Nguyễn Manh ngồi trên băng ghế một lúc, cảm nhận ánh nắng mặt trời, cuối cùng cũng được giải thoát khỏi cái ngôi nhà quỷ quái kia.
Cô nhìn Trần Mặc ngồi cạnh mình. Cậu mặc áo khoác thể thao màu đen, phối với áo phông trắng bên trong. Đôi mắt đen của cậu vẫn bình tĩnh, hình như ngôi nhà ma quái kia chẳng có chút ảnh hưởng gì đến cậu.
Nguyễn Manh hỏi, “Cậu không sợ khi nhìn thấy những con ma đột ngột xuất hiện à?”
Trần Mặc bình tĩnh trả lời cô, “Tất cả đều là giả.”
Nguyễn Manh biết những con ma đó đều là nhân viên hoá trang, nhưng cô vẫn không nhịn được mà sợ hãi.
Cô thành thật mà ngưỡng mộ, “Có cậu thật tốt, cậu dũng cảm như vậy, nếu không có cậu chắc tớ sẽ bỏ mạng trong đó mất.”
Trần Mặc đặt hai tay ngay ngắn trên đùi, mắt nhìn thẳng về phía trước, sau khi nghe thấy lời Nguyễn Manh nói, khoé miệng cậu nhếch lên vui vẻ.
Lúc này mặt trời cũng đã chiếu tới đỉnh, đến giờ cơm trưa rồi.
Nguyễn Manh hỏi cậu, “Bữa trưa cậu muốn ăn gì?”
Trần Mặc quay lại, hỏi ngược lại cô, “Cậu muốn ăn gì?”
Trước lúc đi, cậu đã mang theo toàn bộ tiền tiết kiệm của mình. Cậu bình thường cũng không chỉ tiêu nhiều, không mua đồ ăn vặt hay mấy thứ linh tinh, hiển nhiên tiền tiêu vặt của cậu rất nhiều.
Nguyễn Manh đã quen với việc lúc nào cũng nghĩ trong đầu xem hôm nay ăn gì, “Chúng ta đến Haidilao(*) nhé?”
(*) Chuỗi nhà hàng nổi tiếng do Zhang Yong sáng lập. Chi tiết xin tìm hiểu trên google.
Trần Mặc không có ý kiến, hai người đi đến nhà hàng Haidilao cách đó không xa.
Sau khi vào, hai người chọn một bàn không người rồi ngồi xuống, ngay lập tức phục vụ đã cầm menu đi đến.
Trần Mặc cầm lấy xem cho có lệ, Nguyễn Manh gọi một số món mà cả hai người đều thích, rồi đột nhiên nói với Trần Mặc, “Cậu đợi một chút, tớ ra ngoài mua chút đồ.”
Trần Mặc nhìn lên từ menu, gật đầu, tiếp tục tính số tiền của tất cả các món ăn trên thực đơn.
Một lúc sau, ngay khi Trần Mặc định tính lại một lần nữa thì Nguyễn Manh trở lại.
Trên tay cô cầm một chiếc bánh cỡ vừa, đặt nó lên bàn. Sau đó, cô lấy cây nến bên trong túi đồ ra, thắp lên.
Đối diện, Trần Mặc lặng lẽ quan sát từng hành động của cô, tất cả những thứ này dường như xa lạ với cậu, khiến cậu cảm giác không chân thật.
Thắp nến xong, Nguyễn Manh bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật, giọng cô ấy không lớn lắm, nhưng cặp vợ chồng trung niên ở bàn bên cạnh vẫn nghe thấy, tò mò nhìn sang. Bàn bên cạnh là một cặp nam nữ xinh đẹp, biểu cảm là một bộ dáng ‘ta biết hết’.
Nguyễn Manh không thích ca hát, bởi vì ngũ âm của cô không hoàn chỉnh, cô hiếm khi hát trước mặt người khác.
Nhưng mà bài hát chúc mừng sinh nhật này không quá khó, may mắn là cô vẫn có thể hát được hết bài.
Nhìn cô gái trước mặt nghiêm túc hát, Trần Mặc vô thức lấy tay đặt lên ngực, cố gắng tìm ra lí do tại sao tim cậu lại đập 120 lần một phút, tại sao lại nhanh hơn bình thường nhiều như vậy.
Bài hát này với tốc độ nhịp tim có liên quan đến nhau?
Không có nghiên cứu khoa học nào từng chỉ ra rằng bài hát chúc mừng sinh nhật ảnh hưởng đến nhịp tim cả.
Sau khi hát xong, Nguyễn Manh thúc giục Trần Mặc, “Mau ước rồi thổi nến đi.”
Nghe tiếng Nguyễn Manh, Trần Mặc thoát khỏi suy nghĩ, bắt đầu nhắm mắt lại, cầu một điều ước trong đầu, rồi thổi tắt ngọn nến.
Nguyễn Manh cắt bánh, đặt vào đĩa rồi đưa cho Trần Mặc, bản thân cô cũng lấy một phần. Cô cầm lấy dĩa xúc một miếng bánh, ngon quá đi. Cô thích ăn đồ ngọt từ nhỏ, nhất là mấy loại có kem.
Trần Mặc mỉm cười nhẹ nhìn Nguyễn Manh. Mặc dù trải qua sinh nhật chỉ có hai người, nhưng đã quá đủ đối với cậu.
Ăn trưa xong, hai người đạp xe trở về nhà. Nguyễn Manh vẫy tay với Trần Mặc, hai người ai về nhà nấy.
Sau khi ngủ trưa, Nguyễn Manh bắt đầu làm bài tập. Nguyễn Manh làm bài rất lâu, lúc cô làm xong thì trời cũng đã chuyển tối.
Cô xuống lầu, lấy đồ ăn ở trong tủ lạnh ra bỏ vào lò vi sóng hâm nóng. Hôm nay cả ba và mẹ cô đều đến nhà bà ngoại ở qua đêm.
Nguyễn Manh đang rửa bát trong phòng bếp, đột nhiên bóng đèn kêu tách tách hai lần, nhấp nháy mấy lần rồi tắt ngúm.
Nguyễn Manh giật mình. Trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng trong nhà ma hôm nay, cô nhanh chóng rửa xong bát, rồi cầm điện thoại chạy sang nhà đối diện.
Tầng một tối om, chỉ có phòng của Trần Mặc ở tầng hai là còn sáng đèn. Dì bảo mẫu không có ở lại, buổi tối làm việc xong sẽ trở về nhà.
Hôm nay, cả nhà ba người Tần Nam không có ở đây, trong nhà chỉ còn Trần Mặc. Nguyễn Manh nhấn chuông, rất nhanh tầng một đã sáng đèn.
Trần Mặc mở cửa, cậu mặc một bộ đồ thể thao màu xám thoải mái, tóc cậu hơi ướt, vài giọt nước chảy xuống cổ cậu.
Trần Mặc nhìn cô, ý hỏi có chuyện gì.
Nguyễn Manh vội vàng chạy vào, Trần Mặc để mặc cô, đi lên lầu, tiện tay còn muốn tắt luôn điện tầng một. Nguyễn Manh thấy thế thì khẩn trương, “Đừng tắt, lát nữa tớ còn phải đi xuống nữa.”
Trần Mặc nhàn nhạt nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn không tắt đèn.
Nguyễn Manh theo cậu lên phòng, rùa nhỏ đang bò trên mặt đất ăn rau xanh, Nguyễn Manh bước tới ngồi cạnh, nhìn rùa ăn.
Trần Mặc trở lại bàn, tiếp tục làm bài tập. Nguyễn Manh đứng dậy, tò mò nhìn qua, cậu thế mà lại xem ‘Kì thi mô phỏng tuyển sinh đại học.’
Nguyễn Manh cảm thấy lạ, “Bây giờ mà cậu đã bắt đầu xem nó rồi à?”
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn cô, “Ừ.”
Những thứ này quả thật quá đơn giản đối với cậu. Nếu người khác nói như vậy sẽ bị cho là thể hiện. Nhưng Trần Mặc thì lại khác, tóc mái của cậu rũ xuống trán, đôi mắt đen nghiêm túc.
Cô biết Trần Mặc sẽ không bao giờ lừa cô. Dù sao, cô cũng đã quá quen với việc cậu dùng IQ của mình để đè bẹp cô rồi, thực tế này cô vẫn chấp nhận được, cô vẫn nên tiếp tục làm bài tập của con người thôi.
Nguyễn Manh ngồi chơi cùng rùa nhỏ, nói là chơi cùng nhưng thực tế là cô đang bắt nạt nó.
Cô cố tình duỗi lòng bàn tay ra chặn trước mặt nó, nhìn nó từ từ quay lại đổi hướng khác, rồi lại tiếp tục chặn trước, cứ như vậy, cuối cùng rùa nhỏ ủy khuất rụt đầu vào vỏ, nó mới không thèm chơi với cô.
Nguyễn Manh ngồi mọc rễ trong phòng cậu, mãi cho đến 9h30. Trần Mặc ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, nhìn Nguyễn Manh. Bình thường giờ này cô sẽ về nhà. Nguyễn Manh cảm giác được ánh mắt của cậu, cô ậm ờ nói dối, “Ừm…ờ… tớ sợ cậu buồn chán nên sẽ ở lại một lúc nữa.”
Trần Mặc vẫn ngây thơ tin lời cô, cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Cậu không bao giờ nghi ngờ lời nói của Nguyễn Manh. Chẳng mấy chốc, đồng hồ đã chỉ mười giờ, Trần Mặc lại nhìn lên từ cuốn sách nhìn cô.
Thấy rằng thời gian đã muộn, ngày mai còn phải đến lớp, Nguyễn Manh chớp chớp đôi mắt to, thú nhận, “Trong nhà chỉ có mình tớ, tớ hơi sợ.”
Đặc biệt là sáng nay lại được trải nghiệm ngôi nhà ma ám, nội dung kinh dị đó cứ thay nhau mà hiện lên lúc cô ở một mình.
Trần Mặc mờ mịt phân tích lời cô nói, suy nghĩ về cách xử lý tình huống này, nhưng cậu không giỏi phân tích tình huống này, một lúc sau cũng không có câu trả lời.
Nguyễn Manh lưỡng lự đề nghị, “Nếu không … cậu có thể qua nhà tớ ngủ không? Chúng ta ngủ trong phòng khách, tớ thề sẽ không chạm vào cậu đâu.”
Cô biết Trần Mặc không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, lời cô nói hoàn toàn không có ý gì khác, nhưng cô lại cảm thấy có gì đó sai sai.
May mắn thay, Trần Mặc lại không giỏi phân tích lời nói của con người. Cậu hơi nghiêng đầu, nghiêm túc xem xét lời nói của cô. Mặc dù cậu không thích môi trường xa lạ, nhưng nhìn Nguyễn Manh như thế, cậu nhượng bộ, “Tôi muốn mang theo chăn của tôi.”
Nguyễn Manh vui vẻ nhảy dựng lên, “Được được, không vấn đề gì, tớ cầm nó cho cậu nhé.”
Cô lấy chăn màu xanh thẫm yêu thích của cậu từ trong tủ quần áo, ôm nó vào lòng, đứng trước cửa đợi cậu.
Trần Mặc tắt đèn bên cạnh bàn học, sau đó chọn một mô hình máy bay từ bàn cạnh giường, đi theo Nguyễn Manh xuống tầng dưới.
Về đến nhà, Nguyễn Manh ôm chăn đặt lên chiếc ghế sofa rộng nhất, sau đó đi lên lầu, ôm chăn và gối của cô xuống, đặt xuống ghế sofa đối diện.
Sofa nhà Nguyễn Manh được làm bằng da, phía dưới mềm mại rộng rãi, ngủ cũng rất thoải mái.
Sau khi Nguyễn Manh tắm rửa và sửa soạn xong, cô mặc bộ đồ ngủ rộng rãi nằm trong chăn.
Cô quay lại đối diện với Trần Mặc. Cậu nằm bẹp trên ghế sofa, trên người đắp chăn màu xanh thẫm, tay đặt lên bụng, trong tay còn cầm mô hình máy bay cô tặng năm bảy tuổi. Cậu nằm đó bất động, trong một kiểu ngủ quý tộc.
Nguyễn Manh tắt đèn trong phòng khách bằng điều khiển từ xa, căn phòng ngay lập tức bị màn đêm bao phủ.
Trong bóng tối, Nguyễn Manh mở mắt ra, thích nghi với bóng đêm một lúc, rồi lại nhìn Trần Mặc.
Cậu nằm đó bất động, nhưng Nguyễn Manh có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của cậu, làm dịu đi trái tim cô.
Chẳng mấy chốc, cô dần nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Mặc dù Trần Mặc nằm bất động như đã ngủ, nhưng cậu không thể ngủ được. Hoàn cảnh xa lạ khiến cậu lo lắng.
Cậu cố gắng đếm cừu nhưng vẫn không thể ngủ được, cậu mở mắt, quay sang nhìn Nguyễn Manh.
Đèn đường bật vẫn đang bật, hắt ánh sáng mờ nhạt vào phòng khách, làm cậu không nhìn rõ cô.
Lúc này, cô nằm nghiêng, mặt bị gối ép vào, hơi thở nặng nề, đôi khi còn hơi bĩu môi, có vẻ như đang mơ.
Trong bóng tối mắt không nhìn rõ, làm tất cả các giác quan còn lại trở nên nhạy cảm. Trần Mặc cảm thấy tiếng hít thở đều đều của cô như cô đang ở cạnh mình, xuyên thẳng vào màng nhĩ.
Cậu tỉnh táo hơn, không còn cảm giác lo lắng lúc nãy, mà chỉ cảm thấy yên tĩnh nhẹ nhàng.
Nửa đêm, Nguyễn Manh mơ thấy con ma nữ mặc đồ trắng đang đuổi theo cô. Cô cứ chạy, chạy và chạy, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi hồn ma nữ. Cô vô thức đá chân, lúc sau cũng tự tỉnh lại.
Cô ngây ngốc một lúc, nhìn khung cảnh vừa xa lạ và quen thuộc, một lúc lâu cô mới nhớ mình đang ngủ trong phòng khách. Cô quay sang nhìn Trần Mặc, chỉ thấy một đôi mắt đen của cậu cũng đang nhìn mình.
Trong phòng khách mờ ảo, ánh mắt cậu sáng ngời, nhìn có vẻ suy tư.
Nguyễn Manh giật mình, bật dậy “A” một tiếng.
Trần Mặc chớp mắt, hỏi, “Có chuyện gì à?”
Nguyễn Manh tự bọc mình trong chăn, giọng nói của cô vẫn mang một chút sợ hãi, “Nữa đêm ai cũng thấy sợ khi nhìn thấy cậu như vậy đấy.”
Trần Mặc bình tĩnh “Cậu vừa gặp ác mộng.”
Cậu dùng câu khẳng định, không phải những câu hỏi. Cậu vẫn chưa ngủ. Ý thức của cậu rất rõ ràng, âm thanh tiếng lá bị gió thổi, tiếng thở của Nguyễn Manh…mọi thứ đều không thể thoát khỏi tai cậu.
Cho nên cậu có thể đánh giá trạng thái ngủ từ tiếng thở của cô. Vừa nãy cô thở gấp, cơ thể cô vặn vẹo khó chịu, nên cậu biết cô gặp ác mộng.
_________
Tác giả có vài điều muốn nói:
Nguyễn Manh: Tớ thề sẽ không chạm vào cậu đâu.
Trần Mặc: Không sao, tôi tự nguyện.