Sau học kỳ thứ hai của năm lớp mười một, tôi phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau.
Ngoại trừ những ngày nóng nhất trong kỳ nghỉ hè, chúng tôi không có cơ hội để nghỉ ngơi.
Ở góc trên bên phải của bảng đen, bắt đầu đếm ngược các con số.
Lúc đầu vừa mới viết lên, vẫn còn 365 ngày nữa.
Cứ như vậy trơ mắt nhìn, nó dần tụt xuống 100.
Bằng mắt thường có thể thấy không khí học tập bắt đầu trở nên căng thẳng, sách vở trên bàn ngày càng chồng chất mệt mỏi, báo chí và bài kiểm tra liên tục được phát ra, được bó lại thành từng bó lớn.
Ngay cả những người thường hay cười vui vẻ cũng bắt đầu cầm đề thi và chạy đến phòng giáo viên để đặt câu hỏi.
Đường Dục Dương chỉ mới được chính thức xác nhận sẽ được cử đến Đại học Thanh Hoa vào nửa đầu năm nay.
Bởi vì vụ đánh nhau năm lớp 11 kia, nhà trường đã trừng phạt anh một thời gian và không tiến cử anh vào trường đại học.
Sau một thời gian “quan sát, giám sát hành vi hàng ngày của học sinh”, hình phạt của anh mới được hủy bỏ.
Nhân tiện, vấn đề mất tiền hồi năm lớp mười một, sự việc này còn chưa được giải quyết.
Sau này tôi mới biết, sau đó lớp trưởng đã bí mật đến gặp cô giáo chủ nhiệm và đưa tiền cho cô.
Cô ta nói rằng do lúc đó quên mất.
Nghĩ là để trong ngăn kéo của bàn học, nhưng thật ra là để nó trong túi xách.
Sau khi Đường Dục Dương đoạt giải vàng Olympic, anh không đến lớp nữa mà thay vào đó giúp đỡ giáo viên vật lý của đội thi đua trường kèm các học sinh năm nhất.
Nhưng suy cho cùng, chúng tôi học cùng trường và tôi có thể thường xuyên ăn tối với anh ấy.
Vào học kỳ thứ hai của năm cuối cấp, cuối cùng anh cũng xuất hiện trong lớp học.
Ngồi ở hàng cuối lớp và xem đề thi cho tôi mỗi ngày.
Đúng vậy, anh ấy sẽ đọc lại tất cả bài tập về nhà và bài kiểm tra của tôi, sau đó viết lại hướng dẫn và cách giải của anh ở bên cạnh.
Đôi khi tôi học được rất nhiều điều bằng cách xem các cách giải của anh.
Trường chúng tôi không có học sinh nội trú.
Vì vậy nếu buổi trưa không về nhà, thì phải nghỉ trưa tại lớp học.
Trong phòng học không có bao nhiêu người, tất cả đều đang chơi đùa, không có giáo viên nào giám sát, cũng không biết là ai tìm được bộ bài.
Phía sau liền có người vây quanh đánh bài.
Vốn dĩ tôi muốn ngủ một lát, nhưng bởi vì âm thanh này mà không ngủ được, quay đầu nhìn lại, liền thấy Đường Dục Dương đang ngồi trên ghế viết câu hỏi.
Anh chống cằm dùng bút cào lên tờ giấy, ánh nắng chiều che mất một nửa khuôn mặt.
Anh hơi nheo mắt lại.
“Đường Dục Dương, xem giúp em đề này với.”
Tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì, ngồi xổm trước chỗ ngồi của anh ấy.
Anh cúi đầu nhìn tôi.
Chân anh rất dài, có khi đặt không vừa trong chỗ ngồi nên phải duỗi thẳng ra.
Tôi chợt thấy tư thế của mình có chút kỳ lạ.
Kết quả là anh ấy đưa tay ra xoa đầu tôi.
Sau đó, nhóm người chơi bài, tôi không biết là ai, đã nhắm vào chúng tôi.
Ngay lập tức có một tiếng la ó cực kỳ dữ dội.
Giống như chuẩn bị đốt pháo vậy.
“Anh Đường! Giữa thanh thiên bạch nhật, anh chơi lớn như vậy sao?”
Mặt tôi trong nháy mắt đỏ bừng, theo phản xạ đứng bật dậy.
Đường Dục Dương dễ dàng kéo tôi vào lòng, lười biếng mắng mỏ đám người.
Anh ấy thậm chí còn sẫn lòng hỏi tôi những câu hỏi mà tôi không biết.
Trên thực tế, Đường Dục Dương không có nhiều kiên nhẫn khi nói về hầu hết các chủ đề.
Tôi có thể hiểu được, tôi nghĩ đó hoàn toàn là do khả năng lĩnh hội siêu phàm của tôi.
Nhưng đôi khi, tôi thực sự không thể hiểu được.
Anh ấy nói rất lâu nhưng tôi vẫn không thể hiểu.
Anh ấy ném cây bút lên bàn và nhìn tôi.
Tôi cụp mắt xuống và tự vệ.
“Em vẫn cảm thấy những gì anh nói không đúng lắm, Đường Dục Dương. Trên lớp giáo viên chưa từng dạy loại giải pháp này giống anh.”
“Ừm.” Anh lười biếng đáp lại.
“Và công thức này của anh thực sự có thể được sử dụng theo cách này?”
“Ừm?”
“Em không hiểu lắm về công thức này…”
“Ừm~”
“Đường Dục Dương! Anh có phải hay không đang gạt em?!”
Tôi trừng mắt nhìn người trước mặt đang xoay bút một cách vu vơ.
Anh nheo mắt nhìn tôi và mỉm cười, chiếc bút rơi khỏi bàn tay anh.
Giọng nói của chàng trai trẻ tràn ngập sự mệt mỏi đặc trưng của mùa hè và ẩn chứa một chút không rõ trêu trọc.
Ý vị xa xăm.
“Không có việc gì, thật ra anh vừa mới nghĩ đến thôi…”
“Không nhất thiết phải dùng công thức này”.