Bạn trai tôi là tiền bối học trưởng
Chương19.
Sáng hôm sau, cả người ê ẩm đến mức không thể cử động được. Nghĩ lại đêm hôm qua, hừ, đồ đáng ghét. Càng nghĩ càng đỏ mặt, tay chân run lẩy bẩy, chẳng có chút sức lực nào.
Ngoảnh sang bên cạnh, đã chẳng thấy cái người kia đâu, nhắm mắt, cái lưng như muốn gãy ra rồi.
“Em dậy rồi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tiểu Nguyên liền nhắn mắt, bây giờ còn có thể nhìn mặt anh nữa sao? Ngại đến mức hận không có chỗ nào để chui xuống ngay bây giờ.
“Anh đến công ty, nhớ ăn sáng, không nghe lời thì anh sẽ lần hai dạy dỗ em.”
Làm gì có ai như anh chứ, không thể tin nổi mà, còn dám nhắc đến.
“Em không muốn ăn.”
“Không ăn thì bị phạt.”
“Tại ai, lưng với chân em đau đến mức không đi nổi, anh còn muốn phạt em.”
“Anh xin lỗi, lần sau không dám nữa. Trưa anh về. Em ngủ đi.”
Cúi xuống hôn lên môi của người đang nằm bất động kia, là tại anh, hôm qua không kiềm chế được, làm thỏ con mệt mỏi rồi, trên cổ còn in rõ hôm qua đã là của anh, ai nhìn vào cũng nhận ra.
Tiểu Nguyên nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn, đây là phòng anh, ga giường cũng thay rồi, bản thân cũng đang mặc áo sơmi của anh, nhìn lại trên người, dấu vết rõ ràng, sao lại để chuyện này xảy ra cơ chứ.
Sáng hôm sau, trong quán cafe, người người nói chuyện vui vẻ, tâm trạng thoải mái, vậy mà có người nào đó lại ủ rủ mệt mỏi.
“Cậu bị ăn sạch rồi.”
“Làm gì có.”
Tiểu Nhi mặt mày đỏ lự, miệng lắp bắp, chối đi chối lại.
“Muốn nói dối thì hãy che cái bằng chứng rõ ràng kia lại đi.”
Tiểu Ngọc nói rồi chỉ lên cái cổ trắng ngần của tiểu Nhi mang một vết đỏ đỏ tím tím lộ ra trước mặt.
“Còn cậu, cũng che đậy cái vết trên xương quai xanh của cậu đi.”
Ba người chìm trong ngần ngại, mấy cái này cũng lôi ra mà chỉ chích nhau được.
Nhìn ngoài kia, nắng của mùa hạ đang lên lỏi trong tán lá che bớt đi cái rực rỡ chói chang của chính mình, gió thổi hơi nóng vào lòng thành phố.
Sau hôm nay, tiểu Ngọc đã bị ông nội gọi về chơi sau mấy năm không về, địa chỉ tại thành phố Thượng Hải.
Tiểu Nhi cũng bị gọi về chị nhánh nhỏ ở Trùng Khánh, ở hết mấy tháng hè, vậy thì một mình tiểu Nguyên ở lại Bắc Kinh biết làm gì cho hết một tháng hè đây.
“Em muốn đi Làm, được không?”
Khải Vũ bỏ tập tài liệu, đặt kính xuống bàn, nhìn người đang cực kì mong đợi kia.
“Không đi đâu hết.”
Ngồi lại nói chuyện, năn nỉ, xin xỏ, đe dọa đều không có tác dụng.
Tổng giám đốc lạnh lùng, không nghe một câu nói nào, chỉ nói một từ “không”, cô vợ nhỏ của anh làm sao có thể đi đâu xa khỏi tầm mắt của anh chứ, đi xa anh sẽ không chăm sóc được cho vợ nhỏ.
Nhưng nghe những câu nói đau lòng xin xỏ kia anh liền nghĩ ra.
“Vậy em đến công ty làm thư kí thực tập đi.”
Thư kí thực tập, mình cũng học để làm thư kí mà, vậy thì đi làm thử mấy tháng làm thực tập vừa đỡ chán vừa có kinh nghiệm, lại còn không xa anh nửa bước, có gì không tốt. Liền gật đầu lìa lịa, miệng thì lúc nào cũng có câu “em sẽ cố gắng”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!