Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện
Chương 2: Phương pháp loại trừ
Edit: Ry
Để không khiến người khác nghi ngờ, Tống Thanh Thời cố ý đi hái Dạ Tuyết Tham trước rồi mới đến Đài Lang Can tìm người.
Đài Lang Can cao vút trong mây, vô cùng xa xỉ, Kim Phỉ Nhận mở những bữa tiệc ngắm hoa nho nhỏ mời mười mấy bạn bè tri kỉ, đến đây ngắm mỹ nhân ca múa. Trông thấy Dược Vương Tiên Tôn bước đến, vui mừng vô cùng, lập tức mời lên ghế danh dự, các tu sĩ bên cạnh cũng nhao nhao lên, muốn lôi kéo tình cảm với vị danh y số một tiên giới này.
Tống Thanh Thời cực kì sợ phải nói chuyện với người lạ, cậu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đầu óc trống rỗng, yên lặng moi ra các loại chương trình học về cấu tạo cơ thể người, sinh lý vệ sinh, gây giống chuột bạch đọc hết hai lần, cuối cùng cũng tìm về được sự tỉnh táo của sinh viên xuất sắc khoa Y.
Trong cơ thể của nguyên thân có tu hai loại lửa thần, Hồng Liên Huyền Hỏa dùng để luyện đan, Minh Giới U Hỏa dùng để giết người.
Tống Thanh Thời bày ra nét mặt lạnh lùng từ chối thế nhân muốn họ cách xa ngàn dặm, lòng bàn tay lại thả Minh Giới U Hỏa ra, để ánh lửa nhảy nhót trên những đầu ngón tay, biến thành những hình dáng khác nhau. Phân Thần Hợp Thể lão tổ đều là bảo vật giữ núi của các môn phái, không tùy tiện xuất hiện, tu sĩ Nguyên Anh lại là đại lão nghênh ngang ở giới tu tiên, huống chi đường tu tiên hiểm hóc, không ai dám cam đoan mình không cần nhờ thần y cứu mạng, cho nên tu sĩ của hai giới tiên ma đều không muốn tùy tiện đắc tội với tôn chủ Dược Cốc, lại càng không thèm để ý đến tính cách kì quái của hắn. Chúng tu sĩ nhìn thấy Minh Giới U Hỏa, biết tâm trạng của hắn không tốt, lập tức tránh thật xa, ngay cả nhóm thị nữ tiên bộc cũng không dám tới gần, chỉ sợ chẳng may chọc giận tôn chủ, sẽ dính phải đóa hoa lửa chết chóc kia.
Tống Thanh Thời thuận lợi khiến cho bên cạnh mình có một khoảng trống lớn thanh tịnh, cắt đứt cái suy nghĩ muốn lôi kéo tình cảm của mấy tu sĩ kia, sau đó lại thả ra thần niệm hùng mạnh của tu sĩ Nguyên Anh, mau chóng bao phủ lấy tất cả các mỹ nhân ở yến tiệc, quan sát tỉ mỉ, muốn tìm ra nhân vật chính thụ trong đám này. Nhưng mà cao thấp mập ốm, thoa son điểm phấn tuyệt mỹ, mỗi người lại đẹp theo một tiêu chuẩn khác nhau, Tống Thanh Thời lại thuộc về cái loại người rất không đáng tin kia, cậu mau chóng hoa mắt, chỉ cảm thấy người nào cũng đẹp, ngay cả thị nữ đi rót nước cũng có dáng vẻ thướt tha mềm mại, so với minh tinh trên TV còn đẹp hơn, càng không phân nổi ai đẹp hơn ai.
Học bá quật cường sẽ không bao giờ nhận thua! Thi giả thuyết của Goldbach cậu còn không sợ!
Tống Thanh Thời thử dùng phương pháp loại trừ, đầu tiên đã xác định nhân vật chính thụ là con trai, lập tức loại hết tất cả các mỹ nữ trong buổi tiệc, sau đó liệt kê ra các trọng điểm cần quan sát, mạnh dạn tìm chứng cứ, cẩn thận đặt ra giả thuyết, loại đi từng mỹ nhân không phù hợp với tiêu chuẩn.
Cặp song sinh đang đánh đàn gõ trống rất đẹp, ngọc mềm ngát hương, cười lên là thấy thùy mị như nước, tựa như hai đóa sen Tịnh Đế giống nhau như đúc.
Nhân vật chính thụ không có hai người, rớt.
Thiếu niên rót rượu cũng siêu đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, rất giỏi nũng nịu, khiến cho các tiên trưởng trong bữa tiệc cực kì yêu chiều hắn, trăm nghe vạn thuận, còn cầm tiên quả trong yến tiệc đút cho hắn, không ngừng gọi “bảo bối”.
Nhân vật chính thụ có vận mệnh bi thảm, rớt.
Mỹ nhân trên sân khấu đang nhảy múa, tay áo bay lượn, ngực phẳng eo nhỏ, ánh mắt quyến rũ bay khắp nơi, thật khó nhìn ra được là nam hay nữ.
Nhân vật chính thụ hẳn không trông giống vậy đâu…
…
Tiên nhạc đổi sang tiếng đàn lả lướt, dáng vẻ ca múa của mỹ nhân lại càng trở nên bạo dạn, rất có ý vị trêu chọc.
Thiếu tông chủ của Nguyệt Ẩn Môn sau khi say hành động trở nên quá quắt, gã bưng chén rượu muốn ôm lấy bả vai của mỹ nhân, buộc hắn phải cùng uống rượu với mình.
Gã là một tu sĩ luyện thể, say rượu không khống chế được sức mạnh, gần như bóp gãy bả vai của mỹ nhân, mỹ nhân đau đến nỗi hét lên một tiếng, chén rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, dọa cho sắc mặt của hắn trắng bệch, run rẩy vội vàng quỳ xuống xin lỗi: “Nô sai rồi.”
Thiếu tông chủ Nguyệt Ẩn Môn mất hứng lắc đầu: “Thật không thú vị.”
Kim Phỉ Nhận nói xin lỗi: “Thiếu tông chủ nói đúng, mỹ nhân vô dụng cỡ này thì giữ lại cũng không có ích gì.”
Mỹ nhân nhận thức được nguy cơ, lệ đã tuôn trào, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ, máu chảy đầm đìa.
Thiếu tông chủ Nguyệt Ẩn Môn tươi cười: “Thật ồn ào.”
“Đêm nay là yến hội của ta, sao có thể quấy rầy đến nhã hứng của các vị.” Kim Phỉ Nhận cầm một hạt châu màu đỏ trong tay, xoay vòng, tiếng van xin của mỹ nhân lập tức im bặt, ngay sau đó, hắn đứng dậy, trên mặt tràn đầy sự giãy dụa và không tình nguyện, nhưng lại như một con rối bị khống chế, từng bước bước đến mép đài cao, sau đó không chút do dự nhảy xuống.
Tống Thanh Thời nhìn đến ngây dại, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thiếu tông chủ Nguyệt Ẩn Môn thấy mặt cậu tràn ngập kinh ngạc, buồn cười hỏi: “Đây là lần đầu Tống tiên tôn gặp nô lệ có Hợp Hoan Ấn?”
Tống Thanh Thời gật đầu.
Thiếu tông chủ Nguyệt Ẩn Môn giải thích: “Hợp Hoan Ấn do Hoan Hỉ Tiên Tôn sáng chế ra, chủ nhân có thể khắc ở trên lưng nô lệ, thần hồn và thể xác của nô lệ sẽ nằm trong sự khống chế của chủ nhân, có thể tùy thích thao túng, không cãi được mệnh lệnh, cũng không thể chết. Vừa rồi Kim trang chủ dùng ngọc thần niệm ra lệnh cho phế vật kia nhảy khỏi đài cao, đỡ cho hắn quấy rầy thanh tĩnh của các vị.”
Tống Thanh Thời nghe xong những lời này, cuối cùng cũng moi ra được tin tức về Hợp Hoan Ấn từ trong trí nhớ của nguyên thân. Đây là pháp ấn khống chế nô lệ của tu sĩ giới tu tiên, có thể in dấu trên người tu sĩ có tu vi thấp hoặc người phàm, người bị in dấu này, cho dù bị đối xử không bằng heo chó cũng không thể phản bội lại chủ nhân. Có vài tu sĩ sẽ lợi dụng ấn này để tra tấn hoặc tàn sát nô lệ, để cho bọn họ giãy dụa trong Địa Ngục, dùng nó để mua vui, cảnh ngộ của nô lệ xinh đẹp sẽ càng thêm kinh khủng, là một thứ ấn cực kì tàn ác.
Nhưng mà…
Mua bán nô lệ người phàm bị đóng dấu ấn này, là giao dịch hợp pháp ở tiên giới.
Bởi vì nhân gian có linh khí mỏng manh, người phàm lại có tuổi thọ ngắn ngủi, hiếm hoi được vài người có linh căn cũng rất yếu, đạt được Trúc Cơ đã là lên trời. Có vài tu sĩ nhân từ sẽ thu người phàm làm đồ đệ, cho bọn họ cơ hội thành tiên, vạn năm trước đã từng có một người phàm tên là Mặc Uyên, thiên tư tuyệt đỉnh, dựa vào kiếm đạo mà tu thành Nguyên Anh, tự sáng tạo ra kiếm pháp tuyệt thế, có thể đối địch với lão tổ Phân Thần, được gọi là Kiếm Tôn. Nhưng con đường tu tiên chính là cùng trời tranh mệnh, từng bước gian nan, độ kiếp thất bại nhìn mãi thành quen, giết người đoạt bảo là chuyện thường ngày, rất khó dùng quy chuẩn đạo đức để trói buộc hành vi của bọn họ.
Thua kém hơn chính là tội, người thường là sâu là kiến, sống chết chỉ đành mặc cho tu sĩ tiên giới định đoạt, tùy ý đùa bỡn.
Cho dù Mặc Uyên Kiếm Tôn đã có lòng chăm nom, nhưng cũng chỉ là giúp danh môn chính đạo ở tiên giới định ra quy củ, coi người phàm thành công tiến nhập Trúc Cơ là tu sĩ, không được phép dùng làm nô lệ đồ chơi. Nhưng tà tu Ma Tông lại không quan tâm quy củ gì đó, đừng nói là tu sĩ người phàm, có là tu sĩ tiên giới rơi vào tay bọn chúng cũng không có quả ngọt để ăn, bọn chúng tội lỗi chồng chất, khó mà nói hết.
Mặc dù Kim Phỉ Nhận có vô số mỹ nhân, thủ đoạn tra tấn nô lệ cũng ác độc, đủ trò tàn nhẫn, nhưng sơn trang Kim Phượng vẫn được tính là danh môn chính đạo, tất cả nô lệ ở đây đều là người phàm, có thể mua bán chọn lựa, người ngoài có nhìn không vừa mắt cũng không thể can thiệp.
Sau khi Tống Thanh Thời chán ghét xong, lại thấy may mắn thân phận hệ thống sắp xếp cho mình không phải là người phàm, nếu không thì chắc chắn cậu sẽ không sống quá hai chương, càng miễn bàn đến việc cứu vớt nhân vật chính thụ.
May mà đây chỉ là một cái thế giới giả tưởng…
Tiểu thuyết đều là mấy thứ tà môn ma đạo, sách giáo khoa mới là nhân gian chính đạo! Lúc ở trường giáo sư tịch thu tiểu thuyết của các đàn chị là cực kì đúng đắn! Nếu như cậu có cơ hội trở thành giáo sư, cậu cũng sẽ không cho phép học sinh đọc tiểu thuyết! Đỡ cho tam quan bị độc hại!
Tống Thanh Thời yên lặng cảm thán.
…
Trong bữa tiệc, tất cả các mỹ nhân run rẩy hầu hạ khách quý, chỉ sợ lại phạm phải sai lầm.
Ngọc sáng nhiễm bẩn, son tan ngọc nát.
Bữa tiệc xa hoa lãng phí này cuối cùng cũng đã tới đỉnh cao.
Đệ tử của sơn trang Kim Phương che đi ánh sáng của ngọc Dạ Quang trên điện, để cho bóng tối bao trùm lấy toàn bộ Đài Lang Can.
Các tân khách kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy tia hoa lửa tạo ra bằng pháp thuật xẹt qua không gian u tối, nở rộ thành một con Phượng Hoàng vàng kim tỏa ánh sáng lung linh giữa không trung, nhẹ nhàng nhảy múa, tuyên bố màn biểu diễn chân chính của thịnh yến Quần Phương sắp bắt đầu. Kim Phỉ Nhận giơ ly rượu lên, mời tân khách cùng thưởng thức.
Tống Thanh Thời còn đang kinh ngạc thán phục điệu nhảy mỹ lệ của Phượng Hoàng, ngẩng đầu nhìn nửa ngày. Sau đó mới phát hiện bên người Kim Phỉ Nhận xuất hiện một thiếu niên áo trắng. . Truyện Hot
Thiếu niên có dáng vẻ rất sạch sẽ thanh tú, tựa như cây trúc xanh giữa núi đồi, trăng sáng trên cao, bao phủ lên khuôn mặt một tầng sương lạnh, tóc xanh như thác nước, chỉ dùng một dải lụa buộc lên, trên người không có thứ gì tô điểm, lại dễ dàng như trở bàn tay lưu lại ánh mắt của người nhìn, quyến luyến quên lối về.
Trang chủ cao lớn đẹp trai đang tươi cười dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay của thiếu niên, dịu dàng thì thầm khen ngợi báu vật của mình, dỗ dành hắn vui vẻ.
Thiếu niên quay đầu đi chỗ khác, mặc kệ gã trái đùa phải dỗ, ngay cả ánh mắt cũng không muốn cho gã.
Kim Phỉ Nhận mạnh mẽ xoay đầu của hắn qua, sau đó chỉ dùng một tay đã bắt được hai tay của hắn trói ra sau lưng, dùng sức kéo thiếu niên vào trong ngực, tinh tế hôn lên trán, mũi của hắn… Sau đó lại nặng nề cắn lên đôi môi, như thể muốn phá hủy hắn rồi nuốt vào trong bụng. Thiếu niên bị đau nên giãy dụa, Kim Phỉ Nhận mỉm cười buông tay, xích lại gần bên tai thiếu niên, nhẹ nhàng hỏi: “Em còn muốn học quy củ sao?”
Thiếu niên cứng người, không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng Kim Phỉ Nhận.
Đây là nhân vật chính thụ sao?
Tống Thanh Thời lén lút nhìn thật lâu, cuối cùng đè xuống chứng sợ giao tiếp, chuẩn bị mở miệng thăm dò thì Linh Bảo Thiên Tôn có không ít giao tình với Kim Phỉ Nhận đã mở lời trước, cười hỏi: “Đây chính là bảo bối mới của trang chủ? Thể chất thuần âm, thủy hệ đơn linh căn à? Tối nay đưa cho bản tôn nếm thử hương vị được không?”
Kim Phỉ Nhận nhìn nét mắt xấu hổ và giận dữ không chịu nổi của thiếu niên, bóp một cái, mỉm cười từ chối: “Tuy là đồ chơi, nhưng rất hợp với ý ta, không tiện đem tặng. Đợi lát nữa ta sẽ tặng hảo hữu mấy mỹ nhân cực phẩm, thể chất vô cùng tốt, sạch sẽ vô cùng.”
Linh Bảo Tiên Tôn tỉ mỉ quan sát: “Bảo bối này của ngươi vẫn còn trong trắng?”
Kim Phỉ Nhận nói: “Ta không muốn đối xử với hắn như nô lệ bình thường.”
Tại tiên giới, nô lệ xinh đẹp gần như không ai thoát được vận mệnh bị đùa bỡn, người may mắn có thể được làm thị thiếp, xui xẻo thì cũng không khác gì hoa nương với tiểu quan, nghênh đón khách qua lại, dùng thân thể hầu hạ khách hàng. Dù có huyên náo phóng đãng cũng chỉ là chuyện gối chăn của chủ nhân, mọi người nhiều nhất cũng chỉ cười mắng vài câu hoang đường phóng đãng rồi lại chơi đến lí thú.
Tối nay Tống Thanh Thời đã bổ sung được vốn từ thô tục cả đời, cái gì nên hiểu không nên hiểu đều hiểu.
Cậu nhìn Kim Phỉ Nhận tự tay rót rượu cho thiếu niên, có chút không dám chắc đây có phải là nhân vật chính thụ không. Theo lí mà nói thì thiếu niên áo trắng có vẻ hấp dẫn hơn các mỹ nhân khác, nhưng hệ thống đã bàn giao rồi, nhân vật chính thụ bởi có vận mệnh bi thảm nên mới cần sự cứu trợ, bây giờ Kim Phỉ Nhận lại yêu thương thiếu niên như vậy, các mỹ nhân khác ở yến hội có vẻ còn thảm hơn hắn nhiều…
Tống Thanh Thời làm bài đến nhức đầu…
Lúc này, Phượng Hoàng nhảy múa trên không trung đã dứt, mang theo ánh sáng lấp lánh rơi xuống bữa tiệc.
Ánh sáng tan đi, trên Đài Lang Can xuất hiện một cái bệ đỡ hình chim bằng vàng to lớn, trên bệ đỡ có một vị mỹ nhân khuynh thành đang ngồi. Gông xiềng vàng nạm thất bảo quấn lấy mắt cá chân trắng nõn của y, sợi xích vàng được móc lại ở hai bên cánh chim. Trên người y là mảnh vân sa màu bạc gần như trong suốt, mơ hồ thấy được cảnh sắc lả lướt được trang trí bởi kim châu bảo ngọc bên trong, thân dưới là chiếc váy dài phối với lông vũ kim hồng tạo hình thành lông đuôi Phượng Hoàng, mái tóc dài hơn gợn sóng rối tung, điểm xuyết những viên minh châu to nhỏ tạo thành từ nước mắt giao nhân, trên tấm lưng xinh đẹp giấu dưới mái tóc dài là Hợp Hoan Ấn, theo gió nhẹ bay như ẩn như hiện. Đẹp đến mức tưởng như Phượng Hoàng rực rỡ, là đóa mẫu đơn phú quý của nhân gian.
Trong tay y là một cây trường tiêu làm từ Thúy Ngọc, môi mỏng hé mở, mị sắc sẵn có. Đôi mắt phượng vàng kim ảm đạm cười như không cười, nhìn quanh chào hỏi mọi người, lệ chí đỏ rực nho nhỏ dưới khóe mắt lại mê hồn đến mức khiến tất cả mọi người ngứa ngáy khó nhịn. Tống Thanh Thời ngồi thẳng người, cậu nhận ra đây chính là mỹ nhân áo đỏ đã gặp ở bờ sông.
Khi ánh mắt của mỹ nhân áo đỏ đảo qua Tống Thanh Thời, có hơi dừng lại trong chốc lát, rồi làm như không biết lướt qua.
Tống Thanh Thời nhìn thiếu niên áo trắng sáng trong như ánh trăng ở bên trái, lại nhìn mỹ nhân áo đỏ như mẫu đơn thịnh thế ở bên phải, luống cuống, cậu hoàn toàn không phân biệt được ai đẹp hơn ai, ai giống nhân vật chính thụ hơn!
Đề thi của giáo viên Hệ Thống thật khó…
Sinh viên xuất sắc Tống sẽ trượt tín chỉ ư?
_____________________
Edit cứ bị lấn cấn mấy từ học bá, học tra, học thần rồi lão sư… Thôi thì đoạn nào biến hóa được thì biến hóa, không biến hóa được thì giữ nguyên nha mọi người~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!