Thẩm Đường suy nghĩ một hồi lâu thì nhét tiền của anh vào rồi nói cảm ơn anh,đứng bên cạnh luyên thuyên một hồi cô cũng quay gót đi về nhà.
Trước khi cô rời đi thì liền nghe Lục Viễn nói.
“Đi đường bình an nhé”
Cả nhà cô mua vé máy bay lúc 6 giờ chiều,từ Nam Thành bay đến Giang Thành mất khoảng 3 tiếng thôi.
Sau khi đáp cánh tới nơi thì ba cô cũng nhận được điện thoại của chú Lý,là tài xế lái xe cho nhà của ông bà ngoại.
Chú Lý đã đợi sẵn ở bên ngoài,ông bà ngoại vẫn như vậy.
Chu đáo từng li từng tí với cả nhà của cô.
Chiếc xe lăn bánh chạy vào khuôn viên,căn nhà của ông bà ngoại được xây theo phong cách cổ xưa,gian nhà rộng rãi,sân vườn chủ yêu trồng cây ăn quả với nhiều loại rau.
Thẩm Đường vừa bước xuống xe thì liền trông thấy bà ngoại đi ra,trên gương mặt phúc hậu nở nụ cười nhìn con cháu.
Bà đi lại nắm lấy đôi tay trắng mềm của Thẩm Đường liên tục hỏi han cô.
Cho đến khi vào tới đại sảnh thì bà ngoại mới thôi hỏi.
Ông ngoại của cô đang ngồi ở tâm điểm phòng khách uống trà,ông thích mặc những bộ đồ trường bào nhưng lại được thiết kế thoải mái hợp với xu hướng bây giờ càng không làm giảm đi nét đẹp tinh tế của vốn có của nó.
Ba mẹ cô tiến vào bên trong lễ phép chào hỏi ,Thẩm Đường vừa rồi đã chào hỏi bà rồi nên cô liền chạy lại bên cạnh ông nhỏ giọng.
“Cháu chào ông ạ,ông năm nay lại đẹp trai hơn năm ngoái nhiều đấy ạ”
Vẻ mặt trang nghiêm của ông cụ khó kiềm được nụ cười thỏa mãn,ông xoa nhẹ đầu cháu gái rồi mới ra lệnh cho ba mẹ cô ngồi xuống ghế còn cô thì ngồi cạnh ông.
Cả nhà năm người xum vầy bên nhau,cười nói đủ thứ chuyện trên đời,năm nay nhà cô về sớm hơn nhà bác cả với nhà dì út.
Nên ông bà ngoại đặc biệt vui vẻ ra mặt.
Còn họ hàng thân cận đến đêm giao thừa sẽ đến cùng ăn cơm với ông bà ngoại.
Tối đến cô men theo lối hành lang làm bằng gỗ tiến ra ngoài vườn,cô đặc biệt thích nơi đó.
Thẩm Đường nhìn lướt qua mọi thứ vẫn vậy,một bộ bàn ghế làm bằng gỗ sưa xung quanh được rào bằng những thanh gỗ uốn lượn lấy nhau,còn đặc biệt có mái che trên đỉnh đầu.
Cô ngồi tựa vào ghế rồi hít thở không khí,quả nhiên là mùi hương nhàn nhạt của hoa cỏ xen lẫn nhiều hương thoang thoảng của gỗ.
Đắm chìm một lúc lâu cô liền lấy điện thoại ra selfie một tấm,trong khung ảnh là đôi mắt long lanh của cô cùng với nụ cười thanh thuần.
Cô nhấn gửi ảnh vào khung chat của Lục Viễn kèm một dòng tin nhắn.
Tớ đáp cánh tới nhà ông bà bình an rồi nè
Khoảng trừng 5 phút sau đó cô nhận được một tin nhắn thoại của anh,Cô hơi ngó đông ngó tây rồi nhấn nghe,tim đập kịch liệt.
Ừm,cậu chơi vui vẻ nhé
Một câu ngắn gọn của anh thôi đã làm cô cười ngây ngốc cả buổi.
Đến đêm giao thừa, xung quanh khuôn viên của nhà ông bà ngoại cực kì náo nhiệt,cháu chắt nhà cô không tính là nhiều nhưng đặc biệt quậy phá.
Tiếng cười đùa của đám nhóc thi thoảng lại vang lên mọi ngóc ngách,tụi nhóc cứ nô đùa mà chạy nhảy khắp nơi.
Bên trong đại sảnh thì người lớn ngồi quanh chiếc bàn tròn tán gẫu,con cháu trong nhà thì cô lớn thứ ba.
Cô còn một chị họ,anh họ là con của bác cả.
Chị họ thì lớn hơn cô 1 tuổi năm nay vừa lên đại học còn anh họ thì đã đi làm hiện đang tiếp quản công ty của gia đình.
Ba người rủ nhau ra sau vườn ngồi,rồi trầm ngâm nhìn đám nhóc rồi lại nhìn người lớn trong nhà.
Anh chị họ này của cô đặc biệt ít nói tính cách có hơi trầm nhưng tâm cực kì hiền lành.
Suốt một buổi thì chỉ có mình cô là tìm chủ đề rồi nói không thôi.
Thẩm Đường có hơi chán lôi điện thoại ra định nhắn này nọ với Lục Viễn thì liền nhận được tin nhắn của Mục Sơ.
Trong khung trò chuyện,Mục Sơ gửi cho cô một tấm hình,nhìn xung quanh thì chính là phòng ăn của nhà họ Lục.
Một bàn năm người bầu không khí cực kì trang nghiêm.
Nhìn lại nhà của cô thì khác hẳn một trời một vực,nhà họ Lục chỉ có hai người con trai nhưng ba mẹ của Lục Viễn không may qua đời nên giờ chỉ còn lại nhà bác cả chính là ba của Mục Sơ.
Cô tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong khung ảnh,anh đang ngồi trên bàn ăn.
Vẻ mặt vẫn như mọi ngày lãnh đạm mà ngồi ở đó,duy chỉ có Mục Sơ là nhìn vào khung ảnh cười ngây ngốc thôi.
Kèm theo tấm ảnh là một tin nhắn của Mục Sơ.
Cả nhà tớ chuẩn bị xem Xuân Vãn đây bên cậu thì sao
Bên tớ cũng vậy
Thẩm Đường cũng kèm theo tấm ảnh là khung cảnh ấm áp náo nhiệt trong khuôn viên nhà ông bà ngoại.
Đầu bên kia Mục Sơ liền tục ghen tỵ với bầu không khí bên này của cô ,ca thán hâm mộ không thôi.
Thế là cả hai tán gẫu tới nhau đến tận lúc Xuân Vãn chiếu.
Đồng hồ vừa nhảy đến giây thứ nhất của năm mới ,Thẩm Đường liền nhắn chúc mừng năm mới với Lục Viễn đầu tiên sau đó cô cũng nhấn nút gửi hàng loạt tin nhắn chúc mừng cho bạn bè trong Wechat.
Lần này anh trả lời cực kì nhanh cứ như là gửi cùng một lúc với cô vậy.
Đầu bên kia Lục Viễn nhìn màn hình khẽ cười,đúng là anh nhắn chúc cô đầu tiên không ngờ vừa nhấn nút gửi thì đã nhận được tin nhắn của cô.
Anh cũng thả cho cô một bao lì xì.
Thẩm Đường mở bao lì xì ra thì hoảng hồn không thôi là 3 vạn lận đấy cộng với tiền anh cho cô thì tròn chĩnh 5 vạn.
Này là ý gì đây,có phải trùng hợp không mà nó bằng với giá chiếc balo của cô.
Cô không nghĩ nhiều thêm nữa bèn chụp lấy một đống bao lì xì trên tay gửi qua cho anh.
Cậu nhìn xem năm nay tớ phát tài rồi,có rất nhiều tiền a”
Sau đó cô cũng lì xì lại cho anh là 4 vạn kèm thêm lời chúc năm mới lần hai.
Cực kì nghiêm túc.
Anh đã có lòng như vậy cô cũng nên nhận một chút ,cô hiểu tính tình của anh mà,nếu cô mà trả lại hết thì chắc anh không thèm ngó ngàng lấy cô cho mà xem.
Không đợi anh trả lời lại thì cô liền bổ sung thêm.
Lục Viễn cậu mau mở balo hôm bữa tớ đưa cho cậu đi,bên trong là quà năm mới của tớ đấy”
Lục Viễn nhìn số tiền cô vừa phát cho mình thì ngỡ ngàng còn đang muốn phát thêm một bao lì xì cho cô thì liền thấy cô nhắn đến ,anh cũng đi lại tủ ở ngay đầu giường lấy ra balo ,kéo mở khóa thì trông thấy một chiếc hộp tinh xảo có màu xanh đậm chất liệu làm bằng nhung.
Bên trong đựng một chiếc vòng tay bạc trông cực kì bắt mắt,họa tiết đơn giản nhưng rất sang trọng.
.