Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 339: Chương 177-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Chương 339: Chương 177-2


Thẩm Hàm lập tức hỏi: “Người đàn ông của chị á? Tông Thịnh á? Chia tay rồi mà còn quan tâm tới chị như vậy á?”

“Cái kia, Thẩm Hàm, những việc này, em có thể không nói với anh trai em không?”

“Hắn ta á? Em với hắn mỗi người mỗi việc, không nói với nhau tới một lời, nghe nói trước đây anh tôi cũng theo đuổi chị à? Mắt nhìn thật là kém quá đi!” vẻ mặt cô nàng đầy vẻ khinh bỉ, không nghĩ là đang làm người khác đau lòng. “Tôi nói thật, anh tôi á, chị đừng có ở cùng với hắn, kỳ quái lắm.” đột nhiên cô nàng ghé sát vào tai tôi thì thào, “bất lực lắm.”

Nói xong cô nàng lùi lại. Tôi sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được với điều cô nàng nói. Tôi trừng mắt nhìn cô nàng, cô nàng còn cười cười nhìn tôi, như thể nói về ai đó chứ không phải là anh ruột của mình.

“Cái này mà em cũng biết?!”

“Tôi có cách của mình, mẹ tôi còn nghĩ cách khiến anh ấy kết hôn sinh con sớm nữa đó, cả ngày chẳng ở nhà, ra khỏi cửa chơi là vài tháng, có khi cả tết không về nhà. Kỳ thật chính là đang tránh né nhiệm vụ kia của mẹ giao cho thôi. Hắn á, cả đời này có lẽ là thụ thôi, chắc đi tìm anh rể cho tôi thì đúng hơn đó.””

Ngưu Lực Phàm đem di động của mình đưa cho tôi nói “Thời gian quá ngắn, tôi cũng chỉ có thể tìm được nhiêu đây mà thôi.”

Tôi nhận lấy điện thoại, đọc tin tức trên đó, đều là về Diệp Hồng. Cũng không khác với thông tin mà Tông Thịnh đã nghe từ bác trai kia, hắn nói thêm: “Tông Thịnh nói, tối nay sẽ đi tìm em đó, kêu em chuẩn bị sẵn sàng. Còn về cô ấy, em yên tâm, tin được.”

Tôi biết Ngưu Lực Phàm nói chính là Thẩm Hàm. Thẩm Hàm tin được nguyên nhân là vì cô nàng kỳ thật cái gì cũng không biết, hơn nữa Ngưu Lực Phàm cũng không có đem những việc này nói với cô nàng.

Tôi trả lại điện thoại cho Ngưu Lực Phàm thời điểm, trên điện thoại có thêm một câu: “Hỏi Thẩm Hàm một chút, sao cô nàng biết anh trai mình bị bất lực? Cảm giác đó sẽ là một cái nhược điểm của gã.”

Ngưu Lực Phàm gật gật đầu. Hắn mang theo Thẩm Hàn mặc đồng phục học sinh tới đây, vậy sẽ không có khả năng ở chỗ này lâu, Thẩm Hàm buổi chiều còn phải đi thi. Theo cách nói của cô nàng thì chỉ có khi nào đi thi thì mới đáng để cô nàng đi học và mặc đồng phục.

Hai người bọn họ rời đi không bao lâu thì thuốc truyền cũng vừa vặn hết. Tôi rút kim truyền, rồi thừa dịp y tá không để ý vội chuồn khỏi khu bệnh nội trú. Tông Thịnh kêu Ngưu Lực Phàm truyền lời kêu tôi chuẩn bị sẵn sàng.

Mặt tôi đã thành ra như vậy rồi, còn phải chuẩn bị gì nhỉ? Tôi nghĩ Tông Thịnh kêu tôi đi tới chỗ bộ phận kinh doanh để lấy áo khoác kia, những thứ khác anh ấy đều có thể mua được, chỉ có chiếc áo khoác kia là anh ấy không thể kiếm cớ đến lấy được, do đó, tôi sẽ phải tự mình đi làm thôi.

Tôi lên taxi trở về, cũng đã hơn ba giờ chiều. Giờ này trong chỗ bộ phận kinh doanh cũng có khoảng ba bốn người khách. Nhân viên kinh doanh đều đang bận rộn. Tôi vừa bước vào vài bước thì giám đốc đang đứng ở chỗ quầy thu ngân chạy tới thì thầm với tôi:

“Tông Ưu Tuyền, cô thế này sao đã trở lại? Cô không sợ khiến cho người ta sợ hãi sao? Cô… trời ạ, mặt đã như vậy rồi, tôi đang muốn nói với bên tổng công ty là nhân viên thực tập thì thôi chuyển về lại tổng công ty. Văn phòng bên đó còn nhiều vị trí, chứ chỗ bên này… thật không biết sắp xếp cô làm gì.”

Tiểu Mễ tiếp khách xong, đi từ trong ra liền nói: “Giám đốc, ưu Tuyền không thích hợp tiếp khách, cũng có thể ở trong văn phòng mà, cô ấy mới tới được mấy ngày mà anh đã trả về lại tổng công ty… mà thật sự cô ấy cũng có làm gì sai đâu.”

“Tôi nói chuyện với tổng công ty xem sao, xem có triệu hồi về không, coi bên dó nói sao. Chuyện này không tới phiên cô nói đâu. Mau lên lầu. Còn cô nữa, lúc này quay về đây làm gì?”

Tiểu Mễ kéo tay của tôi, liền chạy lên lầu. Lên tới lầu ba, chị ta giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội buông tôi ra, chùi chùi tay mình, nói: “Tay cô không chạm vào miệng vết thương đó chứ.”

Hiện tại trong ký túc xá, cũng chỉ có hai chúng ta, tôi đi về phía giường của mình, khẽ thở dài: “Không có.”

“Nhìn mặt cô có vẻ khá hơn hôm qua rất nhiều. May mà đi bệnh viện kịp thời.”

“Ừ, Tiểu Mễ, cảm ơn chị” Meo_mup đăng truyện tại gác sách chấm com và facebook của Mèo“Cảm ơn tôi cái gì a? Cô không ở bệnh viện, sao đã trở lại?”

“Tôi về lấy ít đồ. Bất quá, coi bộ tôi phải thu thập toàn bộ đồ rồi.” tôi thở dài. “Thôi cũng tốt, tôi mới tới được vài ngày, cũng không có quá nhiều đó, muốn thu thập cũng đơn giản.” tôi bắt đầu đóng gói đồ đạc, lúc trước đúng là không nghĩ tới mới tới đã phải thu thập đồ vật bỏ đi. Tuy rằng theo thái độ của ông thì việc viết báo cáo thực tập cho tôi không phải là vấn đề gì, chỉ là tôi tự mình băn khoăn mà thôi.

Tiểu Mễ nhận ra tâm tình của tôi thật sự không ổn, chị ta đứng dựa vào cửa mà nói: “Cô cũng đừng để ý, nếu lúc trước cô cùng tiểu lão bản có quan hệ thì nhà bọn họ có lẽ sẽ an bài cho cô ở tổng công ty. Nhưng mà, cô đổi chỗ thực tập nhiều vậy, sau này đi xin việc cũng khó.”

Tiểu Mễ chính là như vậy, nói chuyện thực thẳng thắn.

“Không có cách nào khác. Tôi cảm giác dạo này mình thật sự xui xẻo mà.”

Lúc thu thập, tôi cũng xếp cả một bịch băng vệ sinh vào túi. Tháng trước, dì cả ghé thăm tôi cũng khoảng ngày này, bất quá, tháng trước là do tôi không chuẩn bị trước, hơn nữa bác sỹ cũng nói kỳ kinh trước của tôi có chút hỗn loạn. Tôi vốn nghĩ tháng này sẽ đúng hạn, không ngờ tháng này băng vệ sinh chuẩn bị tốt nhưng mà vẫn chưa kịp dùng.

Thu thập xong, tôi phát hiện không tìm thấy chiếc áo khoác treo ở đầu giường. Tôi hỏi: “Tiểu Mễ, chị có thấy cái áo khoác của tôi không?”

“Áo khoác mới phát hôm trước không?”

“Đúng vậy, rõ ràng treo ở nơi này mà.”

“Cái kia……” Ánh mắt Tiểu Mễ có chút hoảng loạn, do dự một hồi mới nói, “Tông Ưu Tuyền, tôi nói cô nghe việc này, có thể cô không tin, nhưng mà thật sự là, áo khoác đó, không biết làm sao mà tự nhiên rách vụn ra, một chiếc áo hoàn hảo tự dưng nát bét ra luôn.”

“Hả? Sao lại thế? Cho dù có xé, thì vẫn phải còn nguyên vài mảnh chứ?”

Tông Thịnh nói chiếc áo đó phải đốt cho Diệp Hồng, nếu nó như vậy thì cô ta tới mắng tôi nữa thì sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN