Việc xếp lớp cho năm sau sẽ dựa trên kết quả kỳ thi cuối kỳ của năm ngoái.
Vì có một môn bị điểm 0 nên tôi bị xếp vào ban 16 quen thuộc.
Lớp có thành tích kém nhất.
Chỉ là, khi nhìn vào danh sách lớp tôi chìm vào suy nghĩ.
Tại sao Đường Dục Dương lại cùng lớp với tôi?
Không phải anh ấy nên vào ban 1 sao?
Người bạn tốt của tôi học kỳ trước là Văn Xương vẫn học cùng lớp với tôi, thấy tôi đến liền vẫy tay chào.
“Để tớ kể cho cậu nghe…”
“Đường Dục Dương chỉ nộp một đề môn toán, còn lại năm môn anh ta đều để trống.”
“Anh ta thật sự là dám làm”
Tôi đặt cặp sách xuống ghế và nằm sấp lên bàn tám chuyện cùng cậu ta.
“Nhưng tôi vẫn ghét anh ta.”
“Ghét? Cậu biết anh ta?”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Nhưng cậu có biết trước khi đến trường chúng ta, anh ta là một tên lưu manh ở trường trung học Nhất Trung không? Loại chuyên đánh nhau đến mức phải gọi cảnh sát tới.”
Văn Xương thần bí thì thầm vào tai tôi.
Tôi đá vào chiếc ghế của cậu ta.
“Cậu đang nói cái gì vậy? Anh ấy học giỏi như vậy, sao có thể là tên đầu gấu được?”
“Hứ, cậu không tin thì thôi.”
Cậu ta lắc đầu rồi quay người lại.
8.
Ban 16 là lớp hỗn loạn nhất trong trường cấp hai trực thuộc của chúng tôi, yêu ma quỷ quái loại nào cũng có.
Ví dụ như đại ca của trường Lâm Thiên Bá.
Thật sự không phải là tôi đặt cho hắn biệt danh, kẻ đầu gấu của trường này thật sự tên là Lâm Thiên Bá.
Trường cấp hai trực thuộc không ai dám gây sự với Lâm Thiên Bá nên ngày nào hắn cũng dẫn hai tiểu đệ của mình đi diễu võ giương oai.
Hiện tại cả lớp đều là người mới nên mọi người sẽ chọn chỗ ngẫu nhiên.
Tôi đột nhiên có một linh cảm rất xấu… lúc đại ca của trường chậm rãi từ từ bước vào lớp, dường như chỉ còn một chỗ ngồi bên cạnh tôi là trống.
Đúng như dự đoán, tên đại ca này cũng nhắm đến chỗ bên cạnh tôi.
“Ngồi vào một chút đi!”
Tôi bị anh ta hung hăng quát.
Liền ôm túi sách nép vào một góc.
Ngay cả Văn Xương đang quay lại nói chuyện với tôi cũng giật mình quay lại phía trước như một con rùa.
“Này, một đứa con gái như cậu, chiếm nhiều chỗ như vậy làm gì?”
Giọng của anh ta rất lớn, khiến không ít bạn học đều quay lại nhìn tôi.
Nhưng rõ ràng là tôi đã bị chen lấn sắp dính sát vào tường rồi.
Ngay khi tôi đang nghĩ đến việc tìm chỗ ngồi khác thì có ai đó gõ nhẹ vào bàn trước mặt tên đại ca này.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy Đường Dục Dương lại có khoảnh khắc tỏa sáng như vậy.
Giống như một vị thần giáng trần vậy.
Anh đứng đó biếng nhác với chiếc ba lô trên vai.
Đôi mắt cụp xuống, giọng điệu không thay đổi, nhìn chằm chằm Lâm Thiên Bá ngồi bên cạnh tôi.
“Cậu đổi chỗ khác đi.”
“Tôi muốn ngồi ở đây.”
…………Tốt lắm, trong trường cấp hai trực thuộc thật sự có người dám nói chuyện với Lâm Thiên Bá như vậy.
Mấu chốt là, tên đại ca của trường bên cạnh tôi đột nhiên đứng dậy.
Cúi đầu khom lưng.
“Này, đây không phải là anh Đường sao? Em không biết anh muốn ngồi ở đây. Anh ngồi đây thì sao em dám ngồi? Chờ chút, trên bàn có chút bụi, để em lau giúp anh…tôi đã choáng váng trong giây lát.
Đường Dục Dương ngồi cạnh tôi, còn tôi thì vẫn ôm cặp rúc trong góc.
Anh ấy nhìn thấy tôi như vậy, lông mày hơi nhướn lên.
“Em làm gì vậy?”
“Bây giờ còn sợ sao?”
9.
Người ta nói nghèo khó không thể lay chuyển, quyền lực không thể bẻ cong.
Tôi cố lấy lại chút cốt khí và ngồi thẳng dậy.
Khi nói chuyện với anh lần nữa, tôi vô thức run rẩy.
Nó khiến anh bật cười.
“Sao vậy? Anh cũng sẽ không ăn thịt em, em sợ cái gì?”
Những đốt ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên chiếc bàn trước mặt tôi.
“Xem cùng sách ngữ văn đi, anh quên mang theo rồi.”
Tôi không thể làm gì khác hơn là đem cuốn sách đang đặt dưới khuỷu tay đưa về phía anh.
Tuy tôi học không giỏi nhưng dụng cụ học tập đều được bảo quản rất tốt.
Sách ngữ văn được tôi bọc bìa cẩn thận, nói thật trước giờ sách của tôi đều không cho bất kì nam sinh nào đụng vào.
Chưa kể đây là một cuốn sách mới.
Nhưng tay anh có khớp xương rõ ràng, khi anh vuốt v e mép sách, nhìn rất đẹp mắt.
Một tay anh chống cằm, đôi mắt đào hoa khi cười lên đẹp đến nỗi khiến người khác ghen tị, nụ cười ấm áp như gió xuân.
“Đẹp quá.”
Giống như một người bước ra từ bức họa vậy.
“Được rồi, đã có kết quả bình chọn, chúng ta hãy tập luyện và chuẩn bị trong vài ngày nữa. Tuy nhiên, hiện tại các bạn học trong lớp đã không còn quan tâm điều này nữa…”
Sau khi chủ nhiệm nhắc nhở chúng tôi như thường ngày, lớp học kết thúc.
Ngay lúc giáo viên vừa đi, lớp học đã bùng nổ.
Bởi vì ủy viên ban nghệ thuật Tố Tần đang nằm sấp trên bàn khóc.
Một đám nữ sinh vây quanh an ủi cô ấy, ngươi một câu ta một câu, thanh âm cũng không nhỏ.
Trên thực tế, tôi cũng không thân thiết với Tố Tần này cho lắm, mà căn bản tôi cũng không biết khiêu vũ và ngay từ đầu đã không muốn tham gia cái tiết mục này.
Nhưng bây giờ, dường như mọi lời chỉ trích đều hướng vào tôi.
“Cái gì, Ngô Ưu Ưu, cũng chỉ được cái mặt nhìn được…”
“Đám nam sinh kia vậy mà đều bầu cho cô ta.”
“Cậu nói, liệu cô ta ta có bí mật nhờ đám nam sinh kia bỏ phiếu cho mình không?”
“Tôi nghĩ rất có thể, nếu không thì ai sẽ bỏ phiếu cho cô ta?”
“Tôi thực sự không thể chịu đựng được. Cô ta không phải chỉ có khuôn mặt đẹp một chút sao? Còn nghĩ mình có thể thật sự nhảy được…”