Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Dư Xuyên, Trình Hạo tưởng y không vui, trong lòng vui mừng, kéo Triệu Hưng Lam ra: “Anh sợ như vậy làm gì? Ở đây không có ai cả.”
Triệu Hưng Lam bị sức mạnh của hắn làm té xuống đất, nằm liệt: “Cứu tôi…!cứu tôi…” Sau khi ngã xuống, anh ta dường như không thể đứng dậy, nằm trên mặt đất quằn quại như một con sâu.
Trương Thiên Sư lập tức nhận thấy tình hình của anh ta có gì đó không ổn, bước nhanh tới đỡ anh ta dậy: “Anh Triệu, anh sao vậy?”
Triệu Hưng Lam giống như một con tôm chân mềm, sắc mặt tái nhợt, gân xanh trên cánh tay như muốn nổ tung, tạo thành những đường vân trên bề mặt da.
Anh ta mở miệng lè lưỡi, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Dư Xuyên nhìn về phía sau tháp Linh Lung, trầm ngâm nói: “Mau rời khỏi đây!”
Bọn họ nhanh chóng rời đi, Trương Thiên Sư vừa kéo Triệu Hưng Lam vừa niệm chú giúp anh ta, nhanh chóng dùng phép thuật trừ tà và giải cứu thân xác.
Sau khi rời khỏi khu vực sau núi, Triệu Hưng Lam dần dần tỉnh táo lại.
Việc đầu tiên anh ta làm khi tỉnh dậy là sờ lên mặt mình, lấy điện thoại di động ra làm gương soi mặt, khi thấy mặt mình xám ngắt đến nỗi ngay cả kem nền cũng không che được, anh ta kinh hãi nói: “Sao lại như vậy!”
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Trương Thiên Sư hỏi anh ta.
“Không biết…” Triệu Hưng Lam run rẩy nói: “Mỗi lần đi tháp Linh Lung tôi đều cảm thấy rất khó chịu, nhưng khi đi ra sắc mặt lại rạng rỡ, giống như vừa trải qua trị liệu thẩm mỹ.
Nhưng lần này sao lại xấu hơn lần trước…!Chẳng lẽ là các thầy trừng phạt vì tôi không ở trong chùa đàng hoàng sao?”
“Đừng suy nghĩ nhiều,” Trương Thiên Sư an ủi, “Có lẽ gần đây anh chịu quá nhiều áp lực tâm lý, một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”
Triệu Hưng Lam gật đầu nhìn cánh tay đang dần hồi phục của mình, thất vọng đi theo họ trở về chùa.
Trương Thiên Sư muốn hỏi chuyện Dư Xuyên, cố ý giảm tốc độ, thấp giọng hỏi: “Anh phát hiện được gì rồi?”
Dư Xuyên nhìn chằm chằm Triệu Hưng Lam đi phía trước, “Tôi nghĩ cậu ta đã bị trúng ngải hồn thuật rồi.”
“Trúng ngải hồn thuật?” Trương Thiên Sư không thể tin mở to mắt, thấp giọng nói: “Đó chính là tà thuật cổ xưa đã thất truyền từ lâu!”
Giọng điệu Dư Xuyên phức tạp nói: “Trước đây Thường Duật có nhắc đến với tôi, anh ấy biết.”
Trình Hạo nghe được bọn họ nói chuyện, trong lòng trầm xuống, bây giờ hắn cuối cùng cũng xác định Thường Duật muốn làm gì, lẩm bẩm nói: “Kẻ điên…”
“Chúng ta đến rồi, anh trở về nghỉ ngơi trước đi.
Nếu lại cảm thấy khó chịu thì cứ liên hệ với chúng tôi qua Wechat.” Ba người đưa Triệu Hưng Lam trở lại tòa nhà, Trương Thiên Sư nhìn anh ta đi vào, sau đó kéo hai người đi dạo bên ngoài một vòng, sau đó mới đi về hướng nơi ở của nhà sư.
“Trình Hạo, anh có gì muốn nói đúng không?” Trở về phòng, thiên sư Trương đóng cửa lại, dán một tấm bùa, “Yên tâm, tôi mang theo bùa bên mình nên không ai có thể nghe được chúng ta nói gì đâu.”
Trình Hạo nói: “Tôi chỉ đoán thôi.”
“Anh cứ nói đi, chúng ta có thể động não.” Trương Thiên Sư giống như một người lãnh đạo, khoanh chân ngồi trước bàn nghe báo cáo.
Trình Hạo mím môi nói: “Thường Duật nói cho tôi biết, bí mật của thuật sống lại thực ra là đổi mạng lấy mạng.
Mà chùa Như Ý dựa vào việc thực hiện nguyện vọng để trao đổi linh hồn và giác quan trong cơ thể con người.
Tôi đoán ông ấy muốn hồi sinh một người bằng thuật pháp này.”
“Là Dư Xuyên sao?” Trương Thiên Sư chuyển sự chú ý về phía Dư Xuyên.
Dư Xuyên và Trình Hạo đồng thời lắc đầu, đồng thanh nói: “Là Tâm Trừng.”
“Anh cũng đoán được à?” Trình Hạo nhìn Dư Xuyên.
Dư Xuyên gật đầu: “Người duy nhất có thể khiến anh ấy làm được việc này chỉ có Tâm Trừng.”
“A?” Trương Thiên Sư gãi đầu, “Mẹ anh không phải đã mất hơn hai mươi năm rồi sao? Bà ấy không có linh thể lưu lại như Dư Xuyên.”
“Cho nên sử dụng thuật tái sinh cho Tâm Trừng sẽ phức tạp hơn.” Trình Hạo nói, “Chỉ cần linh thể thiếu một góc, thuật tái sinh sẽ không thành công.
Lẽ ra Tâm Trừng còn sót lại một linh thể, nhưng bởi vì mất do bệnh tật, linh thể từ lúc được bảo quản đã ở trong tình trạng hư hỏng, vì điều này mà Thường Duật muốn lấy được những mảnh linh hồn tương tự từ người khác để phù hợp với Tâm Trừng, sau đó lấp đầy những bộ phận chưa hoàn thiện của bà ấy.”
Dư Xuyên đồng ý: “Những ngọn lửa của những chiếc đèn hoa sen đó chắc chắn là có màu sắc khác nhau để phân biệt các mảnh linh hồn.
Nếu linh thể đã được tập hợp lại, bước cuối cùng của thuật tái sinh là đúc lại cơ thể bằng máu thịt của người sống.”
“Vậy là cơ thể của Triệu Hưng Lam phù hợp sao?” Trương Thiên Sư tràn đầy hoài nghi.
“Tuy là tôi không cảm thấy Triệu Hưng Lam tốt bao nhiêu, nhưng cậu nghĩ xem người bình thường chỉ đến một lần là đã biết không phù hợp, nhưng anh ta đã đến đây ba lần, chứng tỏ mảnh hồn của anh ta xác thực có thể phù hợp, mà chuyện đã đến lúc này, e rằng đã tiến hành đến bước cuối cùng.
Triệu Hưng Lam lành ít dữ nhiều.” Trình Hạo nghiêm túc nói.
“Cho nên, cái gọi là cấm sóng chính là mở đường cho người này biến mất…! Không ổn!” Trương Thiên Sư đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt thay đổi: “Nếu anh ta tiếp tục ở tòa nhà đó, tôi sợ anh ta sẽ gặp nguy hiểm!”
“Cậu nhìn ra rồi?” Trình Hạo nói: “Thật ra đó không phải là toà kiến trúc, mà là một trận pháp sống.”
Trương Thiên Sư nói: “Đúng vậy, là một ma trận ngải hồn thuật dùng để nuốt chửng linh lực của người muốn cầu nguyện!”
“Vậy…!chúng ta đi cứu cậu ta không?” Dư Xuyên hỏi.
“Không thể rút dây động rừng được,” Trương Thiên Sư bình tĩnh lại, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, “Bước cuối cùng là tiến vào tháp Linh Lung.
Triệu Hưng Lam sẽ không gặp nguy hiểm cho đến khi bước vào.”
“Vậy sao vừa rồi anh ta đột nhiên biểu hiện vẻ gặp rắc rối?” Trình Hạo vẫn có chút không hiểu.
“Tháp Linh Lung có liên quan đến ma trận ngải hồn thuật,” Dư Xuyên nói, “Nếu người sống trong tòa nhà đi nhầm vào, để tránh bí mật bị rò rỉ, họ sẽ kích hoạt bùa chú trên cơ thể, chết ở phía sau ngọn núi.”
“Thường Duật làm việc này có khác gì với Yến Ninh!” Trình Hạo nắm chặt nắm đấm.
“Xem ra ông ấy điên rồi…” Trương Thiên Sư thở dài.
Dư Xuyên rũ mi không nói gì.
“Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là chờ đợi.” Trương Thiên Sư lấy con dao đồng của mình ra lau nó, “Tôi biết chuyến đi Bồng Sơn này sẽ không suôn sẻ như vậy.
May mắn là tôi đã mang nó theo.”
“Trương Thiên Sư, cậu thật sự có ý định ngăn cản Thường Duật sao?” Trình Hạo không cách nào giải thích tâm tình của mình.
“Thế nào?” Trương Thiên Sư sửng sốt, trong mắt tràn đầy cảnh giác, “Không phải là anh muốn giúp Thường Duật đó chứ?”
Trình Hạo lắc đầu, “Tôi biết ông ta đã hại rất nhiều người, nhưng nếu bây giờ đối đầu với ông ta, chỉ sợ Dư Xuyên…”
Trương Thiên Sư hiểu ý hắn: “Ông ấy muốn bắt Yến Ninh để hồi sinh cho Dư Xuyên?”
Trình Hạo ậm ừ nói: “Yến Ninh làm nhiều chuyện ác, đáng chết, tôi sẽ không cảm thấy có lỗi.”
Trương Thiên Sư lạnh lùng nói: “Nhưng những người bị ông ấy lừa thực hiện nguyện vọng đều vô tội.
Hơn nữa, loại cầu nguyện trao đổi bản thân là một giao dịch gian dối, tài nguyên thu được từ việc bán mảnh nhỏ linh hồn đối với người bình thường cũng là một loại không công bằng.”
Trình Hạo chỉ vào Dư Xuyên, “Anh ấy đã đợi ba mươi năm rồi, mắt thấy được tới ngày có cơ hội sống lại, chẳng lẽ phải bỏ cuộc uổng phí như vậy sao?”
Trương Thiên Sư ôm trán như bị đau đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi có một cách, có lẽ tôi có thể thử…” Tiếp theo hắn ta nói ra kế hoạch của mình, bọn họ thảo luận một lúc cảm thấy có khả thi.
“Ngày kia là ngày Triệu Hưng Lam tới tháp Linh Lung, Thường Duật nhất định sẽ quay lại trước đó.
Chúng ta cứ coi như không biết gì đi.” Trương Thiên Sư dặn dò nói.
Dư Xuyên nói: “Anh ấy rất sáng suốt, tốt nhất không nên giấu anh ấy hoàn toàn.”
“Vậy thì nửa thật nửa giả đi.
Tôi sẽ nói là chỉ chơi bài với Triệu Hưng Lam rồi đi dạo phía sau núi, để ông ấy tự mình tìm hiểu!” Trình Hạo nói.
“Được rồi, hai người tiêu hóa trước đi, tôi về chuẩn bị.” Trương Thiên Sư trở về phòng.
Sau khi Trương Thiên Sư rời đi, Trình Hạo nhéo sau gáy Dư Xuyên, cố gắng làm cho y thả lỏng: “Không sao đâu.”
Dư Xuyên nhẹ nhàng hỏi: “Có phải người chết nên buông bỏ chấp niệm không? Như vậy có thể sẽ ít phiền toái hơn.”
“Sao anh có thể nghĩ như vậy?” Trình Hạo cau mày nói: “Cho dù Yến Ninh có chết vạn lần cũng là lỗi của ông ta.
Nhưng Tâm Trừng lại khác, chưa có người nào tổn thương bà ấy, vậy vì sao lại muốn người khác phải hy sinh linh hồn vì bà?”
“Cậu không muốn gặp cô ấy à?”
Trình Hạo nói: “Nếu bà ấy có thể sống lại bằng cách hãm hại người khác, tôi thà làm trẻ mồ côi còn hơn.”
Thấy Dư Xuyên im lặng, Trình Hạo hỏi: “Còn anh thì sao? Anh có cản Thường Duật lại không?”
Dư Xuyên lắc đầu, “Tôi cứ luôn cho rằng anh ấy không có lựa chọn nào khác, lại không nghĩ đến anh ấy cứ phạm sai lầm hết lần này đến lần khác.”
“Nói đến đây vẫn phải trách những quy củ của gia tộc này.
Cái gì mà phải kết hôn với họ hàng chung dòng máu để duy trì huyết thống? Bộ họ không biết điều này sẽ giết người à.
Nếu là tôi, cho dù máu cạn rồi tôi cũng không thể cưới em gái của mình được!”
“Cũng may là nhà họ Thường không còn người nào, cậu cũng không cần tuân theo gia quy.”
“Cho dù có, tôi cũng sẽ không bị bọn họ sắp xếp,” Trình Hạo nhìn chằm chằm vào mắt Dư Xuyên, trong dư vị đắng chát mang theo một chút ngọt ngào, “Tôi hiểu tấm lòng của anh, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với anh! “
“Ý cậu là gì?” Dư Xuyên bối rối trước sự chuyển hướng đột ngột của hắn.
“Thật ra anh cũng thích tôi phải không?” Trình Hạo nắm lấy tay y, “Nếu không anh cũng sẽ không ghen vì tôi.”
“Cậu đang nói gì vậy! Tại sao tôi lại ghen?”
“Tôi đó!” Trình Hạo chỉ vào mình: “Vừa rồi Triệu Hưng Lam kéo tôi, không phải anh đã ghen sao?”
“Sao tôi lại ghen?” Dư Xuyên vẫn có chút mơ hồ.
“Bởi vì anh để ý chuyện anh ta chạm vào tôi, đổi là tôi thì tôi cũng như vậy, anh ta dám chạm vào anh, tôi sẽ bẻ gãy tay anh ta!”
“Đây là ghen hả?” Dư Xuyên nhớ lại một chút, cuối cùng cũng hiểu hắn đang nói cái gì, “Nhưng lúc đó tôi chợt nhớ tới thuật ngải hồn…”
“Vậy khi anh ta chạm vào tôi, anh không thấy có chút không vui sao?”
“Không có.” Dư Xuyên lắc đầu.
“Vậy trong lòng anh không cảm thấy khó chịu khi tôi dẫn anh ta về à?”
“Sau khi cậu đi, tôi vẫn tiếp tục trò chuyện với Trương Thiên Sư, rất vui vẻ.”
“Hai người có thể nói chuyện gì? Sao lại vui vẻ như vậy!” Trình Hạo không vui.
Dư Xuyên lén lút nhìn hắn, “Trương Thiên Sư nói trước đó có người tiết lộ Triệu Hưng Lam là đồng tính, cậu ta thích kiểu người như cậu, nói không chừng cậu ta sẽ phải lòng cậu, cho nên mới nhờ cậu tiễn cậu ta, như vậy có thể moi được nhiều thông tin.”
“Cái gì? Sao cậu ta lại có thể nói mấy lời vô nghĩa như vậy với anh!” Trình Hạo tức giận.
“Tôi nói cậu không phải loại người như vậy, sau đó cậu ấy lại nói cậu sẽ giả làm sói đuôi to…” Dư Xuyên mím môi cười.
Trình Hạo vô cùng xấu hổ: “Cậu ta dám nói tôi là sói đuôi to, sau này anh đừng nói chuyện với cậu ta nữa!”
“Sao vậy?”
Trình Hạo chán nản nói: “Không có gì, là tôi lại tự mình đa tình!”.