Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Chương 5: Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người


Chương 5: Chương 5


Trình Hạo mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến hắn vô thức nín thở.

Trên chiếc giường nơi ban đầu đặt con búp bê bơm hơi thình lình xuất hiện một chàng trai mặc quần áo rách đang nằm.

Mái tóc đen nhánh xõa trên gối, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, hàng mi đen dài, đôi môi đỏ tươi, trên chiếc cổ mảnh mai đeo một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng rất phù hợp với y.

Lúc này, đôi mắt y nhắm lại, hàng mi dài dày và đen như cánh bướm đêm, không biết khi nào sẽ bị kinh động bay đi.

Bởi vì quần áo thực sự không thích hợp, rất nhiều da thịt trên người đều trần trụi, làn da trắng nõn bại lộ trong không khí, thánh khiết đến mức người ta chỉ muốn khen ngợi chứ không thể khinh nhờn.

“A cái này…”
Trình Hạo sửng sốt, người này không phải người trong ảnh thì còn có thể là ai? Chỉ là nhìn thấy được người thật thì lực đánh mạnh hơn rất nhiều so với việc nhìn thấy qua bức ảnh!
Nhưng tại sao lại là người đó? Dư Xuyên đâu? Trình Hạo ấn tượng rất sâu với dáng vẻ của Dư Xuyên trong ngôi chùa đổ nát đêm đó, không thể xem là xấu xí mà có thể nói là kinh khủng.

Nhưng tại sao sau khi gửi linh hồn vào trong búp bê lại từ cóc ghẻ biến thành thiên nga? Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Meo ~”
Một tiếng mèo kêu cắt ngang dòng suy nghĩ của Trình Hạo, thấy Bảo Kiếm đang kề sát vào cổ y, thè lưỡi ra liếm mặt bên của y.

Đôi má nhợt nhạt của chàng trai bị liếm ra một lớp đỏ thẫm mỏng manh, giống như người đẹp đang say ngủ chờ đợi một nụ hôn để đánh thức.

“Nhóc mập! Mày làm gì đó!” Trình Hạo đi tới bên giường nhỏ giọng quát, nhấc nó từ trên giường ném xuống đất.

Nhưng mà Bảo Kiếm lại nhanh chóng nhảy lên giường, vẫn như cũ mặt dán mặt dựa gần người đẹp đang say giấc nồng.

Trình Hạo tiếp tục kéo nó ra, Bảo Kiếm như không biết phiền lại nhảy lên.

“Ồn ào quá…” Cuối cùng, dưới sự lăn lộn của hai hàng này, người đẹp ngủ say từ từ mở mắt ra, con ngươi đen láy sáng ngời nhìn họ, sau khi nhìn đến Trình Hạo, trong mắt giận dữ biến thành khó hiểu, “Gửi linh hồn thành công rồi?”
Một người và một mèo đồng loạt nhìn y.

Trình Hạo ngập ngừng gọi y: “Dư Xuyên?”
“Ừ…” Người đẹp kêu lên một tiếng đau đớn, “Đầu của tôi đau quá, mau đỡ tôi lên.”
Khi Trình Hạo vẫn còn đắm chìm trong việc người đẹp chính là ác quỷ kia, cơ thể hắn đã vô thức nghiêng về phía trước đỡ Dư Xuyên ngồi dậy, “Anh ổn chứ?”
“Không sao…!đây hẳn là phản ứng bài xích sau khi gửi linh hồn vào.” Dư Xuyên nâng cánh tay lên, xoay cổ tay, cố gắng nhớ lại ký ức cơ thể của mình từ rất lâu trước đây.

“Làm nửa buổi mà chính anh cũng không chắc?” Trình Hạo ngạc nhiên trước sự tùy tiện của y, “Nếu thất bại thì sao?”
“Có lẽ sẽ bị hồn phi phách tán.” Dư Xuyên di chuyển đầu ngón tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra.

“Trâu bò,” Trình Hạo giơ ngón tay cái lên, “Dũng sĩ!”
“Tôi chưa từng thử gửi linh hồn như vậy.

Việc này là được một người dạy cho tôi từ nhiều năm trước, không ngờ anh ta không gạt tôi…!thực sự đã thành công.” Dư Xuyên sờ lên mặt cảm nhận cảm giác thực đã mất từ ​​lâu, mềm mại tinh tế.

Trần gian đã ba mươi năm trôi qua, nhưng trên người y không có dấu vết năm tháng trôi đi, đây là điều mà bao người mơ ước, nhưng đối với y lại là một cơn ác mộng.

Dư Xuyên tỉnh dậy vào hai năm trước, khi y mở mắt ra không thấy gì ngoài cơ thể mình đã thối rữa.

Xung quanh tối om, thỉnh thoảng có âm thanh sồn sột nho nhỏ, nhưng trước sau luôn có rào cản ngăn cách y.

Dư Xuyên không biết đó là gì cũng không biết bản thân mình đang ở đâu, nhưng những âm thanh đó cho y biết y vẫn còn tồn tại trên thế giới này.

Sau lại có hai người xuất hiện, Dư Xuyên nghe thấy họ đang rất phấn khích tán gẫu với nhau.

Hai người nói đây là một ngôi chùa còn sót lại vào thời nhà Đường, có cất giấu bảo vật, họ là người chuyên đi tìm bảo vật.

Họ khám phá khắp nơi, dường như họ mang theo một dụng cụ thăm dò bằng kim loại, lúc cách rất gần với Dư Xuyên thì thứ đồ đó kêu vang lên.

Bọn họ tưởng đã tìm được kho báu nên hào hứng bắt đầu dùng dụng cụ đào bới, cái đục đập vào tượng đá khắc phát ra âm thanh rất rõ ràng, bọn họ cách Dư Xuyên càng lúc càng gần.

Cuối cùng một tia sáng chiếu vào, sau lại những tia sáng khác đột nhiên xuất hiện trước mắt Dư Xuyên.

Y truy tìm tia sáng đó, như thể đã nhìn thấy hy vọng, không màng hết thảy mà lao ra ngoài.

Sau đó là tiếng sét đánh vang, hai người kia có vẻ bị dọa sợ, bỏ lại đồ nghề hốt hoảng bỏ chạy.

Cuối cùng Dư Xuyên cũng biết mình đang ở đâu, trong một ngôi chùa bỏ hoang trên núi, vô số âm thanh làm bạn với y cả ngày lẫn đêm chỉ là tiếng động của lũ chuột và côn trùng đang tìm kiếm thức ăn.

Trước khi y chết đã gửi linh hồn vào chiếc đồng hồ quả quýt kia, không biết ai đã giấu nó trên đài sen chỗ tượng thần, dù có hóa hình cũng không thể chạm vào bất cứ thứ gì, không lấy được đồng hồ quả quýt cũng không thể rời khỏi ngôi chùa này.

_______
Dư Xuyên lắc đầu, xua đi ký ức khó chịu, khi nhìn xuống thấy quần áo trên người, sắc mặt có xu hướng thối, “Đây là cái gì? Tìm quần áo khác cho tôi!”
“Hả?” Lúc này Trình Hạo mới phát hiện y vẫn đang mặc quần áo của búp bê bơm hơi, áo hai dây và váy khoét hông siêu ngắn chỉ có thể che đi những bộ phận quan trọng, mặc lên người y còn gợi cảm hơn cả búp bê bơm hơi.

Dư Xuyên lấy chăn bên cạnh bao mình lại, “Nhìn cái gì mà nhìn? Lại nhìn tôi móc mắt cậu ra!”
Trình Hạo vội vàng thu hồi ánh mắt, mạnh miệng nói: “Ai nhìn anh? Đều là đàn ông có gì đẹp mà nhìn?” Nói xong quay lưng đi tìm quần áo, mặt dày có thể so với tường thành thế mà lại nóng lên.

Trình Hạo tìm thấy áo thun màu trắng và một cái quần dài thoải mái từ trong tủ quần áo đưa cho Dư Xuyên, nhưng người kia lại tỏ vẻ chán ghét, “Quá xấu, tôi không muốn.”
Trình Hạo sững người một lúc, trong lòng thầm oán trách tính tình y không tốt, nhưng vẫn lấy ra một bộ quần áo mới.

“Không muốn, giống chiếc xe đẩy hàng rong.”
“Cái này?”
“Không thích, quá lòe loẹt!”
“Cái này?”
“Xấu xí, tôi không thích màu đỏ!”.

Ngôn Tình Xuyên Không
_____
Trình Hạo chịu đựng, lại cẩn thận lựa chọn bộ khác, trước khi Dư Xuyên mở miệng hắn đã giành nói trước, “Bộ này là kiểu phổ biến nhất bây giờ, hơn nữa còn là hàng hiệu, là kiểu giống với ngôi sao lớn XX, chắc là được phải không?”
Nhưng mà Dư Xuyên vẫn lựa chọn, “Mẫu này quá thô, tôi không muốn.”
“Đệch má! Đủ rồi! Tôi chỉ có mấy bộ quần áo này, anh không thích mặc thì thôi!” Trình Hạo ném quần áo lên người y, tức giận bực bội đi ra ngoài.

Đi đến phòng khách, suýt chút Trình Hạo đã đá văng bàn trà, “Ông đây chưa từng hầu hạ người như thế này bao giờ đâu, anh lại còn kén cá chọn canh! Mai mốt gọi thiên sư đến thu thập anh, chỉnh cho anh khốn đốn chỉ biết ôm đầu khóc rống!”
Một lúc sau, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại, Trình Hạo nhìn thấy trong phòng ngủ không có một chút tiếng động nào, trong lòng có chút hối hận, thầm nghĩ: Dù sao anh ta cũng không phải là người thường, nếu tức giận thì lỡ đâu một ác quỷ xuất hiện từ trong nội tâm vậy chẳng phải là ăn không hết gói đem đi sao? Mình không thể chấp nhặt với anh ta được…!tốt hơn là nên theo dõi anh ta trước, sau đó tìm cách đưa vị lớn này đi càng sớm càng tốt.

Nghĩ vậy, hắn quay trở lại phòng ngủ.

Vừa nhìn vào phòng đã thấy Dư Xuyên đang dựa vào đầu giường vuốt mèo, vẻ mặt Bảo Kiếm hưởng thụ nheo mắt, tiếng ngáy vang như máy kéo.

Cảnh tượng một người một mèo an nhàn, nếu không phải nhìn thấy tất cả quần áo mình đưa đều cố ý bị ném xuống đất thì miễn bàn cảnh tượng này hấp dẫn đến mức nào.

“Dư Xuyên!” Trình Hạo cảm thấy cơn tức giận của mình lại bùng lên.

“Cái gì?”
Mặc niệm mình không thể chấp nhặt với quỷ, Trình Hạo nhặt quần áo của mình lên, vỗ vỗ bụi, nặn ra một nụ cười, “Không thì trước tiên anh cứ mặc đồ này đi? Chờ tôi dẫn anh đến trung tâm thương mại, anh có thể tự mình chọn?”
Dư Xuyên nhướng mi mỏng liếc hắn một cái, “Vậy mặc tạm cũng được.” Vừa dứt lời y búng tay một cái, hai tay Trình Hạo trống rỗng, nhìn lại Dư Xuyên đã thấy y mặc quần áo chỉnh tề, bộ quần áo kia Trình Hạo mặc vào rất vừa vặn nhưng mặc trên người Dư Xuyên có chút rộng rãi, càng làm tăng thêm cảm giác yếu ớt cho y.

Trình Hạo cảm thấy nhẹ nhõm, cho rằng trận chiến thay quần áo cuối cùng cũng kết thúc, chỉ nghe Dư Xuyên nói: “Chân tôi không đi được, cậu chuẩn bị xe lăn cho tôi càng sớm càng tốt.”
“…” Tôi nợ anh! Trình Hạo muốn khóc không ra nước mắt, đau lòng âm thầm tính toán số dư tài khoản.

“Gì đó? Biểu cảm của cậu là sao đấy?” Dư Xuyên bất mãn hỏi.

“Không có gì, không có gì, chỉ không nghĩ tới anh lại là người tàn tật, ông trời thật là…” Thật quá bất công.

Trước khi hắn nói xong, một lực lượng đã quấn lấy Trình Hạo quăng mạnh hắn xuống sàn nhà, thoạt nhìn như thể tự hắn ngã sõng soài.

“A!” Hét thảm một tiếng
“Dạy cho cậu một bài học!” Dư Xuyên búng búng đầu ngón tay, “Lần sau còn nói nhảm, tôi sẽ quăng cậu vào tường.”
Trình Hạo xoa xoa bả vai đứng dậy, tức giận nói: “Nói thế nào thì cũng là tôi giúp anh, anh còn lấy oán trả ơn! Có biết…”
Rầm!
Trình Hạo đập vào tường như ý muốn.

“Shhh…” Nhìn thấy Dư Xuyên lại định giơ tay lên, Trình Hạo nhanh chóng nhận thua, “Đừng! Tôi biết rồi!”
“Hừ!” Dư Xuyên khoanh tay.

Biết y không đi được, ánh mắt Trình Hạo rơi xuống chân y, hai vết sẹo đỏ giống bị như tạc vào, vị trí cách gót chân Dư Xuyên mười cm, nhìn từ phía trước không dễ thấy lắm.

“Lúc trước không phải anh vẫn bay sao? Tại sao khi trở thành người anh lại không thể động đậy?”
“Linh thể còn chưa khôi phục, cho nên tôi không muốn lãng phí linh lực.”
Trình Hạo chửi thầm: thời điểm quăng ngã tôi xuống cũng không thấy anh quý trọng như vậy…!
“Vậy chân của anh là chuyện sao vậy? Cái này có thể hỏi phải không?”
“Quên rồi!”
Thái độ kiểu gì đấy, nói cho có lệ hả.

Quên đi, Trình Hạo thức thời dừng hỏi, sau đó cười nói: “Dư Xuyên, khi nào linh thể của anh khôi phục, anh có thể giúp tôi một việc được không?”
“Việc gì?”
“Anh nghĩ xem, tôi mua con búp bê bơm hơi mà anh dùng tốn rất nhiều tiền, còn phải mua quần áo và xe lăn cho anh…!Tôi còn phải tìm quan hệ để lấy giấy chứng minh thư cho anh, nếu không anh làm sao có thể đến Thiên Kinh được.

Chuyện nào cũng cần cái này…” Trình Hạo chà xát ngón tay, “Hiện tại tôi lại thất nghiệp, vậy anh có thể dạy tôi cách kiếm tiền, đưa tôi đến đỉnh cao của đời người hay không!”
“Cậu rất nghèo?” Dư Xuyên nhướng mày nhìn hắn, rồi nhìn quanh phòng, “Cậu rất xui xẻo, nhà cửa cũng cũ nát.”
Hai mắt Trình Hạo sáng lên, “Anh đồng ý?”
Dư Xuyên nhún vai, “Tôi cũng không có cách nào dạy cậu kiếm tiền.”

Ngay lập tức bị dội một chậu nước lạnh, Trình Hạo héo.

“Nhưng mà tôi có tiền, có thể cho cậu một ít.”
“Thật sao?” Trình Hạo trợn to hai mắt, giống như tro tàn lại cháy, “Anh có bao nhiêu tiền?”
“Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi sẽ cho cậu 10 triệu.”
“Bao, bao nhiêu?” Trình Hạo nghi ngờ mình nghe nhầm, nhìn Dư Xuyên chằm chằm, chỉ thấy đôi môi mỏng mím chặt lại phun ra mấy chữ: “Mười triệu, đô la Mỹ.”
“Thật sao!”
Đôi mắt hình viên đạn của y liếc hắn, “Tin hay không tùy cậu!” Dường như cũng lười nói nhảm với hắn, y xoay người nhắm mắt lại.

“Hầy, đừng nóng giận, tôi tin anh là được mà! Anh muốn tôi làm gì cho anh? Có phải đến ngân hàng lấy tiền tiết kiệm cho anh hay không? Hay là đến nhà lấy tài sản?”
Dư Xuyên phớt lờ hắn.

“Nói đi, nếu làm được, tôi nhất định sẽ giúp anh!”
Dư Xuyên quay đầu lại, “Thật sao?”
Ánh mắt Trình Hạo mơ hồ, “Trừ mấy việc phạm tội trái pháp luật giết người, đốt phá…”
Dư Xuyên trừng mắt nhìn hắn, “Tôi chỉ muốn chút dương khí của cậu thôi.”
Trình Hạo vừa đặt trái tim xuống, lại nâng lên, “Dương khí…!có phải là, miệng đối miệng bị anh hút ra không?” Mười triệu đô la Mỹ, con số này đối với hắn sợ là trong mơ cũng không thể xuất hiện, nhưng nếu cuối cùng bị Dư Xuyên hút thành thây khô, có nhiều tiền như vậy không phải cũng vô ích sao?
Dư Xuyên chán ghét nhìn hắn, “Tôi muốn dương khí chứ không phải tinh khí! Dương khí chẳng hạn như thức ăn trên thế giới, thực vật, động vật, hương nến, thậm chí là hơi thở của con người.

Hít lấy những hơi thở này rất tốt cho việc chữa trị linh thể của tôi.”
“Vậy thì…!có hại gì không?” Trình Hạo hỏi.

“Nếu nói có tác hại gì thì là những vật thể bị hít vào sẽ trở nên đần độn, còn cảm giác của con người và động vật sẽ giống như phản ứng trước đây của cậu, sẽ cảm thấy rất lạnh.”
“Vậy có giảm thọ không?”
“Người khác sẽ không, cậu?” Dư Xuyên lắc đầu, “Rất khó nói.”
“Vì sao!” Trình Hạo trở nên căng thẳng.

“Trước đó đã nói cho cậu biết, ấn đường biến thành màu đen, vận xui quấn thân, kêu cậu uống nước âm dương cậu không uống đúng không? Ai biết một ngày nào đó cậu gặp xui có thể chết đột ngột hay không.”
“Thật sự quên mất…!tối nay uống liền!”
“Được rồi, cậu cân nhắc những gì tôi nói, nếu không được tôi đi tìm người khác.” Dư Xuyên nói xong lấy chăn đắp lên người, “Tôi muốn điều trị linh lực, đừng quấy rầy tôi.”
“Không cần suy nghĩ! Anh cũng không cần tìm người khác, tôi đồng ý!” Vì mười triệu đô, bắt Trình Hạo ăn nước đá vào mùa đông hắn cũng đồng ý, huống chi chỉ cần bị lạnh một chút? Trình Hạo không nhịn được cười rộ lên.

Rầm!
Trình Hạo buộc phải tiếp xúc thân mật với bức tường một lần nữa.

“Không được quấy rầy!”
______________________________________
Tháng ngày hầu hạ tổ tông của Trình Hạo bắt đầu =))).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN