Bạn Trai Tôi Là Trùm Trường - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Bạn Trai Tôi Là Trùm Trường


Chương 5


8

Sau một hồi uống rượu và đùa giỡn, Chu Túy đứng dậy, giọng nói ngâm rượu càng trầm và ngọt ngào hơn: “Chính thức giới thiệu một chút, bạn gái của tôi, Trần Quai.”

Mọi người lập tức hoan hô: “Chị dâu.”

Tôi nhất thời đỏ mặt.

“Chị dâu, chị là người phụ nữ đầu tiên của anh Chu! Có thể bắt anh Chu vào bể tình, thật sự quá lợi hại.”

Người đầu tiên?

Trước đây Chu Túy chưa từng yêu đương?

Vậy kỹ thuật hôn của anh ấy là ở đâu ra?

Chẳng phải dị bẩm trời sinh?

Nửa chừng bữa tiệc, mọi người bắt đầu lần lượt tặng quà.

Tôi cũng lấy quà của mình ra.

Chu Túy: “Tại sao lại là bộ đồ bóng rổ?”

Ừm…bởi vì thuận tiện cởi ra cho tôi sờ.

Tôi cố nặn ra nụ cười ngọt ngào: “Rất thích hợp cho anh mặc lúc chạy bộ buổi sáng.”

Chu Túy bĩu môi nói: “Trần Quai, gạt người không phải là đứa trẻ ngoan.”

Tôi chột dạ và uống hai ngụm rượu để bình tĩnh lại.

Nhưng sau đó là tôi say đến mức chỉ có thể đi vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt.

Khi tôi say đắm mình trong gương, đúng lúc Kiều Uyển đi vào, tôi chợt nháy mắt tỉnh táo không ít.

Kiều Uyển: “Trần Quai, tôi rất tò mò tại sao cậu lại thích Chu Túy. Cô và anh ấy… hoàn toàn không giống nhau, quả thực là một trời một vực.”

Thần kinh tôi căng thẳng, chẳng lẻ đây là muốn tuyên chuyến sao?

Kiều Uyển một bên và son môi, còn nói tiếp: “Chu Túy kiêu ngạo, dễ giận, tính cách lạnh lùng. Rất khó cùng người khác thiết lập mối quan hệ thân mật. Mà cô thì khác. Cô xinh đẹp, đáng yêu, tích cách hiền hòa, thích cười làm cho người ta vừa nhìn liền rất muốn được yêu.”

Tôi không uống rượu giả.

Kiều Uyển đang ở cùng tôi.

Cô ta xinh đẹp và mới đây đã khen ngợi tôi!

Tôi nháy mắt như sao, Kiều Uyển cũng nở nụ cười: “Nếu không phải do áp lực từ gia đình, tôi cũng không muốn đối phó với Chu Túy. Hiện tại thời gian cũng không còn nhiều lắm, tôi về đây, thêm một cái tài khoản WeChat và giữ liên lạc thường xuyên.”

Tôi gật đầu như giã tỏi.

Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa trở lại chỗ ngồi, mọi người liền bắt đầu đồng thanh, chói tai.

“Chu ca nguyện đánh cuộc chịu thua, mang nàng đi, mang nàng đi, mang nàng đi…”

Ngay cả ánh mắt của bàn bên cạnh cũng bị chúng tôi thu hút.

Tôi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Chu Túy: “Không có, vừa mới thua trò chơi, phải chịu hình phạt.”

Tôi rất vui, trước kỳ thi Chu Túy đã trừng phạt tôi lâu như vậy, hiện tại rốt cuộc anh ấy cũng phải chịu hình phạt.

Tôi kích động: “Hình phạt thế nào?”

Chu Túy mở miệng, có mùi rượu nhàn nhạt: “Có mang chứng minh thư không?”

Tôi lắp bắp: “Mang… Mang.”

Thanh âm của Chu Túy thấp hơn rất nhiều, lưu luyến lại ôn nhu: “Có thể không?”

Mọi người ồn ào khắp nơi đều ngừng động tác trên tay một chút.

“Trời ạ, tôi say à? Chu Túy vừa rồi đang hỏi ý kiến ​​người khác!”

“Tôi nghĩ là tôi cũng nghe thấy. Anh Chu hỏi chị dâu, có thể không?”

“Chu ca lời nói sáng suốt không phải là nếu có thể làm được thì hãy rời khỏi đây đi?”

Chu Túy nhíu mày, thân hình cao lớn rất uy nghiêm, “Nếu các người còn tiếp tục gây ồn ào thì cút ra ngoài ngay.”

Mọi người lập tức im lặng.

Tôi sau khi hiểu được ý tứ của Chu Túy, mặt nhanh chóng đỏ lên, cúi đầu nhẹ nhàng đi quá góc áo anh, thừa dịp anh xoay người đem mặt nhanh chóng tiến vào trong lòng anh.

Sau đó hậm hực đáp: “Có thể.”

Nói xong câu đó, toàn bộ dây thần kinh của tôi như bị xoắn lại.

Chu Túy không chút do dự, lập tức ôm tôi ra khỏi quán bar, cũng không đi đến khách sạn bên cạnh.

Gió đêm thổi tới, giữa dòng người vô tận, Chu Túy quay đầu nhìn tôi: “Ngoan, theo anh về nhà.”

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, nhưng hình như tôi nghe thấy tiếng khóc yếu ớt trong giọng nói của anh ấy.

Tôi: “Nhà anh ở đâu?”

Chu Túy lần đầu tiên chủ động nắm tay tôi: “Em đi đâu thì nhà anh ở đó.”

Tôi không thể nói được lời nào trong một lúc.

Chu Túy cuối cùng dẫn tôi về căn hộ nhỏ anh mua ở gần trường học.

Chu Túy: “Anh đi tắm.”

“À… ồ.”

Lắng nghe bồn tắm.

Trong phòng truyền tới tiếng nước ào ào, tôi bồn chồn ngồi trên ghế sofa như một con chim cút sợ hãi, trong đầu tôi thoáng hiện những hình ảnh kỳ quái.

Khi Chu Túy bước ra, ánh mắt của tôi lập tức bị hình dạng cơ bụng mơ hồ của anh hấp dẫn.

Vai rộng, chân dài, cơ bắp cân xứng, eo thon nhỏ.

Những người trưởng thành như vậy, chẳng trách anh ấy lại có tính khí thất thường đến vậy mà vẫn vững vàng đứng đầu danh sách nam thần khó theo đuổi.

Chu Túy tùy ý lăn qua khăn lông lau tóc, sau đó tự nhiên ngồi ở bên cạnh tôi, tôi nhất thời cảm thấy khó thở, không biết để tay vào đâu.

Chu Túy: “Sợ sao?”

Tôi vừa mở miệng, giọng nói có chút run rẩy:”Không có.”

Chu Túy cười khẽ: “Tiểu lừa đảo.”

Tôi cắn cắn môi dưới, cố lấy dũng khí: “Chu Túy, em có thể sờ cơ bụng của anh một chút được không?”

Càng về sau âm thanh của giọng tôi càng nhỏ dần khi chúng tôi đi về phía sau, giống như tiếng muỗi vo ve.

Tôi cũng không biết Chu Túy có nghe rõ hay không.

Đèn trong nhà chợt tắt, tối đen thỉnh thoảng có hai ngôi sao xẹt qua, kéo cái đuổi thật dài, đâm vào ngân hà, hiện lên thời gian mãnh liệt.

Chu Túy có lẽ coi tôi như một món quà sinh nhật.

Ngày hôm sau, tôi ngủ thẳng đến ba giờ sáng, tối hôm qua nước mắt chảy quá nhiều, mắt đều sưng phù. (sung quá he)

Sau khi tắm xong, ngay cả lực nâng máy sấy tóc cũng không có.

Châu Túy lấy máy sấy tóc, thuần thục cầm tóc tôi một cách khéo léo.

“Anh thường xuyên sấy tóc cho mẹ”.

Tôi: “Ừ.”

Chu Túy: “Khi nào rảnh, anh dẫn em đi gặp mẹ anh.”

Tôi: “Vậy chiều nay đi. Ngày mai em phải mua vé về nhà ăn Tết”

Chu Túy: “Được.”

10

Tôi cho rằng gặp mặt mẹ Chu Túy sẽ ở chỗ cha mẹ anh ấy.

Không ngờ lại ở bệnh viện.

Người phụ nữ nằm trên giường, khuôn mặt có lúc tiều tụy, nhưng hiện tại hiếm có thể nhìn ra dáng vẻ trẻ trung khi còn trẻ.

Mặt mày ôn nhu, khí chất tao nhã, chỉ là nằm ở đó tựa như tuyệt một bức tranh thủy mặc Giang Nam, khi thời gian trôi qua, chỉ sợ sẽ thả chậm bước chân.

Rất khó tưởng tượng một người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp như vậy lại có thể mọc ra cái gai như Chu Túy.

Chu Túy: “Mẹ, đây là bạn gái con, Trần Quai.”

Đôi mắt mệt mỏi của người phụ nữ lóe lên ánh sáng, nắm lấy tay tôi thân thiện nói chuyện một cách nồng nhiệt.

Hai chúng tôi vừa gặp đã tấn công ngay lập tức và hoàn toàn gạt Chu Túy sang một bên.

Chu Túy nhún vai: “Con đi ra ngoài, không làm phiền hai người.”

Tôi và mẹ Chu Túy nói chuyện từ khi vũ trụ ra đời cho đến việc lựa chọn thức ăn cho gà, cuối cùng là nói tới Chu Túy khi còn bé.

“Tiểu Túy không phải là một người thích bạo lực, nhưng trong hoàn cảnh gia đình như vậy, thằng bé không còn cách nào, chỉ có thể đi học quyền anh và Sanda. Từ nhỏ đã bị đánh quá nhiều lần, vô số lần, và cuối cùng có thể chỉ chọn sử dụng nắm đấm của mình.”

Mẹ Chu Túy nhẹ nhàng thở dài: “Với tính tình lạnh lùng, lớn lên phải mạnh mẽ, sẽ không dỗ người khác, cũng không hiền lành, thật sự không xứng với con, không biết kiếp trước đã tích lũy được bao nhiêu đức hạnh, mới có thể tu tới đoạn duyên phận này với con.”

Tôi cố nhịn cười và gật đầu.

Mẹ Chu Túy đột nhiên nghĩ tới, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh chụp, “Mẹ nói sao vẫn cảm thấy nhìn con quen mắt, con xem những thứ này có phải là con hay không?

Tôi nhận lấy bức ảnh này, người trong ảnh là chụp tôi của năm thứ nhất, mùa đông giá rét liếm lan can, kết quả là đầu lưỡi tôi bị dính, miệng há hốc, trông thật ngu ngốc.

Tôi: “…Dì ơi, bức ảnh này ở đâu ra vậy?”

Mẹ Chu Túy: “Lúc trước mẹ tìm được ở phòng Chu Túy. À, lúc đó mẹ còn phát hiện ra cái này, con xem đi.”

Trên một tờ giấy A4 ghi đầy tên những người bạn trai cũ của tôi, trên mỗi cái tên đều có một chữ thập đỏ trên đó.

Chu Túy… Trẻ con như vậy sao?

Sau khi đi ra bệnh viện, tôi mua vé về nhà, Chu Túy đưa tôi đến nhà ga.

Tôi không nhịn được đỏ hốc mắt, làm nũng nói: “Ôm một cái.”

Chu Túy do dự vài giây, vẫn là mở rộng vòng tay ôm ấp.

Tôi kiễng chân cắn một cái trên môi anh, đưa tấm ảnh liếm lan can của tôi cho anh, quay đầu lại đi vào cửa soát vé.

Chu Túy, anh là một tên lừa đảo.

Sau khi trở về, liên lạc giữa tôi với Chu Túy giảm đi rất nhiều.

Nhất là mấy ngày gần tới lễ mừng năm mới, trong nhà vô cùng bận rộn, tôi đã không liên lạc với anh suốt một tuần.

Kết quả vào đêm giao thừa, ảnh đại diện của “chồng” tôi trên WeChat đột nhiên nhấp nháy.

Chu Túy: “Mở cửa sổ.”

Tôi: “Làm gì vậy? Ngắm tuyết à?”

Tuy rằng vẻ mặt có dấu chấm hỏi, nhưng tôi vẫn nghe lời đi tới phòng ngủ, đẩy cửa sổ ra.

Trong đống tuyết rơi, Chu Túy đứng dưới ngọn đèn đường ngẩng đầu nhìn tôi.

Anh mở miệng nói: “Cô bé ngoan, chúc mừng năm mới.”

Trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên kết nối mọi thứ.

Hình đại diện WeChat của tôi là một cô bé thò ra cửa sổ nhìn xuống.

Còn Chu Túy là thiếu niên ngửa đầu nhìn lên.

Lúc trước, tôi rất tò mò chàng trai này đang nhìn gì.

Bây giờ tôi đã hiểu tất cả.

Thì ra tất cả tình yêu mờ mịt mà nhiệt tình đều có dấu vết để lần theo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN