Bạn Trai Ta Là Con Sói - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Bạn Trai Ta Là Con Sói


Chương 37


Bước vào phòng, liền cảm thấy ngay không khí trong này đã xuống tới âm độ, lạnh thấu xương.

Hạ Phùng Tuyền ngồi trên ghế salon, không nói một lời. Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, giống như những viên bảo thạch đen nhánh dưới đáy hồ, và giờ nó còn kết thêm môt lớp băng mỏng phía trên càng đáng sợ hơn.

“Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy?” Hạ Từ Viện thì thầm hỏi Hạ Hư Nguyên.

“Cô dâu đào hôn.” Hạ Hư Nguyên lời ít mà ý nhiều.

“Sao lại thế cơ chứ?”

“Ngẫm lại xem vì sao ngươi không muốn gả cho Mộ Dung Phẩm.”

Hạ Từ Viện tràn đầy cảm thông gật đầu: “Ta hoàn toàn hiểu được Tây Hi vì sao chạy trốn.”

Hạ Hư Nguyên liếc xéo cô một cái , liền nói: “Xem ra Mộ Dung Phẩm đã gặp ngươi rồi à.”

Hạ Từ Viện chống cằm, thản nhiên cười: “Không hổ là đệ đệ 9 tháng 10 ngày cùng ta chơi đùa trong bụng mẹ.”

“Ngươi đã làm gì hắn?” Hạ Hư Nguyên nhàn rỗi hỏi.

“Còn làm cái gì được nữa.” Hạ Từ Viện chậm rãi cảm thán: “Chẳng phải hắn rất thích giường sao? Ta đây sẽ làm cho hắn và cái giường cột chặt với nhau. Đúng rồi, lát nữa nhớ dẫn theo người tới phòng 1304 nhá, càng nhiều người càng tốt a!”

“Vì sao ngươi cho rằng ta sẽ giúp ngươi?”

“Bởi vì ngươi hiểu rõ mà, dựa theo những gì ta nói, nhất định sẽ được xem một màn vô cùng đặc sắc.”

Hạ Hư Nguyên khẽ mỉm cười: “Không hổ là muội muội 9 tháng 10 ngày cùng ta chơi đùa trong bụng mẹ.”

Lúc này, trưởng phòng an ninh mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy xộc vào, vội vàng tới trước mặt Hạ Phùng Tuyền báo cáo: “Hạ tiên sinh, chúng tôi vừa mới kiểm tra toàn bộ màn hình camera và phát hiện ra Diệp tiểu thư cùng với một nữ nhân mặc đồ đen chưa rõ danh tính trốn đi theo đường ống thông gió, thời gian ước chừng là khoảng nửa giờ trước, sau đó hai người họ đi theo đường mòn nhỏ hướng phía đông chạy thoát…”

Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên cắt đứt lời nói của hắn: “Cô ấy là bị bắt đi hay là tự nguyện đi?”

Trưởng phòng an ninh ấp a ấp úng nói: “Việc này thì…việc này thì…”

“Nói thật.”

“…Diệp tiểu thư trông không giống như bị ép buộc bắt đi.” Trưởng phòng an ninh nói xong, trong lòng run sợ, thế này chẳng phải là khẳng định cô dâu 100% đào hôn sao? Lão bản còn không nổi trận lôi đình?

Quả nhiên.

Hạ Phùng Tuyền nheo mắt lại, ánh mắt hiện lên đầy sát khí.

“Diệp Tây Hi, cô nhất định phải chết!”

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!” Diệp Tây Hi xoa xoa mũi, cau mày nói: “Kỳ quái, là ai đang mắng mình thế không biết?”

“Cô không sao chứ?” Từ Như Tĩnh hỏi.

“Tôi không sao.” Diệp Tây Hi nhìn cánh tay phải cuốn băng trắng của Từ Như Tĩnh lo lắng hỏi: “Còn cô thì sao? Vết thương còn đau nữa không?”

“Tôi không có việc gì đâu.” Từ Như Tĩnh mỉm cười yếu ớt: “Tây Hi, cô không nên tới đây… Tôi đã báo thù được rồi nên có sao cũng chẳng có vấn đề gì, sống hay chết cũng thế mà thôi.”

“Cô đang nói linh tinh gì vậy.” Diệp Tây Hi an ủi: “Nếu thù đã báo được rồi, thì hãy quên hết đi, bắt đầu lại một cuộc sống mới đi.”

Từ Như Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía trước, không nói bất cứ điều gì nữa.

Diệp Tây Hi chẳng biết an ủi thế nào cho phải đành lui sang một bên.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tường, sàn nhà, trần nhà, tất cả đều bị sơn thành màu trắng, một màu trắng lạnh lẽo băng giá.

Nơi này chỉ có hai chiếc giường, đúng rồi, còn có một cái camera theo dõi nữa.

Nhưng mà, đối với kẻ bị giam cầm như cô mà nói thì căn phòng này cũng coi là thiên đường rồi.

Cho nên Diệp Tây Hi rất hài lòng.

Tới đây đã được hai ngày mà bọn chúng không có làm gì khác chỉ đem nhốt cô chung với Từ Như Tĩnh, chưa hề thực hiện bất cứ thí nghiệm nào cả.

Nhưng càng yên ả bình lặng như thế thì Diệp Tây Hi lại càng cảm thấy bất an hơn gấp nghìn lần.

Dù sao thì bọn chúng bắt cô đến đây làm gì có chuyện đơn giản là mời cô tới đây làm khách đâu.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì cửa phòng đột nhiên bật mở.

Một nam một nữ bước vào.

Đối với Diệp Tây Hi, hai kẻ vừa bước vào kia cũng rất quen thuộc: nam nhân kia là Thành Phong còn cô ả kia đâu phải ai khác ngoài kẻ đã đưa cô tới đây – mỹ nhân lạnh lùng, cũng chính là em gái của Thành Phong, Thành Dư.

“Đi theo ta.” Thành Dư hướng Diệp Tây Hi lạnh lùng ra lệnh: “Du tiên sinh muốn gặp ngươi.”

Rốt cục thì cũng phải tới, Diệp Tây Hi từ từ đứng dậy, bước theo sau cô ta. Vừa bước ra đến cửa, quay đầu lại cô vẫn thấy Thành Phong đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định đi theo bọn họ.

Điều làm Diệp Tây Hi lo lắng nhất là ánh mắt của hắn. Ánh mắt hắn nhìn Từ Như Tĩnh đầy ham muốn.

Diệp Tây Hi vội vàng xoay người lại, chắn trước mặt Từ Như Tĩnh, nói: “Tại sao ngươi không đi?”

“Ta muốn ở lại thêm một chút, để cùng Từ tiểu thư đây ôn lại chuyện cũ.” Thành Phòng cười nhạt trả lời.

“Nếu đã như thế, thì ta đây cũng sẽ không đi.” Diệp Tây Hi cứng rắn nói.

“Ngươi cho rằng ở đây có kẻ nào tôn trọng ý kiến của ngươi ư?” Thành Phong vừa nói, đột nhiên vung tay lên hướng mặt Diệp Tây Hi định tát cô một cái.

Diệp Tây Hi phản ứng rất nhanh nhạy, vội vàng né tránh, đồng thời giơ chân cao lên đá vào hắn.

Cứ như vậy, hai người bắt đầu đánh nhau.

Nếu chỉ bàn đến thực lực thì cô và tên Thành Phong này không phân cao thấp, nhưng Diệp Tây Hi dường như đã quên mất còn có Thành Dư ở đây.

Cô ta thừa dịp Diệp Tây Hi còn chưa kịp chuẩn bị, từ phía sau đánh lén, khoá chặt hai tay Diệp Tây Hi.

Thành Phong chớp ngay thời cơ, một quyền nhắm ngay bụng Diệp Tây Hi.

Diệp Tây Hi cảm thấy bụng đau dữ dội, trong nháy mắt cả người liền xụi lơ, rũ xuống để mặc cho Thành Du lôi đi.

Cửa đóng sập lại, Thành Phong chậm rãi bước tới trước mặt Từ Như Tĩnh, vươn tay ra, nâng cằm của cô lên.

“Thật ra thì, ta vẫn luôn muốn nếm thử nữ nhân của Du Tư Nhân, đến tột cùng là có mùi vị như thế nào.” Thành Phong cẩn thận nhìn Từ Như Tĩnh, da của cô không giống như sành sứ mà giống như ngọc, không thô ráp, lạnh như băng.

Từ Như Tĩnh ngây ngốc, giống như không nghe thấy bất kì âm thanh nào, không nhìn thấy bất kì ai.

“Thiếu chút nữa thì ta quên mất, ngươi bây giờ cũng coi như chết một nửa rồi.” Thành Phong nhếch mép cười lạnh: “Lần trước chặt đứt cánh tay của ngươi làm cho ngươi đau đến không kịp kêu lên một tiếng… Còn bây giờ, như thế này thì sao nhỉ?”

Nói xong, hắn rất thô bạo xé toạc quần áo của Từ Như Tĩnh.

Da thịt cô trắng nõn mềm mại, sáng bóng như màu ngọc.

Thành Phong trong mắt tràn đầy dục vọng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN