Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Chương 22: Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người


Chương 22: Chương 22


Trình Hạo hạ quyết tâm phải đến chùa Như Ý một lần nữa, mặc kệ là người sắp đặt một nửa cuộc đời hắn hay là kẻ địch đi chăng nữa, hắn cũng phải tìm cho ra lẽ phải.

Không chỉ vì Dư Xuyên mà còn là vì bản thân mình, hắn nhất định phải thoát khỏi hoàn cảnh như trong sương mù này.
“Không biết lòng người tốt! Mặc kệ cậu!” Dư Xuyên mím môi phớt lờ Trình Hạo, không biết là đang hờn dỗi hay đang suy nghĩ điều gì.
Trình Hạo đặt đồ ăn nhẹ lên bàn không quấy rầy y nữa, “Tôi đi nấu cơm đã, anh có thể thử những món này trước.

Lúc nhỏ chúng tôi thích ăn loại đồ ăn này.

Tuy là đồ ăn vặt, nhưng ăn ít cũng không sao!”
Khóe mắt Dư Xuyên thấy hắn xoay người đi vào phòng bếp, ánh mắt lập tức rơi vào trong túi đồ ăn vặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hai người mang tâm sự dùng bữa cơm, sau khi dọn bàn, Trình Hạo nói: “Tôi sẽ thương lượng với Phương Doãn sau, không biết lần này sẽ đi bao lâu, xem anh ta có thể điều chỉnh thời gian làm việc cho tôi không.”
Dư Xuyên hỏi: “Nếu có thể điều chỉnh, chúng ta sẽ lập tức khởi hành sao?”
“Tôi e là không được.

Đáng tiếc phải nói với anh là thuật che mắt của anh căn bản vô dụng trong phương diện kiểm tra giao thông.” Trình Hạo xòe tay.
“Tại sao!” Dư Xuyên cảm thấy hắn đang nghi ngờ năng lực của mình, vừa giơ tay lên, trong tay đã có thẻ căn cước giả giống y như thật.
“Yo.” Trình Hạo cầm nó lên xem qua, tấm tắc bảo lạ, không biết y làm cách nào mà biến ra bức ảnh trên căn cước.

Khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai cố gắng giả vờ nghiêm túc, nhưng tiếc là có một sợi tóc ngốc trên đỉnh đầu phá hư, “Giống thì có giống đó…”
Dư Xuyên hưởng thụ hất cằm lên, còn chưa kịp tự mãn được hai giây đã nghe Trình Hạo đã nói thêm: “Đáng tiếc hiện tại kiểm tra thẻ đều là dữ liệu đọc thông minh, cho dù vẻ ngoài có giống thì máy móc cũng có thể phân rõ được căn cước thật hay giả, còn có thể phân biệt được mặt người, cho nên vẫn không dùng được.”
“A…!thật là phiền!” Dư Xuyên suy nghĩ một chút, “Vậy tôi có thể nhờ người khác mượn một cái!”
“Mượn? Căn cước mà cũng mượn được sao?”
Dư Xuyên nói: “Tạm thời mượn một chút, sau đó tôi chỉ cần thay đổi diện mạo của mình, thẻ căn cước là đồ thật, diện mạo cũng thật, không phải là xong rồi sao?”
Trình Hạo cảm thấy khá được, “Vậy cũng được, nhưng mượn ai đây?”
Dư Xuyên nói: “Chuyện này cậu không cần lo lắng, tôi có biện pháp!”

Ngay lập tức Trình Hạo đã hiểu ý của y, “Vậy anh định mượn như thế nào?”
“Đơn giản, chỉ cần dùng hàng đổi hàng! Có thể trao đổi thẻ giả với người khác, khi chúng ta tới nơi chỉ cần niệm chú sẽ đổi lại ngay.

Chỉ cần mấy ngày này không bị chủ nhân phát hiện là được rồi!”
Trình Hạo nói nhỏ: “Không phải chỉ là đánh tráo sao…!Được rồi, tôi sẽ kiểm tra đường sắt cao tốc.” Hắn mở 12306 trên điện thoại di động, dò tìm lộ trình.
“Đường sắt cao tốc là gì?” Vào thế kỷ mới, có rất nhiều ngành công nghiệp lẫn đồ vật phát triển nhanh chóng, trong đó có rất nhiều thứ mà Dư Xuyên chưa từng nghe qua nên y luôn cảm thấy tò mò và mới mẻ.
“Chính là một đoàn tàu chạy rất nhanh, mỗi ngày cố định chạy 3.000 dặm”, Trình Hạo giải thích ngắn gọn trong khi kiểm tra tuyến đường, “Tốt lắm có chuyến đi tới đó, chỉ cần năm tiếng là tới.”
Dư Xuyên không có ý kiến ​​gì về tốc độ này, “Đi tàu cao tốc đến Thiên Kinh mất bao lâu?”
Trình Hạo thuận tay kiểm tra giúp cho y, “Thiên Kinh sẽ lâu hơn một chút, sáu tiếng rưỡi.”
“Không cần cả ngày?”
“Không cần, tàu lửa bình thường có thể mất hơn hai mươi tiếng.

Bây giờ đều đi tàu cao tốc, chạy rất nhanh!”
“Ồ…” Dư Xuyên chưa từng đi xa nhà bao giờ, trước đây đều là Thường Duật kể cho y nghe về những chuyện gặp phải trong chuyến hành trình của mình.
Thường Duật sẽ đi bộ mười ngày nửa tháng trong núi sâu, cũng sẽ chen chúc trên những chuyến tàu lửa đông đúc.

Tàu lửa vỏ xanh chạy từ Nam ra Bắc trong một hai ngày.

Thường Duật đã nhìn thấy gấu mèo ở phía Tây Nam, những bông tuyết có kích thước bằng lòng bàn tay ở phía Đông Bắc, ngắm nhìn hàng nghìn vùng đất nông nghiệp ở đồng bằng miền Trung, gặp qua núi và biển đối diện nhau ở phía Đông Nam và sa mạc ở phía Tây Bắc.

Thường Duật kể cho Dư Xuyên mọi thứ bản thân đã trải qua, kể cả một ít thuật pháp.
Họ thường nói với nhau về mọi thứ, dành khoảng thời gian yên bình nhất ở vườn hoa lớn trong biệt thự Đạp Tuyết, đồng thời cũng là quãng thời gian không được tự do nhất.
Dư Xuyên thức tỉnh khỏi hồi ức, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Trình Hạo, “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là tôi muốn đi dạo trên đường…” Dư Xuyên ghét bỏ quơ quơ hai chân, cổ chân mảnh khảnh, mềm yếu vô lực trên mặt đất làm cho y rất ảo não.
“Nhanh thôi.” Trình Hạo nhắn tin wechat nói với Phương Doãn hắn sắp đi công chuyện xa, hỏi anh có thể chụp trước, hoặc trì hoãn việc bấm máy sản phẩm mới không.

Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, Phương Doãn đã gửi một đoạn tin nhắn thoại tới.
Trình Hạo bấm mở, giọng nói rõ ràng của Phương Doãn truyền đến tai hai người.
“Trình Hạo, tôi vừa định nhờ cậu một chuyện.

Hai ngày này Thôi Liêm đã thiết kế một số sản phẩm dòng A, vừa lúc những bộ trước đó vẫn chưa được phát hành, chúng tôi đều nghĩ em họ của cậu rất phù hợp với bộ sưu tập này.

Lần sau, cậu có thể dẫn cậu ấy đến thử chung được không?”
Vừa nghe xong, Phương Doãn lại gửi đến một tin nhắn thoại khác: “Cậu có chuyện phải đi ra ngoài đúng không? Không sao, vậy ngày mai chụp luôn đi, có thể lưu lại sản phẩm mới rồi tuyên bố sau.

Thời gian vẫn là hai giờ, có thể dẫn theo em của cậu càng tốt.

Nếu em họ cậu không muốn cũng không sao, cậu cứ hỏi cậu ấy xem thử rồi trả lời tôi là được!”
Vừa vặn Dư Xuyên đang ở bên cạnh, Trình Hạo quay đầu hỏi y: “Thế nào? Có muốn thử không?”
“Làm gì?”
“Thử quần áo chụp ảnh.”
“Không muốn!” Dư Xuyên không hề suy nghĩ từ chối thẳng.
“Anh thử suy xét chút đi, quần áo Thôi Liêm thiết kế rất đẹp!” Trình Hạo cảm thấy thật đáng tiếc, lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh trong chiếc đồng hồ bỏ túi hắn rất kinh ngạc, y thật sự rất đẹp! Tiếc là bị rơi xuống nước nên bị mờ! Nếu Dư Xuyên có thể để lại một vài bức ảnh chụp thì dù sau này hai người có đường ai nấy đi cũng vẫn còn có cái gì đó hồi tưởng.
“Tôi không thích chụp ảnh…” Dư Xuyên dường như nghĩ đến một trải nghiệm tồi tệ nào đó, “Giống như một món đồ chơi bị người ta đùa nghịch vậy.”
Trình Hạo không muốn ép y, vẻ mặt có chút thất vọng, “Được rồi, vậy tôi sẽ từ chối cho anh.

Chiều mai tôi đến chỗ làm việc, anh ở nhà có việc gì cứ gọi cho tôi.”
Dư Xuyên kinh ngạc, “Không phải cậu dẫn tôi đi chung sao?”
Trình Hạo gãi gãi đầu, “Dù sao cũng là nơi làm việc, không thích hợp…”
Dư Xuyên cau mày không vui, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: “Được rồi…!có lẽ tôi có thể thử…”
Trình Hạo nghe y sửa miệng đồng ý, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi vui mừng không giải thích được.

Thành thật mà nói, hắn rất mong chờ ngày mai Dư Xuyên sẽ mặc bộ quần áo lấp lánh đó.
Chiều hôm sau, Trình Hạo đẩy Dư Xuyên đến phòng làm việc, không thấy Thôi Liêm đâu, Phương Doãn mỉm cười chào đón để bọn họ ngồi xuống ghế sô pha.
“Không cần vội chụp hình đâu, tôi muốn cho hai người xem tạp chí này trước.” Nói xong, Phương Doãn lấy ra một tờ tạp chí từ trong tủ, lật đến trang cố định, đặt lên bàn trước mặt hai người, “Đối với tấm hình này, hai người cảm thấy thế nào?”
Chỉ thấy hai người đàn ông trong ảnh đứng cạnh nhau, có sự khác biệt rất lớn về ngoại hình lẫn phong cách khí chất, thế nhưng lại đạt được hài hòa về hình ảnh, có cảm giác bổ sung và hòa nhập lẫn nhau.
“Tôi không thể nói rõ, chỉ thấy rất phù hợp…” Trình Hạo nói.
“Đúng vậy, đây là mối quan hệ giữa bộ A và bộ X.

Trước đây, tôi luôn cảm thấy hai phong cách có chút tách biệt, nhưng mà Thôi Liêm nhất định muốn đổi mới cả hai cùng một lúc.

Sau khi gặp em họ của cậu, tôi đã hiểu được ý nghĩa của bộ X.”
Ánh mắt Phương Doãn lóe lên, “Cho nên nội dung chụp ảnh hôm nay của chúng tôi chính là sự hợp tác của anh em hai cậu.”
“Ý anh là hai chúng tôi cùng nhau?” Trình Hạo lại nhìn thoáng qua tạp chí, muốn chụp ảnh chung với Dư Xuyên…
“Đúng vậy.”
Trình Hạo thấy Dư Xuyên từ đầu đến cuối không có ý kiến gì, mà chỉ dùng ánh mắt như thấu kính nhìn chằm chằm Phương Doãn, mặc dù không biết y đang nghĩ gì, nhưng cũng không có mâu thuẫn về chuyện này, hắn nói: “Được rồi, tôi hiểu, nhưng chân của em họ tôi không tốt lắm, cần ngồi xe lăn…”
“Chuyện này không thành vấn đề, hai cậu đi với tôi.” Phương Doãn dẫn bọn họ đến phòng trưng bày, nhanh chóng chọn ra một vài bộ quần áo, đưa cho Trình Hạo trước, kiểu dáng đại khái giống với bộ hắn mặc thử lần trước.
Từ khu vực khác chọn một vài bộ, trong đó có bộ quần áo mà Trình Hạo đã chú ý từ lâu, đưa cho Dư Xuyên.
Sau khi thay quần áo và trang điểm nhẹ nhàng, ba người họ đến studio đã được sắp xếp sẵn.

Nền vải nhung đen, mặt đất là cảnh hồ nước xanh biếc, xung quanh đã bố trí đèn chiếu sáng.
Phương Doãn bật đèn, vừa chỉnh máy vừa hướng dẫn chuyển động của hai người, “Trình Hạo, cậu ngồi quỳ đi, em họ nằm gối lên chân cậu.”
Dù cảm thấy có chút không được tự nhiên nhưng cả hai vẫn làm theo.

Dư Xuyên nhìn từ dưới lên, khuôn mặt của Trình Hạo ngược sáng, không quá rõ ràng, chỉ có một đường viền vầng sáng mờ nhạt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Doãn đột nhiên thay đổi hình ảnh đã định trước đó, cổ họng có chút thắt lại, tạm thời thay đổi kế hoạch, dứt khoát nói: “Trình Hạo, cậu dùng tay sờ tóc em họ, tay kia ôm mặt em ấy, em họ có thể nhẹ nhàng nhắm mắt lại.”
Trình Hạo thử đưa đầu ngón tay lướt qua mái tóc trên thái dương của Dư Xuyên, nhưng lại vô tình chạm vào chóp tai của y, Dư Xuyên vẫn chưa quen bị người khác chạm vào, lỗ tai khẽ run, mở mắt ra.
Dưới ánh đèn đôi mắt y trong veo, gương mặt như thần, khi ánh mắt hai người chạm nhau, tim Trình Hạo đập loạn xạ.
Nhưng mà Dư Xuyên đã nhanh chóng nhắm mắt lại, chuyên tâm sắm vai người đẹp ngủ say.
“Được rồi, có thể.” Tách tách tách, tiếng Phương Doãn nhấn nút chụp vang lên không dứt.


“Vất vả rồi, hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi kiểm tra ảnh xem có bức nào cần chụp lại không.” Bận việc cả nửa buổi, Phương Doãn rót nước cho hai người rồi đi sang phòng khác để chọn ảnh.
Trình Hạo ngã nhào xuống ghế sô pha giang rộng tay chân phục hồi tâm trạng, Dư Xuyên tự mình đẩy xe lăn đi dạo, vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng kẽo kẹt, Thôi Liêm mở khóa đứng ở cửa mắt to trừng mắt nhỏ với Dư Xuyên.
“Cậu đến rồi à.” Dư Xuyên nói.
Ánh mắt Thôi Liêm ra ý bảo, “Phương Doãn đâu?”
“Bên trong…” Dư Xuyên nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cậu đang cầm trên tay, y cảm ứng được trong hộp đựng điện thoại màu đen có một tấm thẻ.
“Ồ, vậy tôi đi đây.” Mặt Thôi Liêm không cảm xúc nói.
“Tạm biệt.” Mặc dù không biết tại sao cậu vừa đến đã đi, nhưng Dư Xuyên vẫn vẫy tay chào cậu, đồng thời giơ tay lên, một nụ cười nở trên môi.
Cửa đóng lại, Dư Xuyên đi tới trước mặt Trình Hạo, biểu hiện thành tích, “Nhìn đây!”
Trình Hạo nhìn đồ trong tay y sửng sốt, “Thẻ căn cước của Thôi Liêm?”
“Ừ, hình như Phương Doãn không có mang theo, vậy nên tôi lấy của cậu ấy!”
Trình Hạo muốn hô thẳng chuyên gia, với nghề này, không muốn học cái xấu cũng khó!
“Tôi thử xem có giống không!” Dư Xuyên vui vẻ đi vào phòng thay đồ mặc kệ Trình Hạo phản ứng.
“Thôi Liêm? Sao em lại ở đây?” Ngay lúc Dư Xuyên vừa biến thành dáng vẻ của Thôi Liêm, cố gắng so sánh bản thân với người trên thẻ căn cước, Phương Doãn đột nhiên bước vào.
Dư Xuyên sợ lời nói của mình bị nhìn thấu, đành phải trừng đôi mắt vô tội nhìn Phương Doãn qua gương trang điểm.
Phương Doãn không phát hiện đến sự khác biệt, đặt máy ảnh trên tay xuống, vẻ mặt kỳ quái đến gần y, “Anh còn tưởng hôm nay em không đến.”
Đi đến phía sau Dư Xuyên, anh áy náy nói: “Đừng giận anh nữa được không?”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cơ hồ sắp chạm vào nhau, tay chân Dư Xuyên lập tức cứng đờ.
Chỉ nghe Phương Doãn rầu rĩ nói: “Anh không cho em chơi game chẳng phải là vì trong game luôn có người trêu chọc em sao? Anh sẽ ghen mà…” Nói xong, anh giơ tay lên dường như muốn chạm vào mặt Dư Xuyên.
– ——————-
Tác giả có điều muốn nói:
Thấy nhiều bạn có chút nghi ngờ về cp phụ, A Nhuyễn giải thích về mối quan hệ giữa Thôi Liêm và Phương Doãn một chút ~
Đầu tiên, cả hai đã biết nhau từ trước, Phương Doãn cũng đã theo đuổi Thôi Liêm rất lâu rồi, thuộc tính của họ là lạnh lùng công × □ □ thụ, trong sinh hoạt Phương Doãn rất bao dung Thôi Liêm.

Mà Thôi Liêm gần đây mới bắt đầu thay đổi thái độ, vì vậy trong truyện cậu ấy mới đáp ứng Phương Doãn, xem như là Phương Doãn theo đuổi tới tay.
Câu chuyện này có thể chỉ mới bắt đầu với nhân vật chính, thật ra đối với Thôi Phương thì kết cục đã HE rồi ~
– ——————-
Không rõ thuộc tính của Phương Doãn, trong bản raw tác giả để y hai cục vuông đó luôn á =))).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN