Bạn Trai Tôi Là BTS (Jeon JungKook)
Chương 4
Sau khi trở về từ công ti BigHit, anh mệt mỏi dựa vào chiếc ghế đẩu, tay xoa xoa thái dương. Mắt tựa hồ nhìn vào cuốn tập trên bàn. Trí tò mì điều khiển anh lật từng trang. Anh sững sốt, bất ngờ ập đến, đôi tay dừng lại ở trang thứ 3, là vẽ…anh. Cô gái này vẽ rất đẹp, có thể nhận ra nét bút rất tỉ mỉ, rất hoàn hảo. Dưới bức tranh còn có ghi tên anh nên không thể nhầm lẫn được. Anh cười nhẹ, vươn người lấy chiếc điện thoại, mở camera và chụp lại.
——-
Nó vung nước vào mặt mình để dần tỉnh táo hơn. “Làm sao để lấy lại cuốn tập đó đây”. Nghĩ đến đó thì cửa nhà vệ sinh mở, bước vào là hai đứa con gái cùng lớp nó.
Nó tránh mặt cố đi ra thật nhanh, một trong hai đứa đó đưa chân lên chặn cánh cửa.
– Thấy mình sao lại bỏ chạy thế??
Nó không nói gì, cố gỡ đôi chân của So Young ra. Đứa còn lại đẩy nó vào tường, lưng đau, giương đôi mắt tức giận lên hai con người đang đứng trước mặt. Tụi nó nhìn nhau, Ra Eun tiến đến gần nó.
– Con nhỏ nhà quê, ai cho phép mày dám tán tỉnh anh Min Hee hả?
Chát..
Vừa nói cô ta vừa tát mạnh lên bờ má của nó, khiến khuôn mặt hồng hào trở nên đỏ ửng, khóe môi còn rỉ máu.
Tán tỉnh sao? Nó còn chẳng biết hai từ đó có nghĩa gì nữa. Min Hee là cái tên được gọi là nam thần trong trường, hắn ta kêu ngạo, chảnh chọe đó chẳng phải là mẫu người nó thích, thế mà hắn ta cứ liên tục muốn gần gũi với nó, hôm qua còn đến tận lớp tặng hoa cho nó, khiến giỏ rác của lớp đầy lên.
So Young định đưa tay tát nó một lần nữa thì nó đưa tay đỡ lấy.
– Tôi không tán tỉnh ai cả, tôi không xinh đẹp như hai người đâu!!
Nói rồi nó bỏ tay So Young xuống, chạy nhanh ra cửa, thì vô tình đụng phải người con trai đi ngang qua, bốn mắt nhìn nhau, giọt nước mắt của nó bất giác rơi xuống, lọt vô ánh nhìn của người đó. Nó xin lỗi rồi chạy đi. Người đó nhìn theo, trên tay vẫn cầm theo cuốn tập.
Nó bước vào lớp, nằm xuống bàn của mình. Một lúc sau thì nghe được những tiếng xì xào ngoài cửa, nhưng nó vẫn không thiết tha nhìn ra. Eu San chạy vào, lay cánh tay của nó.
– Yi Seon có người tìm cậu kìa!!
Nó ngước đầu lên, đứng dậy, đôi chân nhanh chóng đi ra, mắt vẫn hướng ra cửa.
Người đang đứng trước mặt nó là một người con trai, anh ta bịt khẩu trang, đội mũ, còn đeo vào đôi kính cận nên chả có ai nhận ra là ai cả.
– Anh tìm tôi?
Anh nhận ra người con gái này, là cô gái lúc nãy đụng phải anh, cô ấy đã rơi nước mắt. Anh đưa cuốn tập ra trước mặt nó.
– Anh đến trả em cái này, và cũng muốn lấy lại cuốn tập!!
Nó nhìn trân vào anh, giọng nói này, hình như…rất quen.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!