Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi
Chương 37: Tiểu Tiểu Khang
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Vốn dĩ vòng bán kết của cuộc thi biện luận có 3 nhóm thi thì lại biến thành 4 nhóm, nhóm xuất hiện thêm chính là nhóm của Lý Tuyết Tình vừa bị loại vào ngày hôm qua.
Cảnh Lỵ rất bực bội, vì sao nhóm của Lý Tuyết Tình có thể tham gia thi bán kết? Sau đó, cô loáng thoáng nghe được những người xung quanh nói về chuyện này.
“Hình như vì muốn cho Lý Tuyết Tình vào đấu bán kết, nên buổi chiều giáo sư của khoa đã làm một vòng sống lại gì đó, rồi đưa cô ta vào.”
“Dáng dấp xinh đẹp, học lại giỏi, đúng là không giống như người bình thường chúng ta mà. Đến cả giáo sư cũng mở cửa sau cho cô ta.”
“Tốt xấu gì cô ta cũng là người của Khoa Ngoại Ngữ chúng ta, nếu khoa mình không có người lấy được quán quân, đoán chừng giáo sư cũng chẳng còn mặt mũi.”
…
Hừ, đi cửa sau.
Cảnh Lỵ càng khinh thường Lý Tuyết Tình.
Ngày hôm qua Kinh Nhiên đã thắng Lý Tuyết Tình một lần, Cảnh Lỵ tin rằng Kinh Nhiên có thể thắng thêm một lần nữa.
Cuối cùng không ngoài dự liệu, Molly Team chiến thắng, Victory Team xếp thứ hai. Lúc trao giải, Lý Tuyết Tình xụ mặt xuống trông còn khó coi hơn so với việc phải ăn phân.
Cảnh Lỵ thầm vui sướng, cảm giác xử lý được Lý Tuyết Tình thật là sảng khoái.
Cảnh Lỵ và bạn cùng phòng đi với Molly Team đến quán ăn khuya ngày hôm qua để chúc mừng. Ăn khuya xong, các chị em đều rối rít trở về kí túc xá, hôm nay lịch học của Kinh Nhiên đã đầy, buổi tối lại phải thi biện luận, đoàn người cùng nhau ăn khuya, cả ngày cũng chưa được ở riêng với Cảnh Lỵ.
Kinh Nhiên kéo Cảnh Lỵ đến sân thể dục tản bộ, thời gian không còn sớm, các sinh viên đang rèn luyện hoặc các cặp đôi đều dần dần rời đi. Kinh Nhiên cũng không định đi tản bộ lâu, bởi vì thời gian đóng cổng kí túc xá cũng sắp tới, thời gian ở cùng Cảnh Lỵ cũng chỉ còn hơn mười phút.
Mùa hè ở thành phố G tới rất sớm, từ trung tuần tháng tư đã bắt đầu đến, nhiệt độ không khí cũng tăng cao, quần áo của Cảnh Lỵ chưa đổi theo mùa, vẫn còn mặc áo thun tay dài và quần jean. Đi được vài phút thì sau lưng cũng đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cô muốn nhanh chóng đi xong một vòng ở sân thể dục rồi chạy nhanh về kí túc xá tắm rửa.
“Lỵ Lỵ…”
Bước chân của Kinh Nhiên dừng lại, từ túi quần thể thao lấy ra một món đồ. Đèn ở sân thể dục đã tắt, nương theo ánh đèn đường bên ngoài sân thể dục và đèn sáng của kí túc xá gần đó, Cảnh Lỵ nhìn thấy thứ anh lấy ra chính là huân chương vàng vừa thắng được ở cuộc thi biện luận.
Cảnh Lỵ không hiểu, hỏi: “Sao vậy?”
Kinh Nhiên hơi ngại: “Tặng cho cậu.”
Cảnh Lỵ hỏi: “Tặng cho tôi? Vì sao?”
Phim truyền hình Kinh Nhiên xem hơi lớn tuổi hơn những bộ phim mà Cảnh Lỵ xem, khi còn nhỏ phim mà Kinh Nhiên xem cùng bà ngoại đều phim của những năm 90 thiếu niên nhiệt huyết đều đưa huy chương vàng mình thắng được cho cô gái mình yêu; mà Cảnh Lỵ lại xem mấy bộ phim Hàn lãng mạn, giống như 《 Người thừa kế 》 nam chính khoe giàu, rồi ngang ngược cua gái.
Kinh Nhiên ngạc nhiên, thật ra anh cũng không biết vì sao, nhưng anh nhớ trong phim lúc nữ chính nhận được huy chương vàng đều rất vui vẻ.
Nhưng trông Lỵ Lỵ như không có hứng thú với huy chương vàng…
Huy chương vàng vốn đang đặt trong lòng bàn tay của Kinh Nhiên, anh chậm rãi khép tay mình lại, cầm huy chương nói một câu: “Không có gì…”
Chuẩn bị bỏ lại vào túi quần.
Đột nhiên Cảnh Lỵ nắm lấy bàn tay Kinh Nhiên đang cầm huy chương, cười cười lấy đi huy chương của anh, nói: “Cảm ơn, Nhiên Nhiên.”
Cảnh Lỵ biết anh ăn nói vụng về sẽ không nói được lời gì dễ nghe, có lẽ là Kinh Nhiên muốn cùng cô chia sẻ vinh quang của anh.
Kinh Nhiên nhìn Cảnh Lỵ, gật đầu một cái.
Đầu hè, côn trùng đã bắt đầu sinh sôi. Hai người cứ đứng nhìn đối phương, sân thể dục đã không còn ai khác, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn có tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ.
Gió đêm tới, nhè nhẹ lạnh lẽo, một đôi tình nhân trong tình yêu cuồng nhiệt đang thâm tình nhìn nhau.
Xung quanh đã không còn người qua đường, Cảnh Lỵ nôn nóng trong lòng, sau anh không chủ động một chút chứ.
Chỉ cần anh hơi cúi đầu xuống về phía cô, cô sẽ lập tức nhón chân lên đón nhận, dâng lên nụ hôn đầu tiên của cô.
Đúng rồi, đại học bá ngốc như thế, anh nhất định không biết, thật ra nhìn vào tình huống này mà nói thì cũng là do đến trước thời hạn.
Có lẽ, cô cần phải nhắc nhở cho anh một chút.
Cảnh Lỵ duỗi tay kéo góc áo của Kinh Nhiên, anh không hiểu nhìn cô.
“Hôn… Hôn…” Cảnh Lỵ hơi thẹn thùng, đứt quãng thốt ra được một từ.
Kinh Nhiên giống như đã hiểu rõ, anh nuốt nước miếng, yết hầu trượt lên xuống, nhấp môi. Anh từ từ cúi đầu, tới gần môi Cảnh Lỵ, Cảnh Lỵ nhắm mắt lại, nhón chân…
“Reng…”
Di động trong túi quần Cảnh Lỵ vang lên, cắt ngang bầu không khí hai người hôn nhau.
Kinh Nhiên đưa khuôn mặt buồn bã nhìn Cảnh Lỵ lấy di động ra, thiếu chút nữa thôi là có thể được hôn môi với Lỵ Lỵ.
Cảnh Lỵ lấy di động ra nhìn, là bà ngoại gọi đến. Cảm thấy rất kì quái, vì sao bà ngoại không gọi cho Kinh Nhiên mà lại gọi cho cô?
“Là bà ngoại.” Cảnh Lỵ nói một tiếng với Kinh Nhiên, nhấn nghe: “Bà ngoại…”
Bà ngoại hơi sốt ruột: “Lỵ Lỵ, con biết Nhiên Nhiên ở đâu không? Bà gọi cho nó thì nó tắt máy.”
“Bà ơi bà đừng vội, Nhiên Nhiên vừa mới tham gia thi biện luận phải tắt máy nên chưa khởi động lại, bây giờ cậu ấy đang ở bên cạnh con, để con kêu cậu ấy nghe điện thoại.” Cảnh Lỵ đưa điện thoại cho Kinh Nhiên nói: “Bà ngoại tìm cậu.”
Kinh Nhiên cảm thấy rất đột ngột, thông thường lúc ở trong trường, bà ngoại gần như không tìm anh.
Kinh Nhiên cầm lấy di động, đặt ở bên tai, nghe máy: “Bà ngoại… Vâng, con biết rồi… Bây giờ con qua.”
Cảnh Lỵ nghe thấy Kinh Nhiên muốn ra khỏi trường học, hỏi: “Sao thế?”
Vẻ mặt Kinh Nhiên khẩn trương, cuống quýt nói: “Lỵ Lỵ, cậu về kí túc xá trước đi, tôi phải ra ngoài.”
“À… Được.” Cảnh Lỵ thấy dáng vẻ hoảng loạn của anh, cũng không hỏi tiếp nữa.
Cảnh Lỵ vừa đi được mấy bước, Kinh Nhiên đi lên theo, nắm lấy cánh tay Cảnh Lỵ, sợ hãi hỏi: “Lỵ Lỵ, cậu về với tôi được không?”
Cảnh Lỵ chưa bao giờ thấy anh khẩn trương, sợ hãi như thế. Có lẽ là trong nhà anh thật sự đã xảy ra chuyện gì, mới khiến anh sợ phải đối mặt với nó.
Cảnh Lỵ quyết đoán đồng ý: “Được!”
Thời gian đóng cổng đã sắp tới, con đường bên ngoài sân trường yên tĩnh không một chiếc xe nào chạy qua. Kinh Nhiên dùng APP gọi tới một xe chuyên dụng, hơn mười phút đã đến. Sau khi Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ ngồi vào xe thì bảo tài xế nhanh chóng chạy tới điểm đến.
Kinh Nhiên nắm chặt lấy tay Cảnh Lỵ, cô thấy hơi đau nhưng không lên tiếng. Cô muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ cảm xúc của công ‘trúa’ nhỏ sẽ mất khống chế.
Cảnh Lỵ tận dụng thời gian trống, gửi WeChat cho nhóm bạn cùng phòng, nói cho mọi người biết tối nay cô không về, kêu mọi người khóa cửa cẩn thận.
Mấy người bạn cùng phòng bắt đầu ồn ào trêu chọc Cảnh Lỵ, hỏi cô có phải muốn cùng với đại học bá đi đến khách sạn gần đây để tận hưởng thế giới của hai người không.
Cảnh Lỵ không có tâm trạng đùa giỡn, nói là nhà Kinh Nhiên có việc, bây giờ phải về giải quyết.
Mọi người cũng không còn ầm ĩ.
Xe chuyên dụng đi đến đại lộ của quận Lệ Loan thì dừng lại, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ xuống xe rồi đi hơn mười mét, vào một bệnh viện thú ý.
Bệnh viện thú y?
Cảnh Lỵ cảm thấy rất kỳ quái, sao lại đến bệnh viện thú ý?
Cảnh Lỵ cùng Kinh Nhiên đi vào bệnh viện thú y, bà ngoại đang ngồi ở dãy ghế chờ gần cửa, nhìn thấy bọn họ tới liền đứng lên nói: “Nhiên Nhiên, cuối cùng con cũng tới rồi, đi gặp Tiểu Tiểu Khang đi con.”
Tiểu Tiểu Khang đã được 17 tuổi, tính theo tuổi mèo thì nó đã là một con mèo cao tuổi. Lúc trước, Kinh Nhiên mua một ít thức ăn mèo nhập khẩu cho Tiểu Tiểu Khang nhưng nó không ăn, gầy đi rất nhiều. Bà ngoại cho rằng Tiểu Tiểu Khang không quen ăn đồ nhập khẩu, nên bảo Kinh Nhiên mua thức ăn bình thường mà hồi trước hay mua. Nhưng thật ra Tiểu Tiểu Khang đã sắp đến cuối đời, ăn uống không tốt, hơn nữa mấy ngày nay Tiểu Tiểu Khang cũng rất lãnh đạm với chủ nhân, đây chính là biểu hiện sắp qua đời.
Buổi tối hôm nay, bà ngoại đút thức ăn cho Tiểu Tiểu Khang, nó chỉ ăn được một ít thì nôn ra. Bà ngoại cho rằng Tiểu Tiểu Khang bị bệnh nên đưa đến bệnh viện thú cưng phụ cận để khám. Bác sĩ vừa khám xong, nói mệnh của Tiểu Tiểu Khang đã hết, có khả năng không qua được đêm nay.
Vì thế bà ngoại gọi Kinh Nhiên tới nhìn Tiểu Tiểu Khang một lần cuối cùng.
Kinh Nhiên rất thích mèo, có lẽ là do ông ngoại luôn gọi mèo mình nuôi là “Bôn Tiểu Khang”, nhưng vào năm Kinh Nhiên 3 tuổi thì Bôn Tiểu Khang đã qua đời, khi đó nó đã 20 tuổi, là chết già. Bôn Tiểu Khang đã mất, ông ngoại rất đau lòng, dù sao cũng đã nuôi 20 năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm nên không định nhận nuôi con mới. Nhưng khi đó Kinh Nhiên còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, vẫn luôn hỏi ông ngoại Bôn Tiểu Khang đã đi đâu, nghe được về sau Bôn Tiểu Khang sẽ không về nữa thì khóc nháo liên tục. Sau đó ông ngoại đành phải xách một con mèo con về cho Kinh Nhiên, Kinh Nhiên gọi mèo con là Bôn Tiểu Khang, vì để phân biệt nên ông ngoại đổi một tên mới cho mèo con là Tiểu Tiểu Khang.
Ở phòng khám bệnh tại bệnh viện thú ý, Kinh Nhiên nhìn Tiểu Tiểu Khang đang hấp hối, một giọt lệ dâng lên khóe mắt, không thể che giấu được bi thương trong lòng. Nhiều năm trôi qua, Bôn Tiểu Khang đã đi, ông ngoại cũng đi rồi, hiện giờ Tiểu Tiểu Khang cũng muốn rời đi. Đầu năm viện trưởng viện dưỡng lão nói với anh, ông Quốc tuổi đã già, chức năng thân thể đã kém, có khả năng không thể sống qua năm nay.
Những người và động vật từng bầu bạn với anh, đều dần dần rời đi.
“Tiểu Tiểu Khang…” Cổ họng Kinh Nhiên như bị nghẹn lại, giọng nói phát ra một cách khó khăn.
Kinh Nhiên duỗi tay sờ đầu của Tiểu Tiểu Khang, nhưng nó đã không thể phát ra tiếng kêu, chỉ còn lại hơi thở mong manh.
Cảnh Lỵ không biết nên an ủi Kinh Nhiên thế nào, đành phải đứng ở bên cạnh, nắm bàn tay khác của anh. Cho tới nay, bàn tay to của Kinh Nhiên đều rất ấm áp, hiện giờ tay anh có chút run rẩy, còn lạnh lẽo…
Hai tay Cảnh Lỵ bao lấy bàn tay lạnh như băng của anh, hi vọng anh không cần quá khổ sở.
Đại khái một giờ sau, Tiểu Tiểu Khang đã ngừng thở. Bệnh viện thú ý có một nhà xác động vật, thi thể của Tiểu Tiểu Khang được để lại bệnh viện thú y, còn ba bà cháu thì đi bộ về nhà.
Kinh Nhiên đưa bà ngoại và Cảnh Lỵ đến lầu hai tiệm bánh xong thì chuẩn bị về nhà mình ngủ. Cảnh Lỵ nghe nói cha mẹ Kinh Nhiên không ở nhà thường xuyên, hôm nay phát sinh ra chuyện khổ sở như vậy, nhất định công ‘trúa’ nhỏ sẽ ngồi khóc một mình ở nhà. Cô không yên tâm nên kéo Kinh Nhiên nói: “Nhiên Nhiên, cậu không cần về nhà đâu, tối nay cậu ngủ cùng một phòng với tôi đi.”
Kinh Nhiên đang ở trong trạng thái đau lòng, không có tâm trạng để suy nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ, gật đầu tỏ vẻ sẽ ở lại ngủ.
Mọi người rửa mặt xong thì từng người trở về phòng ngủ. Kinh Nhiên giống như tuần trước, lấy chiếu trải trên mặt đất, lấy gối đầu và chăn dự phòng ra rồi nằm ngủ trên mặt đất.
Đèn đã tắt, giọng Cảnh Lỵ vang lên trong màn đêm đen nhánh: “Nhiên Nhiên, cậu có muốn lên giường ngủ không, dưới sàn cứng lắm.”
“Không cần, Lỵ Lỵ cậu mau ngủ đi, ngày mai cậu còn phải dậy sớm về trường học nữa.”
“Nhiên Nhiên, ngày mai tôi không muốn đi học, tôi muốn cùng cậu đi đưa Tiểu Tiểu Khang.”
Vừa nãy ở bệnh viện thú y Kinh Nhiên đã liên lạc với trung tâm phục vụ hỏa táng cho động vật, ngày mai sẽ đưa Tiểu Tiểu Khang qua đó, làm việc sau khi qua đời cho nó.
“Được rồi.”
“Nhiên Nhiên, cậu đừng quá đau lòng, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!