Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện - Chương 111: Hào quang nhân vật chính
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện


Chương 111: Hào quang nhân vật chính


Edit: Ry

Tống Thanh Thời chân thành cảm tạ Niên phu nhân đã tặng lễ vật, biểu thị sẽ cố gắng làm bài, không phụ sự kì vọng của phu nhân.

Niên phu nhân nghe mà hốt hoảng, quay đầu lại thấy vẻ nín cười của Thần Quân, lập tức biết báo thù mình chuẩn bị cả ngàn năm là chuyện ngu xuẩn nhất trần đời, nàng càng thêm cảm thấy nam nhân xinh đẹp đều không phải người, con tim đau đớn, tối nay phải bắt thêm vài tên mặt đẹp ngu si về nhốt vào trong phòng tối cho hả giận.

Nữ tu đảo Tiên Linh và các đệ tử của Thiên Vũ Môn phối hợp ăn ý, sau nửa canh giờ đã hoàn tất việc bố trí trận pháp.

Niên phu nhân khởi động trận pháp truy tung, Thần Quân cảm nhận tất cả Ma Chướng Ô Uế trong trận pháp, sử dụng Huyết Vương Đằng tiêu diệt sạch. Thiên Vũ Môn có hơn ba mươi người tử trận trong ma triều, vô số người bị thương, nhưng so với những tai họa ma triều trong quá khứ, như vậy đã được coi là toàn thắng.

Đám người vui đến phát khóc, ôm nhau mà khóc, chỉ có Hạo Long chạy về, nặn ra được chút nước mắt tủi thân, vừa mở miệng định gọi mẫu thân, lập tức bị Việt Vô Hoan cấm nói, ném ra ngoài canh cổng.

Vũ Văn Diên vội vàng chạy đến, sau khi tạ ơn Thần Quân đã cứu giúp, bèn hỏi: “Con ta đâu rồi?”

Tống Thanh Thời không hiểu: “Chẳng phải y và Cẩm Thành đều ở bên cạnh ngươi sao?”

Cậu không thấy Tống Cẩm Thành ở Tầm Tiên Phong, cho là tên nhóc hư hỏng kia lại lén tìm Vũ Văn Ngọc chơi rồi, mà phần lớn thời gian Vũ Văn Ngọc đều theo phụ thân y tu luyện… Lường trước ma triều ập đến, Vũ Văn Diên kiểu gì cũng sẽ bảo vệ cho con trai chứ? Không ngờ Vũ Văn Diên cũng tưởng là Vũ Văn Ngọc đi tìm Tống Cẩm Thành chơi, cho là hai người đang rất an toàn dưới sự che chở của Thần Quân, kết quả cả hai bên đều không thấy bóng người?

Ma triều đã rút, nhưng lại không thấy người, đây không phải tin tức tốt.

Vũ Văn Diên sốt ruột đến mức giậm chân, Tống Thanh Thời cũng rất lo lắng, thúc giục Việt Vô Hoan đi tìm.

Việt Vô Hoan để Niên phu nhân sửa lại pháp trận truy tung, thả ra thần niệm trên quy mô lớn, tỉ mỉ kiểm tra từng ngọn cây cọng cỏ ở Thiên Vũ Môn, rốt cuộc phát hiện tung tích của cả hai dưới vách núi Dục Tú Phong cách đó tám trăm dặm, tình huống có vẻ không ổn lắm.

Đám người vội vàng leo lên pháp thuyền của Niên phu nhân chạy tới.

Dục Tú Phong, quanh bờ suối chảy đầy vết tích của trận chiến ác liệt, năm thi thể Ma Chướng Ô Uế bị chém nát vương vãi khắp nơi, kiếm của Vũ Văn Ngọc đã gãy, y ôm Tống Cẩm Thành máu me khắp người, tay trái đứt gãy, phần bụng cũng bị thủng một lỗ. Y cố gắng nhét ruột hắn vào lại, khiến cho khắp nơi đều là máu, nhưng có làm thế nào cũng không làm được.

Thiếu niên đắc chí, khí phách hăng hái, chưa từng gặp qua chuyện đáng sợ như vậy.

Đầu óc Vũ Văn Ngọc trống rỗng, y không ngừng kiểm tra hô hấp của Tống Cẩm Thành, khóc lóc van xin: “Ngươi cố thêm chút nữa, cố thêm chút nữa thôi, sẽ có người tới cứu chúng ta…”

Tống Cẩm Thành ho ra vài ngụm máu, dần dần ngừng hô hấp.

“Phụ thân! Vương trưởng lão! Các người ở đâu?!” Vũ Văn Ngọc không ngăn được nước mắt, điên cuồng gào thét: “Ai cũng được, mau tới cứu Cẩm Thành! Mau tới cứu chúng ta!”

Y và Tống Cẩm Thành lén lút cưỡi linh mã, muốn trốn nhà chạy vào thành chơi, trên đường lại đột nhiên gặp phải năm con Ma Chướng Ô Uế lớn mạnh, chúng từ trên trời giáng xuống, bất ngờ tấn công, chặt đứt đầu linh mã. Hai người lăn xuống vách núi, bị thương không ít.

Ma Chướng Ô Uế ăn linh mã, đuổi theo mùi máu thịt tìm tới.

Tuy Vũ Văn Ngọc có tiếng là thiên tài, nhưng lấy một địch năm, đỡ trái hở phải, khó mà đối phó.

Thời khắc mấu chốt, là Tống Cẩm Thành bảo vệ y, nhét Trừ Uế Đan vào miệng ma vật cầm đầu, sau đó bị trọng thương.

Trừ Uế Đan làm chậm lại tốc độ của ma vật.

Vũ Văn Ngọc nhân cơ hội xuất kiếm, dốc hết sức, cuối cùng cũng giết chết Ma Chướng Ô Uế.

Thế nhưng, Tống Cẩm Thành bị thương quá nặng, y dùng hết tất cả đan dược cầm máu giữ mạng cũng không thể làm chậm lại tốc độ sinh mạng trôi đi.

“Thật xin lỗi, là lỗi của ta, là do ta quá vô dụng.” Vũ Văn Ngọc tuyệt vọng nức nở nói: “Cẩm Thành, ngươi đừng chết, chúng ta còn phải đi Dung Quế phường ăn bánh bao, đến Thái Bạch Lâu uống rượu. Chúng ta còn phải đi Thập Nhị phường xem hoa nương khiêu vũ, còn phải tham gia lễ tế Quỷ Đăng của thành Nam Nguyệt. Ngươi đừng bỏ ta lại một mình, ai đó mau tới cứu chúng ta…”

Y vừa khóc vừa cầu xin.

Bỗng nhiên, cuồng phong cuốn lên lá rụng, Vũ Văn Ngọc ngẩng đầu, kinh ngạc trông thấy chiếc pháp thuyền hoa lệ xuất hiện giữa không trung.

Tống Thanh Thời đã phát hiện thương tích của hai người, không kịp chờ thuyền hạ cánh đã trực tiếp nhảy xuống, giẫm lên Hồng Liên Huyền Hỏa bay tới. Cậu đẩy Vũ Văn Ngọc đã khóc đến ngu người ra, nhét y vào trong ngực phụ thân y, sau đó tiến hành châm cứu, làm cấp cứu khôi phục tim phổi cho bệnh nhân.

Việt Vô Hoan đã quen làm trợ thủ cho cậu, tiến lên hỗ trợ dùng kim khâu may lại các vết thương và ruột, sau đó nhét trở về, dùng băng vải quấn chặt lại, rồi đi tìm cánh tay trái đã bị cắn nát trong miệng Ma Chướng Ô Uế.

Tống Cẩm Thành lại có hơi thở.

“Lục Thể Hồi Dương Đan, Bổ Khí Tán, dùng tám phần linh dịch hòa tan. Có Cửu Chuyển Huyết Liên Đan hay Liệt Dương Ngưng Thể Hoàn không?” Tống Thanh Thời đã cấp cứu thành công, khẽ thở ra một hơi, để Việt Vô Hoan lấy ra linh dược bổ huyết cứu mạng, sau khi pha loãng thì đút cho hắn từng chút, cuối cùng mới ổn định được sự sống.

Việt Vô Hoan dùng Huyết Vương Đằng làm một cái cáng cứu thương đơn giản, vững vàng nâng người lên, mang lên pháp thuyền, đưa về Thiên Vũ Môn.

Tống Thanh Thời trực tiếp làm phẫu thuật khâu tay và bụng cho Tống Cẩm Thành ở Thiên Vũ Môn, liệt kê ra một danh sách dài để Việt Vô Hoan điều tới các loại linh dược trân quý giúp tái sinh chi gãy và khôi phục thân thể. Không ngủ không nghỉ giày vò suốt hai ngày, cuối cùng mới kéo về được nhỏ nghịch ngợm đang bước trên con đường tử vong.

Sau khi tỉnh lại, Tống Cẩm Thành nghe tình huống, lại nhìn băng vải trên người mình và cánh tay trái không thể cử động, suy tư hồi lâu, cẩn thận đưa ra kết luận: “Bị thương như vậy rồi, chắc cha mẹ ta sẽ không vì vụ thành tích và trốn nhà đi chơi đánh ta đâu nhỉ?”

Tống Thanh Thời: “???”

Vũ Văn Ngọc chỉ bị sây sát ngoài da, không có vấn đề gì.

Y bị phụ thân hung hăng đánh cho mấy roi, quỳ từ đường ba ngày, hối lỗi xong thì chạy tới tìm Tống Cẩm Thành, bưng trà dâng nước, muốn gì cho nấy, hầu hạ vô cùng chu đáo.

Sau khi Vũ Văn Diên biết đầu đuôi câu chuyện, cũng không tiện ngăn cản hai đứa nó, bèn mắt nhắm mắt mở chịu đựng để con trai nhà mình tiếp tục qua lại với thằng nhóc vừa nhìn đã thấy ngứa mắt kia, chỉ cần đừng có quá đà là được…

Tống Cẩm Thành rất biết sai người ta, quả lê phải cắt thành hình hoa, nho phải lột sạch da, nằm ba ngày đã kêu la cả người khó chịu, muốn đọc thoại bản mới nhất, Vũ Văn Ngọc lập tức cưỡi linh thú xuống núi trong đêm, gõ cửa tiệm sách mua thoại bản cho hắn, trời chưa sáng đã đặt lên đầu giường.

Tống Thanh Thời giải quyết xong việc, lại gặp Vũ Văn Ngọc một nắng hai sương trở về, chợt phát hiện hào quang nhân vật chính chói lòa mù mắt đã biến mất. Tống Thanh Thời cho là mình nhìn lầm, kéo Vũ Văn Ngọc ra chỗ sáng, quan sát tỉ mỉ, xác nhận không nhìn lầm thì có chút khó hiểu.

Cậu suy nghĩ hồi lâu, thật sự nghĩ mãi không ra, bèn nói cho Việt Vô Hoan.

Việt Vô Hoan một ngày trăm công ngàn việc, xưa nay không bao giờ xem mấy thứ rác rưởi như thoại bản, y suy nghĩ một hồi: “Từ thông tin của Triệu Nghiệp có thể thấy, mỗi nhân vật chính cần được cứu vớt đều sẽ có một cốt truyện cực kì vụng về. Ta cho rằng ma triều lần này là mấu chốt, nếu không có Đỉnh Bất Diệt nhúng tay, Thiên Vũ Môn sẽ diệt môn, có lẽ… Sẽ mang lại vận mệnh bi thảm cho Vũ Văn Ngọc. Nhưng y là một kiếm tu Kim Đan, dù có bi thảm thì sao?”

Hai người bọn họ đều rất hiếm khi đọc thoại bản, thảo luận hồi lâu dưới góc độ của sinh viên ngành khoa học tự nhiên, không có kết quả.

Tống Thanh Thời nhanh trí nhớ ra vị nhân tài chuyên nghiệp mỗi ngày không lúc nào rời thoại bản, cậu vội kéo Việt Vô Hoan, chạy tới trước giường bệnh của Tống Cẩm Thành, ngắt đầu bỏ đuôi kể vài chuyện cho hắn, thay hình đổi dạng, dùng thủ pháp giả thiết thiết lập ra loại nam chính tương tự như Vũ Văn Ngọc, để Tống Cẩm Thành suy đoán xem sẽ là thoại bản có cốt truyện như thế nào?

“Đương nhiên là truyện báo thù rồi! Đọc hay cực.” Tống Cẩm Thành không chút do dự moi được ra từ trong đống thoại bản một cuốn « Kiếm Hiệp Báo Thù », đề cử với mọi người: “Trong tay ta cũng có cuốn tương tự nè. Nhân vật nam chính thiện lương như ánh mặt trời gặp phải chuyện diệt môn thê thảm, chẳng những mất cha mẹ, vị hôn thê cũng vì cứu hắn mà chết… Lòng hắn ngập tràn hận thù, quyết chí báo thù, trên đường đi gặp được đủ loại cơ duyên và kỳ ngộ, có được thiên tài địa bảo, pháp khí truyền thừa, yêu thú ma sủng, khi trọng thương còn có mỹ nữ y tiên ôm ấp yêu thương… Cuối cùng trở thành đại năng của tiên giới, đánh bại nhân vật phản diện tàn ác.”

Việt Vô Hoan câm lặng không biết nói gì, loại tình tiết thần kì này đã nằm ngoài phạm vi logic của y.

Khóe miệng Tống Thanh Thời co rút, cậu muốn biết mỹ nữ y tiên ôm ấp yêu thương là cái quỷ gì?

Vũ Văn Ngọc mang theo đồ ăn khuya tới nghe thấy, tức giận mắng: “Vị hôn thê vì cứu hắn mà chết, hắn không thủ tiết vì nàng, chăm chỉ tu hành mà còn mắt đi mày lại với mỹ nữ? Kiếm tu này có phẩm hạnh bại hoại, không phải là thứ tốt!”

Y đặt bữa khuya xuống, nhìn thấy Việt Vô Hoan thì chân thành nói xin lỗi: “Ta vốn có chút hiểu lầm không đúng về Đỉnh Bất Diệt, giờ… Thật sự là quá hổ thẹn. Ơn này của Thần Quân, ta xin khắc trong tâm khảm, sau này ta sẽ chăm chỉ tu hành, cũng không tiếp tục tin vào những đồn đại linh tinh đó nữa. Phụ thân ta cũng nói, sau này Đỉnh Bất Diệt có lệnh, Thiên Vũ Môn sẽ dốc sức tuân theo.”

Tống Thanh Thời không hiểu: “Đồn đại linh tinh về cái gì?”

Vũ Văn Ngọc xấu hổ nói: “Rất nhiều người đều cho rằng Ma Chướng Ô Uế là do Đỉnh Bất Diệt tạo ra, ta… Cũng từng tin vào lời đó, thật sự là quá ngu xuẩn. Ta thề về sau ai mà dám nói những chuyện vớ vẩn này trước mặt ta, ta sẽ hung hăng đánh hắn!”

Ma triều đột kích, Thần Quân giết hết Ma Chướng Ô Uế, bảo vệ tất cả mọi người ở Thiên Vũ Môn, một người tốt như vậy, sao có thể dính dáng tới Ma Chướng Ô Uế được?! Mấy lời đồn xấu xa trước kia chắc chắn đề là giả hết!

Vũ Văn Ngọc cảm kích vô cùng, y quyết định đời này sẽ luôn tin vào Đỉnh Bất Diệt, cố gắng báo ơn, không ai được nói xấu Thần Quân!

Tống Cẩm Thành không tim không phổi chê cháo quá nóng, ầm ĩ không chịu ăn, Vũ Văn Ngọc không rảnh lo chuyện khác, vội vàng thổi nguội cho hắn.

Tống Thanh Thời nhân đó mà kéo Việt Vô Hoan ra ngoài…

Cho tới giờ, bọn họ đã đại khái hiểu được vận mệnh mà Hệ Thống đã xếp sẵn cho Vũ Văn Ngọc: Tống Cẩm Thành trốn học tới Thiên Vũ Môn tìm Vũ Văn Ngọc chơi, đúng lúc ma triều ập tới, Thiên Vũ Môn diệt môn, Vũ Văn Ngọc may mắn trốn thoát, lại mất đi cả cha mẹ lẫn bạn thân, cõi lòng ngập tràn hận thù với Đỉnh Bất Diệt, bước lên con đường báo thù.

Thứ xấu xa đứng sau màn kia luôn căm hận Việt Vô Hoan, chắc chắn nó sẽ chế tạo các loại cơ duyên cho Vũ Văn Ngọc, trợ giúp y tu hành thuận lợi, một đường trèo lên đỉnh.

Mà nhiệm vụ của Tống Thanh Thời đại khái là dùng đan dược và y thuật hỗ trợ cho Vũ Văn Ngọc, trợ giúp y đánh bại Việt Vô Hoan…

Nhưng mà Hệ Thống nổ rồi, thông tin về nguyên tác cũng bị hủy hoại, không thể can thiệp vào hướng phát triển của nhiệm vụ, Tống Thanh Thời lại lần nữa không đọc nhiệm vụ, Việt Vô Hoan thì chạy tới tìm cậu, hai người dẫn theo Tống Cẩm Thành đến Thiên Vũ Môn. Sau một loạt thao tác thần kì, kịch bản bị lệch hướng, hiện giờ Vũ Văn Ngọc đã thành fan cuồng của Đỉnh Bất Diệt, ai dám tới gây phiền phức cho Việt Vô Hoan, y sẽ là người đầu tiên rút kiếm…

Thế là, Vũ Văn Ngọc đã mất đi hào quang nhân vật chính.

Bàn tay sau màn sẽ không thể dùng quân cờ này để tiến hành những sắp đặt về sau nữa…

Thế nhưng, chắc chắn nó sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tống Thanh Thời nghĩ đi nghĩ lại, bỗng cảm giác mặt đất lại chấn động, cậu vội vàng hỏi: “Lại có động đất sao?”

“Không.” Việt Vô Hoan nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Là An Long nổi điên, ta sẽ để hóa thân đi xem một chút.”

Trong vực sâu vô tận, quái vật bị trói trong phong ấn đang điên cuồng giãy giụa, gào thét những tiếng như rồng ngâm, cả người tỏa ra hắc sắc ma khí ô uế đen sì. Hắn thống khổ vung đuôi, hung hăng quật lên vách đá, từng tảng đá lớn rơi xuống, phong ấn cũng lung lay sắp đổ.

Việt Vô Hoan dùng lửa ngưng tụ thành bảo kiếm, bổ về phía đầu hắn.

Quái vật gào thét, vết thương nhanh chóng lành lại.

Những năm qua, Việt Vô Hoan đã thử dùng lửa đốt cháy, thử dùng Niết Bàn Hồng Điệp, thử thắt chết, cũng đã thử chú sát, hàn băng, kịch độc, ăn mòn, vạn tiễn xuyên tâm, đủ loại phương pháp để giết chết An Long. Nhưng phần lớn tổn thương không thể xuyên thủng hàng phòng ngự trên cơ thể hắn, mà phần vết thương còn lại sẽ nhanh chóng khép miệng.

Bây giờ, y chỉ có thể dùng vô số Huyết Vương Đằng trói chặt lại con quái vật cuồng bạo này, chế ngự hắn, rồi thực hiện phong ấn để hắn rơi vào trạng thái ngủ say.

Quái vật đã mất đi lý trí, thời gian ngủ càng lúc càng ngắn, chỉ muốn xông ra khỏi vực sâu vô tận, tiến hành giết chóc.

Đây không phải là hiện tượng tốt…

Y và Tống Thanh Thời phải mau chóng tìm được biện pháp giải quyết.

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ Thống chui ra từ trong mộ: Đúng! Nhân vật của ngươi là mỹ nữ y tiên ôm ấp yêu thương giúp y đánh bại nhân vật phản diện đó!

Tống – mỹ nữ y tiên – Thanh Thời:???

Cậu bỗng muốn cho cái thứ chết tiệt này nổ thêm lần nữa.

Hạo Long tủi thân: Mẫu thân không quan tâm ta…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN