Trở lại ký túc xá, tôi vội vàng xin nghỉ làm gia sư.
Sau đó bắt đầu lên Baidu tra cứu: “Cách phòng tránh lừa đảo”
Lăn qua lộn lại tìm kiếm đủ kiểu, tôi vẫn chưa tìm được cách lừa đảo nào giống vậy.
Tôi thoát ra, lại kiểm tra số dư một lần nữa, nhìn thẻ ATM trong tay, đột nhiên nhớ ra anh ấy chưa cho tôi biết mật khẩu!
Vào hộp thoại của chàng trai, tôi có thể nhìn thấy mục khoảnh khắc ba ngày trước, ảnh toàn một màu đen, biệt danh thì để trống.
Tôi cứ dán mắt vào mớ ảnh xi đèn đèn kia, lại bắt đầu cảm thấy khó xử.
Tôi không biết tên của chàng trai đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi bèn đánh bạo một phen: “Dô, bạn trai”.
Nửa tiếng sau, mới thấy nhắn lại.
“Chuyện gì”
Tôi trả lời chỉ trong vài giây.
“À thì… Mật khẩu thẻ ATM, hình như anh chưa nói cho em biết.”
Lại qua nửa tiếng nữa, đầu dây bên kia gửi tới một dãy số.
“001223”
Ngay sau đó, một tin nhắn thoại kéo dài bốn giây với tiếng nhạc inh tai và tiếng ồn lớn được gửi đến.
“Đấy là sinh nhật tôi, cô nhớ cho kỹ, sau này sẽ kiểm tra lại.”
Tôi gõ “Đâu chỉ là nhớ, em sẽ khắc nó vào DNA”.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định xoá nó đi, nhắn “Biết rồi” kèm theo một biểu tượng cảm xúc con mèo dễ thương đã không còn được sử dụng trong 800 năm qua.
Phía bên kia không hề hồi âm lại, vậy nên tôi đành phải mò mẫm trong bóng tối để đến cây ATM của trường. Sau khi xác nhận đúng là trong thẻ có bốn mươi vạn, tôi mới yên tâm trở về.
Tắm rửa, ngủ.
4
Trong mộng, tôi thấy mình sống ở Tomson Riviera, hàng xóm là người giàu nhất thế giới.
Tôi đang thích thú nghe anh ấy tiết lộ chuyện không muốn ai biết của một ngôi sao đang nổi tiếng thì bị tiếng nhạc chuông chối tai lôi về thực tại.
Tôi nhắm mắt lại, nghe máy với thái độ rất khó chịu: “A lô?”.
“Ngủ chưa?”
Tôi nhìn đồng hồ, đã 3 giờ 50 phút sáng, không chút nghĩ ngợi đã trả lời: “Không thì sao?”.
“Cáu với tôi?”
Tôi tỉnh táo ngay lập tức.
Cây ATM biết đi của tôi!
Tôi hạ giọng: “Cục cưng à, em đâu dám cáu với anh”.
Bên kia im lặng một lúc, giọng nói hơi chếnh choáng men say.
“Tại sao cô không chúc tôi ngủ ngon trước khi đi ngủ?”
Nói thật nhé, đứa ế từ trong bụng mẹ như tôi, lấy đâu ra thói quen trước khi đi ngủ còn phải báo cáo với người khác chứ.
Nhưng tôi huỵch toẹt ra sao được, đành phải bịa ra một cái cớ.
“Em định chúc anh rồi, nhưng lại ngủ quên mất.”
“Cô biết mình là bạn gái tôi nhỉ?”
“Vâng.”
“Từ giờ trở đi, bạn trai người khác được đối đãi thế nào tôi cũng phải được thế đó, người khác không có tôi cũng phải có, nếu không cô đừng mơ tôi gia hạn.”
Gia hạn? Có cả chuyện này nữa hả?
“Em biết rồi, sau này em sẽ để ý hơn, nhưng…”. Tôi hơi ngập ngừng, cảm thấy có chuyện cần phải làm rõ: “Về chuyện đó… Nói trước, tôi bán nghệ chứ không bán thân”.
Đối phương cười, nói: “Yên tâm đi, anh đây tuân thủ luật pháp”.
Tôi thở hắt ra, thấy rất hài lòng với công việc mới này.
“Buổi sáng ngày mai, lúc xuống lầu, tôi muốn thấy cô đưa đồ ăn sáng tới. Địa chỉ ký túc xá, số điện thoại, tôi sẽ gửi cho cô sau. “
“Em sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ mà cục cưng giao cho.”
“Ừ. Đi ngủ đi.”
“Em ngủ đây, cục cưng ngủ ngon.”
“Ừ.”
Điện thoại đã bị ngắt máy.