Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 24-1
Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 24
Sự Kiện Nháo Quỷ Ở Khách Sạn
Vì đổi ca nên một tiếng sau tôi lại có mặt ở khách sạn, vừa tới đã thấy đại tỷ lôi kéo cười nói: “Ưu Tuyền à, thật đúng là chị đã coi thường em rồi. Tiểu lão bản nhà ta mới mấy ngày đã gục dưới tay em.”
Không cần phải nghĩ nhiều, vụ tối qua tôi xỉu được ông chủ bế vào thang máy đã được lan truyền cả khách sạn rồi.
Tôi vốn chưa trang điểm nên ôm túi quay sang nói với chị ta: “Đại tỷ, em đi trang điểm đã.”
“Đi đi, tiểu lão bản nói em không khoẻ nên hai hôm nay không chấm công. Nếu muốn thì em cứ về nghỉ ngoi. Em nói coi sao em số hưởng vậy? Tiểu lão bản thật tốt với em!”
Tôi ra phòng nghỉ phía sau trang điểm. Mọi viễ đều đơn giản không phí nhiều công sức, chỉ có khi đánh mắt mới cần để ý. Tôi đang điểm màu nâu lên khoé mắt thì nhớ tới Tông Thịnh từng nói mắt tôi là mắt đào hoa, khóe mắt mang phấn. Trong lúc nhất thời tôi ngừng tay, nhìn kỹ lại đôi mắt mình trong gương.
Nhưng tôi nhìn rõ ràng, khoé mắt tôi làm gì có phấn gì? Mắt tôi vốn to, lông mi cũng dài, nhưng rõ ràng làm gì có phấn?
Do dự xíu rồi tôi cười, sao lại nghĩ về Tông Thịnh rồi?! Cũng không biết, hắn hiện tại ở nơi nào, có phải đã xảy ra chuyện không?
Tôi lấy điện thoại ra gọi lại, điện thoại vẫn tắt máy.
Xong xuôi tôi ra ngoài thấy đại tỷ đang trầm trồ một mâm đồ ăn bé.
“Đại tỷ à, giờ làm không được ăn đó!”
Tôi nhắc nhở chị ta, mấy hôm nay khách sạn xảy ra chuyện, khách khứa ít hẳn, nhưng vẫn phải cẩn thận, để quản lý bắt gặp sẽ phiền toái.
Đại tỷ nhìn tôi tức giận nói: “ chị khônh có tốt số vật, đây là của em. Là tiểu lão bản kêu nhà hàng nấu cho em đó. Canh sườn hầm hoài sơn tẩm bổ đó. Ưu Tuyền à, hai ngừoi diễn trò ân ái ở đây không phải ngược đãi người khác sao?!”
Tôi bất đắc dĩ mà thở ra, Thẩm Kế Ân rốt cuộc là có ý tứ gì a?
Nhưng mà canh thật sự rất thơm, hơn nữa tôi cũng chưa ăn gì. Mở nắp, cầm thìa đảo vài lần hương thơm càng ngào ngạt.
Nhưng trong lòng tôi do dự. Trước khi xác định được quan hệ giữa hắn và Tông Thịnh tôi sẽ không tiếp nhận ý tốt này.
Còn nữa, tuy rằng hắn tiếp cận tôi chỉ sau Tông Thịnh có một ngày nhưng trong lòng tôi vẫn thiên về Tông Thịnh hơn.
Không có lý do gì, chỉ là trực giác mà thôi.
Tôi buông thìa, chưa kịp nói gì thì đã có một người đi tới, nhoài người lên quầy nói: “5016, phòng khách…”
người đó chưa nói xong đã im bắt, vì tay ngừoi đó đã hất đổ bát canh xuống quầy.
“A!” Tôi cùng đại tỷ cơ hồ đồng thời kêu sợ hãi, vội lấy khăn giấy thấm lau chùi, cố xử lý giáy tờ của khách ở quầy.
Một lúc sau cơ bản đã xử lý xong, đại tỷ vốn là nhân viên cũ, nên ai cũng dám mắng, quay sang nói: “Chuyện gì vậy? Sao không cẩn thận thế? Không thấy ở đây đầy đồ sao? Nhìn đi, bao nhiêu phiền toái, giấy toè khách đều dính canh, ngừoi bị mắng sẽ là tôi, không lo làm phòng đi chạy tới đây làm gì?!
Đại thì chưa nói xong thì đã im bặt. Thang máy bên kia đã mở ra, khách xuống. Mọi chuyện mình phải ngưng ở đây, chúng tôi phải mỉm cười để đón khách.
Người phụ nữ kia cũng tiện dịp rời đi, không biết đến để làm gì. Tôi cho rằng người đó tự tìm chúng tôi có việc, cũng có đôi khi phòng khách xảy ra việc gì đó thì họ cũng đến tìm chúng tôi, đặc biệt là khi có vấn đề gì về cửa phòng và hệ thống.
Khách tới để nhận phiếu ăn sáng, sau khi khách rồi đi thì tôi phải đại tỷ mới có thể dọn dẹp tiếp.
Tôi cầm lấy cây lau nhà, đại tỷ thì cầm giẻ lau, chị ta vừa dọn vừa nói:
“ cô gái bàn nãy là người của bên bộ phận phòng khách, năm ngoái cô ta theo đuổi ông chủ, nghe đồn là còn vào phòng nghỉ ông chủ nói là đi nhầm tầng. HỪ, đã làm ở đây ba năm mà còn đi nhầm được. Cô ta tưởng rằng nhìn thấy cơ thể của ông chủ thì có thể hạ gục được sao, kết quả là ông chủ nói là không chuyên nghiệp, giảm lương ba tháng.
Hừ, cô ta cũng không biết chúng ta lén cười cô ta thế nào đâu. Ưu Tuyền, mau nói đại tỷ nghe, em đã xử tiểu lão bản nhà ta thế nào?”
Tôi cười cười không đáp. Ngày làm thì còn lại coi như bình an không có gì. 05.00 chiều giao ban tôi đã nghe tiếng Lan Lan lảnh lót.
Sáng nay tôi đã không cho cô ấy cần trả lời nên giờ này chắc là cô nàng còn đang buồn bực lắm. Lan Lan kéo tôi ra xa phía nhà ăn, vừa đi vừa nói:
“Ưu Toàn, mấy hôm trước cậu bận tớ tha. Giờ thì mau nói thật đi!”
“Lan Lan, chuyện anh trai tôi không phải là tôi không giúp cậu. Nhưng mà anh ta bị bệnh bạch cầu đó, chẳng biết chết lúc nào, tớ thật sự coi cậu là chị em tốt mà.” Tôi như vậy thật sự là không muốn dấu diếm nhưng cũng không muốn cô nàng bị lôi vào chuyện này, tôi cảm thấy việc này hết sức phức tạp.
” vậy cũng được, không nói với anh cậu nữa, cậu chính là không muốn tớ thành chị dâu mà. Còn chưa biết được hay không mà đã đề phòng ngừoi ta làm gì cơ chứ? Chúng ta nói tới chuyện tiểu lão bản làm sao theo đuổi cậu đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!