiết sao? Vậy thì đi thôi!”

“Chờ chút, để tớ uống chút nước đã. Cậu có muốn uống nước không?” Trần Gian Nghiệp giữ tôi lại sau đó vươn tay đóng cửa.

“A, không cần đâu!” Tự nhiên tôi cảm thấy sự việc bắt đầu hơi kỳ lạ.

“Ừ” Hắn gật đầu sau đó đến tủ lạnh lấy nước uống.

“Đi thôi” Cậu ta cầm bình nước bước ra khỏi phòng bếp nhìn tôi cười cười dịu dàng nói.

Tôi thở dài một hơi hướng ra cửa, đi một nửa thì bị bế ngang lên.

Tôi hoảng sợ lớn tiếng: “Á, Trần Gia Nghiệp cậu định làm gì?” Hắn cười cười từ chối cho ý kiến, trên người hắn vẫn là mùi hương dễ ngửi như ngày nào.

“Cậu nhẹ quá.”

“Làm ơn thả tôi xuống đi.” Tôi nhìn nụ cười của hắn đột nhiên có cảm giác lành lạnh.

“Không muốn thả.” Hắn mỉm cười sau đó uống một hớp nước trong bình rồi đẩy hết chất lỏng đó vào miệng tôi, thuận tiện hôn tôi.

“Không được làm vậy!!” Tôi né tránh nụ hôn của Trần Gia Nghiệp, sau đó giãy dụa muốn rời khỏi vòng tay hắn. Nhưng mà thoạt nhìn cậu ta gầy yếu như vậy, ngược lại sức lực rất mạnh, ôm chặt tôi đi tới phòng ngủ.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười quỷ dị của hắn, tôi chợt cảm thấy sợ hãi.

Tôi bị đem vào phòng, hắn dùng thắt lưng trói tay tôi vào đầu giường, hai mắt tôi cũng bị bịt kín.

“Trần Gia Nghiệp! Cậu không phải loại người như vậy!” Tôi liều mạng hét lên, đáng lẽ ra tôi phải nghe lời Hàn Thư

“Ưm….” Hắn hôn lên môi tôi.

“Trần Gia Nghiệp, cậu đừng làm bậy, mau thả tôi ra!!”

“Doãn Huyên, cậu đã thay đổi rất nhiều.” Hắn ngồi cạnh tôi, vừa cười vừa nói sau đó cắt bỏ quần áo tôi.

“Trần Gia Nghiệp, cậu có biết cậu đang làm gì hay không?” Vậy ra việc hắn có bạn gái là gạt tôi. Nhưng tôi lại ngu ngơ để hắn lừa gạt.

“Lúc trước nhìn câu rất đơn thuần, không ngờ sau khi lên đại học lại trở nên lẳng lơ như vậy.” Hắn không để ý đến lời tôi nói, tự biên tự diễn, sau đó cắt bỏ áo ngực của tôi.

Tôi cảm nhận được sự rờ chạm của hắn, hắn hôn lên xương quai xanh của tôi, hôn lên ngực tôi.

“Thả tôi ra!!” Tôi cắn chặt môi, suýt nữa thì khóc òa lên, tôi không ngờ có một ngày mình bị người quen cưỡng bức. Hiện giờ tôi chỉ hy vọng Hàn Thư biết tôi đã nói dối, chạy đến đây tìm tôi.

Trần Gia Nghiệp nhẹ nhàng cắn môi tôi, sau đó hỏi: “Tên nhóc đó đối xử với cậu thế nào? Ngày đó nhìn thấy trên cổ cậu có dấu hôn tớ đã biết, cậu thích cùng đàn ông ân ái!

Hắn cười cợt kéo váy tôi xuống, giọng nói nghe muốn ói!

“Cậu không được làm bậy, cậu nhất định sẽ hối hận!” Tôi mất hết sức lực ráng nói với hắn. Hình như nước lúc nãy hắn cho tôi uống có vấn đề, tôi cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng chống đối hắn.

“Cậu đã thích ân ái đến vậy, tớ và cậu cùng làm.”

Cảm giác được hắn cởi quần lót tôi xuống, tôi như đánh mất hết hy vọng, đành cố nén nước mắt tùy ý để hắn dang hai chân tôi ra, sau đó dùng ngón tay kích thích âm hạch tôi, đút vào trong hoa huyệt tôi.

“Tôi xin cậu, đừng như vậy có được không?”

Trước kia tôi từng nghĩ, có lẽ mình có thể cùng người khác ngoài Hàn Thư phát sinh quan hệ. Nhưng giờ tôi mới phát hiện, tôi không có cách nào chịu đựng được sự đụng chạm của người đàn ông nào khác.

“Có phản ứng thì kêu lên đi” Hắn đắc ý cười, dùng miệng hôn lên hoa huyệt của tôi.

“Hu hu… không được như vậy…” Rốt cuộc tôi cũng khóc òa lên.

Hình tượng về một Trần Gia Nghiệp năm xưa trong lòng tôi nay đã hoàn toàn sụp đổ. Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn khi hắn đụng chạm. Nhưng mà tôi không thể chống cự lại sự xâm nhập của hắn. Chỉ có thể vô lực siết chặt tay.

Tiếng chuông cửa vang lên, bên ngoài nghe có tiếng người la to: “Trần Gia Nghiệp tiên sinh, mở cửa!!”

“Đáng chết!!” Hắn gầm nhẹ một tiếng, sau đó tôi cảm giác được hắn rời khỏi giường.

Giờ phút này tôi thực sự ảo não, có liều mạng giãy dụa cũng vô dụng. Tôi không khỏi tự hỏi nếu như mình thật sự bị cưỡng bức, liệu Hàn Thư có chia tay với tôi hay không?! Nếu chia tay, tôi cũng không hề oán trách, ai bảo anh ấy nói tôi lại không nghe.

Nhưng mà sự thật tôi không cần nghĩ nhiều như thế.

Qua một hồi lâu, tôi nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

Lòng của tôi thầm run rẩy.

“Trần Gia Nghiệp, tôi xin cậu, thả tôi ra.”

Hắn không nói lời nào, tôi cảm nhận được hắn lại leo lên giường, dùng sức mở lớn hai chân tôi ra, ngón tay đi vào hoa huyệt càn quấy trong đó. Sau đó lại hôn lên ngực tôi.

“Không được như vậy!”

Hắn hôn trượt từ rốn xuống âm hạch, mặc dù đang bị ép buộc, nhưng tôi vẫn ướt át, tôi nghe thấy âm thanh cười đắc ý của hắn, thật cảm thấy tức điên.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt và cảm nhận cái giường đang chấn động.

Hắn lại cởi quần áo sao?

Tôi cắn chặt môi không dám lên tiếng, thầm mong thời khắc này mau qua chút.

Chân của tôi càng bị hắn mở lớn hơn, sau đó hắn nâng eo tôi lên, dùng sức tiến thẳng vào âm huyệt. Tôi thống khổ kêu to.

“Trần Gia Nghiệp! Sao cậu có thể như vậy!!” Tôi vừa khóc nấc vừa lên án hắn, hắn đã phản bội sự tín nhiệm của tôi.

Nhưng hắn không để ý đến tôi, chỉ dùng sức đút vào trong, thấp giọng gầm nhẹ trong cổ họng. Tôi khổ sở lay động theo hắn, hoàn toàn không còn khả năng phản kháng.

Hơn 10 phút sau tôi cảm giác được hắn đẩy mạnh một cái, xuất ra trong cơ thể tôi. Sau đó rút ra khỏi người tôi.

Tôi nằm co quắp trên giường, mắt mắt không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy mình đã trở nên ô uế. Ân ái vừa rồi tôi hoàn toàn không nhận được chút yêu thương gì, chỉ là phát tiết dục vọng của hắn mà thôi.

Tôi đúng là ngu ngốc! Cứ nghĩ Hàn Thư đố kị Trần Gia Nghiệp, không nghĩ tới hắn thật sự có ý đồ với tôi. Hơn nữa tôi còn bị Trần Gia Nghiệp cưỡng bức thế này, về sau tôi còn mặt mũi nào cùng với Hàn Thư….

Không biết qua bao lâu, vải băng trên mắt tôi được tháo xuống.

“Hàn Thư?” Tôi kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Hàn Thư không nói gì, anh dịu dàng cởi dây thắt lưng trên tay tôi. Hai tay tôi bởi vì giãy dụa quá mạnh mà nổi lên những lằn đỏ. Anh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay tôi, sau đó tinh tế hôn…

“Em… em bị cưỡng bức!! Hàn Thư, em rất sợ, em xin lỗi!!” Tôi dùng sức ôm lấy anh, như thể sợ anh thật sự sẽ biến mất.

“Tên khốn nạn!! Hắn dám dùng dây thắt lưng trói em!! Hàn Thư nhìn chằm chằm vào dây thắt lưng, lớn tiếng gào lên.

Tôi nhịn không khóc, nghe thấy giọng anh giờ này là một cảm giác kỳ diệu.

Anh ôm lấy tôi đặt trên đùi, sau đó khẽ nói: “Đừng sợ, người lúc nãy cùng em chính là anh.”

“Hả?”

“Hắn vừa mới mở cửa anh đã đánh cho hắn ngất xỉu, sau đó kêu bạn bè tẩm quất cho hắn 1 trận.” Anh cười cười dùng sức ôm tôi. “Nhưng mà em thật sự dọa chết anh! Nếu như không phải anh đột nhiên muốn tìm em, gọi em không được lại gọi cho Vĩ San, thì anh đâu biết được em đang đi với tên xấu xa này, còn xém chút nữa bị hắn cưỡng bức!”

“Thật xin lỗi, em đã không nghe lời anh.” Tôi cúi đầu dựa vào người anh, nhỏ giọng xin lỗi.

“Không có việc gì là tốt rồi. Vừa rồi anh chỉ muốn cảnh cáo em một chút, không ngờ em lại khóc thảm thiết như vậy, làm anh đau lòng chết đi được! Còn hại anh không kịp chú ý hắn dùng dây lưng trói em, anh chỉ dám dùng khăn lụa vậy mà…. tên khốn kiếp!!!” Anh tức giận nói.

Sau đó anh nhìn quần áo trên mặt đất, rồi cởi áo khoác ra mặc cho tôi.

Tôi miễn cưỡng đứng lên, mặc váy vào, vội vàng kéo Hàn Thư rời đi.

“Anh thật sự không chịu nổi việc em cùng người khác ân ái! Sớm biết thế anh đã đánh cho hắn vài quyền.” Anh ôm tôi, vừa đi vừa phàn nàn.

Chuyện lúc nãy vẫn còn làm tôi hoảng sợ, nhưng nhìn bộ dạng của Hàn Thư tôi chợt cảm thấy buồn cười.

“Cô gái ngốc này, từ nay về sau không được cùng gã đàn ông nào khác đi lung tung biết chưa. Em cho rằng nhiều người thích em như vậy, họ sẽ kiên nhẫn quen em vài tháng rồi mới ăn em sao?!” Anh gõ lên trán tôi.

“Dạ.” Tôi gật đầu, lau lau nước mắt.

“Được rồi! Anh không nói ra cho em biết, là anh không tốt.” Anh cười cười, lôi tôi ngôi lên xe máy của anh.

“Hàn Thư, cảm ơn anh!” Sau khi về đến nhà, tôi nghiêm túc nói lời cảm ơn với anh.

“Ngốc! Cảm ơn gì chứ, với bạn trai chỉ được nói yêu, không được nói cảm ơn.” Anh nhìn tôi cười gian: “Em mặc đồ của anh nhìn rất gợi cảm! Bữa nào mặc đồ của anh cùng làm được không?”

“Không thèm nói với anh nữa” Tôi cười cười đi vào phòng tắm, lúc này tôi mới thật sự thả lỏng một chút.

Về sau đám bạn Y Tĩnh của tôi ai nấy đều tán dương sự dũng cảm của Hàn Thư. Vĩ San nói hàn thư rất khẩn trương chạy khắp mọi nơi chạy khắp mọi nơi hỏi thăm địa chỉ nhà của Trần Gia Nghiệp sau đó một xe chạy ngược chạy xuôi tìm tôi.

Sau này Hàn Thư nói với tôi, anh có quen một người bạn của Trần Gia Nghiệp.

Hắn thi lại vì có dính đến một vụ án cưỡng bức một học muội, kết quả là làm cô ấy mang thai, gia đình cô gái muốn ra tòa tố cáo hắn nhưng ba của Trần Gia Nghiệp dùng tiền ém nhẹm vụ này xuống. Trần Gia Nghiệp vì vậy mới phải ra nước ngoài một năm sau đó năm nay trở về thi lại. Vì thế anh lo lắng Trần Gia Nghiệp sẽ gây bất lợi cho tôi.

Trải qua vụ việc này Trần Gia Nghiệp tự mình xin nghỉ học. Tôi cũng không biết hắn đã đi đâu, đương nhiên cũng sẽ không liên lạc với hắn.

Vĩ San nghiêm mặt nói: “Quả nhiên là không thể trông mặt bắt hình dong.”

Sau đó tôi phát hiện tôi ngày càng yêu mến Hàn Thư.

Hiện tại tôi chưa có ý định nói với anh điều này, nhưng có thể sau này tôi sẽ nói.

Có lẽ là phải rất lâu về sau…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN